Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141 Thời Du Huyên là một bé gái mồ côi
Thời Vũ Kha thương lượng với mẹ: “Mẹ, con nghi ngờ Tiểu Ánh chính là Thời Du Huyên, cô ta không phải con ngốc, cô ta lừa chúng ta rất nhiều năm.”
Giang Nhã Đan lấy tay sờ cái trán Thời Vũ Kha, cười nói: “Con bé ngốc này, không sốt mà sao nói mê sảng như vậy? Đứa ngốc kia sao có thể là Ảnh Tử? Mẹ đã thấy người kia rồi, lớn lên trông xấu hơn con ngốc kia nhiều.”
"Mẹ."
Thời Vũ Kha nóng nảy, giải thích cho mẹ: “Mẹ không biết Tiểu Ảnh vốn dĩ không phải nhận viên chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cô ta là chủ tịch tập đoàn Thiên Mã, là thiên tài đầu tu kia."
“Thật sao?”
Lần này Giang Nhã Đan đã thật sự kinh ngạc rồi.
Bây giờ có ai ở Giang Châu mà không biết Ánh Tử của tập đoàn Thiên Mã!
Là thiên tài đầu tư, là tài nữ, cây rụng tiền, bàn tay vàng, những danh hiệu mà cô sở hữu đều rất nặng mùi tiền.
Đừng nhìn diện mạo không đẹp của cô, người theo đuổi lại vô số kể
Tên Ảnh Tử vang lên như sấm bên tai, nếu Tiểu Ảnh là Ảnh Tử thì trong chuyện này nhất định có vấn đề.
“Thật đó.” Thời Vũ Kha kề sát vào mẹ, rồi kể lại chuyện cô ta đã gặp mặt Ảnh Tử hai lần, rồi cả chuyện cô ta bán tư liệu cho Ảnh Tử.
Trên mặt Giang Nhã Đan lộ rõ vui mừng: “Trời ạ, cái con nhóc này sao giờ con mới nói với mẹ? Con để số tiền kia ở đâu? Có để ở nơi an toàn không? Hay không đem về để mẹ giữ giùm con.”
Nhưng trọng tâm của cô ta không giống mẹ mình, không phải bây giờ đang thương lượng chuyện nếu Tiểu Ảnh và Thời Du Huyên là một người, thì phải giải quyết thế nào sao?
Thời Vũ Kha cũng sẽ không giao tiền cho bà ta “bảo quản”, có thể đều sẽ “bảo quản tất cả trên chiếu bạc.
Cô ta nói qua loa: “An toàn, mẹ cứ yên tâm đi, chuyện bây giờ chúng ta cần làm đó là nếu Tiểu Ảnh thật sự là Thời Du Huyên thì phải làm sao đây?”
Vẻ mặt Giang Nhã Đan lộ một tia hung ác: “Không thể để cô ta tiếp xúc với bố con nữa, chúng ta tìm vài người bắt cóc cô ta, sau đó tống tiền, rồi bán cô ta vào trong núi sâu, cô ta sẽ không chạy thoát được.”
Thời Vũ Kha đột nhiên có một cảm giác, cảm giác là thương lượng chuyện này với mẹ chính là một quyết định sai lầm.
Mạch não của mẹ cô ta vẫn còn dừng lại ở mười mấy năm trước!
Mười năm trước Thời Du Huyên là một bé gái mồ côi, không nơi nương tựa.
âm thầm giành tài sản của cô, ức hiếp cô, thậm chí muốn làm cho cô “xảy ra chuyện ngoài ý
muốn” cũng sẽ không làm cho người khác chú ý.
Nhưng bây giờ thì không được, sau lưng Ảnh Tử có quá nhiều người, bọn họ chỉ cần ra tay là đã bị phát hiện, kết cục nhất định rất thảm.
Nếu lại nói tiếp, chỉ với thân phận địa vị của Ảnh Tử, thì cô chính là cây rụng tiền, chắp tay đưa cây rụng tiền cho người khác, rồi đổi lấy một chút tiền lẻ, ai làm chuyện này thì đúng là ngốc.
Thời Vũ Kha cho rằng mẹ chỉ thuận miệng mà nói, không để lời của bà ta vào lòng.
Nhưng Giang Nhã Đan thì lại rất nghiêm túc, bà ta có tật giật mình, ngộ nhỡ Ánh Tử thật sự là Thời Du Huyên, bà ta sợ bị trả thù. Con gái đi rồi, bà ta vội vã gọi điện cho người bạn đánh bài tên “Mặt sẹo”, hẹn gặp mặt anh ta.
Văn phòng tầng chót tòa nhà Ginza.
Vài người đang thương lượng kế hoạch thu mua, đột nhiên cửa bị đẩy mạnh ra vang lên tiếng “Rầm”.
Vệ sĩ do Thịnh Hàn Ngọc phải ra đi giám sát Ảnh Tử vợt vào trong, anh ta hoàn toàn không màng cái trán còn đang chảy máu của mình, thở hổn hển nói: “Không, không xong rồi, cô Ảnh bị, bị bắt cóc.”
“Sao lại thế? Anh nhanh nói rõ.”
Giản Nghi Ninh nghe thấy hai chữ “Bắt cóc” thì suýt đã té xỉu, vội vàng đi lên hỏi.
Giang Nhã Đan lấy tay sờ cái trán Thời Vũ Kha, cười nói: “Con bé ngốc này, không sốt mà sao nói mê sảng như vậy? Đứa ngốc kia sao có thể là Ảnh Tử? Mẹ đã thấy người kia rồi, lớn lên trông xấu hơn con ngốc kia nhiều.”
"Mẹ."
Thời Vũ Kha nóng nảy, giải thích cho mẹ: “Mẹ không biết Tiểu Ảnh vốn dĩ không phải nhận viên chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cô ta là chủ tịch tập đoàn Thiên Mã, là thiên tài đầu tu kia."
“Thật sao?”
Lần này Giang Nhã Đan đã thật sự kinh ngạc rồi.
Bây giờ có ai ở Giang Châu mà không biết Ánh Tử của tập đoàn Thiên Mã!
Là thiên tài đầu tư, là tài nữ, cây rụng tiền, bàn tay vàng, những danh hiệu mà cô sở hữu đều rất nặng mùi tiền.
Đừng nhìn diện mạo không đẹp của cô, người theo đuổi lại vô số kể
Tên Ảnh Tử vang lên như sấm bên tai, nếu Tiểu Ảnh là Ảnh Tử thì trong chuyện này nhất định có vấn đề.
“Thật đó.” Thời Vũ Kha kề sát vào mẹ, rồi kể lại chuyện cô ta đã gặp mặt Ảnh Tử hai lần, rồi cả chuyện cô ta bán tư liệu cho Ảnh Tử.
Trên mặt Giang Nhã Đan lộ rõ vui mừng: “Trời ạ, cái con nhóc này sao giờ con mới nói với mẹ? Con để số tiền kia ở đâu? Có để ở nơi an toàn không? Hay không đem về để mẹ giữ giùm con.”
Nhưng trọng tâm của cô ta không giống mẹ mình, không phải bây giờ đang thương lượng chuyện nếu Tiểu Ảnh và Thời Du Huyên là một người, thì phải giải quyết thế nào sao?
Thời Vũ Kha cũng sẽ không giao tiền cho bà ta “bảo quản”, có thể đều sẽ “bảo quản tất cả trên chiếu bạc.
Cô ta nói qua loa: “An toàn, mẹ cứ yên tâm đi, chuyện bây giờ chúng ta cần làm đó là nếu Tiểu Ảnh thật sự là Thời Du Huyên thì phải làm sao đây?”
Vẻ mặt Giang Nhã Đan lộ một tia hung ác: “Không thể để cô ta tiếp xúc với bố con nữa, chúng ta tìm vài người bắt cóc cô ta, sau đó tống tiền, rồi bán cô ta vào trong núi sâu, cô ta sẽ không chạy thoát được.”
Thời Vũ Kha đột nhiên có một cảm giác, cảm giác là thương lượng chuyện này với mẹ chính là một quyết định sai lầm.
Mạch não của mẹ cô ta vẫn còn dừng lại ở mười mấy năm trước!
Mười năm trước Thời Du Huyên là một bé gái mồ côi, không nơi nương tựa.
âm thầm giành tài sản của cô, ức hiếp cô, thậm chí muốn làm cho cô “xảy ra chuyện ngoài ý
muốn” cũng sẽ không làm cho người khác chú ý.
Nhưng bây giờ thì không được, sau lưng Ảnh Tử có quá nhiều người, bọn họ chỉ cần ra tay là đã bị phát hiện, kết cục nhất định rất thảm.
Nếu lại nói tiếp, chỉ với thân phận địa vị của Ảnh Tử, thì cô chính là cây rụng tiền, chắp tay đưa cây rụng tiền cho người khác, rồi đổi lấy một chút tiền lẻ, ai làm chuyện này thì đúng là ngốc.
Thời Vũ Kha cho rằng mẹ chỉ thuận miệng mà nói, không để lời của bà ta vào lòng.
Nhưng Giang Nhã Đan thì lại rất nghiêm túc, bà ta có tật giật mình, ngộ nhỡ Ánh Tử thật sự là Thời Du Huyên, bà ta sợ bị trả thù. Con gái đi rồi, bà ta vội vã gọi điện cho người bạn đánh bài tên “Mặt sẹo”, hẹn gặp mặt anh ta.
Văn phòng tầng chót tòa nhà Ginza.
Vài người đang thương lượng kế hoạch thu mua, đột nhiên cửa bị đẩy mạnh ra vang lên tiếng “Rầm”.
Vệ sĩ do Thịnh Hàn Ngọc phải ra đi giám sát Ảnh Tử vợt vào trong, anh ta hoàn toàn không màng cái trán còn đang chảy máu của mình, thở hổn hển nói: “Không, không xong rồi, cô Ảnh bị, bị bắt cóc.”
“Sao lại thế? Anh nhanh nói rõ.”
Giản Nghi Ninh nghe thấy hai chữ “Bắt cóc” thì suýt đã té xỉu, vội vàng đi lên hỏi.
Last edited:
Bình luận facebook