Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153 Tôi muốn nói chuyện với anh
Quản gia sắp xếp tài xế đưa hai người đi, Thịnh Giang không nói gì thêm, xách vali đi ra ngoài với tài xế.
Nhưng Vương Dĩnh Chi vẫn còn lòng riêng, bà ta cảm thấy con trai có thể sắp xếp khách sạn cho bọn họ, thậm chí còn chủ động giúp bọn họ chuyện cổ phần, là vì còn niệm tình mẹ con!
Bà ta muốn cứu vãn quan hệ mẹ con, vì thế cẩn thận quan sát con trai, nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị một giọng nói cảnh cáo dọa bỏ ý tưởng này đi.
Thịnh Hàn Ngọc cau mày: “Nói nhiều thêm một chữ thì cút đi này, tôi sẽ không thèm quản gì nữa.”
Bà ta nhanh nhẹn xách vali đi ngay, quả nhiên là không dám nói nhiều thêm một chữ.
Thịnh Hàn Ngọc căn dặn với quản gia: “Bà nói với người canh cửa, nếu ai để cho người phụ nữ đó bước vào cửa, thì sa thải ngay.” Anh căn dặn xong thì xoay người lên lầu, không về phòng ngủ mà đi đến phòng sách.
……
Sáng sớm, Thời Du Huyên thức dậy trong giấc mơ, mà một mộng đẹp.
Nhất là khi thấy con gấu bông trong lòng ngực thì tâm trạng của cô càng tốt.
“Tử Tử, về sau tao sẽ không bao giờ vứt bỏ mày nữa.” Thời Du Huyên ôm chặt Tử Tử, cảm giác mất mà tìm lại thật sự rất tốt.
“Cốc cốc cốc”.
Quản gia ở bên ngoài nói: “Cô chủ, đã đến giờ ăn sáng.”
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, vẫn là thời gian trước kia, không kém một phút.
“Biết rồi.”
Sau khi Thời Du Huyên đến toilet rửa mặt thì để mặt mộc đi ra khỏi phòng ngủ, chạm mặt với Thịnh Hàn Ngọc ở nhà ăn.
Trông anh như không nghỉ ngơi cả đêm, vẻ mặt âm u, còn có quầng thâm dưới mắt.
Bữa sáng rất phong phú, chỉ cháo thôi đã bốn loạn rồi
Cháo bí đỏ gạo kê, cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, cháo hải sản và cháo bách hợp củ mài.
Nhưng đều là người quen, là Giản Nghi Ninh đã bị Thịnh Hàn Ngọc đuổi đi ngày hôm qua, Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung tới!
Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung một nửa là bị ép, một nửa là mang tâm trạng đi hóng chuyện, cho nên mới tới đây.
Người sớm chiều ở chung với bọn họ thời gian qua không ngờ lại là Thời Du Huyên mà Thịnh Hàn Ngọc lật trời lật đất tìm mãi không ra, chuyện này thật sự quá kinh khủng, kinh khủng đến mức mà đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa dám tin là thật!
Nhưng Vương Dĩnh Chi vẫn còn lòng riêng, bà ta cảm thấy con trai có thể sắp xếp khách sạn cho bọn họ, thậm chí còn chủ động giúp bọn họ chuyện cổ phần, là vì còn niệm tình mẹ con!
Bà ta muốn cứu vãn quan hệ mẹ con, vì thế cẩn thận quan sát con trai, nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị một giọng nói cảnh cáo dọa bỏ ý tưởng này đi.
Thịnh Hàn Ngọc cau mày: “Nói nhiều thêm một chữ thì cút đi này, tôi sẽ không thèm quản gì nữa.”
Bà ta nhanh nhẹn xách vali đi ngay, quả nhiên là không dám nói nhiều thêm một chữ.
Thịnh Hàn Ngọc căn dặn với quản gia: “Bà nói với người canh cửa, nếu ai để cho người phụ nữ đó bước vào cửa, thì sa thải ngay.” Anh căn dặn xong thì xoay người lên lầu, không về phòng ngủ mà đi đến phòng sách.
……
Sáng sớm, Thời Du Huyên thức dậy trong giấc mơ, mà một mộng đẹp.
Nhất là khi thấy con gấu bông trong lòng ngực thì tâm trạng của cô càng tốt.
“Tử Tử, về sau tao sẽ không bao giờ vứt bỏ mày nữa.” Thời Du Huyên ôm chặt Tử Tử, cảm giác mất mà tìm lại thật sự rất tốt.
“Cốc cốc cốc”.
Quản gia ở bên ngoài nói: “Cô chủ, đã đến giờ ăn sáng.”
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, vẫn là thời gian trước kia, không kém một phút.
“Biết rồi.”
Sau khi Thời Du Huyên đến toilet rửa mặt thì để mặt mộc đi ra khỏi phòng ngủ, chạm mặt với Thịnh Hàn Ngọc ở nhà ăn.
Trông anh như không nghỉ ngơi cả đêm, vẻ mặt âm u, còn có quầng thâm dưới mắt.
Bữa sáng rất phong phú, chỉ cháo thôi đã bốn loạn rồi
Cháo bí đỏ gạo kê, cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, cháo hải sản và cháo bách hợp củ mài.
Nhưng đều là người quen, là Giản Nghi Ninh đã bị Thịnh Hàn Ngọc đuổi đi ngày hôm qua, Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung tới!
Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung một nửa là bị ép, một nửa là mang tâm trạng đi hóng chuyện, cho nên mới tới đây.
Người sớm chiều ở chung với bọn họ thời gian qua không ngờ lại là Thời Du Huyên mà Thịnh Hàn Ngọc lật trời lật đất tìm mãi không ra, chuyện này thật sự quá kinh khủng, kinh khủng đến mức mà đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa dám tin là thật!
Bình luận facebook