Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 272 Có điều hôm nay là chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ trong nhà họ Thịnh, tuy rằng lời nói của Thời Vũ Kha vẫn chưa đến mức "nhất ngôn cửu đỉnh” nhưng mà quyền lên tiếng cũng có sức ảnh hưởng hơn trước kia, nếu cô ta đã nói như vậy, thì Bách Tuyết và Thịnh Hải đều đến dự tiệc rượu.
Sau khi hai người bọn họ đi mới phát hiện, không chỉ có bọn họ, mà hai vợ chồng Thịnh Giang và Vương Dĩnh Chi cũng đến.
Bách Tuyết vừa thấy Vương Dĩnh Chi đã trừng mắt: “Chị tới làm gì?”
Lần trước Vương Dĩnh Chi thắng kiện, còn thắng được rất nhiều lời ủng hộ của cư dân mạng, bây giờ chẳng sợ bà ta, vì thế trợn ngược lại: "Cô có thể tới, vì sao tôi không thể chứ?”
Đây là lần đầu tiên Bách Tuyết bị Vương Dĩnh Chi chọc tức không biết phải nói thế nào, bà ta quay người bỏ đi, không để ý đến Vương Dĩnh Chi.
Nhưng bà ta không muốn thấy Vương Dĩnh Chi, không có nghĩa là Vương Dĩnh Chi có thể tha cho bà ta, Vương Dĩnh Chi bước từng bước theo phía sau Bạch Tuyết, còn châm chọc bà ta không ít.
Trên mặt Thịnh Dự Khải đeo một mặt nạ màu vàng kim che nửa mặt, đứng trong đám khách khứa, bởi vì gần đây chuyện làm ăn trong nhà họ Thịnh khởi sắc rất lớn, thái độ mọi người với anh ta cũng tốt hơn không ít.
Đây đều là công lao Thời Vũ Kha, anh ta cảm thấy mình đã cưới được một cô vợ tốt, khó tránh khỏi có hơi đắc ý, mà đắc ý sẽ bị lộ nguyên hình!
Thịnh Hàn Ngọc đến đây.
Anh nắm tay Thời Du Huyên đi bên cạnh như chim nhỏ nép vào người, hai vợ chồng mỉm cười gật đầu chào hỏi khách khứa.
Thịnh Dự Khải kinh ngạc phát hiện, anh đã cười sao?
Không ngờ Thịnh Hàn Ngọc lại cười, chuyện này làm cho anh ta ngạc nhiên giống như phát hiện sao Hỏa đâm vào Trái Đất, nhưng rất nhanh anh ta đã có lời giải thích cho mình, có thể cười xán lạn như vậy còn chẳng phải bởi vì anh yêu người phụ nữ đó sao.
Bệnh cũ của Thịnh Dự Khải lại tái phát, tròng mắt dính trên người Thời Du Huyên không rời.
Thời Du Huyên quá xinh đẹp, xinh đẹp làm anh ta thèm khát không thôi.
Có điều Thời Du Huyên không giống như Giản Dị Tâm trước kia.
Giản Di Tâm dịu dàng mềm yếu, bị hại cũng không dám lên tiếng, cho nên sau đó anh ta mới càng ngày càng quá đáng.
Bề ngoài Thời Du Huyên nhìn ngây thơ hồn nhiên, phúc hậu và vô hại, nhưng thực tế là trong bông có kim, lại còn nhắm vào ngay tử huyệt mà đâm mạnh vào, đầm một nhát là như muốn lấy mạng luôn!
Thời Du Huyên đã sớm phát hiện trong góc có một ánh mắt không tốt nhìn cô, bị loại đàn ông này nhìn khiến cô cảm thấy buồn nôn, bởi vậy nói thầm bên tai chống một câu, sau đó đến bên kia chiêu đãi khách khứa, trốn vào nơi mà anh ta không còn nhìn thấy.
Thịnh Dự Khải chủ động tới gần Thịnh Hàn Ngọc, khoe khoang với anh là anh ta cũng cưới được cô vợ giỏi giang, không thua kém gì anh cả.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Dự Khải đều muốn so cao thấp với anh cả, có điều so lần nào, thì càng làm anh ta hận anh cả sâu hơn một chút.
Có điều hôm nay là chuyện ngoài ý muốn.
Thịnh Dự Khải khoe ra, nhưng không bị châm biếm mà ngược lại còn được tán đồng.
Thịnh Hàn Ngọc gật đầu: “Ừ, đúng là rất giỏi, giỏi hơn chú nhiều”
Anh ta sầm mặt xuống, cực kỳ mất hứng.
Sau khi hai người bọn họ đi mới phát hiện, không chỉ có bọn họ, mà hai vợ chồng Thịnh Giang và Vương Dĩnh Chi cũng đến.
Bách Tuyết vừa thấy Vương Dĩnh Chi đã trừng mắt: “Chị tới làm gì?”
Lần trước Vương Dĩnh Chi thắng kiện, còn thắng được rất nhiều lời ủng hộ của cư dân mạng, bây giờ chẳng sợ bà ta, vì thế trợn ngược lại: "Cô có thể tới, vì sao tôi không thể chứ?”
Đây là lần đầu tiên Bách Tuyết bị Vương Dĩnh Chi chọc tức không biết phải nói thế nào, bà ta quay người bỏ đi, không để ý đến Vương Dĩnh Chi.
Nhưng bà ta không muốn thấy Vương Dĩnh Chi, không có nghĩa là Vương Dĩnh Chi có thể tha cho bà ta, Vương Dĩnh Chi bước từng bước theo phía sau Bạch Tuyết, còn châm chọc bà ta không ít.
Trên mặt Thịnh Dự Khải đeo một mặt nạ màu vàng kim che nửa mặt, đứng trong đám khách khứa, bởi vì gần đây chuyện làm ăn trong nhà họ Thịnh khởi sắc rất lớn, thái độ mọi người với anh ta cũng tốt hơn không ít.
Đây đều là công lao Thời Vũ Kha, anh ta cảm thấy mình đã cưới được một cô vợ tốt, khó tránh khỏi có hơi đắc ý, mà đắc ý sẽ bị lộ nguyên hình!
Thịnh Hàn Ngọc đến đây.
Anh nắm tay Thời Du Huyên đi bên cạnh như chim nhỏ nép vào người, hai vợ chồng mỉm cười gật đầu chào hỏi khách khứa.
Thịnh Dự Khải kinh ngạc phát hiện, anh đã cười sao?
Không ngờ Thịnh Hàn Ngọc lại cười, chuyện này làm cho anh ta ngạc nhiên giống như phát hiện sao Hỏa đâm vào Trái Đất, nhưng rất nhanh anh ta đã có lời giải thích cho mình, có thể cười xán lạn như vậy còn chẳng phải bởi vì anh yêu người phụ nữ đó sao.
Bệnh cũ của Thịnh Dự Khải lại tái phát, tròng mắt dính trên người Thời Du Huyên không rời.
Thời Du Huyên quá xinh đẹp, xinh đẹp làm anh ta thèm khát không thôi.
Có điều Thời Du Huyên không giống như Giản Dị Tâm trước kia.
Giản Di Tâm dịu dàng mềm yếu, bị hại cũng không dám lên tiếng, cho nên sau đó anh ta mới càng ngày càng quá đáng.
Bề ngoài Thời Du Huyên nhìn ngây thơ hồn nhiên, phúc hậu và vô hại, nhưng thực tế là trong bông có kim, lại còn nhắm vào ngay tử huyệt mà đâm mạnh vào, đầm một nhát là như muốn lấy mạng luôn!
Thời Du Huyên đã sớm phát hiện trong góc có một ánh mắt không tốt nhìn cô, bị loại đàn ông này nhìn khiến cô cảm thấy buồn nôn, bởi vậy nói thầm bên tai chống một câu, sau đó đến bên kia chiêu đãi khách khứa, trốn vào nơi mà anh ta không còn nhìn thấy.
Thịnh Dự Khải chủ động tới gần Thịnh Hàn Ngọc, khoe khoang với anh là anh ta cũng cưới được cô vợ giỏi giang, không thua kém gì anh cả.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Dự Khải đều muốn so cao thấp với anh cả, có điều so lần nào, thì càng làm anh ta hận anh cả sâu hơn một chút.
Có điều hôm nay là chuyện ngoài ý muốn.
Thịnh Dự Khải khoe ra, nhưng không bị châm biếm mà ngược lại còn được tán đồng.
Thịnh Hàn Ngọc gật đầu: “Ừ, đúng là rất giỏi, giỏi hơn chú nhiều”
Anh ta sầm mặt xuống, cực kỳ mất hứng.
Bình luận facebook