Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164 Không dám đi vào sao?
Nhưng cô ta không dám nói chuyện này với Thịnh Dự Khải, người duy nhất cô ta có thể thương lượng là mẹ, nhưng bây giờ mẹ lại nói về quê, đã đi hai ngày, hại cô hai hôm nay không có ai để thương lượng.
Bố còn đang bệnh nằm bệnh viện, lúc này mẹ về quê để làm gì chứ?
Có điều mẹ cứ khăng khăng làm thế, Thời Vũ Kha cũng không còn cách nào.
Thật ra cô ta không biết, Giang Nhã Đan không phải là về quê, mà bà ta đi trốn.
Bạn đánh bài nói “Mặt thẹo” phạm tội bị cảnh sát bắt được, bà ta sợ khai ra bà ta, cho nên vội vàng thu dọn đồ trốn đi.
Giang Nhã Đan không dám đi máy bay, tàu cao tốc, xe lửa, xe buýt đường dài cũng không dám, những cái này đều phải chứng minh thân phận, bà ta sợ bị truy nã.
Lái xe cũng không dám, cao tốc, giao lộ đều có máy theo dõi, cũng chẳng khác nào đi các phương tiện giao thông đường dài.
Vì thế bà ta chỉ có thể lái xe đến Thanh Thành sát bên Giang Châu, thuê một căn phòng không cần chứng minh thư để trốn.
Hai ngày nay bà ta chẳng dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là cứ nghe thấy tiếng tiếng còi cảnh sát, nghĩ cảnh sát muốn đến bắt bà ta.
…
Thời Du Huyên nói với Thịnh Hàn Ngọc: “Tôi muốn đến bệnh viện thăm bố.”
“Được, tôi đưa cô đi.”
Khi hai người đến trước cửa phòng bệnh, thì Thời Du Huyên lại không dám đi vào trong.
Cô có hơi nhụt chí, không biết khi đối diện với bố thì phải nói thế nào.
“Không dám đi vào sao?” Thịnh Hàn Ngọc hỏi.
Cô gật đầu: “Ừ.”
Thịnh Hàn Ngọc nắm tay cô rồi đi vào bên trong, không cho cô chút thời gian giảm xóc nào cả!
“Này, sao anh lại như vậy chứ…”
Bố còn đang bệnh nằm bệnh viện, lúc này mẹ về quê để làm gì chứ?
Có điều mẹ cứ khăng khăng làm thế, Thời Vũ Kha cũng không còn cách nào.
Thật ra cô ta không biết, Giang Nhã Đan không phải là về quê, mà bà ta đi trốn.
Bạn đánh bài nói “Mặt thẹo” phạm tội bị cảnh sát bắt được, bà ta sợ khai ra bà ta, cho nên vội vàng thu dọn đồ trốn đi.
Giang Nhã Đan không dám đi máy bay, tàu cao tốc, xe lửa, xe buýt đường dài cũng không dám, những cái này đều phải chứng minh thân phận, bà ta sợ bị truy nã.
Lái xe cũng không dám, cao tốc, giao lộ đều có máy theo dõi, cũng chẳng khác nào đi các phương tiện giao thông đường dài.
Vì thế bà ta chỉ có thể lái xe đến Thanh Thành sát bên Giang Châu, thuê một căn phòng không cần chứng minh thư để trốn.
Hai ngày nay bà ta chẳng dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là cứ nghe thấy tiếng tiếng còi cảnh sát, nghĩ cảnh sát muốn đến bắt bà ta.
…
Thời Du Huyên nói với Thịnh Hàn Ngọc: “Tôi muốn đến bệnh viện thăm bố.”
“Được, tôi đưa cô đi.”
Khi hai người đến trước cửa phòng bệnh, thì Thời Du Huyên lại không dám đi vào trong.
Cô có hơi nhụt chí, không biết khi đối diện với bố thì phải nói thế nào.
“Không dám đi vào sao?” Thịnh Hàn Ngọc hỏi.
Cô gật đầu: “Ừ.”
Thịnh Hàn Ngọc nắm tay cô rồi đi vào bên trong, không cho cô chút thời gian giảm xóc nào cả!
“Này, sao anh lại như vậy chứ…”
Bình luận facebook