Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533-536
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 533: CẦU HÔN (12)
“Được, điểm này em biết, điểm này là điểm chung của em với Vương Lực, ngoài ra, chị dâu mấy lần đến công ty đã từng nhấn mạnh điểm này với chúng em, chị ấy nói đây là sức cạnh tranh chủ lực của công ty chúng ta, bắt buộc phải bảo đảm, nếu không mô hình hoạt động của công ty chúng ta căn bản không thể so sánh với công ty khác, không bảo đảm được mức độ dịch vụ chất lượng cao, công ty của chúng ta chỉ có thể đóng cửa.” Trần Tuấn Lương gật đầu nói.
Diệp Lăng Thiên biết chị dâu trong miệng Trần Tuấn Lương nói là Lý Vũ Hân, nghe thấy cách xưng hô này trong lòng Diệp Lăng Thiên có hơi khó chịu, có điều cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, anh không phải là một người không biết khống chế cảm xúc của mình.
“Trần Tuấn Lương, cậu nói thử tình hình bên phía cậu đi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Trần Tuấn Lương hỏi.
“Bên chỗ em ngược lại không có gì để báo cáo cả, trên cơ bản đều dựa theo nguyên tắc trước đó mà làm, chỉ là theo như anh nói, đã thành lập một ban hoàn chỉnh. Đây là sự cấu thành và phân công của ban.” Trần Tuấn Lương tìm trên bàn làm việc của Diệp Lăng Thiên, sau đó tìm được một bản văn kiện đưa cho Diệp Lăng Thiên, rõ ràng, cái này anh ta đã sớm đưa tới chỗ của Diệp Lăng Thiên rồi, chỉ là Diệp Lăng Thiên mãi không có ở đây.
Diệp Lăng Thiên xem thử, trong phương án của Trần Tuấn Lương có một hệ thống hoàn chính, chia thành mấy bộ phận, dưới anh ta có tổng giáo quan, dưới tổng giáo quan có ba bộ phận, bộ phận hậu cần, bộ phận nhân sự, bộ phận tổng hợp, bộ phận hậu cần quản lý mảnh vật tư cùng cuộc sống thường trực, bộ phận nhân sự phụ trách việc điều động nhân sự..., bộ phận tổng hợp phụ trách các chuyện khác, dựa theo trên này nói, công ty thật ra chia thành hai mảng, dưới Diệp Lăng Thiên chia ra hai phó giám đốc, hai phó giám đốc phụ trách từng mảnh riêng, dưới hai người đều có hệ thống quản lý tương đối độc lập, nhưng hai bên lại có sự liên kết. Diệp Lăng Thiên nghiêm túc xem phương án viết rất chi tiết này thì có hơi ngạc nhiên, có thể nói, loại hệ thống quản lý trước mắt này của công ty là khoa học nhất và có hiệu quả nhất. Công ty chia thành hai mảng, hai bên tương đối độc lập, Vương Lực phụ trách quản lý tiền bạc của công ty, mà Trần Tuấn Lương phụ trách con người, Vương Lực phụ trách nhận đơn hàng, Trần Tuấn Lương phụ trách làm việc.”
“Phương án này là Lý Vũ Hân làm phải không?” Diệp Lăng Thiên sau khi xem xong văn kiện thì mỉm cười hỏi.
“Lợi hại như vậy, cái này cũng biết, quả thật là phương án chị dâu viết, chúng em là dựa vào phương án của chị dâu mà thực hiện, không thể không nói, chị dâu quả thật là người tài, làm theo phương án của chị ấy, hiệu suất cao hơn rất nhiều, ít nhất em không bận như vậy nữa, hơn nữa mỗi người phụ trách chuyện của mình, ngoài ra, bên chỗ Vương Lực có chuyện gì cũng không giống như trước đây, bất luận chuyện gì đều là trực tiếp tìm em, chuyện lớn cũng vậy, chuyện nhỏ cũng thế đều là tìm em, khiến em mệt như con chó vậy, bây giờ tốt rồi, bộ phận bên phía chúng em cùng bộ phận liên quan của bên này kết nối, có chuyện gì trực tiếp liên lạc nói chuyện giải quyết là được.” Trần Tuấn Lương cười nói.
“Ừm, phương án này rất tốt, được rồi, cậu tiếp tục báo cáo đi.”
“Trước mắt bên căn cứ tổng cộng có 1578 nhân công, nhân viên làm việc ở căn cứ có 30-40 người, nhân viên làm việc phổ thông là 1544 người, trước mắt có 1452 đang làm việc, có 72 người dự bị ở căn cứ luân phiên huấn luyện.”
“Dự bị luân phiên là có ý gì?”
“Đây là em với Chu Ngọc Lâm nghĩ ra, dựa theo yêu cầu của anh, chúng em bắt buộc phải đảm bảo tố chất thân thể và kiến thức nghiệp vụ của nhân viên, cho nên phải bảo đảm huấn luyện nhất định, nhưng tất cả nhân viên đều đang làm việc, nơi làm việc cũng không thể thống nhất huấn luyện, như thế không thể bảo đảm tố chất và trình độ nghiệp vụ của nhân viên mãi mãi ở mức độ cao được, cuối cùng chúng em nghĩ ra một cách luân phiên trở về căn cứ huấn luyện. Căn cứ của chúng ta sẽ giữ lại một số người làm người huấn luyện dự bị, cứ mỗi 3 tháng một lần tuân theo huấn luyện, thời gian một lần huấn luyện là nửa tháng, từ trong các dự án rút người về huấn luyện, đồng thời, người bị dự ở bên căn cứ sẽ qua bổ sung, đợi sau nửa tháng bộ phận người này huấn luyện xong rồi, lại triệu tập một nhóm khác về huấn luyện, nhóm người hoàn thành này lại bổ sung vào, như thế có thể bảo đảm công việc và huấn luyện không bị trì hoãn, trước mắt còn đang trong thử nghiệm, hiệu quả khá tốt, không có xuất hiện vấn đề gì khác.”
“Đây là một cách hay, nếu hiệu quả tốt, vậy thì tiếp tục đi, dù sao chuyện bên phía cậu cậu nói là được. Tóm lại vẫn là yêu cầu đó, chất lượng dịch vụ cao bắt buộc phải bảo đảm.” Diệp Lăng Thiên rất tán thành mà gật đầu.
“Thật ra, hôm nay gọi hai cậu tới còn có một chuyện rất quan trọng, công ty đã qua phát triển một năm, chúng ta chắc chắn có thể phát hiện một vài vấn đề vốn dĩ tồn tại, ngoài ra thì sao, đối với phương hướng phát triển của công ty trong tương lai chúng ta cũng nên có một mục tiêu và kế hoạch rõ ràng, ba người chúng ta hôm nay thảo luận vấn đề này, chủ yếu là nhắm vào năm sau, đối với một vài vấn đề tồn tại của công ty chúng ta năm sau phải tiến hành sửa đổi như nào, ngoài ra, chúng ta cũng phải vẽ ra phương hướng phát triển của công ty chúng ta vào năm sau cùng một vài kế hoạch và mục tiêu cụ thể.”
“Nên biết, là một công ty, cậu không phát triển cậu không cầu tiến thì chỉ sẽ giật lùi, đây là điều tất nhiên, cho nên chúng ta chỉ có thể lao đầu về phía trước, không thể nói dừng tại chỗ hưởng thụ thành tích trước mắt được, đó là điều rất nguy hiểm. Tôi đã rất lâu không có tới công ty rồi, đối với một số chuyện cụ thể của công ty hiện nay không phải là rất rõ, cho nên chủ yếu vẫn là nghe xem ý kiến của hai cậu. Chúng ta đều là anh em nhà mình, có gì thì nói đó, cũng không cần làm vẻ quá công thức hóa, xem như ba anh em chúng ta ngồi với nhau cùng nói chuyện, mọi người cùng thảo luận, cảm thấy cái nào tốt cái nào khả thi thì chúng ta thực hiện, nói sai cũng không sao cả. Vương Lực, vẫn là cậu nói trước đi, có gì nói đó, không cần giấu diếm, công ty vốn dĩ là hợp mưu hợp sức.” Diệp Lăng Thiên đưa một điếu thuốc cho Vương Lực, bản thân đã châm một đuối từ từ hỏi Vương Lực.
“Vấn đề tồn tại gì đó hiện nay ngược lại không có, chị dâu quản lý công ty mấy tháng nay đã điều chỉnh và thay đổi rất nhiều đối với công ty, trên cơ bản có vấn đề gì đều đã giải quyết rồi, công ty hiện nay vận hành rất mượt, rất bài bản, cá nhân em cảm thấy hiện nay loại mô hình quản lý này là hoàn hảo nhất. Còn về phương hướng phát triển của công ty trong tương lai em đã từng nghiêm túc suy nghĩ, em từng nghĩ mấy điểm, đều là trong lúc làm việc tự mình phát hiện, cũng không biết có được không hay, em nói trước nhé. Đầu tiên, em cảm thấy chúng ta chắc có thể thử đem ánh mắt đặt ở địa phương ngoài thành phố A, thành phố A dù sao cũng chỉ lớn như này, nơi cần bảo vệ có thể nhiều, nhưng, cần kiểu dịch vụ bảo vệ cao cấp này của chúng ta dù sao không tính quá nhiều, nếu cứ giới hạn ở thành phố A, em cảm thấy sự phát triển của công ty chúng ta sẽ gặp phải nút thắt, dù sao thành phố chỉ có lớn như vậy, muốn phát triển cũng không thể vượt quá nhu cầu của thị trường, có đúng không.” Vương Lực nói đầu tiên.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 534: CẦU HÔN (13)
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, suy nghĩ kĩ lời nói của Vương Lực, rất lâu sau mới nói: “Tôi cảm thấy đây không phải là một vấn đề chúng ta cần phải suy nghĩ nhiều, ít nhất không phải là vấn đề chúng ta phải suy nghĩ bây giờ. Cậu nghĩ thử xem, công ty chúng ta mới thành lập bao lâu? Cũng chỉ là nửa năm thôi, vẫn chưa đứng vững ở thành phố A này, đột nhiên nói muốn đi ra khỏi thành phố A tôi cảm thấy không ổn lắm.”
Diệp Lăng Thiên dừng một chút rồi lại nhìn Vương Lực nói tiếp: “Trong quá trình phát triển công ty thực phẩm tôi học được một đạo lý, chuyện gì cũng phải có thứ tự, từ từ làm, chỉ cần xây vững nền móng, tiếp tục xây dựng lên mới càng vững càng nhanh. Công ty thực phẩm trong quá trình phát triển đã xảy ra rất nhiều vấn đề, tuy rằng có những vấn đề là do con người, nhưng mà xét cho cùng, vẫn là công ty thực phẩm phát triển quá nhanh, chưa xây vững nền móng, cho nên xảy ra chút vấn đề nhỏ nào thì có cảm giác giống như giông bão sắp đến.”
“Cho nên, tôi hy vọng công ty bảo an của chúng ta sẽ không theo vết xe đổ của công ty thực phẩm. Chúng ta phải phát triển, nhưng mà, chúng ta không thể chưa học đi mà đã học chạy, như vậy không thực tế. Phát triển ra ngoài tỉnh khác, là mục tiêu phát triển lúc đó của chúng ta, đó là điều tất nhiên, nhưng mà, tôi hy vọng phải đợi đến lúc chúng ta đủ mạnh rồi mới tiến hành. Trước mắt thành tích của công ty chúng ta rất tốt, một năm đã ký được hạng mục mấy trăm tỷ, nhưng mà xét cho cùng, thực lực của chúng ta còn quá kém, tài khoản của công ty chúng ta còn bao nhiêu ngân sách dự bị? Tôi nghĩ không tới 60 tỷ đúng không?”
“Nếu như vào lúc này khâu nào đó của chúng ta xảy ra vấn đề, đừng nói là việc có phát triển hay không, công ty rất có thể sẽ đối mặt với việc phá sản, cho nên, trước mắt điều chúng ta cần làm là xây dựng vững nền móng công ty chúng ta, tạm thời không cần phát triển ra ngoài, bởi vì như vậy phải tiến hành đầu tư rất lớn. Thành phố A không lớn, nhưng mà thị trường cũng không ít, chỉ cần làm tốt, đủ để công ty chúng ta từ từ phát triển mạnh mẽ.”
“Cho nên, trước mắt chúng ta vẫn là nên nhắm tới thành phố A, đương nhiên, nếu như có khách hàng tỉnh khác chủ động tìm chúng ta bàn việc hợp tác, chúng ta đương nhiên sẽ chấp nhận. Vương Lực, điểm này cậu chú ý một tí, công ty thực phẩm cậu cũng đã tham gia qua, còn sự mạo hiểm lần này cậu cũng đã thấy qua, nếu như không phải đến phút cuối có chương trình “Mỹ thực thiên hạ” phát sóng và có quyết sách đúng đắn của Lý Vũ Hân, công ty thực phẩm sớm đã không còn tồn tại nữa. Cậu phải lấy đó làm bài học, không thể bước đi quá nhanh, chúng ta phải cẩn thận mọi lúc, có biết không.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
Đọc nhanh tại VietWriter
“Anh nói có lý, em đúng là đã bị tốc độ phát triển nhanh chóng gần đây của công ty làm cho mờ mắt, sau này em sẽ chú ý việc này.” Vương Lực gật đầu nói.
“Điều này cũng bình thường, đây là tâm lý bình thường của con người, cho nên tôi mới nói bất kỳ chuyện gì chúng ta cũng cần phải bàn bạc thảo luận nhiều, như vậy mới có thể hạn chế sai sót ở mức độ thấp nhất. Cậu nói tiếp những ý tưởng khác của cậu đi.” Diệp Lăng Thiên không tiếp tục nói Vương Lực nữa.
“Ý tưởng thứ hai thực ra chính là cảm thấy công ty chúng ta nên triển khai thêm một số dịch vụ khác, mục tiêu phát triển của công ty chúng ta vẫn là làm lớn làm mạnh, hơn nữa còn phải làm công ty bảo vệ an ninh có chất lượng tốt nhất, cho nên, em nghĩ chúng ta vẫn nên mở rộng phạm vi kinh doanh của chúng ta, chỉ có một loại hình dịch vụ bảo vệ an ninh như hiện nay của chúng ta rõ ràng không giống với những gì chúng ta theo đuổi.”
“Em đã tham khảo những công ty dịch vụ bảo vệ an ninh đẳng cấp trong nước, ở chỗ họ, cái gọi là dịch vụ bảo vệ an ninh bình thường chỉ là một phần nhỏ trong việc kinh doanh, dịch vụ bảo vệ của họ thực ra ở nhiều mặt đa số là vệ sĩ cá nhân, bảo vệ các hoạt động và bảo vệ văn kiện vân vân, đương nhiên, những công ty bảo vệ an ninh có nguồn đầu tư nước ngoài có thể nhận một số dịch vụ vận chuyển, chúng ta không có điều kiện này.”
“Nhưng mà, cá nhân em cảm thấy, với tình hình trước mắt, chúng ta nên triển khai dịch vụ vệ sĩ cá nhân, cũng chính là dịch vụ bảo vệ an ninh cá nhân, thường được gọi là vệ sĩ cá nhân. Theo em biết được, trước mắt, đã có hai vị khách hỏi qua công ty chúng ta về dịch vụ này, cho nên, cái này em thấy không phải là không phù hợp với thực tế, mà là thị trường thật sự có nhu cầu này.”
“Thêm vào đó, dịch vụ này có lợi nhuận cực lớn, theo tình hình trước mắt, thị trường cũng rất thoáng, điều quan trọng là không giống như cái trước kia, triển khai dịch vụ này vốn đầu tư chúng ta cần sẽ không cần quá nhiều, cho nên, bản thân em cho rằng, năm sau công ty chúng ta nhất định phải triển khai dịch vụ về phương diện này. Em nói như vậy còn có một lý do quan trọng, bây giờ công ty chúng ta gần như đã giống như là công ty dịch vụ bảo vệ an ninh cao cấp, danh tiếng của công ty chúng ta rất tốt, nếu như chúng ta triển khai dịch vụ về mặt này, có thể chỉ trong thời gian ngắn sẽ chiếm lĩnh được một phần trong thị trường dịch vụ vệ sĩ cá nhân, nếu như đợi lâu, hiệu ứng này có thể sẽ không còn nữa, đến lúc đó nếu như chúng ta mới làm, có thể sẽ có nhiều phiền phức và khó khăn hơn.” Vương Lực nói tỉ mỉ.
Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nghe Vương Lực nói, suy nghĩ rất lâu hỏi Trần Tuấn Lương: “Cậu thấy sao?”
“Sếp, chuyện này anh không cần hỏi em đâu, em không phụ phương diện này, đối với những thứ như thị trường em càng không hiểu, em chỉ làm việc thôi, các anh sắp xếp như thế nào em sẽ làm như vậy. Còn về gì mà kinh tế, thị trường thì đừng hỏi em, em chỉ bán qua mấy năm vật liệu xây dựng, còn là dựa vào họ hàng bán nữa, thực sự không biết cái gì gọi là thị trường, cái gì gọi là thương mại.” Trần Tuấn Lương cười nói.
“Vương Lực thật ra nói rất có lý, chúng ta có thể thử, nhưng mà vẫn là câu nói đó, một là không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất, tôn chỉ của công ty chúng ta không thể thay đổi. Vậy đi, dịch vụ này năm sau tôi sẽ thử triển khai, trước lúc đó hai người các cậu phải nộp cho tôi một bản kế hoạch hoàn chỉnh, Vương Lực cậu phụ trách việc điều tra thị trường và việc đầu tư của kế hoạch này, Trần Tuấn Lương cậu phụ trách việc thực hiện kế hoạch, bao gồm các mặt như làm sao thực hiện, quy tắc bồi dưỡng và quản lý vân vân, cho tôi một bản báo cáo chi tiết.”
“Ở đây tôi nêu ra vài yêu cầu, điều thứ nhất, vẫn là câu nói đó, chúng ta hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất, không thể phá đi danh tiếng của mình. Điều thứ hai, phải có tính chuyên nghiệp, bản thân tôi cũng từng làm qua vệ sĩ cá nhân, đối với những thứ này tôi biết rất rõ. Con người là rất quan trọng, không chỉ cần người có thân thủ tốt và thành thạo trong công việc, điều quan trọng nhất, là phải có lòng trách nhiệm, thêm vào đó, phải có tính cẩn thận. Cho nên chế độ quản lí rất quan trọng.”
“Điều thứ ba, kiểm soát tốt vốn đầu tư, chúng ta mở công ty chú trọng sự vững chắc, không giống như một số nhà đầu tư, nghĩ mọi cách đem tiền của mình đi đầu tư sau đó vay vốn ngân hàng, tôi không hy vọng như vậy, tôi hy vọng công ty chúng ta có thể luôn giữ lại một khoảng tiền dự bị, số tiền này đảm bảo công ty chúng ta hễ gặp phải những nguy hiểm gì lớn cũng có thể vượt qua, chúng ta không đầu tư, không theo đuổi sự mạo hiểm, điều chúng ta cần là vững bước tiến về phía trước. Tôi hy vọng hai người các cậu có thể thực hiện tư tưởng này của tôi trong việc kinh doanh của công ty. Tôi hy vọng công ty có thể giống như nhân viên trong công ty vậy, làm việc và làm người một cách thành thật.” Diệp Lăng Thiên thành khẩn nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 535: CẦU HÔN (14)
Vương Lực gật đầu, Trần Tuấn Lương cũng gật đầu. Vương Lực nghĩ trong lòng, những lời nói của Diệp Lăng Thiên trái ngược hoàn toàn với những gì anh ta đã học, Diệp Lăng Thiên hoàn toàn không phải là một nhà kinh doanh đúng nghĩa, nhưng mà, Vương Lực biết rằng, Diệp Lăng Thiên là một người anh tốt, cho nên anh ta sẽ không phản bác Diệp Lăng Thiên, cho dù anh ta biết, từ ngành quản trị kinh doanh mà anh ta học thì những điều Diệp Lăng Thiên nói sẽ không phải là một điều tốt đối với sự phát triển của công ty.
“Ngoài ra còn có một chuyện tôi muốn nói với các cậu, tôi đã quyết định, bắt đầu từ năm sau, sẽ mua bảo hiểm cho tất cả nhân viên. Bảo hiểm công ty là như vậy, công ty thực phẩm năm sau cũng chuẩn bị thực hiện đi, các cậu nói ý kiến của mình xem.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
“Đây là việc tốt đấy!” Trần Tuấn Lương gật đầu nói.
Vương Lực chau chặt hàng mày, sau đó mới nói: “Anh Diệp, có câu này em phải nói, anh đừng trách em nhiều chuyện.”
“Mọi người đều là anh em trong nhà, tôi đã nói từ lâu rồi, muốn nói gì thì cứ nói, cần gì úp úp mở mở.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh Diệp, anh nói muốn đóng bảo hiểm cho tất cả nhân viên đây là chuyện tốt, em hiểu ý nghĩa anh làm như vậy, nâng cao phúc lợi của nhân viên, cho họ sự đảm bảo lớn nhất, có thể nâng cao tính tích cực trong công việc của nhân viên, cũng có thể nâng cao cảm giác thuộc về công ty của họ, nhưng mà anh Diệp, phí bảo hiểm không phải là một con số nhỏ, nếu như nộp phí bảo hiểm thì lợi nhuận của công ty chúng ta sẽ giảm, hơn nữa sẽ giảm rất nhiều, đối với sự phát triển của công ty mà nói sẽ có ảnh hưởng rất lớn, phải biết rằng, tiền lương của nhân viên công ty chúng ta đã rất cao rồi.” Vương Lực do dự tìm từ ngữ để nói.
“Điều cậu nói tôi biết rất rõ, nhưng mà chúng ta nên thay đổi góc độ để suy nghĩ. Công ty không phải là của một mình Diệp Lăng Thiên tôi, cũng không phải là của ba người chúng ta, mà là của tất cả mọi người, có đúng không? Công ty kiếm tiền, thực sự cũng không phải là công lao của mấy người chúng ta, nói cho cùng, là kết quả của tất cả nhân viên công ty cùng nhau làm việc cùng nhau cống hiến, cho nên, lợi nhuận của công ty chúng ta nên chia nhiều một tí cho tất cả mọi người. Ngoài ra, vừa nãy cậu cũng nói qua, theo quan điểm cá nhân của tôi, điều quan trọng nhất của một công ty thực ra chính là nhân viên, nhân viên là tiền đề của một công ty, không có nhân viên thì ở đâu có công ty?”
“Công ty muốn phát triển, quan trọng nhất là nằm ở thái độ làm việc và năng lực của nhân viên, ông chủ cho dù có nhiều tiền có năng lực đi chăng nữa, nếu như nhân viên không làm hết sức mình, vậy thì có ích gì? Tôi cảm thấy nhân viên luôn là điều quan trọng nhất. Cậu mới nãy đã nói, đóng bảo hiểm cho tất cả nhân viên là việc làm có thể khích lệ thái độ làm việc tích cực của nhân viên ở mức độ cao nhất, nâng cao cảm giác thuộc về công ty của họ, khiến mọi người có cảm giác xem công ty là nhà.”
“Tôi nghĩ nếu là như vậy, hiệu suất làm việc của mọi người thực sự có thể được nâng cao rất nhiều, việc mà trước kia cần có ba người làm giờ đây có lẽ chỉ cần hai người làm là được rồi, thực ra, tôi làm như vậy còn có một ý nghĩa quan trọng khác, đó chính là tôi hy vọng mọi người có thể xem công ty là nhà, cũng là để nói cho tất cả mọi người biết, chỉ cần họ xứng đáng với công ty, công ty cũng sẽ không phụ lòng họ, tôi muốn hình thành một văn hóa trong công ty là khiến công ty và nhân viên là người một nhà.”
“Anh Diệp, cho dù thật sự muốn đóng bảo hiểm cho nhân viên em cảm thấy cũng được, tuy rằng doanh nghiệp tư nhân ít khi đóng bảo hiểm cho nhân viên, nhưng mà, một số công ty lớn cũng làm như vậy, chỉ có điều, mọi người cũng nên giúp đóng bảo hiểm, còn giống như anh nói phải đóng luôn công quỹ mua nhà* em cảm thấy không cần thiết. Đầu tiên, nhân viên đến làm việc chỗ chúng ta đa số là người nông thôn, cũng không có nhu cầu mua nhà, hơn nữa, công quỹ là một con số lớn, nếu như giúp đỡ đóng luôn, vậy thì sẽ đem lại gánh nặng rất lớn cho công ty.” Vương Lực thử khuyên nhủ Diệp Lăng Thiên lần nữa.
Công quỹ mua nhà*: một loại trợ cấp mua hoặc thuê nhà dành cho nhân viên trong bộ truyện này. Nhân viên đóng x%*lương cơ sở, và doanh nghiệp đóng Y%*lương cơ sở, cao hơn tỷ lệ do cá nhân đóng, rồi gửi vào tài khoản của cá nhân theo tháng, sau đó nhân viên có thể rút tiền này ra thuê nhà ở hoặc mua nhà.
“Ý kiến của tôi vẫn là nên đóng thì đóng đi, đương nhiên, nộp những thứ này chúng ta vẫn phải theo những tỉ lệ nhất định, công ty lo một phần, mọi người tự lo một phần, toàn bộ đều do công ty chúng ta đóng thì không thực tế lắm, dù sao công ty cũng cần lợi nhuận để đi đầu tư phát triển, tôi cũng chỉ nói như thế thôi, còn về chi tiết năm sau chúng ta bàn tiếp, đến lúc đó chúng ta và công ty thực phẩm cùng nhau thảo luận vấn đề này.”
“Vẫn là câu nói đó, chỉ cần mọi người cống hiến hết mình cho công ty, công ty sẽ bảo đảm mọi người ăn no mặc ấm, nếu không thì, sẽ còn vì công ty cống hiến hết mình sao? Ngoài ra, nói thêm chuyện này nữa, sau Tết, công ty phải dọn tới một nơi làm việc mới, đến lúc đó có thể sẽ cùng làm việc với công ty thực phẩm, vậy thì có thể giảm chi tiêu ở mức cao nhất, hai bên làm việc cũng sẽ tiện hơn, điều quan trọng nhất là, tiện cho việc phát triển sau này, hơn nữa, tôi đi làm cũng thoải mái hơn tí, ít nhất không cần chạy khắp nơi nữa.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Diệp Lăng Thiên bàn hết cả buổi sáng với Trần Tuấn Lương và Vương Lực trong phòng làm việc, sau đó ba người cùng nhau ăn trưa, buổi chiều Diệp Lăng Thiên đi họp, sau khi họp xong thì luôn ở phòng làm việc xem văn kiện kí tên, làm tới gần 7 giờ tối mới rời khỏi phòng làm việc về nhà.
Vào khoảng thời gian trước khi tới Tết này, Diệp Lăng Thiên gần như dồn toàn bộ sức lực cho công việc, chỉ là việc kí tên cũng kí hết mấy ngày, các loại văn kiện, sau đó là kí tên lên các loại báo cáo tài chính của hai công ty. Sau đó tới cuối năm, hai công ty cũng phải mở cuộc họp tổng kết cuối năm, làm các loại công việc tổng kết, cuộc họp quan trọng như vậy Diệp Lăng Thiên nhất định phải có mặt.
Sau đó Diệp Lăng Thiên dùng hết thời gian một tuần, cuối cùng ở nội thành tìm được một tòa nhà văn phòng cao tầng mới mở, liền trực tiếp thuê hai tầng, diện tích một tầng rất lớn, một tầng khoảng 1600 mấy mét vuông, mà tiền thuê một năm của hai tầng cũng không rẻ, tiền thuê một năm cũng mấy tỷ, do là chỗ này không phải là khu đất vàng, thêm vào đó tòa nhà này cũng mới mở.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất đáng, cùng với sự mở rộng của hai công ty, hai công ty cũng có rất nhiều mối làm ăn qua lại, bề ngoài của một công ty thực ra có thể đủ để người khác nhìn rõ bên trong của công ty đó, đặc biệt là công ty bảo an, Diệp Lăng Thiên cảm thấy công ty bảo an cần có nơi làm việc bề thế để tạo hình tượng, mà chỗ này thì vô cùng thích hợp. Hai tầng, một tầng hơn 1000 mét vuông, Diệp Lăng Thiên nghĩ đủ để công ty phát triển rồi. Diệp Lăng Thiên mời công ty thiết kế xây dựng tiến hành một số hoạt động thiết kế xây dựng, về mặt thiết kế Diệp Lăng Thiên cũng có yêu cầu rất cao, tổng cộng đã dùng hết hơn 30 mấy tỷ, yêu cầu của Diệp Lăng Thiên là vào năm sau thì có thể đi vào hoạt động.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 536: AI LÀ CHỊ DÂU (1)
Mấy chục tỷ này được phân bổ cho hai công ty riêng biệt, mặc dù hai công ty đều là của anh, nhưng mà hai công ty này độc lập với nhau, không thể nhập làm một được.
Mấy ngày trước khi ăn tết, Diệp Lăng Thiên đều bận rộn trong công việc, mỗi ngày gần như đều là đi sớm về trễ, mà chỉ chớp mắt một cái liền đến tết. Khác biệt với những năm qua, năm nay Diệp Lăng Thiên ăn tết gần như là không chuẩn bị cái gì hết, bởi vì Diệp Sương đối với Diệp Lăng Thiên mang theo một bụng ý kiến, thêm việc Diệp Lăng Thiên đi sớm về trễ, mà Diệp Sương cũng không biết là cả ngày cứ luôn làm cái gì đó, thời gian gặp mặt của hai người cũng không nhiều chứ đừng nói chi là ngồi xuống thương lượng với nhau chuyện ăn tết. Đối với chuyện này, Diệp Lăng Thiên không có cách nào hết.
Ba ngày trước khi đến tết, Diệp Lăng Thiên cho các nhân viên nội bộ của công ty bảo vệ được nghỉ lễ để mọi người có thể về nhà sớm ăn tết, mà bên công ty thực phẩm thì không có biện pháp nào khác, nhưng mà công ty thực phẩm vẫn dựa theo ý kiến của Lý Vũ Hân mà cho nghỉ phép. Cũng chính là nghỉ từ ba mươi cho đến ngày mùng ba tháng giêng, ngày mùng bốn tháng giêng bắt đầu làm việc như bình thường, trước đó Lý Vũ Hân để cho các cửa hàng tự tổ chức luân phiên nghỉ theo ca của mình. Lượt nghỉ đầu tiên là bốn ngày trước kỳ nghỉ cho đến ngày thứ ba của năm mới, và đợt thứ hai là từ ngày đầu năm mới cho đến ngày mùng bảy tháng giêng âm lịch, dù sao thì chuyện làm ăn cuối năm cũng hơi ít một chút, cho nên có thể sắp xếp thay phiên nhau, để cho tất cả mọi người mặc kệ là năm trước hay là năm sau đều có thể về nhà đoàn tụ với người nhà được mấy ngày.
Cuối cùng trước khi đến tết ba ngày, Diệp Lăng Thiên cũng đã bắt đầu tự cho mình nghỉ, ngày đi làm cuối cùng, sau khi Diệp Lăng Thiên xử lý hết tất cả công việc ở trong tay của mình thì trở về nhà đã hơn tám giờ tối, bữa cơm tối cũng ăn thức ăn nhanh ở công ty. Khi về nhà phát hiện một mình Diệp Sương đang dọn dẹp bát đũa, hiển nhiên là vừa mới ăn xong.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, Diệp Sương hỏi: “Anh, anh ăn cơm chưa?”
“Anh đã ăn rồi, ăn ở công ty.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nhìn Diệp Sương, cuối cùng nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, em ngơi tay chút đi, hai chúng ta nói chuyện với nhau.”
“Được.” Diệp Sương cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng gật gật đầu.
Không bao lâu sau hai anh em đều ngồi ở trên ghế sa lông, Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi hút, cũng từ từ nói chuyện với Diệp Sương: “Từ lần trước sau khi em giận dỗi anh mà ra ngoài, đã lâu lắm rồi hai anh em chúng ta không ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, anh bị bệnh làm trễ nải công việc hơn mấy tháng, thêm nữa là cuối năm, hai công ty cộng lại có rất nhiều chuyện, anh căn bản cũng không có thời gian rảnh để về nhà. Mà cả ngày cũng không biết em làm gì, ngày hôm nay hiếm khi em ở nhà, anh cũng vậy, bắt đầu từ ngày mai anh được nghỉ, anh nghĩ là chúng ta nên tâm sự với nhau. Anh biết là em bởi vì chuyện của Vũ Hân cho nên giận anh, em nói rất đúng, quả thật là anh đã làm sai, nhưng mà anh với chị Vũ Hân của em tách ra không chỉ là bởi vì nguyên nhân này, hơn nữa giữa anh và Lý Yến cũng rất trong sạch. Anh thích Lý Vũ Hân, cho đến bây giờ cũng không muốn phản bội cô ấy, cho nên có lẽ là em đã hiểu lầm anh rồi.”
“Anh, em xin lỗi. Lần trước em nói mấy lời đó cũng chỉ là do nhất thời nói nhảm mà thôi, em tức giận cũng không phải bởi vì giữa anh và Lý Yến có gì đó với nhau, em biết anh không phải là loại người như vậy, em chỉ là sốt ruột thay cho anh, em cũng không biết rốt cuộc là anh muốn cái gì. Chị Hiểu Tinh anh cũng không cần, hiện tại chị Vũ Hân anh cũng đã chia tay rồi, hai người bọn họ đều là phụ nữ tốt biết bao nhiêu, đối xử với anh lại tốt như vậy, thấy anh không trân trọng như thế này, em... em... thật... thật sự rất tức giận, anh có biết không hả? Qua tết năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi, người qua ba mươi tuổi rồi mà còn không yêu đương, không kết hôn có bao nhiêu đâu chứ. Ba mẹ không còn, hai anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngoại trừ em ra không có người nào quan tâm anh hết. Anh, em thật lòng hi vọng anh có thể kết hôn, có thể hạnh phúc, em không hi vọng anh cô đơn.”
“Em biết là anh cố sức làm việc là vì em, nhưng mà em thật sự không muốn anh phải khổ cực như vậy đâu, bệnh tình của em đã tốt lắm rồi, em cũng đã tốt nghiệp đại học, hơn nữa em cũng có thể ra ngoài làm công việc tự kiếm học phí, em không cần anh phải trả tiền cho em. Anh nên sống vì mình, nên theo đuổi tình yêu của bản thân anh, hạnh phúc của anh. Cho dù là chị Vũ Hân cũng được, Hiểu Tinh cũng được, thậm chí là Lý Yến cũng được, bọn họ tốt hay xấu thật ra cũng không liên quan tới em nhiều cho lắm, có quan hệ với em chính là chị dâu của em, anh có hiểu chưa hả? Em hi vọng là anh hạnh phúc, chỉ có anh hạnh phúc rồi thì mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của em.” Diệp Sương nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nhìn Diệp Sương, trong ánh mắt có cảm động, cuối cùng sờ tóc Diệp Sương rồi nói: “Anh biết rồi, hai anh em chúng ta sống dựa vào nhau lâu như vậy, sao anh có thể không biết trong lòng của em đang suy nghĩ cái gì được chứ. Thật ra thì tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, em có biết không? Có nhiều thứ đều là do trời định, không phải anh nói như vậy thì nhất định có thể có được, có một số việc có lẽ là em không biết. Một ngày trước khi anh và Lý Vũ Hân chia tay với nhau, anh đã cầu hôn cô ấy, nhưng mà cuối cùng cô ấy lại không đồng ý, anh với cô ấy vẫn là chia tay, nguyên nhân chia tay có rất nhiều, mặc dù là anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh, nhưng mà cuối cùng giữa anh với cô ấy không thích hợp nhau. Giữa tính cách của anh và của cô ấy tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa được, có lẽ anh với cô ấy là một cặp đôi rất tốt để yêu đương, nhưng mà có lẽ rất khó để trở thành vợ chồng, cũng không phải là anh không biết trân trọng, cả đời này của anh mất quá nhiều thứ cho nên anh rất biết cách trân trọng, nhưng mà có nhiều thứ căn bản không thuộc về, em có theo đuổi thì cũng không có cách nào có được. Con người phải học được cách buông tay, cho nên chúng ta không tiếp tục nói chủ đề này nữa, có được không nào?”
Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng mới thở dài gật gật đầu sau đó hỏi: “Vậy giữa anh với chị Hiểu Tinh còn có thể không?”
Nghe thấy Diệp Sương hỏi như vậy, Diệp Lăng Thiên không nhịn được mà bật cười, anh nói: “Em cảm thấy như thế nào?”
“Thôi em biết rồi, coi như em chưa hỏi cái gì đi. Anh, thật ra thì cho dù là chị Hiểu Tinh hay chị Vũ Hân em cũng đều rất thích, bởi vì em có thể cảm nhận được hai người bọn họ đều yêu anh, đều thật lòng đối xử tốt với anh. Anh, sau này chuyện của công ty anh nới lỏng một chút đi, nghĩ đến mình, sống vì chính mình, em tình nguyện không muốn nhiều tiền như thế, em muốn trở về khoảng thời gian trước kia hai chúng ta muốn ăn cơm cũng là một vấn đề, em cũng chỉ hi vọng anh có thể sớm ngày kết hôn, sớm ngày tìm được người phụ nữ yêu anh và anh yêu.”
“Sẽ mà, tin tưởng anh, hiện tại không tìm được không có nghĩa là sau này không tìm được, có lẽ chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.” Diệp Lăng Thiên lại cười lần nữa.
“Thật ra thì em cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh không tốt, đều là do em không tốt, em biết anh rất khó chịu, nhưng mà hết lần này đến lần khác em lại tức giận với anh vào lúc đó, đều là do em không hiểu chuyện. Anh, em thật sự xin lỗi.”
CHƯƠNG 533: CẦU HÔN (12)
“Được, điểm này em biết, điểm này là điểm chung của em với Vương Lực, ngoài ra, chị dâu mấy lần đến công ty đã từng nhấn mạnh điểm này với chúng em, chị ấy nói đây là sức cạnh tranh chủ lực của công ty chúng ta, bắt buộc phải bảo đảm, nếu không mô hình hoạt động của công ty chúng ta căn bản không thể so sánh với công ty khác, không bảo đảm được mức độ dịch vụ chất lượng cao, công ty của chúng ta chỉ có thể đóng cửa.” Trần Tuấn Lương gật đầu nói.
Diệp Lăng Thiên biết chị dâu trong miệng Trần Tuấn Lương nói là Lý Vũ Hân, nghe thấy cách xưng hô này trong lòng Diệp Lăng Thiên có hơi khó chịu, có điều cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, anh không phải là một người không biết khống chế cảm xúc của mình.
“Trần Tuấn Lương, cậu nói thử tình hình bên phía cậu đi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Trần Tuấn Lương hỏi.
“Bên chỗ em ngược lại không có gì để báo cáo cả, trên cơ bản đều dựa theo nguyên tắc trước đó mà làm, chỉ là theo như anh nói, đã thành lập một ban hoàn chỉnh. Đây là sự cấu thành và phân công của ban.” Trần Tuấn Lương tìm trên bàn làm việc của Diệp Lăng Thiên, sau đó tìm được một bản văn kiện đưa cho Diệp Lăng Thiên, rõ ràng, cái này anh ta đã sớm đưa tới chỗ của Diệp Lăng Thiên rồi, chỉ là Diệp Lăng Thiên mãi không có ở đây.
Diệp Lăng Thiên xem thử, trong phương án của Trần Tuấn Lương có một hệ thống hoàn chính, chia thành mấy bộ phận, dưới anh ta có tổng giáo quan, dưới tổng giáo quan có ba bộ phận, bộ phận hậu cần, bộ phận nhân sự, bộ phận tổng hợp, bộ phận hậu cần quản lý mảnh vật tư cùng cuộc sống thường trực, bộ phận nhân sự phụ trách việc điều động nhân sự..., bộ phận tổng hợp phụ trách các chuyện khác, dựa theo trên này nói, công ty thật ra chia thành hai mảng, dưới Diệp Lăng Thiên chia ra hai phó giám đốc, hai phó giám đốc phụ trách từng mảnh riêng, dưới hai người đều có hệ thống quản lý tương đối độc lập, nhưng hai bên lại có sự liên kết. Diệp Lăng Thiên nghiêm túc xem phương án viết rất chi tiết này thì có hơi ngạc nhiên, có thể nói, loại hệ thống quản lý trước mắt này của công ty là khoa học nhất và có hiệu quả nhất. Công ty chia thành hai mảng, hai bên tương đối độc lập, Vương Lực phụ trách quản lý tiền bạc của công ty, mà Trần Tuấn Lương phụ trách con người, Vương Lực phụ trách nhận đơn hàng, Trần Tuấn Lương phụ trách làm việc.”
“Phương án này là Lý Vũ Hân làm phải không?” Diệp Lăng Thiên sau khi xem xong văn kiện thì mỉm cười hỏi.
“Lợi hại như vậy, cái này cũng biết, quả thật là phương án chị dâu viết, chúng em là dựa vào phương án của chị dâu mà thực hiện, không thể không nói, chị dâu quả thật là người tài, làm theo phương án của chị ấy, hiệu suất cao hơn rất nhiều, ít nhất em không bận như vậy nữa, hơn nữa mỗi người phụ trách chuyện của mình, ngoài ra, bên chỗ Vương Lực có chuyện gì cũng không giống như trước đây, bất luận chuyện gì đều là trực tiếp tìm em, chuyện lớn cũng vậy, chuyện nhỏ cũng thế đều là tìm em, khiến em mệt như con chó vậy, bây giờ tốt rồi, bộ phận bên phía chúng em cùng bộ phận liên quan của bên này kết nối, có chuyện gì trực tiếp liên lạc nói chuyện giải quyết là được.” Trần Tuấn Lương cười nói.
“Ừm, phương án này rất tốt, được rồi, cậu tiếp tục báo cáo đi.”
“Trước mắt bên căn cứ tổng cộng có 1578 nhân công, nhân viên làm việc ở căn cứ có 30-40 người, nhân viên làm việc phổ thông là 1544 người, trước mắt có 1452 đang làm việc, có 72 người dự bị ở căn cứ luân phiên huấn luyện.”
“Dự bị luân phiên là có ý gì?”
“Đây là em với Chu Ngọc Lâm nghĩ ra, dựa theo yêu cầu của anh, chúng em bắt buộc phải đảm bảo tố chất thân thể và kiến thức nghiệp vụ của nhân viên, cho nên phải bảo đảm huấn luyện nhất định, nhưng tất cả nhân viên đều đang làm việc, nơi làm việc cũng không thể thống nhất huấn luyện, như thế không thể bảo đảm tố chất và trình độ nghiệp vụ của nhân viên mãi mãi ở mức độ cao được, cuối cùng chúng em nghĩ ra một cách luân phiên trở về căn cứ huấn luyện. Căn cứ của chúng ta sẽ giữ lại một số người làm người huấn luyện dự bị, cứ mỗi 3 tháng một lần tuân theo huấn luyện, thời gian một lần huấn luyện là nửa tháng, từ trong các dự án rút người về huấn luyện, đồng thời, người bị dự ở bên căn cứ sẽ qua bổ sung, đợi sau nửa tháng bộ phận người này huấn luyện xong rồi, lại triệu tập một nhóm khác về huấn luyện, nhóm người hoàn thành này lại bổ sung vào, như thế có thể bảo đảm công việc và huấn luyện không bị trì hoãn, trước mắt còn đang trong thử nghiệm, hiệu quả khá tốt, không có xuất hiện vấn đề gì khác.”
“Đây là một cách hay, nếu hiệu quả tốt, vậy thì tiếp tục đi, dù sao chuyện bên phía cậu cậu nói là được. Tóm lại vẫn là yêu cầu đó, chất lượng dịch vụ cao bắt buộc phải bảo đảm.” Diệp Lăng Thiên rất tán thành mà gật đầu.
“Thật ra, hôm nay gọi hai cậu tới còn có một chuyện rất quan trọng, công ty đã qua phát triển một năm, chúng ta chắc chắn có thể phát hiện một vài vấn đề vốn dĩ tồn tại, ngoài ra thì sao, đối với phương hướng phát triển của công ty trong tương lai chúng ta cũng nên có một mục tiêu và kế hoạch rõ ràng, ba người chúng ta hôm nay thảo luận vấn đề này, chủ yếu là nhắm vào năm sau, đối với một vài vấn đề tồn tại của công ty chúng ta năm sau phải tiến hành sửa đổi như nào, ngoài ra, chúng ta cũng phải vẽ ra phương hướng phát triển của công ty chúng ta vào năm sau cùng một vài kế hoạch và mục tiêu cụ thể.”
“Nên biết, là một công ty, cậu không phát triển cậu không cầu tiến thì chỉ sẽ giật lùi, đây là điều tất nhiên, cho nên chúng ta chỉ có thể lao đầu về phía trước, không thể nói dừng tại chỗ hưởng thụ thành tích trước mắt được, đó là điều rất nguy hiểm. Tôi đã rất lâu không có tới công ty rồi, đối với một số chuyện cụ thể của công ty hiện nay không phải là rất rõ, cho nên chủ yếu vẫn là nghe xem ý kiến của hai cậu. Chúng ta đều là anh em nhà mình, có gì thì nói đó, cũng không cần làm vẻ quá công thức hóa, xem như ba anh em chúng ta ngồi với nhau cùng nói chuyện, mọi người cùng thảo luận, cảm thấy cái nào tốt cái nào khả thi thì chúng ta thực hiện, nói sai cũng không sao cả. Vương Lực, vẫn là cậu nói trước đi, có gì nói đó, không cần giấu diếm, công ty vốn dĩ là hợp mưu hợp sức.” Diệp Lăng Thiên đưa một điếu thuốc cho Vương Lực, bản thân đã châm một đuối từ từ hỏi Vương Lực.
“Vấn đề tồn tại gì đó hiện nay ngược lại không có, chị dâu quản lý công ty mấy tháng nay đã điều chỉnh và thay đổi rất nhiều đối với công ty, trên cơ bản có vấn đề gì đều đã giải quyết rồi, công ty hiện nay vận hành rất mượt, rất bài bản, cá nhân em cảm thấy hiện nay loại mô hình quản lý này là hoàn hảo nhất. Còn về phương hướng phát triển của công ty trong tương lai em đã từng nghiêm túc suy nghĩ, em từng nghĩ mấy điểm, đều là trong lúc làm việc tự mình phát hiện, cũng không biết có được không hay, em nói trước nhé. Đầu tiên, em cảm thấy chúng ta chắc có thể thử đem ánh mắt đặt ở địa phương ngoài thành phố A, thành phố A dù sao cũng chỉ lớn như này, nơi cần bảo vệ có thể nhiều, nhưng, cần kiểu dịch vụ bảo vệ cao cấp này của chúng ta dù sao không tính quá nhiều, nếu cứ giới hạn ở thành phố A, em cảm thấy sự phát triển của công ty chúng ta sẽ gặp phải nút thắt, dù sao thành phố chỉ có lớn như vậy, muốn phát triển cũng không thể vượt quá nhu cầu của thị trường, có đúng không.” Vương Lực nói đầu tiên.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 534: CẦU HÔN (13)
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, suy nghĩ kĩ lời nói của Vương Lực, rất lâu sau mới nói: “Tôi cảm thấy đây không phải là một vấn đề chúng ta cần phải suy nghĩ nhiều, ít nhất không phải là vấn đề chúng ta phải suy nghĩ bây giờ. Cậu nghĩ thử xem, công ty chúng ta mới thành lập bao lâu? Cũng chỉ là nửa năm thôi, vẫn chưa đứng vững ở thành phố A này, đột nhiên nói muốn đi ra khỏi thành phố A tôi cảm thấy không ổn lắm.”
Diệp Lăng Thiên dừng một chút rồi lại nhìn Vương Lực nói tiếp: “Trong quá trình phát triển công ty thực phẩm tôi học được một đạo lý, chuyện gì cũng phải có thứ tự, từ từ làm, chỉ cần xây vững nền móng, tiếp tục xây dựng lên mới càng vững càng nhanh. Công ty thực phẩm trong quá trình phát triển đã xảy ra rất nhiều vấn đề, tuy rằng có những vấn đề là do con người, nhưng mà xét cho cùng, vẫn là công ty thực phẩm phát triển quá nhanh, chưa xây vững nền móng, cho nên xảy ra chút vấn đề nhỏ nào thì có cảm giác giống như giông bão sắp đến.”
“Cho nên, tôi hy vọng công ty bảo an của chúng ta sẽ không theo vết xe đổ của công ty thực phẩm. Chúng ta phải phát triển, nhưng mà, chúng ta không thể chưa học đi mà đã học chạy, như vậy không thực tế. Phát triển ra ngoài tỉnh khác, là mục tiêu phát triển lúc đó của chúng ta, đó là điều tất nhiên, nhưng mà, tôi hy vọng phải đợi đến lúc chúng ta đủ mạnh rồi mới tiến hành. Trước mắt thành tích của công ty chúng ta rất tốt, một năm đã ký được hạng mục mấy trăm tỷ, nhưng mà xét cho cùng, thực lực của chúng ta còn quá kém, tài khoản của công ty chúng ta còn bao nhiêu ngân sách dự bị? Tôi nghĩ không tới 60 tỷ đúng không?”
“Nếu như vào lúc này khâu nào đó của chúng ta xảy ra vấn đề, đừng nói là việc có phát triển hay không, công ty rất có thể sẽ đối mặt với việc phá sản, cho nên, trước mắt điều chúng ta cần làm là xây dựng vững nền móng công ty chúng ta, tạm thời không cần phát triển ra ngoài, bởi vì như vậy phải tiến hành đầu tư rất lớn. Thành phố A không lớn, nhưng mà thị trường cũng không ít, chỉ cần làm tốt, đủ để công ty chúng ta từ từ phát triển mạnh mẽ.”
“Cho nên, trước mắt chúng ta vẫn là nên nhắm tới thành phố A, đương nhiên, nếu như có khách hàng tỉnh khác chủ động tìm chúng ta bàn việc hợp tác, chúng ta đương nhiên sẽ chấp nhận. Vương Lực, điểm này cậu chú ý một tí, công ty thực phẩm cậu cũng đã tham gia qua, còn sự mạo hiểm lần này cậu cũng đã thấy qua, nếu như không phải đến phút cuối có chương trình “Mỹ thực thiên hạ” phát sóng và có quyết sách đúng đắn của Lý Vũ Hân, công ty thực phẩm sớm đã không còn tồn tại nữa. Cậu phải lấy đó làm bài học, không thể bước đi quá nhanh, chúng ta phải cẩn thận mọi lúc, có biết không.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
Đọc nhanh tại VietWriter
“Anh nói có lý, em đúng là đã bị tốc độ phát triển nhanh chóng gần đây của công ty làm cho mờ mắt, sau này em sẽ chú ý việc này.” Vương Lực gật đầu nói.
“Điều này cũng bình thường, đây là tâm lý bình thường của con người, cho nên tôi mới nói bất kỳ chuyện gì chúng ta cũng cần phải bàn bạc thảo luận nhiều, như vậy mới có thể hạn chế sai sót ở mức độ thấp nhất. Cậu nói tiếp những ý tưởng khác của cậu đi.” Diệp Lăng Thiên không tiếp tục nói Vương Lực nữa.
“Ý tưởng thứ hai thực ra chính là cảm thấy công ty chúng ta nên triển khai thêm một số dịch vụ khác, mục tiêu phát triển của công ty chúng ta vẫn là làm lớn làm mạnh, hơn nữa còn phải làm công ty bảo vệ an ninh có chất lượng tốt nhất, cho nên, em nghĩ chúng ta vẫn nên mở rộng phạm vi kinh doanh của chúng ta, chỉ có một loại hình dịch vụ bảo vệ an ninh như hiện nay của chúng ta rõ ràng không giống với những gì chúng ta theo đuổi.”
“Em đã tham khảo những công ty dịch vụ bảo vệ an ninh đẳng cấp trong nước, ở chỗ họ, cái gọi là dịch vụ bảo vệ an ninh bình thường chỉ là một phần nhỏ trong việc kinh doanh, dịch vụ bảo vệ của họ thực ra ở nhiều mặt đa số là vệ sĩ cá nhân, bảo vệ các hoạt động và bảo vệ văn kiện vân vân, đương nhiên, những công ty bảo vệ an ninh có nguồn đầu tư nước ngoài có thể nhận một số dịch vụ vận chuyển, chúng ta không có điều kiện này.”
“Nhưng mà, cá nhân em cảm thấy, với tình hình trước mắt, chúng ta nên triển khai dịch vụ vệ sĩ cá nhân, cũng chính là dịch vụ bảo vệ an ninh cá nhân, thường được gọi là vệ sĩ cá nhân. Theo em biết được, trước mắt, đã có hai vị khách hỏi qua công ty chúng ta về dịch vụ này, cho nên, cái này em thấy không phải là không phù hợp với thực tế, mà là thị trường thật sự có nhu cầu này.”
“Thêm vào đó, dịch vụ này có lợi nhuận cực lớn, theo tình hình trước mắt, thị trường cũng rất thoáng, điều quan trọng là không giống như cái trước kia, triển khai dịch vụ này vốn đầu tư chúng ta cần sẽ không cần quá nhiều, cho nên, bản thân em cho rằng, năm sau công ty chúng ta nhất định phải triển khai dịch vụ về phương diện này. Em nói như vậy còn có một lý do quan trọng, bây giờ công ty chúng ta gần như đã giống như là công ty dịch vụ bảo vệ an ninh cao cấp, danh tiếng của công ty chúng ta rất tốt, nếu như chúng ta triển khai dịch vụ về mặt này, có thể chỉ trong thời gian ngắn sẽ chiếm lĩnh được một phần trong thị trường dịch vụ vệ sĩ cá nhân, nếu như đợi lâu, hiệu ứng này có thể sẽ không còn nữa, đến lúc đó nếu như chúng ta mới làm, có thể sẽ có nhiều phiền phức và khó khăn hơn.” Vương Lực nói tỉ mỉ.
Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nghe Vương Lực nói, suy nghĩ rất lâu hỏi Trần Tuấn Lương: “Cậu thấy sao?”
“Sếp, chuyện này anh không cần hỏi em đâu, em không phụ phương diện này, đối với những thứ như thị trường em càng không hiểu, em chỉ làm việc thôi, các anh sắp xếp như thế nào em sẽ làm như vậy. Còn về gì mà kinh tế, thị trường thì đừng hỏi em, em chỉ bán qua mấy năm vật liệu xây dựng, còn là dựa vào họ hàng bán nữa, thực sự không biết cái gì gọi là thị trường, cái gì gọi là thương mại.” Trần Tuấn Lương cười nói.
“Vương Lực thật ra nói rất có lý, chúng ta có thể thử, nhưng mà vẫn là câu nói đó, một là không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất, tôn chỉ của công ty chúng ta không thể thay đổi. Vậy đi, dịch vụ này năm sau tôi sẽ thử triển khai, trước lúc đó hai người các cậu phải nộp cho tôi một bản kế hoạch hoàn chỉnh, Vương Lực cậu phụ trách việc điều tra thị trường và việc đầu tư của kế hoạch này, Trần Tuấn Lương cậu phụ trách việc thực hiện kế hoạch, bao gồm các mặt như làm sao thực hiện, quy tắc bồi dưỡng và quản lý vân vân, cho tôi một bản báo cáo chi tiết.”
“Ở đây tôi nêu ra vài yêu cầu, điều thứ nhất, vẫn là câu nói đó, chúng ta hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất, không thể phá đi danh tiếng của mình. Điều thứ hai, phải có tính chuyên nghiệp, bản thân tôi cũng từng làm qua vệ sĩ cá nhân, đối với những thứ này tôi biết rất rõ. Con người là rất quan trọng, không chỉ cần người có thân thủ tốt và thành thạo trong công việc, điều quan trọng nhất, là phải có lòng trách nhiệm, thêm vào đó, phải có tính cẩn thận. Cho nên chế độ quản lí rất quan trọng.”
“Điều thứ ba, kiểm soát tốt vốn đầu tư, chúng ta mở công ty chú trọng sự vững chắc, không giống như một số nhà đầu tư, nghĩ mọi cách đem tiền của mình đi đầu tư sau đó vay vốn ngân hàng, tôi không hy vọng như vậy, tôi hy vọng công ty chúng ta có thể luôn giữ lại một khoảng tiền dự bị, số tiền này đảm bảo công ty chúng ta hễ gặp phải những nguy hiểm gì lớn cũng có thể vượt qua, chúng ta không đầu tư, không theo đuổi sự mạo hiểm, điều chúng ta cần là vững bước tiến về phía trước. Tôi hy vọng hai người các cậu có thể thực hiện tư tưởng này của tôi trong việc kinh doanh của công ty. Tôi hy vọng công ty có thể giống như nhân viên trong công ty vậy, làm việc và làm người một cách thành thật.” Diệp Lăng Thiên thành khẩn nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 535: CẦU HÔN (14)
Vương Lực gật đầu, Trần Tuấn Lương cũng gật đầu. Vương Lực nghĩ trong lòng, những lời nói của Diệp Lăng Thiên trái ngược hoàn toàn với những gì anh ta đã học, Diệp Lăng Thiên hoàn toàn không phải là một nhà kinh doanh đúng nghĩa, nhưng mà, Vương Lực biết rằng, Diệp Lăng Thiên là một người anh tốt, cho nên anh ta sẽ không phản bác Diệp Lăng Thiên, cho dù anh ta biết, từ ngành quản trị kinh doanh mà anh ta học thì những điều Diệp Lăng Thiên nói sẽ không phải là một điều tốt đối với sự phát triển của công ty.
“Ngoài ra còn có một chuyện tôi muốn nói với các cậu, tôi đã quyết định, bắt đầu từ năm sau, sẽ mua bảo hiểm cho tất cả nhân viên. Bảo hiểm công ty là như vậy, công ty thực phẩm năm sau cũng chuẩn bị thực hiện đi, các cậu nói ý kiến của mình xem.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
“Đây là việc tốt đấy!” Trần Tuấn Lương gật đầu nói.
Vương Lực chau chặt hàng mày, sau đó mới nói: “Anh Diệp, có câu này em phải nói, anh đừng trách em nhiều chuyện.”
“Mọi người đều là anh em trong nhà, tôi đã nói từ lâu rồi, muốn nói gì thì cứ nói, cần gì úp úp mở mở.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh Diệp, anh nói muốn đóng bảo hiểm cho tất cả nhân viên đây là chuyện tốt, em hiểu ý nghĩa anh làm như vậy, nâng cao phúc lợi của nhân viên, cho họ sự đảm bảo lớn nhất, có thể nâng cao tính tích cực trong công việc của nhân viên, cũng có thể nâng cao cảm giác thuộc về công ty của họ, nhưng mà anh Diệp, phí bảo hiểm không phải là một con số nhỏ, nếu như nộp phí bảo hiểm thì lợi nhuận của công ty chúng ta sẽ giảm, hơn nữa sẽ giảm rất nhiều, đối với sự phát triển của công ty mà nói sẽ có ảnh hưởng rất lớn, phải biết rằng, tiền lương của nhân viên công ty chúng ta đã rất cao rồi.” Vương Lực do dự tìm từ ngữ để nói.
“Điều cậu nói tôi biết rất rõ, nhưng mà chúng ta nên thay đổi góc độ để suy nghĩ. Công ty không phải là của một mình Diệp Lăng Thiên tôi, cũng không phải là của ba người chúng ta, mà là của tất cả mọi người, có đúng không? Công ty kiếm tiền, thực sự cũng không phải là công lao của mấy người chúng ta, nói cho cùng, là kết quả của tất cả nhân viên công ty cùng nhau làm việc cùng nhau cống hiến, cho nên, lợi nhuận của công ty chúng ta nên chia nhiều một tí cho tất cả mọi người. Ngoài ra, vừa nãy cậu cũng nói qua, theo quan điểm cá nhân của tôi, điều quan trọng nhất của một công ty thực ra chính là nhân viên, nhân viên là tiền đề của một công ty, không có nhân viên thì ở đâu có công ty?”
“Công ty muốn phát triển, quan trọng nhất là nằm ở thái độ làm việc và năng lực của nhân viên, ông chủ cho dù có nhiều tiền có năng lực đi chăng nữa, nếu như nhân viên không làm hết sức mình, vậy thì có ích gì? Tôi cảm thấy nhân viên luôn là điều quan trọng nhất. Cậu mới nãy đã nói, đóng bảo hiểm cho tất cả nhân viên là việc làm có thể khích lệ thái độ làm việc tích cực của nhân viên ở mức độ cao nhất, nâng cao cảm giác thuộc về công ty của họ, khiến mọi người có cảm giác xem công ty là nhà.”
“Tôi nghĩ nếu là như vậy, hiệu suất làm việc của mọi người thực sự có thể được nâng cao rất nhiều, việc mà trước kia cần có ba người làm giờ đây có lẽ chỉ cần hai người làm là được rồi, thực ra, tôi làm như vậy còn có một ý nghĩa quan trọng khác, đó chính là tôi hy vọng mọi người có thể xem công ty là nhà, cũng là để nói cho tất cả mọi người biết, chỉ cần họ xứng đáng với công ty, công ty cũng sẽ không phụ lòng họ, tôi muốn hình thành một văn hóa trong công ty là khiến công ty và nhân viên là người một nhà.”
“Anh Diệp, cho dù thật sự muốn đóng bảo hiểm cho nhân viên em cảm thấy cũng được, tuy rằng doanh nghiệp tư nhân ít khi đóng bảo hiểm cho nhân viên, nhưng mà, một số công ty lớn cũng làm như vậy, chỉ có điều, mọi người cũng nên giúp đóng bảo hiểm, còn giống như anh nói phải đóng luôn công quỹ mua nhà* em cảm thấy không cần thiết. Đầu tiên, nhân viên đến làm việc chỗ chúng ta đa số là người nông thôn, cũng không có nhu cầu mua nhà, hơn nữa, công quỹ là một con số lớn, nếu như giúp đỡ đóng luôn, vậy thì sẽ đem lại gánh nặng rất lớn cho công ty.” Vương Lực thử khuyên nhủ Diệp Lăng Thiên lần nữa.
Công quỹ mua nhà*: một loại trợ cấp mua hoặc thuê nhà dành cho nhân viên trong bộ truyện này. Nhân viên đóng x%*lương cơ sở, và doanh nghiệp đóng Y%*lương cơ sở, cao hơn tỷ lệ do cá nhân đóng, rồi gửi vào tài khoản của cá nhân theo tháng, sau đó nhân viên có thể rút tiền này ra thuê nhà ở hoặc mua nhà.
“Ý kiến của tôi vẫn là nên đóng thì đóng đi, đương nhiên, nộp những thứ này chúng ta vẫn phải theo những tỉ lệ nhất định, công ty lo một phần, mọi người tự lo một phần, toàn bộ đều do công ty chúng ta đóng thì không thực tế lắm, dù sao công ty cũng cần lợi nhuận để đi đầu tư phát triển, tôi cũng chỉ nói như thế thôi, còn về chi tiết năm sau chúng ta bàn tiếp, đến lúc đó chúng ta và công ty thực phẩm cùng nhau thảo luận vấn đề này.”
“Vẫn là câu nói đó, chỉ cần mọi người cống hiến hết mình cho công ty, công ty sẽ bảo đảm mọi người ăn no mặc ấm, nếu không thì, sẽ còn vì công ty cống hiến hết mình sao? Ngoài ra, nói thêm chuyện này nữa, sau Tết, công ty phải dọn tới một nơi làm việc mới, đến lúc đó có thể sẽ cùng làm việc với công ty thực phẩm, vậy thì có thể giảm chi tiêu ở mức cao nhất, hai bên làm việc cũng sẽ tiện hơn, điều quan trọng nhất là, tiện cho việc phát triển sau này, hơn nữa, tôi đi làm cũng thoải mái hơn tí, ít nhất không cần chạy khắp nơi nữa.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Diệp Lăng Thiên bàn hết cả buổi sáng với Trần Tuấn Lương và Vương Lực trong phòng làm việc, sau đó ba người cùng nhau ăn trưa, buổi chiều Diệp Lăng Thiên đi họp, sau khi họp xong thì luôn ở phòng làm việc xem văn kiện kí tên, làm tới gần 7 giờ tối mới rời khỏi phòng làm việc về nhà.
Vào khoảng thời gian trước khi tới Tết này, Diệp Lăng Thiên gần như dồn toàn bộ sức lực cho công việc, chỉ là việc kí tên cũng kí hết mấy ngày, các loại văn kiện, sau đó là kí tên lên các loại báo cáo tài chính của hai công ty. Sau đó tới cuối năm, hai công ty cũng phải mở cuộc họp tổng kết cuối năm, làm các loại công việc tổng kết, cuộc họp quan trọng như vậy Diệp Lăng Thiên nhất định phải có mặt.
Sau đó Diệp Lăng Thiên dùng hết thời gian một tuần, cuối cùng ở nội thành tìm được một tòa nhà văn phòng cao tầng mới mở, liền trực tiếp thuê hai tầng, diện tích một tầng rất lớn, một tầng khoảng 1600 mấy mét vuông, mà tiền thuê một năm của hai tầng cũng không rẻ, tiền thuê một năm cũng mấy tỷ, do là chỗ này không phải là khu đất vàng, thêm vào đó tòa nhà này cũng mới mở.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất đáng, cùng với sự mở rộng của hai công ty, hai công ty cũng có rất nhiều mối làm ăn qua lại, bề ngoài của một công ty thực ra có thể đủ để người khác nhìn rõ bên trong của công ty đó, đặc biệt là công ty bảo an, Diệp Lăng Thiên cảm thấy công ty bảo an cần có nơi làm việc bề thế để tạo hình tượng, mà chỗ này thì vô cùng thích hợp. Hai tầng, một tầng hơn 1000 mét vuông, Diệp Lăng Thiên nghĩ đủ để công ty phát triển rồi. Diệp Lăng Thiên mời công ty thiết kế xây dựng tiến hành một số hoạt động thiết kế xây dựng, về mặt thiết kế Diệp Lăng Thiên cũng có yêu cầu rất cao, tổng cộng đã dùng hết hơn 30 mấy tỷ, yêu cầu của Diệp Lăng Thiên là vào năm sau thì có thể đi vào hoạt động.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 536: AI LÀ CHỊ DÂU (1)
Mấy chục tỷ này được phân bổ cho hai công ty riêng biệt, mặc dù hai công ty đều là của anh, nhưng mà hai công ty này độc lập với nhau, không thể nhập làm một được.
Mấy ngày trước khi ăn tết, Diệp Lăng Thiên đều bận rộn trong công việc, mỗi ngày gần như đều là đi sớm về trễ, mà chỉ chớp mắt một cái liền đến tết. Khác biệt với những năm qua, năm nay Diệp Lăng Thiên ăn tết gần như là không chuẩn bị cái gì hết, bởi vì Diệp Sương đối với Diệp Lăng Thiên mang theo một bụng ý kiến, thêm việc Diệp Lăng Thiên đi sớm về trễ, mà Diệp Sương cũng không biết là cả ngày cứ luôn làm cái gì đó, thời gian gặp mặt của hai người cũng không nhiều chứ đừng nói chi là ngồi xuống thương lượng với nhau chuyện ăn tết. Đối với chuyện này, Diệp Lăng Thiên không có cách nào hết.
Ba ngày trước khi đến tết, Diệp Lăng Thiên cho các nhân viên nội bộ của công ty bảo vệ được nghỉ lễ để mọi người có thể về nhà sớm ăn tết, mà bên công ty thực phẩm thì không có biện pháp nào khác, nhưng mà công ty thực phẩm vẫn dựa theo ý kiến của Lý Vũ Hân mà cho nghỉ phép. Cũng chính là nghỉ từ ba mươi cho đến ngày mùng ba tháng giêng, ngày mùng bốn tháng giêng bắt đầu làm việc như bình thường, trước đó Lý Vũ Hân để cho các cửa hàng tự tổ chức luân phiên nghỉ theo ca của mình. Lượt nghỉ đầu tiên là bốn ngày trước kỳ nghỉ cho đến ngày thứ ba của năm mới, và đợt thứ hai là từ ngày đầu năm mới cho đến ngày mùng bảy tháng giêng âm lịch, dù sao thì chuyện làm ăn cuối năm cũng hơi ít một chút, cho nên có thể sắp xếp thay phiên nhau, để cho tất cả mọi người mặc kệ là năm trước hay là năm sau đều có thể về nhà đoàn tụ với người nhà được mấy ngày.
Cuối cùng trước khi đến tết ba ngày, Diệp Lăng Thiên cũng đã bắt đầu tự cho mình nghỉ, ngày đi làm cuối cùng, sau khi Diệp Lăng Thiên xử lý hết tất cả công việc ở trong tay của mình thì trở về nhà đã hơn tám giờ tối, bữa cơm tối cũng ăn thức ăn nhanh ở công ty. Khi về nhà phát hiện một mình Diệp Sương đang dọn dẹp bát đũa, hiển nhiên là vừa mới ăn xong.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, Diệp Sương hỏi: “Anh, anh ăn cơm chưa?”
“Anh đã ăn rồi, ăn ở công ty.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nhìn Diệp Sương, cuối cùng nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, em ngơi tay chút đi, hai chúng ta nói chuyện với nhau.”
“Được.” Diệp Sương cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng gật gật đầu.
Không bao lâu sau hai anh em đều ngồi ở trên ghế sa lông, Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi hút, cũng từ từ nói chuyện với Diệp Sương: “Từ lần trước sau khi em giận dỗi anh mà ra ngoài, đã lâu lắm rồi hai anh em chúng ta không ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, anh bị bệnh làm trễ nải công việc hơn mấy tháng, thêm nữa là cuối năm, hai công ty cộng lại có rất nhiều chuyện, anh căn bản cũng không có thời gian rảnh để về nhà. Mà cả ngày cũng không biết em làm gì, ngày hôm nay hiếm khi em ở nhà, anh cũng vậy, bắt đầu từ ngày mai anh được nghỉ, anh nghĩ là chúng ta nên tâm sự với nhau. Anh biết là em bởi vì chuyện của Vũ Hân cho nên giận anh, em nói rất đúng, quả thật là anh đã làm sai, nhưng mà anh với chị Vũ Hân của em tách ra không chỉ là bởi vì nguyên nhân này, hơn nữa giữa anh và Lý Yến cũng rất trong sạch. Anh thích Lý Vũ Hân, cho đến bây giờ cũng không muốn phản bội cô ấy, cho nên có lẽ là em đã hiểu lầm anh rồi.”
“Anh, em xin lỗi. Lần trước em nói mấy lời đó cũng chỉ là do nhất thời nói nhảm mà thôi, em tức giận cũng không phải bởi vì giữa anh và Lý Yến có gì đó với nhau, em biết anh không phải là loại người như vậy, em chỉ là sốt ruột thay cho anh, em cũng không biết rốt cuộc là anh muốn cái gì. Chị Hiểu Tinh anh cũng không cần, hiện tại chị Vũ Hân anh cũng đã chia tay rồi, hai người bọn họ đều là phụ nữ tốt biết bao nhiêu, đối xử với anh lại tốt như vậy, thấy anh không trân trọng như thế này, em... em... thật... thật sự rất tức giận, anh có biết không hả? Qua tết năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi, người qua ba mươi tuổi rồi mà còn không yêu đương, không kết hôn có bao nhiêu đâu chứ. Ba mẹ không còn, hai anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngoại trừ em ra không có người nào quan tâm anh hết. Anh, em thật lòng hi vọng anh có thể kết hôn, có thể hạnh phúc, em không hi vọng anh cô đơn.”
“Em biết là anh cố sức làm việc là vì em, nhưng mà em thật sự không muốn anh phải khổ cực như vậy đâu, bệnh tình của em đã tốt lắm rồi, em cũng đã tốt nghiệp đại học, hơn nữa em cũng có thể ra ngoài làm công việc tự kiếm học phí, em không cần anh phải trả tiền cho em. Anh nên sống vì mình, nên theo đuổi tình yêu của bản thân anh, hạnh phúc của anh. Cho dù là chị Vũ Hân cũng được, Hiểu Tinh cũng được, thậm chí là Lý Yến cũng được, bọn họ tốt hay xấu thật ra cũng không liên quan tới em nhiều cho lắm, có quan hệ với em chính là chị dâu của em, anh có hiểu chưa hả? Em hi vọng là anh hạnh phúc, chỉ có anh hạnh phúc rồi thì mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của em.” Diệp Sương nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nhìn Diệp Sương, trong ánh mắt có cảm động, cuối cùng sờ tóc Diệp Sương rồi nói: “Anh biết rồi, hai anh em chúng ta sống dựa vào nhau lâu như vậy, sao anh có thể không biết trong lòng của em đang suy nghĩ cái gì được chứ. Thật ra thì tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, em có biết không? Có nhiều thứ đều là do trời định, không phải anh nói như vậy thì nhất định có thể có được, có một số việc có lẽ là em không biết. Một ngày trước khi anh và Lý Vũ Hân chia tay với nhau, anh đã cầu hôn cô ấy, nhưng mà cuối cùng cô ấy lại không đồng ý, anh với cô ấy vẫn là chia tay, nguyên nhân chia tay có rất nhiều, mặc dù là anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh, nhưng mà cuối cùng giữa anh với cô ấy không thích hợp nhau. Giữa tính cách của anh và của cô ấy tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa được, có lẽ anh với cô ấy là một cặp đôi rất tốt để yêu đương, nhưng mà có lẽ rất khó để trở thành vợ chồng, cũng không phải là anh không biết trân trọng, cả đời này của anh mất quá nhiều thứ cho nên anh rất biết cách trân trọng, nhưng mà có nhiều thứ căn bản không thuộc về, em có theo đuổi thì cũng không có cách nào có được. Con người phải học được cách buông tay, cho nên chúng ta không tiếp tục nói chủ đề này nữa, có được không nào?”
Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng mới thở dài gật gật đầu sau đó hỏi: “Vậy giữa anh với chị Hiểu Tinh còn có thể không?”
Nghe thấy Diệp Sương hỏi như vậy, Diệp Lăng Thiên không nhịn được mà bật cười, anh nói: “Em cảm thấy như thế nào?”
“Thôi em biết rồi, coi như em chưa hỏi cái gì đi. Anh, thật ra thì cho dù là chị Hiểu Tinh hay chị Vũ Hân em cũng đều rất thích, bởi vì em có thể cảm nhận được hai người bọn họ đều yêu anh, đều thật lòng đối xử tốt với anh. Anh, sau này chuyện của công ty anh nới lỏng một chút đi, nghĩ đến mình, sống vì chính mình, em tình nguyện không muốn nhiều tiền như thế, em muốn trở về khoảng thời gian trước kia hai chúng ta muốn ăn cơm cũng là một vấn đề, em cũng chỉ hi vọng anh có thể sớm ngày kết hôn, sớm ngày tìm được người phụ nữ yêu anh và anh yêu.”
“Sẽ mà, tin tưởng anh, hiện tại không tìm được không có nghĩa là sau này không tìm được, có lẽ chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.” Diệp Lăng Thiên lại cười lần nữa.
“Thật ra thì em cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh không tốt, đều là do em không tốt, em biết anh rất khó chịu, nhưng mà hết lần này đến lần khác em lại tức giận với anh vào lúc đó, đều là do em không hiểu chuyện. Anh, em thật sự xin lỗi.”
Bình luận facebook