Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-847
Chương 847: Anh sắp kết hôn (2)
Bước chân cô dừng lại, “Thẩm Thần Bằng, bây giờ anh muốn một chân đứng hai thuyền sao? Cố Thu của anh có biết không?”
Anh tiến lên ôm cô vào lòng, không hiểu sao trái tim trống rỗng của anh như được lấp đầy
“Đồng Hiểu, anh không biết vì sao nhưng anh không muốn mất em.” “Vô liêm sỉ!”
Sự xem thường hiện rõ trong mắt cô khiến trái tim vừa mới được lấp đầy của anh lập tức rơi xuống đáy vực.
Nhìn bóng dáng cô dần biến mất trước mắt, anh không có dũng khí, cũng không có sức lực giữ chặt lấy cô
Chật vật quay trở lại căn hộ của mình, cả người Thẩm Thần Bằng ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng bị máu tươi và nước mưa nhuộm thành một màu khác, mái tóc rối bời không ngừng nhỏ nước xuống.
Bước từ thang3máy ra, anh thấy Cố Thu đang ngồi xổm ở góc tường, bóng dáng cô nhỏ bé, bên chân là một cái hòm thuốc
“Sao lại thế này?” Cố Thu chạy về phía anh
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Thần Bằng không trả lời cô mà mở cửa, đi thẳng vào trong.
Cố Thu cũng đi vào theo, cô cầm bàn tay đầy máu của anh mà nghẹn ngào nói: “Để em giúp anh xử lý vết thương trước đã.”
Thẩm Thần Bằng giống như không nghe thấy gì, đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại
Dưới vòi hoa sen lạnh buốt, anh rửa sạch cơ thể chật vật của mình
Không biết tắm mất bao lâu, lúc anh bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Cố Thu đang lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt cô rất phức tạp
Cô đi qua kèo Thẩm Thần Bằng đến0ngồi xuống ghế sofa, tự xử lý vết thương cho anh
“Không xử lý vết thương kịp thời dễ bị nhiễm trùng lắm.”
Cô thận trọng bôi thuốc cho anh, động tác rất nhẹ nhàng
Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà lòng yên tĩnh như nước
Từ khi nào mà tất cả đều đã thay đổi, đến khi bất giác nhận ra thì đã tạo thành tổn thương mất rồi.
“Được rồi, trong khoảng thời gian này anh phải ăn thanh đạm một chút nhé, cũng không được sử dụng rượu và thuốc lá
Sáng sớm mai em sẽ qua nấu ít cháo cho anh.”
Thẩm Thần Bằng hờ hững nói một câu, “Đêm nay em ở lại đây đi.” Cố Thu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, như muốn nghe anh lặp lại một lần nữa
“Giờ rất muộn rồi, tay của anh cũng không thể lái xe,5ở đây nhiều phòng, trong tủ có ga giường và vỏ chăn sạch, em tự đổi mà ngủ.” Nói xong, Thẩm Thần Bằng đứng dậy đi về phòng ngủ
Biết rõ rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng bọn họ vẫn đều cố chấp muốn kiên trì, như thể muốn chứng minh quá khứ tốt đẹp vẫn còn đó, vẫn luôn tồn tại
“Thẩm Thần Bằng.” Cố Thu lên tiếng gọi anh
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Bước chân Thẩm Thần Bằng dừng lại, anh quay đầu nói thản nhiên, “Giờ không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.” Cố Thu chạy đến trước mặt anh, ngăn bước chân của anh lại, “Bởi vì Đồng Hiểu đúng không? Trong lòng anh không bỏ cô ấy được?”
Nghe thấy cái tên này, anh theo bản năng nhíu mày
Anh dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng xoa gò má4Cố Thu, “Đừng nghĩ lung tung, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cô rất muốn nói với anh rằng, nếu như anh đã không yêu em thì em có thể buông tay mà
Những lời đến khóe miệng, cuối cùng cô vẫn không nói ra
Những năm qua, mỗi khi chỉ có một mình, xung quanh đều yên tĩnh, cô luôn nhớ tới anh, cô không muốn tiếp tục phải trải qua cảm giác trái tim đau đớn như thế nữa
Cố Thu ôm lấy eo của anh, vùi mặt mình vào lồng ngực to lớn ấy, “Thẩm Thần Bằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì anh vẫn còn có em
Em yêu anh, nhiều năm như vậy vẫn chưa bao giờ thay đổi.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói “ngủ ngon”, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra, đi thẳng vào phòng ngủ
Cánh cửa ở trước mắt9đóng chặt lại, giống như cánh cửa của trái tim anh vậy, bất giác nó đã khép lại với cô từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Hiểu mơ mơ màng màng nhận điện thoại
“Tiểu Đồng à, tôi là giám đốc Trần, phía trên bảo cô quay về làm việc, công ty đang thiếu người.” Đồng Hiểu bừng tỉnh, cô tưởng mình đang nằm mơ, nhưng đúng là điện thoại đang được kết nối
“Quản lý, anh nói thật ạ?” Giám đốc Trần cười bảo, “Là thật, hôm nay boss lớn tự mình gọi điện thoại cho tôi, còn hỏi khá nhiều chuyện liên quan đến cô, sau đó bảo tôi phải mời được cô đi làm lại.”
“Nhưng bây giờ tôi còn chưa rời giường.”
Giám đốc Trần ở đầu bên kia cười, “Không sao, hôm nay cho phép cô đến muộn.”
Cúp điện thoại, Đồng Hiểu vội vàng đánh răng rửa mặt sửa soạn mình
Trước khi ra cửa, cô do dự mãi, cuối cùng vẫn đem theo hai quyển album dày.
Hai quyển album này hôm qua bị tên điện Thẩm Thần Bằng ném vào trong nước, cô phải bỏ thời gian rất lâu để bỏ từng tấm hình ra lau
Mỗi một tấm hình đều như quay về những năm tháng tươi đẹp nhất kia
Sáu năm qua cô không dám nhớ lại quá khứ, giờ phút này chúng cứ như nước chảy xâm nhập vào cô
Nhớ về quá khứ tốt đẹp mà họ từng có, trái tim cô cảm thấy rất thoải mái
Đồng Hiểu đi vào công ty, nhiệt mình chào hỏi mọi người, nhưng mọi người đều lạnh lùng với cô
Tuy trong lòng thấy hơi khổ sở, nhưng cô tự an ủi mình rằng thời gian sẽ chứng minh tất cả
Cô không phải loại người tiểu nhân âm hiểm đâm dao sau lưng người khác, cũng chưa từng đi quyến rũ đàn ông
Đồng Hiểu ngồi ở chỗ của mình tập trung dịch một phần tài liệu, giám đốc Trần đột nhiên bước tới gõ tay lên bàn làm việc của Đồng Hiểu, tươi cười nói: “Tiểu Đồng, boss lớn gọi cô lên văn phòng của anh ấy.” Đồng Hiểu ngẩng đầu, cảm thấy khó tin
“Nhanh đi, đừng để boss chờ lâu.” Nói xong, quản lý lại quay về phòng tiếp tục làm việc
Xung quanh cô bỗng phát ra những tiếng cười trào phúng chế nhạo
Đồng Hiểu không giải thích gì cả, ôm hai quyển album ảnh đi ra khỏi bộ phận nhân sự.
Đi thang máy lên đến tầng cao nhất, cả tầng đều rất yên lặng
Cô đi đến, gõ cửa phòng tổng giám đốc.
Trợ lý của Hách Triết ra mở cửa, anh ta cười và nói với Đồng Hiểu, “Boss ở bên trong chờ cô, cô cứ đi thẳng vào là được.” Ở trước cánh cửa cuối cùng, Đồng Hiểu đột nhiên thấy khẩn trương.
Cô kéo cửa ra, đi vào trong, bóng dáng người đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, có cảm giác rất cô đơn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Anh tiến lên ôm cô vào lòng, không hiểu sao trái tim trống rỗng của anh như được lấp đầy
“Đồng Hiểu, anh không biết vì sao nhưng anh không muốn mất em.” “Vô liêm sỉ!”
Sự xem thường hiện rõ trong mắt cô khiến trái tim vừa mới được lấp đầy của anh lập tức rơi xuống đáy vực.
Nhìn bóng dáng cô dần biến mất trước mắt, anh không có dũng khí, cũng không có sức lực giữ chặt lấy cô
Chật vật quay trở lại căn hộ của mình, cả người Thẩm Thần Bằng ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng bị máu tươi và nước mưa nhuộm thành một màu khác, mái tóc rối bời không ngừng nhỏ nước xuống.
Bước từ thang3máy ra, anh thấy Cố Thu đang ngồi xổm ở góc tường, bóng dáng cô nhỏ bé, bên chân là một cái hòm thuốc
“Sao lại thế này?” Cố Thu chạy về phía anh
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Thần Bằng không trả lời cô mà mở cửa, đi thẳng vào trong.
Cố Thu cũng đi vào theo, cô cầm bàn tay đầy máu của anh mà nghẹn ngào nói: “Để em giúp anh xử lý vết thương trước đã.”
Thẩm Thần Bằng giống như không nghe thấy gì, đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại
Dưới vòi hoa sen lạnh buốt, anh rửa sạch cơ thể chật vật của mình
Không biết tắm mất bao lâu, lúc anh bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Cố Thu đang lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt cô rất phức tạp
Cô đi qua kèo Thẩm Thần Bằng đến0ngồi xuống ghế sofa, tự xử lý vết thương cho anh
“Không xử lý vết thương kịp thời dễ bị nhiễm trùng lắm.”
Cô thận trọng bôi thuốc cho anh, động tác rất nhẹ nhàng
Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà lòng yên tĩnh như nước
Từ khi nào mà tất cả đều đã thay đổi, đến khi bất giác nhận ra thì đã tạo thành tổn thương mất rồi.
“Được rồi, trong khoảng thời gian này anh phải ăn thanh đạm một chút nhé, cũng không được sử dụng rượu và thuốc lá
Sáng sớm mai em sẽ qua nấu ít cháo cho anh.”
Thẩm Thần Bằng hờ hững nói một câu, “Đêm nay em ở lại đây đi.” Cố Thu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, như muốn nghe anh lặp lại một lần nữa
“Giờ rất muộn rồi, tay của anh cũng không thể lái xe,5ở đây nhiều phòng, trong tủ có ga giường và vỏ chăn sạch, em tự đổi mà ngủ.” Nói xong, Thẩm Thần Bằng đứng dậy đi về phòng ngủ
Biết rõ rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng bọn họ vẫn đều cố chấp muốn kiên trì, như thể muốn chứng minh quá khứ tốt đẹp vẫn còn đó, vẫn luôn tồn tại
“Thẩm Thần Bằng.” Cố Thu lên tiếng gọi anh
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Bước chân Thẩm Thần Bằng dừng lại, anh quay đầu nói thản nhiên, “Giờ không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.” Cố Thu chạy đến trước mặt anh, ngăn bước chân của anh lại, “Bởi vì Đồng Hiểu đúng không? Trong lòng anh không bỏ cô ấy được?”
Nghe thấy cái tên này, anh theo bản năng nhíu mày
Anh dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng xoa gò má4Cố Thu, “Đừng nghĩ lung tung, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cô rất muốn nói với anh rằng, nếu như anh đã không yêu em thì em có thể buông tay mà
Những lời đến khóe miệng, cuối cùng cô vẫn không nói ra
Những năm qua, mỗi khi chỉ có một mình, xung quanh đều yên tĩnh, cô luôn nhớ tới anh, cô không muốn tiếp tục phải trải qua cảm giác trái tim đau đớn như thế nữa
Cố Thu ôm lấy eo của anh, vùi mặt mình vào lồng ngực to lớn ấy, “Thẩm Thần Bằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì anh vẫn còn có em
Em yêu anh, nhiều năm như vậy vẫn chưa bao giờ thay đổi.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói “ngủ ngon”, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra, đi thẳng vào phòng ngủ
Cánh cửa ở trước mắt9đóng chặt lại, giống như cánh cửa của trái tim anh vậy, bất giác nó đã khép lại với cô từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Hiểu mơ mơ màng màng nhận điện thoại
“Tiểu Đồng à, tôi là giám đốc Trần, phía trên bảo cô quay về làm việc, công ty đang thiếu người.” Đồng Hiểu bừng tỉnh, cô tưởng mình đang nằm mơ, nhưng đúng là điện thoại đang được kết nối
“Quản lý, anh nói thật ạ?” Giám đốc Trần cười bảo, “Là thật, hôm nay boss lớn tự mình gọi điện thoại cho tôi, còn hỏi khá nhiều chuyện liên quan đến cô, sau đó bảo tôi phải mời được cô đi làm lại.”
“Nhưng bây giờ tôi còn chưa rời giường.”
Giám đốc Trần ở đầu bên kia cười, “Không sao, hôm nay cho phép cô đến muộn.”
Cúp điện thoại, Đồng Hiểu vội vàng đánh răng rửa mặt sửa soạn mình
Trước khi ra cửa, cô do dự mãi, cuối cùng vẫn đem theo hai quyển album dày.
Hai quyển album này hôm qua bị tên điện Thẩm Thần Bằng ném vào trong nước, cô phải bỏ thời gian rất lâu để bỏ từng tấm hình ra lau
Mỗi một tấm hình đều như quay về những năm tháng tươi đẹp nhất kia
Sáu năm qua cô không dám nhớ lại quá khứ, giờ phút này chúng cứ như nước chảy xâm nhập vào cô
Nhớ về quá khứ tốt đẹp mà họ từng có, trái tim cô cảm thấy rất thoải mái
Đồng Hiểu đi vào công ty, nhiệt mình chào hỏi mọi người, nhưng mọi người đều lạnh lùng với cô
Tuy trong lòng thấy hơi khổ sở, nhưng cô tự an ủi mình rằng thời gian sẽ chứng minh tất cả
Cô không phải loại người tiểu nhân âm hiểm đâm dao sau lưng người khác, cũng chưa từng đi quyến rũ đàn ông
Đồng Hiểu ngồi ở chỗ của mình tập trung dịch một phần tài liệu, giám đốc Trần đột nhiên bước tới gõ tay lên bàn làm việc của Đồng Hiểu, tươi cười nói: “Tiểu Đồng, boss lớn gọi cô lên văn phòng của anh ấy.” Đồng Hiểu ngẩng đầu, cảm thấy khó tin
“Nhanh đi, đừng để boss chờ lâu.” Nói xong, quản lý lại quay về phòng tiếp tục làm việc
Xung quanh cô bỗng phát ra những tiếng cười trào phúng chế nhạo
Đồng Hiểu không giải thích gì cả, ôm hai quyển album ảnh đi ra khỏi bộ phận nhân sự.
Đi thang máy lên đến tầng cao nhất, cả tầng đều rất yên lặng
Cô đi đến, gõ cửa phòng tổng giám đốc.
Trợ lý của Hách Triết ra mở cửa, anh ta cười và nói với Đồng Hiểu, “Boss ở bên trong chờ cô, cô cứ đi thẳng vào là được.” Ở trước cánh cửa cuối cùng, Đồng Hiểu đột nhiên thấy khẩn trương.
Cô kéo cửa ra, đi vào trong, bóng dáng người đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, có cảm giác rất cô đơn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook