• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Thời Vũ Kha (2 Viewers)

  • Chương 256-261

Lúc này Thời Vũ Kha cũng dẫn các bác sĩ chạy tới, bác sĩ bảo y tá tiêm vào bắp tay anh ta, rất nhanh Thịnh Dự Khải đã chìm vào ngủ say lần nữa.




“Bác sĩ, tại sao con trai tôi lại vậy chứ? Thằng bé bị làm sao vậy, hả?” Một con mắt Bách Tuyết bị bầm đen, là mới bị con trai đánh.



Bây giờ bà ta chẳng quan tâm mình có đau hay không, lòng dạ chỉ đặt trên con trai mà thôi.



Bác sĩ bảo bà ta đừng nóng nảy, phân tích khi Thịnh Dự Khải tỉnh lại bị như thế rất có thể là vì chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ, tình huống cụ thể còn cần phải kiểm tra thêm một bước nữa.



Cũng may kết quả kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cũng không quá xấu, Thịnh Dự Khải vì đột nhiên chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên không chấp nhận được, những mặt khác thì không có ảnh hưởng quá lớn.



Bệnh viện mời bác sĩ tâm lý đến đây, chờ khi anh ta tỉnh lại lần nữa sẽ bắt đầu xoa dịu tâm trạng của anh ta.



Sau khi được xoa dịu thì tình trạng của Thịnh Dự Khải đã tốt hơn nhiều, nhưng lại trở nên im lặng ít nói, hơn nữa còn rất là dựa dẫm vào Thời Vũ Kha!



Mức độ dựa dẫm đã cao đến mức thậm chí cô ta đi tắm rửa thay quần áo, đi WC mà không ở trước mặt anh ta, anh ta đều sẽ lo lắng không yên.



Bách Tuyết và Thịnh Hải lén bàn bạc: “Ông nói có khi nào Thời Vũ Kha bỏ thuốc con trai chúng ta không?”



Thịnh Hải trừng bà ta: “Đừng nói bậy, cẩn thận lời này bị Vũ Kha nghe thấy đó.”



Bách Tuyết không để bụng, khịt mũi coi thường: “Hai ta lặng lẽ nói, cũng chẳng có người khác thì làm sao cô ta nghe được? Trừ phi ông nói với cô ta… Tôi cảnh cáo ông đó Thịnh Hải, thậm chí tôi có thể chịu đựng được đám phụ nữ bên ngoài của ông sinh con riêng, nhưng ông không được nhúng chàm Thời Vũ Kha, một cái ngón tay cũng không được!”



Cũng không trách Bách Tuyết lo lắng, Thịnh Hải đã có tiền án.



Khi hai người mới kết hôn không lâu, Thịnh Hải đã có qua lại mập mờ với em gái của bà ta, nếu không phải Bách Tuyết nhìn thấy rồi làm ầm lên, nói không chừng em gái của bà ta cũng thành người tình đầu tiên của Thịnh Hải.



“Nói hươu nói vượn, đó là con dâu của tôi, cho dù tôi có háo sắc cũng sẽ không động vào nó, bệnh thần kinh.” Thịnh Hải mắng bà ta.



Mắng thế nào cũng được, chỉ cần không gây ra chuyện xấu là được, Bách Tuyết bị mắng cũng không giận, lời hứa hẹn của chồng càng làm bà ta yên tâm.
Chuyện xấu trong nhà họ Thịnh đã đủ nhiều, đã không chịu nổi một chút gió thổi cỏ lay nữa!








Phòng bệnh.



“Vũ Kha, em muốn đi đâu?” Vẻ mặt Thịnh Dự Khải cực kỳ khẩn trương, nắm chặt ống tay Thời Vũ Kha không thả ra.




Thời Vũ Kha rất bất lực, chỉ có thể lặp lại lý do đã dùng mấy ngày qua: “Em về nhà tắm rửa đổi bộ quần áo khác sẽ quay lại, không đến nửa ngày đâu.”



Lúc nói chuyện cô ta cố hết sức không nhìn mặt của chồng.



Con rùa đen trên mặt Thịnh Dự Khải đã đóng vảy, giống như một thứ cực to có hình thù xấu xí dán lên mặt, đây không chỉ là sự sỉ nhục với Thịnh Dự Khải, mà còn là sự sỉ nhục với vợ của anh ta… Cũng là Thời Vũ Kha!



Cho dù bình thường anh ta trăng hoa cũng không sao, dù sao phần lớn người có tiền đều giống nhau, cô ta cũng có thể nghĩ thoáng.



Nhưng bởi vì trăng hoa mà làm cho trên mặt có một vết sẹo xấu xí, hình khắc là một con rùa thì lại là chuyện khác nhau, sau khi gỡ băng gạc ra thì chỉ cần cô ta liếc mắt nhìn Thịnh Dự Khải một cái là đã cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể nào không ở lại đây để giúp cho kế hoạch được tiến hành thuận lợi.



“Anh về chung với em.” Thịnh Dự Khải nói xong muốn xuống giường đi theo cô ta cùng về.



Thời Vũ Kha nhắc nhở: “Bác sĩ nói mặt anh không thể ra gió, sẽ bị nhiễm trùng, ở bên ngoài có nhiều phóng viên canh chừng như vậy, anh chắc chắn muốn về với em sao?”



Thịnh Dự Khải lập tức đứng lại, vô cùng đáng thương dặn dò vợ đi sớm về sớm, đừng để anh ta chờ một mình quá lâu.



Thời Vũ Kha mở miệng đồng ý, nhưng vừa ra khỏi cửa chính bệnh viện đã lập tức tắt máy.



Cuối cùng có thể đi ra ngoài hít thở không khí, cô ta không muốn vừa rời khỏi người đàn ông buồn nôn kia thì lại bị anh ta oanh tạc điện thoại!



Cô ta không về nhà, đầu tiên là đi dạo phố mua mấy bộ quần áo đẹp, rồi đến thẩm mỹ viện để cho người ta matxa cho thoải mái.



Sau khi matxa xong tinh thần sáng láng đi tìm Thời Du Huyên, có điều khi hai chị em ngồi đối diện nhau thì khí sắc Thời Du Huyên vẫn tốt hơn cô ta.



Khí sắc Thời Du Huyên rất tốt, từ trong ra ngoài đều tỏa ra ánh sáng hạnh phúc, còn cô ta là vì vừa rồi chăm sóc da mặt nên vừa nhìn mới trông tỏa sáng, nếu không so thì thôi, nhưng không may mà chuyện gì cô ta cũng muốn so đo hơn thua với Thời Du Huyên, ngược lại càng làm cho bản thân không thoải mái.
“Sao cô lại đến đây, là gặp chuyện gì khó khăn sao?” Thời Du Huyên hỏi.




Ban đầu hai người đã thương lượng trước, không có chuyện gì lớn sẽ không gặp nhau, có việc gì cứ liên lạc qua điện thoại là được.



Thật ra là cô ta đến để khoe.



Khoe bây giờ Thịnh Dự Khải rất dựa dẫm vào cô ta, đến cả bố mẹ chồng cũng đều nhìn vẻ mặt cô ta mà làm việc, còn có chuyện cô ta nắm quyền trong công ty, có điều sau khi nhìn thấy Thời Du Huyên, Thời Vũ Kha phát hiện nhưng thứ mà cô ta muốn khoe khoang trước mặt cô vừa trở nên buồn cười, đáng thương như vậy.




Thịnh Hàn Ngọc chính là mặt lạnh nổi danh của Giang Châu, chưa bao giờ nịnh nọt trước mặt phụ nữ, cuối cùng khi cô ta vào nhà đã nhìn thấy anh đang bóp vai cho Thời Du Huyên.



Còn trước mặt của cô để các loại hạt, trái cây đã được gọt vỏ, cô đang cầm một ly sữa bò nóng ngồi trên ghế vừa xem TV vừa cười đầy ngốc nghếch.



Không cần đặc biệt khoe khoang, chỉ những chi tiết này đã lập tức hạ gục cô ta thành cặn bã!



Thịnh Dự Khải dựa dẫm vào cô ta là bởi vì bây giờ anh ta đã trở thành trò cười khắp Giang Châu, dựa dẫm không phải vì yêu, dựa dẫm vì không có người phụ nữ nào để ý đến anh ta, nắm lấy cô ta là vì coi cô ta thành cọng rơm cứu mạng mà thôi.



Nhưng bây giờ Thịnh Hàn Ngọc đang trong thời gian thăng quan tiến chức, danh tiếng nổi trội.



Những người phụ nữ chủ động nhào lên người anh rất nhiều, nhưng Thịnh Hàn Ngọc không để ý tới một ai, chỉ một lòng đối xử tốt với vợ.



Bây giờ bố mẹ chồng nhìn sắc mặt Vũ Kha cũng là vì lý do trên.



Nhưng Thời Du Huyên lại không có bố mẹ chồng, trong nhà này lời của cô rất có trọng lượng, đừng nói nhìn mặt, không muốn gặp thì không phải gặp, muốn tự do bao nhiêu thì tự do bấy nhiêu.



Cuối cùng là quyền phát biểu, vốn là có nói hay không cũng không sao, bây giờ thì càng khỏi cần nói.



Thời Vũ Kha có quyền phát biểu, nhưng chỉ là nói mà thôi, còn Thời Du Huyên được tự mình quyết định.



Hai chuyện khác nhau, bản chất khác nhau thì sẽ không thể nào so sánh, mặt nào Thời Vũ Kha cũng không so nổi, vừa tức vừa đố kỵ, bởi vậy trong lời nói có mang theo kim: “Chao ôi, cô nói gì vậy, còn hỏi tôi đến để làm gì, tôi đến thăm cô không được sao? Đương nhiên tôi cũng không rảnh rỗi đến thăm cô, mà là đến đàm phán với cô.”
Cô ta cảm thấy bây giờ mình đã có lợi thế để đàm phán với Thời Du Huyên.



“Hai người nói chuyện đi.”




Thịnh Hàn Ngọc không muốn nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Thời Vũ Kha, lập tức tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, trước khi lên lầu còn nói thầm gì đó với Thời Du Huyên, làm khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.”



“Cút…”




Khóe môi Thịnh Hàn Ngọc cong lên, đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười xấu xa, Thời Vũ Kha nhìn đến mức ngây người ra.



Sao người đàn ông này lại đẹp trai như vậy chứ, giơ tay nhấc chân, thậm chí một cái động tác rất nhỏ cũng khiến người khác mê muội, Thịnh Dự Khải và anh đúng là khác nhau một trời một vực.



Thịnh Hàn Ngọc ở trên mây, Thịnh Dự Khải chính là con chó bị dẫm dưới bùn.



Người đã đi lên cầu thang, muốn nhìn nữa cũng không thấy, mà cô ta còn ngơ ngác nhìn chằm chằm không nỡ rời mắt.



Thời Du Huyên trào phúng: “Đừng nhìn, nhìn nữa tròng mắt rớt ra không về được đâu.”



Đây là châm biếm cô ta có mắt không tròng, Thời Vũ Kha nghe hiểu được.



Cô ta không phục, không nỡ thu lại ánh mắt, dùng giọng điệu quái gở nói: “Cô đừng có mà đắc ý quá, con người là phải biết ơn, phải biết uống nước nhớ nguồn, nếu không phải lúc trước tôi nhường Hàn Ngọc lại cho cô, thì sao cô có thể có ngày hôm nay?”



Lúc trước cô ta cho rằng Thịnh Hàn Ngọc là người mù, sợ chậm trễ hạnh phúc cả đời của cô ta, sống chết không chịu gả nên lúc đó mới để cho Thời Du Huyên gả đến đây.



Thịnh Hàn Ngọc có thể yêu Thời Du Huyên, cũng là bắt đầu từ tài hoa, kính trọng nhân phẩm, phù hợp tính cách, luôn luôn tốt bụng… Đúng là Thời Du Huyên rất xinh đẹp, nhưng đây lại không phải là điều mà Thịnh Hàn Ngọc yêu nhất ở cô!



Nhưng mà Thời Vũ Kha không biết, cô ta chỉ coi trọng vẻ ngoài, chỉ cho rằng Thịnh Hàn Ngọc thích mặt của Thời Du Huyên, trong lòng hận không thể chuyển vết sẹo trên mặt chồng cô ta lên mặt cô mới tốt.



Thời Du Huyên bị đầu óc rỗng tuếch của cô ta chọc cho tức cười: “Nhờ chị? Thời Vũ Kha, không phải là mấy ngày nay chị ở cạnh Thịnh Dự Khải, nên đầu óc cũng bị lây bệnh rối loạn thần kinh của anh ta rồi chứ? Vì sao trước kia tôi gả đến đây, trong lòng chị không rõ sao? Có điều lúc này chị có hối hận cũng vô dụng, bây giờ hai chúng tôi rất hạnh phúc, nói như vậy đúng là phải cảm ơn chị lúc trước đã thành toàn, cảm ơn chị.”



Thời Vũ Kha suýt nữa đã bị chọc cho tức chết.
Đừng cho rằng tự cô ta nói vậy, nhưng nếu là người khác, nhất là Thời Du Huyên nói như thế thì chính là con khốn được hời mà còn khoe mẽ, chính là cố ý chọc giận cô ta... Được lắm, là cố ý!

Thời Du Huyên chưa bao giờ cho rằng “Lấy ơn báo oán” là đức tính tốt đẹp cả.


Với bản thân cô thì không vấn đề, nhưng mà phải coi là đối với ai nữa.

Đối với người biết cảm ơn, có thể dùng.

Đối với Thời Vũ Kha, không thể


“Lấy ơn báo oán” chỉ làm cho bọn họ nghĩ cô là người yếu đuối dễ bị ức hiếp, cho dù là lúc ấy cười hì hì, nhưng vừa quay đầu sẽ bắt nạt cô nhiều hơn, không chỉ có quá đáng, mà chỉ có quá đáng hơn.

Thời Du Huyên thờ ơ nhìn sang, cười như không cười nhìn cô ta, ánh mắt khiêu khích... Sao nào? Không phục thì cô cắn tôi đi!

Lúc đấu võ mồm Thời Vũ Kha cũng không chiếm được chỗ hời, vì thế chỉ có thể nín thở nén giận nuốt tủi nhục xuống, rồi đổi đề tài khác: “Tôi muốn dùng cổ phần của nhà họ Thịnh đổi thành cổ phần Thiên Mã của cô, cô đồng ý không?”

Cô hơi nhíu mày, đúng là không ngờ rằng Thời Vũ Kha lại đưa ra cái điều kiện này vào lúc này.

Thời Vũ Kha đúng là một phải người không có não, đã biết cho dù có giành được Thịnh Thị vào tay, thì cô ta cũng không quản lý được.

Nếu không quản lý được, còn không bằng đặt vào tập đoàn có hy vọng, có tương lai, biến lợi ích lên đến mức lớn nhất.

Đến lúc đó mỗi ngày cô ta chỉ cần đi dạo phố, mua mỹ phẩm hàng hiệu làm đẹp, ăn uống thỏa thích rồi tìm một bạn trai đẹp trai là được, chuyện kiếm tiền thế này vẫn nên để cho người khác làm, cô ta chỉ muốn tiêu tiền!

Gảy bàn tỉnh rất khá, nhưng mà Thời Du Huyên không đồng ý ngay: “Bây giờ nói đến vẫn còn sớm, chờ khi nào chị thu được nhà họ Thịnh vào tay rồi nói.”

“Không còn sớm, đây là chuyện sớm muộn, chỉ cần tôi ra tay bọn họ sẽ không còn nhảy nhót được nữa đâu.” Thời Vũ Kha tràn đầy tự tin.

Thời Du Huyên biết nếu hôm nay không cho cô ta một đáp án chắc chắn, cô ta nhất định sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, vì thế nhẫn nại giải thích cho Thời Vũ Kha: “Tôi đồng ý cho cô gia nhập cổ phần, nhưng cụ thể thế nào thì rất rắc rối, đến lúc đó chúng ta mời đoàn đội chuyên nghiệp đến đánh giá, tiến hành đổi giá trị cổ phiếu của hai nhà, giá cổ phiếu sẽ chiếm...”

Nhưng từ ngữ chuyên nghiệp lọt vào lỗ tai Thời Vũ Kha, cô ta thấy giống như là nghe sách trời vậy, cô ta nghe không hiểu cũng không có hứng thú.

Cô ta giơ tay ngắt lời: “Được được được, cô chỉ cần đồng ý là được, chuyện sau này cứ để sau này nói, tôi không vội.”

Nhưng chuyện này là chuyện rất quan trọng, cô ta không quan tâm chuyện này thì chẳng biết quan tâm chuyện nào nữa.

Thời Vũ Kha lại hỏi làm sao để đối phó ba người nhà họ Thịnh, tốt nhất dùng thời gian ngắn nhất để có được hiệu quả tốt nhất, những chuyện này cô ta rất vội vã.

Không chỉ nóng vội mà còn có rất nhiều cách, tuy nói là nhờ Thời Du Huyên cho cô ta kế hoạch, nhưng cơ bản chỉ cần cô bắt đầu là Thời Vũ Kha có thể nói liến thoắng rất nhiều, còn có thể suy một ra ba.

Thời Du Huyên còn cảm thấy cô ta đến đây đúng là dư thừa mà, đến để làm gì?
Nếu chuyện này thành công, thì không biết cô ta sẽ khoe khoang thể nào đâu.

Nếu như để cho cô ta nói không ngừng nghỉ, chỉ sợ đến tối cũng chưa nói xong.


Thời Du Huyên nhắc nhở: “Chị sắp về chưa, thời gian ra ngoài đã không ít nhỉ?”

“Ôi trời!”

Thời Vũ Kha vội vàng túi đi ra ngoài, vừa đi vừa oán trách: Tại sao không còn sớm mà chẳng nhắc nhở tôi? Nếu như tôi bị nghi ngờ rồi tổn thất đều là do cô, cô phải bồi thường!”


Thời Du Huyên không muốn để ý đến cô ta, nếu tiếp lời thì lại sẽ nói không dứt được.

Thời Vũ Kha đi rồi, cô quay người lên lầu, vào phòng sách sà vào lòng ngực Thịnh Hàn Ngọc, ôm eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

Cô không nói lời nào, Thịnh Hàn Ngọc cũng không hỏi.

Chỉ dùng hai tay ôm cô ở trong ngực, ngửi mùi thơm thanh mát nhàn nhạt trên người cô, hưởng thụ thời gian hạnh phúc này!

Hoa thơm chim hót, năm tháng tốt đẹp Có lẽ chỉ đến mức này mà thôi.

Thời Vũ Kha đến nhà lần này đã tạo ra cảm xúc không nhỏ cho Thời Du Huyên.

Tuy rằng cô ta mới matxa xong, bề ngoài nhìn tinh thần không tệ, nhưng oán giận và lo âu trong giọng nói lại không thể che giấu được.

Từ nhỏ cô ta đã háo thắng thích tranh đua, cái gì cũng muốn mạnh hơn Thời Du Huyên, chỉ cần cô ta không có được thì nhất định phải phá hủy.

Sau khi lớn lên vẫn như vậy, chỉ là tính đi tình lại không có được tình yêu, gia đình cũng đã sắp mất rồi, cho dù có thể có được rất nhiều tiền, nhưng cô ta sẽ thấy vui sướng sao?

Thời Du Huyên không biết, cô cũng không nghĩ ra.

Cô chỉ nghĩ muốn sống đơn giản vui vẻ, ở bên cạnh người mình yêu, sống những ngày đơn giản là được, giống như bây giờ.

Lúc Thời Vũ Kha quay về phòng bệnh đã sợ đến nhảy dựng, trong phòng là một đống hỗn độn, tất cả những thứ có thể đập đều bị đập nát, còn không đập được thì cũng ngã trải ngã phải không nằm đúng vị trí.

Bách Tuyết và Thịnh Hải đều ở đây, Bách Tuyết dùng những lời tốt đẹp an ủi con trai, Thịnh Hải xụ mặt răn dạy anh ta!

Cô ta đẩy cửa đi vào, ba người đều quá đỗi vui mừng.

Thịnh Dự Khải đẩy mạnh mẹ ra rồi xông lên nắm chặt tay cô ta: “Vũ Kha em đã về rồi sao? Nhưng dù em quay lại rồi thì em đã đi đầu vậy? Anh phải người tìm khắp nơi nhưng chẳng nhìn thấy em, nếu em không quay về mọi người sẽ báo cảnh sát..”

Cô ta cố nén chán ghét, ôn tồn nhẹ nhàng nói: “Trên đường em về nhà gặp được Huyên Huyên, em ấy cứ một hai phải kéo em đi mát xa, rồi mời em ăn cơm, còn muốn giữ em ở lại nhà em ấy, em thấy không tốt lắm hơn nữa vẫn còn anh chờ nên đã về.”

Nửa cầu sau cơ bản là nói với Bách Tuyết, con rùa đen trên mặt Thịnh Dự Khải làm cô ta vừa thấy là đã muốn nôn.

“Thật sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom