Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-900
Chương 900: Thẩm thần bằng gặp tai nạn (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đến nhà tôi rồi, anh về đi.” Tên cầm thú này đột nhiên lại ôm chầm lấy cô từ sau lưng, “Đồng Hiểu, để cho anh vào nhà ngồi một chút đi.” Cô gần như có thể cảm nhận được sức nóng của cơ thể anh, cũng như sự biến hóa rõ ràng trong cơ thể
Đồng Hiểu đẩy mạnh Thẩm Thần Bằng ra, mặt cô đỏ ửng như bị lửa thiêu, Thẩm Thần Bằng, anh đừng quá đáng!”
“Là ai quá đáng hả? Anh là người đàn ông bình thường, mà sau khi quen với em, anh không còn qua lại với những người phụ nữ khác nữa.”
Khóe miệng Đồng Hiểu giật một cái, “Cút!” “Đồng Hiểu.” Anh đang định bổ nhào vào cô thì bà cụ ở nhà đối diện đột nhiên mở3cửa, rồi liếc nhìn hai người với ánh mắt khinh bỉ
Thẩm Thần Bằng kiềm chế dục vọng của cơ thể, khẽ nói với cô: “Em đi vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh xoay người đi vào thang máy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều
Chuông điện thoại di động vang lên, là Cốc Dật gọi tới, anh ta phàn nàn đã rất lâu rồi anh không tụ tập với các anh em
Ngẫm lại thấy cũng đúng, anh đã quên mất không biết bao lâu rồi không gặp bọn họ
Lái xe đến quán bar bọn họ thường xuyên tụ tập, vào trong, các anh em ồn ào: “Anh Thẩm, anh định rửa tay gác kiểm à?” Thẩm Thần Bằng cầm chai rượu trên bàn lên, “Ai dám chê cười tôi vậy?”0Ngồi vào chỗ, mọi người bắt đầu rót rượu cho anh, nhưng Thẩm Thần Bằng lại không uống một giọt nào.
Chung Hân Nhiên ngồi bên cạnh cười trêu anh, “Anh Thẩm thay đổi nhiều quá, chắc là vì Đồng Hiểu rồi
Trước kia anh cứ nhìn thấy rượu là nốc thục mạng, giờ bỏ rượu rồi à?”
Được Chung Hân Nhiên nhắc nhở, anh thấy hơi hoảng hốt
Hiện tại anh cũng vẫn uống rượu, nhưng không còn liều mạng giống như trước đây nữa
Có phải tất cả mọi người ở thời điểm chỉ có một mình, đều sẽ cảm thấy sự sống và cái chết rất nhẹ nhàng
“Đồng Hiểu không cho anh uống rượu?” Chung Hân Nhiên lại hỏi
Thẩm Thần Bằng cười tự giễu, lắc đầu, “Cô ấy đâu có quản tôi
Có điều mỗi lần5tôi uống say đi tìm cô ấy, thể nào cô ấy cũng lại mắng tôi là thằng điên
Mà ở trước mặt cô ấy, tôi cũng giống như thằng điên thật.” Nhìn ánh mắt mờ mịt của anh, tim Chung Hân Nhiên như bị cái gì đó đánh trúng.
Cô ta quá nhớ anh, còn buộc Cốc Dật gọi điện thoại cho anh nữa
Cốc Dật chế giễu cô ta: “Cô còn chưa từ bỏ anh Thẩm à?”
Có những tình cảm, một khi đã trao đi đầu dễ dàng buông bỏ
Có đôi khi thậm chí cô ta đã nghĩ, cho dù Thẩm Thần Bằng kết hôn với Đồng Hiểu, nhưng chỉ cần anh mở lời nói muốn cô ta thì cô ta vẫn sẽ như con thiêu thân liều lĩnh lao đầu vào lửa
Có phải mỗi4người ở trước mặt người mình yêu mến đều hèn mọn như thế không? Cô ta hướng về phía Thẩm Thần Bằng, còn Thẩm Thần Bằng hướng về phía Đồng Hiểu.
“Anh Thẩm, tối mời anh một ly.”
Chung Hân Nhiên giơ ly rượu lên kính Thẩm Thần Bằng
Cốc Dật ồn ào, “Anh Thẩm à, nói thế nào anh cũng phải uống chén rượu này của Hân Nhiên đấy, không vì cái gì khác, chỉ vì phần tâm ý này của cô ấy đối với anh thôi.” Cuối cùng Thẩm Thần Bằng cũng uống cạn ly rượu này, sau đó thì bị mọi người dỗ uống quá nhiều
Anh cứ nhất quyết tự lái xe trở về và trên đường đã xảy ra tai nạn, bị thương ở đầu.
Nhưng chuyện này đã dọa cả nhà họ9Thẩm, hơn nửa đêm mà cả nhà họ đều không được ngủ ngon, may mắn là Thẩm Thần Bằng chỉ bị chấn thương nhẹ, cộng thêm một cánh tay bị gãy xương.
Tiết Ngọc Lan vừa tới bệnh viện đã mắng cho anh một trận nên thân
“Con đang bị thương rồi mà mẹ còn mắng con.” An Noãn không nhịn được mà hỏi: “Không phải là bởi vì Đồng Hiểu đấy chứ? Cô ấy còn chưa tha thứ cho anh hả?” Thẩm Thần Bằng bỗng kích động, “Liên quan quái gì đến Đồng Hiểu, tự chính anh uống nhiều quá nên mới thế, các người đừng có đi tìm cô ấy đấy!” Tiết Ngọc Lan thở dài, “Được được, con yêu tâm đi, mọi người sẽ không trách Đồng Hiểu, con đừng kích động.” Đồng Hiểu biết tin Thẩm Thần Bằng bị tai nạn là vào hôm sau, Chung Hân Văn gọi điện báo cho cô biết
Trong lời nói của Chung Hân Văn ám chỉ bảo cô đến bệnh viện thăm anh, nhưng Đồng Hiểu giả vờ như không hiểu ý.
Thẩm Thần Bằng nằm trong bệnh viện một tuần lễ, mỗi giây mỗi phút anh đều đang chờ mong Đồng Hiểu sẽ đến thăm mình
Ánh mắt anh luôn liếc nhìn về phía cửa, có rất nhiều người đến thăm anh, nhưng mãi mà vẫn không đợi được người con gái trong lòng anh.
Thời gian dần trôi qua, anh bắt đầu thấy phiền não
Tiết Ngọc Lan bảo anh ăn cơm mà anh không chịu ăn
Bác sĩ truyền dịch cho anh mà anh cũng không phối hợp.
“Rốt cuộc thì con muốn như thế nào? Không cần cánh tay này nữa hả?”
Anh hờn dỗi không nói lời nào
Tiết Ngọc Lan bèn quay ra bàn bạc với An Noãn, thấy tốt nhất vẫn là mời Đồng Hiểu đến một chuyến
Nhiệm vụ trọng đại như vậy tất nhiên phải rơi vào tay Chung Hân Văn
Khi Chung Hân Văn ôm bụng bầu to đùng đến Anh Đốn đón Đồng Hiểu tan tầm, cho dù Đồng Hiểu có nhẫn tâm thế nào thì cũng không thể cự tuyệt được
Cô mua một bó hoa đến bệnh viện, đến cửa phòng bệnh lại hơi do dự không muốn tiến vào
Trong tiềm thức cô cảm thấy mình không nên có dính dáng gì đến anh nữa, nhưng hình như bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi
Cô nghe thấy có tiếng động truyền từ trong phòng bệnh ra, là tiếng vang của bát đập xuống đất, tiếp đó chính là giọng nổi giận của Thẩm Thần Bằng, “Không ăn, ai đút con cũng không ăn, mang hết tất cả đi, khó ăn chết mất!”
Cổ hít sâu một hơi, gõ cửa phòng bệnh.
Tiết Ngọc Lan ra mở cửa, bà thở phào, mỉm cười và nói: “Hiểu Hiểu tới đây này.”
Bệnh nhân trên giường lập tức nhìn sang, gương mặt đen sì tốt lên rất nhiều
Trong phòng bệnh có rất nhiều hoa, Tiết Ngọc Lan cố ý nói: “Hiểu Hiểu còn mua hoa nữa này, con trai, con bảo bó hoa này nên bày ở chỗ nào?”
Thẩm Thần Bằng dùng mắt ra hiệu để ở tủ đầu giường, Tiết Ngọc Lan đổi ngay bó hoa An Noãn mua thành của Đồng Hiểu
Đồng Hiểu bĩu môi, tâm tình hơi phức tạp
“Đồng Hiểu, vừa đúng lúc bác đang có chút việc, cháu giúp bác dỗ nó ăn cơm với nhé, cả ngày nay nó chưa ăn cái gì cả đâu.”
Tiết Ngọc Lan nói xong vội vàng rời đi.
Trong căn phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại hai người bọn họ
Đồng Hiểu ngồi xổm xuống dọn dẹp bát đũa bị vỡ trên mặt đất, bệnh nhân trên giường hừ giọng, “Đừng động vào, một lát nữa anh sẽ bảo người khác dọn
Anh đói rồi.” Cô đi tới giúp anh lấy bát cơm.
“Tay anh bị gãy xương, không thể cử động được, em đút cho anh đi.”
Đồng Hiểu chậm chạp không làm
“Anh đói, em nghe không hiểu à? Có phải để anh chết đói thì em mới hài lòng?” Đồng Hiểu lạnh lùng, “Đáng đời anh.” “Em chỉ muốn làm anh tức giận thôi phải không, em mà còn như vậy thì về sau đừng đến nữa.” Đồng Hiểu nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải Chung Hân Văn vác cái bụng to đùng đến Anh Đốn tìm tôi thì tôi đã không tới đây rồi.”
Mặt Thẩm Thần Bằng càng đen hơn, “Em nói cái gì? Có bản lĩnh nói lại cho tôi nghe!”
Thẩm Thần Bằng, tôi cảm thấy anh như thế này rất ấu trĩ
Một người lớn ba mươi tuổi mà lại dùng phương thức như vậy để đi tranh thủ sự đồng tình, anh cho rằng ai sẽ lo lắng cho anh hả? Trừ người nhà của anh ra thì những người khác đều đang chê cười anh
Trưởng thành một chút đi, đừng có như trẻ con mải thể.”
Thẩm Thần Bằng tức đến mức thở gấp, “Đồng Hiểu, em cút, cút đi cho tôi, mẹ nó chứ, dù tôi có chết cũng không cần em đồng tình!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đồng Hiểu đẩy mạnh Thẩm Thần Bằng ra, mặt cô đỏ ửng như bị lửa thiêu, Thẩm Thần Bằng, anh đừng quá đáng!”
“Là ai quá đáng hả? Anh là người đàn ông bình thường, mà sau khi quen với em, anh không còn qua lại với những người phụ nữ khác nữa.”
Khóe miệng Đồng Hiểu giật một cái, “Cút!” “Đồng Hiểu.” Anh đang định bổ nhào vào cô thì bà cụ ở nhà đối diện đột nhiên mở3cửa, rồi liếc nhìn hai người với ánh mắt khinh bỉ
Thẩm Thần Bằng kiềm chế dục vọng của cơ thể, khẽ nói với cô: “Em đi vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh xoay người đi vào thang máy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều
Chuông điện thoại di động vang lên, là Cốc Dật gọi tới, anh ta phàn nàn đã rất lâu rồi anh không tụ tập với các anh em
Ngẫm lại thấy cũng đúng, anh đã quên mất không biết bao lâu rồi không gặp bọn họ
Lái xe đến quán bar bọn họ thường xuyên tụ tập, vào trong, các anh em ồn ào: “Anh Thẩm, anh định rửa tay gác kiểm à?” Thẩm Thần Bằng cầm chai rượu trên bàn lên, “Ai dám chê cười tôi vậy?”0Ngồi vào chỗ, mọi người bắt đầu rót rượu cho anh, nhưng Thẩm Thần Bằng lại không uống một giọt nào.
Chung Hân Nhiên ngồi bên cạnh cười trêu anh, “Anh Thẩm thay đổi nhiều quá, chắc là vì Đồng Hiểu rồi
Trước kia anh cứ nhìn thấy rượu là nốc thục mạng, giờ bỏ rượu rồi à?”
Được Chung Hân Nhiên nhắc nhở, anh thấy hơi hoảng hốt
Hiện tại anh cũng vẫn uống rượu, nhưng không còn liều mạng giống như trước đây nữa
Có phải tất cả mọi người ở thời điểm chỉ có một mình, đều sẽ cảm thấy sự sống và cái chết rất nhẹ nhàng
“Đồng Hiểu không cho anh uống rượu?” Chung Hân Nhiên lại hỏi
Thẩm Thần Bằng cười tự giễu, lắc đầu, “Cô ấy đâu có quản tôi
Có điều mỗi lần5tôi uống say đi tìm cô ấy, thể nào cô ấy cũng lại mắng tôi là thằng điên
Mà ở trước mặt cô ấy, tôi cũng giống như thằng điên thật.” Nhìn ánh mắt mờ mịt của anh, tim Chung Hân Nhiên như bị cái gì đó đánh trúng.
Cô ta quá nhớ anh, còn buộc Cốc Dật gọi điện thoại cho anh nữa
Cốc Dật chế giễu cô ta: “Cô còn chưa từ bỏ anh Thẩm à?”
Có những tình cảm, một khi đã trao đi đầu dễ dàng buông bỏ
Có đôi khi thậm chí cô ta đã nghĩ, cho dù Thẩm Thần Bằng kết hôn với Đồng Hiểu, nhưng chỉ cần anh mở lời nói muốn cô ta thì cô ta vẫn sẽ như con thiêu thân liều lĩnh lao đầu vào lửa
Có phải mỗi4người ở trước mặt người mình yêu mến đều hèn mọn như thế không? Cô ta hướng về phía Thẩm Thần Bằng, còn Thẩm Thần Bằng hướng về phía Đồng Hiểu.
“Anh Thẩm, tối mời anh một ly.”
Chung Hân Nhiên giơ ly rượu lên kính Thẩm Thần Bằng
Cốc Dật ồn ào, “Anh Thẩm à, nói thế nào anh cũng phải uống chén rượu này của Hân Nhiên đấy, không vì cái gì khác, chỉ vì phần tâm ý này của cô ấy đối với anh thôi.” Cuối cùng Thẩm Thần Bằng cũng uống cạn ly rượu này, sau đó thì bị mọi người dỗ uống quá nhiều
Anh cứ nhất quyết tự lái xe trở về và trên đường đã xảy ra tai nạn, bị thương ở đầu.
Nhưng chuyện này đã dọa cả nhà họ9Thẩm, hơn nửa đêm mà cả nhà họ đều không được ngủ ngon, may mắn là Thẩm Thần Bằng chỉ bị chấn thương nhẹ, cộng thêm một cánh tay bị gãy xương.
Tiết Ngọc Lan vừa tới bệnh viện đã mắng cho anh một trận nên thân
“Con đang bị thương rồi mà mẹ còn mắng con.” An Noãn không nhịn được mà hỏi: “Không phải là bởi vì Đồng Hiểu đấy chứ? Cô ấy còn chưa tha thứ cho anh hả?” Thẩm Thần Bằng bỗng kích động, “Liên quan quái gì đến Đồng Hiểu, tự chính anh uống nhiều quá nên mới thế, các người đừng có đi tìm cô ấy đấy!” Tiết Ngọc Lan thở dài, “Được được, con yêu tâm đi, mọi người sẽ không trách Đồng Hiểu, con đừng kích động.” Đồng Hiểu biết tin Thẩm Thần Bằng bị tai nạn là vào hôm sau, Chung Hân Văn gọi điện báo cho cô biết
Trong lời nói của Chung Hân Văn ám chỉ bảo cô đến bệnh viện thăm anh, nhưng Đồng Hiểu giả vờ như không hiểu ý.
Thẩm Thần Bằng nằm trong bệnh viện một tuần lễ, mỗi giây mỗi phút anh đều đang chờ mong Đồng Hiểu sẽ đến thăm mình
Ánh mắt anh luôn liếc nhìn về phía cửa, có rất nhiều người đến thăm anh, nhưng mãi mà vẫn không đợi được người con gái trong lòng anh.
Thời gian dần trôi qua, anh bắt đầu thấy phiền não
Tiết Ngọc Lan bảo anh ăn cơm mà anh không chịu ăn
Bác sĩ truyền dịch cho anh mà anh cũng không phối hợp.
“Rốt cuộc thì con muốn như thế nào? Không cần cánh tay này nữa hả?”
Anh hờn dỗi không nói lời nào
Tiết Ngọc Lan bèn quay ra bàn bạc với An Noãn, thấy tốt nhất vẫn là mời Đồng Hiểu đến một chuyến
Nhiệm vụ trọng đại như vậy tất nhiên phải rơi vào tay Chung Hân Văn
Khi Chung Hân Văn ôm bụng bầu to đùng đến Anh Đốn đón Đồng Hiểu tan tầm, cho dù Đồng Hiểu có nhẫn tâm thế nào thì cũng không thể cự tuyệt được
Cô mua một bó hoa đến bệnh viện, đến cửa phòng bệnh lại hơi do dự không muốn tiến vào
Trong tiềm thức cô cảm thấy mình không nên có dính dáng gì đến anh nữa, nhưng hình như bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi
Cô nghe thấy có tiếng động truyền từ trong phòng bệnh ra, là tiếng vang của bát đập xuống đất, tiếp đó chính là giọng nổi giận của Thẩm Thần Bằng, “Không ăn, ai đút con cũng không ăn, mang hết tất cả đi, khó ăn chết mất!”
Cổ hít sâu một hơi, gõ cửa phòng bệnh.
Tiết Ngọc Lan ra mở cửa, bà thở phào, mỉm cười và nói: “Hiểu Hiểu tới đây này.”
Bệnh nhân trên giường lập tức nhìn sang, gương mặt đen sì tốt lên rất nhiều
Trong phòng bệnh có rất nhiều hoa, Tiết Ngọc Lan cố ý nói: “Hiểu Hiểu còn mua hoa nữa này, con trai, con bảo bó hoa này nên bày ở chỗ nào?”
Thẩm Thần Bằng dùng mắt ra hiệu để ở tủ đầu giường, Tiết Ngọc Lan đổi ngay bó hoa An Noãn mua thành của Đồng Hiểu
Đồng Hiểu bĩu môi, tâm tình hơi phức tạp
“Đồng Hiểu, vừa đúng lúc bác đang có chút việc, cháu giúp bác dỗ nó ăn cơm với nhé, cả ngày nay nó chưa ăn cái gì cả đâu.”
Tiết Ngọc Lan nói xong vội vàng rời đi.
Trong căn phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại hai người bọn họ
Đồng Hiểu ngồi xổm xuống dọn dẹp bát đũa bị vỡ trên mặt đất, bệnh nhân trên giường hừ giọng, “Đừng động vào, một lát nữa anh sẽ bảo người khác dọn
Anh đói rồi.” Cô đi tới giúp anh lấy bát cơm.
“Tay anh bị gãy xương, không thể cử động được, em đút cho anh đi.”
Đồng Hiểu chậm chạp không làm
“Anh đói, em nghe không hiểu à? Có phải để anh chết đói thì em mới hài lòng?” Đồng Hiểu lạnh lùng, “Đáng đời anh.” “Em chỉ muốn làm anh tức giận thôi phải không, em mà còn như vậy thì về sau đừng đến nữa.” Đồng Hiểu nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải Chung Hân Văn vác cái bụng to đùng đến Anh Đốn tìm tôi thì tôi đã không tới đây rồi.”
Mặt Thẩm Thần Bằng càng đen hơn, “Em nói cái gì? Có bản lĩnh nói lại cho tôi nghe!”
Thẩm Thần Bằng, tôi cảm thấy anh như thế này rất ấu trĩ
Một người lớn ba mươi tuổi mà lại dùng phương thức như vậy để đi tranh thủ sự đồng tình, anh cho rằng ai sẽ lo lắng cho anh hả? Trừ người nhà của anh ra thì những người khác đều đang chê cười anh
Trưởng thành một chút đi, đừng có như trẻ con mải thể.”
Thẩm Thần Bằng tức đến mức thở gấp, “Đồng Hiểu, em cút, cút đi cho tôi, mẹ nó chứ, dù tôi có chết cũng không cần em đồng tình!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook