Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2061
Chương 2061
“Ái chà, còn có thể nói tiếng Việt?
Người nước ngoài lợi hại quá ha!”
“Tao nói, thả cô ấy ra.”
Anh ta lại một lần nữa lặp lại.
Lê Sa thấy anh ta không có bất kỳ ý tứ rời đi nào, không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống.
Đi mau đi…
Đi mau điI Diên nhìn thấy khẩu hình miệng của cô, nhưng không lui về phía sau nửa bước.
Nếu như bây giờ anh ta xoay người _ rời đi, kết cục của cô có thể tưởng tượng được.
Coi như đánh không lại, anh ta cũng phải kéo dài thời gian, chờ Phó Thanh Viên gọi người đến.
“Nếu như tao không thả? Mày muốn thế nào?”
“Lần trước mấy người bọn tao ít người, để mày tìm ra lỗ hổng, bây giờ anh em tao ở đây hết, mày nghĩ muốn từ trong tay bọn tao dẫn người đi được sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình”
“Vậy thì thử xem đi”
Anh ta trực tiếp cởi áo khoác, kéo xuống cà vạt, trực tiếp bỏ vào trong xe.
Anh ta xắn ống tay áo đi tới, nói: “Tao rất ít khi đánh nhau vì phụ nữ, đây không phải là thói quen tốt đâu.”
“Khá lắm, vào lúc này giả bộ? Các anh em, lên, đánh gấy chân nó cho tao.”
Dứt tiếng, những người kia ùa lên.
Diên chỉ có một người, dù cho kiên trì rèn luyện hai năm, nhưng nhiều như Vậy người anh ta vẫn còn có chút khó khăn ứng phó.
Anh ta chỉ có thể miễn cưỡng không rơi xuống hạ phong, nhưng anh ta tay không, đối phương lại có côn sắt.
Anh ta chỉ có thể dùng thân thể cứng răn chống đỡ, cố nén cơn đau.
Anh ta nhanh chuẩn tàn nhãn, một hai chiêu liền có thể hạ gục một người.
Có thể đánh bại nhiều người, trên người anh ta những chỗ bị thương cũng nhiều.
Có người vậy mà hàn hạ móc ra dao găm, hung hăng đâm một đao lên trên bụng hắn.
Anh ta một tay che vết thương, máu tươi ồ ồ chảy xuống, sức chiến đấu trong nháy mắt hạ thấp một nửa.
Đúng lúc này, một người đá mạnh vào đầu gối của anh ta, anh ta rầm một tiếng ngã quy ở mặt đất, nhưng không hề hoàn toàn ngã xuống.
“Khu khục…”
Anh ta nhổ ra một ngụm máu, đã không còn sức chiến đấu.
Mà bọn họ bên này vẫn còn mấy người đứng, vây quanh anh ta, chỉ sợ anh ta đột nhiên phản công “Hu hu…”
Lê Sa không ngừng nức nở nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống, như chuỗi ngọc trai đứt đoạn.
Đừng đánh, cầu xin các người đừng đánh.
Trong lòng cô điên cuồng hò hét.
“Ái chà, còn có thể nói tiếng Việt?
Người nước ngoài lợi hại quá ha!”
“Tao nói, thả cô ấy ra.”
Anh ta lại một lần nữa lặp lại.
Lê Sa thấy anh ta không có bất kỳ ý tứ rời đi nào, không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống.
Đi mau đi…
Đi mau điI Diên nhìn thấy khẩu hình miệng của cô, nhưng không lui về phía sau nửa bước.
Nếu như bây giờ anh ta xoay người _ rời đi, kết cục của cô có thể tưởng tượng được.
Coi như đánh không lại, anh ta cũng phải kéo dài thời gian, chờ Phó Thanh Viên gọi người đến.
“Nếu như tao không thả? Mày muốn thế nào?”
“Lần trước mấy người bọn tao ít người, để mày tìm ra lỗ hổng, bây giờ anh em tao ở đây hết, mày nghĩ muốn từ trong tay bọn tao dẫn người đi được sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình”
“Vậy thì thử xem đi”
Anh ta trực tiếp cởi áo khoác, kéo xuống cà vạt, trực tiếp bỏ vào trong xe.
Anh ta xắn ống tay áo đi tới, nói: “Tao rất ít khi đánh nhau vì phụ nữ, đây không phải là thói quen tốt đâu.”
“Khá lắm, vào lúc này giả bộ? Các anh em, lên, đánh gấy chân nó cho tao.”
Dứt tiếng, những người kia ùa lên.
Diên chỉ có một người, dù cho kiên trì rèn luyện hai năm, nhưng nhiều như Vậy người anh ta vẫn còn có chút khó khăn ứng phó.
Anh ta chỉ có thể miễn cưỡng không rơi xuống hạ phong, nhưng anh ta tay không, đối phương lại có côn sắt.
Anh ta chỉ có thể dùng thân thể cứng răn chống đỡ, cố nén cơn đau.
Anh ta nhanh chuẩn tàn nhãn, một hai chiêu liền có thể hạ gục một người.
Có thể đánh bại nhiều người, trên người anh ta những chỗ bị thương cũng nhiều.
Có người vậy mà hàn hạ móc ra dao găm, hung hăng đâm một đao lên trên bụng hắn.
Anh ta một tay che vết thương, máu tươi ồ ồ chảy xuống, sức chiến đấu trong nháy mắt hạ thấp một nửa.
Đúng lúc này, một người đá mạnh vào đầu gối của anh ta, anh ta rầm một tiếng ngã quy ở mặt đất, nhưng không hề hoàn toàn ngã xuống.
“Khu khục…”
Anh ta nhổ ra một ngụm máu, đã không còn sức chiến đấu.
Mà bọn họ bên này vẫn còn mấy người đứng, vây quanh anh ta, chỉ sợ anh ta đột nhiên phản công “Hu hu…”
Lê Sa không ngừng nức nở nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống, như chuỗi ngọc trai đứt đoạn.
Đừng đánh, cầu xin các người đừng đánh.
Trong lòng cô điên cuồng hò hét.
Bình luận facebook