Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511-520
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 511: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (1)
“Ha ha, khắc cốt minh tâm thật, đúng là câu chuyện tình yêu thê mỹ mà, có phải cô định chết vì tình yêu cùng với anh ấy không, có phải tôi nên nhìn cô bằng con mắt khác không. Lý Yến, nếu cô thật sự muốn chết thì Diệp Lăng Thiên đúng là đã nhìn lầm cô rồi, anh ấy vì cứu cô mà bỏ mạng, kết quả người mà anh ấy hy sinh tính mạng để cứu lại đang định tuẫn tình cùng anh ấy, vậy cô nói cho tôi biết, vì sao anh ấy lại phải đi cứu cô? Lại vì sao mà anh ấy phải đi chịu chết? Vì sao anh ấy lại bỏ mặc em gái, bỏ mặc công ty, không đi kết hôn với tôi để đi đổi lấy mạng sống cho cô?” Lý Vũ Hân cười lạnh, sau đó lại nói tiếp: “Thật ra cô cũng chẳng có lỗi lầm gì với tôi cả, tôi chẳng là gì của anh ấy, thật ra là tự anh ấy muốn đi chịu chết, tôi buồn tôi oán cũng không có tác dụng gì, càng không thể trách các người, hôm nay tôi ra nông nỗi này là vì tôi đã chọn sai người. Gia đình các người chạy đến đây để làm gì? Nếu chỉ đơn thuần muốn đến đây để thể hiện lòng xin lỗi của các người với tôi thì hoàn toàn không cần thiết, tôi đã nói rồi, là tự anh ấy muốn đi chịu chết, không liên quan gì đến các người, cho nên các người không cần xin lỗi chúng tôi, tôi cũng không muốn nghe ba chứ thật xin lỗi kia.”
“Tôi muốn nhìn anh ấy, được không? Chỉ nhìn một cái thôi.” Lý Yến chưa từng ngừng khóc, gần như cầu xin Lý Vũ Hân.
“Anh ấy ở trong đó, cô muốn nhìn thì cứ nhìn, không ai cản cô. Nhưng tôi chỉ muốn nói với các người một câu, tuy các người không yêu cầu anh ấy đi cứu, nhưng các ngươi nên nhớ cho kỹ, anh ấy là vì các người nên mới thành ra thế này.” Lý Vũ Hân nói xong thì đứng dậy, kéo Diệp Sương đi qua bên bên hành lang.
Lý Yến đứng tại chỗ nhìn Lý Vũ Hân và Diệp Sương rời đi, tim cô rất đau rất đau, cô thật sự rất hy vọng rằng lúc này người đang nằm bên trong là cô chứ không phải Diệp Lăng Thiên, nếu có thể đổi, cô chắc chắn sẽ dùng cô để đổi mạng Diệp Lăng Thiên mà không chút do dự. Thật ra ngay vào khoảnh khắc cuối cùng ở trong sơn động, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ cố gắng hết sức để cô và Diệp Lăng Thiên được cứu viện, nếu cuối cùng Diệp Lăng Thiên chết đi, cô cũng sẽ chết cùng anh. Nhưng những lời Lý Vũ Hân vừa nói lúc nãy đã làm cô thức tỉnh, nếu cô chết đi, vậy thì cái chết của Diệp Lăng Thiên có ý nghĩa gì chứ? Vì sao anh ấy lại phải chết?
Lý Yến đi đến bên ngoài phòng ICU nhìn vào trong, nhưng cửa sắt đã đóng lại, không thể nhìn được gì, cũng chỉ có thể nhìn thấy căn phòng tiêu độc ở bên ngoài. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn đứng ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới bị mẹ cưỡng ép lôi về phòng bệnh.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Sau khi meh Lý Yến về phòng bệnh rồi, lập tức hỏi Lý Đông Sinh và Lý Yến.
“Tôi đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Lăng Thiên, lại liên hệ hỏi xem đoàn chuyên gia hội chẩn do quân khu thành phố Y của chúng ta mời hôm nay có đến được hay không.” Lý Đông Sinh thở dài, từ từ bước ra khỏi phòng bệnh, thật ra người cảm thấy rối rắm khó chịu trong lòng nhất chính là Lý Đông Sinh. Lý Đông Sinh ông quang minh lỗi lạc suốt một đời, nhưng ở chuyện này, ông cũng cảm thấy ông là kẻ tiểu nhân, vô cùng tiểu nhân, là một tên tiểu nhân mà đến ông cũng khinh thường.
“Cô gái kia là ai?” Mẹ Lý Yến hỏi.
“Cô ấy tên là Lý Vũ Hân, là bạn gái của Lăng Thiên, người còn lại là Diệp Sương, là em gái ruột của Lăng Thiên.” Lý Yến dựa vào giường bệnh, nhìn trần nhà từ từ đáp.
“Bạn gái? Rốt cuộc là sao thế này? Không phải hai đứa đang hẹn hò sao? Sao cậu ta lại có bạn gái?” Mẹ Lý Yến có vẻ hơi tức giận.
“Mẹ, mẹ cảm thấy bây giờ nói về vấn đề này có ý nghĩa gì không? Mẹ cảm thấy bây giờ là lúc bàn về vấn đề này à?” Lý Yến rất mệt mỏi.
Mẹ Lý Yến cúi đầu, không nói gì nữa, thật ra bà cũng không biết quá nhiều, chỉ biết Diệp Lăng Thiên bị thương vì cứu Lý Yến.
“Hai người bọn họ vốn là một đôi, con và Diệp Lăng Thiên vốn chỉ là bạn bè, bạn bè rất bình thường, bọn con chẳng có mối quan hệ đặc biệt nào cả, chỉ có mẹ là luôn hiểu lầm mối quan hệ của bọn con. Đương nhiên chuyện con thích, con yêu anh ấy là thật, nhưng anh ấy không yêu con, người anh ấy yêu là Lý Vũ Hân, có lẽ ở trong lòng anh ấy, con chỉ là một người bạn bình thường. Mẹ, cô ấy đánh con là đúng, nếu cô ấy không đánh con thì mới là lạ đó, đừng nói là đánh, cho dù cô ấy có giết con thì con cũng sẽ không tránh. Là con, là con hại chết Lăng Thiên, là con chôn vùi tình yêu của bọn họ, nếu không phải do con, có lẽ cô ấy đang bàn bạc chuyện kết hôn với Diệp Lăng Thiên rồi, mẹ không thấy được sao? Cô ấy và Lăng Thiên là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi đến cỡ nào chứ, lại vì con mà thành ra thế này.” Lý Yến nói một lúc, lại chảy nước mắt.
Mẹ Lý Yến lập tức không nói nên lời, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho bản thân, rồi lại lau cho Lý Yến, từ tốn nói: “Là chúng ta có lỗi với người ta, là chúng ta hại người ta. Yến, sau này cho dù mẹ và ba con có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cho bọn họ.”
“Nhưng như thế thì lại có ích gì chứ? Anh ấy đã không còn nữa.” Lý Yến cười mỉa, sau đó nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn ở một mình.”
“Đừng, Yến, con nhất định đừng làm chuyện ngu ngốc gì, nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ và ba con phải làm sao đây.” Mẹ Lý Yến lập tức sợ hãi kéo Lý Yến.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con sẽ không tự sát. Lăng Thiên còn chưa chết, không phải bác sĩ bảo anh ấy còn có một phần nghìn cơ hội sao, một phần nghìn thì vẫn là cơ hội, vẫn còn hy vọng, trước khi anh ấy chết, con cũng sẽ không chết. Hơn nữa lúc nãy Lý Vũ Hân đã nói với con, mạng của con là do Diệp Lăng Thiên dùng mạng anh ấy để đổi, con sẽ không chọn cái chết, bởi vì mạng của con không phải chỉ của mình con. Mẹ ra ngoài đi, con chỉ muốn yên lặng một mình, con muốn ngẫm lại một vài chuyện, muốn yên lặng một chút.” Lý Yến cảm thấy rất mệt, mệt đến mức nói ra một chữ cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Mẹ Lý Yến nhìn Lý Yến, một lúc lâu sau mới gật đầu rồi ra khỏi phòng bệnh. Tuy bà tin những gì Lý Yến nói, nhưng vẫn đề phòng một chút, không khép kín cửa lại, vẫn còn hé ra một khe hởi, len lén đứng ở ngoài cửa quan sát hành động của Lý Yến. Bà sợ, bà thật sự rất sợ, vì cô con gái này, gần như ngày nào bà cũng lo lắng đề phòng, giống như những gì bà nói, nếu Lý Yến có chuyện gì, bà cũng không sống nổi nữa.
Lý Yến có thể nhìn thấy mẹ cô đang len lén đứng ngoài cửa nhìn trộm, cô cũng không quan tâm, cứ ngây ngốc nhìn trần nhà, không ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì. Bây giờ không có ai biết được tâm trạng của cô. Còn có một người cũng giống như cô, chính là Lý Vũ Hân đang đứng bên cửa sổ, tuy cô không khóc, nhưng hai mắt đã sưng đỏ, nhưng cô vẫn rất kiên cường, kiên cường mà nâng Diệp Sương đã khóc đến té ngã dưới đất lên ôm chặt vào lòng.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 512: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (2)
“Kết quả cuối cùng như thế nào?” Chờ đến khi Lý Đông Sinh đi vào phòng bệnh lần nữa, nước mắt của Lý Yến đã khô, ngồi trên giường hỏi Lý Đông Sinh.
“Kết quả rất tốt, tổng cộng bắt được mười tám phần tử võ trang, tất cả đều có tiền án, nghi phạm Lâm Xung đã bị Lăng Thiên bắn chết, người còn lại cũng bị ba bắt lại, không có ai chạy thoát, dựa theo lời khai của bọn họ, ngày hôm qua cảnh sát tỉnh Y đã bứng toàn bộ mấy hang ổ còn sót lại, bắt được hơn năm mươi người. Chúng ta đã thông báo cho cảnh sát Miến Điện, cảnh sát Miến Điện cũng đang sắp xếp để triệt phá những hang ổ và địa bàn võ trang chính trong khu vực Miến Điện. Lần này có thể xem như là thắng lớn, điều tiếc nuối duy nhất chính là Lăng Thiên thành ra thế này.” Lý Đông Sinh thở dài.
“Thật ra anh ấy có rất nhiều cơ hội để chạy trốn, nếu anh ấy chỉ có một mình, dựa vào năng lực đánh du kích trong núi của anh ấy hoàn toàn có thể giết chết hết đám người đó mà không hề bị thương, anh ấy vì cứu con, chỉ vì cứu con nên mới quyết định hy sinh bản thân. Ba, con xin ba, nhất định phải cứu anh ấy, cứu sống anh ấy, được không?”
“Đương nhiên ba sẽ nghĩ hết mọi cách để cứu cậu ta, ba vừa mới liên lạc, một đoàn chuyên gia từ bệnh viện tổng của thành phố Y đã lên máy bay, buổi chiều có thể đến bệnh viện tiến hành hội chân. Nếu trong nước không được, chúng ta sẽ nghĩ cách mời chuyên gia nước ngoài về, tóm lại, chúng ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng mà Yến à, con phải chuẩn bị tâm lý trước, tiêu chuẩn chữa bệnh và bác sĩ ở tại bệnh viện này cũng đã thuộc hàng top trên thế giới rồi.” Tuy Lý Đông Sinh không nói rõ, nhưng cũng coi như đã nói cho Lý Yến, thật ra Diệp Lăng Thiên không có quá nhiều hy vọng.
“Con biết.” Lý Yến gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Vũ Hân ngơ ngác ngồi bên ngoài phòng ICU, tối qua cô đã ngồi ngây người ở đây nguyên đêm, hôm nay là đêm thứ hai. Lúc cô đang ở Nghi Châu thì nhận được điện thoại của Diệp Sương nói với cô chuyện của Diệp Lăng Thiên, lúc đó cô gần như muốn chết ngất, lập tức từ Nghi Châu bay về Đông Hải, vẫn luôn ở trong bệnh viện, không đi nơi nào, trong lòng cô rất rối, mãi đến bây giờ vẫn còn trống rỗng, cô không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Ngay lúc Lý Vũ Hân ngồi một mình ngây ngốc, lại thấy Lý Yến vịn tường bước từ từ đến.
Lý Vũ Hân nhìn Lý Yến, đứng dậy đi ra ngoài, cô hận Lý Yến, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ gì, cô gần như hận cả gia đình Lý Yến thấu xương, nếu không phải vì Lý Yến thì sao Diệp Lăng Thiên lại thành ra thế này chứ.
“Cô Lý, tôi có vài lời muốn nói với cô.” Lý Yến gọi Lý Vũ Hân lại.
Lý Vũ Hân dừng bước, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy hai chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả.”
“Là Lăng Thiên nhờ tôi chuyển lời với cô.” Lý Yến từ từ bước đến bên cạnh Lý Vũ Hân, nói.
Lý Vũ Hân xoay người nhìn Lý Yến, vài giây sau mới nói: “Cô ngồi xuống, nói đi.” Lý Vũ Hân vẫn lạnh lùng như cũ.
“Thật ra lúc anh ấy ở trong sơn động đã biết được anh ấy không sống nổi nữa, anh ấy nhờ tôi nói với cô, anh ấy yêu cô, nhưng kiếp này cũng thật có lỗi với cô, anh ấy nhờ tôi nói với cô một tiếng xin lỗi, những gì anh ấy nợ cô, kiếp này đã không còn cách nào trả, chỉ đành đợi kiếp sau sẽ trả lại. Cũng nhờ tôi nói với Diệp Sương rằng kiếp này anh ấy cũng không mong cô có thể thành công, không yêu cầu cô phải trở thành nhân vật xuất sắc gì cả, anh ấy chỉ hy vọng cả đời này cô ấy có thể bình an, sống cuộc sống hạnh phúc của riêng cô ấy là được, anh ấy nói, đới với một người mà nói, bình thường đã là phúc, thấy đủ mới biết vui. Đây là nguyên văn của anh ấy.” Lý Yến cảm thấy đứng quá lâu cũng hơi mệt mỏi, lập tức ngồi xuống nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân đứng ở bên cạnh, dựa vào vách tường, nghe Lý Yến thuật lại những lời Diệp Lăng Thiên muốn nói với cô, nước mắt nhịn không được lại chảy xuống.
“Nói cho tôi biết những chuyện đã trải qua, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào, tôi nghĩ tôi có quyền được biết.” Lý Vũ Hân lau nước mắt rồi lạnh lùng nói.
“Thật ra đây không phải là lần đầu tiên anh ấy cứu tôi, đây xem như là lần thứ hai, nguyên nhân của chuyện này là vì hơn hai năm trước tôi từng bắt một tên tội phạm giết người, người này là một tên buôn lậu thuốc phiện. Anh ta có một người anh là kẻ giết người tái phạm, chạy trốn đến tỉnh Y cùng một đám vũ trang ở khu vực Miến Điện để chế tạo và buôn bán thuốc phiện, có một đám đàn em gồm mấy tên liều mạng. Mấy tháng trước, đám người này đi vào thành phố A tìm tôi báo thù, cài bom ở trước xe tôi, chỉ cần xe vừa dừng lại hoặc tôi rời khỏi ghế thì sẽ lập tức nổ tung, tôi chắc chắn sẽ chết. Tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ chết, kết quả Lăng Thiên đến, anh ấy ném tôi khỏi xe, tự ngồi vào ghế lái, sau đó lại thả gạch lên trên xe rồi nhảy khỏi xe, để xe xông lên núi rồi nổ mạnh, cuối cùng đã cứu được tôi, tuy anh ấy cũng bị thương nhưng lại không quá nặng, nói ra thì khá đơn giản, nhhưng trên thật tế lúc đó gần như là chết chắc rồi, nếu không phải anh ấy thông minh như vậy, nếu có chút ngoài ý muốn nào thì anh ấy đã bị nổ chết. Lần này là lần thứ hai, hôm gặp chuyện là ngày giỗ của đứa em trai tên buôn ma túy kia, tên đó muốn bắt và giết chết tôi trước mộ em trai gã ngay ngày giỗ để báo thù, cho nên trước ngày hôm đó một ngày đã ra tay, thông qua vài thủ thuật che mắt tập trung toàn bộ lực chú ý của cảnh sát san một nơi khác, sau đó bắt tôi về huyện Đại Châu. Chuyện khác thì tôi đã không biết, tôi chỉ biết tối hôm đó Lăng Thiên đột nhiên xông vào phòng đang giam giữ tôi, giết chết hai tên đang canh chừng tôi rồi kéo tôi chạy trốn, đằng sâu có có mười mấy tên cướp cầm súng đuổi theo ở phía sau. Bởi vì suốt hai ngày trời tôi không ăn uống gì nên đã cực kỳ yếu, hoàn toàn không thể chạy nổi, anh ấy luôn cõng tôi bỏ chạy, trong quá trình này anh ấy bị trúng hai phát sung. Tôi đã bảo anh ấy thả tôi xuống tự bỏ chạy rất nhiều lần, bởi vì tôi biết được thân thủ của anh ấy, nếu chỉ có một mình anh ấy thì chắc chắn có thể chạy trốn được, nhưng dẫn tôi theo, bị tôi liên lụy thì tôi và anh ấy sẽ cùng chết, nhưng anh ấy không đồng ý, cuối cùng tôi tính tự sát, nhưng lại bị anh ấy phát hiện, không thực hiện được. Cuối cùng không may mắn, chúng tôi bị ép đến bên rìa vách núi, không còn đường để trốn nữa, anh ấy cõng tôi nhảy thẳng xuống dưới, lúc nhảy xuống còn bắn chết tên trùm ma túy kia. Hẻm núi rất cao, chắc khoảng chừng năm mươi mét, sau khi nhảy xuống may nhờ có cây cối giảm xóc nên chúng tôi không chết, không lâu sau thì anh ấy hôn mê, tôi khiêng anh ấy vào một sơn động, khi đó tôi đã phát hiện tình hình của anh ấy rất tệ, đã sốt cao, người toàn là máu, toàn là vết thương. Không lâu sau thì anh ấy tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì nói với tôi anh ấy sắp chết rồi, nói với tôi những lời khi nãy, nhờ tôi chuyển lời cho cô và Diệp Sương.”
Lý Yến ngồi đó nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, chậm rãi kể lại cho Lý Vũ Hân, đương nhiên cô không nhắc đến một số việc, không phải là vì cô không dám nói, dựa theo tính tình của Lý Yến, không có gì là cô không dám nói cả, cho dù Lý Vũ Hân là bạn gái của Diệp Lăng Thiên. Cô không nói là vì đó là chuyện riêng giữa cô và Diệp Lăng Thiên, cô không muốn nói cho bất cứ ai, bởi vì đó là chuyện của riêng hai người bọn họ, không liên quan đến bất cứ ai, đó là một lời hữa của cô dành cho Diệp Lăng Thiên.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 513: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (3)
“Vốn dĩ chuyện này không có chút liên quan nào tới anh ấy, nhưng anh ấy lại không chút do dự tới đó, vì cứu tôi, ngay từ ban đầu anh ấy đã ôm theo ý định đi chết để cứu tôi. Tôi nghe ba tôi nói, cảnh sát đã chuẩn bị tấn công, nhưng anh ấy đã từ chối, cũng cấm cảnh sát không được đi vào thôn trước khi anh ấy cứu người ra, bởi vì, nếu cảnh sát bao vây tiến vào, đám người này chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được, nhưng chắc chắn tôi cũng sẽ chết. Vì cứu tôi, anh ấy lựa chọn việc một mình vào trong để cứu tôi, vì đây là cách duy nhất có cơ hội để cứu tôi ra. Anh ấy đã cứu tôi hai lần, nếu không phải anh ấy, tôi đã trở thành một cái xác lạnh lẽo từ lâu rồi, có lẽ đến cả xác cũng không thể tìm thấy nữa. Đây là mọi chuyện đã xảy ra, cô là người yêu của nah ấy, là người phụ nữ anh ấy yêu, nếu không phải vì tôi, có lẽ hai người có thể ngọt ngào, hạnh phúc ở bên nhau, có thể kết hôn sinh con rồi, mọi thứ đã bị tôi phá hoại, thật ra tôi thà chết đi, tôi thà chết cũng không mong anh ấy xảy ra chuyện, bất kể cô có tin hay không.
Cô nói đúng, tôi yêu anh ấy, tôi thật sự yêu anh ấy, Lý Yến tôi từ nhỏ là một đứa con trai, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, vì tôi thích đánh nhau, thích chơi súng, nghịch gậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi đã từ bỏ cơ hội có thể vào một trường đại học tốt, báo danh vào một trường cảnh sát, lúc còn học ở trường cảnh sát, bất kể là thành tích hay thể lực của tôi đều vô cùng ưu tú, lúc bắn súng tôi đứng đầu toàn trường, tôi còn đại diện cho trường đi thi kickboxing, giành được giải quán quân đội nữ toàn nước, cả ngày tôi đều lăn lộn với đám đàn ông, trong trường cũng vậy, vào đội cảnh sát cũng vậy, mọi người đều không coi tôi là một người phụ nữ, đều xem tôi là anh em của họ, tuy tôi cẩu thả, tùy tiện, nhưng tôi vẫn là một người phụ nữ, tôi cũng có tư cách yêu người khác, chỉ là, tôi vẫn luôn chưa tìm được người đàn ông có thể khiến tôi phải lòng, bởi vì, người tôi yêu buộc phải mạnh mẽ hơn tôi, chỉ có người đàn ông mạnh mẽ hơn tôi mới có thể khiến tôi một mực yêu anh ấy, kết quả anh ấy xuất hiện rồi.
Tôi không biết tôi đã yêu anh ấy từ lúc nào, nhưng tôi biết tôi đã không thể khống chế được tình yêu với anh ấy nữa. Tuy tôi biết, người phụ nữ trong lòng anh ấy là cô, nhưng tôi không để ý, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ ở cùng anh ấy, tôi chỉ giữ tình yêu ấy ở trong lòng thôi, giữ cả đời này. Tôi nói những lời này với cô không phải là muốn tuyên thệ gì với cô cả, tôi chưa từng có kiểu suy nghĩ này, Lý Yến tôi từ trước đến nay làm chuyện gì cũng đều quang minh lỗi lạc, chưa từng làm mấy trò tính toán gì đó, cũng không che giấu bất cứ điều gì, sở dĩ tôi nói với cô những điều này, chỉ là muốn nói với cô, tôi có yêu anh ấy, có thể nói là, tôi yêu anh ấy không ít hơn so với cô, nếu bảo tôi đi chết vì anh ấy, tôi có thể không chút do dự nào mà đi tìm cái chết. Tôi cũng muốn nói với cô, trong tim anh ấy từ đầu tới cuối đều không có tôi, chỉ có cô, anh ấy thật lòng yêu cô, cho dù vào giây phút anh ấy biết mình sắp chết đi, người phụ nữ mà anh ấy nghĩ đến cũng là cô.” Lý Yến nói đến đây, ánh mắt rất kiên định, vô cùng kiên định.
Lý Vũ Hân vẫn luôn dựa vào tường, đầu hướng ra bên ngoài nghe Lý Yến nói, không ai biết cô đang nghĩ gì trong lòng.
“Tôi biết cô hận tôi, thật ra tôi cũng hận bản thân mình, tôi hận bản thân tại sao lúc đó không quả quyết, quả đoán hơn một chút, nổ một phát súng tự giết bản thân, cho dù anh ấy có cướp súng của tôi tôi cũng có thể cắn lưỡi tự vẫn, nói cho cùng, lúc đó tôi vẫn không đủ dũng cảm, tôi vẫn có chút mong ước bản thân có thể sống tiếp, vì vậy, tôi hận sự yếu đuối của mình, nếu không phải sự yếu đuối của tôi, anh ấy sẽ không chết, chỉ cần tôi chết rồi, tôi sẽ không liên lụy đến anh ấy nữa, anh ấy hoàn toàn có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà thoát ra ngoài, vì vậy cô nói tôi hại chết anh ấy, quả đúng là như vậy, nếu như không có tôi, thế giới của anh ấy vẫn sẽ luôn yên bình, nếu không có sự xuất hiện của tôi, anh ấy có thể làm một người bình thường như mong muốn của anh ấy, tôi là người đã hết lần này đến lần khác đã phá vỡ sự yên bình của anh ấy, mỗi lần đều mang tới nguy hiểm cho anh ấy, cuối cùng còn hại anh ấy.” Lý Yến vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa? Cô yêu anh ấy cũng được, không yêu anh ấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.
“Không, Lý Vũ Hân, cô tin anh ấy không?” Lý Yến nghiêm túc nhìn Lý Vũ Hân, rồi nói: “Tôi tin anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ không chết, anh ấy không thể chết được, anh ấy là một người đàn ông kiên cường, là người đàn ông kiên cường nhất tôi từng gặp trong cuộc đời này, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chân chính, không ai có thể lấy đi mạng sống của anh ấy, tôi tin, anh ấy sẽ không chết, nhất định anh ấy sẽ sống lại và hồi phục lại.”
Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Lý Yến, một lúc lâu không nói gì.
“Thật ra, tôi không trách bất cứ ai cả, tôi chỉ có thể trách bản thân mình, trách tôi không có năng lực cứu anh ấy.” Lý Vũ Hân đứng đó một lúc lâu không nói gì, cuối cùng mới lẩm bẩm nói.
“Anh ấy chính là một người như vậy, một người khiến cô vừa yêu vừa hận. Lần đó lúc cứu tôi anh ấy cũng dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của tôi, chắn đạn cho tôi, không có anh ấy tôi đã chết từ lâu rồi. Lần này anh ấy vì cứu cô mà trở thành như vậy, thực ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, đây là do anh ấy muốn cứu, không ai có thể ngăn cản được, đây chính là tính cách của anh ấy, nhưng mà, Lý Yến à, tôi phải nói với cô, làm người phụ nữ của anh ấy quá khó khăn, quá vất vả, làm người phụ nữ của anh ấy thực ra nên chuẩn bị sẵn tâm lí để chấp nhận một ngày như vậy. Bây giờ tôi đứng ở đây, có một kết quả như vậy, tôi chỉ có thể nói ông trời quá bất công với tôi, tại sao tôi phải nhận lấy kết quả này? Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi và anh ấy cả, tôi hận anh ấy sao lại ngu ngốc đến vậy, nhưng nghĩ lại, nếu anh ấy không ngu ngốc như vậy, lúc đó tôi cũng đã chết rồi. Vì vậy, tôi không thể nói gì. Tôi cũng tin, anh ấy sẽ không chết. Bởi vì, chuyện mà anh ấy đồng ý với tôi vẫn chưa làm được, anh ấy từng nói, anh ấy sẽ cầu hôn tôi.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lý Yến, hai người phụ nữ cứ ngồi đó như vậy, ở trên ghế bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, không nói lời nào, cũng không động đậy, cứ ngây ngốc ngồi ở đó, có lẽ hai người phụ nữ đều đang nghĩ chuyện riêng của mình trong lòng, cũng có lẽ đang nghĩ về cùng một chuyện.
“Diệp Sương thì sao?” Một lúc lâu sau Lý Yến hỏi.
“Tôi bảo con bé về rồi, con bé đã ở đây vài ngày rồi, tôi không muốn con bé xảy ra chuyện, tôi mong nó có thể trở về nghỉ ngơi. Đối với con bé mà nói, người anh trai Lăng Thiên này là tất cả của con bé, nếu Lăng Thiên xảy ra chuyện, người khó chịu nhất không phải cô cũng không phải tôi, mà là Diệp Sương, không có ai có nhiều tình cảm với Lăng Thiên hơn Diệp Sương cả.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 514: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (4)
“Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cô, nếu anh ấy thực sự không thể tỉnh lại nữa, thì người phụ nữ ở bên anh ấy đến cuối cuộc đời chính là cô chứ không phải tôi. Nói thật, tôi ghen tị với cô, cũng hận cô.” Sắc mặt Lý Vũ Hân vô cảm nói.
“Tôi cũng ghen tị với cô, cho dù vào giây phút anh ấy biết mình sắp ra đi, người phụ nữ mà anh ấy nghĩ đến cũng vẫn là cô, nhưng tôi không hận cô, tôi hận bản thân mình.” Lý Yến cũng chậm rãi nói.
“Lát nữa vẫn còn một người phụ nữ nữa đến, nếu cô ta đến, vậy thì đây thật sự sẽ là một vở kịch của ba người phụ nữ rồi.” Lý Vũ Hân đột nhiên cười, nhưng nụ cười lại rất chua chát, đầy đau khổ.
“Ai?”
“Một người phụ nữ khác cũng yêu anh ấy sâu đậm, một người phụ nữ mới trở về từ nước B.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Lý Yến kinh ngạc nhìn Lý Vũ Hân.
“Chắc bây giờ cô đã biết, làm người phụ nữ của anh ấy cũng không phải một chuyện quá hạnh phúc.” Lý Vũ Hân nhìn sắc mặt kinh ngạc của Lý Yến, chậm rãi nói.
Mà người tiếp theo tới không phải Hứa Hiểu Tinh, mà là Trần Tuấn Lương. Sắc mặt Trần Tuấn Lương bình tĩnh, anh ta bước tới, đi thẳng đến trước mặt Lý Vũ Hân, chỉ có điều không giống với bình thường, anh ta không cười, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
“Chị dâu, rốt cuộc anh trai em như thế nào rồi?” Trần Tuấn Lương hỏi Lý Vũ Hân, bình thường anh ta đều gọi là Sir, nhưng với người khác, anh ta đều gọi là anh Diệp Lăng Thiên.
“Tuấn Lương, sao cậu lại tới rồi?”
“Chị dâu, chị nói em nghe trước rốt cuộc anh em như thế nào rồi?”
“Anh cậu… anh cậu… vì cứu người khác từ một đám xã hội đen nên đã bị thương, bác sĩ nói tình huống rất gay go, cơ hội có thể sống lại không lớn.” Lý Vũ Hân vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trên thế giới này không ai có thể là đối thủ của Sir, không ai có thể làm thương anh ấy được, con mẹ nó chắc chắn là bác sĩ này nói bừa rồi. Anh em đang ở bên trong sao? Em phải đưa anh ấy đi, em đưa anh ấy vào quân đội, tìm quân y. Trước kia mỗi lần anh ấy chiến đấu trở về đều bị thương, mỗi lần quân y đều có thể chữa khỏi.” Trần Tuấn Lương nói rồi chuẩn bị xông thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt.
“Đừng, cậu nghe tôi nói, đừng.” Lý Vũ Hân ngăn cản Trần Tuấn Lương, nhưng sao có thể cản nổi.
“Trần Tuấn Lương, đủ rồi.” Lý Vũ Hân đột nhiên hét lên, sau đó tức giận nhìn Trần Tuấn Lương: “Trần Tuấn Lương, nếu cậu đến để thăm anh cậu, vậy thì ngoan ngoãn ở lại đây, nếu cậu đến để làm loạn, lập tức cút đi cho tôi.”
Trần Tuấn Lương bị Lý Vũ Hân dọa cho một phen, cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
“Xin lỗi chị dâu, em mất bình tĩnh quá.” Trần Tuấn Lương dựa vào tường rồi tụt dần xuống đất, lặng lẽ hút thuốc, một lúc lâu sau mới nói: “Mọi người yên tâm, anh em sẽ không chết đâu, anh ấy không thể nào chết được, nếu anh ấy chết thì đã chết từ lâu rồi, cả đời này của anh ấy đã không biết đi tới ranh giới giữa sự sống và cái chết bao nhiêu lần rồi, bom đạn của kẻ địch cũng không thể lấy mạng anh ấy, em không tin mấy tên vớ vẩn có thể lấy mạng anh ấy. Nhất định sẽ không sao đâu.”
“Không biết, bên cảnh sát đã mời tổ chuyên gia từ thành phố Y tới tiến hành hội chẩn, sau hội chẩn sẽ có một tin tức chuẩn xác nhất. Tuấn Lương, sao cậu lại biết?” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Công ty có việc phải tìm Sir, có thể là do mãi em cũng không thể gọi điện cho anh ấy, không thể nào gọi được, hết cách, em đành phải đến nhà hai người tìm, nhưng mà, Diệp Sương nói với em Sir xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện, đã hết cách cứu rồi, em bèn tới đây. Chị dâu, có thể nói cho em biết người làm thương anh em là ai không? Em phải trả thù thay cho anh ấy.” Ánh mắt Trần Tuấn Lương hiện lên sự lạnh lẽo, anh ta nói.
“Kẻ đứng đầu đã bị anh ấy giết rồi, toàn bộ những người còn lại cũng đã bị bắt, tội danh của bọn họ sẽ bị xử bắn hết, không một ai có thể thoát được cả.” Lý Yến nghiến răng nói.
“Tuấn Lương, giúp tôi làm một chuyện, bây giờ tôi cũng không tìm được người khác, cậu là anh em tốt nhất của Lăng Thiên, tôi chỉ có thể tìm cậu.”
“Chị dâu nói đi, lên núi đao xuống biển lửa em cũng không nhíu mày lấy một cái.” Trần Tuấn Lương đứng dậy.
“Đây là chìa khóa nhà tôi, cậu cầm lấy, bây giờ cậu trở về, giúp tôi trông chừng Diệp Sương, không được rời bỏ phút nào, đừng để con bé xảy ra chuyện, tôi phải ở bệnh viện phía bên này trông coi. Cậu trở về chăm sóc tốt cho Diệp Sương, một khắc cũng không được rời khỏi con bé. Biết chưa, nhất định không được để con bé xảy ra chuyện.” Lý Vũ Hân nhắc đi nhắc lại.
Trần Tuấn Lương nhìn Lý Vũ Hân, gật đầu, nhận lấy chìa khóa trong tay Lý Vũ Hân, rồi nói với cô: “Chị dâu, đừng quá lo lắng, tin em, Sir nhất định không sao đâu, anh ấy là thần trong lòng chúng ta, thần sao có thể chết được chứ? Sẽ không đâu, tin em. Có chuyện gì nhớ lập tức gọi điện thoại cho em.”
Trần Tuấn Lương không lải nhải quá nhiều, nhận lấy chìa khóa rồi quay người rời đi.
“Cô trở về nghỉ ngơi đi, ngồi ở đây cũng không có tác dụng gì, đừng có khiến bản thân trở nên tệ đi.” Sau khi Trần Tuấn Lương rời đi, Lý Vũ Hân nói với Lý Yến.
“Ở đây đợi đi, tôi tin lời Trần Tuấn Lương nói, anh ấy sẽ không sao đâu, tôi phải đợi anh ấy tỉnh lại!” Lý Yến lắc đầu.
Lý Vũ Hân chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa nhìn vào trong, chậm rãi nói: “Vậy thì đợi đi, đợi đi.”
Ngồi một lúc lâu thì nhìn thấy một người phụ nữ kéo vali vội đi về hướng này, trên mặt người phụ nữ đó toàn là nước mắt.
“Vũ Hân, anh ấy ở đâu? Anh ấy ở đâu? Đã khỏe chưa, đã tỉnh lại chưa?” Hứa Hiểu Tinh chạy tới, ném vali qua một bên rồi kéo Lý Vũ Hân hỏi.
“Chưa, chuyên gia từ thành phố Y tới đang ở bên trong tiến hành hội chẩn, vẫn chưa có kết quả cuối cùng.”
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy được. Anh ấy đâu? Lăng Thiên đâu? Anh ấy ở đâu?”
“Ở bên trong, không có chuyển biến tốt đẹp gì cả, giống những gì trước đó tớ nói với cậu. Hiểu Tinh, đừng kích động, ngồi xuống đi, vẫn chưa tới ải cuối cùng, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, tớ tin anh ấy sẽ không sao đâu. Ngồi xuống trước đã.” Lý Vũ Hân rất mệt mỏi nói, không phải cơ thể cô mệt mỏi, mà là trái tim, nhưng cô lại không thể không ngừng khiến bản thân trông thật kiên cường để an ủi Diệp Sương, để an ủi Hứa Hiểu Tinh.
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy?” Hứa Hiểu Tinh ngồi phịch xuống ghế, vừa khóc vừa lặp lại những lời này.
“Mạnh mẽ một chút, đừng khóc mà Hiểu Tinh, bây giờ không phải lúc để khóc, tớ tin anh ấy sẽ không sao đâu.” Lý Vũ Hân nhìn dáng vẻ của Hứa Hiểu Tinh, thật ra trong lòng cô vẫn luôn đau đớn như bị dao cứa, nhưng cô buộc phải che giấu nỗi đau của mình, để khiến bản thân trông thật bình tĩnh, thật kiên cường, lúc này nếu mọi người cùng khóc thì ai sẽ là người gánh vác những chuyện này?
“Đúng rồi, sẽ không sao đâu, chắc chắn anh ấy sẽ không sao đâu, một người mạnh mẽ như anh ấy sao có thể có chuyện gì được chứ, không sao đâu.” Hứa Hiểu Tinh lau nước mắt nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 515: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (5)
“Cậu xin nghỉ phép trở về hay là?” Lý Vũ Hân gạt chủ đề kia sang một bên hỏi Hứa Hiểu Tinh, bây giờ cô buộc phải chuyển chủ đề, nếu còn tiếp tục, ba người phụ nữ ở đây sẽ chỉ khóc lóc cùng nhau mà thôi.
“Không, tớ đã từ bỏ lần giao lưu này để về nước trước, tớ không quay lại nữa, đã mang cả hành lí trở về luôn rồi.”
“Cái gì? Sao cậu lại làm như vậy? Cậu có thể xin nghỉ phép trở về mà, cậu làm như vậy thì không phải nửa năm qua của cậu đã uổng phí cả rồi sao? Cậu phải biết, cậu chỉ cần ở đó chơi một năm rồi trở về là cậu có thể thăng chức, cậu có thể được đánh giá cấp bậc rồi, sao cậu lại từ bỏ vào lúc này chứ.” Lý Vũ Hân có chút không hiểu nổi.
“Cậu cảm thấy đây là những thứ tớ muốn theo đuổi sao? Cậu cảm thấy tớ quan tâm những điều này sao? Cậu sai rồi, tớ thật sự không quan tâm một chút nào hết, sở dĩ tớ ra nước ngoài, không phải vì tớ muốn được đánh giá cấp bậc, cũng không phải vì tớ muốn thăng chức, tớ chỉ muốn rời khỏi anh ấy, để bản thân mình tĩnh lại nghĩ kĩ về một vài vấn đề, đồng thời tạo cơ hội cho hai người, vì tớ biết, nếu tớ ở đây, hai người sẽ không bao giờ có thể tốt đẹp được, giữa ba người chúng ta sẽ luôn là cảnh tượng ngại ngùng. Còn bây giờ, anh ấy đã như vậy rồi, cậu cảm thấy tớ tiếp tục ở lại nước B còn ý nghĩa gì sao? Cảm ơn cậu đã thông báo cho tớ, bất kể thế nào, nếu anh ấy thật sự ra đi, tớ cũng có thể nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa rơi nước mắt.
Lý Yến vẫn luôn ngồi ở đó, không lên tiếng dù chỉ một lời.
Lý Vũ Hân chậm rãi lấy một bức thư từ trong túi ra, bức thư này là Lý Đông Sinh đưa cho cô sau khi cô đến bệnh viện, một bức cho Diệp Sương, một bức cho cô.
Lý Vũ Hân mở thư ra, bên trong có hai bức thư, Lý Vũ Hân đưa một bức trong đó cho Hứa Hiểu Tinh, nói: “Bức thư này là anh ấy viết cho cậu, anh ấy đã viết nó trước khi xuất phát, tổng cộng có ba bức, một bức cho Diệp Sương, tớ và cậu mỗi người một bức, thư của chúng ta được đựng trong cùng một phong bì, phía trên ghi là viết cho cậu, nên nội dung trong tớ tôi chưa đọc đâu.”
Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nhậm lấy bức thư, rồi mở ra, từ từ đọc.
“Hiểu Tinh, chào cô, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn nửa năm chúng ta không gặp nhau rồi, còn nhớ bữa tối cuối cùng chúng ta cùng ăn trước khi cô đi, còn nhớ cô bảo tôi chăm sóc cho đám hoa cỏ đó, chỉ là thời gian xoay chuyển, vật đổi sao dời, có thể lúc cô đọc được bức thư này tôi đã không còn trên thế giới này nữa, mong lúc cô nghe được tin tức này không cần đau buồn cho tôi, con người kiểu gì cũng sẽ chết, đời này của tôi tuy không dài, vẫn chưa tới ba mươi năm, nhưng những chuyện xảy ra lại rất nhiều rất nhiều, đủ để đạt tới độ dài của một đời người, vì vậy, cái chết đối với tôi mà nói không có gì đáng nuối tiếc cả, nên là, mọi người không cần cảm thấy đau buồn, thương tâm vì cái chết của tôi.
Cô đi nước B đã được một thời gian rất dài rồi, khoảng thời gian này tôi không gọi điện thoại cho cô, không gửi tin nhắn cho cô, không phải vì tôi không nhớ cô, không phải vì tôi không coi cô là bạn bè, chỉ là con người tôi trời sinh cứng nhắc, tôi không biết gọi điện thoại cho cô thì nên nói gì, nên hỏi gì, sợ ngại ngùng, nên tôi không hỏi. Tôi biết sở dĩ cô đi nước B là có sự kiên trì của cô, có phán đoán của cô, nên tôi tôn trọng lựa chọn của cô, cũng không chủ động đi tìm cô, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ cô, thỉnh thoảng sẽ muốn đi dặn dò cô ở nước B một mình nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải chú ý đến sự an toàn, phải thích ứng với hoàn cảnh đang sống, muốn dặn dò cô rất nhiều, rất nhiều. Cuối cùng còn nghĩ, cô là người trưởng thành rồi, sẽ biết cách chăm sóc bản thân, nên cũng không nói gì nữa.
Cô bảo tôi đối xử thật tốt với Vũ Hân, tôi vẫn luôn cố gắng làm điều đó, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy, cũng yêu cô ấy, rất muốn cưới cô ấy, nhưng có một vài điều nuối tiếc là, tôi đã không thể nào làm được điều này nữa, đây chính là chuyện nuối tiếc duy nhất trong cuộc đời của tôi, tôi cảm thấy không xứng với cô ấy. Nếu như có thể, cô giúp tôi khuyên nhủ cô ấy, khuyên cô ấy đừng đau lòng vì tôi, khuyên cô ấy quên tôi đi, cô ấy nên có cuộc sống của cô ấy, hạnh phúc thật sự thuộc về cô ấy. Đồng thời, những lời này tôi cũng muốn nói với cô.
Tôi từng hỏi bản thân liệu có phải tôi thích cô hay không, tôi vẫn luôn không có câu trả lời, cho dù có trả lời cũng chưa từng trả lời trước mặt cô, thật ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, tôi có thích cô, tôi không biết mình thích bao nhiêu, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, tôi có thích cô. Tôi vốn là người trời sinh không nhạy bén với tình cảm, cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu rõ chuyện tình cảm trong đầu mình, tình yêu chắc sẽ là duy nhất, nhưng tôi cảm thấy tình yêu của tôi luôn như một mối tơ vò, nên tôi cũng mê mang, vì vậy tôi mới chọn cách thuận theo tự nhiên đối với chuyện tình cảm này, không nghe cũng không hỏi, sở dĩ làm như vậy không phải vì tôi không dũng cảm không quả đoán, mà vì đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi. Nhưng bất kể như thế nào tôi cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô từng yêu tôi, thích tôi, tình yêu của cô khiến tôi rất cảm động, cũng khiến tôi thay đổi rất nhiều, cho dù đến kiếp sau tôi cũng không thể nào quên người phụ nữ đã từng bán thịt nướng và rao hàng giúp tôi.
Chỗ chậu cây kia của cô tôi vẫn luôn chăm sóc, bọn chúng lớn lên rất tốt, xin lỗi, sau này có lẽ tôi không thể giúp cô chăm sóc chúng nữa, xin hãy tha thứ vì tôi đã không làm tròn lời hứa với cô, tôi thất hứa rồi.
Cuối cùng tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cô, cảm ơn cô đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi, cảm ơn cô đã từng giúp đỡ và đồng cảm với tôi, cảm ơn cô vẫn luôn cùng tôi đi qua những khó khăn trước đó. Bây giờ và về sau, mong cô hãy quên tôi đi, hãy coi tôi như một ngôi sao băng vụt qua trong cuộc đời của tôi, đừng bao giờ nhớ lại. Tôi hi vọng cô hạnh phúc, cũng chúc cô hạnh phúc, cô rất lương thiện, cũng vô cùng thông minh, thật ra cô là người phụ nữ ưu tú nhất mà tôi từng gặp, tôi tin, cô nhất định có thể tìm được một người thật sự có thể đem lại sự hạnh phúc cho cô.
Thật ra có trăm ngàn lời nói cũng không thể nói ra vào lúc này, tôi viết ba bức thư, một bức cho Diệp Sương, một bức cho Lý Vũ Hân, bức thư viết cho cô là bức thư khiến tôi thấy khó khăn và khó chịu nhất, có thể là vì tình cảm của tôi với cô là phức tạp nhất.
Nói đến đây thôi, vĩnh biệt, Hiểu Tinh, mong cô hãy quên tôi, một người vốn không nên xuất hiện tỏng cuộc sống của cô, lại còn làm loạn cuộc sống của cô. Diệp Lăng Thiên.”
Thư không dài, chỉ có hai trang giấy, nhưng Hứa Hiểu Tinh lại đọc rất lâu rất lâu, nước mắt sớm đã khiến bức thư ướt đẫm. Đọc đến cuối cùng, Hứa Hiểu Tinh chạy thẳng tới ôm Lý Vũ Hân, bật khóc thật lớn. Cô vừa khóc, Lý Vũ Hân vẫn luôn cố gắng tỏ ra kiên cường cũng không chịu nổi mà bật khóc, Lý Yến bên cạnh tuy mạnh mẽ ngồi đó, nhưng nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 516: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (6)
Khi Diệp Lăng Thiên thức dậy khỏi giường thì đã là chuyện của một tuần sau rồi, đương nhiên, Diệp Lăng Thiên thật ra không hề biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy, trong kí ức của anh, vài phút trước đó anh còn ở trong hang núi, mà lúc này mở mắt ra đã nhìn thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện.
Cảnh tượng này anh đã trải qua quá nhiều lần rồi, trong đời này, anh đã tê liệt với việc tỉnh lại thì nhìn thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện rồi, trước kia lúc còn ở trong quân đội, gần như sau mỗi nhiệm vụ đều sẽ như này, mà từ sau khi trở về từ quân đội, đây hình như cũng là lần thứ hai rồi, cuộc đời của anh gần như luôn gắn liền với bệnh viện, điều không giống với những lần khác là, lần này anh mở mắt ra nhìn thấy không phải một người phụ nữ nào đó nữa, mà là nhìn thấy bốn người phụ nữ đều đang ngồi trong phòng bệnh, bốn người phụ nữ đều không nói gì, sắc mặt ngây ngốc, người thì ngồi người thì đứng, trông có vẻ rất tiều tụy. Đương nhiên, bốn người phụ nữ này không cần đoán cũng biết là ai, Lý Vũ Hân, Hứa Hiểu Tinh, Lý Yến và em gái của anh, Diệp Sương.
Bốn người phụ nữ đều không phát hiện ra Diệp Lăng Thiên đã tỉnh dậy, vì bọn họ đã ở trong đây quá lâu rồi. Bốn năm ngày trước Diệp Lăng Thiên đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến đây, ở trong căn phòng mà chính quyền thành phố A đã đặc biệt sắp xếp cho anh, tổ chuyên gia của thành phố Y ở lại đây hai ngày đã đưa ra kế hoạch chữa trị chi tiết, còn đích thân hướng dẫn một ngày rồi mới rời đi, theo lời bọn họ nói, cơ hội anh có thể tỉnh lại không lớn, những cũng không nói là không có khả năng, bọn họ cũng đã cố hết sức của mình, những điều có thể làm được cũng chỉ như vậy mà thôi, mọi thứ đều phải trông chờ vào ý chí của bệnh nhân, sau đó bọn họ đã rời đi.
Lời của tổ chuyên gia khiến mấy người phụ nữ vui có buồn có, vui là vì Diệp Lăng Thiên vẫn còn cơ hội tỉnh lại, buồn là vì tổ chuyên gia đã nói rõ rồi, cơ hội có thể tỉnh lại không lớn. Từ sau khi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người phụ nữ gần như ngày nào cũng ở lại đây. Sau khi Hứa Hiểu Tinh quay trở về thì phải đến trường lên lớp, Diệp Sương cũng vậy, Lý Vũ Hân quản lí hai công ty, nhưng mà, sau khi bận rộn xong, mấy người phụ nữ đều sẽ xuất hiện trong phòng bệnh, tuy mọi người đều biết ở lại đây cũng không có việc gì để làm, nhưng vẫn kiên trì ở lại, cho dù chỉ ngồi ngây ngốc ở đó cũng được. Người duy nhất ở từ sáng tới tối chỉ có Lý Yến, phòng bệnh của cô không ở bên này, mà ở tầng dưới, nhưng trừ khi phải truyền dịch hay tiêm thuốc, còn đâu cô đều sẽ ở trong đây, vết thương của cô không xem là nặng, về cơ bản đã được chữa khỏi rồi.
Diệp Lăng Thiên mở mắt ra nhìn bốn người phụ nữ, không nói gì, chỉ im lặng nhìn, đầu anh đang nhớ lại và tính toán, bởi vì anh có thể cảm nhận được đầu óc mình không phải đang rất tỉnh táo, mà là rất nặng nề, nhưng anh biết rõ một điều, lần này anh vẫn chưa chết, anh sống lại rồi, lịch sử như lại tái diễn một lần nữa.
Cuối cũng Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được mà ho một tiếng, anh còn có thể cảm nhận được, nội tạng của mình đã bị thương, bên trong còn có chút đau, nên anh sẽ ho, mà khi ho sẽ gây ra một cơn đau.
Tiếng ho của Diệp Lăng Thiên đánh thức bốn người phụ nữ đang chìm trong tâm sự riêng của mình, bốn người phụ nữ gần như đồng thời nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, khi thấy Diệp Lăng Thiên nằm trên giường mở mắt nhìn bọn họ cười, sắc mặt bốn người phụ nữ đều kinh ngạc, ngay sau đó Diệp Sương nhào tới hét lên: “Anh, anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Mấy người phụ nữ còn lại gần như đồng thời bật khóc, khóc vô cùng lớn tiếng, nhưng trên mặt lại toàn là nụ cười.
“Chào mọi người.” Diệp Lăng Thiên dùng sức nói, vì anh cũng không biết nên nói gì.
“Gọi bác sĩ, mau đi, mau đi gọi bác sĩ.” Diệp Lăng Thiên tỉnh táo lại trước, kêu lên.
“Tôi đi.” Lý Yến lau nước mắt rồi đứng dậy, trước khi đi còn nhìn qua Diệp Lăng Thiên, rồi mới ra ngoài.
“Anh cảm thấy thế nào rồi? Thấy thế nào rồi?” Hứa Hiểu Tinh bước tới, nước mắt chảy đầy khắp gương mặt cô.
“Rất tốt, tôi rất ổn.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, sau đó đưa tay ra vuốt ve mái tóc Diệp Sương: “Nhóc này, đứng dậy đi, anh không sao rồi, em đè vậy anh khó chịu.”
Diệp Sương vội rút bàn tay đang đè trên người Diệp Lăng Thiên ra.
“Diệp Lăng Thiên, anh là đồ khốn nạn, anh khiến bọn tôi sợ muốn chết rồi đó biết không? Anh biết mấy ngày này chúng tôi sống như thế nào không, anh biết không?” Hứa Hiểu Tinh không kìm được mà mắng Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân vẫn luôn đứng ở đầu giường nhìn Diệp Lăng Thiên, tuy cô vẫn luôn muốn mạnh mẽ, nhưng lúc này nước mắt lại không ngừng rơi xuống, tuy anh không nói gì cả.
“Xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi, xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó nhìn Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân.
“Anh đừng nói nữa, anh còn rất yếu, đợi bác sĩ đến trước đã, xem xem bác sĩ nói thế nào, hai người cũng đừng khóc nữa, lau nước mắt đi đi.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa lấy giấy lau nước mắt.
Lúc này, Lý Yến đưa hai bác sĩ đi vào, ngay sau đó còn có mấy bác sĩ khác nữa, đều vây xung quanh Diệp Lăng Thiên, có người lấy máy móc ra đo lường cho Diệp Lăng Thiên, có người hỏi Diệp Lăng Thiên vài vấn đề, hỏi rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nói một câu: “Người nhà đến phòng làm việc của tôi một lát.” Sau đó dẫn đám người kia rời đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hứa Hiểu Tinh và Lý Yến đều đứng yên bất động, người ta nói là người nhà, mà hai người họ chẳng là gì cả.
Lý Vũ Hân nhìn một lúc, cuối cùng nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, đi, cùng chị đi xuống phòng làm việc của bác sĩ đi.” Rồi đưa Diệp Sương rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Hiểu Tinh và Lý Yến.
“Cô sao rồi? Không sao chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Yến. Nói thật, gặp lại Lý Yến một lần nữa anh cảm thấy rất ngại ngùng, những chuyện từng làm với Lý Yến trong hang núi lần lượt hiện ra trước mắt, tuy không phải anh tình nguyện làm, cũng không phải anh muốn làm, nhưng cũng đã làm rồi, không thể phủ nhận, Lý Yến là người phụ nữ của anh. Trong lòng một người đàn ông, người phụ nữ mà anh ta đã từng làm tình qua thì chính là người phụ nữ của anh ta, loại nhận thức này tuy bá đạo và nông cạn, nhưng lại là bản năng của động vật, bản năng của động vật giống đực.
“Không sao, tôi rất ổn.” Lý Yến nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, cô có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Lăng Thiên, nhưng vì Hứa Hiểu Tinh ở đây, cô lại không thể nói gì, không chỉ cô, ba người phụ nữ có ai là không chất chứa đầy lời cảm xúc trong lòng muốn nói chứ? Đối với phụ nữ mà nói, thời gian mấy ngày này quả thực rất khó khăn, rất đau khổ.
“Những người kia thì sao? Đã bắt được chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Bắt được rồi, Lâm Xung đã bị phát súng cuối của anh bắn chết, những người còn lại đã bị bắt hết rồi, không một ai thoát được, theo cáo buộc của bọn họ, cảnh sát bên tỉnh đã bắt hết các băng nhóm còn lại đang ẩn náu trên địa bàn tỉnh Y, bắt được hơn năm mươi người. Ngoài ra bọn tôi đã thông báo cho cảnh phát Miến Điện, cảnh sát Miến Điện cũng đã phá hủy tổ chức và căn cứ vũ trang của Lâm Xung ở Diện Điền. Tập đoàn Lâm Xung đã mất hết rồi.” Lý Yến chậm rãi nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 517: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (7)
“Vậy thì tốt, anh ta chết rồi, sau này cô sẽ an toàn.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhõm gật đầu, ban đầu tại sao trước khi nhảy xuống Diệp Lăng Thiên vẫn muốn nghĩ cách giết Lâm Xung, thứ nhất là vì trả thù, hơn nữa là để diệt trừ hậu họa cho Lý Yến, chỉ cần Lâm Xung còn chưa chết, sớm muộn gì cũng có một ngày Lý Yến chết trong tay anh ta, vì vậy, lúc đó Diệp Lăng Thiên mới kiên định muốn giết chết Lâm Xung.
Lý Yến gật đầu, nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nhìn Hứa Hiểu Tinh, sau đó mới nói: “Tôi ra ngoài gọi điện cho ba tôi.” Sau đó cô đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên.
“Lăng Thiên, tôi xin anh đấy, sau này đừng có đi làm mấy chuyện mạo hiểm như vậy nữa có được không, anh không quan tâm đén mạng sống của mình, nhưng chúng tôi quan tâm, nếu anh thật sự đi rồi, Vũ Hân phải làm sao? Diệp Sương phải làm sao? Sao anh không nghĩ cho cảm nhận của bọn họ? Anh biết những ngày này Vũ Hân đã trải qua như thế nào không? Nửa tháng rồi, cô ấy chưa từng có một giấc ngủ ngon nào, trong lòng cũng đã sụp đổ rồi, nhưng vẫn phải chịu đựng giúp anh quản lý hai công ty, giúp anh chăm sóc Diệp Sương, nếu anh thật sự rời đi, anh bảo đời này cô ấy phải sống như thế nào? Anh biết mấy ngày nay chúng tôi trải qua như thế nào không? Anh biết bọn tôi khổ sở như thế nào không? Diệp Lăng Thiên, anh quá ích kỉ rồi đó.” Hứa Hiểu Tinh đợi Lý Yến ra ngoài mới bật khóc, vừa khóc vừa mắng Lý Vũ Hân.
“Xin lỗi, khiến cô lo lắng rồi.” Diệp Lăng Thiên thở dài một hơi rồi nói.
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Hiểu Tinh lập tức hỏi.
“Vẫn ổn, tôi nghĩ, chỉ càn tỉnh lại rồi thì chết không nổi đâu.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói.
“Im miệng, đừng nói chữ chết nữa, nghe thấy chưa.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Từ lúc tôi vào viện đến nay đã bao lâu rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ mười ba rồi, anh biết không, anh đã hôn mê mười ba ngày rồi, đến cả chuyên gia đến từ thành phố Y cũng nói tỉ lệ tỉnh lại của anh không cao, chúng tôi đã sắp tuyệt vọng rồi anh biết không, nhưng ông trời phù hộ, anh tỉnh lại rồi. Nếu anh mà thật sự đi, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao. Tôi xin anh, sau này đừng làm loại chuyện mạo hiểm này nữa.
“Được, tôi đồng ý với cô, sau này sẽ không làm nữa.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Sao cô lại trở về rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Vũ Hân gọi điện thoại cho tôi, nói đến chuyện của anh, tôi biết, cô ấy muốn tôi trở về để gặp anh lần cuối. Vì vậy, tôi đã xin kết thúc kì học trao đổi, về hẳn đây luôn.”
“Về rồi? Không đi nữa sao?”
“Không đi nữa, về trường tiếp tục dạy học.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cũng không nói gì nữa.
“Bức thư anh viết cho tôi tôi đã đọc rồi.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngơ ra, anh nhìn Hứa Hiểu Tinh, gật đầu rồi không nói gì nữa.
Những bức thư đó là anh bảo Lý Đông Sinh đưa cho bọn họ sau khi anh chết, nhưng không ngờ anh chưa chết mà Lý Đông Sinh đã đưa thư cho Lý Vũ Hân rồi, chuyện này không khỏi khiến Diệp Lăng Thiên thấy ngại ngùng, dù sao có một vài chuyện nếu không phải viết trong di thư, cả đời này anh sẽ không nói ra. Có lẽ lúc đó đối với Lý Đông Sinh mà nói, Diệp Lăng Thiên anh đã không còn có khả năng sống tiếp nữa rồi.
“Thật ra không cần nói xin lỗi với tôi, cũng không cần nói cảm ơn với tôi. Anh có thể xuất hiện trong cuộc đời tôi đã là chuyện tốt đẹp nhất trong đời tôi rồi, cũng là chuyện hạnh phúc nhất. Bất kể là làm gì cho anh, tôi đều tự nguyện, đối với tôi mà nói, mỗi chuyện tôi làm cho anh thật ra đều là một loại hạnh phúc và hưởng thụ của tôi, cho dù đến cuối cùng chúng ta hữu duyên vô phận tôi cũng không hối hận, cũng chưa từng nuối tiếc, chỉ cần anh từng thích tôi, đối với tôi mà nói, đều xứng đáng. Khoảng thời gian ở nước B tôi đã nghĩ rất nhiều, vốn tôi tưởng rằng rời xa anh, đi đến một thế giới không có anh sẽ quên được anh, nhưng sự thật chứng minh không phải như vậy, có một loại khắc cốt ghi tâm, nó sẽ không vì thời gian, không gian thay đổi mà biến mất, ngược lại nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, anh biết không, những ngày tháng ở nước B, thời gian khiến tôi hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là buổi tối nằm trên giường ngủ nhớ về anh, nghĩ lúc đó anh đang làm gì, nghĩ anh đã trở thành như thế nào rồi, nhớ về những chuyện đã từng xảy ra giữa hai chúng ta, nhớ về lần đầu tiên tôi gặp anh, nhớ về việc anh từng cầm ô che cho tôi, tặng bút cho tôi, rất nhiều rất nhiều, nghĩ về anh là việc vui vẻ duy nhất của tôi trong những ngày tháng ở nước B. Tôi dần dần nhận ra, thực ra nhớ nhung chính là một loại hạnh phúc, hồi ức cũng là một sự tốt đẹp. Tôi biết tại sao lúc tôi ở trong nước lại đau khổ như vậy mà đến nước B lại thoải mái hơn rồi, vì tôi biết, tình yêu không liên quan đến việc có ở bên nhau hay không, yêu chính là yêu, không liên quan đến những thứ khác. Ở trong nước, vì tôi luôn nghĩ về việc muốn ở cùng anh, muốn gả cho anh, sinh con cho anh, nên khi nhìn thấy anh và Vũ Hân ở bên nhau thì rất đau khổ, ra nước ngoài, tôi nghĩ thông suốt rồi. Khoảng thời gian này thật ra mọi người đều đã chuẩn bị xong tâm lí anh sẽ ra đi, tôi cũng nghĩ rõ ràng hoàn toàn rồi, tôi yêu anh, Diệp Lăng Thiên, người đàn ông duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, tôi nghĩ có lẽ sẽ không còn người đàn ông nào khác có thể tiến vào trái tim tôi một cách vô lí và bá đạo như anh nữa. Tôi yêu anh, nhưng tôi không muốn ở bên anh, vì tình yêu này là chuyện của một mình tôi, tôi chỉ cần biết mình yêu anh là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói, nói rất nghiêm túc, rất cảm động, có thể thấy, đây quả thực là lời nói thật lòng của cô.
“Sau khi xuất viện, anh kết hôn với Vũ Hân đi.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, không hiểu tại sao Hứa Hiểu Tinh lại đột nhiên nói như vậy.
“Khoảng thời gian anh xảy ra chuyện, người đau khổ nhất chính là Vũ Hân, cô ấy vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết, nội tâm của cô ấy suy sụp, đau khổ đến mức nào, cô ấy yêu anh nhiều hơn bất cứ ai khác, tuy cô ấy chưa từng nói qua, nhưng cô ấy vẫn luôn lặng lẽ, kiên trì làm mọi thứ vì anh, giống như vợ cua anh vậy, chủ trì mọi thứ. Cô ấy từng nói với tôi, nếu anh thật sự ra đi, cô ấy sẽ thay anh chăm sóc cho Diệp Sương như một người vợ của anh, giúp anh quản lí hai công ty, cả đời này sẽ không gả cho người khác nữa. Lăng Thiên, anh nợ cô ấy quá nhiều. Hai người giày vò nhau chắc cũng giày vò đủ rồi, đợi anh khỏe lại thì kết hôn đi. Cho cô ấy một mái nhà, chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 518: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (8)
Diệp Lăng Thiên không trả lời Hứa Hiểu Tinh mà thật lâu sau mới gật đầu nói: "Được."
"Sau khi xuất viện, tôi sẽ cầu hôn cô ấy." Sau đó Diệp Lăng Thiên lại nghiêm túc nói.
"Ở đời, cơ hội không tới lần thứ hai đâu, hai người hãy trân trọng nhau, đừng vì sự cố chấp của bản thân mà bỏ lỡ nhau rồi sẽ hối hận cả đời đấy." Hứa Hiểu Tinh cười nói, như thể cô đã thật sự bình tĩnh trở lại.
"Uhm, tôi hiểu rồi, Hiểu Tinh, tôi biết mình nên làm gì, kỳ thật sau khi trải qua khoảng thời gian ấy và nhìn lại hai người, tôi cũng hiểu ra rất nhiều điều. Tôi cứ nghĩ mình đã trải qua rất nhiều sinh tử trong đời, và đã coi thường sống chết từ lâu, trên đời này hẳn là đã không còn gì đáng để tôi lưu luyến nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Đúng lúc này, Lý Vũ Hân cùng Diệp Sương đi đến, Lý Yến cũng theo sau.
"Bác sĩ nói như thế nào?" Lý Yến đi vào trực tiếp hỏi Lý Vũ Hân.
"Bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại sẽ không sao, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương trên cơ thể còn rất nặng, vẫn phải nằm viện một thời gian nữa. Trong khoảng thời gian này không được cử động và phải ăn thức ăn lỏng. Còn lại cũng không có gì, cứ để anh ấy nghỉ ngơi thêm." Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên bằng ánh mắt phức tạp và nói.
"Không sao à? Không sao là tốt rồi, tốt rồi." Lý Yến lẩm bẩm trong miệng, mắt vẫn còn sưng đỏ.
"Tôi phải đi thay thuốc rồi, mọi người tán gẫu đi." Lý Yến lại nói rồi nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó rời đi. Lý Yến thừa biết Lý Vũ Hân mới là bạn gái của Diệp Lăng Thiên, còn cô thực chất chỉ là người ngoài cuộc, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải tranh giành với Lý Vũ Hân, lúc này có lẽ nên dành không gian lại cho Lý Vũ Hân đích, cô ở lại không thích hợp, tuy rằng trong lòng rất chua xót nhưng cô vẫn tiêu sái rời đi.
Hứa Hiểu Tinh nhìn nhìn Lý Vũ Hân đã im lặng hồi lâu rồi đứng dậy nói với Diệp Sương: "Diệp Sương, đi thôi, hai chúng ta trở về, nấu cho anh trai cô ít soup mang đến đây, cô phụ tôi nhé.”
"Được đó." Diệp Sương tươi cười đáp rồi nói với Diệp Lăng Thiên: "Anh, anh nói chuyện với chị dâu nhé, em đi nấu soup cho anh." Sau đó cùng Hứa Hiểu Tinh rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân trong phòng bệnh, hai người đều biết mọi người rời đi là để tạo cơ hội cho hai người được ở riêng với nhau.
Lý Vũ Hân đứng trước giường bệnh, không nhúc nhích, nhìn Diệp Lăng Thiên, cứ đứng nhìn như vậy mãi rồi đột nhiên nước mắt lưng tròng, trào ra, sau đó cô liền bước tới ôm lấy Diệp Lăng Thiên, vùi đầu vào cơ thể Diệp Lăng Thiên òa khóc.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy với em, tại sao anh lại hành hạ em như vậy, Diệp Lăng Thiên, anh vì cái gì chứ?" Lý Vũ Hân vừa khóc vừa lẩm bẩm, và liên tục đấm vào người Diệp Lăng Thiên.
"Ôi... ôi" Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên hét lên.
"Sao vậy? sao vậy? Xin lỗi, xin lỗi, em đánh trúng anh rồi sao, em… Em… đi gọi bác sĩ.” Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên rên rỉ lập tức ngồi dậy, hoảng sợ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó đứng dậy định gọi bác sĩ.
Nhưng vừa đứng lên cô đã bị Diệp Lăng Thiên kéo tay lại.
"Không đau, lừa em đó." Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân phản pháo lại sự nghịch ngợm của Diệp Lăng Thiên bằng một cái nhìn khinh thường, sau đó ngồi lên ghế và vẫn nắm tay của Diệp Lăng Thiên.
"Thực xin lỗi, Vũ Hân, là anh quá ích kỷ, anh không nên đối xử với em như vậy. Về sau anh sẽ không như vậy nữa."
"Kỳ thật em biết những gì anh làm là đúng, anh sẵn sàng chết vì bạn bè, nếu nói về đạo nghĩa thì anh làm như vậy là đúng. Nhưng em là phụ nữ, phụ nữ có ai không ích kỷ, là phụ nữ em không chấp nhận được cách làm của anh, mạng của anh đâu phải chỉ của một mình anh, anh đi rồi em biết làm sao? Mấy ngày này, khó khăn lắm em mới kiên trì được, lý do em có thể kiên trì được đến giờ này là vì anh vẫn còn chút xíu cơ hội để tỉnh lại, nhưng nếu anh không tỉnh lại thì em sẽ sụp đổ mất thôi. Anh biết không? Anh có biết rằng mấy ngày qua em đã khổ sở thế nào không? Còn có Diệp Sương nữa, con bé ngày nào cũng khóc, riết rồi giống như cả người được làm từ nước mắt vậy, chắc anh biết rằng anh là tất cả đối với con bé, nếu anh xảy ra chuyện thì chẳng khác nào bầu trời sụp đổ. Diệp Lăng Thiên, anh rất không có trách nhiệm, anh có biết không hả?"
“Anh biết, từ nay về sau anh sẽ không như vậy nữa.”"
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Chỉ cần anh tỉnh lại là được. Những chuyện khác về sau chúng ta hãy nói tiếp." Lý Vũ Hân lau nước mắt và nói.
"Công ty thế nào ?"
"Trong công ty mọi việc đều ổn cả, hiện tại cả hai công ty đều do em quản, không có gì đâu, anh cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện của công ty có em rồi, anh đừng lo." Lý Vũ Hân không nói gì với Diệp Lăng Thiên.
"Được." Diệp Lăng Thiên gật đầu, ngây ngô cười nói.
"Có một chuyện anh phải nói rõ cho em." Lý Vũ Hân nói xong lấy ra bức thư Diệp Lăng Thiên đưa cho cô, hỏi: "Công ty vệ sĩ mà anh nói trong thư là của em, sở dĩ anh mở công ty vệ sĩ này là vì em, ngoài ra bản công chứng được đặt trong ngăn kéo của anh cùng với luật sư đã nói rằng sau khi anh chết quyền sở hữu công ty sẽ thuộc về em là sao? Anh phải giải thích rõ ràng chuyện này với em. Em đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu, có phải anh đã sớm biết có một ngày anh sẽ phải đi, cho nên anh đã chuẩn bị trước mọi chuyện rồi không? Tại sao công ty vệ sĩ lại là của em?"
Diệp Lăng Thiên chỉ có thể gượng cười nhìn Lý Vũ Hân, chỉ có thể là cười khổ, vốn tưởng rằng mình sắp chết nên để lại một bức thư tuyệt mệnh để nói rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ rằng mình vẫn ổn, điều này khiến Diệp Lăng Thiên rất xấu hổ.
"Công ty này là do ba em để lại cho em." Diệp Lăng Thiên chỉ có thể ăn ngay nói thật.
"Ba em?" Lý Vũ Hân trố mắt nhìn.
"Uhm, đúng vậy, bố của em đã nói với em khi ông ấy nằm viện rằng ông ấy đã chuyển vào tài khoản của anh 150 tỷ, đây là số tiền mà ông ấy để lại cho em. Đây cũng chính là 150 tỷ không rõ ràng mà anh đã sử dụng để thành lập công ty. Ba em để lại số tiền này cho em nhưng không cho anh nói với em, mà để anh bảo quản thay cho em, anh đã dùng 150 tỷ để mở công ty vệ sĩ, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi. Cho nên, công ty vệ sĩ là của em chứ không liên quan gì đến anh hết, vì vậy nên đưa cho em quản lý." Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ rồi giải thích.
"Diệp Lăng Thiên, anh không phải là người nói dối, và em cũng không ngốc. Ba em muốn để lại tiền cho em thì tại sao không trực tiếp đưa cho em mà laị đưa cho anh? Hơn nữa, với tính cách của anh nếu ba em thật sự đưa tiền cho anh giữ thì anh sẽ động vào số tiền này sao? Anh hãy khai thật đi, em nghĩ em có quyền được biết chân tướng." Lý Vũ Hân bướng bỉnh hỏi.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 519: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (9)
"Vũ Hân, có một số chuyện không phải anh không muốn nói với em, nhưng vì chưa đến thời điểm, mà anh cũng không muốn nói dối em, cho nên, đợi đến lúc nên nói thì anh hiển nhiên sẽ nói với em, bây giờ em có hỏi thì anh cũng không nói cho em biết được, vì anh đã hứa với người khác rồi." Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân thật lâu rồi nói.
"Được rồi, em sẽ không ép anh, em sẽ đợi anh nói cho em biết, nhưng em không muốn anh nói dối hay giấu diếm em.” Lý Vũ Hân gật đầu rồi nói.
"Bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ ngơi. Anh hãy ngủ một lát đi, trước đó em đã gọi điện cho Trần Tuấn Lương và cả Vương Lực nói với họ chuyện anh đã tỉnh, em đoán lát nữa thôi là họ sẽ đến. Cho nên, anh hãy tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Đám anh em này của anh quan tâm đến anh nhiều lắm, trong khoảng thời gian này bọn họ dường như ngày nào cũng đến bệnh viện, đặc biệt là Trần Tuấn Lương, em luôn canh ở bệnh viện rồi cả Diệp Sương nữa đều được anh ta quan tâm chăm sóc, bận tối mặt tối mũi. Còn anh thì đối với bạn bè không chút vụ lợi, làm bạn của anh là một chuyện rất hạnh phúc, cho nên anh cũng có rất nhiều anh em khăng khăng một mực nguyện ý đi theo, tuy nhiên, đối với người phụ nữ của anh mà nói thì đây cũng là một chuyện rất đau khổ.” Lý Vũ Hân vừa thở dài vừa giúp Diệp Lăng Thiên thu dọn chăn.
Diệp Lăng Thiên hiểu ý Lý Vũ Hân nhưng chỉ cười cười chứ không nói gì.
"Được rồi, hãy đi ngủ đi, anh đừng nghĩ đến chuyện khác nữa, có em ở đây rồi, mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa, bây giờ anh chỉ cần bồi dưỡng sức khỏe cho tốt là được, nhé, anh nghỉ ngơi đi.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rồi dịu dàng nói.
"Được." Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần như một đứa bé ngoan. Anh thật sự rất mệt mỏi, đối với anh bây giờ mà nói, dù chỉ nói vài câu cũng là chuyện rất lãng phí sức lực, anh cũng biết, mình thật sự cần nghỉ ngơi rất nhiều.
Vì suy nhược cơ thể, Diệp Lăng Thiên vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi. Lý Vũ Hân ngồi ở bên cạnh ngây ngốc nhìn Diệp Lăng Thiên. Kỳ thật, những ngày qua cô đã hiểu rõ một sự thật, người đàn ông trước mắt đối với cô quá quan trọng, nếu không có anh, cô không biết phải sống như thế nào, cô chưa từng nghĩ đối với Lý Vũ Hân cô mà nói, một người đàn ông lại quan trọng như vậy.
Trong lúc Lý Vũ Hân đang ngây ngốc nhìn Diệp Lăng Thiên thì Trần Tuấn Lương cùng Chu Ngọc Lâm đẩy cửa tiến vào, Lý Vũ Hân nhìn thấy hai người thở dài một tiếng.
"Chị dâu, anh tôi sao rồi?" Trần Tuấn Lương lo lắng hỏi, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên vẫn đang bất động ngủ trên giường.
"Vừa mới ngủ say, anh ấy bây giờ vẫn còn rất yếu, bác sĩ bảo anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi." Lý Vũ Hân nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Trần Tuấn Lương cùng Chu Ngọc Lâm cũng đi theo ra ngoài, vừa bước ra nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài liền an tâm, bên ngoài đã có hơn 20 nhân viên bảo vệ, một số mặc vest và một số mặc đồng phục bảo vệ, tất cả đều đứng ngoài cửa.
"Các anh là?" Lý Vũ Hân hơi bất ngờ, kinh ngạc hỏi.Đọc nhanh tại Vietwriter
"Chị dâu, họ đều là nhân viên, quản lý cơ sở của công ty và cũng là những người anh em của anh ấy. Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến tình trạng của anh ấy, nghe nói anh ấy đã tỉnh nên đều muốn đến đây thăm, nhưng tôi chỉ để mười mấy người đến, số còn lại thì vẫn tiếp tục làm việc." Trần Tuấn Lương giới thiệu.
Trong khi Lý Vũ Hân vẫn còn đang rất cảm động thì Vương Lực cũng chạy tới.
"Tổng giám đốc Lý, anh Diệp đâu? Có phải đã khỏe rồi không? Có phải không?" Vương Lực đang lo lắng hỏi thì thấy Lý Yến cùng vợ chồng Lý Đông Sinh cũng đến, lập tức, cả lối đi nhỏ đều chật kín người.
"Rất cảm ơn mọi người đã đến thăm Diệp Lăng Thiên, anh ấy đã tỉnh lại, bác sĩ đã kiểm tra và đã qua cơn nguy kịch rồi, về sau chỉ cần anh ấy chú ý giữ gìn sức khỏe là có thể hồi phục hoàn toàn. Có điều hiện tại anh ấy đã ngủ rồi, cơ thể của ảnh vẫn còn rất yếu, bác sĩ đã dặn anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều, cho nên thật ngại quá, mọi người đừng vào quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi. Đợi một thời gian nữa, anh ấy khỏe hơn một chút mọi người lại đến thăm, được không. Nơi này là bệnh viện, chúng ta chen chúc ở đây đông như vậy có thể ảnh hưởng đến hoạt động khám chữa bệnh của bệnh viện, tất cả mọi người hãy trở về đi, tôi nhất định sẽ nói lại với anh ấy về tấm chân tình này của mọi người, tôi xin thay mặt anh ấy cảm ơn tất cả." Lý Vũ Hân nói với nhân viên của công ty vệ sĩ.
"Chị dâu đã nói vậy thì mọi người hãy về đi, tâm ý cũng đã nhận rồi, mọi người cứ để đồ ở đây rồi quay về làm việc đi." Trần Tuấn Lương nói.
Lý Vũ Hân lúc này mới nhìn thấy mọi người đều cầm đồ trên tay, một số là sữa, một số là trái cây, một số thì cầm lẵng hoa.
"Mọi người làm gì vậy? Không cần, không cần đâu, tất cả hãy cầm về đi.” Lý Vũ Hân lại cảm động lần nữa.
"Tổng giám đốc Lý, đây đều là chút lòng thành của tất cả mọi người. Tổng giám đốc Diệp rất tốt với các anh em chúng tôi, nếu không có anh ấy, chúng tôi sẽ không có cuộc sống như hôm nay, hơn nữa tổng giám đốc Diệp luôn thật lòng xem chúng tôi là anh em. Mấy thứ này cũng không đắt, chúng tôi đều biết, tổng giám đốc Diệp cũng sẽ không để ý đến chút đồ lặt vặt này nhưng đây đều là chúng tâm ý của chúng tôi. Chúng tôi thật lòng mong tổng giám đốc Diệp có thể sớm ngày bình phục." Một người trong số họ nói với Lý Vũ Hân, sau đó tất cả mọi người đặt đồ ở cạnh cửa, lập tức chỗ đó vun lên thành đống, sau đó nhóm người liền rời đi.
Nhìn thấy đống quà trước cửa, Lý Vũ Hân tràn đầy cảm xúc, nói thật, cô cũng đã làm lãnh đạo công ty nhiều năm rồi, nhưng khi cô có chuyện gì, chưa từng có nhân viên và cấp dưới nào đối với cô như vậy, cho nên nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô thật sự rất xao động.
"Anh ấy đối tốt với người khác, người khác đương nhiên sẽ nhớ đến sự tốt đẹp của ảnh. Những người này đều là quân nhân đã từng tham gia quân ngũ, đều là những người đàn ông lấy nghĩa làm đầu, tốt." Lý Đông Sinh không khỏi cảm thán.
"Mọi người hãy giúp mang mấy thứ này vào phòng bệnh đi, nhớ là nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng đánh thức anh ấy." Lý Vũ Hân gật gật đầu, xem như đồng ý với Lý Đông Sinh, sau đó bảo mấy người Trần Tuấn Lương mang đồ để ngoài cửa vào trong.
"Anh ấy bây giờ thế nào rồi? Bác sĩ cụ thể đã nói gì?" Lý Đông Sinh hỏi Lý Vũ Hân.
"Bác sĩ nói anh ấy không có gì nghiêm trọng, tuy nhiên có thể phải nằm viện lâu dài để từ từ điều trị, từ từ phục hồi, hơn nữa lần này thân thể anh ấy bị thương nghiêm trọng, cho dù có chữa khỏi hoàn toàn thì cũng sẽ biểu hiện ra di chứng khi về già. Cái chính là sau này phải chăm sóc sức khỏe kỹ càng, không được để bị thương nữa." Lý Vũ Hân chậm rãi nói với Lý Đông Sinh.
Lý Đông Sinh gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lý Vũ Hân nói: "Cô gái, nói ra thì đều là lỗi của tôi, nhưng thời gian này người chịu khổ là cô rồi."
"Thư ký Lý, khi đó là tôi quá kích động nên đã nói những lời khó nghe với chú, mong chú đừng để ý. Anh ấy và Lý Yến là… Bạn tốt, hơn nữa anh ấy vẫn rất luôn tôn trọng chú, xem chú là bậc cha chú, bất kể là chú hay Lý Yến thì cũng đã từng giúp đỡ chăm sóc anh ấy rất nhiều, cho nên, giữa chúng ta không cần phải nói gì nữa. Hiện tại anh ấy đã không sao nữa rồi, đây là chuyện may mắn nhất." Lý Vũ Hân thản nhiên nói, cô có thành kiến với cả nhà Lý Đông Sinh, thành kiến ấy sẽ mãi còn đó, vĩnh viễn không thể tiêu tan, nhưng cô cũng là một người phụ nữ lý trí.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 520: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (10)
Lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, trong phòng đã bật đèn, chỉ có Lý Vũ Hân là vẫn ở bên cạnh giường.
"Tỉnh rồi à." Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên tỉnh lại liền hỏi.
"Uhm, bây giờ là mấy giờ rồi? Anh đã ngủ bao lâu?"
"Tám giờ hơn rồi, anh đói bụng chưa? Có canh đây, để em hâm nóng cho anh." Lý Vũ Hân vừa nói vừa mang theo hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, chẳng bao lâu liền quay lại.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên chật vật đứng dậy, Lý Vũ Hân bảo Diệp Lăng Thiên đừng nhúc nhích, cô tự mình xốc giường lên, ngồi ở mép giường đút canh cho Diệp Lăng Thiên.
"Có nóng không?"
"Không nóng, rất ngon."
"Hôm nay có rất nhiều người đến thăm anh, Trần Tuấn Lương, Vương Lực cùng Chu Ngọc Lâm đều đến đây, ngoài ra còn có mười mấy nhân viên của công ty vệ sĩ nữa, lúc ấy anh đang ngủ, nên em không đánh thức, cũng không để họ vào. Mấy thứ đồ bên kia đều là họ mua đó, rất có lòng." Lý Vũ Hân vừa đút vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn rồi nói: "Bọn họ thật là có lòng."
"Nói thật, em rất cảm động, Điều này cũng kiểm chứng những gì em nói trước đây, anh có một sức hút rất mãnh liệt, sẽ luôn có một số người cứ khăng khăng đi theo anh.”
Diệp Lăng Thiên lắc lắc đầu, nói: "Kỳ thật không phải, giữa người với người có qua có lại, anh không xem họ là nhân viên mà xem họ là anh em của mình. Diệp Sương và Hiểu Tinh đâu?”
"Em kêu họ về rồi, hai người họ đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành, ngày mai họ còn phải đi học nữa nên em đã bảo họ về trước, bệnh viện cũng không cho nhiều người ngủ lại, buổi tối em ở lại, ngày mai Hiểu Tinh học xong tiết một tiết hai vào buổi sáng thì sẽ sang đây thay em để em đến công ty làm việc.” Lý Vũ Hân vừa đút vừa chậm rãi nói.
"Thực ra không có vấn đề gì đâu, đây là phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá chuyên trách chăm sóc, kỳ thật mọi người không cần lo cho anh đâu, hiện tại ngoài việc nằm ỳ ra đấy thì anh cũng chẳng cử động được, mọi người cần làm gì thì cứ làm đi, trong khoảng thời gian này đã khiến mọi người mệt mỏi rồi." Diệp Lăng Thiên thở dài nói.
"Y tá là y tá, cho dù ở khu chăm sóc đặc biệt, y tá cũng không thể chăm sóc tốt hơn người nhà, như vầy cũng tiện mà, chẳng mệt gì cả, Để ba người thay phiên nhau chăm sóc, em và Hiểu Tinh với Diệp Sương, mọi người siết chặt thời gian một chút là được rồi."
"Bác sĩ có nói lần này anh nằm viện bao lâu thì có thể xuất viện không?"
"Ngắn thì ba tháng, lâu thì nửa năm, chủ yếu phụ thuộc vào sự hồi phục của bản thân.”
"Vậy thì hơi lâu." Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười.
"Anh nhặt được cái mạng này về cũng là nhờ ơn ông trời đó, Diệp Lăng Thiên, em cảnh cáo anh lần cuối, em hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng xảy ra những chuyện như vậy, thân thể của không chịu nổi sức ép như vậy nữa đâu." Lý Vũ Hân nghiêm túc nói.
"Vâng, tuân lệnh." Diệp Lăng Thiên cười cười nói.
"Sau một thời gian, sức khỏe của anh tốt hơn thì em còn phải đi Việt Châu một chuyến, không tự mình đến đó khảo sát một chút, em lo lắm, đi cũng không lâu đâu, chỉ bốn năm ngày là đủ rồi."
"Được rồi, anh không sao đâu, có điều em đừng hành xác quá, tiền thì lúc nào kiếm mà chả được.
Ngay khi họ đang nói chuyện, có người gõ cửa, sau đó Lý Yến đi vào.
Lý Yến tiến vào nhìn thấy Lý Vũ Hân đang cho Diệp Lăng Thiên ăn thì rất ngại nên không nói gì.
Lý Vũ Hân thấy Lý Yến, ánh mắt cũng bối rối, trực tiếp đứng dậy, đặt hộp cơm cách nhiệt sang một bên rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói với Lý Yến: "Cô đút anh ấy ăn đi, tôi ra ngoài một chút."
Hành động của Lý Vũ Hân làm cho Lý Yến rất kinh ngạc, cũng làm cho Diệp Lăng Thiên kinh ngạc không kém, Diệp Lăng Thiên cũng không hiểu Lý Vũ Hân làm vậy là ý gì.
Nhưng Lý Vũ Hân không định nói nữa, cô đi ra ngoài nhân tiện đóng cửa lại.
Lý Yến ngẩn người đứng ở nơi đó, nhưng rồi cô cũng bước tới, ngồi vào vị trí của Lý Vũ Hân lúc nãy cầm hộp giữ nhiệt lên đút canh cho Diệp Lăng Thiên.
"Người có chỗ nào không thoải mái không?"
"Mọi thứ đều ổn, đừng lo lắng, còn cô, đã hoàn toàn bình phục chưa?"
"Uhm, ngày mai tôi xuất viện."
"Tốt rồi, Lâm Xung đã chết, sau này cứ làm những việc nên làm, đừng lo lắng về chuyện đó nữa.”
"Tôi sắp được gọi về Đội Cảnh sát Hình sự và tiếp tục công tác ở đó."
"Cái gì? Cô điên rồi, đây là quyết định của ba cô sao?"
"Không, đó là quyết định của chính tôi, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, bây giờ Lâm Xung đã chết, tôi cho rằng đến lúc. Ngồi ở văn phòng thật sự không thích hợp với tôi, mà tôi ngồi cũng không yên, trời sinh tôi đã thích đi bắt phạm nhân, đi tìm manh mối, đây là niềm vui của đời tôi, tôi thích điều này, giống như bố tôi thích tham gia quân ngũ vậy, tôi đã truy bắt phạm nhân suốt mười năm này, bây giờ đột nhiên bảo tôi ngừng, tôi làm không được. Lúc trước tôi đáp ứng là vi Lâm Xung, tôi sợ mẹ tôi lo lắng, bây giờ Lâm Xung đã chết, không còn ai uy hiếp tôi được nữa, tôi tin, trên đời này, người như Lâm Xung chỉ có một, dám giết cảnh sát lại còn có thế lực lớn như vậy, tôi nghĩ là không còn người thứ hai đâu.”
"Mẹ cô có đồng ý không?"
"Bà ấy sẽ đông ý, tôi sẽ từ từ nói với bà ấy để xin sự đồng ý của bà ấy. Ai cũng có cuộc sống riêng và con đường riêng của mình, tôi có quyền lựa chọn con đường sống cho riêng mình, tôi biết bà ấy muốn tốt cho tôi nhưng bà ấy cũng phải nghĩ cho tôi, chỉ vì sợ chết mà không được làm công việc yêu thích của mình thì sống còn có ý nghĩa gì? Tôi hiện tại chưa tới ba mươi, lẽ nào cả đời này phải sống cuộc sống đếm thời gian trôi khi đi làm hàng ngày sao? Như vậy còn không bằng tôi chết đi cho rồi. Hơn nữa, sau khi trải qua sự việc này, tôi càng quyết tâm tiếp tục con đường cảnh sát hình sự, tôi muốn bắt hết những phần tử tội phạm, không cho họ làm xằng làm bậy nữa. Tôi sẽ đi cầu xin mẹ tôi, từ từ nói cho bà ấy hiểu, cho đến ngày bà ấy đồng ý với tôi.” Lý Yến kiên định nói.
Nhìn thấy Lý Yến kiên quyết như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng không nói được gì nữa, dù sao, anh cũng chỉ là người ngoài, suy nghĩ của Lý Yến và suy nghĩ của mẹ Lý Yến kỳ thật đều không sai, trong chuyện này không có vấn đề ai đúng ai sai mà là vấn đề lập trường. Hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng tin vào câu nói đó của Lý Yến, không thể xuất hiện một Lâm Xung thứ hai, nhưng vẫn có nguy hiểm. Về phần lựa chọn như thế nào, đó là việc riêng của Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó bảo Lý Yến bỏ thìa xuống, anh đã ăn no rồi.
"Cô có nói với cô ấy chuyện gì không?” Diệp Lăng Thiên đột nhiên hỏi Lý Yến.Đọc nhanh tại Vietwriter
Lý Yến biết người mà Diệp Lăng Thiên ám chỉ chính là Lý Vũ Hân.
Lý Yến gật đầu, nói: "Uhm, tôi đã nói với cô ấy, tôi thích anh, tôi yêu anh.”
CHƯƠNG 511: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (1)
“Ha ha, khắc cốt minh tâm thật, đúng là câu chuyện tình yêu thê mỹ mà, có phải cô định chết vì tình yêu cùng với anh ấy không, có phải tôi nên nhìn cô bằng con mắt khác không. Lý Yến, nếu cô thật sự muốn chết thì Diệp Lăng Thiên đúng là đã nhìn lầm cô rồi, anh ấy vì cứu cô mà bỏ mạng, kết quả người mà anh ấy hy sinh tính mạng để cứu lại đang định tuẫn tình cùng anh ấy, vậy cô nói cho tôi biết, vì sao anh ấy lại phải đi cứu cô? Lại vì sao mà anh ấy phải đi chịu chết? Vì sao anh ấy lại bỏ mặc em gái, bỏ mặc công ty, không đi kết hôn với tôi để đi đổi lấy mạng sống cho cô?” Lý Vũ Hân cười lạnh, sau đó lại nói tiếp: “Thật ra cô cũng chẳng có lỗi lầm gì với tôi cả, tôi chẳng là gì của anh ấy, thật ra là tự anh ấy muốn đi chịu chết, tôi buồn tôi oán cũng không có tác dụng gì, càng không thể trách các người, hôm nay tôi ra nông nỗi này là vì tôi đã chọn sai người. Gia đình các người chạy đến đây để làm gì? Nếu chỉ đơn thuần muốn đến đây để thể hiện lòng xin lỗi của các người với tôi thì hoàn toàn không cần thiết, tôi đã nói rồi, là tự anh ấy muốn đi chịu chết, không liên quan gì đến các người, cho nên các người không cần xin lỗi chúng tôi, tôi cũng không muốn nghe ba chứ thật xin lỗi kia.”
“Tôi muốn nhìn anh ấy, được không? Chỉ nhìn một cái thôi.” Lý Yến chưa từng ngừng khóc, gần như cầu xin Lý Vũ Hân.
“Anh ấy ở trong đó, cô muốn nhìn thì cứ nhìn, không ai cản cô. Nhưng tôi chỉ muốn nói với các người một câu, tuy các người không yêu cầu anh ấy đi cứu, nhưng các ngươi nên nhớ cho kỹ, anh ấy là vì các người nên mới thành ra thế này.” Lý Vũ Hân nói xong thì đứng dậy, kéo Diệp Sương đi qua bên bên hành lang.
Lý Yến đứng tại chỗ nhìn Lý Vũ Hân và Diệp Sương rời đi, tim cô rất đau rất đau, cô thật sự rất hy vọng rằng lúc này người đang nằm bên trong là cô chứ không phải Diệp Lăng Thiên, nếu có thể đổi, cô chắc chắn sẽ dùng cô để đổi mạng Diệp Lăng Thiên mà không chút do dự. Thật ra ngay vào khoảnh khắc cuối cùng ở trong sơn động, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ cố gắng hết sức để cô và Diệp Lăng Thiên được cứu viện, nếu cuối cùng Diệp Lăng Thiên chết đi, cô cũng sẽ chết cùng anh. Nhưng những lời Lý Vũ Hân vừa nói lúc nãy đã làm cô thức tỉnh, nếu cô chết đi, vậy thì cái chết của Diệp Lăng Thiên có ý nghĩa gì chứ? Vì sao anh ấy lại phải chết?
Lý Yến đi đến bên ngoài phòng ICU nhìn vào trong, nhưng cửa sắt đã đóng lại, không thể nhìn được gì, cũng chỉ có thể nhìn thấy căn phòng tiêu độc ở bên ngoài. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn đứng ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới bị mẹ cưỡng ép lôi về phòng bệnh.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Sau khi meh Lý Yến về phòng bệnh rồi, lập tức hỏi Lý Đông Sinh và Lý Yến.
“Tôi đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Lăng Thiên, lại liên hệ hỏi xem đoàn chuyên gia hội chẩn do quân khu thành phố Y của chúng ta mời hôm nay có đến được hay không.” Lý Đông Sinh thở dài, từ từ bước ra khỏi phòng bệnh, thật ra người cảm thấy rối rắm khó chịu trong lòng nhất chính là Lý Đông Sinh. Lý Đông Sinh ông quang minh lỗi lạc suốt một đời, nhưng ở chuyện này, ông cũng cảm thấy ông là kẻ tiểu nhân, vô cùng tiểu nhân, là một tên tiểu nhân mà đến ông cũng khinh thường.
“Cô gái kia là ai?” Mẹ Lý Yến hỏi.
“Cô ấy tên là Lý Vũ Hân, là bạn gái của Lăng Thiên, người còn lại là Diệp Sương, là em gái ruột của Lăng Thiên.” Lý Yến dựa vào giường bệnh, nhìn trần nhà từ từ đáp.
“Bạn gái? Rốt cuộc là sao thế này? Không phải hai đứa đang hẹn hò sao? Sao cậu ta lại có bạn gái?” Mẹ Lý Yến có vẻ hơi tức giận.
“Mẹ, mẹ cảm thấy bây giờ nói về vấn đề này có ý nghĩa gì không? Mẹ cảm thấy bây giờ là lúc bàn về vấn đề này à?” Lý Yến rất mệt mỏi.
Mẹ Lý Yến cúi đầu, không nói gì nữa, thật ra bà cũng không biết quá nhiều, chỉ biết Diệp Lăng Thiên bị thương vì cứu Lý Yến.
“Hai người bọn họ vốn là một đôi, con và Diệp Lăng Thiên vốn chỉ là bạn bè, bạn bè rất bình thường, bọn con chẳng có mối quan hệ đặc biệt nào cả, chỉ có mẹ là luôn hiểu lầm mối quan hệ của bọn con. Đương nhiên chuyện con thích, con yêu anh ấy là thật, nhưng anh ấy không yêu con, người anh ấy yêu là Lý Vũ Hân, có lẽ ở trong lòng anh ấy, con chỉ là một người bạn bình thường. Mẹ, cô ấy đánh con là đúng, nếu cô ấy không đánh con thì mới là lạ đó, đừng nói là đánh, cho dù cô ấy có giết con thì con cũng sẽ không tránh. Là con, là con hại chết Lăng Thiên, là con chôn vùi tình yêu của bọn họ, nếu không phải do con, có lẽ cô ấy đang bàn bạc chuyện kết hôn với Diệp Lăng Thiên rồi, mẹ không thấy được sao? Cô ấy và Lăng Thiên là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi đến cỡ nào chứ, lại vì con mà thành ra thế này.” Lý Yến nói một lúc, lại chảy nước mắt.
Mẹ Lý Yến lập tức không nói nên lời, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho bản thân, rồi lại lau cho Lý Yến, từ tốn nói: “Là chúng ta có lỗi với người ta, là chúng ta hại người ta. Yến, sau này cho dù mẹ và ba con có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cho bọn họ.”
“Nhưng như thế thì lại có ích gì chứ? Anh ấy đã không còn nữa.” Lý Yến cười mỉa, sau đó nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn ở một mình.”
“Đừng, Yến, con nhất định đừng làm chuyện ngu ngốc gì, nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ và ba con phải làm sao đây.” Mẹ Lý Yến lập tức sợ hãi kéo Lý Yến.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con sẽ không tự sát. Lăng Thiên còn chưa chết, không phải bác sĩ bảo anh ấy còn có một phần nghìn cơ hội sao, một phần nghìn thì vẫn là cơ hội, vẫn còn hy vọng, trước khi anh ấy chết, con cũng sẽ không chết. Hơn nữa lúc nãy Lý Vũ Hân đã nói với con, mạng của con là do Diệp Lăng Thiên dùng mạng anh ấy để đổi, con sẽ không chọn cái chết, bởi vì mạng của con không phải chỉ của mình con. Mẹ ra ngoài đi, con chỉ muốn yên lặng một mình, con muốn ngẫm lại một vài chuyện, muốn yên lặng một chút.” Lý Yến cảm thấy rất mệt, mệt đến mức nói ra một chữ cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Mẹ Lý Yến nhìn Lý Yến, một lúc lâu sau mới gật đầu rồi ra khỏi phòng bệnh. Tuy bà tin những gì Lý Yến nói, nhưng vẫn đề phòng một chút, không khép kín cửa lại, vẫn còn hé ra một khe hởi, len lén đứng ở ngoài cửa quan sát hành động của Lý Yến. Bà sợ, bà thật sự rất sợ, vì cô con gái này, gần như ngày nào bà cũng lo lắng đề phòng, giống như những gì bà nói, nếu Lý Yến có chuyện gì, bà cũng không sống nổi nữa.
Lý Yến có thể nhìn thấy mẹ cô đang len lén đứng ngoài cửa nhìn trộm, cô cũng không quan tâm, cứ ngây ngốc nhìn trần nhà, không ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì. Bây giờ không có ai biết được tâm trạng của cô. Còn có một người cũng giống như cô, chính là Lý Vũ Hân đang đứng bên cửa sổ, tuy cô không khóc, nhưng hai mắt đã sưng đỏ, nhưng cô vẫn rất kiên cường, kiên cường mà nâng Diệp Sương đã khóc đến té ngã dưới đất lên ôm chặt vào lòng.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 512: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (2)
“Kết quả cuối cùng như thế nào?” Chờ đến khi Lý Đông Sinh đi vào phòng bệnh lần nữa, nước mắt của Lý Yến đã khô, ngồi trên giường hỏi Lý Đông Sinh.
“Kết quả rất tốt, tổng cộng bắt được mười tám phần tử võ trang, tất cả đều có tiền án, nghi phạm Lâm Xung đã bị Lăng Thiên bắn chết, người còn lại cũng bị ba bắt lại, không có ai chạy thoát, dựa theo lời khai của bọn họ, ngày hôm qua cảnh sát tỉnh Y đã bứng toàn bộ mấy hang ổ còn sót lại, bắt được hơn năm mươi người. Chúng ta đã thông báo cho cảnh sát Miến Điện, cảnh sát Miến Điện cũng đang sắp xếp để triệt phá những hang ổ và địa bàn võ trang chính trong khu vực Miến Điện. Lần này có thể xem như là thắng lớn, điều tiếc nuối duy nhất chính là Lăng Thiên thành ra thế này.” Lý Đông Sinh thở dài.
“Thật ra anh ấy có rất nhiều cơ hội để chạy trốn, nếu anh ấy chỉ có một mình, dựa vào năng lực đánh du kích trong núi của anh ấy hoàn toàn có thể giết chết hết đám người đó mà không hề bị thương, anh ấy vì cứu con, chỉ vì cứu con nên mới quyết định hy sinh bản thân. Ba, con xin ba, nhất định phải cứu anh ấy, cứu sống anh ấy, được không?”
“Đương nhiên ba sẽ nghĩ hết mọi cách để cứu cậu ta, ba vừa mới liên lạc, một đoàn chuyên gia từ bệnh viện tổng của thành phố Y đã lên máy bay, buổi chiều có thể đến bệnh viện tiến hành hội chân. Nếu trong nước không được, chúng ta sẽ nghĩ cách mời chuyên gia nước ngoài về, tóm lại, chúng ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng mà Yến à, con phải chuẩn bị tâm lý trước, tiêu chuẩn chữa bệnh và bác sĩ ở tại bệnh viện này cũng đã thuộc hàng top trên thế giới rồi.” Tuy Lý Đông Sinh không nói rõ, nhưng cũng coi như đã nói cho Lý Yến, thật ra Diệp Lăng Thiên không có quá nhiều hy vọng.
“Con biết.” Lý Yến gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Vũ Hân ngơ ngác ngồi bên ngoài phòng ICU, tối qua cô đã ngồi ngây người ở đây nguyên đêm, hôm nay là đêm thứ hai. Lúc cô đang ở Nghi Châu thì nhận được điện thoại của Diệp Sương nói với cô chuyện của Diệp Lăng Thiên, lúc đó cô gần như muốn chết ngất, lập tức từ Nghi Châu bay về Đông Hải, vẫn luôn ở trong bệnh viện, không đi nơi nào, trong lòng cô rất rối, mãi đến bây giờ vẫn còn trống rỗng, cô không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Ngay lúc Lý Vũ Hân ngồi một mình ngây ngốc, lại thấy Lý Yến vịn tường bước từ từ đến.
Lý Vũ Hân nhìn Lý Yến, đứng dậy đi ra ngoài, cô hận Lý Yến, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ gì, cô gần như hận cả gia đình Lý Yến thấu xương, nếu không phải vì Lý Yến thì sao Diệp Lăng Thiên lại thành ra thế này chứ.
“Cô Lý, tôi có vài lời muốn nói với cô.” Lý Yến gọi Lý Vũ Hân lại.
Lý Vũ Hân dừng bước, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy hai chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả.”
“Là Lăng Thiên nhờ tôi chuyển lời với cô.” Lý Yến từ từ bước đến bên cạnh Lý Vũ Hân, nói.
Lý Vũ Hân xoay người nhìn Lý Yến, vài giây sau mới nói: “Cô ngồi xuống, nói đi.” Lý Vũ Hân vẫn lạnh lùng như cũ.
“Thật ra lúc anh ấy ở trong sơn động đã biết được anh ấy không sống nổi nữa, anh ấy nhờ tôi nói với cô, anh ấy yêu cô, nhưng kiếp này cũng thật có lỗi với cô, anh ấy nhờ tôi nói với cô một tiếng xin lỗi, những gì anh ấy nợ cô, kiếp này đã không còn cách nào trả, chỉ đành đợi kiếp sau sẽ trả lại. Cũng nhờ tôi nói với Diệp Sương rằng kiếp này anh ấy cũng không mong cô có thể thành công, không yêu cầu cô phải trở thành nhân vật xuất sắc gì cả, anh ấy chỉ hy vọng cả đời này cô ấy có thể bình an, sống cuộc sống hạnh phúc của riêng cô ấy là được, anh ấy nói, đới với một người mà nói, bình thường đã là phúc, thấy đủ mới biết vui. Đây là nguyên văn của anh ấy.” Lý Yến cảm thấy đứng quá lâu cũng hơi mệt mỏi, lập tức ngồi xuống nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân đứng ở bên cạnh, dựa vào vách tường, nghe Lý Yến thuật lại những lời Diệp Lăng Thiên muốn nói với cô, nước mắt nhịn không được lại chảy xuống.
“Nói cho tôi biết những chuyện đã trải qua, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào, tôi nghĩ tôi có quyền được biết.” Lý Vũ Hân lau nước mắt rồi lạnh lùng nói.
“Thật ra đây không phải là lần đầu tiên anh ấy cứu tôi, đây xem như là lần thứ hai, nguyên nhân của chuyện này là vì hơn hai năm trước tôi từng bắt một tên tội phạm giết người, người này là một tên buôn lậu thuốc phiện. Anh ta có một người anh là kẻ giết người tái phạm, chạy trốn đến tỉnh Y cùng một đám vũ trang ở khu vực Miến Điện để chế tạo và buôn bán thuốc phiện, có một đám đàn em gồm mấy tên liều mạng. Mấy tháng trước, đám người này đi vào thành phố A tìm tôi báo thù, cài bom ở trước xe tôi, chỉ cần xe vừa dừng lại hoặc tôi rời khỏi ghế thì sẽ lập tức nổ tung, tôi chắc chắn sẽ chết. Tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ chết, kết quả Lăng Thiên đến, anh ấy ném tôi khỏi xe, tự ngồi vào ghế lái, sau đó lại thả gạch lên trên xe rồi nhảy khỏi xe, để xe xông lên núi rồi nổ mạnh, cuối cùng đã cứu được tôi, tuy anh ấy cũng bị thương nhưng lại không quá nặng, nói ra thì khá đơn giản, nhhưng trên thật tế lúc đó gần như là chết chắc rồi, nếu không phải anh ấy thông minh như vậy, nếu có chút ngoài ý muốn nào thì anh ấy đã bị nổ chết. Lần này là lần thứ hai, hôm gặp chuyện là ngày giỗ của đứa em trai tên buôn ma túy kia, tên đó muốn bắt và giết chết tôi trước mộ em trai gã ngay ngày giỗ để báo thù, cho nên trước ngày hôm đó một ngày đã ra tay, thông qua vài thủ thuật che mắt tập trung toàn bộ lực chú ý của cảnh sát san một nơi khác, sau đó bắt tôi về huyện Đại Châu. Chuyện khác thì tôi đã không biết, tôi chỉ biết tối hôm đó Lăng Thiên đột nhiên xông vào phòng đang giam giữ tôi, giết chết hai tên đang canh chừng tôi rồi kéo tôi chạy trốn, đằng sâu có có mười mấy tên cướp cầm súng đuổi theo ở phía sau. Bởi vì suốt hai ngày trời tôi không ăn uống gì nên đã cực kỳ yếu, hoàn toàn không thể chạy nổi, anh ấy luôn cõng tôi bỏ chạy, trong quá trình này anh ấy bị trúng hai phát sung. Tôi đã bảo anh ấy thả tôi xuống tự bỏ chạy rất nhiều lần, bởi vì tôi biết được thân thủ của anh ấy, nếu chỉ có một mình anh ấy thì chắc chắn có thể chạy trốn được, nhưng dẫn tôi theo, bị tôi liên lụy thì tôi và anh ấy sẽ cùng chết, nhưng anh ấy không đồng ý, cuối cùng tôi tính tự sát, nhưng lại bị anh ấy phát hiện, không thực hiện được. Cuối cùng không may mắn, chúng tôi bị ép đến bên rìa vách núi, không còn đường để trốn nữa, anh ấy cõng tôi nhảy thẳng xuống dưới, lúc nhảy xuống còn bắn chết tên trùm ma túy kia. Hẻm núi rất cao, chắc khoảng chừng năm mươi mét, sau khi nhảy xuống may nhờ có cây cối giảm xóc nên chúng tôi không chết, không lâu sau thì anh ấy hôn mê, tôi khiêng anh ấy vào một sơn động, khi đó tôi đã phát hiện tình hình của anh ấy rất tệ, đã sốt cao, người toàn là máu, toàn là vết thương. Không lâu sau thì anh ấy tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì nói với tôi anh ấy sắp chết rồi, nói với tôi những lời khi nãy, nhờ tôi chuyển lời cho cô và Diệp Sương.”
Lý Yến ngồi đó nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, chậm rãi kể lại cho Lý Vũ Hân, đương nhiên cô không nhắc đến một số việc, không phải là vì cô không dám nói, dựa theo tính tình của Lý Yến, không có gì là cô không dám nói cả, cho dù Lý Vũ Hân là bạn gái của Diệp Lăng Thiên. Cô không nói là vì đó là chuyện riêng giữa cô và Diệp Lăng Thiên, cô không muốn nói cho bất cứ ai, bởi vì đó là chuyện của riêng hai người bọn họ, không liên quan đến bất cứ ai, đó là một lời hữa của cô dành cho Diệp Lăng Thiên.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 513: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (3)
“Vốn dĩ chuyện này không có chút liên quan nào tới anh ấy, nhưng anh ấy lại không chút do dự tới đó, vì cứu tôi, ngay từ ban đầu anh ấy đã ôm theo ý định đi chết để cứu tôi. Tôi nghe ba tôi nói, cảnh sát đã chuẩn bị tấn công, nhưng anh ấy đã từ chối, cũng cấm cảnh sát không được đi vào thôn trước khi anh ấy cứu người ra, bởi vì, nếu cảnh sát bao vây tiến vào, đám người này chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được, nhưng chắc chắn tôi cũng sẽ chết. Vì cứu tôi, anh ấy lựa chọn việc một mình vào trong để cứu tôi, vì đây là cách duy nhất có cơ hội để cứu tôi ra. Anh ấy đã cứu tôi hai lần, nếu không phải anh ấy, tôi đã trở thành một cái xác lạnh lẽo từ lâu rồi, có lẽ đến cả xác cũng không thể tìm thấy nữa. Đây là mọi chuyện đã xảy ra, cô là người yêu của nah ấy, là người phụ nữ anh ấy yêu, nếu không phải vì tôi, có lẽ hai người có thể ngọt ngào, hạnh phúc ở bên nhau, có thể kết hôn sinh con rồi, mọi thứ đã bị tôi phá hoại, thật ra tôi thà chết đi, tôi thà chết cũng không mong anh ấy xảy ra chuyện, bất kể cô có tin hay không.
Cô nói đúng, tôi yêu anh ấy, tôi thật sự yêu anh ấy, Lý Yến tôi từ nhỏ là một đứa con trai, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, vì tôi thích đánh nhau, thích chơi súng, nghịch gậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi đã từ bỏ cơ hội có thể vào một trường đại học tốt, báo danh vào một trường cảnh sát, lúc còn học ở trường cảnh sát, bất kể là thành tích hay thể lực của tôi đều vô cùng ưu tú, lúc bắn súng tôi đứng đầu toàn trường, tôi còn đại diện cho trường đi thi kickboxing, giành được giải quán quân đội nữ toàn nước, cả ngày tôi đều lăn lộn với đám đàn ông, trong trường cũng vậy, vào đội cảnh sát cũng vậy, mọi người đều không coi tôi là một người phụ nữ, đều xem tôi là anh em của họ, tuy tôi cẩu thả, tùy tiện, nhưng tôi vẫn là một người phụ nữ, tôi cũng có tư cách yêu người khác, chỉ là, tôi vẫn luôn chưa tìm được người đàn ông có thể khiến tôi phải lòng, bởi vì, người tôi yêu buộc phải mạnh mẽ hơn tôi, chỉ có người đàn ông mạnh mẽ hơn tôi mới có thể khiến tôi một mực yêu anh ấy, kết quả anh ấy xuất hiện rồi.
Tôi không biết tôi đã yêu anh ấy từ lúc nào, nhưng tôi biết tôi đã không thể khống chế được tình yêu với anh ấy nữa. Tuy tôi biết, người phụ nữ trong lòng anh ấy là cô, nhưng tôi không để ý, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ ở cùng anh ấy, tôi chỉ giữ tình yêu ấy ở trong lòng thôi, giữ cả đời này. Tôi nói những lời này với cô không phải là muốn tuyên thệ gì với cô cả, tôi chưa từng có kiểu suy nghĩ này, Lý Yến tôi từ trước đến nay làm chuyện gì cũng đều quang minh lỗi lạc, chưa từng làm mấy trò tính toán gì đó, cũng không che giấu bất cứ điều gì, sở dĩ tôi nói với cô những điều này, chỉ là muốn nói với cô, tôi có yêu anh ấy, có thể nói là, tôi yêu anh ấy không ít hơn so với cô, nếu bảo tôi đi chết vì anh ấy, tôi có thể không chút do dự nào mà đi tìm cái chết. Tôi cũng muốn nói với cô, trong tim anh ấy từ đầu tới cuối đều không có tôi, chỉ có cô, anh ấy thật lòng yêu cô, cho dù vào giây phút anh ấy biết mình sắp chết đi, người phụ nữ mà anh ấy nghĩ đến cũng là cô.” Lý Yến nói đến đây, ánh mắt rất kiên định, vô cùng kiên định.
Lý Vũ Hân vẫn luôn dựa vào tường, đầu hướng ra bên ngoài nghe Lý Yến nói, không ai biết cô đang nghĩ gì trong lòng.
“Tôi biết cô hận tôi, thật ra tôi cũng hận bản thân mình, tôi hận bản thân tại sao lúc đó không quả quyết, quả đoán hơn một chút, nổ một phát súng tự giết bản thân, cho dù anh ấy có cướp súng của tôi tôi cũng có thể cắn lưỡi tự vẫn, nói cho cùng, lúc đó tôi vẫn không đủ dũng cảm, tôi vẫn có chút mong ước bản thân có thể sống tiếp, vì vậy, tôi hận sự yếu đuối của mình, nếu không phải sự yếu đuối của tôi, anh ấy sẽ không chết, chỉ cần tôi chết rồi, tôi sẽ không liên lụy đến anh ấy nữa, anh ấy hoàn toàn có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà thoát ra ngoài, vì vậy cô nói tôi hại chết anh ấy, quả đúng là như vậy, nếu như không có tôi, thế giới của anh ấy vẫn sẽ luôn yên bình, nếu không có sự xuất hiện của tôi, anh ấy có thể làm một người bình thường như mong muốn của anh ấy, tôi là người đã hết lần này đến lần khác đã phá vỡ sự yên bình của anh ấy, mỗi lần đều mang tới nguy hiểm cho anh ấy, cuối cùng còn hại anh ấy.” Lý Yến vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa? Cô yêu anh ấy cũng được, không yêu anh ấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.
“Không, Lý Vũ Hân, cô tin anh ấy không?” Lý Yến nghiêm túc nhìn Lý Vũ Hân, rồi nói: “Tôi tin anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ không chết, anh ấy không thể chết được, anh ấy là một người đàn ông kiên cường, là người đàn ông kiên cường nhất tôi từng gặp trong cuộc đời này, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chân chính, không ai có thể lấy đi mạng sống của anh ấy, tôi tin, anh ấy sẽ không chết, nhất định anh ấy sẽ sống lại và hồi phục lại.”
Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Lý Yến, một lúc lâu không nói gì.
“Thật ra, tôi không trách bất cứ ai cả, tôi chỉ có thể trách bản thân mình, trách tôi không có năng lực cứu anh ấy.” Lý Vũ Hân đứng đó một lúc lâu không nói gì, cuối cùng mới lẩm bẩm nói.
“Anh ấy chính là một người như vậy, một người khiến cô vừa yêu vừa hận. Lần đó lúc cứu tôi anh ấy cũng dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của tôi, chắn đạn cho tôi, không có anh ấy tôi đã chết từ lâu rồi. Lần này anh ấy vì cứu cô mà trở thành như vậy, thực ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, đây là do anh ấy muốn cứu, không ai có thể ngăn cản được, đây chính là tính cách của anh ấy, nhưng mà, Lý Yến à, tôi phải nói với cô, làm người phụ nữ của anh ấy quá khó khăn, quá vất vả, làm người phụ nữ của anh ấy thực ra nên chuẩn bị sẵn tâm lí để chấp nhận một ngày như vậy. Bây giờ tôi đứng ở đây, có một kết quả như vậy, tôi chỉ có thể nói ông trời quá bất công với tôi, tại sao tôi phải nhận lấy kết quả này? Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi và anh ấy cả, tôi hận anh ấy sao lại ngu ngốc đến vậy, nhưng nghĩ lại, nếu anh ấy không ngu ngốc như vậy, lúc đó tôi cũng đã chết rồi. Vì vậy, tôi không thể nói gì. Tôi cũng tin, anh ấy sẽ không chết. Bởi vì, chuyện mà anh ấy đồng ý với tôi vẫn chưa làm được, anh ấy từng nói, anh ấy sẽ cầu hôn tôi.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lý Yến, hai người phụ nữ cứ ngồi đó như vậy, ở trên ghế bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, không nói lời nào, cũng không động đậy, cứ ngây ngốc ngồi ở đó, có lẽ hai người phụ nữ đều đang nghĩ chuyện riêng của mình trong lòng, cũng có lẽ đang nghĩ về cùng một chuyện.
“Diệp Sương thì sao?” Một lúc lâu sau Lý Yến hỏi.
“Tôi bảo con bé về rồi, con bé đã ở đây vài ngày rồi, tôi không muốn con bé xảy ra chuyện, tôi mong nó có thể trở về nghỉ ngơi. Đối với con bé mà nói, người anh trai Lăng Thiên này là tất cả của con bé, nếu Lăng Thiên xảy ra chuyện, người khó chịu nhất không phải cô cũng không phải tôi, mà là Diệp Sương, không có ai có nhiều tình cảm với Lăng Thiên hơn Diệp Sương cả.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 514: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (4)
“Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cô, nếu anh ấy thực sự không thể tỉnh lại nữa, thì người phụ nữ ở bên anh ấy đến cuối cuộc đời chính là cô chứ không phải tôi. Nói thật, tôi ghen tị với cô, cũng hận cô.” Sắc mặt Lý Vũ Hân vô cảm nói.
“Tôi cũng ghen tị với cô, cho dù vào giây phút anh ấy biết mình sắp ra đi, người phụ nữ mà anh ấy nghĩ đến cũng vẫn là cô, nhưng tôi không hận cô, tôi hận bản thân mình.” Lý Yến cũng chậm rãi nói.
“Lát nữa vẫn còn một người phụ nữ nữa đến, nếu cô ta đến, vậy thì đây thật sự sẽ là một vở kịch của ba người phụ nữ rồi.” Lý Vũ Hân đột nhiên cười, nhưng nụ cười lại rất chua chát, đầy đau khổ.
“Ai?”
“Một người phụ nữ khác cũng yêu anh ấy sâu đậm, một người phụ nữ mới trở về từ nước B.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Lý Yến kinh ngạc nhìn Lý Vũ Hân.
“Chắc bây giờ cô đã biết, làm người phụ nữ của anh ấy cũng không phải một chuyện quá hạnh phúc.” Lý Vũ Hân nhìn sắc mặt kinh ngạc của Lý Yến, chậm rãi nói.
Mà người tiếp theo tới không phải Hứa Hiểu Tinh, mà là Trần Tuấn Lương. Sắc mặt Trần Tuấn Lương bình tĩnh, anh ta bước tới, đi thẳng đến trước mặt Lý Vũ Hân, chỉ có điều không giống với bình thường, anh ta không cười, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
“Chị dâu, rốt cuộc anh trai em như thế nào rồi?” Trần Tuấn Lương hỏi Lý Vũ Hân, bình thường anh ta đều gọi là Sir, nhưng với người khác, anh ta đều gọi là anh Diệp Lăng Thiên.
“Tuấn Lương, sao cậu lại tới rồi?”
“Chị dâu, chị nói em nghe trước rốt cuộc anh em như thế nào rồi?”
“Anh cậu… anh cậu… vì cứu người khác từ một đám xã hội đen nên đã bị thương, bác sĩ nói tình huống rất gay go, cơ hội có thể sống lại không lớn.” Lý Vũ Hân vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trên thế giới này không ai có thể là đối thủ của Sir, không ai có thể làm thương anh ấy được, con mẹ nó chắc chắn là bác sĩ này nói bừa rồi. Anh em đang ở bên trong sao? Em phải đưa anh ấy đi, em đưa anh ấy vào quân đội, tìm quân y. Trước kia mỗi lần anh ấy chiến đấu trở về đều bị thương, mỗi lần quân y đều có thể chữa khỏi.” Trần Tuấn Lương nói rồi chuẩn bị xông thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt.
“Đừng, cậu nghe tôi nói, đừng.” Lý Vũ Hân ngăn cản Trần Tuấn Lương, nhưng sao có thể cản nổi.
“Trần Tuấn Lương, đủ rồi.” Lý Vũ Hân đột nhiên hét lên, sau đó tức giận nhìn Trần Tuấn Lương: “Trần Tuấn Lương, nếu cậu đến để thăm anh cậu, vậy thì ngoan ngoãn ở lại đây, nếu cậu đến để làm loạn, lập tức cút đi cho tôi.”
Trần Tuấn Lương bị Lý Vũ Hân dọa cho một phen, cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
“Xin lỗi chị dâu, em mất bình tĩnh quá.” Trần Tuấn Lương dựa vào tường rồi tụt dần xuống đất, lặng lẽ hút thuốc, một lúc lâu sau mới nói: “Mọi người yên tâm, anh em sẽ không chết đâu, anh ấy không thể nào chết được, nếu anh ấy chết thì đã chết từ lâu rồi, cả đời này của anh ấy đã không biết đi tới ranh giới giữa sự sống và cái chết bao nhiêu lần rồi, bom đạn của kẻ địch cũng không thể lấy mạng anh ấy, em không tin mấy tên vớ vẩn có thể lấy mạng anh ấy. Nhất định sẽ không sao đâu.”
“Không biết, bên cảnh sát đã mời tổ chuyên gia từ thành phố Y tới tiến hành hội chẩn, sau hội chẩn sẽ có một tin tức chuẩn xác nhất. Tuấn Lương, sao cậu lại biết?” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Công ty có việc phải tìm Sir, có thể là do mãi em cũng không thể gọi điện cho anh ấy, không thể nào gọi được, hết cách, em đành phải đến nhà hai người tìm, nhưng mà, Diệp Sương nói với em Sir xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện, đã hết cách cứu rồi, em bèn tới đây. Chị dâu, có thể nói cho em biết người làm thương anh em là ai không? Em phải trả thù thay cho anh ấy.” Ánh mắt Trần Tuấn Lương hiện lên sự lạnh lẽo, anh ta nói.
“Kẻ đứng đầu đã bị anh ấy giết rồi, toàn bộ những người còn lại cũng đã bị bắt, tội danh của bọn họ sẽ bị xử bắn hết, không một ai có thể thoát được cả.” Lý Yến nghiến răng nói.
“Tuấn Lương, giúp tôi làm một chuyện, bây giờ tôi cũng không tìm được người khác, cậu là anh em tốt nhất của Lăng Thiên, tôi chỉ có thể tìm cậu.”
“Chị dâu nói đi, lên núi đao xuống biển lửa em cũng không nhíu mày lấy một cái.” Trần Tuấn Lương đứng dậy.
“Đây là chìa khóa nhà tôi, cậu cầm lấy, bây giờ cậu trở về, giúp tôi trông chừng Diệp Sương, không được rời bỏ phút nào, đừng để con bé xảy ra chuyện, tôi phải ở bệnh viện phía bên này trông coi. Cậu trở về chăm sóc tốt cho Diệp Sương, một khắc cũng không được rời khỏi con bé. Biết chưa, nhất định không được để con bé xảy ra chuyện.” Lý Vũ Hân nhắc đi nhắc lại.
Trần Tuấn Lương nhìn Lý Vũ Hân, gật đầu, nhận lấy chìa khóa trong tay Lý Vũ Hân, rồi nói với cô: “Chị dâu, đừng quá lo lắng, tin em, Sir nhất định không sao đâu, anh ấy là thần trong lòng chúng ta, thần sao có thể chết được chứ? Sẽ không đâu, tin em. Có chuyện gì nhớ lập tức gọi điện thoại cho em.”
Trần Tuấn Lương không lải nhải quá nhiều, nhận lấy chìa khóa rồi quay người rời đi.
“Cô trở về nghỉ ngơi đi, ngồi ở đây cũng không có tác dụng gì, đừng có khiến bản thân trở nên tệ đi.” Sau khi Trần Tuấn Lương rời đi, Lý Vũ Hân nói với Lý Yến.
“Ở đây đợi đi, tôi tin lời Trần Tuấn Lương nói, anh ấy sẽ không sao đâu, tôi phải đợi anh ấy tỉnh lại!” Lý Yến lắc đầu.
Lý Vũ Hân chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa nhìn vào trong, chậm rãi nói: “Vậy thì đợi đi, đợi đi.”
Ngồi một lúc lâu thì nhìn thấy một người phụ nữ kéo vali vội đi về hướng này, trên mặt người phụ nữ đó toàn là nước mắt.
“Vũ Hân, anh ấy ở đâu? Anh ấy ở đâu? Đã khỏe chưa, đã tỉnh lại chưa?” Hứa Hiểu Tinh chạy tới, ném vali qua một bên rồi kéo Lý Vũ Hân hỏi.
“Chưa, chuyên gia từ thành phố Y tới đang ở bên trong tiến hành hội chẩn, vẫn chưa có kết quả cuối cùng.”
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy được. Anh ấy đâu? Lăng Thiên đâu? Anh ấy ở đâu?”
“Ở bên trong, không có chuyển biến tốt đẹp gì cả, giống những gì trước đó tớ nói với cậu. Hiểu Tinh, đừng kích động, ngồi xuống đi, vẫn chưa tới ải cuối cùng, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, tớ tin anh ấy sẽ không sao đâu. Ngồi xuống trước đã.” Lý Vũ Hân rất mệt mỏi nói, không phải cơ thể cô mệt mỏi, mà là trái tim, nhưng cô lại không thể không ngừng khiến bản thân trông thật kiên cường để an ủi Diệp Sương, để an ủi Hứa Hiểu Tinh.
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy?” Hứa Hiểu Tinh ngồi phịch xuống ghế, vừa khóc vừa lặp lại những lời này.
“Mạnh mẽ một chút, đừng khóc mà Hiểu Tinh, bây giờ không phải lúc để khóc, tớ tin anh ấy sẽ không sao đâu.” Lý Vũ Hân nhìn dáng vẻ của Hứa Hiểu Tinh, thật ra trong lòng cô vẫn luôn đau đớn như bị dao cứa, nhưng cô buộc phải che giấu nỗi đau của mình, để khiến bản thân trông thật bình tĩnh, thật kiên cường, lúc này nếu mọi người cùng khóc thì ai sẽ là người gánh vác những chuyện này?
“Đúng rồi, sẽ không sao đâu, chắc chắn anh ấy sẽ không sao đâu, một người mạnh mẽ như anh ấy sao có thể có chuyện gì được chứ, không sao đâu.” Hứa Hiểu Tinh lau nước mắt nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 515: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (5)
“Cậu xin nghỉ phép trở về hay là?” Lý Vũ Hân gạt chủ đề kia sang một bên hỏi Hứa Hiểu Tinh, bây giờ cô buộc phải chuyển chủ đề, nếu còn tiếp tục, ba người phụ nữ ở đây sẽ chỉ khóc lóc cùng nhau mà thôi.
“Không, tớ đã từ bỏ lần giao lưu này để về nước trước, tớ không quay lại nữa, đã mang cả hành lí trở về luôn rồi.”
“Cái gì? Sao cậu lại làm như vậy? Cậu có thể xin nghỉ phép trở về mà, cậu làm như vậy thì không phải nửa năm qua của cậu đã uổng phí cả rồi sao? Cậu phải biết, cậu chỉ cần ở đó chơi một năm rồi trở về là cậu có thể thăng chức, cậu có thể được đánh giá cấp bậc rồi, sao cậu lại từ bỏ vào lúc này chứ.” Lý Vũ Hân có chút không hiểu nổi.
“Cậu cảm thấy đây là những thứ tớ muốn theo đuổi sao? Cậu cảm thấy tớ quan tâm những điều này sao? Cậu sai rồi, tớ thật sự không quan tâm một chút nào hết, sở dĩ tớ ra nước ngoài, không phải vì tớ muốn được đánh giá cấp bậc, cũng không phải vì tớ muốn thăng chức, tớ chỉ muốn rời khỏi anh ấy, để bản thân mình tĩnh lại nghĩ kĩ về một vài vấn đề, đồng thời tạo cơ hội cho hai người, vì tớ biết, nếu tớ ở đây, hai người sẽ không bao giờ có thể tốt đẹp được, giữa ba người chúng ta sẽ luôn là cảnh tượng ngại ngùng. Còn bây giờ, anh ấy đã như vậy rồi, cậu cảm thấy tớ tiếp tục ở lại nước B còn ý nghĩa gì sao? Cảm ơn cậu đã thông báo cho tớ, bất kể thế nào, nếu anh ấy thật sự ra đi, tớ cũng có thể nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa rơi nước mắt.
Lý Yến vẫn luôn ngồi ở đó, không lên tiếng dù chỉ một lời.
Lý Vũ Hân chậm rãi lấy một bức thư từ trong túi ra, bức thư này là Lý Đông Sinh đưa cho cô sau khi cô đến bệnh viện, một bức cho Diệp Sương, một bức cho cô.
Lý Vũ Hân mở thư ra, bên trong có hai bức thư, Lý Vũ Hân đưa một bức trong đó cho Hứa Hiểu Tinh, nói: “Bức thư này là anh ấy viết cho cậu, anh ấy đã viết nó trước khi xuất phát, tổng cộng có ba bức, một bức cho Diệp Sương, tớ và cậu mỗi người một bức, thư của chúng ta được đựng trong cùng một phong bì, phía trên ghi là viết cho cậu, nên nội dung trong tớ tôi chưa đọc đâu.”
Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nhậm lấy bức thư, rồi mở ra, từ từ đọc.
“Hiểu Tinh, chào cô, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn nửa năm chúng ta không gặp nhau rồi, còn nhớ bữa tối cuối cùng chúng ta cùng ăn trước khi cô đi, còn nhớ cô bảo tôi chăm sóc cho đám hoa cỏ đó, chỉ là thời gian xoay chuyển, vật đổi sao dời, có thể lúc cô đọc được bức thư này tôi đã không còn trên thế giới này nữa, mong lúc cô nghe được tin tức này không cần đau buồn cho tôi, con người kiểu gì cũng sẽ chết, đời này của tôi tuy không dài, vẫn chưa tới ba mươi năm, nhưng những chuyện xảy ra lại rất nhiều rất nhiều, đủ để đạt tới độ dài của một đời người, vì vậy, cái chết đối với tôi mà nói không có gì đáng nuối tiếc cả, nên là, mọi người không cần cảm thấy đau buồn, thương tâm vì cái chết của tôi.
Cô đi nước B đã được một thời gian rất dài rồi, khoảng thời gian này tôi không gọi điện thoại cho cô, không gửi tin nhắn cho cô, không phải vì tôi không nhớ cô, không phải vì tôi không coi cô là bạn bè, chỉ là con người tôi trời sinh cứng nhắc, tôi không biết gọi điện thoại cho cô thì nên nói gì, nên hỏi gì, sợ ngại ngùng, nên tôi không hỏi. Tôi biết sở dĩ cô đi nước B là có sự kiên trì của cô, có phán đoán của cô, nên tôi tôn trọng lựa chọn của cô, cũng không chủ động đi tìm cô, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ cô, thỉnh thoảng sẽ muốn đi dặn dò cô ở nước B một mình nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải chú ý đến sự an toàn, phải thích ứng với hoàn cảnh đang sống, muốn dặn dò cô rất nhiều, rất nhiều. Cuối cùng còn nghĩ, cô là người trưởng thành rồi, sẽ biết cách chăm sóc bản thân, nên cũng không nói gì nữa.
Cô bảo tôi đối xử thật tốt với Vũ Hân, tôi vẫn luôn cố gắng làm điều đó, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy, cũng yêu cô ấy, rất muốn cưới cô ấy, nhưng có một vài điều nuối tiếc là, tôi đã không thể nào làm được điều này nữa, đây chính là chuyện nuối tiếc duy nhất trong cuộc đời của tôi, tôi cảm thấy không xứng với cô ấy. Nếu như có thể, cô giúp tôi khuyên nhủ cô ấy, khuyên cô ấy đừng đau lòng vì tôi, khuyên cô ấy quên tôi đi, cô ấy nên có cuộc sống của cô ấy, hạnh phúc thật sự thuộc về cô ấy. Đồng thời, những lời này tôi cũng muốn nói với cô.
Tôi từng hỏi bản thân liệu có phải tôi thích cô hay không, tôi vẫn luôn không có câu trả lời, cho dù có trả lời cũng chưa từng trả lời trước mặt cô, thật ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, tôi có thích cô, tôi không biết mình thích bao nhiêu, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, tôi có thích cô. Tôi vốn là người trời sinh không nhạy bén với tình cảm, cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu rõ chuyện tình cảm trong đầu mình, tình yêu chắc sẽ là duy nhất, nhưng tôi cảm thấy tình yêu của tôi luôn như một mối tơ vò, nên tôi cũng mê mang, vì vậy tôi mới chọn cách thuận theo tự nhiên đối với chuyện tình cảm này, không nghe cũng không hỏi, sở dĩ làm như vậy không phải vì tôi không dũng cảm không quả đoán, mà vì đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi. Nhưng bất kể như thế nào tôi cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô từng yêu tôi, thích tôi, tình yêu của cô khiến tôi rất cảm động, cũng khiến tôi thay đổi rất nhiều, cho dù đến kiếp sau tôi cũng không thể nào quên người phụ nữ đã từng bán thịt nướng và rao hàng giúp tôi.
Chỗ chậu cây kia của cô tôi vẫn luôn chăm sóc, bọn chúng lớn lên rất tốt, xin lỗi, sau này có lẽ tôi không thể giúp cô chăm sóc chúng nữa, xin hãy tha thứ vì tôi đã không làm tròn lời hứa với cô, tôi thất hứa rồi.
Cuối cùng tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cô, cảm ơn cô đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi, cảm ơn cô đã từng giúp đỡ và đồng cảm với tôi, cảm ơn cô vẫn luôn cùng tôi đi qua những khó khăn trước đó. Bây giờ và về sau, mong cô hãy quên tôi đi, hãy coi tôi như một ngôi sao băng vụt qua trong cuộc đời của tôi, đừng bao giờ nhớ lại. Tôi hi vọng cô hạnh phúc, cũng chúc cô hạnh phúc, cô rất lương thiện, cũng vô cùng thông minh, thật ra cô là người phụ nữ ưu tú nhất mà tôi từng gặp, tôi tin, cô nhất định có thể tìm được một người thật sự có thể đem lại sự hạnh phúc cho cô.
Thật ra có trăm ngàn lời nói cũng không thể nói ra vào lúc này, tôi viết ba bức thư, một bức cho Diệp Sương, một bức cho Lý Vũ Hân, bức thư viết cho cô là bức thư khiến tôi thấy khó khăn và khó chịu nhất, có thể là vì tình cảm của tôi với cô là phức tạp nhất.
Nói đến đây thôi, vĩnh biệt, Hiểu Tinh, mong cô hãy quên tôi, một người vốn không nên xuất hiện tỏng cuộc sống của cô, lại còn làm loạn cuộc sống của cô. Diệp Lăng Thiên.”
Thư không dài, chỉ có hai trang giấy, nhưng Hứa Hiểu Tinh lại đọc rất lâu rất lâu, nước mắt sớm đã khiến bức thư ướt đẫm. Đọc đến cuối cùng, Hứa Hiểu Tinh chạy thẳng tới ôm Lý Vũ Hân, bật khóc thật lớn. Cô vừa khóc, Lý Vũ Hân vẫn luôn cố gắng tỏ ra kiên cường cũng không chịu nổi mà bật khóc, Lý Yến bên cạnh tuy mạnh mẽ ngồi đó, nhưng nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 516: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (6)
Khi Diệp Lăng Thiên thức dậy khỏi giường thì đã là chuyện của một tuần sau rồi, đương nhiên, Diệp Lăng Thiên thật ra không hề biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy, trong kí ức của anh, vài phút trước đó anh còn ở trong hang núi, mà lúc này mở mắt ra đã nhìn thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện.
Cảnh tượng này anh đã trải qua quá nhiều lần rồi, trong đời này, anh đã tê liệt với việc tỉnh lại thì nhìn thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện rồi, trước kia lúc còn ở trong quân đội, gần như sau mỗi nhiệm vụ đều sẽ như này, mà từ sau khi trở về từ quân đội, đây hình như cũng là lần thứ hai rồi, cuộc đời của anh gần như luôn gắn liền với bệnh viện, điều không giống với những lần khác là, lần này anh mở mắt ra nhìn thấy không phải một người phụ nữ nào đó nữa, mà là nhìn thấy bốn người phụ nữ đều đang ngồi trong phòng bệnh, bốn người phụ nữ đều không nói gì, sắc mặt ngây ngốc, người thì ngồi người thì đứng, trông có vẻ rất tiều tụy. Đương nhiên, bốn người phụ nữ này không cần đoán cũng biết là ai, Lý Vũ Hân, Hứa Hiểu Tinh, Lý Yến và em gái của anh, Diệp Sương.
Bốn người phụ nữ đều không phát hiện ra Diệp Lăng Thiên đã tỉnh dậy, vì bọn họ đã ở trong đây quá lâu rồi. Bốn năm ngày trước Diệp Lăng Thiên đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến đây, ở trong căn phòng mà chính quyền thành phố A đã đặc biệt sắp xếp cho anh, tổ chuyên gia của thành phố Y ở lại đây hai ngày đã đưa ra kế hoạch chữa trị chi tiết, còn đích thân hướng dẫn một ngày rồi mới rời đi, theo lời bọn họ nói, cơ hội anh có thể tỉnh lại không lớn, những cũng không nói là không có khả năng, bọn họ cũng đã cố hết sức của mình, những điều có thể làm được cũng chỉ như vậy mà thôi, mọi thứ đều phải trông chờ vào ý chí của bệnh nhân, sau đó bọn họ đã rời đi.
Lời của tổ chuyên gia khiến mấy người phụ nữ vui có buồn có, vui là vì Diệp Lăng Thiên vẫn còn cơ hội tỉnh lại, buồn là vì tổ chuyên gia đã nói rõ rồi, cơ hội có thể tỉnh lại không lớn. Từ sau khi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người phụ nữ gần như ngày nào cũng ở lại đây. Sau khi Hứa Hiểu Tinh quay trở về thì phải đến trường lên lớp, Diệp Sương cũng vậy, Lý Vũ Hân quản lí hai công ty, nhưng mà, sau khi bận rộn xong, mấy người phụ nữ đều sẽ xuất hiện trong phòng bệnh, tuy mọi người đều biết ở lại đây cũng không có việc gì để làm, nhưng vẫn kiên trì ở lại, cho dù chỉ ngồi ngây ngốc ở đó cũng được. Người duy nhất ở từ sáng tới tối chỉ có Lý Yến, phòng bệnh của cô không ở bên này, mà ở tầng dưới, nhưng trừ khi phải truyền dịch hay tiêm thuốc, còn đâu cô đều sẽ ở trong đây, vết thương của cô không xem là nặng, về cơ bản đã được chữa khỏi rồi.
Diệp Lăng Thiên mở mắt ra nhìn bốn người phụ nữ, không nói gì, chỉ im lặng nhìn, đầu anh đang nhớ lại và tính toán, bởi vì anh có thể cảm nhận được đầu óc mình không phải đang rất tỉnh táo, mà là rất nặng nề, nhưng anh biết rõ một điều, lần này anh vẫn chưa chết, anh sống lại rồi, lịch sử như lại tái diễn một lần nữa.
Cuối cũng Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được mà ho một tiếng, anh còn có thể cảm nhận được, nội tạng của mình đã bị thương, bên trong còn có chút đau, nên anh sẽ ho, mà khi ho sẽ gây ra một cơn đau.
Tiếng ho của Diệp Lăng Thiên đánh thức bốn người phụ nữ đang chìm trong tâm sự riêng của mình, bốn người phụ nữ gần như đồng thời nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, khi thấy Diệp Lăng Thiên nằm trên giường mở mắt nhìn bọn họ cười, sắc mặt bốn người phụ nữ đều kinh ngạc, ngay sau đó Diệp Sương nhào tới hét lên: “Anh, anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Mấy người phụ nữ còn lại gần như đồng thời bật khóc, khóc vô cùng lớn tiếng, nhưng trên mặt lại toàn là nụ cười.
“Chào mọi người.” Diệp Lăng Thiên dùng sức nói, vì anh cũng không biết nên nói gì.
“Gọi bác sĩ, mau đi, mau đi gọi bác sĩ.” Diệp Lăng Thiên tỉnh táo lại trước, kêu lên.
“Tôi đi.” Lý Yến lau nước mắt rồi đứng dậy, trước khi đi còn nhìn qua Diệp Lăng Thiên, rồi mới ra ngoài.
“Anh cảm thấy thế nào rồi? Thấy thế nào rồi?” Hứa Hiểu Tinh bước tới, nước mắt chảy đầy khắp gương mặt cô.
“Rất tốt, tôi rất ổn.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, sau đó đưa tay ra vuốt ve mái tóc Diệp Sương: “Nhóc này, đứng dậy đi, anh không sao rồi, em đè vậy anh khó chịu.”
Diệp Sương vội rút bàn tay đang đè trên người Diệp Lăng Thiên ra.
“Diệp Lăng Thiên, anh là đồ khốn nạn, anh khiến bọn tôi sợ muốn chết rồi đó biết không? Anh biết mấy ngày này chúng tôi sống như thế nào không, anh biết không?” Hứa Hiểu Tinh không kìm được mà mắng Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân vẫn luôn đứng ở đầu giường nhìn Diệp Lăng Thiên, tuy cô vẫn luôn muốn mạnh mẽ, nhưng lúc này nước mắt lại không ngừng rơi xuống, tuy anh không nói gì cả.
“Xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi, xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó nhìn Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân.
“Anh đừng nói nữa, anh còn rất yếu, đợi bác sĩ đến trước đã, xem xem bác sĩ nói thế nào, hai người cũng đừng khóc nữa, lau nước mắt đi đi.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa lấy giấy lau nước mắt.
Lúc này, Lý Yến đưa hai bác sĩ đi vào, ngay sau đó còn có mấy bác sĩ khác nữa, đều vây xung quanh Diệp Lăng Thiên, có người lấy máy móc ra đo lường cho Diệp Lăng Thiên, có người hỏi Diệp Lăng Thiên vài vấn đề, hỏi rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nói một câu: “Người nhà đến phòng làm việc của tôi một lát.” Sau đó dẫn đám người kia rời đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hứa Hiểu Tinh và Lý Yến đều đứng yên bất động, người ta nói là người nhà, mà hai người họ chẳng là gì cả.
Lý Vũ Hân nhìn một lúc, cuối cùng nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, đi, cùng chị đi xuống phòng làm việc của bác sĩ đi.” Rồi đưa Diệp Sương rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Hiểu Tinh và Lý Yến.
“Cô sao rồi? Không sao chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Yến. Nói thật, gặp lại Lý Yến một lần nữa anh cảm thấy rất ngại ngùng, những chuyện từng làm với Lý Yến trong hang núi lần lượt hiện ra trước mắt, tuy không phải anh tình nguyện làm, cũng không phải anh muốn làm, nhưng cũng đã làm rồi, không thể phủ nhận, Lý Yến là người phụ nữ của anh. Trong lòng một người đàn ông, người phụ nữ mà anh ta đã từng làm tình qua thì chính là người phụ nữ của anh ta, loại nhận thức này tuy bá đạo và nông cạn, nhưng lại là bản năng của động vật, bản năng của động vật giống đực.
“Không sao, tôi rất ổn.” Lý Yến nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, cô có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Lăng Thiên, nhưng vì Hứa Hiểu Tinh ở đây, cô lại không thể nói gì, không chỉ cô, ba người phụ nữ có ai là không chất chứa đầy lời cảm xúc trong lòng muốn nói chứ? Đối với phụ nữ mà nói, thời gian mấy ngày này quả thực rất khó khăn, rất đau khổ.
“Những người kia thì sao? Đã bắt được chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Bắt được rồi, Lâm Xung đã bị phát súng cuối của anh bắn chết, những người còn lại đã bị bắt hết rồi, không một ai thoát được, theo cáo buộc của bọn họ, cảnh sát bên tỉnh đã bắt hết các băng nhóm còn lại đang ẩn náu trên địa bàn tỉnh Y, bắt được hơn năm mươi người. Ngoài ra bọn tôi đã thông báo cho cảnh phát Miến Điện, cảnh sát Miến Điện cũng đã phá hủy tổ chức và căn cứ vũ trang của Lâm Xung ở Diện Điền. Tập đoàn Lâm Xung đã mất hết rồi.” Lý Yến chậm rãi nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 517: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (7)
“Vậy thì tốt, anh ta chết rồi, sau này cô sẽ an toàn.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhõm gật đầu, ban đầu tại sao trước khi nhảy xuống Diệp Lăng Thiên vẫn muốn nghĩ cách giết Lâm Xung, thứ nhất là vì trả thù, hơn nữa là để diệt trừ hậu họa cho Lý Yến, chỉ cần Lâm Xung còn chưa chết, sớm muộn gì cũng có một ngày Lý Yến chết trong tay anh ta, vì vậy, lúc đó Diệp Lăng Thiên mới kiên định muốn giết chết Lâm Xung.
Lý Yến gật đầu, nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nhìn Hứa Hiểu Tinh, sau đó mới nói: “Tôi ra ngoài gọi điện cho ba tôi.” Sau đó cô đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên.
“Lăng Thiên, tôi xin anh đấy, sau này đừng có đi làm mấy chuyện mạo hiểm như vậy nữa có được không, anh không quan tâm đén mạng sống của mình, nhưng chúng tôi quan tâm, nếu anh thật sự đi rồi, Vũ Hân phải làm sao? Diệp Sương phải làm sao? Sao anh không nghĩ cho cảm nhận của bọn họ? Anh biết những ngày này Vũ Hân đã trải qua như thế nào không? Nửa tháng rồi, cô ấy chưa từng có một giấc ngủ ngon nào, trong lòng cũng đã sụp đổ rồi, nhưng vẫn phải chịu đựng giúp anh quản lý hai công ty, giúp anh chăm sóc Diệp Sương, nếu anh thật sự rời đi, anh bảo đời này cô ấy phải sống như thế nào? Anh biết mấy ngày nay chúng tôi trải qua như thế nào không? Anh biết bọn tôi khổ sở như thế nào không? Diệp Lăng Thiên, anh quá ích kỉ rồi đó.” Hứa Hiểu Tinh đợi Lý Yến ra ngoài mới bật khóc, vừa khóc vừa mắng Lý Vũ Hân.
“Xin lỗi, khiến cô lo lắng rồi.” Diệp Lăng Thiên thở dài một hơi rồi nói.
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Hiểu Tinh lập tức hỏi.
“Vẫn ổn, tôi nghĩ, chỉ càn tỉnh lại rồi thì chết không nổi đâu.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói.
“Im miệng, đừng nói chữ chết nữa, nghe thấy chưa.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Từ lúc tôi vào viện đến nay đã bao lâu rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ mười ba rồi, anh biết không, anh đã hôn mê mười ba ngày rồi, đến cả chuyên gia đến từ thành phố Y cũng nói tỉ lệ tỉnh lại của anh không cao, chúng tôi đã sắp tuyệt vọng rồi anh biết không, nhưng ông trời phù hộ, anh tỉnh lại rồi. Nếu anh mà thật sự đi, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao. Tôi xin anh, sau này đừng làm loại chuyện mạo hiểm này nữa.
“Được, tôi đồng ý với cô, sau này sẽ không làm nữa.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Sao cô lại trở về rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Vũ Hân gọi điện thoại cho tôi, nói đến chuyện của anh, tôi biết, cô ấy muốn tôi trở về để gặp anh lần cuối. Vì vậy, tôi đã xin kết thúc kì học trao đổi, về hẳn đây luôn.”
“Về rồi? Không đi nữa sao?”
“Không đi nữa, về trường tiếp tục dạy học.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cũng không nói gì nữa.
“Bức thư anh viết cho tôi tôi đã đọc rồi.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngơ ra, anh nhìn Hứa Hiểu Tinh, gật đầu rồi không nói gì nữa.
Những bức thư đó là anh bảo Lý Đông Sinh đưa cho bọn họ sau khi anh chết, nhưng không ngờ anh chưa chết mà Lý Đông Sinh đã đưa thư cho Lý Vũ Hân rồi, chuyện này không khỏi khiến Diệp Lăng Thiên thấy ngại ngùng, dù sao có một vài chuyện nếu không phải viết trong di thư, cả đời này anh sẽ không nói ra. Có lẽ lúc đó đối với Lý Đông Sinh mà nói, Diệp Lăng Thiên anh đã không còn có khả năng sống tiếp nữa rồi.
“Thật ra không cần nói xin lỗi với tôi, cũng không cần nói cảm ơn với tôi. Anh có thể xuất hiện trong cuộc đời tôi đã là chuyện tốt đẹp nhất trong đời tôi rồi, cũng là chuyện hạnh phúc nhất. Bất kể là làm gì cho anh, tôi đều tự nguyện, đối với tôi mà nói, mỗi chuyện tôi làm cho anh thật ra đều là một loại hạnh phúc và hưởng thụ của tôi, cho dù đến cuối cùng chúng ta hữu duyên vô phận tôi cũng không hối hận, cũng chưa từng nuối tiếc, chỉ cần anh từng thích tôi, đối với tôi mà nói, đều xứng đáng. Khoảng thời gian ở nước B tôi đã nghĩ rất nhiều, vốn tôi tưởng rằng rời xa anh, đi đến một thế giới không có anh sẽ quên được anh, nhưng sự thật chứng minh không phải như vậy, có một loại khắc cốt ghi tâm, nó sẽ không vì thời gian, không gian thay đổi mà biến mất, ngược lại nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, anh biết không, những ngày tháng ở nước B, thời gian khiến tôi hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là buổi tối nằm trên giường ngủ nhớ về anh, nghĩ lúc đó anh đang làm gì, nghĩ anh đã trở thành như thế nào rồi, nhớ về những chuyện đã từng xảy ra giữa hai chúng ta, nhớ về lần đầu tiên tôi gặp anh, nhớ về việc anh từng cầm ô che cho tôi, tặng bút cho tôi, rất nhiều rất nhiều, nghĩ về anh là việc vui vẻ duy nhất của tôi trong những ngày tháng ở nước B. Tôi dần dần nhận ra, thực ra nhớ nhung chính là một loại hạnh phúc, hồi ức cũng là một sự tốt đẹp. Tôi biết tại sao lúc tôi ở trong nước lại đau khổ như vậy mà đến nước B lại thoải mái hơn rồi, vì tôi biết, tình yêu không liên quan đến việc có ở bên nhau hay không, yêu chính là yêu, không liên quan đến những thứ khác. Ở trong nước, vì tôi luôn nghĩ về việc muốn ở cùng anh, muốn gả cho anh, sinh con cho anh, nên khi nhìn thấy anh và Vũ Hân ở bên nhau thì rất đau khổ, ra nước ngoài, tôi nghĩ thông suốt rồi. Khoảng thời gian này thật ra mọi người đều đã chuẩn bị xong tâm lí anh sẽ ra đi, tôi cũng nghĩ rõ ràng hoàn toàn rồi, tôi yêu anh, Diệp Lăng Thiên, người đàn ông duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, tôi nghĩ có lẽ sẽ không còn người đàn ông nào khác có thể tiến vào trái tim tôi một cách vô lí và bá đạo như anh nữa. Tôi yêu anh, nhưng tôi không muốn ở bên anh, vì tình yêu này là chuyện của một mình tôi, tôi chỉ cần biết mình yêu anh là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói, nói rất nghiêm túc, rất cảm động, có thể thấy, đây quả thực là lời nói thật lòng của cô.
“Sau khi xuất viện, anh kết hôn với Vũ Hân đi.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, không hiểu tại sao Hứa Hiểu Tinh lại đột nhiên nói như vậy.
“Khoảng thời gian anh xảy ra chuyện, người đau khổ nhất chính là Vũ Hân, cô ấy vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết, nội tâm của cô ấy suy sụp, đau khổ đến mức nào, cô ấy yêu anh nhiều hơn bất cứ ai khác, tuy cô ấy chưa từng nói qua, nhưng cô ấy vẫn luôn lặng lẽ, kiên trì làm mọi thứ vì anh, giống như vợ cua anh vậy, chủ trì mọi thứ. Cô ấy từng nói với tôi, nếu anh thật sự ra đi, cô ấy sẽ thay anh chăm sóc cho Diệp Sương như một người vợ của anh, giúp anh quản lí hai công ty, cả đời này sẽ không gả cho người khác nữa. Lăng Thiên, anh nợ cô ấy quá nhiều. Hai người giày vò nhau chắc cũng giày vò đủ rồi, đợi anh khỏe lại thì kết hôn đi. Cho cô ấy một mái nhà, chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 518: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (8)
Diệp Lăng Thiên không trả lời Hứa Hiểu Tinh mà thật lâu sau mới gật đầu nói: "Được."
"Sau khi xuất viện, tôi sẽ cầu hôn cô ấy." Sau đó Diệp Lăng Thiên lại nghiêm túc nói.
"Ở đời, cơ hội không tới lần thứ hai đâu, hai người hãy trân trọng nhau, đừng vì sự cố chấp của bản thân mà bỏ lỡ nhau rồi sẽ hối hận cả đời đấy." Hứa Hiểu Tinh cười nói, như thể cô đã thật sự bình tĩnh trở lại.
"Uhm, tôi hiểu rồi, Hiểu Tinh, tôi biết mình nên làm gì, kỳ thật sau khi trải qua khoảng thời gian ấy và nhìn lại hai người, tôi cũng hiểu ra rất nhiều điều. Tôi cứ nghĩ mình đã trải qua rất nhiều sinh tử trong đời, và đã coi thường sống chết từ lâu, trên đời này hẳn là đã không còn gì đáng để tôi lưu luyến nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Đúng lúc này, Lý Vũ Hân cùng Diệp Sương đi đến, Lý Yến cũng theo sau.
"Bác sĩ nói như thế nào?" Lý Yến đi vào trực tiếp hỏi Lý Vũ Hân.
"Bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại sẽ không sao, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương trên cơ thể còn rất nặng, vẫn phải nằm viện một thời gian nữa. Trong khoảng thời gian này không được cử động và phải ăn thức ăn lỏng. Còn lại cũng không có gì, cứ để anh ấy nghỉ ngơi thêm." Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên bằng ánh mắt phức tạp và nói.
"Không sao à? Không sao là tốt rồi, tốt rồi." Lý Yến lẩm bẩm trong miệng, mắt vẫn còn sưng đỏ.
"Tôi phải đi thay thuốc rồi, mọi người tán gẫu đi." Lý Yến lại nói rồi nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó rời đi. Lý Yến thừa biết Lý Vũ Hân mới là bạn gái của Diệp Lăng Thiên, còn cô thực chất chỉ là người ngoài cuộc, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải tranh giành với Lý Vũ Hân, lúc này có lẽ nên dành không gian lại cho Lý Vũ Hân đích, cô ở lại không thích hợp, tuy rằng trong lòng rất chua xót nhưng cô vẫn tiêu sái rời đi.
Hứa Hiểu Tinh nhìn nhìn Lý Vũ Hân đã im lặng hồi lâu rồi đứng dậy nói với Diệp Sương: "Diệp Sương, đi thôi, hai chúng ta trở về, nấu cho anh trai cô ít soup mang đến đây, cô phụ tôi nhé.”
"Được đó." Diệp Sương tươi cười đáp rồi nói với Diệp Lăng Thiên: "Anh, anh nói chuyện với chị dâu nhé, em đi nấu soup cho anh." Sau đó cùng Hứa Hiểu Tinh rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân trong phòng bệnh, hai người đều biết mọi người rời đi là để tạo cơ hội cho hai người được ở riêng với nhau.
Lý Vũ Hân đứng trước giường bệnh, không nhúc nhích, nhìn Diệp Lăng Thiên, cứ đứng nhìn như vậy mãi rồi đột nhiên nước mắt lưng tròng, trào ra, sau đó cô liền bước tới ôm lấy Diệp Lăng Thiên, vùi đầu vào cơ thể Diệp Lăng Thiên òa khóc.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy với em, tại sao anh lại hành hạ em như vậy, Diệp Lăng Thiên, anh vì cái gì chứ?" Lý Vũ Hân vừa khóc vừa lẩm bẩm, và liên tục đấm vào người Diệp Lăng Thiên.
"Ôi... ôi" Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên hét lên.
"Sao vậy? sao vậy? Xin lỗi, xin lỗi, em đánh trúng anh rồi sao, em… Em… đi gọi bác sĩ.” Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên rên rỉ lập tức ngồi dậy, hoảng sợ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó đứng dậy định gọi bác sĩ.
Nhưng vừa đứng lên cô đã bị Diệp Lăng Thiên kéo tay lại.
"Không đau, lừa em đó." Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân phản pháo lại sự nghịch ngợm của Diệp Lăng Thiên bằng một cái nhìn khinh thường, sau đó ngồi lên ghế và vẫn nắm tay của Diệp Lăng Thiên.
"Thực xin lỗi, Vũ Hân, là anh quá ích kỷ, anh không nên đối xử với em như vậy. Về sau anh sẽ không như vậy nữa."
"Kỳ thật em biết những gì anh làm là đúng, anh sẵn sàng chết vì bạn bè, nếu nói về đạo nghĩa thì anh làm như vậy là đúng. Nhưng em là phụ nữ, phụ nữ có ai không ích kỷ, là phụ nữ em không chấp nhận được cách làm của anh, mạng của anh đâu phải chỉ của một mình anh, anh đi rồi em biết làm sao? Mấy ngày này, khó khăn lắm em mới kiên trì được, lý do em có thể kiên trì được đến giờ này là vì anh vẫn còn chút xíu cơ hội để tỉnh lại, nhưng nếu anh không tỉnh lại thì em sẽ sụp đổ mất thôi. Anh biết không? Anh có biết rằng mấy ngày qua em đã khổ sở thế nào không? Còn có Diệp Sương nữa, con bé ngày nào cũng khóc, riết rồi giống như cả người được làm từ nước mắt vậy, chắc anh biết rằng anh là tất cả đối với con bé, nếu anh xảy ra chuyện thì chẳng khác nào bầu trời sụp đổ. Diệp Lăng Thiên, anh rất không có trách nhiệm, anh có biết không hả?"
“Anh biết, từ nay về sau anh sẽ không như vậy nữa.”"
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Chỉ cần anh tỉnh lại là được. Những chuyện khác về sau chúng ta hãy nói tiếp." Lý Vũ Hân lau nước mắt và nói.
"Công ty thế nào ?"
"Trong công ty mọi việc đều ổn cả, hiện tại cả hai công ty đều do em quản, không có gì đâu, anh cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện của công ty có em rồi, anh đừng lo." Lý Vũ Hân không nói gì với Diệp Lăng Thiên.
"Được." Diệp Lăng Thiên gật đầu, ngây ngô cười nói.
"Có một chuyện anh phải nói rõ cho em." Lý Vũ Hân nói xong lấy ra bức thư Diệp Lăng Thiên đưa cho cô, hỏi: "Công ty vệ sĩ mà anh nói trong thư là của em, sở dĩ anh mở công ty vệ sĩ này là vì em, ngoài ra bản công chứng được đặt trong ngăn kéo của anh cùng với luật sư đã nói rằng sau khi anh chết quyền sở hữu công ty sẽ thuộc về em là sao? Anh phải giải thích rõ ràng chuyện này với em. Em đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu, có phải anh đã sớm biết có một ngày anh sẽ phải đi, cho nên anh đã chuẩn bị trước mọi chuyện rồi không? Tại sao công ty vệ sĩ lại là của em?"
Diệp Lăng Thiên chỉ có thể gượng cười nhìn Lý Vũ Hân, chỉ có thể là cười khổ, vốn tưởng rằng mình sắp chết nên để lại một bức thư tuyệt mệnh để nói rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ rằng mình vẫn ổn, điều này khiến Diệp Lăng Thiên rất xấu hổ.
"Công ty này là do ba em để lại cho em." Diệp Lăng Thiên chỉ có thể ăn ngay nói thật.
"Ba em?" Lý Vũ Hân trố mắt nhìn.
"Uhm, đúng vậy, bố của em đã nói với em khi ông ấy nằm viện rằng ông ấy đã chuyển vào tài khoản của anh 150 tỷ, đây là số tiền mà ông ấy để lại cho em. Đây cũng chính là 150 tỷ không rõ ràng mà anh đã sử dụng để thành lập công ty. Ba em để lại số tiền này cho em nhưng không cho anh nói với em, mà để anh bảo quản thay cho em, anh đã dùng 150 tỷ để mở công ty vệ sĩ, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi. Cho nên, công ty vệ sĩ là của em chứ không liên quan gì đến anh hết, vì vậy nên đưa cho em quản lý." Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ rồi giải thích.
"Diệp Lăng Thiên, anh không phải là người nói dối, và em cũng không ngốc. Ba em muốn để lại tiền cho em thì tại sao không trực tiếp đưa cho em mà laị đưa cho anh? Hơn nữa, với tính cách của anh nếu ba em thật sự đưa tiền cho anh giữ thì anh sẽ động vào số tiền này sao? Anh hãy khai thật đi, em nghĩ em có quyền được biết chân tướng." Lý Vũ Hân bướng bỉnh hỏi.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 519: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (9)
"Vũ Hân, có một số chuyện không phải anh không muốn nói với em, nhưng vì chưa đến thời điểm, mà anh cũng không muốn nói dối em, cho nên, đợi đến lúc nên nói thì anh hiển nhiên sẽ nói với em, bây giờ em có hỏi thì anh cũng không nói cho em biết được, vì anh đã hứa với người khác rồi." Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân thật lâu rồi nói.
"Được rồi, em sẽ không ép anh, em sẽ đợi anh nói cho em biết, nhưng em không muốn anh nói dối hay giấu diếm em.” Lý Vũ Hân gật đầu rồi nói.
"Bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ ngơi. Anh hãy ngủ một lát đi, trước đó em đã gọi điện cho Trần Tuấn Lương và cả Vương Lực nói với họ chuyện anh đã tỉnh, em đoán lát nữa thôi là họ sẽ đến. Cho nên, anh hãy tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Đám anh em này của anh quan tâm đến anh nhiều lắm, trong khoảng thời gian này bọn họ dường như ngày nào cũng đến bệnh viện, đặc biệt là Trần Tuấn Lương, em luôn canh ở bệnh viện rồi cả Diệp Sương nữa đều được anh ta quan tâm chăm sóc, bận tối mặt tối mũi. Còn anh thì đối với bạn bè không chút vụ lợi, làm bạn của anh là một chuyện rất hạnh phúc, cho nên anh cũng có rất nhiều anh em khăng khăng một mực nguyện ý đi theo, tuy nhiên, đối với người phụ nữ của anh mà nói thì đây cũng là một chuyện rất đau khổ.” Lý Vũ Hân vừa thở dài vừa giúp Diệp Lăng Thiên thu dọn chăn.
Diệp Lăng Thiên hiểu ý Lý Vũ Hân nhưng chỉ cười cười chứ không nói gì.
"Được rồi, hãy đi ngủ đi, anh đừng nghĩ đến chuyện khác nữa, có em ở đây rồi, mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa, bây giờ anh chỉ cần bồi dưỡng sức khỏe cho tốt là được, nhé, anh nghỉ ngơi đi.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rồi dịu dàng nói.
"Được." Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần như một đứa bé ngoan. Anh thật sự rất mệt mỏi, đối với anh bây giờ mà nói, dù chỉ nói vài câu cũng là chuyện rất lãng phí sức lực, anh cũng biết, mình thật sự cần nghỉ ngơi rất nhiều.
Vì suy nhược cơ thể, Diệp Lăng Thiên vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi. Lý Vũ Hân ngồi ở bên cạnh ngây ngốc nhìn Diệp Lăng Thiên. Kỳ thật, những ngày qua cô đã hiểu rõ một sự thật, người đàn ông trước mắt đối với cô quá quan trọng, nếu không có anh, cô không biết phải sống như thế nào, cô chưa từng nghĩ đối với Lý Vũ Hân cô mà nói, một người đàn ông lại quan trọng như vậy.
Trong lúc Lý Vũ Hân đang ngây ngốc nhìn Diệp Lăng Thiên thì Trần Tuấn Lương cùng Chu Ngọc Lâm đẩy cửa tiến vào, Lý Vũ Hân nhìn thấy hai người thở dài một tiếng.
"Chị dâu, anh tôi sao rồi?" Trần Tuấn Lương lo lắng hỏi, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên vẫn đang bất động ngủ trên giường.
"Vừa mới ngủ say, anh ấy bây giờ vẫn còn rất yếu, bác sĩ bảo anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi." Lý Vũ Hân nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Trần Tuấn Lương cùng Chu Ngọc Lâm cũng đi theo ra ngoài, vừa bước ra nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài liền an tâm, bên ngoài đã có hơn 20 nhân viên bảo vệ, một số mặc vest và một số mặc đồng phục bảo vệ, tất cả đều đứng ngoài cửa.
"Các anh là?" Lý Vũ Hân hơi bất ngờ, kinh ngạc hỏi.Đọc nhanh tại Vietwriter
"Chị dâu, họ đều là nhân viên, quản lý cơ sở của công ty và cũng là những người anh em của anh ấy. Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến tình trạng của anh ấy, nghe nói anh ấy đã tỉnh nên đều muốn đến đây thăm, nhưng tôi chỉ để mười mấy người đến, số còn lại thì vẫn tiếp tục làm việc." Trần Tuấn Lương giới thiệu.
Trong khi Lý Vũ Hân vẫn còn đang rất cảm động thì Vương Lực cũng chạy tới.
"Tổng giám đốc Lý, anh Diệp đâu? Có phải đã khỏe rồi không? Có phải không?" Vương Lực đang lo lắng hỏi thì thấy Lý Yến cùng vợ chồng Lý Đông Sinh cũng đến, lập tức, cả lối đi nhỏ đều chật kín người.
"Rất cảm ơn mọi người đã đến thăm Diệp Lăng Thiên, anh ấy đã tỉnh lại, bác sĩ đã kiểm tra và đã qua cơn nguy kịch rồi, về sau chỉ cần anh ấy chú ý giữ gìn sức khỏe là có thể hồi phục hoàn toàn. Có điều hiện tại anh ấy đã ngủ rồi, cơ thể của ảnh vẫn còn rất yếu, bác sĩ đã dặn anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều, cho nên thật ngại quá, mọi người đừng vào quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi. Đợi một thời gian nữa, anh ấy khỏe hơn một chút mọi người lại đến thăm, được không. Nơi này là bệnh viện, chúng ta chen chúc ở đây đông như vậy có thể ảnh hưởng đến hoạt động khám chữa bệnh của bệnh viện, tất cả mọi người hãy trở về đi, tôi nhất định sẽ nói lại với anh ấy về tấm chân tình này của mọi người, tôi xin thay mặt anh ấy cảm ơn tất cả." Lý Vũ Hân nói với nhân viên của công ty vệ sĩ.
"Chị dâu đã nói vậy thì mọi người hãy về đi, tâm ý cũng đã nhận rồi, mọi người cứ để đồ ở đây rồi quay về làm việc đi." Trần Tuấn Lương nói.
Lý Vũ Hân lúc này mới nhìn thấy mọi người đều cầm đồ trên tay, một số là sữa, một số là trái cây, một số thì cầm lẵng hoa.
"Mọi người làm gì vậy? Không cần, không cần đâu, tất cả hãy cầm về đi.” Lý Vũ Hân lại cảm động lần nữa.
"Tổng giám đốc Lý, đây đều là chút lòng thành của tất cả mọi người. Tổng giám đốc Diệp rất tốt với các anh em chúng tôi, nếu không có anh ấy, chúng tôi sẽ không có cuộc sống như hôm nay, hơn nữa tổng giám đốc Diệp luôn thật lòng xem chúng tôi là anh em. Mấy thứ này cũng không đắt, chúng tôi đều biết, tổng giám đốc Diệp cũng sẽ không để ý đến chút đồ lặt vặt này nhưng đây đều là chúng tâm ý của chúng tôi. Chúng tôi thật lòng mong tổng giám đốc Diệp có thể sớm ngày bình phục." Một người trong số họ nói với Lý Vũ Hân, sau đó tất cả mọi người đặt đồ ở cạnh cửa, lập tức chỗ đó vun lên thành đống, sau đó nhóm người liền rời đi.
Nhìn thấy đống quà trước cửa, Lý Vũ Hân tràn đầy cảm xúc, nói thật, cô cũng đã làm lãnh đạo công ty nhiều năm rồi, nhưng khi cô có chuyện gì, chưa từng có nhân viên và cấp dưới nào đối với cô như vậy, cho nên nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô thật sự rất xao động.
"Anh ấy đối tốt với người khác, người khác đương nhiên sẽ nhớ đến sự tốt đẹp của ảnh. Những người này đều là quân nhân đã từng tham gia quân ngũ, đều là những người đàn ông lấy nghĩa làm đầu, tốt." Lý Đông Sinh không khỏi cảm thán.
"Mọi người hãy giúp mang mấy thứ này vào phòng bệnh đi, nhớ là nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng đánh thức anh ấy." Lý Vũ Hân gật gật đầu, xem như đồng ý với Lý Đông Sinh, sau đó bảo mấy người Trần Tuấn Lương mang đồ để ngoài cửa vào trong.
"Anh ấy bây giờ thế nào rồi? Bác sĩ cụ thể đã nói gì?" Lý Đông Sinh hỏi Lý Vũ Hân.
"Bác sĩ nói anh ấy không có gì nghiêm trọng, tuy nhiên có thể phải nằm viện lâu dài để từ từ điều trị, từ từ phục hồi, hơn nữa lần này thân thể anh ấy bị thương nghiêm trọng, cho dù có chữa khỏi hoàn toàn thì cũng sẽ biểu hiện ra di chứng khi về già. Cái chính là sau này phải chăm sóc sức khỏe kỹ càng, không được để bị thương nữa." Lý Vũ Hân chậm rãi nói với Lý Đông Sinh.
Lý Đông Sinh gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lý Vũ Hân nói: "Cô gái, nói ra thì đều là lỗi của tôi, nhưng thời gian này người chịu khổ là cô rồi."
"Thư ký Lý, khi đó là tôi quá kích động nên đã nói những lời khó nghe với chú, mong chú đừng để ý. Anh ấy và Lý Yến là… Bạn tốt, hơn nữa anh ấy vẫn rất luôn tôn trọng chú, xem chú là bậc cha chú, bất kể là chú hay Lý Yến thì cũng đã từng giúp đỡ chăm sóc anh ấy rất nhiều, cho nên, giữa chúng ta không cần phải nói gì nữa. Hiện tại anh ấy đã không sao nữa rồi, đây là chuyện may mắn nhất." Lý Vũ Hân thản nhiên nói, cô có thành kiến với cả nhà Lý Đông Sinh, thành kiến ấy sẽ mãi còn đó, vĩnh viễn không thể tiêu tan, nhưng cô cũng là một người phụ nữ lý trí.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 520: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (10)
Lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, trong phòng đã bật đèn, chỉ có Lý Vũ Hân là vẫn ở bên cạnh giường.
"Tỉnh rồi à." Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên tỉnh lại liền hỏi.
"Uhm, bây giờ là mấy giờ rồi? Anh đã ngủ bao lâu?"
"Tám giờ hơn rồi, anh đói bụng chưa? Có canh đây, để em hâm nóng cho anh." Lý Vũ Hân vừa nói vừa mang theo hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, chẳng bao lâu liền quay lại.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên chật vật đứng dậy, Lý Vũ Hân bảo Diệp Lăng Thiên đừng nhúc nhích, cô tự mình xốc giường lên, ngồi ở mép giường đút canh cho Diệp Lăng Thiên.
"Có nóng không?"
"Không nóng, rất ngon."
"Hôm nay có rất nhiều người đến thăm anh, Trần Tuấn Lương, Vương Lực cùng Chu Ngọc Lâm đều đến đây, ngoài ra còn có mười mấy nhân viên của công ty vệ sĩ nữa, lúc ấy anh đang ngủ, nên em không đánh thức, cũng không để họ vào. Mấy thứ đồ bên kia đều là họ mua đó, rất có lòng." Lý Vũ Hân vừa đút vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn rồi nói: "Bọn họ thật là có lòng."
"Nói thật, em rất cảm động, Điều này cũng kiểm chứng những gì em nói trước đây, anh có một sức hút rất mãnh liệt, sẽ luôn có một số người cứ khăng khăng đi theo anh.”
Diệp Lăng Thiên lắc lắc đầu, nói: "Kỳ thật không phải, giữa người với người có qua có lại, anh không xem họ là nhân viên mà xem họ là anh em của mình. Diệp Sương và Hiểu Tinh đâu?”
"Em kêu họ về rồi, hai người họ đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành, ngày mai họ còn phải đi học nữa nên em đã bảo họ về trước, bệnh viện cũng không cho nhiều người ngủ lại, buổi tối em ở lại, ngày mai Hiểu Tinh học xong tiết một tiết hai vào buổi sáng thì sẽ sang đây thay em để em đến công ty làm việc.” Lý Vũ Hân vừa đút vừa chậm rãi nói.
"Thực ra không có vấn đề gì đâu, đây là phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá chuyên trách chăm sóc, kỳ thật mọi người không cần lo cho anh đâu, hiện tại ngoài việc nằm ỳ ra đấy thì anh cũng chẳng cử động được, mọi người cần làm gì thì cứ làm đi, trong khoảng thời gian này đã khiến mọi người mệt mỏi rồi." Diệp Lăng Thiên thở dài nói.
"Y tá là y tá, cho dù ở khu chăm sóc đặc biệt, y tá cũng không thể chăm sóc tốt hơn người nhà, như vầy cũng tiện mà, chẳng mệt gì cả, Để ba người thay phiên nhau chăm sóc, em và Hiểu Tinh với Diệp Sương, mọi người siết chặt thời gian một chút là được rồi."
"Bác sĩ có nói lần này anh nằm viện bao lâu thì có thể xuất viện không?"
"Ngắn thì ba tháng, lâu thì nửa năm, chủ yếu phụ thuộc vào sự hồi phục của bản thân.”
"Vậy thì hơi lâu." Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười.
"Anh nhặt được cái mạng này về cũng là nhờ ơn ông trời đó, Diệp Lăng Thiên, em cảnh cáo anh lần cuối, em hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng xảy ra những chuyện như vậy, thân thể của không chịu nổi sức ép như vậy nữa đâu." Lý Vũ Hân nghiêm túc nói.
"Vâng, tuân lệnh." Diệp Lăng Thiên cười cười nói.
"Sau một thời gian, sức khỏe của anh tốt hơn thì em còn phải đi Việt Châu một chuyến, không tự mình đến đó khảo sát một chút, em lo lắm, đi cũng không lâu đâu, chỉ bốn năm ngày là đủ rồi."
"Được rồi, anh không sao đâu, có điều em đừng hành xác quá, tiền thì lúc nào kiếm mà chả được.
Ngay khi họ đang nói chuyện, có người gõ cửa, sau đó Lý Yến đi vào.
Lý Yến tiến vào nhìn thấy Lý Vũ Hân đang cho Diệp Lăng Thiên ăn thì rất ngại nên không nói gì.
Lý Vũ Hân thấy Lý Yến, ánh mắt cũng bối rối, trực tiếp đứng dậy, đặt hộp cơm cách nhiệt sang một bên rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói với Lý Yến: "Cô đút anh ấy ăn đi, tôi ra ngoài một chút."
Hành động của Lý Vũ Hân làm cho Lý Yến rất kinh ngạc, cũng làm cho Diệp Lăng Thiên kinh ngạc không kém, Diệp Lăng Thiên cũng không hiểu Lý Vũ Hân làm vậy là ý gì.
Nhưng Lý Vũ Hân không định nói nữa, cô đi ra ngoài nhân tiện đóng cửa lại.
Lý Yến ngẩn người đứng ở nơi đó, nhưng rồi cô cũng bước tới, ngồi vào vị trí của Lý Vũ Hân lúc nãy cầm hộp giữ nhiệt lên đút canh cho Diệp Lăng Thiên.
"Người có chỗ nào không thoải mái không?"
"Mọi thứ đều ổn, đừng lo lắng, còn cô, đã hoàn toàn bình phục chưa?"
"Uhm, ngày mai tôi xuất viện."
"Tốt rồi, Lâm Xung đã chết, sau này cứ làm những việc nên làm, đừng lo lắng về chuyện đó nữa.”
"Tôi sắp được gọi về Đội Cảnh sát Hình sự và tiếp tục công tác ở đó."
"Cái gì? Cô điên rồi, đây là quyết định của ba cô sao?"
"Không, đó là quyết định của chính tôi, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, bây giờ Lâm Xung đã chết, tôi cho rằng đến lúc. Ngồi ở văn phòng thật sự không thích hợp với tôi, mà tôi ngồi cũng không yên, trời sinh tôi đã thích đi bắt phạm nhân, đi tìm manh mối, đây là niềm vui của đời tôi, tôi thích điều này, giống như bố tôi thích tham gia quân ngũ vậy, tôi đã truy bắt phạm nhân suốt mười năm này, bây giờ đột nhiên bảo tôi ngừng, tôi làm không được. Lúc trước tôi đáp ứng là vi Lâm Xung, tôi sợ mẹ tôi lo lắng, bây giờ Lâm Xung đã chết, không còn ai uy hiếp tôi được nữa, tôi tin, trên đời này, người như Lâm Xung chỉ có một, dám giết cảnh sát lại còn có thế lực lớn như vậy, tôi nghĩ là không còn người thứ hai đâu.”
"Mẹ cô có đồng ý không?"
"Bà ấy sẽ đông ý, tôi sẽ từ từ nói với bà ấy để xin sự đồng ý của bà ấy. Ai cũng có cuộc sống riêng và con đường riêng của mình, tôi có quyền lựa chọn con đường sống cho riêng mình, tôi biết bà ấy muốn tốt cho tôi nhưng bà ấy cũng phải nghĩ cho tôi, chỉ vì sợ chết mà không được làm công việc yêu thích của mình thì sống còn có ý nghĩa gì? Tôi hiện tại chưa tới ba mươi, lẽ nào cả đời này phải sống cuộc sống đếm thời gian trôi khi đi làm hàng ngày sao? Như vậy còn không bằng tôi chết đi cho rồi. Hơn nữa, sau khi trải qua sự việc này, tôi càng quyết tâm tiếp tục con đường cảnh sát hình sự, tôi muốn bắt hết những phần tử tội phạm, không cho họ làm xằng làm bậy nữa. Tôi sẽ đi cầu xin mẹ tôi, từ từ nói cho bà ấy hiểu, cho đến ngày bà ấy đồng ý với tôi.” Lý Yến kiên định nói.
Nhìn thấy Lý Yến kiên quyết như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng không nói được gì nữa, dù sao, anh cũng chỉ là người ngoài, suy nghĩ của Lý Yến và suy nghĩ của mẹ Lý Yến kỳ thật đều không sai, trong chuyện này không có vấn đề ai đúng ai sai mà là vấn đề lập trường. Hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng tin vào câu nói đó của Lý Yến, không thể xuất hiện một Lâm Xung thứ hai, nhưng vẫn có nguy hiểm. Về phần lựa chọn như thế nào, đó là việc riêng của Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó bảo Lý Yến bỏ thìa xuống, anh đã ăn no rồi.
"Cô có nói với cô ấy chuyện gì không?” Diệp Lăng Thiên đột nhiên hỏi Lý Yến.Đọc nhanh tại Vietwriter
Lý Yến biết người mà Diệp Lăng Thiên ám chỉ chính là Lý Vũ Hân.
Lý Yến gật đầu, nói: "Uhm, tôi đã nói với cô ấy, tôi thích anh, tôi yêu anh.”
Bình luận facebook