Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Thấy anh muốn lên đây, Thời Du Huyên vội nấp sau cây cột rồi trốn vào phòng, cánh cửa nặng nề đóng lại, khoá chặt ngay trước khi Thịnh Hàn Ngọc đẩy cửa.
Thời Du Huyên tựa lưng vào cửa, tim vẫn đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Thịnh Hàn Ngọc đứng canh ngoài cửa, trong giọng nói lo lắng lại xen chút dịu dàng: "Di Tâm, em muốn như thế nào mới có thể tin anh? Có phải muốn anh lấy trái tim mình ra đưa cho em không?"
"Tôi không phải người mà anh đang tìm kiếm, rốt cuộc anh muốn tôi phải nói bao lâu nữa?" Thời Du Huyên gần như suy sụp.
Thịnh Hàn Ngọc kiên quyết: "Em ra ngoài cho anh xem, không phải người anh muốn tìm anh sẽ lập tức rời đi."
Tuy rằng cách nhau một cánh cửa không thể nhìn thấy gì nhưng người bên trong lại cho anh một cảm giác rất quen thuộc chứ không phải là người lạ.
"Tôi không gặp anh đâu, tướng mạo tôi xấu xí không muốn làm anh sợ.
Thân phận của anh rất tôn quý, tôi không nên động vào." Vốn dĩ Thời Du Huyên muốn giải thích rõ mối quan hệ với Thịnh Hàn Ngọc nhưng không ngờ lại bị anh tóm được sơ hở.
"Khi nãy em vừa bảo không quen biết anh, sao lại biết được anh thân phận tôn quý?"
Thời Du Huyên bịa chuyện: "Lúc trước xem tivi có thấy qua, anh là một nhân vật lớn đương nhiên tôi sẽ biết anh nhưng anh sẽ không biết tôi."
Thịnh Hàn Ngọc vẫn kiên quyết: "Em mở cửa ra chuẩn bị làm quen đi."
Thời Du Huyên không thể trốn nổi nữa, cô biết nếu mình không ra thì Thịnh Hàn Ngọc tuyệt đối không rời đi.
Thêm vào đó hiện giờ cô căn bản đã khẳng định Thịnh Hàn Ngọc không phải là người mù, vừa rồi ánh mắt linh hoạt của anh ở dưới nhìn xung quanh kia cũng chẳng khác gì người bình thường.
Cô không lấy gì làm vui sướng khi biết Thịnh Hàn Ngọc không bị mù, thứ duy nhất bây giờ là hoang mang không biết chạy đi đâu tìm sự giúp đỡ.
Thời Du Huyên nghiến răng, cuối cùng hỏi một câu: "Chỉ cần tôi bước ra cho anh xem, không quen biết thì anh lập tức rời đi luôn sao?"
"Phải."
Cô thận trọng mở cửa ra, đập vào mắt Thịnh Hàn Ngọc là một khuôn mặt lấm lem vết bẩn, mái tóc ngắn cũn cỡn như bị chó gặm, lưng khom khom giống như người gù.
Bên trong phòng tập thể thao này chỉ có máy chạy bộ cùng với những thiết bị tập luyện khác nhưng không có chỗ giấu người, chỉ có mình cô ở đây.
"Cô ấy đâu?" Thịnh Hàn Ngọc sa sầm mặt mày, nỗi thất vọng tràn ngập trên khuôn mặt.
Thời Du Huyên lắc đầu không nói gì.
"Cô là ai?"
Cô chỉ vào bộ đồng phục người giúp việc nhưng vẫn không nói gì.
Thịnh Hàn Ngọc lại hỏi: "Chỗ này chỉ có một mình cô sao? Cô có thấy người con gái nào khác chạy qua đây không?"
Vẫn lắc đầu không nói gì nhưng lần này lại cử động tay.
"Rầm" Cánh cửa bị đóng lại.
Thời Du Huyên khoa trái cửa, thở hắt ra một hơi dài.
Lúc này mới lấy máy đổi giọng ra: "Trong phòng này chỉ có một mình tôi, không còn ai khác."
Cô ngừng một chút rồi lại nói: "Không tin anh có thể tìm xem."
Thịnh Hàn Ngọc quả nhiên bắt đầu đi tìm người, anh vừa tìm vừa không ngừng gọi tên Di Tâm nhưng đều đã tìm hết mọi ngóc ngách trên dưới rồi, kết quả khiến anh hoàn toàn thất vọng.
Không có, tất cả những chỗ người có thể trốn anh đều tìm rồi, chưa nói đến không tìm được Giản Di Tâm, ngay cả cảm giác quen thuộc ấy cũng càng ngày càng xa.
Cuối cùng anh đi đến trước cánh cửa, hỏi qua khe hở: "Cô tên là gì, sao lại tới đây vào lúc này?"
Thời Du Huyên đáp lại: "Tôi tên là A Sửu, là người làm anh Giản mời tới đây trong nhà một tháng trước."
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng xa, Thời Du Huyên áp tại lên cửa nghe ngóng nửa ngày, khi chắc chắn bên ngoài không còn động tĩnh mới hé cửa ra nhìn lại.
Từ góc nhìn của cô, có thể nhìn ra ở dưới phòng khách không có người, cửa mở toang.
Thịnh Hàn Ngọc có lẽ đã đi rồi.
Hiện giờ không đi thì đợi đến khi anh ta quay trở lại sẽ không thể rời đi được nữa.
Thời Du Huyên lập tức chạy đến nhà kho xách vali ra rồi chạy hồng hộc xuống tầng.
Vào ngày đầu tiên khi Thời Du Huyên chuyển đến, Giản Di Ninh đã đưa cho cô chìa khoá xe để cô có thể chạy xung quanh mỗi khi buồn chán, giờ đã đến lúc dùng đến nó.
Thời Du Huyên chạy đến cổng, sau đó lại quay người chạy vào!
Thịnh Hàn Ngọc vốn dĩ chưa đi xa, anh đứng ngoài cửa gọi điện thoại, mà dưới hồ còn có cả thuyền nhỏ đang chèo tới bên bờ!
Thịnh Hàn Ngọc phái vài người đi tuần tra biệt thự, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt qua chứ đừng nói đến người.
Thời Du Huyên ở trong biệt thự ngột ngạt cả một ngày vẫn không tìm được cơ hội ra ngoài.
Tuy Thịnh Hàn Ngọc đã đi nhưng vệ sĩ canh bên ngoài dù cô có nói như thế nào cũng không để cô đi nên càng không thể lái xe ra ngoài được.
Đóng điện thoại lại.
Gửi tin Zalo, Zalo không hồi âm.
Điều mà Thời Du Huyên không biết chính là tình hình của Giản Nghi Ninh cũng chẳng khá hơn là bao.
Khi vừa về đến nhà liền bị bố mẹ quây vào hỏi liệu chị gái mình có còn sống không!
Thịnh Hàn Ngọc không phải là người hành động theo cảm tính.
Hôm đó anh ta điên cuồng đến mức thậm chí còn không tiếc nhấc nắp quan tài ra để chứng minh mình không bịa đặt.
Nhưng ông bà Giản vẫn cảm giác không chừng con gái mình vẫn đang còn sống."
"Bố mẹ, con phải nói bao nhiêu lần nữa hai người mới chịu tin? Người ấy không phải chị gái con, con cũng không ngốc, chuyện chị gái còn sống sao lại có thể giấu hai người được? Không cần hai người phải hỏi con cũng đưa chị ấy về nhà đầu tiên..."
"Con trai nói đúng" Bà Giản lau đi giọt nước mắt, hy vọng vừa dâng lên liền bị hiện thực phá tan tành.
Bố Giản nói: "Người con gái đó không phải chị con, vậy thì là ai?"
Giản Nghi Ninh không nói nên lời, chỉ đáp lại một câu: "Là ai thì hai người không cần phải biết, tóm lại chắc chắn không phải chị con."
Câu đầu không hỏi được sống chết, câu thứ hai nhất định phải đào bới rõ tận gốc.
Lý do mà bố mẹ nhà họ Giản đưa ra căn bản không dễ phản bác lại: "Nói cho Thịnh Hàn Ngọc người con gái ấy là ai thì cậu ấy sẽ không phát điên nữa, không chừng cậu ấy cũng không nhất mực muốn mở nắp quan tài.
Năm ấy Giản Di Tâm qua đời, hai bên gia đình đều không có vẻ bất hoà đến mức trở thành thù, nếu Thịnh Hàn Ngọc cử nhất định làm theo ý mình thì không ai có thể để yên được nữa.
Đào mộ là điều đại kỵ ở Giang Châu, nếu Thịnh Hàn Ngọc dám làm chuyện đó thì còn khó xử hơn so với việc ở trước mặt toàn thể người dân Giang Châu tát vào mặt bọn họ.
Bố mẹ nhà họ Giản ra sức nói đạo lý với con trai nhưng có nói đến đầu cũng vô dụng.
Về vấn đề mở quan tài, Giản Nghi Ninh đứng cùng một lập trường với bố mẹ, kiên quyết không đồng ý!
Nhưng để bắt anh ấy nói ra người con gái đó là ai, trốn ở đâu, thì ngay lập tức anh ấy liền trở nên câm nín không nói gì cả.
Cuối cùng anh bị bố mẹ nhốt trong phòng, tất cả các thiết bị liên lạc đều bị tịch thu hết, không nói phải không?
Được thôi, vậy thì đừng đi ra nữa.
Thịnh Hàn Ngọc lại đến, Thời Du Huyên định trốn theo phản xạ nhưng bị gọi lại: "Đừng đi, cô ở đây làm gì cũng được."
Thời Du Huyên chỉ có thể ở lại, cầm gió trên tay giá và lau chỗ này, lau chỗ nọ.
Thịnh Hàn Ngọc đã không dám bước chân vào nơi này trong năm năm qua những bước vào một lần lại cảm thấy nơi đây không hề đáng sợ như thế, ngược lại còn có thể khiến lòng anh trở nên yên tĩnh.
Anh không nói gì, lặng lẽ ngồi trên sofa.
A Sửu khom lưng không ngừng kì cọ, khẳng định đầu óc cô đang lơi đễnh đi đâu.
Anh bỗng nhiên muốn nói chuyện, ngay cả khi đó chỉ là một người làm.
"A Sửu, sao cô lại tên là A Sửu?"
Thời Du Huyên lắc đầu, không nói gì.
Trước mặt anh không thể dùng máy đổi giọng, cô sợ khi đã mở miệng thì sẽ bị Thịnh Hàn Ngọc nhận ra.
"Sao không nói gì? Cô lại không phải là người câm, nói gì cũng được...!Nói về thời tiết cũng được." Thịnh Hàn Ngọc vừa nói xong chợt sửng sốt, anh cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên kiên nhẫn muốn nói chuyện với người làm.
Rõ ràng người này rất xấu xí, mặt mũi đen nhẻm đầy mụn, tóc tai lòa xoà...!Nhưng ngũ quan lại không quá khó nhìn, hình như có chút quen thuộc!
Thời Du Huyên phát hiện anh đang nhìn mình, vội vàng giả và cầm giẻ đi vào bếp giặt.
Thời Du Huyên tựa lưng vào cửa, tim vẫn đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Thịnh Hàn Ngọc đứng canh ngoài cửa, trong giọng nói lo lắng lại xen chút dịu dàng: "Di Tâm, em muốn như thế nào mới có thể tin anh? Có phải muốn anh lấy trái tim mình ra đưa cho em không?"
"Tôi không phải người mà anh đang tìm kiếm, rốt cuộc anh muốn tôi phải nói bao lâu nữa?" Thời Du Huyên gần như suy sụp.
Thịnh Hàn Ngọc kiên quyết: "Em ra ngoài cho anh xem, không phải người anh muốn tìm anh sẽ lập tức rời đi."
Tuy rằng cách nhau một cánh cửa không thể nhìn thấy gì nhưng người bên trong lại cho anh một cảm giác rất quen thuộc chứ không phải là người lạ.
"Tôi không gặp anh đâu, tướng mạo tôi xấu xí không muốn làm anh sợ.
Thân phận của anh rất tôn quý, tôi không nên động vào." Vốn dĩ Thời Du Huyên muốn giải thích rõ mối quan hệ với Thịnh Hàn Ngọc nhưng không ngờ lại bị anh tóm được sơ hở.
"Khi nãy em vừa bảo không quen biết anh, sao lại biết được anh thân phận tôn quý?"
Thời Du Huyên bịa chuyện: "Lúc trước xem tivi có thấy qua, anh là một nhân vật lớn đương nhiên tôi sẽ biết anh nhưng anh sẽ không biết tôi."
Thịnh Hàn Ngọc vẫn kiên quyết: "Em mở cửa ra chuẩn bị làm quen đi."
Thời Du Huyên không thể trốn nổi nữa, cô biết nếu mình không ra thì Thịnh Hàn Ngọc tuyệt đối không rời đi.
Thêm vào đó hiện giờ cô căn bản đã khẳng định Thịnh Hàn Ngọc không phải là người mù, vừa rồi ánh mắt linh hoạt của anh ở dưới nhìn xung quanh kia cũng chẳng khác gì người bình thường.
Cô không lấy gì làm vui sướng khi biết Thịnh Hàn Ngọc không bị mù, thứ duy nhất bây giờ là hoang mang không biết chạy đi đâu tìm sự giúp đỡ.
Thời Du Huyên nghiến răng, cuối cùng hỏi một câu: "Chỉ cần tôi bước ra cho anh xem, không quen biết thì anh lập tức rời đi luôn sao?"
"Phải."
Cô thận trọng mở cửa ra, đập vào mắt Thịnh Hàn Ngọc là một khuôn mặt lấm lem vết bẩn, mái tóc ngắn cũn cỡn như bị chó gặm, lưng khom khom giống như người gù.
Bên trong phòng tập thể thao này chỉ có máy chạy bộ cùng với những thiết bị tập luyện khác nhưng không có chỗ giấu người, chỉ có mình cô ở đây.
"Cô ấy đâu?" Thịnh Hàn Ngọc sa sầm mặt mày, nỗi thất vọng tràn ngập trên khuôn mặt.
Thời Du Huyên lắc đầu không nói gì.
"Cô là ai?"
Cô chỉ vào bộ đồng phục người giúp việc nhưng vẫn không nói gì.
Thịnh Hàn Ngọc lại hỏi: "Chỗ này chỉ có một mình cô sao? Cô có thấy người con gái nào khác chạy qua đây không?"
Vẫn lắc đầu không nói gì nhưng lần này lại cử động tay.
"Rầm" Cánh cửa bị đóng lại.
Thời Du Huyên khoa trái cửa, thở hắt ra một hơi dài.
Lúc này mới lấy máy đổi giọng ra: "Trong phòng này chỉ có một mình tôi, không còn ai khác."
Cô ngừng một chút rồi lại nói: "Không tin anh có thể tìm xem."
Thịnh Hàn Ngọc quả nhiên bắt đầu đi tìm người, anh vừa tìm vừa không ngừng gọi tên Di Tâm nhưng đều đã tìm hết mọi ngóc ngách trên dưới rồi, kết quả khiến anh hoàn toàn thất vọng.
Không có, tất cả những chỗ người có thể trốn anh đều tìm rồi, chưa nói đến không tìm được Giản Di Tâm, ngay cả cảm giác quen thuộc ấy cũng càng ngày càng xa.
Cuối cùng anh đi đến trước cánh cửa, hỏi qua khe hở: "Cô tên là gì, sao lại tới đây vào lúc này?"
Thời Du Huyên đáp lại: "Tôi tên là A Sửu, là người làm anh Giản mời tới đây trong nhà một tháng trước."
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng xa, Thời Du Huyên áp tại lên cửa nghe ngóng nửa ngày, khi chắc chắn bên ngoài không còn động tĩnh mới hé cửa ra nhìn lại.
Từ góc nhìn của cô, có thể nhìn ra ở dưới phòng khách không có người, cửa mở toang.
Thịnh Hàn Ngọc có lẽ đã đi rồi.
Hiện giờ không đi thì đợi đến khi anh ta quay trở lại sẽ không thể rời đi được nữa.
Thời Du Huyên lập tức chạy đến nhà kho xách vali ra rồi chạy hồng hộc xuống tầng.
Vào ngày đầu tiên khi Thời Du Huyên chuyển đến, Giản Di Ninh đã đưa cho cô chìa khoá xe để cô có thể chạy xung quanh mỗi khi buồn chán, giờ đã đến lúc dùng đến nó.
Thời Du Huyên chạy đến cổng, sau đó lại quay người chạy vào!
Thịnh Hàn Ngọc vốn dĩ chưa đi xa, anh đứng ngoài cửa gọi điện thoại, mà dưới hồ còn có cả thuyền nhỏ đang chèo tới bên bờ!
Thịnh Hàn Ngọc phái vài người đi tuần tra biệt thự, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt qua chứ đừng nói đến người.
Thời Du Huyên ở trong biệt thự ngột ngạt cả một ngày vẫn không tìm được cơ hội ra ngoài.
Tuy Thịnh Hàn Ngọc đã đi nhưng vệ sĩ canh bên ngoài dù cô có nói như thế nào cũng không để cô đi nên càng không thể lái xe ra ngoài được.
Đóng điện thoại lại.
Gửi tin Zalo, Zalo không hồi âm.
Điều mà Thời Du Huyên không biết chính là tình hình của Giản Nghi Ninh cũng chẳng khá hơn là bao.
Khi vừa về đến nhà liền bị bố mẹ quây vào hỏi liệu chị gái mình có còn sống không!
Thịnh Hàn Ngọc không phải là người hành động theo cảm tính.
Hôm đó anh ta điên cuồng đến mức thậm chí còn không tiếc nhấc nắp quan tài ra để chứng minh mình không bịa đặt.
Nhưng ông bà Giản vẫn cảm giác không chừng con gái mình vẫn đang còn sống."
"Bố mẹ, con phải nói bao nhiêu lần nữa hai người mới chịu tin? Người ấy không phải chị gái con, con cũng không ngốc, chuyện chị gái còn sống sao lại có thể giấu hai người được? Không cần hai người phải hỏi con cũng đưa chị ấy về nhà đầu tiên..."
"Con trai nói đúng" Bà Giản lau đi giọt nước mắt, hy vọng vừa dâng lên liền bị hiện thực phá tan tành.
Bố Giản nói: "Người con gái đó không phải chị con, vậy thì là ai?"
Giản Nghi Ninh không nói nên lời, chỉ đáp lại một câu: "Là ai thì hai người không cần phải biết, tóm lại chắc chắn không phải chị con."
Câu đầu không hỏi được sống chết, câu thứ hai nhất định phải đào bới rõ tận gốc.
Lý do mà bố mẹ nhà họ Giản đưa ra căn bản không dễ phản bác lại: "Nói cho Thịnh Hàn Ngọc người con gái ấy là ai thì cậu ấy sẽ không phát điên nữa, không chừng cậu ấy cũng không nhất mực muốn mở nắp quan tài.
Năm ấy Giản Di Tâm qua đời, hai bên gia đình đều không có vẻ bất hoà đến mức trở thành thù, nếu Thịnh Hàn Ngọc cử nhất định làm theo ý mình thì không ai có thể để yên được nữa.
Đào mộ là điều đại kỵ ở Giang Châu, nếu Thịnh Hàn Ngọc dám làm chuyện đó thì còn khó xử hơn so với việc ở trước mặt toàn thể người dân Giang Châu tát vào mặt bọn họ.
Bố mẹ nhà họ Giản ra sức nói đạo lý với con trai nhưng có nói đến đầu cũng vô dụng.
Về vấn đề mở quan tài, Giản Nghi Ninh đứng cùng một lập trường với bố mẹ, kiên quyết không đồng ý!
Nhưng để bắt anh ấy nói ra người con gái đó là ai, trốn ở đâu, thì ngay lập tức anh ấy liền trở nên câm nín không nói gì cả.
Cuối cùng anh bị bố mẹ nhốt trong phòng, tất cả các thiết bị liên lạc đều bị tịch thu hết, không nói phải không?
Được thôi, vậy thì đừng đi ra nữa.
Thịnh Hàn Ngọc lại đến, Thời Du Huyên định trốn theo phản xạ nhưng bị gọi lại: "Đừng đi, cô ở đây làm gì cũng được."
Thời Du Huyên chỉ có thể ở lại, cầm gió trên tay giá và lau chỗ này, lau chỗ nọ.
Thịnh Hàn Ngọc đã không dám bước chân vào nơi này trong năm năm qua những bước vào một lần lại cảm thấy nơi đây không hề đáng sợ như thế, ngược lại còn có thể khiến lòng anh trở nên yên tĩnh.
Anh không nói gì, lặng lẽ ngồi trên sofa.
A Sửu khom lưng không ngừng kì cọ, khẳng định đầu óc cô đang lơi đễnh đi đâu.
Anh bỗng nhiên muốn nói chuyện, ngay cả khi đó chỉ là một người làm.
"A Sửu, sao cô lại tên là A Sửu?"
Thời Du Huyên lắc đầu, không nói gì.
Trước mặt anh không thể dùng máy đổi giọng, cô sợ khi đã mở miệng thì sẽ bị Thịnh Hàn Ngọc nhận ra.
"Sao không nói gì? Cô lại không phải là người câm, nói gì cũng được...!Nói về thời tiết cũng được." Thịnh Hàn Ngọc vừa nói xong chợt sửng sốt, anh cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên kiên nhẫn muốn nói chuyện với người làm.
Rõ ràng người này rất xấu xí, mặt mũi đen nhẻm đầy mụn, tóc tai lòa xoà...!Nhưng ngũ quan lại không quá khó nhìn, hình như có chút quen thuộc!
Thời Du Huyên phát hiện anh đang nhìn mình, vội vàng giả và cầm giẻ đi vào bếp giặt.
Bình luận facebook