Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Quyết định
Nhưng Giang Nhã Đan lại vui mừng khôn xiết, giá trị của món quà đáp lễ ngang bằng hay không ngang bằng không quan trọng, quan trọng là thái độ của Vương Dĩnh Chi.
Giang Nhã Đan nói: “Bà thông gia không cần khách sáo quá đầu, không cần quà đáp lễ.”
Vương Dĩnh Chi nói: “Cần chứ cần chứ, hôm nay bà tới có chuyện gì sao? Trưa ở đây ăn cơm đi, chúng ta từ từ nói.” Bà ta cũng không ngốc, từ giá trị của món quà là có thể nhìn ra được Giang Nhã Đan không chỉ có chuyện, mà chuyện còn không thể nhỏ.
Giang Nhã Đan mơ hồ nói: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn tới thăm bà, vốn dĩ muốn đưa Vũ Kha tới nhưng lại sợ đường đột..”
Vương Dĩnh Chi không ngốc, nghe tới đây đã hiểu rồi, hóa ra là thấy Hàn Ngọc không mù, liền muốn gả Thời Vũ Kha cho anh lần nữa.
Bà ta trước hết là tức giận, thầm nghĩ sớm làm gì đi chứ?
Copy từ web VietWriter
Nhà chúng tôi không ghét bỏ các người có địa vị thấp kém, các người còn dám ghét bỏ con trai tôi?
Bây giờ hối hận lại muốn tới nịnh bợ, muộn rồi.
Vì vậy bà ta nghiêm mặt lại: “Nếu bà đã biết đường đột không đưa tới cũng đúng rồi, khi đó không coi trọng con trai tôi, bây giờ hối hận rồi sao?”
Giang Nhã Đan vội vã giải thích: “Không phải đầu bà thông gia, đây là có hiểu lầm, hôm nay tôi tới chính là muốn giải quyết hiểu lầm một cách rõ ràng.”
“Là xảy ra chuyện như vậy, khi đó vốn dĩ là Vũ Kha muốn gả đi, nhưng từ nhỏ Thời Du Huyên đã được nuông chiều tới hư rồi, con bé cũng xem trọng cậu Thịnh, không cho con bé gả đi thì đòi sống đời chết...”
Giang Nhã Đan chuyển hết chuyện Thời Vũ Kha từng làm biến thành chuyện của Thời Du Huyên.
Dù sao kẻ ngốc mất tích một thời gian dài như vậy, cho dù là để cho cô chịu lỗi cũng không ai biết, lời nói dối của Giang Nhã Đan chồng chất sơ hở, nhưng Vương Dĩnh Chi không nghe
Bà ta tin tưởng rồi.
Vương Dĩnh Chi cũng có tính toán của riêng mình, bà ta tính toán chuyện này vốn dĩ là người của nhà họ Thời đuối lý, nhà họ Thời lại vai vế thấp kém xuất thân không cao, nếu như Thời Vũ Kha thật sự trở thành con dâu của mình, sau này dễ dàng bắt chẹt.
Dù sao Hàn Ngọc nhất định phải cưới vợ, không thể để một đứa ngốc mãi chiếm lấy danh hiệu cô chủ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lỡ như Giản Di Tâm tiểu thư quyền quý như kia lại tới, nửa đời sau của bà ta sẽ không thể thoát khỏi khó khăn nữa.
Vừa nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt bà ta thả lỏng đôi chút, lại mang theo ý cười: “Hóa ra là như vậy sao, ngày nào bà đưa Vũ Kha tới xem xem, đệ nhất mỹ nữ của Giang Châu chúng ta, tôi còn chưa có duyên gặp qua.”
Giang Nhã Đan thấy hòa hoãn, lập tức nhiệt tình bắt lấy tay bà ta: “Bà thông gia quá đề cao Vũ Kha nhà chúng tôi rồi, cái gì mà đệ nhất mỹ nữ chử, so với thời trẻ của bà thì không thể so sánh... không bằng như thế này đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai tôi đã đặt chỗ ở Ginza Building rồi, mời bà tham dự.”
“Làm sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy chứ, tôi phải làm gì..” Vương Dĩnh Chi giả vờ giả vịt nói.
Hai người càng nói chuyện căng ăn ý, càng có cảm giác trách móc vì sao ta không gặp nhau sớm hơn.
Lúc Giang Nhã Đan rời đi hai người cơ bản đã đạt được đồng thuận, Thời Vũ Kha được nội bộ quyết định trở thành vợ tiếp theo của của Thịnh Hàn Ngọc.
Ông cụ nhà họ Thịnh biết được thông tin cháu đích tôn giả mù, trước tiên không phải là vui mừng, mà là nổi giận đùng đùng!
Ông đập tờ báo trong tay xuống bàn một tiếng “xoạt”, hét ra bên ngoài: “Chuẩn bị xe, tôi ra ngoài một chuyến.”
Lúc chiếc xe Benz của ông cụ tiến gần tới biệt thự, Thịnh Hàn Ngọc còn chưa thức dậy.
Quản gia vội vàng để vệ sĩ chạy đi thông báo với cậu chủ, tự mình ra ngoài chào đón: “Xin chào chủ tịch, mới sáng sớm ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?”
Ông cụ lạnh lùng quét mắt qua bà một lượt: “Bây giờ bà càng lúc càng giỏi rồi, mắt của cậu chủ không sao chuyện lớn như vậy cũng giấu tội? Sau này bà làm chủ nhà họ Thịnh được
rồi.”
Quản gia giật mình.
“Ông đừng tức giận, chuyện này, chuyện này.” Bà muốn giải thích, lại hơi cắn răng: “Chuyện này tôi vẫn luôn biết, cậu chủ cũng rất khó xử, cậu ấy cũng không có cách nào.”
Ông cụ tức giận trừng mắt: “Nó khó xử còn tôi dễ xử? Tôi lớn tuổi như vậy còn phải trông coi quản lý công ty, nó nhàn rỗi năm năm, cũng là các người xúi giục, đợi ngày nào đó tôi không vui, tôi sẽ cho các người nghỉ việc hết.”
Ông nói là “ngày nào đó”, mà không phải bắt quản gia cát xéo bây giờ, chính là nói rằng không sao cả!
“Ông từ từ nguôi giận thử trà Long Tỉnh mà cậu chủ mới có xem, cậu chủ chỉ có được một cân, không nỡ uống, toàn bộ để lại cho ông đó.”
Cơn giận của ông cụ nguôi đi một chút.
Hai ông cháu đều thích uống trà, mỗi lần Thịnh Hàn Ngọc có được trà ngon đều để lại cho ông cụ.
Lúc Thịnh Hàn Ngọc bị vệ sĩ đánh thức còn đang rất buồn ngủ, nhưng nghe thấy ông cụ đã tới thì anh lập tức tỉnh táo hẳn.
“Ông nội đang ở đâu?”
Vệ sĩ vừa đưa áo khoác vừa nói: “Quản gia đưa ông chủ tới phòng sạch rồi, để anh tới nói chuyện với ông ấy”
Thịnh Hàn Ngọc đứng ở trước bàn sách, hai mắt sáng ngời có thần.
Ông cụ đã nhìn chằm chằm anh ít nhất mười phút đồng hồ, trà ở trên bàn cũng lạnh rồi nhưng chưa uống ngụm nào!
“Nói, sau này mắt vẫn tốt vẫn không sao đúng không?”
Thịnh Hàn Ngọc trả lời: “Vẫn không sao.”
“Rầm!”
Ấm trà bay vụt qua người anh, đập mạnh vào cánh cửa rồi rơi vỡ “loảng xoảng...” xuống đất.
Ông cụ tức giận trợn mắt: “Không sao? Vẫn không sao cũng không tiếp quản công ty mà lại nằm ở đây hưởng thụ phú quý, tôi là ông nội hay anh là ông nội?”
“Ông là ông nội.” Thịnh Hàn Ngọc ngoan ngoãn trả lời.
Ông cụ bắt đầu gài bẫy cháu trai: “Vậy thì lời nói của tôi vẫn còn hiệu lực chứ?”
Thịnh Hàn Ngọc cảm giác được sự không đúng, nhưng câu này anh không trả lời cũng không được, đành thành thật nói: “Còn hiệu lực.”
“Được.”
Sự tức giận trong giọng nói của ông cụ lập tức bình thường trở lại: “Ngày mai anh đảm nhận chức tổng giám đốc công ty, thư bổ nhiệm chiều sẽ gửi tới.”
“Không đi.”
Ông cụ trợn tròn mắt, một lần nữa cao giọng: “Thịnh Hàn Ngọc có phải là anh cảm thấy tôi nói chuyện dễ nghe không, hả? Rốt cuộc anh còn nhận tôi là ông nội không? Nhận ông nội thì đi làm chức tổng giám đốc này, không nhận ông nội thì khỏi đi.”
Thịnh Hàn Ngọc biết hôm nay ông nội tới để làm gì, anh sớm đã có chuẩn bị.
Anh quan sát tình hình, không vội không vàng hỏi: “Cháu làm tổng giám đốc, Thịnh Dự Khải xử lý như thế nào?”
Ông cụ dừng lại một chút: “Hai người các anh đều là tổng giám đốc, chuyện trước đây đều là quá khứ lâu thế rồi, mắt của anh cũng không sao cả cần buông xuống thì buông xuống, đều là người một nhà, gia hòa vạn sự hưng”
Vẫn là nhắc lại chuyện cũ.
Trái tim Thịnh Hàn Ngọc lạnh, giọng nói cũng lạnh: “Cháu không buông xuống, nếu như ông để cháu làm tổng giám đốc vậy thì đuổi Thịnh Dự Khải ra khỏi nhà, hoặc là cháu làm gì cậu ta ông cũng không nhìn thấy, nếu như không thể, cháu tình nguyện trắng tay rời đi, mọi thứ của nhà họ Thịnh không liên quan tới cháu.”
Ông cụ tức giận tới mức tay run rẩy: “Hàn Ngọc, làm sao mà anh không thể nghĩ cho đại cục thể? Giản Di Tâm là người ngoài, Dự Khải mới là anh em ruột của anh.”
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Cháu chỉ có một em trai, Thịnh Trạch Dung, ngoài ra thì năm năm trước đã không còn nữa.”
Hai ông cháu ở trong phòng sách kết thúc cuộc hội thoại không vui, cuối cùng ông cụ thất vọng trở về.
Thịnh Dự Khải nhận lấy ly trà một hơi uống cạn, thật sự khát chết rồi.
Người biết chuyện này càng ít càng tốt, vì vậy ngay cả tài xế anh ta cũng không dùng tới.
Anh ta đón người ở bên ngoài tiểu khu, sau đó tiễn đi, toàn bộ sự việc đều là đích thân anhta làm, giống hệt như lần đó vào năm năm trước!
Giang Nhã Đan nói: “Bà thông gia không cần khách sáo quá đầu, không cần quà đáp lễ.”
Vương Dĩnh Chi nói: “Cần chứ cần chứ, hôm nay bà tới có chuyện gì sao? Trưa ở đây ăn cơm đi, chúng ta từ từ nói.” Bà ta cũng không ngốc, từ giá trị của món quà là có thể nhìn ra được Giang Nhã Đan không chỉ có chuyện, mà chuyện còn không thể nhỏ.
Giang Nhã Đan mơ hồ nói: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn tới thăm bà, vốn dĩ muốn đưa Vũ Kha tới nhưng lại sợ đường đột..”
Vương Dĩnh Chi không ngốc, nghe tới đây đã hiểu rồi, hóa ra là thấy Hàn Ngọc không mù, liền muốn gả Thời Vũ Kha cho anh lần nữa.
Bà ta trước hết là tức giận, thầm nghĩ sớm làm gì đi chứ?
Copy từ web VietWriter
Nhà chúng tôi không ghét bỏ các người có địa vị thấp kém, các người còn dám ghét bỏ con trai tôi?
Bây giờ hối hận lại muốn tới nịnh bợ, muộn rồi.
Vì vậy bà ta nghiêm mặt lại: “Nếu bà đã biết đường đột không đưa tới cũng đúng rồi, khi đó không coi trọng con trai tôi, bây giờ hối hận rồi sao?”
Giang Nhã Đan vội vã giải thích: “Không phải đầu bà thông gia, đây là có hiểu lầm, hôm nay tôi tới chính là muốn giải quyết hiểu lầm một cách rõ ràng.”
“Là xảy ra chuyện như vậy, khi đó vốn dĩ là Vũ Kha muốn gả đi, nhưng từ nhỏ Thời Du Huyên đã được nuông chiều tới hư rồi, con bé cũng xem trọng cậu Thịnh, không cho con bé gả đi thì đòi sống đời chết...”
Giang Nhã Đan chuyển hết chuyện Thời Vũ Kha từng làm biến thành chuyện của Thời Du Huyên.
Dù sao kẻ ngốc mất tích một thời gian dài như vậy, cho dù là để cho cô chịu lỗi cũng không ai biết, lời nói dối của Giang Nhã Đan chồng chất sơ hở, nhưng Vương Dĩnh Chi không nghe
Bà ta tin tưởng rồi.
Vương Dĩnh Chi cũng có tính toán của riêng mình, bà ta tính toán chuyện này vốn dĩ là người của nhà họ Thời đuối lý, nhà họ Thời lại vai vế thấp kém xuất thân không cao, nếu như Thời Vũ Kha thật sự trở thành con dâu của mình, sau này dễ dàng bắt chẹt.
Dù sao Hàn Ngọc nhất định phải cưới vợ, không thể để một đứa ngốc mãi chiếm lấy danh hiệu cô chủ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lỡ như Giản Di Tâm tiểu thư quyền quý như kia lại tới, nửa đời sau của bà ta sẽ không thể thoát khỏi khó khăn nữa.
Vừa nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt bà ta thả lỏng đôi chút, lại mang theo ý cười: “Hóa ra là như vậy sao, ngày nào bà đưa Vũ Kha tới xem xem, đệ nhất mỹ nữ của Giang Châu chúng ta, tôi còn chưa có duyên gặp qua.”
Giang Nhã Đan thấy hòa hoãn, lập tức nhiệt tình bắt lấy tay bà ta: “Bà thông gia quá đề cao Vũ Kha nhà chúng tôi rồi, cái gì mà đệ nhất mỹ nữ chử, so với thời trẻ của bà thì không thể so sánh... không bằng như thế này đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai tôi đã đặt chỗ ở Ginza Building rồi, mời bà tham dự.”
“Làm sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy chứ, tôi phải làm gì..” Vương Dĩnh Chi giả vờ giả vịt nói.
Hai người càng nói chuyện căng ăn ý, càng có cảm giác trách móc vì sao ta không gặp nhau sớm hơn.
Lúc Giang Nhã Đan rời đi hai người cơ bản đã đạt được đồng thuận, Thời Vũ Kha được nội bộ quyết định trở thành vợ tiếp theo của của Thịnh Hàn Ngọc.
Ông cụ nhà họ Thịnh biết được thông tin cháu đích tôn giả mù, trước tiên không phải là vui mừng, mà là nổi giận đùng đùng!
Ông đập tờ báo trong tay xuống bàn một tiếng “xoạt”, hét ra bên ngoài: “Chuẩn bị xe, tôi ra ngoài một chuyến.”
Lúc chiếc xe Benz của ông cụ tiến gần tới biệt thự, Thịnh Hàn Ngọc còn chưa thức dậy.
Quản gia vội vàng để vệ sĩ chạy đi thông báo với cậu chủ, tự mình ra ngoài chào đón: “Xin chào chủ tịch, mới sáng sớm ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?”
Ông cụ lạnh lùng quét mắt qua bà một lượt: “Bây giờ bà càng lúc càng giỏi rồi, mắt của cậu chủ không sao chuyện lớn như vậy cũng giấu tội? Sau này bà làm chủ nhà họ Thịnh được
rồi.”
Quản gia giật mình.
“Ông đừng tức giận, chuyện này, chuyện này.” Bà muốn giải thích, lại hơi cắn răng: “Chuyện này tôi vẫn luôn biết, cậu chủ cũng rất khó xử, cậu ấy cũng không có cách nào.”
Ông cụ tức giận trừng mắt: “Nó khó xử còn tôi dễ xử? Tôi lớn tuổi như vậy còn phải trông coi quản lý công ty, nó nhàn rỗi năm năm, cũng là các người xúi giục, đợi ngày nào đó tôi không vui, tôi sẽ cho các người nghỉ việc hết.”
Ông nói là “ngày nào đó”, mà không phải bắt quản gia cát xéo bây giờ, chính là nói rằng không sao cả!
“Ông từ từ nguôi giận thử trà Long Tỉnh mà cậu chủ mới có xem, cậu chủ chỉ có được một cân, không nỡ uống, toàn bộ để lại cho ông đó.”
Cơn giận của ông cụ nguôi đi một chút.
Hai ông cháu đều thích uống trà, mỗi lần Thịnh Hàn Ngọc có được trà ngon đều để lại cho ông cụ.
Lúc Thịnh Hàn Ngọc bị vệ sĩ đánh thức còn đang rất buồn ngủ, nhưng nghe thấy ông cụ đã tới thì anh lập tức tỉnh táo hẳn.
“Ông nội đang ở đâu?”
Vệ sĩ vừa đưa áo khoác vừa nói: “Quản gia đưa ông chủ tới phòng sạch rồi, để anh tới nói chuyện với ông ấy”
Thịnh Hàn Ngọc đứng ở trước bàn sách, hai mắt sáng ngời có thần.
Ông cụ đã nhìn chằm chằm anh ít nhất mười phút đồng hồ, trà ở trên bàn cũng lạnh rồi nhưng chưa uống ngụm nào!
“Nói, sau này mắt vẫn tốt vẫn không sao đúng không?”
Thịnh Hàn Ngọc trả lời: “Vẫn không sao.”
“Rầm!”
Ấm trà bay vụt qua người anh, đập mạnh vào cánh cửa rồi rơi vỡ “loảng xoảng...” xuống đất.
Ông cụ tức giận trợn mắt: “Không sao? Vẫn không sao cũng không tiếp quản công ty mà lại nằm ở đây hưởng thụ phú quý, tôi là ông nội hay anh là ông nội?”
“Ông là ông nội.” Thịnh Hàn Ngọc ngoan ngoãn trả lời.
Ông cụ bắt đầu gài bẫy cháu trai: “Vậy thì lời nói của tôi vẫn còn hiệu lực chứ?”
Thịnh Hàn Ngọc cảm giác được sự không đúng, nhưng câu này anh không trả lời cũng không được, đành thành thật nói: “Còn hiệu lực.”
“Được.”
Sự tức giận trong giọng nói của ông cụ lập tức bình thường trở lại: “Ngày mai anh đảm nhận chức tổng giám đốc công ty, thư bổ nhiệm chiều sẽ gửi tới.”
“Không đi.”
Ông cụ trợn tròn mắt, một lần nữa cao giọng: “Thịnh Hàn Ngọc có phải là anh cảm thấy tôi nói chuyện dễ nghe không, hả? Rốt cuộc anh còn nhận tôi là ông nội không? Nhận ông nội thì đi làm chức tổng giám đốc này, không nhận ông nội thì khỏi đi.”
Thịnh Hàn Ngọc biết hôm nay ông nội tới để làm gì, anh sớm đã có chuẩn bị.
Anh quan sát tình hình, không vội không vàng hỏi: “Cháu làm tổng giám đốc, Thịnh Dự Khải xử lý như thế nào?”
Ông cụ dừng lại một chút: “Hai người các anh đều là tổng giám đốc, chuyện trước đây đều là quá khứ lâu thế rồi, mắt của anh cũng không sao cả cần buông xuống thì buông xuống, đều là người một nhà, gia hòa vạn sự hưng”
Vẫn là nhắc lại chuyện cũ.
Trái tim Thịnh Hàn Ngọc lạnh, giọng nói cũng lạnh: “Cháu không buông xuống, nếu như ông để cháu làm tổng giám đốc vậy thì đuổi Thịnh Dự Khải ra khỏi nhà, hoặc là cháu làm gì cậu ta ông cũng không nhìn thấy, nếu như không thể, cháu tình nguyện trắng tay rời đi, mọi thứ của nhà họ Thịnh không liên quan tới cháu.”
Ông cụ tức giận tới mức tay run rẩy: “Hàn Ngọc, làm sao mà anh không thể nghĩ cho đại cục thể? Giản Di Tâm là người ngoài, Dự Khải mới là anh em ruột của anh.”
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Cháu chỉ có một em trai, Thịnh Trạch Dung, ngoài ra thì năm năm trước đã không còn nữa.”
Hai ông cháu ở trong phòng sách kết thúc cuộc hội thoại không vui, cuối cùng ông cụ thất vọng trở về.
Thịnh Dự Khải nhận lấy ly trà một hơi uống cạn, thật sự khát chết rồi.
Người biết chuyện này càng ít càng tốt, vì vậy ngay cả tài xế anh ta cũng không dùng tới.
Anh ta đón người ở bên ngoài tiểu khu, sau đó tiễn đi, toàn bộ sự việc đều là đích thân anhta làm, giống hệt như lần đó vào năm năm trước!
Bình luận facebook