Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177 Cô còn có thể ăn nữa à?
Thịnh Hàn Ngọc nhìn cũng không nhìn, gọi một đống: “Cua cay, sò biển tỏi bằm, hải sâm xào hành, tôm hùm sốt cam, tôm hấp, sườn xào chua ngọt, tôm bóc vỏ xào cà chua và cải ngọt dầu hào. Tất cả đều là những món Thời Du Huyên thích ăn.
Đừng nhìn người đàn ông này bình thường lạnh như băng lại ăn nói cẩn trọng, nhưng luôn có thể dùng những tiểu tiết để khiến cô cảm động.
“Này, anh cười một cái cho tôi nhìn xem.” Thời Du Huyên đột phá ý tưởng, muốn nhìn bộ dạng anh tươi cười.
Cho đến bây giờ chưa từng thấy anh cười qua, hiếu kì.
Thịnh Hàn Ngọc nhếch miệng lên, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thôi bỏ đi, anh vẫn nên xụ mặt thôi.” Thời Du Huyên từ bỏ ý nghĩ vừa rồi, vùi đầu ăn cơm.
Rất nhanh, một bàn đồ ăn phong phú bị cô tiêu diệt hết như gió cuốn, Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy kì quái, nhiều thức ăn như thế bị cô nhét vào đâu hết rồi?
Sức ăn của các cô gái khác đều rất nhỏ, ăn nhiều một chút đều sẽ sợ mình béo lên.
Cô thì hay rồi, ăn cơm cho đến bây giờ đều là dáng vẻ bị đói ăn ba ngày, không có chút hình tượng nào, lại còn ăn không béo.
Ăn cơm xong, hai người đi xem phim, trên đường đi Thời Du Huyên cứ líu ríu, vô cùng hiếu kì: “Rạp phim trông như thế nào? Anh thường đi xem phim lắm à? Bắp rang trong đó hẳn là rất ngon, tôi phải ăn một thùng…”
Cô còn chưa bao giờ đi đến rạp phim đâu, thế nhưng đọc trên tiểu thuyết và TV có nói, nam nữ yêu đương đều đi đến rạp chiếu phim xem phim.
Tại sao phải đi xem phim?
Thời Du Huyên từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, về sau đưa ra kết luận— Hẳn là bắp rang trong đó ăn ngon!
Mỗi lần đến tình tiết xem phim, nữ chính đều sẽ ôm một thùng bắp rang, ăn dáng vẻ rất hạnh phúc, cho nên cô mới đưa ra kết luận như thế.
“Cô còn có thể ăn nữa à?” Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô một chút, vô cùng hoài nghi.
“Có thể chứ.”
Thời Du Huyên gật đầu, sau đó vỗ ngực: “Anh phải tin tưởng thực lực của tôi!”
Thịnh Hàn Ngọc nhanh chóng tin tưởng cô, cô quả thực có thực lực này!
Hai người ngồi trong rạp chiếu phim— Xem “Peppa pig”
Thời Du Huyên ôm một thùng bắp rang, vừa ăn thoải mái vừa cười thoải mái, cùng cười với cô còn có các bạn nhỏ trong phòng chiếu.
Thịnh Hàn Ngọc ngồi giữa bọn họ, nghiêm túc trưng ra một gương mặt lạnh lùng…
Phim kết thúc, cảm giác hưng phấn của Thời Du Huyên còn chưa qua.
Cô ríu rít bên tai Thịnh Hàn Ngọc không ngừng: “Này, cái này xem hay thật, ngày mai chúng ta lại đi đi? Vừa rồi bạn nhỏ bên cạnh tôi nói ngày mai chiếu Boonie Bears…”
Thịnh Hàn Ngọc tăng tốc bước chân đi lên phía trước, không muốn nói chuyện với cô.
Thời Du Huyên đuổi theo: “Anh có đồng ý không, có được không thế!” Cô đắm chìm trong hưng phấn không cách nào tự kiềm chế, không hề phát hiện mình bị ghét bỏ.
Ghét bỏ thì ghét bỏ, hai người ra khỏi rạp phim, Thịnh Hàn Ngọc vẫn đưa cô đến sân chơi.
Kế hoạch ban đầu của anh là đưa cô đi mua sắm, lần trước có thêm Giản Nghi Ninh, ba người cùng đi dạo qua cửa hàng, cô gái nhỏ này hưng phấn đến mức khiến anh cảm thấy Thời Du Huyên thích dạo phố.
Đừng nhìn người đàn ông này bình thường lạnh như băng lại ăn nói cẩn trọng, nhưng luôn có thể dùng những tiểu tiết để khiến cô cảm động.
“Này, anh cười một cái cho tôi nhìn xem.” Thời Du Huyên đột phá ý tưởng, muốn nhìn bộ dạng anh tươi cười.
Cho đến bây giờ chưa từng thấy anh cười qua, hiếu kì.
Thịnh Hàn Ngọc nhếch miệng lên, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thôi bỏ đi, anh vẫn nên xụ mặt thôi.” Thời Du Huyên từ bỏ ý nghĩ vừa rồi, vùi đầu ăn cơm.
Rất nhanh, một bàn đồ ăn phong phú bị cô tiêu diệt hết như gió cuốn, Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy kì quái, nhiều thức ăn như thế bị cô nhét vào đâu hết rồi?
Sức ăn của các cô gái khác đều rất nhỏ, ăn nhiều một chút đều sẽ sợ mình béo lên.
Cô thì hay rồi, ăn cơm cho đến bây giờ đều là dáng vẻ bị đói ăn ba ngày, không có chút hình tượng nào, lại còn ăn không béo.
Ăn cơm xong, hai người đi xem phim, trên đường đi Thời Du Huyên cứ líu ríu, vô cùng hiếu kì: “Rạp phim trông như thế nào? Anh thường đi xem phim lắm à? Bắp rang trong đó hẳn là rất ngon, tôi phải ăn một thùng…”
Cô còn chưa bao giờ đi đến rạp phim đâu, thế nhưng đọc trên tiểu thuyết và TV có nói, nam nữ yêu đương đều đi đến rạp chiếu phim xem phim.
Tại sao phải đi xem phim?
Thời Du Huyên từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, về sau đưa ra kết luận— Hẳn là bắp rang trong đó ăn ngon!
Mỗi lần đến tình tiết xem phim, nữ chính đều sẽ ôm một thùng bắp rang, ăn dáng vẻ rất hạnh phúc, cho nên cô mới đưa ra kết luận như thế.
“Cô còn có thể ăn nữa à?” Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô một chút, vô cùng hoài nghi.
“Có thể chứ.”
Thời Du Huyên gật đầu, sau đó vỗ ngực: “Anh phải tin tưởng thực lực của tôi!”
Thịnh Hàn Ngọc nhanh chóng tin tưởng cô, cô quả thực có thực lực này!
Hai người ngồi trong rạp chiếu phim— Xem “Peppa pig”
Thời Du Huyên ôm một thùng bắp rang, vừa ăn thoải mái vừa cười thoải mái, cùng cười với cô còn có các bạn nhỏ trong phòng chiếu.
Thịnh Hàn Ngọc ngồi giữa bọn họ, nghiêm túc trưng ra một gương mặt lạnh lùng…
Phim kết thúc, cảm giác hưng phấn của Thời Du Huyên còn chưa qua.
Cô ríu rít bên tai Thịnh Hàn Ngọc không ngừng: “Này, cái này xem hay thật, ngày mai chúng ta lại đi đi? Vừa rồi bạn nhỏ bên cạnh tôi nói ngày mai chiếu Boonie Bears…”
Thịnh Hàn Ngọc tăng tốc bước chân đi lên phía trước, không muốn nói chuyện với cô.
Thời Du Huyên đuổi theo: “Anh có đồng ý không, có được không thế!” Cô đắm chìm trong hưng phấn không cách nào tự kiềm chế, không hề phát hiện mình bị ghét bỏ.
Ghét bỏ thì ghét bỏ, hai người ra khỏi rạp phim, Thịnh Hàn Ngọc vẫn đưa cô đến sân chơi.
Kế hoạch ban đầu của anh là đưa cô đi mua sắm, lần trước có thêm Giản Nghi Ninh, ba người cùng đi dạo qua cửa hàng, cô gái nhỏ này hưng phấn đến mức khiến anh cảm thấy Thời Du Huyên thích dạo phố.
Bình luận facebook