• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Thời Vũ Kha (4 Viewers)

  • Chương 160: Chủ động làm người chịu tội thay

Vương Dĩnh Chi sẽ không từ cơ hội có thể khoe khoang thế này, thấy thái độ Thời Vũ Kha còn khá tốt, đoán chừng có lẽ sẽ không sao, dứt khoát thừa nhận: “Cô ta còn chưa về sao? Lúc trước cũng chỉ là tôi tức quá, cô ta luôn chống đối con trai tôi, tôi làm mẹ nó nếu không làm gì bà ta thì bà ta cho rằng người nhà chúng tôi dễ bị ức hiếp thì sao?”
“Nếu như cháu không cầu xin thay, tôi còn bắt cô ta ở bên trong tiếp tục chịu khổ, có điều nếu cháu đã lên tiếng thì tôi vẫn phải cho cháu mặt mũi, yên tâm đi, tôi đến bệnh viện tâm thần đón người.”
Nụ cười của Thời Vũ Kha có vẻ chân thành rất nhiều: “Cảm ơn bác gái, làm phiền bác rồi.”
“Cũng không có vất vả gì, ngày sau cháu có thể nhớ tôi tốt là được rồi, đừng có ăn cháo đá bát giống như mẹ chồng cháu, đừng chỉ lợi dụng người ta về phía trước xong rồi thì đá người ta đi…”
Vương Dĩnh Chi bày đủ uy phong ở nhà họ Thịnh, nhưng vẫn chưa đi, quanh co lòng vòng muốn kiếm đồ tốt.Thời Vũ Kha bảo người làm mở nhà kho ra, lấy huyết yến, bào ngư, vây cá. hải sâm trân quý của mẹ chồng nhét đầy vào cốp xe bà ta!
Nhét đến đầy ắp, đến mức suýt nữa thì không thể đóng nắp xe lại được nữa.
Vương Dĩnh Chi cảm thấy mỹ mãn rồi nên rời đi, chạy về nhà cất đồ đạc trước, đương nhiên cũng không bỏ qua mà ba hoa khoác lác với chồng một phen, sau đó mới đi bệnh viện tâm thần đón Bách Tuyết.
Có điều khi bà ta đến, Bách Tuyết đã bị thả ra rồi, mới vừa đi, hai người đã bỏ lỡ nhau!
Tuy rằng không cần lo lắng cho bà ta, nhưng Vương Dĩnh Chi cũng không thể đi tay không một chuyến, bà ta gọi điện thoại nói với Thời Vũ Kha là Bách Tuyết sẽ lập tức về nhà, bảo cô ta chuẩn bị đón mẹ chồng cho tốt, còn làm ra giá người lớn, chỉ đạo Thời Vũ Kha phải làm thế này làm thế kia.
Nếu Vương Dĩnh Chi biết, không lâu sau đó sẽ có một phiền phức lớn chờ bà ta, nhất định bà ta sẽ không ôm chuyện này lên người mình. Bách Tuyết ở trong bệnh viện tâm thần mất mấy ngày, gầy mất mười cân!
Vốn dĩ bà ta đã già đi nhiều, mấy ngày nay còn bị tra tấn, tinh thần có hơi hoảng hốt.
Ban đầu mới bị bác sĩ cưỡng chế đưa tới bệnh viện tâm thần, bà ta còn la hét ầm ĩ nói mình không có bệnh, bác sĩ nói bệnh nhân nào mới vào bệnh viện cũng đều nói như vậy, bảo bà ta đừng quậy phá, chờ kiểm tra xong, nếu kết quả kiểm tra bình thường thì sẽ thả bà ta về.
Nói thì hay lắm, nhưng không bắt đầu làm kiểm tra ngay, còn phải quan sát ba ngày trước mới có thể tiến hành kiểm tra, ba ngày này suýt nữa đã tra tấn Bách Tuyết phát điên.
Bà ta bị nhốt ở trong một căn phòng có lưới sắt, vốn không chạy được.
Trong phòng không chỉ có mình bà ta, mà còn có ba người bệnh cũng đang chờ kiểm tra.
Ba người kia cũng bị người nhà đưa vào đây, nhưng khác với bà ta là những người này không phản kháng không khủng hoảng, chỉ thản nhiên đắm chìm trong thế giới của bản thân.Có một người bung dù ở trong phòng, bởi vì cô ta tin chắc rằng mình là cây nấm!
Nếu không cho cô ta bung dù cô ta sẽ gào thét la to cứu mạng, khóc la nói không sống nổi nữa, quan trọng là cho cô ta bung dù còn có thể giữ yên lặng thì không sao, cô ta còn không ngừng đòi tưới nước cho mình!
Lý do là nấm phát triển phải cần nước, nhưng nước lại làm cho giường đệm của tất cả bốn người ướt dầm dề không thể nào ngủ nổi.
Nhưng đây không phải chuyện làm cho Bách Tuyết muốn điên, mà điều làm cho bà ta muốn phát điên là có một người khác ảo tưởng mình đang sống ở sa mạc, là một gốc cây xương rồng.
Cây “xương rồng” sợ nước, chỉ cần “Nấm” tưới nước là anh ta sẽ hét to “Cứu mạng”! “không sống nổi nữa”, “Xương rồng sắp chết đuối mất rồi”.
Mâu thuẫn giữa “Nấm” và “Xương rồng” không thể hòa giải, tiếng kêu to “Cứu mạng” vang lên hết lần này đến lần khác, hai mươi bốn tiếng văng vẳng bên tai không dứt! Còn có một người không nói lời nào, càng không kêu gào, nhưng người này còn đáng sợ hơn hai người kia.
Anh ta im lặng vẽ cửa trên tường, sau đó có ý đồ muốn dùng cánh “cửa” này để đi ra ngoài!
Lần nào cũng đâm bầm dập mặt mũi, nhưng giống như là không cảm nhận được đau đớn, còn lần lượt đâm vào tường “rầm rầm”!
Ngây người trong hoàn cảnh này khoảng cỡ ba ngày, Bách Tuyết cũng không biết bà ta làm sao có thể chịu đựng được nổi nữa.
Mới ban đầu bà ta còn đau khổ cầu xin nhân viên y tế bên ngoài, thề bản thân không bệnh.
Sau đó “Nấm” và “Xương rồng” cũng học theo dáng vẻ thề tốt của bà ta: “Tôi không bệnh, tôi là nấm, các người hãy đưa tôi về lại rừng rậm đi.”
Một người khác gật đầu phụ họa: “Tôi là xương rồng, tôi không muốn bị nhốt chung với nấm, tôi phải về sa mạc.”Vì thế không ai để ý đến bọn họ nữa.
Vào lúc Bách Tuyết cảm giác bà ta đã sắp chết mất rồi, cửa sắt bên ngoài cuối cùng đã được mở ra, đến phiên bà ta làm kiểm tra đo lường.
Kết quả kiểm tra đo lường chứng tỏ bà ta có triệu chứng cáu kỉnh và bệnh trầm cảm.
Bách Tuyết tuyệt vọng, cho rằng bà ta sẽ tiếp tục bi nhốt với mấy người… Không phải thực vật kia, thậm chí bà ta đã tính là sẽ nhảy ra khỏi văn phòng bác sĩ rồi!
Bà ta thà chết chứ không muốn tiếp tục ở chung với bọn họ, cứ tiếp tục như vậy thì không qua bao lâu, bà ta không cần kiểm tra cũng sẽ bị bệnh tâm thần thật mất!
Cũng may trời không tuyệt đường của ai, bác sĩ nghe một cuộc điện thoại rồi thông báo bà ta có thể xuất viện, Bách Tuyết mừng như điên nhưng cũng không quên hỏi ai đã đưa bà ta vào đây.
Vốn quy định là không thể nói với “Người bệnh”, Bách Tuyết đã tháo vòng tay vàng trên cổ tay lau vài cái rồi nhét vào trong túi bác sĩ. Vì thế bà ta đã nhìn thấy tên của Vương Dĩnh Chi ở phần ký tên.
Một ngày sau khi Bách Tuyết vừa ra viện đã đến biệt thự Vương Dĩnh Chi gây chuyện ầm ỹ, Vương Dĩnh Chi và Thịnh Giang trốn trong nhà run bần bật, vốn không dám đi ra ngoài giằng co với Bách Tuyết.
Lúc trước bà ta khoe khoang bao nhiêu, thì bây giờ túng quẫn bấy nhiêu.
Bách Tuyết làm ầm một hồi không được đáp lại, nín thở nén giận nói ra những lời độc ác: “Vương Dĩnh Chi chị đúng là đồ thiếu đạo đức, đừng tưởng chị trốn là tôi không có cách bắt được chị, để tôi xem!”
Khuya cùng ngày, chỗ ở Vương Dĩnh Chi đã bốc cháy hừng hực, cũng may bảo vệ cứu hỏa kịp thời, người không sao nhưng nhà không thể ở.
Vương Dĩnh Chi đã nếm được ngon ngọt trên TV một lần, lần này không cần Thời Du Huyên chỉ dẫn, tự mình chạy đến văn phòng luật sư muốn khởi tố Bách Tuyết phóng hỏa giết người, còn muốn bà ta bồi thường tổn thất tài sản cho mình.Có điều Bách Tuyết có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Bách Tuyết phóng lửa, tuy rằng nguyên nhân cháy đúng là rất đáng nghi, nhưng thật sự không có chút liên quan gì đến Bách Tuyết.
Không chỉ không liên quan gì đến Bách Tuyết, đến cả Thịnh Dự Khải cũng đều không liên quan!
Bách Tuyết muốn trả thù Vương Dĩnh Chi, có điều chưa nghĩ ra nên dùng cách gì cho tốt, thì nhà bà ta đã cháy.
Đương nhiên phải cắn lấy không buông, Bách Tuyết lập tức đến tòa án kháng cáo, tố cáo Vương Dĩnh Chi vu oan, hơn nữa còn có khả năng thắng kiện rất lớn!
Lúc đi tố cáo người khác đương nhiên rất sướng, nhưng bị kháng cáo thì rất khó chịu.
Vương Dĩnh Chi đi tìm Thời Du Huyên tố khổ, nhưng chưa nhìn thấy người thì đã bị quản gia chặn ngay ngoài cửa đến cổng còn chẳng vào được. Từ sau khi bà ta được con dâu hiến kế, lại còn nếm được ngon ngọt, nếu không có việc gì bà ta sẽ đến tìm Thời Du Huyên, có điều gặp được người thì ít, những lần không gặp được người nhiều hơn.
Bình thường không gặp cũng không sao, nhưng lần này bà ta cực kỳ nôn nóng, nhất định phải gặp được Thời Du Huyên, còn hợp tình hợp lý đề cao vấn đề đạo đức.
Nói bà ta là mẹ chồng, con dâu thấy bố mẹ chồng gặp phiền phức mà ngoảnh mặt làm lơ không sợ bị người khác lên án?
Tới cửa nhờ vả người ta mà còn uy hiếp, độ dày da mặt của Vương Dĩnh Chi còn dày hơn cả trong tưởng tượng của Thời Du Huyên.
Cô và Thịnh Hàn Ngọc đứng cạnh cửa sổ trong phòng sách, nghe rõ đoạn nói chuyện của những người dưới lầu.
Thịnh Hàn Ngọc đóng cửa sổ lại, nói với cô: “Anh đã nói kệ đi mà em cứ muốn phải quản, chỉ cần người này dính lên người của em dù chỉ một chút là không lột một lớp da đừng mơ đuổi bà ta đi được.”Thịnh Hàn Ngọc đã lĩnh hội được sự lợi hại, bây giờ đến lượt Thời Du Huyên.
Cô không ngờ rằng Vương Dĩnh Chi còn khó chơi hơn cả Thời Vũ Kha và Giang Nhã Đan, nhưng dù có thầm hối hận cũng không thể nói ra, dù sao đã có quản gia chặn dưới lầu bà ta cũng chẳng vào được, hai người đã bắt đầu phân tích rốt cuộc chuyện biệt thự bốc cháy là có chuyện gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom