Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tình đắng-843
Chương 843: Boss hách lên sàn, anh thảm ghen rồi (3)
Nghe nói bên trong có đầu bếp giỏi nhất toàn thế giới, tôi luôn muốn đi nếm thử chút, nhưng mà rất khó làm thẻ hội viên.”
Thẩm Thần Bằng khẽ cười ra tiếng, “Ngày mai tôi sẽ bảo người mang đến cho Hách tổng.”
“Vậy cảm ơn Thẩm tổng trước.” Hai người cùng đi ra khỏi tập đoàn Thịnh Huy, định đến câu lạc bộ Noãn
Lúc đi ra khỏi cao ốc, Thẩm Thần Bằng thấy ngay Đồng Hiểu đứng ở ven đường, cô đang cúi đầu dùng tay vẽ cái gì lên mặt đất, dáng vẻ ngây ngốc làm anh không nhịn được cau mày, buồn bực trong lòng
Sao cô ấy biết mình ở đây? Anh đang định đi về phía cô thì đột nhiên Đồng Hiểu đứng lên,3có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, lại đột nhiên đứng dậy nên cô suýt ngã.
Thẩm Thần Bằng càng cau mày chặt hơn
Nhưng Đồng Hiểu đi qua anh, không hề dừng lại, mà đi đến trước mặt Hách Triết
Đồng Hiểu đã đợi ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng thấy đoàn người đi ra, trong đám người cô nhìn thấy ngay Hách Triết cao lớn
Dĩ nhiên, cô cũng nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, nhưng không có thời gian suy nghĩ tại sao anh lại ở đây.
Cô chạy đến trước mặt Hách Triết, túm lấy tay anh ta
Khoảnh khắc đó, cô không biết người nào đó bên cạnh sầm mặt lại, đôi mắt lạnh lùng hợp vào
“Anh Hách Triết, em là Đồng Hiểu đây, anh không nhận ra0em nữa sao? Em là Đồng Hiểu mà.” Đồng Hiểu cuống cuồng nói
Người đàn ông vỗ nhẹ vai cô, giọng nói cuốn hút, “Cô đợi tôi một chút.” Anh ta đi đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, khách sáo nói: “Thẩm tổng, tôi có chút chuyện riêng phải xử lý, lát nữa tôi sẽ tự lái xe đến câu lạc bộ Noãn.”
Hình như Thẩm Thần Bằng không nghe thấy, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Hiểu.
Trợ lý của anh ở bên cạnh nhắc nhở, “Thẩm tổng.”
Lúc này anh mới hoàn hồn lại, hờ hững đáp một câu, “Được.”
Hách Triết dẫn Đồng Hiểu đến một quán cà phê bên cạnh công ty.
Hai người ngồi đối diện nhau, anh ta tùy ý lật menu, thờ ơ nói, “Đồng5Hiểu đúng không? Cô muốn uống gì không?”
Đồng Hiểu không lên tiếng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm anh, sợ không cẩn thận thì anh sẽ biến mất trước mắt mình.
“Cappuccino, được chứ?” Đồng Hiểu ngây ngốc gật đầu, nghẹn ngào nói, “Anh Hách Triết, anh còn biết em thích uống cappuccino à?”
Người đàn ông đưa tờ đơn cho phục vụ, gọi hai cốc cappuccino
“Cô Đồng, có lẽ cô hiểu lầm rồi, vợ chưa cưới của tôi thích uống cappuccino, cho nên...”
Đồng Hiểu sốt ruột nắm tay anh ta, “Anh Hách Triết, anh thật sự không nhớ em nữa à? Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc còn bé, ngày nào em cũng đi theo sau anh
Lúc đi học, ngày nào anh cũng đạp xe đạp4đưa em đi
Khi anh học đại học, em vẫn còn học cấp ba, anh thi đỗ đại học tốt nhất Bắc Kinh, em vì muốn thi được vào cùng trường đại học với anh mà ba năm cấp ba em đều rất cố gắng
Sau đó em thi đỗ, những người nhà em bắt em học sư phạm để được miễn phí
Mặc dù không thể học cùng một trường đại học với anh, nhưng chúng ta ở cùng một thành phố
Năm đó là năm vui vẻ nhất hạnh phúc nhất của chúng ta, anh đưa em đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, ở đâu cũng để lại kỷ niệm tươi đẹp của chúng ta
Nhưng sau đó, anh được cử đi học ở nước ngoài, chúng ta9đã nói anh sẽ ở nước ngoài đời em
Sinh nhật năm em lên năm hai đại học, anh vì về đón sinh nhật với em mà gặp đúng chiếc máy bay gặp tai nạn
Anh Hách Triết, em không ngờ anh còn sống, nhưng tại sao anh lại không nhận ra em?”
Người đàn ông nghiêm túc nghe, vẻ mặt không có bất cứ chút thay đổi nào.
“Anh Hách Triết, anh không tin lời em sao?”
Hách Triết khẽ mỉm cười, “Tôi tin cô, sáu năm trước tôi bị tai nạn xe, sau khi tỉnh lại mất đi tất cả trí nhớ, bác sĩ nói máu bầm trong đầu tôi vẫn chưa tan, sẽ không nhớ lại được mọi chuyện ngay.” Mắt Đồng Hiểu đỏ lên, càng dùng sức nắm tay anh ta
Anh ta mím môi, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
“Rất xin lỗi, tôi đã có vợ chưa cưới rồi, những năm qua tôi sống rất tốt
Nói thật, lúc mới bắt đầu, tôi rất hy vọng có thể tìm lại được trí nhớ trước kia
Nhưng sáu năm đã qua rồi, cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, đối với trí nhớ trước kia, tôi đã không cảm thấy quan trọng nữa, thậm chí không muốn tìm lại.”
Ý của anh ta đã rất rõ ràng.
Đồng Hiểu thu tay lại, khàn giọng nói, “Em biết anh đã có vợ chưa cưới, anh quên em cũng không sao, nhưng em hy vọng anh có thể cùng em trở về Cẩm Giang thăm ba mẹ anh
Mọi người đều tưởng anh bị tai nạn máy bay, những năm qua ba mẹ anh đã già đi rất nhiều, nếu như biết anh còn sống, bọn họ nhất định rất vui.”
Hách Triết khẽ cau mày, “Tôi đã không còn nhớ bọn họ nữa, không nhớ gì về quá khứ cả, cô bảo tôi về nói gì với bọn họ?” “Cho dù anh không nhớ bọn họ, ít nhất cũng để bọn họ nhìn thấy anh, để bọn họ biết anh còn sống
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là chuyện tàn nhẫn biết bao!” Anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng nói cuốn hút, “Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ ý kiến của cô, để lại số điện thoại cho tôi, nếu như có một ngày tôi muốn tìm lại trí nhớ, tôi nhất định sẽ liên lạc với cô.” “Không, anh nhất định phải cùng em về Cẩm Giang, anh phải cùng em về thăm cô chú.”
Hách Triệt đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Đồng Hiểu, vỗ nhẹ lên vai cô, “Tôi mới vừa về nước tiếp nhận công ty, có rất nhiều chuyện phải làm, khoảng thời gian này có lẽ không có thời gian rồi
Cô là nhân viên của Thịnh Huy đúng không, có thời gian tôi sẽ liên lạc với cô.”
Anh ta trả tiền, đi ra khỏi quán cà phê
Đồng Hiểu cũng chạy theo ra ngoài, dọc đường luôn đi sau lưng anh ta
Anh ta lấy xe, cười hỏi cô, “Có cần tôi đưa cô về nhà không?” Đồng Hiểu đứng thẳng tắp, nghiêm túc hỏi anh ta, “Lúc nào anh có thời gian, em muốn nói với cô chú một tiếng.” “Tháng này tôi không rảnh, rất nhiều việc.” Đồng Hiểu cắn môi, “Tháng sau thì sao?”
“Phải xem tình hình.”
“Anh đang lừa em sao?” Hách Triết cười, “Tôi chưa bao giờ lừa ai, thật sự rất bận.” “Có phải anh sợ tìm lại được trí nhớ không? Anh sợ tìm được trí nhớ rồi, anh sẽ không phải là anh nữa, đúng không?” Anh ta cong khóe môi lên, “Tôi chưa bao giờ sợ cái gì cả, cho dù ngày nào đó tôi khôi phục trí nhớ thì cũng sẽ không thay đổi cuộc sống bây giờ của mình
Cho dù trước kia tôi yêu cô nhiều thế nào, thì tình cảm sáu năm của tôi với vợ chưa cưới cũng không có ai có thể thay thế được.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thẩm Thần Bằng khẽ cười ra tiếng, “Ngày mai tôi sẽ bảo người mang đến cho Hách tổng.”
“Vậy cảm ơn Thẩm tổng trước.” Hai người cùng đi ra khỏi tập đoàn Thịnh Huy, định đến câu lạc bộ Noãn
Lúc đi ra khỏi cao ốc, Thẩm Thần Bằng thấy ngay Đồng Hiểu đứng ở ven đường, cô đang cúi đầu dùng tay vẽ cái gì lên mặt đất, dáng vẻ ngây ngốc làm anh không nhịn được cau mày, buồn bực trong lòng
Sao cô ấy biết mình ở đây? Anh đang định đi về phía cô thì đột nhiên Đồng Hiểu đứng lên,3có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, lại đột nhiên đứng dậy nên cô suýt ngã.
Thẩm Thần Bằng càng cau mày chặt hơn
Nhưng Đồng Hiểu đi qua anh, không hề dừng lại, mà đi đến trước mặt Hách Triết
Đồng Hiểu đã đợi ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng thấy đoàn người đi ra, trong đám người cô nhìn thấy ngay Hách Triết cao lớn
Dĩ nhiên, cô cũng nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, nhưng không có thời gian suy nghĩ tại sao anh lại ở đây.
Cô chạy đến trước mặt Hách Triết, túm lấy tay anh ta
Khoảnh khắc đó, cô không biết người nào đó bên cạnh sầm mặt lại, đôi mắt lạnh lùng hợp vào
“Anh Hách Triết, em là Đồng Hiểu đây, anh không nhận ra0em nữa sao? Em là Đồng Hiểu mà.” Đồng Hiểu cuống cuồng nói
Người đàn ông vỗ nhẹ vai cô, giọng nói cuốn hút, “Cô đợi tôi một chút.” Anh ta đi đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, khách sáo nói: “Thẩm tổng, tôi có chút chuyện riêng phải xử lý, lát nữa tôi sẽ tự lái xe đến câu lạc bộ Noãn.”
Hình như Thẩm Thần Bằng không nghe thấy, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Hiểu.
Trợ lý của anh ở bên cạnh nhắc nhở, “Thẩm tổng.”
Lúc này anh mới hoàn hồn lại, hờ hững đáp một câu, “Được.”
Hách Triết dẫn Đồng Hiểu đến một quán cà phê bên cạnh công ty.
Hai người ngồi đối diện nhau, anh ta tùy ý lật menu, thờ ơ nói, “Đồng5Hiểu đúng không? Cô muốn uống gì không?”
Đồng Hiểu không lên tiếng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm anh, sợ không cẩn thận thì anh sẽ biến mất trước mắt mình.
“Cappuccino, được chứ?” Đồng Hiểu ngây ngốc gật đầu, nghẹn ngào nói, “Anh Hách Triết, anh còn biết em thích uống cappuccino à?”
Người đàn ông đưa tờ đơn cho phục vụ, gọi hai cốc cappuccino
“Cô Đồng, có lẽ cô hiểu lầm rồi, vợ chưa cưới của tôi thích uống cappuccino, cho nên...”
Đồng Hiểu sốt ruột nắm tay anh ta, “Anh Hách Triết, anh thật sự không nhớ em nữa à? Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc còn bé, ngày nào em cũng đi theo sau anh
Lúc đi học, ngày nào anh cũng đạp xe đạp4đưa em đi
Khi anh học đại học, em vẫn còn học cấp ba, anh thi đỗ đại học tốt nhất Bắc Kinh, em vì muốn thi được vào cùng trường đại học với anh mà ba năm cấp ba em đều rất cố gắng
Sau đó em thi đỗ, những người nhà em bắt em học sư phạm để được miễn phí
Mặc dù không thể học cùng một trường đại học với anh, nhưng chúng ta ở cùng một thành phố
Năm đó là năm vui vẻ nhất hạnh phúc nhất của chúng ta, anh đưa em đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, ở đâu cũng để lại kỷ niệm tươi đẹp của chúng ta
Nhưng sau đó, anh được cử đi học ở nước ngoài, chúng ta9đã nói anh sẽ ở nước ngoài đời em
Sinh nhật năm em lên năm hai đại học, anh vì về đón sinh nhật với em mà gặp đúng chiếc máy bay gặp tai nạn
Anh Hách Triết, em không ngờ anh còn sống, nhưng tại sao anh lại không nhận ra em?”
Người đàn ông nghiêm túc nghe, vẻ mặt không có bất cứ chút thay đổi nào.
“Anh Hách Triết, anh không tin lời em sao?”
Hách Triết khẽ mỉm cười, “Tôi tin cô, sáu năm trước tôi bị tai nạn xe, sau khi tỉnh lại mất đi tất cả trí nhớ, bác sĩ nói máu bầm trong đầu tôi vẫn chưa tan, sẽ không nhớ lại được mọi chuyện ngay.” Mắt Đồng Hiểu đỏ lên, càng dùng sức nắm tay anh ta
Anh ta mím môi, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
“Rất xin lỗi, tôi đã có vợ chưa cưới rồi, những năm qua tôi sống rất tốt
Nói thật, lúc mới bắt đầu, tôi rất hy vọng có thể tìm lại được trí nhớ trước kia
Nhưng sáu năm đã qua rồi, cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, đối với trí nhớ trước kia, tôi đã không cảm thấy quan trọng nữa, thậm chí không muốn tìm lại.”
Ý của anh ta đã rất rõ ràng.
Đồng Hiểu thu tay lại, khàn giọng nói, “Em biết anh đã có vợ chưa cưới, anh quên em cũng không sao, nhưng em hy vọng anh có thể cùng em trở về Cẩm Giang thăm ba mẹ anh
Mọi người đều tưởng anh bị tai nạn máy bay, những năm qua ba mẹ anh đã già đi rất nhiều, nếu như biết anh còn sống, bọn họ nhất định rất vui.”
Hách Triết khẽ cau mày, “Tôi đã không còn nhớ bọn họ nữa, không nhớ gì về quá khứ cả, cô bảo tôi về nói gì với bọn họ?” “Cho dù anh không nhớ bọn họ, ít nhất cũng để bọn họ nhìn thấy anh, để bọn họ biết anh còn sống
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là chuyện tàn nhẫn biết bao!” Anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng nói cuốn hút, “Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ ý kiến của cô, để lại số điện thoại cho tôi, nếu như có một ngày tôi muốn tìm lại trí nhớ, tôi nhất định sẽ liên lạc với cô.” “Không, anh nhất định phải cùng em về Cẩm Giang, anh phải cùng em về thăm cô chú.”
Hách Triệt đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Đồng Hiểu, vỗ nhẹ lên vai cô, “Tôi mới vừa về nước tiếp nhận công ty, có rất nhiều chuyện phải làm, khoảng thời gian này có lẽ không có thời gian rồi
Cô là nhân viên của Thịnh Huy đúng không, có thời gian tôi sẽ liên lạc với cô.”
Anh ta trả tiền, đi ra khỏi quán cà phê
Đồng Hiểu cũng chạy theo ra ngoài, dọc đường luôn đi sau lưng anh ta
Anh ta lấy xe, cười hỏi cô, “Có cần tôi đưa cô về nhà không?” Đồng Hiểu đứng thẳng tắp, nghiêm túc hỏi anh ta, “Lúc nào anh có thời gian, em muốn nói với cô chú một tiếng.” “Tháng này tôi không rảnh, rất nhiều việc.” Đồng Hiểu cắn môi, “Tháng sau thì sao?”
“Phải xem tình hình.”
“Anh đang lừa em sao?” Hách Triết cười, “Tôi chưa bao giờ lừa ai, thật sự rất bận.” “Có phải anh sợ tìm lại được trí nhớ không? Anh sợ tìm được trí nhớ rồi, anh sẽ không phải là anh nữa, đúng không?” Anh ta cong khóe môi lên, “Tôi chưa bao giờ sợ cái gì cả, cho dù ngày nào đó tôi khôi phục trí nhớ thì cũng sẽ không thay đổi cuộc sống bây giờ của mình
Cho dù trước kia tôi yêu cô nhiều thế nào, thì tình cảm sáu năm của tôi với vợ chưa cưới cũng không có ai có thể thay thế được.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook