Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Muốn Ảnh Tử làm con dâu
Trước giờ mỗi khi cô ta dùng kỹ xảo này luôn có tác dụng, lần này lại không ổn, bố mẹ nhà họ Giản kiến thức rộng rãi, họ tỏ rõ thái độ rất thờ ơ, thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả lúc sáng cô ta dẫn phóng viên tới!
Thời Vũ Kha chưa từ bỏ ý định, lại đến trước mặt Giản Nghi Ninh: “Nghi Ninh, em có nỗi khổ... nhưng trong lòng em hiện tại rất loạn, chờ em vượt qua rồi em sẽ giải thích với ngài được không? Xin đừng không nhận điện thoại của em, em không muốn mất đi người bạn như ngài.”
Giản Nghi Ninh xoay người, ra lệnh cho người hầu: “Tiễn vị khách này đi ra ngoài.”
“Tôi tiễn cô ấy, đúng lúc tôi cũng đi cùng.”
Ảnh Tử định rời đi, Giản Nghi Ninh túm lấy cô: “Có người hầu rồi, đâu cần cô tiễn? Cô ngồi xuống đi, buổi trưa nay thử chút tay nghề của mẹ tôi, mẹ tôi làm đồ ăn rất ngon.”
Bà Giản rất nhiệt tình đối với Ảnh Tử, thân mật kéo tay cô nói gì cũng không cho đi, dù da mặt của Thời Vũ Kha có dày đến đầu cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục ngồi lại đây, ngượng ngùng rời đi một mình.
Copy từ web VietWriter
Rời khỏi nhà họ Giản, lần này cô ta quả thật không có chỗ nào khác để đi, chỉ có thể trở về nhà!
“Biết đường về rồi à?” Về tới nhà, sắc mặt bố cô ta không tốt lắm, nhưng Thời Vũ Kha cũng thờ phào.
Chuyện trên mạng hẳn là bố còn không biết, biết thì sẽ không có thái độ này.
Cô ta tội nghiệp đi qua, ngồi bên người Thời Vũ Thành, kéo cánh tay của bố giải thích: “Bố, con biết sai rồi, về sau còn không bao giờ... liên lạc với Thịnh Dự Khải nữa, con nghe lời bố nói, bố đừng tức giận được không.”
“Thật không?”
Kỳ thật Thời Vũ Thành đã không còn giận con gái nữa rồi, chỉ là lo lắng con gái ở bên ngoài có chuyện, càng lo lắng cô ta cùng một chỗ với Thịnh Dự Khải.
Thịnh Dự Khải không phải là người tốt, tiếng tăm ở bên ngoài tệ muốn chết, con gái kết giao với nó không có kết quả tốt đầu!
Vốn dĩ hôm nay ông ấy muốn đến nhà cậu em vợ đón con gái về, ai dè cô ta lại tự mình quay về.
Nhìn thấy con gái, tức giận còn sót lại của Thời Vũ Thành cũng không còn, hơn nữa thái độ của cô ta rất tốt, mềm mỏng nói chuyện dỗ ông ấy vui vẻ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Vợ đã ở bên nói tốt cho con gái, vì thế Thời Vũ Thành chỉ tỏ vẻ nghiêm khắc răn dạy vài câu, chuyện Thời Vũ Kha bỏ nhà trốn đi cho vào quá khứ.
Thời Du Huyên không có chứng minh thư, chỉ có thể quay về ở biệt thự của Giản Nghi Ninh.
Bố mẹ nhà họ Giản cực kỳ nhiệt tình mời cô ở lại nhà.
Nói rằng phòng trong nhà rất rộng, người thì ít, bình thường hai ông bà già ở nhà rất cô đơn, Ảnh Tử ở đây có thể thêm phần náo nhiệt.
Lời nói ra bên ngoài là thế, trong lòng hai ông bà còn có một câu: Nghi Ninh cũng có thể thường xuyên ở nhà hơn, không đi đâu nữa.
Hai ông bà có thể nhìn ra được tình cảm của con trai đối với Ảnh Tử, trong lòng họ sáng như gương, nhưng tình cảm của Ảnh Tử đối với con mình hình như không giống thế.
Thời Du Huyền từ chối ý tốt của hai ông bà, lấy lý do là công việc đang túi bụi, nhiều lúc cần làm việc đến nửa đêm sẽ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, thêm vào đó bản thân cô thích yên tĩnh, có thói quen sống khác biệt, vân vân...
Bố mẹ của Giản Nghi Ninh muốn giúp con trai một phen. Họ thật sự rất vừa lòng cô gái Ảnh Từ này, cô gái này thẳng thắn chân thành, có giáo dưỡng tốt, còn không có kiểu kiêu ngạo cố làm ra vẻ của mấy cô chiêu cô ấm.
Tuy rằng nhan sắc bình thường, phong cách ăn mặc có hơi bảo thủ, nhưng cô gái như vậy thì lấy về nhà mới yên tâm, yên nhà yên cửa.
Vì thế, đầu tiên họ nhiệt tình mời cô ở lại nhà, sau khi bị từ chối lại đề nghị cô thường xuyên đến đây ăn cơm, còn trao đổi số điện thoại và Wechat của nhau.
Đối với Thời Du Huyên mà nói Wechat chỉ để trưng cho có, cô chưa bao giờ đăng gì vào vòng bạn bè.
Có nói gì thì Thời Du Huyên cũng không muốn đến, vì che giấu dáng người mà cô đã chọn mặc mấy bộ đồ như bà nội nhưng vẫn được bố mẹ của Giản Nghi Ninh khen ngợi, còn âm thầm chọn con dâu!
Kỳ thật bọn họ cũng không phải thật sự thích phong cách này, nhưng vì thích Ảnh Tử nên thấy cái gì của cô cũng tốt.
Hai ông bà rất tốt, bọn họ chẳng thắc mắc chuyện gì khiến Thời Du Huyên khó trả lời cả.
Bà Giản cười với cô, nói: “Con gái đừng vất vả làm việc quá, bình thường phải ăn uống cho tốt, không biết nấu thì đến nhà ăn đi, trong nhà có đầu bếp tốt nhất, sẽ đảm bảo ăn uống tốt nhất.”
Nói chuyện nửa ngày, hóa ra đầu bếp tốt nhất chính là bà ấy.
Thời Du Huyền thật sự thích bầu không khí gia đình như vậy, rất hâm mộ Giản Nghi Ninh, hâm mộ anh ấy có bố mẹ rất tốt bụng.
Ở nhà họ Giản ăn cơm xong, Thời Du Huyên phải về.
Giản Nghi Ninh muốn đưa cô về, cô từ chối: “Không cần, cho tôi mượn xe của anh, tôi tự mình lái về là được, anh ở nhà trò chuyện
với bác trai bác gái đi.”
“Tôi đưa cô về trước, sau đó sẽ quay về với bọn họ.”
Giản Nghi Ninh kiên trì, Thời Du Huyên vẫn không cần.
Cuối cùng Thời Du Huyên đưa ra một biện pháp thỏa hiệp cho đội bên... Mời nhà họ Giản cử một tài xế đưa cô về!
Trở lại biệt thự, Thời Du Huyên không buồn tắm gội, nhào lên giường ngủ thiếp đi.
Thịnh Hàn Ngọc ở nhà trọ đã một tuần.
Một tuần không ra ngoài cửa, mọi sự vụ đều liên lạc qua điện thoại. Mỗi sáng, vệ sĩ đúng giờ đưa đồ dùng sinh hoạt và thức ăn cho một ngày tới, dọn rác ra ngoài. Trừ Thịnh Hàn Ngọc thì không thấy bất kỳ ai!
Trên văn phòng cao nhất ở tòa Ginza.
Vân Triết Hạo chỉ vào đầu mình, hỏi Thịnh Trạch Dung: “Anh trai cậu có bị gì không thể? Không phải là đi gặp đối tác thần bí kia à, sao tự dừng lại nói gì mà Giản Di Tâm vẫn còn sống?”
Thịnh Trạch Dung đẩy cặp kính mắt trên sống mũi với vẻ mặt bất lực: “Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Nếu tôi biết nguyên nhân thì tốt rồi, hiện tại anh ấy tránh ở nhà trọ, không thấy được người, tất cả
mọi chuyện đều giao cho tôi làm. Tôi cũng không hiểu.”
“Cứ như thế thì, anh Hạo à, ngài là người tài giỏi thì nên làm việc nhiều hơn, đàn em tôi đây xin phép đi trước!”
Thịnh Trạch Dung muốn rời đi, Vân Triết Hạo còn lâu mới cho cậu ta được như mong muốn.
Anh ta túm người trở lại: “Đi đâu thế? Chiều hôm nay có cuộc họp cậu phải chủ trì, tôi đi nghỉ ngơi một chút đây.”
“Anh Hạo à, ngài tha cho tôi đi, tôi nào có trách nhiệm này. Nếu tôi làm loạn hết mọi thứ, anh cả của tôi sẽ ăn tươi nuốt sống tôi đấy. Tôi không làm được đâu.”
Nói là sợ bị trừng phạt, không bằng nói cậu ta sợ phiền toái.
Thịnh Trạch Dung cũng không nhúng tay vào nghiệp vụ của công ty, chỉ ngồi đợi chia hoa hồng chứ không làm việc!
Thịnh Hàn Ngọc tự nhốt mình, xem ra hai người bọn họ sẽ khổ không nói nổi.
“Không tới được cũng phải tới, không phải ai vừa lên sẽ làm được, không hiểu thì học thôi, chủ trì hơn hai lần tự nhiên sẽ biết.”
Cậu ta không tránh được bèn đủ động đưa ra chủ ý khác: “Anh Hạo, nếu thế thì chúng ta đến nhà trọ mời anh cả về đi?”
“Muốn đi thì tự cậu đi.” Vân Triết Hạo biết tính Thịnh Hàn Ngọc, chỉ
cửa mở, từ cửa truyền đến tiếng động, hình như là đồ vật đặt trên sàn nhà, nghe có vẻ không ít đồ.
Ngay sau đó là tiếng đóng cửa, đổi giày, rồi toilet truyền ra tiếng nước ào ào”.
Tiếng nước ngừng lại, có tiếng bước chân đi vào phòng bếp.
Tiếng bước chân rất khác, mỗi khi Di Tâm đi đường luôn rất nhẹ nhàng, tiếng bước chân của người này rất nặng.
Vòi nước ở phòng bếp mở ra, tiếng nước ào ào” lần nữa truyền tới, còn có tiếng bát đĩa va chạm.
Có gì đó rất lạ...
Thời Vũ Kha chưa từ bỏ ý định, lại đến trước mặt Giản Nghi Ninh: “Nghi Ninh, em có nỗi khổ... nhưng trong lòng em hiện tại rất loạn, chờ em vượt qua rồi em sẽ giải thích với ngài được không? Xin đừng không nhận điện thoại của em, em không muốn mất đi người bạn như ngài.”
Giản Nghi Ninh xoay người, ra lệnh cho người hầu: “Tiễn vị khách này đi ra ngoài.”
“Tôi tiễn cô ấy, đúng lúc tôi cũng đi cùng.”
Ảnh Tử định rời đi, Giản Nghi Ninh túm lấy cô: “Có người hầu rồi, đâu cần cô tiễn? Cô ngồi xuống đi, buổi trưa nay thử chút tay nghề của mẹ tôi, mẹ tôi làm đồ ăn rất ngon.”
Bà Giản rất nhiệt tình đối với Ảnh Tử, thân mật kéo tay cô nói gì cũng không cho đi, dù da mặt của Thời Vũ Kha có dày đến đầu cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục ngồi lại đây, ngượng ngùng rời đi một mình.
Copy từ web VietWriter
Rời khỏi nhà họ Giản, lần này cô ta quả thật không có chỗ nào khác để đi, chỉ có thể trở về nhà!
“Biết đường về rồi à?” Về tới nhà, sắc mặt bố cô ta không tốt lắm, nhưng Thời Vũ Kha cũng thờ phào.
Chuyện trên mạng hẳn là bố còn không biết, biết thì sẽ không có thái độ này.
Cô ta tội nghiệp đi qua, ngồi bên người Thời Vũ Thành, kéo cánh tay của bố giải thích: “Bố, con biết sai rồi, về sau còn không bao giờ... liên lạc với Thịnh Dự Khải nữa, con nghe lời bố nói, bố đừng tức giận được không.”
“Thật không?”
Kỳ thật Thời Vũ Thành đã không còn giận con gái nữa rồi, chỉ là lo lắng con gái ở bên ngoài có chuyện, càng lo lắng cô ta cùng một chỗ với Thịnh Dự Khải.
Thịnh Dự Khải không phải là người tốt, tiếng tăm ở bên ngoài tệ muốn chết, con gái kết giao với nó không có kết quả tốt đầu!
Vốn dĩ hôm nay ông ấy muốn đến nhà cậu em vợ đón con gái về, ai dè cô ta lại tự mình quay về.
Nhìn thấy con gái, tức giận còn sót lại của Thời Vũ Thành cũng không còn, hơn nữa thái độ của cô ta rất tốt, mềm mỏng nói chuyện dỗ ông ấy vui vẻ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Vợ đã ở bên nói tốt cho con gái, vì thế Thời Vũ Thành chỉ tỏ vẻ nghiêm khắc răn dạy vài câu, chuyện Thời Vũ Kha bỏ nhà trốn đi cho vào quá khứ.
Thời Du Huyên không có chứng minh thư, chỉ có thể quay về ở biệt thự của Giản Nghi Ninh.
Bố mẹ nhà họ Giản cực kỳ nhiệt tình mời cô ở lại nhà.
Nói rằng phòng trong nhà rất rộng, người thì ít, bình thường hai ông bà già ở nhà rất cô đơn, Ảnh Tử ở đây có thể thêm phần náo nhiệt.
Lời nói ra bên ngoài là thế, trong lòng hai ông bà còn có một câu: Nghi Ninh cũng có thể thường xuyên ở nhà hơn, không đi đâu nữa.
Hai ông bà có thể nhìn ra được tình cảm của con trai đối với Ảnh Tử, trong lòng họ sáng như gương, nhưng tình cảm của Ảnh Tử đối với con mình hình như không giống thế.
Thời Du Huyền từ chối ý tốt của hai ông bà, lấy lý do là công việc đang túi bụi, nhiều lúc cần làm việc đến nửa đêm sẽ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, thêm vào đó bản thân cô thích yên tĩnh, có thói quen sống khác biệt, vân vân...
Bố mẹ của Giản Nghi Ninh muốn giúp con trai một phen. Họ thật sự rất vừa lòng cô gái Ảnh Từ này, cô gái này thẳng thắn chân thành, có giáo dưỡng tốt, còn không có kiểu kiêu ngạo cố làm ra vẻ của mấy cô chiêu cô ấm.
Tuy rằng nhan sắc bình thường, phong cách ăn mặc có hơi bảo thủ, nhưng cô gái như vậy thì lấy về nhà mới yên tâm, yên nhà yên cửa.
Vì thế, đầu tiên họ nhiệt tình mời cô ở lại nhà, sau khi bị từ chối lại đề nghị cô thường xuyên đến đây ăn cơm, còn trao đổi số điện thoại và Wechat của nhau.
Đối với Thời Du Huyên mà nói Wechat chỉ để trưng cho có, cô chưa bao giờ đăng gì vào vòng bạn bè.
Có nói gì thì Thời Du Huyên cũng không muốn đến, vì che giấu dáng người mà cô đã chọn mặc mấy bộ đồ như bà nội nhưng vẫn được bố mẹ của Giản Nghi Ninh khen ngợi, còn âm thầm chọn con dâu!
Kỳ thật bọn họ cũng không phải thật sự thích phong cách này, nhưng vì thích Ảnh Tử nên thấy cái gì của cô cũng tốt.
Hai ông bà rất tốt, bọn họ chẳng thắc mắc chuyện gì khiến Thời Du Huyên khó trả lời cả.
Bà Giản cười với cô, nói: “Con gái đừng vất vả làm việc quá, bình thường phải ăn uống cho tốt, không biết nấu thì đến nhà ăn đi, trong nhà có đầu bếp tốt nhất, sẽ đảm bảo ăn uống tốt nhất.”
Nói chuyện nửa ngày, hóa ra đầu bếp tốt nhất chính là bà ấy.
Thời Du Huyền thật sự thích bầu không khí gia đình như vậy, rất hâm mộ Giản Nghi Ninh, hâm mộ anh ấy có bố mẹ rất tốt bụng.
Ở nhà họ Giản ăn cơm xong, Thời Du Huyên phải về.
Giản Nghi Ninh muốn đưa cô về, cô từ chối: “Không cần, cho tôi mượn xe của anh, tôi tự mình lái về là được, anh ở nhà trò chuyện
với bác trai bác gái đi.”
“Tôi đưa cô về trước, sau đó sẽ quay về với bọn họ.”
Giản Nghi Ninh kiên trì, Thời Du Huyên vẫn không cần.
Cuối cùng Thời Du Huyên đưa ra một biện pháp thỏa hiệp cho đội bên... Mời nhà họ Giản cử một tài xế đưa cô về!
Trở lại biệt thự, Thời Du Huyên không buồn tắm gội, nhào lên giường ngủ thiếp đi.
Thịnh Hàn Ngọc ở nhà trọ đã một tuần.
Một tuần không ra ngoài cửa, mọi sự vụ đều liên lạc qua điện thoại. Mỗi sáng, vệ sĩ đúng giờ đưa đồ dùng sinh hoạt và thức ăn cho một ngày tới, dọn rác ra ngoài. Trừ Thịnh Hàn Ngọc thì không thấy bất kỳ ai!
Trên văn phòng cao nhất ở tòa Ginza.
Vân Triết Hạo chỉ vào đầu mình, hỏi Thịnh Trạch Dung: “Anh trai cậu có bị gì không thể? Không phải là đi gặp đối tác thần bí kia à, sao tự dừng lại nói gì mà Giản Di Tâm vẫn còn sống?”
Thịnh Trạch Dung đẩy cặp kính mắt trên sống mũi với vẻ mặt bất lực: “Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Nếu tôi biết nguyên nhân thì tốt rồi, hiện tại anh ấy tránh ở nhà trọ, không thấy được người, tất cả
mọi chuyện đều giao cho tôi làm. Tôi cũng không hiểu.”
“Cứ như thế thì, anh Hạo à, ngài là người tài giỏi thì nên làm việc nhiều hơn, đàn em tôi đây xin phép đi trước!”
Thịnh Trạch Dung muốn rời đi, Vân Triết Hạo còn lâu mới cho cậu ta được như mong muốn.
Anh ta túm người trở lại: “Đi đâu thế? Chiều hôm nay có cuộc họp cậu phải chủ trì, tôi đi nghỉ ngơi một chút đây.”
“Anh Hạo à, ngài tha cho tôi đi, tôi nào có trách nhiệm này. Nếu tôi làm loạn hết mọi thứ, anh cả của tôi sẽ ăn tươi nuốt sống tôi đấy. Tôi không làm được đâu.”
Nói là sợ bị trừng phạt, không bằng nói cậu ta sợ phiền toái.
Thịnh Trạch Dung cũng không nhúng tay vào nghiệp vụ của công ty, chỉ ngồi đợi chia hoa hồng chứ không làm việc!
Thịnh Hàn Ngọc tự nhốt mình, xem ra hai người bọn họ sẽ khổ không nói nổi.
“Không tới được cũng phải tới, không phải ai vừa lên sẽ làm được, không hiểu thì học thôi, chủ trì hơn hai lần tự nhiên sẽ biết.”
Cậu ta không tránh được bèn đủ động đưa ra chủ ý khác: “Anh Hạo, nếu thế thì chúng ta đến nhà trọ mời anh cả về đi?”
“Muốn đi thì tự cậu đi.” Vân Triết Hạo biết tính Thịnh Hàn Ngọc, chỉ
cửa mở, từ cửa truyền đến tiếng động, hình như là đồ vật đặt trên sàn nhà, nghe có vẻ không ít đồ.
Ngay sau đó là tiếng đóng cửa, đổi giày, rồi toilet truyền ra tiếng nước ào ào”.
Tiếng nước ngừng lại, có tiếng bước chân đi vào phòng bếp.
Tiếng bước chân rất khác, mỗi khi Di Tâm đi đường luôn rất nhẹ nhàng, tiếng bước chân của người này rất nặng.
Vòi nước ở phòng bếp mở ra, tiếng nước ào ào” lần nữa truyền tới, còn có tiếng bát đĩa va chạm.
Có gì đó rất lạ...
Bình luận facebook