Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144 Anh phải giúp tôi
Tên lưu manh cao giọng, đồng thời trừng mắt một cách khó tin.
Cô gật đầu: “Không sai, tôi chính là Thời Du Huyên, không tin anh có thể lên mạng tra.”
Thông báo tìm người liên quan đến cô tràn ngập trên mạng, Thịnh Hàn Ngọc treo thưởng mười triệu tệ để tìm lại cô vợ ngốc bị mất tích, chuyện này không ai ở Giang Châu là không biết.
Căn bản không cần lên mạng tra, gã ta tin tưởng.
Ánh mắt gã ta bây giờ nhìn Thời Du Huyên hoàn toàn khác lúc nãy, đĩa bánh to như thế đột nhiên rơi trúng đầu gã ta, gã ta vẫn có chút không thể tin được, gã ta nghiêm túc quan sát tỉ mỉ Thời Du Huyên, ánh mắt ngập tràn tham lam, nhưng không phải kiểu tham lam của đàn ông nhìn phụ nữ, mà là loại tham lam khi nhìn thấy tiền vàng.
Cô cũng thoải mái nâng mặt lên cho gã ta nhìn.
Nhìn mười mấy giây, tên lưu manh lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: “Ôi chao ôi, thật đúng là cô, cô bị Mặt Sẹo che giấu nhiều ngày như thế rồi?”
“Không thể nào, anh ta có mười triệu tệ không kiếm mà lại bảo tôi đem cô bán? Đây không phải là thiếu thông minh à…” Trăm mối không có cách giải, lại lầm bầm kể đầu đuôi ra.
Thế là Thời Du Huyên biết, người làm ngất mình là “Mặt Sẹo”, mà người đàn ông trước mặt này chỉ là tên buôn người, không tham dự vào chuyện bắt cóc mình.
Mặt nạ kia hẳn là cũng không phải gã ta bóc ra.
Thời Du Huyên nhanh chóng phân tích ra: Bọn cướp biết thân phận của mình, hẳn là có người sai sử bọn họ làm thế!
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Thời Vũ Kha, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, chuyện này không giống chuyện mà Thời Vũ Kha sẽ làm, mà giống chuyện Giang Nhã Đan sẽ làm.
Trong lòng đã hiểu rõ, Thời Du Huyên nói với tên lưu manh: “Anh trai tốt, trước kia tôi mang mặt nạ, đại khái người mà anh nói không biết tôi là ai, cho nên để anh nhặt được đồ tốt.”Đọc nhanh tại VietWriter
Câu “nhặt được đồ tốt” này tên lưu manh thích nghe, thiên hạ rớt đĩa bánh ngon anh ta tình nguyện làm.
Thế là không do dự nữa, lập tức bấm số Thời Du Huyên cho!
Sau khi Thịnh Hàn Ngọc bắt máy, thần sắc dần trở nên nghiêm trọng: “Ừ.”
“Không sai, đúng như thế.”
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Giản Nghi Ninh, Vân Triết Hạo, Thịnh Trạch Dung đều đang có mặt.
Mấy người này trước khi cú điện thoại này được kết nối, còn đang vì chuyện Ảnh Tử bị bắt mà nháo nhào túi bụi.
Thịnh Hàn Ngọc đang nói chuyện với người trong điện thoại, mấy người đều vểnh tai lên nghe, nhất là Giản Nghi Ninh, khẩn trương đến đổ mồ hôi tay!
Tên lưu manh đưa điện thoại đến bên tai Thời Du Huyên: “Nói chuyện.”
Thời Du Huyên: “Thịnh Hàn Ngọc, tôi là Thời Du Huyên, anh phải giúp tôi.”
Cô nói là “giúp tôi” chứ không phải “cứu tôi”, khiến trong lòng tên lưu manh cảm giác rất thoải mái, Thịnh Hàn Ngọc cũng nghe ra có gì không đúng— Cô không có nguy hiểm, hoặc tạm thời không có nguy hiểm.
Giọng là của Ảnh Tử, cô lại tự xưng là Thời Du Huyên… Những chuyện này bây giờ cũng không quan trọng, trước cứu người ra rồi lại nói.
“Cô ở đâu? Tôi phải giúp cô thế nào?”
Trả lời lại anh không phải là Thời Du Huyên, mà là âm thanh tút tút tút.
Tên lưu manh tràn đầy hưng phấn, nói với Thời Du Huyên: “Anh ta có thể cho tôi mười triệu tệ không?”
Thời Du Huyên nói: “Mười triệu tệ? Nếu anh đồng ý thả tôi ra, tôi cam đoan có thể cho anh hai mươi triệu tệ.”
“Được được được.”
Người đàn ông hưng phấn mặt mũi tỏa sáng, hai mươi triệu tệ à?
Nhiều tiền như thế coi như nằm tiêu cả đời cũng đủ, buôn người làm gì nữa, cả ngày đều phải lo lắng hãi hùng.
Cô gật đầu: “Không sai, tôi chính là Thời Du Huyên, không tin anh có thể lên mạng tra.”
Thông báo tìm người liên quan đến cô tràn ngập trên mạng, Thịnh Hàn Ngọc treo thưởng mười triệu tệ để tìm lại cô vợ ngốc bị mất tích, chuyện này không ai ở Giang Châu là không biết.
Căn bản không cần lên mạng tra, gã ta tin tưởng.
Ánh mắt gã ta bây giờ nhìn Thời Du Huyên hoàn toàn khác lúc nãy, đĩa bánh to như thế đột nhiên rơi trúng đầu gã ta, gã ta vẫn có chút không thể tin được, gã ta nghiêm túc quan sát tỉ mỉ Thời Du Huyên, ánh mắt ngập tràn tham lam, nhưng không phải kiểu tham lam của đàn ông nhìn phụ nữ, mà là loại tham lam khi nhìn thấy tiền vàng.
Cô cũng thoải mái nâng mặt lên cho gã ta nhìn.
Nhìn mười mấy giây, tên lưu manh lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: “Ôi chao ôi, thật đúng là cô, cô bị Mặt Sẹo che giấu nhiều ngày như thế rồi?”
“Không thể nào, anh ta có mười triệu tệ không kiếm mà lại bảo tôi đem cô bán? Đây không phải là thiếu thông minh à…” Trăm mối không có cách giải, lại lầm bầm kể đầu đuôi ra.
Thế là Thời Du Huyên biết, người làm ngất mình là “Mặt Sẹo”, mà người đàn ông trước mặt này chỉ là tên buôn người, không tham dự vào chuyện bắt cóc mình.
Mặt nạ kia hẳn là cũng không phải gã ta bóc ra.
Thời Du Huyên nhanh chóng phân tích ra: Bọn cướp biết thân phận của mình, hẳn là có người sai sử bọn họ làm thế!
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Thời Vũ Kha, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, chuyện này không giống chuyện mà Thời Vũ Kha sẽ làm, mà giống chuyện Giang Nhã Đan sẽ làm.
Trong lòng đã hiểu rõ, Thời Du Huyên nói với tên lưu manh: “Anh trai tốt, trước kia tôi mang mặt nạ, đại khái người mà anh nói không biết tôi là ai, cho nên để anh nhặt được đồ tốt.”Đọc nhanh tại VietWriter
Câu “nhặt được đồ tốt” này tên lưu manh thích nghe, thiên hạ rớt đĩa bánh ngon anh ta tình nguyện làm.
Thế là không do dự nữa, lập tức bấm số Thời Du Huyên cho!
Sau khi Thịnh Hàn Ngọc bắt máy, thần sắc dần trở nên nghiêm trọng: “Ừ.”
“Không sai, đúng như thế.”
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Giản Nghi Ninh, Vân Triết Hạo, Thịnh Trạch Dung đều đang có mặt.
Mấy người này trước khi cú điện thoại này được kết nối, còn đang vì chuyện Ảnh Tử bị bắt mà nháo nhào túi bụi.
Thịnh Hàn Ngọc đang nói chuyện với người trong điện thoại, mấy người đều vểnh tai lên nghe, nhất là Giản Nghi Ninh, khẩn trương đến đổ mồ hôi tay!
Tên lưu manh đưa điện thoại đến bên tai Thời Du Huyên: “Nói chuyện.”
Thời Du Huyên: “Thịnh Hàn Ngọc, tôi là Thời Du Huyên, anh phải giúp tôi.”
Cô nói là “giúp tôi” chứ không phải “cứu tôi”, khiến trong lòng tên lưu manh cảm giác rất thoải mái, Thịnh Hàn Ngọc cũng nghe ra có gì không đúng— Cô không có nguy hiểm, hoặc tạm thời không có nguy hiểm.
Giọng là của Ảnh Tử, cô lại tự xưng là Thời Du Huyên… Những chuyện này bây giờ cũng không quan trọng, trước cứu người ra rồi lại nói.
“Cô ở đâu? Tôi phải giúp cô thế nào?”
Trả lời lại anh không phải là Thời Du Huyên, mà là âm thanh tút tút tút.
Tên lưu manh tràn đầy hưng phấn, nói với Thời Du Huyên: “Anh ta có thể cho tôi mười triệu tệ không?”
Thời Du Huyên nói: “Mười triệu tệ? Nếu anh đồng ý thả tôi ra, tôi cam đoan có thể cho anh hai mươi triệu tệ.”
“Được được được.”
Người đàn ông hưng phấn mặt mũi tỏa sáng, hai mươi triệu tệ à?
Nhiều tiền như thế coi như nằm tiêu cả đời cũng đủ, buôn người làm gì nữa, cả ngày đều phải lo lắng hãi hùng.
Bình luận facebook