Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 539-546
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 539: AI LÀ CHỊ DÂU (4)
Diệp Lăng Thiên lái xe chạy ở trên đường, trên đường xe cộ rất ít, điều này làm Diệp Lăng Thiên không khỏi nhớ đến tết năm ngoái, nhìn cảnh tượng này sao mà tương tự so với năm ngoái quá.
Diệp Lăng Thiên lái xe đến cửa cư xá, xác định địa chỉ, Diệp Lăng Thiên chạy xe vào trong cửa cư xá tìm một chỗ đậu xe để dừng lại, sau đó căn cứ vào địa chỉ của Diệp Sương đã cho mà tìm được nơi Lý Vũ Hân đang ở. Vào thang máy đi đến trước cửa nhà của Lý Vũ Hân, đứng ở ngoài cửa do dự thật lâu, cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn gõ cửa một cái.
Rất lâu sau đó mới nghe thấy bên trong truyền âm thanh của Lý Vũ Hân, hỏi: “Ai vậy?” Nhưng mà cũng không mở cửa ra.
Diệp Lăng Thiên ý thức được một mình Lý Vũ Hân là phụ nữ ở trong nhà, tối ngày hôm nay còn là buổi tối đón giao thừa, hiển nhiên có chút lo lắng nên sẽ không thuận tiện mở cửa.
Diệp Lăng Thiên bước tới phía trước một bước, trực tiếp đứng ở phía trước mắt mèo, nói: “Vũ Hân, mở cửa đi, là anh.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì cánh cửa quả nhiên được mở ra, Lý Vũ Hân mặc đồ ngủ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Không cho anh vào?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Vào nhanh đi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Lý Vũ Hân đỏ mặt, vội vàng đưa đôi dép cho Diệp Lăng Thiên mang vào.
Diệp Lăng Thiên thay dép xong, đi vào quan sát, chỉ nhìn thấy bữa tiệc tối ở trong phòng khách trong nhà của Lý Vũ Hân, trên bàn ăn đặt ba món đồ ăn, hai món mặn một món chay, ở trong chén còn có nửa bát cơm, nhìn bộ dạng như là đang dùng cơm.
“Sao anh đến đây vậy?” Lý Vũ Hân hỏi một lần nữa.
“Ghé thăm em một chút.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, rất lâu sau đó mới lên tiếng.
“Sao anh lại biết em ở đây?”
“Chắc là em phải biết rằng tại sao anh lại biết em ở đây, em đang ăn cơm hả? Anh vẫn còn chưa ăn cơm, còn cơm không vậy?” Diệp Lăng Thiên cũng không khách khí trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Còn, nhưng mà cũng không nhiều lắm, em chỉ nấu có một chút thôi, anh có chuyện gì vậy? Ngày hôm nay là thời gian đón giao thừa, sao anh không ở nhà với Diệp Sương đi.” Lý Vũ Hân hoàn toàn bị Diệp Lăng Thiên làm cho ngơ ngác, nhưng mà cô vẫn đi lấy bát bới cho Diệp Lăng Thiên một bát cơm.
Diệp Lăng Thiên tự mình tìm kiếm ở trong nhà của Lý Vũ Hân, tìm được mấy chai rượu đỏ trong tủ rượu ở trong nhà Lý Vũ Hân, đây là sở thích của Lý Vũ Hân, cô rất thích sưu tầm rượu vang đỏ nhưng mà trên cơ bản cô sẽ không uống, Diệp Lăng Thiên cầm một bình đi tới.
“Sao em chỉ nấu có nhiêu đây đồ ăn?”
“Một mình em ăn, nấu nhiều thì cũng lãng phí, với lại cũng không phải muốn cử động cho lắm, dù sao thì cũng chỉ có một mình cho nên nhiều một chút hay ít một chút cũng không quan trọng, em không biết anh đến đây.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên cầm lấy hai cái ly, mở rượu đỏ ra rót cho Lý Vũ Hân với mình mỗi người một ly, vừa rót vừa nói: “Chỉ ăn có mấy miếng ở trong nhà, Diệp Sương vừa ăn được vài miếng thì đã đi rồi, nói là đã hẹn với bạn học đón năm mới, bỏ lại một mình anh ở nhà, cho nên anh đến đây. Một mình em đón tết... có chút cô đơn, cho nên anh đi tìm em đón tết cùng với nhau.”
“Là như thế này à.” Lý Vũ Hân nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: “Trong nhà của em mua không ít đồ ăn, chờ một lát đi, để em đi nấu thêm vài món cho anh.”
Vốn dĩ Diệp Lăng Thiên không muốn phải làm phiền Lý Vũ Hân, nhưng mà cuối cùng vẫn gật gật đầu nói với Lý Vũ Hân: “Em ngồi đi, để anh làm.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, cũng không tranh giành, nhẹ gật đầu rồi sau đó đi vào trong phòng bếp lấy đồ ăn ra.
Diệp Lăng Thiên nấu, Lý Vũ Hân thì phụ trách xử lý đồ ăn, đa số mọi người đều đã ăn cơm tất niên mà hai người bọn họ vẫn còn đang bắt đầu nấu nướng.
“Sao cuối năm mà Diệp Sương không ở nhà?” Lý Vũ Hân vừa thái thịt vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Con bé này lanh lợi mà, thật ra thì em suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra mà, con bé có phải là thật sự ra ngoài để đón tết với bạn học hay không thì anh không biết, nhưng mà anh biết rằng con bé thật ra rất muốn kiếm cớ để anh đến đây đón tết với em, cho nên mới cho anh địa chỉ của em, cũng chưa ăn cơm liền chạy đi mất.” Diệp Lăng Thiên ăn ngay nói thật.
Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc, sau đó không nói lời nào nữa.
"Vậy tối nay em ấy làm sao bây giờ? Anh vẫn nên trở về đi thôi, nếu như em ấy không đón tết cùng với bạn bè mà là ở nhà một mình, thế thì..."
“Em ấy đến nhà Ưu Ưu rồi, cũng chính là nhà của Lục Oánh, không có chuyện gì đâu.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.
“À.” Lý Vũ Hân cũng không biết nên nói cái gì.
“Anh chờ một chút.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói.
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên cầm cái nồi, có chút thắc mắc mà hỏi.
Lý Vũ Hân lấy một cái tạp dề từ trên tường xuống nói với Diệp Lăng Thiên: “Qua đây.”
Diệp Lăng Thiên nghe lời xoay người lại, Lý Vũ Hân đeo tạp dề lên giúp cho Diệp Lăng Thiên.
“Để anh tự mình làm.”
“Đừng nhúc nhích, trên tay anh có dầu, đừng làm dính lên quần áo.” Lý Vũ Hân nói, sau đó lại kêu Diệp Lăng Thiên xoay người lại bắt đầu buộc dây tạp dề cho Diệp Lăng Thiên, trong quá trình này gần như là thân thể của cô gần kề với Diệp Lăng Thiên, nhưng mà đối với việc cả hai đã từng có tiếp xúc da thịt với nhau, cái này không coi vào đâu.
Lý Vũ Hân đứng ở sau lưng của Diệp Lăng Thiên buộc tạp dề giúp cho Diệp Lăng Thiên, sau đó mới nói: “Được rồi.”
“Bộ quần áo trên người anh là do tự tay anh giặt hay là Diệp Sương giặt cho anh thế?” Lý Vũ Hân chậm rãi hỏi, trong tay thì cắt đồ ăn.
“Là tự anh giặt, sao vậy?”
“Vừa nhìn đã biết là anh giặt rồi, bộ quần áo này không thể trực tiếp bỏ vào trong máy giặt mà giặt được, phải dùng tay giặt, anh nhìn đi, quần áo đều bị nhăn nhúm hết cả lại, ban đầu là một bộ quần áo tốt biết bao nhiêu, đều bị anh giặt thành thành dạng này.” Lý Vũ Hân nhịn không được mà oán giận.
“Còn có như vậy nữa, anh thật sự không biết, đều là trực tiếp bỏ vào trong máy giặt cho nó giặt, lần sau anh sẽ chú ý.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Con người của anh ấy, chăm sóc cho bản thân mình thì chẳng hiểu cái gì hết, anh nhìn bộ râu của anh đi kìa, ít nhất là một tuần không cạo rồi chứ gì.”
Diệp Lăng Thiên vẫn chỉ cười ha ha như cũ, không nói chuyện.
“Đã nói với anh rất nhiều lần rồi, bây giờ anh đã là ông tổng của công ty, ra ngoài thì phải để ý đến hình tượng của mình, râu ria xồm xoàm, chắc là đã trở thành trò cười của nhân viên trong công ty chứ đừng nói chi là ra ngoài gặp khách hàng.”
“Dao cạo râu bị hỏng rồi, chưa kịp đi mua cái mới, cho nên đã mấy ngày rồi anh không cạo râu.” Diệp Lăng Thiên cũng không tức giận, chậm rãi nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 540: AI LÀ CHỊ DÂU (5)
Hai người vừa chậm rãi trò chuyện với nhau vừa làm đồ ăn, không bao lâu Diệp Lăng Thiên đã bưng mấy món ăn lên trên bàn.
“Đứng yên đó, để em tháo tạp dề xuống cho anh.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó lại tháo nút thắt tạp dề giúp cho Diệp Lăng Thiên.
Hai người ngồi xuống, Diệp Lăng Thiên nâng ly rượu lúc nãy đã rót sẵn, nói với Lý Vũ Hân: “Nào, uống một ly đi, chúc mừng năm mới.”
Lý Vũ Hân nhẹ gật đầu với Diệp Lăng Thiên, nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã có thể đến đây ăn tết với em, hai năm nay đều là anh ăn tết với em.”
“Anh với em, cũng giống như là em cùng với anh, anh không đến đây thì anh cũng ở nhà ăn tết một mình mà thôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lại uống một ngụm.
Lý Vũ Hân nở nụ cười gật đầu, sau đó cũng uống một ngụm rượu rồi lại hỏi Diệp Lăng Thiên: “Qua năm anh có tính toán gì không?”
“Dự định hả? Em nói là phương tiện nào?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Cuộc sống, trong công việc.”
“Về phương diện cuộc sống thì không có tính toán gì hết, cũng không cần có dự định gì, anh cảm thấy hiện tại rất tốt. Về phần công việc thì tất cả cứ từ từ mà đến, anh cảm thấy là cho dù công ty bảo vệ hay là công ty thực phẩm hiện tại quan trọng nhất chính là giai đoạn phát triển và thu hồi vốn, năng lực của chúng ta còn quá yếu, nền tảng còn quá nhỏ bé, từ từ thực hiện.”
“Anh nói đúng, cứ đi một bước chắc một bước, đi quá nhanh sẽ dễ dàng ngã xuống. Mời anh, hi vọng là năm sau hai công ty của anh đều có thể phát triển tốt lên, tất cả đều thuận lợi, bình an.” Lý Vũ Hân nói.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, đa số nội dung cuộc trò chuyện đều là chuyện của công ty, đối với công ty, Lý Vũ Hân có rất nhiều suy nghĩ, cô thật sự rất quan tâm đến chuyện làm việc.
“Có còn nhớ khoảng thời gian này vào năm ngoái không?” Lý Vũ Hân đột nhiên hỏi.
“Nhớ chứ, lúc này năm ngoái em đang ở bệnh viện, sau đó anh dẫn em đi đến cửa hàng Xuân Thiên ăn đồ nướng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi nói.
“Sau đó em dẫn anh đến bờ sông nghe tiếng chuông gõ, xem pháo hoa, rồi thả thuyền đèn, đó chính là lần đón năm mới em khó quên nhất.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Đợi một lát nữa chúng ta lại đi xem đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi lại nói.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, ở bên ngoài lạnh lắm, không muốn đi ra ngoài đâu, ở nhà xem tivi cũng rất tốt.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, anh hiểu ý của Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân đã không nói gì thì anh cũng không nói gì nữa.
Bởi vì một câu không muốn đi của Lý Vũ Hân mà bầu không khí tốt đẹp giữa hai người bọn họ hồi lúc nãy bây giờ cũng đã trở nên nặng nề ngột ngạt, rất xấu hổ, bởi vì cho dù Lý Vũ Hân hay là Diệp Lăng Thiên cũng đều hiểu câu nói không muốn đi của Lý Vũ Hân là có ý gì.
“Lăng Thiên, em hiểu ý của anh, anh cũng hiểu suy nghĩ của em, em biết là anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng mà hai người chúng ta thật sự không thích hợp ở cùng một chỗ. Không phải là không muốn, mà là chúng ta không thể, nếu như hai người chúng ta cứ cố chấp ở bên nhau, sau này người chịu tổn thương không chỉ là em, anh cũng sẽ chịu tổn thương giống y như vậy. Em không muốn một tình yêu vốn dĩ rất tốt đẹp cuối cùng lại biến thành một đoạn hôn nhân nghĩ lại mà phải sợ hãi, mỗi ngày đều sống trong những cuộc cãi vã oán trách, đây không phải là tình yêu mà em mong muốn. Nếu nói như vậy, em tình nguyện là một đôi bạn với anh, là bạn bè tốt nhất.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên lại nói rất rõ ràng, Diệp Lăng Thiên chỉ hút thuốc và chậm rãi nghe Lý Vũ Hân nói.
“Cho nên Lăng Thiên à, em cảm thấy là sau này chúng ta vẫn nên hạn chế ở chung như thế này đi, em hi vọng sau này chúng ta đều là bạn bè bình thường của nhau, ở chung giống như là bạn bè bình thường, nếu như thường xuyên như vậy thì em sợ, em sợ là mình vất vả lắm mới quyết tâm đưa ra quyết định chia tay với anh lại đột nhiên sụp đổ, anh hiểu ý của em có đúng không?” Sau khi Lý Vũ Hân nói xong thì lại nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc mà không nói lời nào, rất lâu sau đó mới cười một tiếng rồi nói với Lý Vũ Hân: “Ăn cơm đi, đây chính là bữa cơm tất niên mà, uống được nữa không? Uống một ly nữa đi.”
Diệp Lăng Thiên cười, sau đó ngửa đầu lại uống một ly rượu đỏ.
“Qua năm em có dự tính gì không?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Vũ Hân.
“Dự tính của em cũng đã nói với anh rồi, năm sau em sẽ tiến hành sắp xếp lại công ty, sau đó cố gắng hết sức mà khai triển những nghiệp vụ ở thành phố khác, nhanh chóng đến cuối năm sau lợi ích của công ty có thể tăng lên.”
“Không còn cái nào khác hả?”
“Không có.” Lý Vũ Hân lắc đầu một lần nữa.
Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ đeo tay mà Lý Vũ Hân đã tặng cho anh trên cổ tay, đã hơn mười giờ đêm rồi.
Sau đó Diệp Lăng Thiên đứng dậy nói với Lý Vũ Hân: “Không còn sớm nữa, anh đi trước đây, không mừng năm mới với em được, có tình huống gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, chúc em năm mới vui vẻ.”
Lý Vũ Hân cũng đứng dậy với Diệp Lăng Thiên, gật đầu nói: “Anh uống rượu đó, lái xe chậm một chút, mặc dù là tối ngày hôm nay có lẽ sẽ không có cảnh sát giao thông.”
“Được, anh biết rồi, anh đi đây.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì chuẩn bị ra ngoài.
“Chờ một chút, anh không mặc áo khoác.” Lý Vũ Hân vội vàng gọi Diệp Lăng Thiên lại, sau đó cầm lấy cái áo khoác lúc nãy Diệp Lăng Thiên đặt ở trên ghế sô pha trước khi làm đồ ăn, đưa qua cho Diệp Lăng Thiên.
“Mặc rồi hẳn đi, ở bên ngoài lạnh lắm.”
“Được.” Sau khi Diệp Lăng Thiên gật đầu thì bắt đầu mặc áo, sau khi mặc rồi, Lý Vũ Hân lại kéo Diệp Lăng Thiên qua chỉnh sửa quần áo lại cho Diệp Lăng Thiên, giống như là một người vợ hiền đang chỉnh sửa quần áo cho chồng ra bên ngoài.
“Anh đi đây.”
“Ừ.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói, không giữ anh lại, nhưng mà ánh mắt rất phức tạp.
Diệp Lăng Thiên cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Vũ Hân, sau đó quay người lại mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, đốt một điếu thuốc, chậm rãi đi vào thang máy không có một ai.
Mà Lý Vũ Hân thì đi ra ngoài cửa sổ nhìn Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc leo lên xe, lái xe chạy ra khỏi cư xá, cuối cùng ánh mắt của cô mông lung, nước mắt giàn giụa.
Diệp Lăng Thiên lái xe ở trên đường, anh cũng không biết là mình muốn đi đâu, anh chưa từng có lúc nào bàng hoàng như thế, lái xe không mục đích ở trên đường, cứ chạy lung tung. Ngày hôm nay đến chỗ của Lý Vũ Hân, cảm giác lúc đi thì vui vẻ mà lúc về lại mất hứng, nói thật thì anh biết rõ đây là Diệp Sương giở trò, chút kỹ năng diễn của Diệp Sương không lừa gạt được anh. Anh đồng ý đến đây là bởi vì trong lòng của anh có chút vọng tưởng, nghĩ là Lý Vũ Hân sẽ quay về với mình, nhưng mà sau khi đến đây nghe thấy những lời Lý Vũ Hân nói thì anh biết rằng thái độ của Lý Vũ Hân rất kiên quyết, đã không có cơ hội có thể quay lại với nhau. Anh cũng không hận Lý Vũ Hân, anh hiểu tại sao Lý Vũ Hân lại làm như vậy, anh cũng có thể hiểu Lý Vũ Hân, nếu như anh là Lý Vũ Hân thì có lẽ anh cũng sẽ không đồng ý sống cùng với một người đàn ông có thể nói là không có cảm giác an toàn giống như mình. Cho nên, cuối cùng anh đã lựa chọn rời đi.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 541: AI LÀ CHỊ DÂU? (6)
Không biết là vô tình hay là cố ý Diệp Lăng Thiên cuối cùng vẫn lái xe đến bờ sông, khác biệt so với năm ngoái, năm nay bên này giao thông đã được quản lý không cho xe lái vào, có không ít cảnh sát giao thông và cảnh sát đặc nhiệm làm nhiệm vụ ở đó, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lái xe đến dừng tạm một bên đường, sau đó chậm rãi đi bộ tới bờ sông.
Khác với những đôi nam nữ khác đang ríu rít quấn lấy nhau ôm hôn thắm thiết, còn Diệp Lăng Thiên lại lẻ loi một mình, trên mặt cũng không có chút biểu cảm vui vẻ nào, đứng ở giữa những cặp đôi lộ ra dáng vẻ cô đơn như vậy cũng giống như tâm trạng của anh trong khoảnh khắc này.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi len mình đi qua mọi người, không tình nguyện ở trong đám đông mà là đi sang một bên, tựa vào lan can của rìa đai thắng cảnh ngắm nhìn một nhóm thanh niên sôi nổi và cuồng nhiệt. Anh cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn tựa như là đang ngắm một bức họa hay là xem một bộ phim, nhìn mọi thứ xung quanh dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, chậm rãi hút điếu thuốc, ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu nổi trong đầu mình đang nghĩ gì nữa, nên nghĩ về điều gì.
Đứng yên thật lâu, sau đó lại lần nghe được tiếng đếm ngược năm mới, lại nghe thấy âm thanh rung chuông, liền sau đó khi đám đông đang điên cuồng náo nhiệt, pháo hoa bắt đầu bắn bay đầy trời, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, pháo hoa năm nay không đẹp bằng năm ngoái.
Lúc sau đám đông bắt đầu dần dần giải tán, sau khi đèn thuyền dần tắt dòng người cũng càng ít đi. Diệp Lăng Thiên ngồi một mình trên lan can, gió thổi chậm rãi hút thuốc, cách thức trải qua giao thừa đặc biệt này thực sự không tệ.
Diệp Lăng Thiên đêm nay quả thực là tâm tình không tốt, tâm tình không vui như vậy nguyên nhân chính đương nhiên vẫn là vì Lý Vũ Hân, nhưng lại không chỉ vì một mình Lý Vũ Hân. Anh yêu Lý Vũ Hân, chỉ riêng điểm này hiện tại anh vô cùng hiểu rõ, yêu một người nhưng lại không thể ở bên nhau, loại cảm giác này đau đớn đến cỡ nào đương nhiên không cần phải nói, Diệp Lăng Thiên dù có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng chỉ là một người thường, một người đàn ông bình thường chứ không phải là thần tiên, anh cũng có vui sướng buồn giận có thất tình lục dục, sau khi thất tình bi thương và thống khổ không cách nào tránh khỏi. Nhưng giờ phút này cảm giác bi thương của Diệp Lăng Thiên không phải là nhiều nhất, mà là một loại thương nhớ hoài niệm mà thôi, thời gian đặc biệt hoàn cảnh đặc biệt khiến anh có rất nhiều cảm xúc cùng hoài niệm, hoài niệm ba mẹ của mình, hoài niệm những người đồng đội cũ và những ký ức máu thịt của cuộc chiến trong nhiều năm đã qua, ký ức thanh xuân. Nghĩ đến bao người thân, đồng đội đã ra đi trong cuộc đời, tâm tình luôn luôn trĩu nặng.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại truyền đến âm thanh, Diệp Lăng Thiên nhìn qua dãy số, là Lý Yến gọi tới, thuận tay nhận điện, hỏi: “Alo, Lý Yến, đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì vậy?”
“Anh nói gì vậy? Tôi gọi anh là chúc mừng năm mới, chúc tết anh đó lão Diệp này.” Lý Yến nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi anh thế nhưng lại đột nhiên quên mất bây giờ vừa qua năm mới.
“Cô cũng vậy, chúc mừng năm mới, thay tôi nói tiếng chúc mừng năm mới với ba mẹ cô, tôi không gọi điện riêng chúc họ nữa, qua mấy ngày nữa tới nhà cô sẽ chúc tết họ lần nữa nhé.” Diệp Lăng Thiên có chút lúng túng nói.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao lại có vẻ ồn ào thế? Lý Yến hỏi.
“Tôi đang ở bờ sông, nơi này còn lại ít người, cho nên có chút ồn ào”
“Gần sang năm mới anh ở chỗ đó làm gì? Ở cùng Lý Vũ Hân đón năm mới cũng thật lãng mạn đó? Thật ghen tị hai người bọn anh” Lý Yến nói, trong lời nói ít nhiều có chút mùi ghen tuông.
“Không có, chỉ có mình tôi, không thích xem tivi cho nên một mình ra ngoài xem náo nhiệt, hóng gió” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Một mình?” Lý Yến hơi kinh ngạc, sau đó trực tiếp nói : “Đứng đó đợi tôi, tôi lập tức qua đó tìm anh.”
“Không cần, tôi chuẩn bị về rồi” Diệp Lăng Thiên vội vàng nói thế nhưng anh vừa nói dứt lời mới phát hiện Lý Yến đã cúp điện thoại, đây chính là tính cách của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ cười, vốn dĩ dự định trở về, hiện tại chỉ có thể tiếp tục đứng ở nơi này thôi.
Đọc nhanh tại VietWriter
Diệp Lăng Thiên tiếp tục ngồi đó thành thục rút mấy điếu thuốc, liền thấy một chiếc xe cảnh sát địa hình dừng trước mặt, sau đó nhìn thấy Lý Yến từ trên xe bước xuống, bước thẳng đi đến trước mặt Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra, sang năm mới một mình ngồi đây hít lấy khói thuốc buồn bực, việc này không giống như phong cách của anh, nơi đây là chốn tụ họp tình cảm lãng mạn trong ngày Tết Nguyên Đán, một mình anh ngồi đây là muốn làm gì?”
Lý Yến cũng xoay người ngồi ở trên lan can ngồi vào bên cạnh Diệp Lăng Thiên.
“Không có gì, buổi tối Diệp Sương hẹn bạn học tới nhà bạn học chơi, cho nên tôi ở nhà một mình đón năm mới rất nhàm chán cũng ngủ không được cho nên liền ra ngoài đi dạo một chút. Cô tại sao lúc này rồi còn chạy ra ngoài?”
"Buổi tới hôm nay tôi trực ban, từ văn phòng tới. Anh sao lại có một mình? Lý Vũ Hân đâu? Cô ấy đi đâu à?” Lý Yến tò mò hỏi.
“Ngươi đúng là rất tận tâm với nghề mà, gần sang năm mới còn trực ban, cô tốt xấu cũng là lãnh đạo, loại việc trực ban này có thể sắp xếp những người khác làm, trở về cùng ba mẹ cô đón năm mới mới là đúng đó.” Câu trả lời của Diệp Lăng Thiên không liên quan tới vấn đề của Lý Vũ Hân, cho nên mới tránh nặng tìm nhẹ đáp lời.
“Tất cả mọi người đều hi vọng có thể về nhà ăn tết, rất nhiều người đều đã có gia đình con cái, tất nhiên hi vọng buổi tối hôm nay cả nhà có thể ở cùng một chỗ đoàn tụ, tôi dù sao cũng chỉ có một mình, tôi thế nào cũng không quan trọng.”
“Tôi rất ngạc nhiên mẹ cô sao mà đồng ý để cô trở lại đội cảnh sát hình sự”
“Tôi cùng mẹ tôi rất nghiêm túc nói hết lòng mình một lần, xuất phát từ tấm lòng can đảm, cuối cùng tôi cam đoan với mẹ. Tôi chỉ là đội trưởng cảnh sát hình sự mà thôi, không còn giống như trước nữa, một đội trưởng cảnh sát hình sự thôi, về sau không làm công việc của tuyến đầu, không tự thân lâm trận nữa, chuyên tâm quản lý công việc, chỉ làm tốt công việc đội trưởng của chính mình. Đây là thỏa hiệp cuối cùng của mẹ tôi, cho nên tôi đã đồng ý, ta rất cảm kích bà ấy. Anh cũng đừng chuyển đề tài, tôi đang hỏi anh, anh cùng Lý Vũ Hân rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hai người các anh có phải là cãi nhau rồi không?” Lý Yến bỗng nhiên mới phát hiện Diệp Lăng Thiên căn bản không trả lời câu hỏi của mình, bắt buộc Diệp Lăng Thiên trả lời.
“Không phải cãi nhau, cô cảm thấy tôi giống như người biết cãi nhau sao?” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói, sau đó đáp: “Tôi cùng Vũ Hân chia tay rồi, gần đây cô ấy đã dọn đi rồi, mình ở bên ngoài thuê một căn hộ ở.”
“Hả? Chia tay? Anh nói đùa sao” Đôi mắt Lý Yến mở to quay qua nhìn Diệp Lăng Thiên, kinh ngạc hỏi.
“Cô biết tôi tuyệt đối không mang chuyện này ra làm trò đùa mà, kỳ thật cũng không có gì thật là kỳ lạ cả, trong xã hội hiện đại này yêu đương tan tan hợp hợp không phải rất bình thường sao.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
Lý Yến hồi lâu không nói gì, rất lâu sau đó mới hỏi: “Vì sao? Cô ấy rất yêu anh đến tôi cũng nhìn ra được, anh cũng rất yêu cô ấy, tôi nghĩ mãi mà không ra vì sao hai người lại muốn chia tay.”
“Muốn chia tay thực ra nào có nhiều lý do như vậy, chính là không còn phù hợp nữa” Diệp Lăng Thiên nói tiếp, anh không muốn nhắc tới chuyện này quá nhiều.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 542: AI LÀ CHỊ DÂU? (7)
Lý Yến lần nữa rơi vào trầm mặc, hai người cùng nhau ngồi ở đây hóng gió, gió thổi loạn khói thuốc trên đầu thuốc của Diệp Lăng Thiên, cũng thổi tung mái tóc ngắn ngang cổ của Lý Yến.
“Có phải bởi vì tôi không? Rất lâu sau đó Lý Yến hỏi.
Diệp Lăng Thiên xoay mặt nhìn Lý Yến một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không phải, là chính chúng tôi phát sinh vấn đề, vấn đề trong tính cách.”
“Anh không cần gạt tôi, anh không nói tôi cũng biết là bởi vì tôi. Anh xuất viện mới có mấy ngày? Anh nói gần đây, nên không thể nghi ngờ gì nữa chính là lúc anh xuất viện thì hai người liền chia tay. Nhìn bộ dạng này của anh tôi đã biết rồi, là Lý Vũ Hân đề nghị nói chia tay. Nếu là như vậy thì khẳng định cũng là bởi vì tôi. Thực ra việc này tôi rất hiểu rõ, lúc ấy anh hôn mê Lý Vũ Hân đã nói chuyện với tôi mấy lời, tôi có thể cảm giác được cô ấy vô cùng hận tôi, cũng rất để ý đến quan hệ của tôi và anh, rồi lại thêm chuyện anh đi cứu tôi. Về sau tôi cẩn thận nghĩ lại chuyện này dường như không có cô gái nào có thể không để ý, nhưng mà tôi nghĩ Lý Vũ Hân là một cô gái đặc biệt, cũng nghĩ đến tình yêu tha thiết của hai người khả năng sẽ không để ý đến những chuyện như thế này, tôi thực sự không nghĩ tới chuyện hai người sẽ chia tay.” Lý Yến lạnh nhạt nói, Lý Yến không ngốc có một số việc tưởng tượng thôi thì có thể nghĩ ra được rồi, dựa vào tính cách của Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân thì có thể dễ dàng kết luận được.
“Tôi đã nói rồi sự việc này không có liên quan gì với cô, dù cho là cũng có chút liên can gián tiếp, nhưng nguyên nhân chủ yếu là từ tôi và cô ấy, giống như vừa rồi tôi có nói là hai chúng tôi tính cách không hợp, có nhiều thứ là trời sinh chúng ta không thay đổi được. Đi theo tôi cô ấy chỉ có thể bị thương tổn, là tôi có lỗi với cô ấy. Chia tay, thật ra là kết quả tốt nhất với cô ấy.”
“Tôi sẽ đi tìm cô ấy, anh cho tôi địa chỉ của cô ấy, tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy về quan hệ của anh và tôi, tôi đã từng nói với cô ấy rằng tôi thích anh, nhưng anh cũng không thích tôi vả lại tôi cũng từng hứa tôi tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ xấu đối với anh, càng sẽ không chen vào quan hệ của anh cùng cô ấy.” Lý Yến từ trên lan can nhảy xuống, kiên định đối mặt Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Lý Yến, cô vẫn là không hiểu rõ những lời tôi nói sao, tôi nói rồi chuyện này không có bất cứ can hệ nào với những người khác, có vấn đề cũng là của tôi và cô ấy mà thôi, dù cho cô có đi nói cũng không có tác dụng gì. Vả lại, tôi cũng không ý nghĩ cứu vãn lại cái gì, giống như cô ấy đã nói tôi không thể là một người chồng tốt được, cho nên tôi không muốn lại làm tổn thương cô ấy. Ngồi đi, cô từ xa đi một chuyến đến, yên vị ngồi đây trò chuyện thêm lúc nữa đi, sang năm mới rồi, không nên nói những chuyện này nữa.”
“Trong lòng anh vẫn còn rất yêu cô ấy, có đúng không?” Lý Yến vẫn rất kiên trì hỏi.
“Còn” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu nói.
“Được,vậy tôi không nói nữa, sẽ lại gợi ra chuyện không vui trong lòng anh. Có muốn hay không cùng tôi tìm chỗ nào đó uống một bữa rượu?” Lý Yến hỏi.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, nói: “Không cần, tâm tình đúng là không tốt, nhưng mà cũng không phải chỉ bởi vì chuyện này. Nếu như là vì ăn mừng năm mới cô tìm tôi uống một bữa rượu tôi rất sẵn lòng tiếp cô, nhưng nếu như là muốn giúp tôi uống rượu giải sầu, vậy không cần đâu, quên đi.”
“Vậy thì tìm chỗ nào đó uống rượu đi, vừa hay tôi cũng đói bụng, căn tin cùng các đồng nghiệp trực ban ăn đêm mặc dù tăng thêm hai món nhưng ăn quả thực không ngon. Tìm một chỗ hai chúng ta cũng chuẩn bị một bữa tối giao thừa.” Lý Yến sảng khoái nói.
“Thôi quên đi, lần sau đi, bây giờ là lúc nào còn chỗ nào có quán ăn nữa? Đi, về đi, tất cả về nhà đi ngủ cũng không còn sớm nữa.” Diệp Lăng Thiên cười một cái nói từ trên hàng rào nhảy xuống đất.
“Anh đúng là cứng nhắc một điểm cởi mở tự nhiên cũng không có. Muốn uống rượu làm sao mà không có chỗ nào chứ, đi tới nhà anh đi, đừng có nói với tôi là nhà anh không có rượu. Đi tới nhà tôi thực tế hơn, tôi nếu ở nhà uống rượu ba mẹ tôi thiếu điều đánh chết tôi cũng được đó. Tôi đi trước, anh cùng theo tôi.” Lý Yến nói xong trực tiếp lái xe đi.
Diệp Lăng Thiên nhìn theo Lý Yến, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, anh thật sự đúng là không muốn uống rượu chỉ muốn trở về đi ngủ, thế nhưng lại gặp được người thẳng thắn như Lý Yến, anh thật cũng không biện pháp đối phó, chỉ có thể ngoan ngoãn mở xe đuổi theo, bởi vì Lý Yến đã đi trước anh một bước đi thẳng tới nhà anh, anh cũng không thể nhà mình mà cũng không về được.
Mà Lý Yến thật ra cũng không phải thật muốn uống rượu, cô ta chỉ là bởi vì cảm thấy Diệp Lăng Thiên tâm tình sa sút, thêm nữa là gần sang năm mới cho nên muốn an ủi Diệp Lăng Thiên một chút, nghĩ muốn ở bên giải tỏa cho Diệp Lăng Thiên mà thôi, uống rượu cùng Diệp Lăng Thiên chỉ là lý do, mục đích thật sự là không muốn để cho Diệp Lăng Thiên bởi vì thất tình mà đau khổ. Nhưng cô đã quên, Diệp Lăng Thiên tuyệt đối không có yếu ớt như những người bình thường khác, không có khả năng bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà tìm chết.
Thời điểm Diệp Lăng Thiên lái xe đến tầng dưới của nhà mình, thì Lý Yến đã sớm đứng ở cửa thang máy đợi anh.
Hai người cùng nhau lên lầu, sau đó đi vào trong nhà.
“Không tồi nha, còn nấu nhiều món ăn như vậy, tranh thủ thời gian đem đồ ăn hâm nóng lại đi, tôi đi tìm hai bình rượu, nói thật là tôi rất đói bụng, cơm căn tin thật sự ăn không được, cho nên bình thường tôi cơ bản đều là ăn thức ăn nhanh.” Lý Yến không khách sáo nói, sau đó quả thật là tự mình đi vào nhà Diệp Lăng Thiên tìm rượu.
Diệp Lăng Thiên một lần nữa bất đắc dĩ, đối với một vị không mời mà tới như Lý Yến còn vô cùng tùy tiện, anh chỉ có thể yên lặng cười. Sau đó ngoan ngoãn mở lò sóng làm nóng thức ăn, thật ra anh cũng đói bụng, lúc trước ở nhà mình ăn không vào, đến chỗ Lý Vũ Hân cũng không ăn cơm, chỉ là tự mình một mình buồn bã uống rượu thôi, dưới tình trạng này không có khả năng sẽ có khẩu vị để nuốt nổi cơm.
Cũng may dùng lò vi sóng làm nóng món ăn cũng không phiền phức lắm, không bao lâu sau đồ ăn đều đã nóng hổi, Lý Yến rót cho Diệp Lăng Thiên và mình một ly rượu còn chưa bắt đầu uống đã nghe được tiếng đập cửa.
“Ai vậy? Đã trễ thế như vậy rồi.” Lý Yến rất kinh ngạc.
“Chỉ có thể là Diệp Sương chắc là không mang chìa khoá, tôi đi mở cửa” Diệp Lăng Thiên đứng lên.
“Để tôi.” Lý Yến đứng lên nói, chỗ cô ta ngồi quả thực gần hơn một chút.
Lý Yến đi ra mở cửa, chỉ là vừa mở cửa cô ta liền trợn tròn mắt, đứng ở bên ngoài không phải là Diệp Sương mà là Lý Vũ Hân, nhìn thấy Lý Vũ Hân đứng ở bên ngoài, Lý Yến lập tức tròn mắt nhìn, đã trễ như vậy mình cùng Diệp Lăng Thiên cô nam quả nữ ở chung một chỗ, quả thực có một số việc căn bản có nói cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Lý Vũ Hân nhìn thấy Lý Yến mở cửa cho mình, cũng trợn tròn mắt, nhìn thấy Lý Yến trong nội tâm cô có đủ loại cảm xúc liền trở nên phức tạp gấp vạn lần, có thể nói các loại cảm xúc đều có.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Lý Yến không tránh sang một bên, Lý Vũ Hân cũng không có ý bước vào, hai người dường như đang rơi vào suy nghĩ riêng của chính mình.
“Diệp Lăng Thiên có ở nhà không?” Cuối cùng vẫn là Lý Vũ Hân mở miệng trước nói với Lý Yến, giọng rất lạnh nhạt trong giọng nói không có bất kì sắc thái tình cảm nào.
“Ah, có nhà, tôi tới tìm anh ta uống rượu, vào đi.” Lý Yến nhích người tránh ra còn cố ý giải thích một chút.
“Tôi không vào đâu, ví tiền của anh ta rơi ở nhà tôi, tôi cầm qua đây cho anh ta.” Lý Vũ Hân nói, sau đó từ trong tay đưa ra một cái ví tiền cho Lý Yến lúc đang chuẩn bị xoay người liền phát hiện Diệp Lăng Thiên bước tới.
Ví tiền của Diệp Lăng Thiên vẫn luôn ở bên trong trong túi áo khoác, có lẽ là lúc trước cởi áo khoác nấu đồ ăn đã đánh rơi trong nhà cô.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 543: AI LÀ CHỊ DÂU? (8)
Diệp Lăng Thiên đang ngồi uống rượu một mình, anh chỉ cho là có một mình Diệp Sương trở lại, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, ngồi một lúc lại nghe thấy Lý Yến đang nói chuyện, hồi lâu sau cũng không thấy ai đi vào, anh liền đi qua cửa nhìn một chút. Diệp Lăng Thiên lại một lần nữa kinh ngạc khi thấy Lý Vũ Hân đang đứng ở cửa.
Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân nhìn nhau, Lý Vũ Hân đem ví tiền đưa cho Diệp Lăng Thiên nói: “Ví tiền của anh rơi ở nhà em, nên em đưa tới."
Diệp Lăng Thiên đưa tay nhận lấy chiếc ví từ Lý Vũ Hân, không nói lời nào.
"Mọi người tiếp tục đi, tôi đi trước". Lý Vũ Hân liếc nhìn Diệp Lăng Thiên lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Diệp Lăng Thiên cũng không nói một câu, chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Vũ Hân.
"Anh còn đứng đấy làm gì, nhanh đuổi theo người ta mà giải thích đi." Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên đang yên lặng nhìn Lý Vũ Hân rời đi, gấp gáp vỗ Diệp Lăng Thiên vội nói.
"Giải thích cái gì?" Diệp Lăng Thiên chầm chậm trả lời, sau đó vươn tay đóng cửa lại.
"Anh còn hỏi giải thích cái gì sao? Là anh ngốc hay là tôi ngốc? Cô ấy nhất định sẽ hiểu lầm. Bỏ đi, để tôi tự đi" Lý Yến lo lắng, chuẩn bị mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa mới đi liền bị Diệp Lăng Thiên kéo lại.
"Không cần đi, uống rượu đã, thức ăn sắp nguội cả rồi." Diệp Lăng Thiên vừa kéo Lý Yến vừa nói, sau đó liền đi về phía phòng ăn.
"Tên ngốc này rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy, Lý Vũ Hân rõ ràng là đang hiểu lầm hai chúng ta, anh nhanh đi giải thích rõ ràng đi. Nếu giờ không giải thích rõ ràng thì về sau lại càng hiểu lầm đấy." Lý Yến là thật lòng lo lắng thay Diệp Lăng Thiên .
"Có gì tốt mà phải giải thích? Có đúng hay không thì có gì quan trọng đâu, đối với người ta quan trọng nhất chính là tin tưởng, cho nên tôi thấy giải thích cũng chả có tác dụng, hơn nữa tôi và cô ấy cũng đã chia tay, cho dù giải thích thì cũng chả cứu vãn được gì? Tôi biết cô ấy là hiểu lầm tôi với cô, cô ấy muốn hiểu lầm thì cứ để cho cô ấy hiểu lầm đi. Nào, lại đây uống rượu đi" Diệp Lăng Thiên ngồi vào bàn nhàn nhạt nói, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nói thật ra, tâm tình Diệp Lăng Thiên lúc này như bị đóng băng, vô cùng không tốt.
"Anh đang giận cố ấy à?" Lý Yến chậm rãi ngồi xuống hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu một cái, nói: "Không có, tôi chưa bao giờ giận cô ấy. Là tôi có lỗi với cô ấy. Tôi chẳng qua chỉ đang giận chính bản thân mình thôi. Thôi uống rượu đi, nào, năm mới vui vẻ "
"Năm mới vui vẻ, tối nay tôi sẽ cùng anh uống rượu, chúng ta không say không về" Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, hào sảng nói.
"Còn nói không say không về, cô không phải trực sao? Uống say làm sao đi trực? Cô là cán bộ lãnh đạo, phải làm tấm gương mẫu mực chứ" Diệp Lăng Thiên cười nói.
"Anh thử nhìn xem bây giờ là mấy giờ. Tôi trực đến sáu giờ sáng, mà bây giờ cũng sắp ba giờ, uống rượu xong không phải xong hết rồi. Hơn nữa tối nay lại là đêm Giao thừa, chúng tôi là đội hình cảnh lo trị an, thì nào có nhiều chuyện như vậy để lo. Cho nên cứ yên tâm uống đi, nào, Diệp Lăng Thiên, hôm nay ăn tết, bất kể có chuyện gì không vui phiền não chuyện cứ nói hết ra đi, thống thống khoái khoái uống hết rượu này đi." Lý Yến lần nữa nâng ly rượu lên hướng với Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên uống hết ly này đến ly khác, anh không nhớ cùng Lý Yến uống như thế nào, nhưng phần lớn rượu đều là tự mình uống sạch. Anh biết Lý Yến có tửu lượng chả ra sao, cũng không muốn Lý Yến uống say, nên cứ tự mình uống sạch. Tâm tình của anh đang không tốt, anh vốn không phải là người thích đắm chìm trong chuyện tình yêu, hay là tình yêu nam nữ, thậm chí còn ghét nhất loại chuyện tình cảm dây dưa như vậy.
Nhưng mà anh bây giờ lại đúng là lâm vào chuyện nhi nữ tình trường như vậy. Anh đến tới bây giờ mới biết phụ nữ ảnh hưởng nhiều đến tình cảm cá nhân như thế. Anh bây giờ cảm thấy rất thống khổ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đau đớn khi thất tình là thế nào. Có lẽ đây là cảm giác đau đớn nhất, vừa bất lực lại vô cùng đau lòng. Anh cũng không phải loại thích mượn rượu giải sầu, nhưng gần đây đây đã là lần thứ hai anh quyết định uống rượu để giải tỏa nỗi buồn, hai lần đều là vì Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên cuối cùng nghĩ đến câu nói “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” giờ mới thấy lời này có vẻ đúng. Diệp Lăng Thiên chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại giống như một chàng trai trẻ vậy vì chút chuyện tình yêu mà đau khổ đến thế này.
"Còn uống được nữa không?" Lý Yến mặt đỏ tận mang tai, giọng líu ríu nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cũng có chút không tỉnh táo, nhưng vẫn là cau mày nói với Lý Yến: " Được rồi, tôi và cô uống cũng không chênh nhau là mấy, đừng có mà uống say."
"Anh đúng là không phải đàn ông, còn so đo với cả phụ nữ, tới đi, uống tiếp, hôm nay ai nhận thua trước thì phải làm cháu trai." Lý Yến sớm đã bị hơi cồn kích thích còn không phân biệt được một, hai, ba, bốn, vừa nói nhảm nhí. Sau đó lại cầm chai rượu lần nữa rót cho Diệp Lăng Thiên một ly.
"Chút nữa cô uống say đừng trách tôi" Diệp Lăng Thiên cũng không khách sáo, bưng ly rượu lên uống cạn, anh cũng sắp uống say rồi. Cũng không biết từ lúc nào Lý Yến đã đem hết rượu trong nhà ra cho Diệp Lăng Thiên uống, có rượu trắng, cũng có cả rượu vang đỏ mà Lý Vũ Hân trước kia để ở chỗ đây, chai rượu đã bày ngay ngắn ra cả một bàn. Những thứ này phần lớn đều là Diệp Lăng Thiên uống, Lý Yến uống cũng không nhiều, bằng không, dựa vào tửu lượng của cô đã sớm gục từ lâu.
Hai con sâu rượu ngồi ở trên bàn tiếp tục uống, rồi lại nói hươu nói vượn, nhưng cuối cùng vẫn là Lý Yến gục trước. Lý Yến trực tiếp ngủ ngon lành luôn trên bàn. Mơ mơ màng màng Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến gục xuống, lắc đầu một cái, để cho chính mình tỉnh táo lại một chút, rồi đi tới ôm Lý Yến đi đến giường, giúp cô cởi giầy, đắp kín chăn, giúp Lý Yến sửa soạn ổn thỏa. Còn mình thì cũng không biết gì trực tiếp ngả ra giường ngủ thiếp đi. Tối hôm nay anh quả thật uống khá nhiều, đương nhiên, cũng không đến nỗi nôn mửa như lần trước, nhưng căn bản cũng không còn lý trí gì nữa.
Diệp Lăng Thiên bị đánh thức bởi một tràng chuông điện thoại di động. Mơ mơ màng màng bắt đầu tìm điện thoại di động, tìm một lúc lâu cũng không thấy điện thoại bên chiếc gôi quen thuộc, cuối cùng cũng phải miễn cưỡng mở mắt không tình nguyện đi tìm điện thoại di động.
Nhưng khi Diệp Lăng Thiên vừa mở mắt đã thấy ngôi nhà quen thuộc, nhưng trên sàn nhà lại vứt ngổn ngang đầyquần áo, nhưng không chỉ có của anh, mà còn có cả quần áo của phụ nữ, ném đầy đất. Hơn nữa, Diệp Lăng Thiên con nhớ đây chính là quần áo bên ngoài mà Lý Yến tối hôm qua mặc đến đây. Diệp Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 544: AI LÀ CHỊ DÂU? (9)
Diệp Lăng Thiên quay lại liền thấy Lý Yến đang mở to mắt nhìn mình, an tĩnh nằm cạnh Diệp Lăng Thiên, hiển nhiên cô đã tỉnh sớm hơn anh.
Diệp Lăng Thiên thấy mình ngủ bên cạnh Lý Yến không khỏi nhíu mày. Thức dậy thấy bên cạnh là một người phụ nữ, hơn nữa quần áo 2 người lại vứt đầy đất, kẻ ngu cũng biết tối qua phát sinh chuyện gì.
Nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn vén chăn lên xác nhận lại một chút, bởi vì anh hoàn toàn không nhớ tối ngày hôm qua đã phát sinh chuyện gì, vì vậy anh cố gắng xác minh những gì anh đã làm đêm qua.
Vén chăn lên, thấy cơ thể mình vẫn đang để trần, cùng với Lý Yến ngủ ở bên cạnh cũng không mảnh vải che thân.
Diệp Lăng Thiên giờ đã hoàn toàn rõ chuyện gì xảy ra tối qua, nếu như nói tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì đến anh cũng không thể tin nổi. Diệp Lăng Thiên khom người nhặt quần áo rơi dưới đất lên, móc ra một gói thuốc lá, rút một điếu ra hút. Điện thoại di động ở trong túi quần, anh cũng không còn tâm trạng đi tìm, điện thoại cũng đã tắt từ lúc nào.
Diệp Lăng Thiên dựa lưng trên giường, từ từ hút thuốc.
Lý Yến cũng từ trên giường ngồi dậy, kéo chăn che lên ngực mình, cầm lấy bao thuốc lá từ tay Diệp Lăng Thiên, cũng rút ra một điếu thuốc hút. Ngay hơi đầu tiên đã bị sặc, vội vàng ho khan, nhưng vẫn tiếp tục hút. Hai người cứ như vậy dựa vào giường, mỗi người hút một điếu, không ai nói gì. Hai người đều đang chìm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ về tình huống trước mắt.
Thật ra thì Lý Yến cũng chỉ tỉnh dậy sớm hơn Diệp Lăng Thiên một chút, cũng là do chuông điện thoại của Diệp Lăng Thiên đánh thức, đối với chuyện tối ngày hôm qua, cô cũng giống Diệp Lăng Thiên đều đã quên sạch sẻ. Ít nhất Diệp Lăng Thiên còn nhớ là mình đã đem Lý Yến vào giường, mà Lý Yến thì chỉ nhớ lúc mình cùng Diệp Lăng Thiên uống rượu mà thôi.
"Sao vậy? Hối hận về chuyện tối hôm qua sao?" Lý Yến nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Không, tôi không bao giờ hối hận, cho dù có làm sai chuyện gì." Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói, sau đó vươn tay giật điếu thuốc trong miệng Lý Yên, ném thẳng vào thùng rác bên giường, không để cho Lý Yến tiếp tục hút nữa.
Đối với việc bị Diệp Lăng Thiên cướp đi điếu thuốc Lý Yến cũng không có bất mãn gì, chỉ hỏi tiếp: "Anh sẽ không cảm thấy chuyện hôm qua có lỗi với Lý Vũ Hân chứ?"
"Chuyện tối hôm qua chẳng qua cũng chỉ là một tai nạn, không ai muốn phát sinh loại chuyện này cả. Hơn nữa, tôi và Vũ Hân cũng đã chia tay, cho nên tôi cũng không có lỗi với cô ấy. Chẳng qua là cảm thấy có lỗi với cô, chuyện này với cô cũng không công bằng" Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
"Anh làm sao biết rằng đó không phải là điều tôi muốn xảy ra vào tối qua?" Lý Yến cười hỏi.
Diệp Lăng Thiên cũng nhàn nhạt cười một tiếng, rồi nói: "Lý Yến cô còn có thể có thể làm ra chuyện gì nữa sao, hơn nữa tối hôm qua cô còn say trước cả tôi. Tôi cũng chỉ nhớ là đã mang cô ôm tới giường, sau đó cũng chẳng nhớ đã có chuyện gì xảy ra."
"Lăng Thiên, tôi biết anh lúc này trong lòng đang có nhiều áp lực và gánh nặng. Anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đều là người lớn, làm ra chút chuyện quá đáng cũng không sao. Không có ai quy định chỉ cần trải qua chuyện giường chiếu với nhau thì nhất định phải kết hôn, hơn nữa, chuyện tối qua cũng là bất ngờ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên của 2 chúng ta, có đúng hay không? Tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, hôm nay cứ quên hết đi. Người trong lòng anh là Lý Vũ Hân, anh cần phải đi tìm cô ấy, không nên vì chuyện tối qua mà cứ để cho mình do dự mãi." Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên chầm chậm nói.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, không nói gì, tiếp tục hút thuốc, lẳng lặng dựa vào đầu giường, cảm nhận được nhiệt độ bên người Lý Yến truyền tới. Bây giờ Lý Yến vô cùng nữ tính, cũng có tư vị phụ nữ. Trước kia Diệp Lăng Thiên vẫn luôn coi Lý Yến làm người anh em, anh cũng chưa từng đối xử với cô như một người phụ nữ, mà bây giờ anh mới bỗng nhiên phát hiện, Lý Yến cũng thật xinh đẹp, nữ tính.
"Cả đời này tôi sẽ không yêu ai nữa." Rất lâu sau Diệp Lăng Thiên mới chậm rãi nói một câu.
Những lời này làm cho Lý Yến vô cùng kinh ngạc, lập tức ngồi dậy nhìn Diệp Lăng Thiên, chăn đắp trước ngực cũng bị tuột xuống, khiến Lý Yến vội vàng kéo chăn đắp lại, mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Tại sao? Anh không phải vì với Lý Vũ Hân bị đả kích sau chia tay nên chuẩn bị cả đời này không yêu đương nữa chứ?"
"Không phải vậy đâu, tôi cũng không đến nổi yếu ớt như vậy" Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói, sau đó vừa hút thuốc vừa từ từ nói: "Trước đây tôi chưa từng nghĩ trên người mình có khuyết điểm gì. Thật sự mà nói, tôi luôn luôn vô cùng tự tin, và cũng chính nhờ sự tự tin mà tôi có thể sống tới ngày hôm nay. Lần trước tôi đi tìm Lý Vũ Hân cầu hôn, cô ấy đã từ chối, cũng nói với tôi một vài lời, sau khi trở về tôi cũng tự mình suy nghĩ kỹ ít ngày, sau đó cảm thấy cô ấy nói rất đúng. Theo cô ấy nói, có thể làm bạn với tôi là một chuyện rất hạnh phúc, bởi vì tôi vì bạn mình mà có thể đánh đổi cả mạng sống của mình."
"Nhưng cũng nói làm người phụ nữ của tôi cũng thật đáng buồn, bởi vì, tôi không hiểu ích kỷ là gì? Và cũng chẳng quan tâm được đến trái tim của người phụ nữ. Giống như lần trước tôi vì cứu cô, từ đầu đến cuối cũng không để tâm đến cảm nghĩ của Lý Vũ Hân. Sau đó tôi mới tự mình suy nghĩ lại, thì thấy đúng như vậy, tôi vì cứu cô, ngay cả mạng cũng không cần. Điều này đối với cô ấy mà nói quả thực quá không công bằng, cũng quá ủy khuất. May mắn là tôi đã không chết, nếu tôi mà chết, cô ấy phải thế nào? Đây sẽ là một đả kích lớn? Nếu là tôi cùng cô ấy đã kết hôn rồi vậy thì càng nghiêm trọng, vậy cả đời này của cô ấy đều bị tôi làm cho liên lụy. Có thể cả đời này tôi cũng sẽ không ở gặp phải chuyện liều mạng như lần trước nữa, nhưng tính cách của tôi thì không đổi được. Cho nên, tôi nhất định không có cách nào trở thành một người chồng tốt càng không thể là một người bạn trai. Người phụ nữ nào đi theo tôi cuối cùng cũng chỉ nhận lấy thương tổn mà thôi. Nếu vậy, tôi tình nguyện không dây dưa đến chuyện tình cảm. Sống một mình cũng rất tốt."
Nghe Diệp Lăng Thiên nói, Lý Yến nhất thời cũng không biết nên nói gì. Thông tin trong lời Diệp Lăng Thiên quá nhiều, nên đến giờ Lý Yến căn bản vẫn chưa hiểu hết.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, Diệp Lăng Thiên bò dậy, xuống giường, từ trong túi quần cầm lấy điện thoại ra nhìn một chút, là Diệp Sương gọi tới.
"Nghe đây, Diệp Sương, có chuyện gì?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
" Anh, Sao bây giờ còn chưa tới nữa? Không phải anh nói là cùng dì Lục trưa nay tới chỗ này ăn cơm sao, bây giờ cũng gần mười một giờ trưa rồi, sao anh vẫn còn chưa tới? Có phải đang ở cùng chị Vũ Hân tình tứ mà quên mất chuyện này không?" Diệp Sương cười hì hì nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 545: ĐÊM ĐÓ (1)
Nghe Diệp Sương nói, Diệp Lăng Thiên mới nhớ ra mình hẹn với Lục Oánh buổi trưa đến nhà bà ta ăn cơm, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Em nói với dì Lục, anh sẽ qua ngay."
"Chị Vũ Hân đâu? Anh bảo cả chị ấy qua, em nói với dì Lục rồi, dì cũng rất mong chị Vũ Hân tới." Diệp Sương vui vẻ nói, cô khá chắc Diệp Lăng Thiên đã làm hòa với Lý Vũ Hân rồi.
"Anh đi một mình thôi, được rồi, chuyện này tí nữa nói.” Diệp Lăng Thiên không muốn kể cho nghe Diệp Sương về chuyện của Lý Vũ Hân, nói xong thì lập tức cúp máy.
"Anh định ra ngoài à?" Lý Yến hỏi.
"Ừ, tôi có hẹn với một người, tới ăn cơm trưa, nhận tiện nói về công việc." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
"Vậy anh đi đi, tôi về trước đây, chắc ba mẹ cũng đang tìm tôi, hôm nay tôi được nghỉ, về ngủ đây." Lý Yến gật đầu một cái, sau đó quấn chăn ngồi dậy, nhưng cả người đang trần truồng, quần áo đều đang ở trên mặt đất, không biết làm thế nào để nhặt lên. Mặc dù đã tiếp xúc thân mật hai lần với Diệp Lăng Thiên, nhưng đây là lần đầu tiên dưới tình huống đặc biệt như vậy, tối hôm qua không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng hiện, cô ta vẫn vô cùng mắc cỡ, không thể giống như những đôi tình nhân ở bên nhau đã lâu, thản nhiên phô bày cơ thể mình trước mặt anh.
Nhưng nếu không đi xuống thì hiển nhiên không lấy được quần áo, cuối cùng, Lý Yến không còn cách nào khác, cắn răng đỏ mặt ngồi trên giường, cúi xuống đất nhặt quần áo, rồi mặc quần áo ngay trước mặt Diệp Lăng Thiên, gương mặt đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn.
Diệp Lăng Thiên thấy Lý Yến như vậy, anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua thân thể cô ta, dường như đây là lần đầu tiên, anh đột nhiên phát hiện, thì ra dáng người của Lý Yến lại đẹp như vậy.
"Anh nhìn cái gì, mau quay mặt đi." Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên vẫn luôn nhìn mình không chớp mắt, thẹn đến mức muốn chui đầu xuống đất, không nhịn được mắng.
Diệp Lăng Thiên cười nhạt một cái, sau đó ngoan ngoãn quay mặt đi, không nhìn nữa.
"Được rồi, anh cũng mau dậy đi, tôi mượn chỗ anh tắm rửa một lát." Lý Yến đỏ mặt mặc xong quần áo rồi nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên giường rút ra một điếu thuốc, tâm trạng anh nặng nề hơn nhiều so với những gì anh biểu lộ ra ngoài, cho dù anh đã hạ quyết tâm buông tay Lý Vũ Hân, nhưng tối hôm qua lại làm chuyện hồ đồ với Lý Yến, xảy ra loại quan hệ vượt mức tình bạn, khiến anh không thể nào bình tĩnh được.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Diệp Lăng Thiên xuống giường, tìm quần áo mặc, rồi chậm rãi ra ngoài, đúng lúc gặp Lý Yến từ nhà tắm đi ra.
"Tôi về trước đây." Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, từ từ nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nói với Lý Yến: "Ừ, lái xe cần thận."
"Anh cũng vậy." Lý Yến nói xong thì lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến rời đi, trong lòng vô cùng phức tạp, chậm rãi vào nhà tắm rửa mặt, sau khi rửa xong thì xách cặp xuống lầu, lái xe đến nhà Lục Oánh.
Mà bên kia, Lý Vũ Hân vẫn đang nằm một mình trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, cô đã một đêm không ngủ, hai mắt đều sưng đỏ, nước mắt cũng đã khô, không còn khóc nổi nữa.
Ngày hôm qua cô còn rất dửng dưng, sau khi đưa cái ví cho Diệp Lăng Thiên thì xoay người rời đi. Sau khi vào thang máy thì không kìm được nước mắt, nhưng vẫn cố kìm lại, không muốn người khác nhìn thấy. Lúc xuống dưới lầu rồi lên xe, nước mắt cứ thế lăn dài không ngừng được. Mặc dù cô từ chối lời cầu hôn của Diệp Lăng Thiên, cũng như lựa chọn chia tay với anh, nhưng trong lòng, vẫn còn yêu Diệp Lăng Thiên, trong thâm tâm cô cho rằng Diệp Lăng Thiên vẫn là người đàn ông của mình. Vậy mà lúc cô tới nhà của Diệp Lăng Thiên, giây phút thấy Lý Yến ra mở cửa, suy nghĩ này đã hoàn toàn biến mất, cô chỉ thấy mình bị phản bội, cũng có cảm giác thứ mình yêu quý nhất bị người khác cướp đi.
Cô không thể chấp nhận được việc mình vừa từ nhà Diệp Lăng Thiên đi ra mà anh đã gọi ngay một người phụ nữ khác đến, mặc dù cô đã chia tay với anh, nhưng mối quan hệ giữa anh và Lý Yến ngay từ ban đầu đã mập mờ, hơn nữa còn là nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu nói đêm qua hai người chỉ uống rượu thì Lý Vũ Hân không tin, bất kể là ai cũng không tin được. Cho nên Lý Vũ Hân đau lòng, rất đau lòng. Đau lòng vì Diệp Lăng Thiên ra đi, càng đau lòng vì Diệp Lăng Thiên thay đổi quá nhanh. Trái tim phụ nữ chính là như vậy, không ai có thể giải thích được thế giới nội tâm của một người phụ nữ.
Lý Vũ Hân ngồi trong xe đến năm giờ sáng mà vẫn không thấy Lý Yến đi ra, tia hy vọng cuối cùng rằng Diệp Lăng Thiên chỉ cùng Lý Yến uống rượu mà thôi, đã hoàn toàn vụt tắt. Uống rượu không thể uống đến tận năm giờ sáng được, uống xong rượu thì làm cái gì, Lý Vũ Hân không biết và cũng không muốn biết. Cô mang theo cõi lòng tan nát lái xe về nhà, sau đó cứ nằm trên giường, muốn ngủ mà không thể nào ngủ được, cứ ngước đầu lên trần nhà, suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Diệp Lăng Thiên không biết đêm qua Lý Vũ Hân ở dưới nhà, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, anh đã vô cùng mệt mỏi với chuyện tình cảm nam nữ, vì quá mệt mỏi nên anh không muốn suy nghĩ đến nữa.
Anh lái xe đến thẳng nhà Lục Oánh, sau khi gõ cửa liền đi vào.
"Anh Lăng Thiên, cuối cùng anh cũng tới, nếu anh còn không tới, em với mẹ định không đợi anh nữa." Trương Ưu Ưu thấy Diệp Lăng Thiên tới thì vừa cười vừa nói.
"Ừm, anh xin lỗi, có chút chuyện nên đến muộn." Diệp Lăng Thiên khẽ cười rồi nói.
"Đang ở cùng bạn gái nên không bỏ đi được đúng không? Diệp Sương nói hôm qua anh ở cùng bạn gái mà." Trương Ưu Ưu trêu chọc Diệp Lăng Thiên.
"Không có, tối qua anh uống rượu với một người bạn đến khuya, uống hơi nhiều, nên ngủ dậy muộn. Mẹ em đâu?" Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.
"Đang nấu ăn, bây giờ có thể ăn được ngay." Trương Ưu Ưu vừa nói vừa lấy dép đi trong nhà cho anh.
Diệp Lăng Thiên thay giày xong thì đi vào nhà Lục Oánh, trong phòng khách, Diệp Sương đang xem ti vi, cô đã quá quen thuộc với nhà dì Lục, vì cứ lúc nào được nghỉ là Trương Ưu Ưu lại gọi cô đến chơi.
"Anh, cuối cùng anh cũng tới, chị Vũ Hân không đi cùng hả?" Diệp Sương nhìn bóng lưng của Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Không, anh đi một mình." Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó đi vào bếp. Trong phòng bếp, Lục Oánh đang mặc tạp dề nấu ăn, giống như dáng vẻ của một người phụ nữ bình thường ở độ tuổi trung niên.
Diệp Lăng Thiên bước vào, nhìn Lục Oánh cười nói: "Chị, năm mới vui vẻ."
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 546: ĐÊM ĐÓ (2)
"Sao bây giờ mới đến? Đến giờ ăn cơm rồi." Lục Oánh mỉm cười, xoay người nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Tối hôm qua tôi uống rượu với một người bạn, hơi quá chén, nên sáng nay ngủ dậy muộn." Diệp Lăng Thiên mơ hồ nói.
"Cậu ra ngoài đi, giờ sẽ ăn cơm luôn." Lục Oánh nói.
"Vâng." Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó đi ra phòng khách.
"Anh, anh với chị Vũ Hân làm hòa chưa?" Diệp Sương lập tức đến bên người Diệp Lăng Thiên hỏi, cô vội vàng muốn biết tối qua Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân rốt cuộc đã làm hòa hay chưa.
Đọc nhanh tại VietWriter
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, rồi liếc qua Trương Ưu Ưu, trừng mắt với Diệp Sương rồi nói: "Đừng nói linh tinh ở đây, em còn chưa nói cho anh, tối qua em đã làm cái gì đâu."
Diệp Lăng Thiên ở nhà Lục Oánh ăn cơm trưa, vào mùng một hàng năm ăn trưa ở nhà Lục Oánh đã thành quy luật, năm ngoái anh đã ăn trưa ở nhà Lục Oánh, năm nay cũng vậy, theo lời Lục Oánh nói thì trừ mùng một đầu năm rảnh rỗi ra thì thời gian còn lại bà ta đều bận rộn.
Tay nghề nấu nướng của Lục Oánh không tệ, thức ăn đầy bàn, đều rất ngon, điều này khiến Diệp Lăng Thiên thán phục người phụ nữ như Lục Oánh. Một bà mẹ đơn thân, có thể điều hành một đế chế kinh doanh lớn như vậy, hơn nữa còn có thể giáo dục con gái rất tốt, và thậm chí còn có thể làm một người vợ tiêu chuẩn, người phụ nữ như vậy chẳng khác gì người hùng.
Ăn cơm xong, Diệp Lăng Thiên cùng Lục Oánh vào phòng làm việc, Diệp Lăng Thiên mở cặp ra, đưa tài liệu sớm đã chuẩn bị cho Lục Oánh, nói: "Chị xem qua đi, đây là tổng kết hoạt động và báo cáo tài chính của công ty thực phẩm năm vừa rồi."
Lục Oánh gật đầu, sau đó nghiêm túc nghiên cứu tài liệu Diệp Lăng Thiên đưa cho, khoảng hai mươi phút sau, bà ta trả lại tài liệu cho Diệp Lăng Thiên: "Anh khiến tôi ngạc nhiên đấy, thật không ngờ, đây là công ty có vốn đầu tư chỉ 15 tỉ một năm về trước."
"Công ty thực phẩm đúng là phát triển khá tốt, hiện tại doanh thu hàng tháng hơn 120 tỉ, lãi ròng có thể lên tới 30 tỉ, trước mắt, đà phát triển rất thuận lợi. Công ty chuẩn bị mở thêm một cửa hàng mới ở thành phố Y, sang năm sẽ khai trương, ngoài ra một thời gian nữa sẽ mở thêm ở Việt Châu, đồng thời thành lập chi nhánh mới ở thành phố Y và Việt Châu, năm nay công ty dự định phát triển chính ở hai thành phố Y và Việt Châu, tạm thời giới hạn ở hai thành phố này, kế hoạch lâu dài đương nhiên là đến khi vốn và thực lực đáp ứng một số điều kiện nhất định sẽ tiếp tục mở rộng sang các thành phố cấp một hoặc thành phố cấp hai khác, dần dần tạo dựng thương hiệu, từng bước thực hiện mục tiêu phát triển thành chuỗi nhà hàng." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
"Diệp Lăng Thiên, anh khiến tôi không thể nhìn thấu, tôi thật không nghĩ một người chưa bao giờ tiếp xúc với việc kinh doanh như anh mà lại có định hướng phát triển rõ ràng như vậy, quản lý một công ty tốt đến thế, tôi đúng là chưa hiểu hết được annh." Lục Oánh vừa nhìn Diệp Lăng Thiên vừa nói.
"Đây thực sự không phải công lao của một mình tôi, quy mô hiện tại của công ty toàn bộ đều nhờ vào Lý Vũ Hân, chị cũng biết thực lực của tôi, việc chuyên môn cần người chuyên nghiệp làm, tôi không phải người trong nghề. Chị, theo hợp đồng ban đầu, trong năm năm tôi sẽ trả lại chị cả vốn lẫn lãi, bây giờ công ty đã dư ra một ít, sắp tới còn cần chị đi công tác một chuyến, nên trước mắt tôi trả lại cho chị bằng này trước." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi nói.
Lục Oánh nhìn Diệp Lăng Thiên, không biết nghĩ gì, rất lâu sau mới hỏi: "Tổng tài sản hiện tại của công ty là bao nhiêu?"
"Cái này tôi chưa tính chính xác. Cuối năm nay tôi tính sơ qua, tổng tài sản chắc khoảng 225 tỉ." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
"Tốt lắm, như vậy đi, Lăng Thiên, có thời gian tôi sẽ đến công ty, hai chúng ta cùng thanh toán, trước tiên, theo hợp đồng, anh trả tôi 15 tỉ, sau đó trả lãi cùng kỳ lãi suất ngân hàng. Ngoài ra, tôi đang sở hữu 10% cổ phần công ty, chút cổ phần này tôi không muốn giữ nữa, tôi muốn rút vốn, anh có thể tiếp nhận số cổ phần này, sau này công ty sẽ là của riêng anh." Lục Oánh từ từ nói.
Diệp Lăng Thiên trợn to mắt nhìn Lục Oánh, sau đó nhíu mày một cái, nói: "Lúc này rút cổ phần hình như không phải là lựa chọn sáng suốt, cho tới nay, công ty vẫn đang phát triển rất tốt."
"Tôi không có thời gian tham gia vào việc quản lý công ty, cũng không có thời gian để thực hiện nghĩa vụ của một cổ đông, cầm số cổ phần này tôi sẽ thấy áy náy. Hơn nữa, ban đầu tôi cho anh vay tiền là vì muốn đầu tư ngắn hạn, lời một chút tiền, ban đầu cho vay 15 tỉ, bây giờ không chỉ lấy lại được vốn, mà cộng cả lãi, cổ tức và cổ phiếu còn lên đến khoảng 30 tỉ, đầu tư 15 tỉ, sau hai năm lấy được 30 tỉ, khoản đầu tư này đúng là quá lời. Đã nói là đầu tư ngắn hạn, tôi cũng không muốn thả tiền ra quá lâu, cũng không có ý định mạo hiểm, theo tôi thấy, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để thu tiền về. Như vậy đi, công ty vẫn đang phát triển, chưa dùng đến nhiều tiền, cứ vậy đi, cổ phần của tôi cho anh tiếp quản, khoản tiền này coi như anh vay riêng, anh có bao nhiêu thì đưa tôi bấy nhiêu, vẫn như cũ, ba năm sau trả hết nợ cho tôi, không tính lãi, đây là chuyện cá nhân giữa hai chúng ta, không liên quan đến công ty, không cần đưa chuyện làm ăn vào."
Diệp Lăng Thiên nhìn Lục Oánh, cuối cùng nói: "Chị, tôi hiểu ý của chị, chị đúng là không thiếu số tiền này, có lẽ khi cho tôi vay, chị đã nghĩ đến kết quả này rồi, nếu thất bại chị cũng không ép tôi, còn thành công chị sẽ rút tiền vốn, đem công ty để lại cho tôi đúng không? Thật ra tôi không cần, thực sự, tôi không thiếu tiền."
"Tôi lại càng không thiếu tiền." Lục Oánh cười một tiếng, nói tiếp: "Nếu anh đã hiểu ý của tôi, tôi thừa nhận, ban đầu cho anh vay tiền, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp anh, anh cũng biết, tôi không thiếu tiền, hơn nữa nếu nói là đầu tư thì loại đầu tư này tôi không quá hứng thú. Cho nên, lần này chuyện đầu tư đối với tôi mà nói, chỉ là đầu tư tình cảm, không cần lời lãi. Nhưng tôi đầu tư cũng đã có thu hoạch, ít nhất bây giờ anh cũng gọi tôi là chị, còn có thể đến nhà tôi, bấy nhiêu đối với tôi là đủ. Còn lời lãi, anh cũng biết tôi không có hứng thú, chút tiền đó đối với tôi cũng không có tác dụng gì, nhưng 30 tỉ đối với anh bây giờ mà nói lại có ảnh hưởng lớn. Ngoài ra, trong một công ty, một người nắm cổ phiếu sẽ tốt hơn hai người. Cho nên, anh không cần suy nghĩ nhiều, có cơ hội tôi sẽ đến công ty, làm mấy thủ tục. Đúng như anh nói, ý định này lúc tôi cho anh vay tiền đã nghĩ xong, chỉ là không ngờ anh kinh doanh tốt như vậy. Tôi cũng coi như có thu hoạch, chả làm gì mà cũng thu về 30 tỉ." Lục Oánh cười nói.
CHƯƠNG 539: AI LÀ CHỊ DÂU (4)
Diệp Lăng Thiên lái xe chạy ở trên đường, trên đường xe cộ rất ít, điều này làm Diệp Lăng Thiên không khỏi nhớ đến tết năm ngoái, nhìn cảnh tượng này sao mà tương tự so với năm ngoái quá.
Diệp Lăng Thiên lái xe đến cửa cư xá, xác định địa chỉ, Diệp Lăng Thiên chạy xe vào trong cửa cư xá tìm một chỗ đậu xe để dừng lại, sau đó căn cứ vào địa chỉ của Diệp Sương đã cho mà tìm được nơi Lý Vũ Hân đang ở. Vào thang máy đi đến trước cửa nhà của Lý Vũ Hân, đứng ở ngoài cửa do dự thật lâu, cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn gõ cửa một cái.
Rất lâu sau đó mới nghe thấy bên trong truyền âm thanh của Lý Vũ Hân, hỏi: “Ai vậy?” Nhưng mà cũng không mở cửa ra.
Diệp Lăng Thiên ý thức được một mình Lý Vũ Hân là phụ nữ ở trong nhà, tối ngày hôm nay còn là buổi tối đón giao thừa, hiển nhiên có chút lo lắng nên sẽ không thuận tiện mở cửa.
Diệp Lăng Thiên bước tới phía trước một bước, trực tiếp đứng ở phía trước mắt mèo, nói: “Vũ Hân, mở cửa đi, là anh.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì cánh cửa quả nhiên được mở ra, Lý Vũ Hân mặc đồ ngủ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Không cho anh vào?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Vào nhanh đi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Lý Vũ Hân đỏ mặt, vội vàng đưa đôi dép cho Diệp Lăng Thiên mang vào.
Diệp Lăng Thiên thay dép xong, đi vào quan sát, chỉ nhìn thấy bữa tiệc tối ở trong phòng khách trong nhà của Lý Vũ Hân, trên bàn ăn đặt ba món đồ ăn, hai món mặn một món chay, ở trong chén còn có nửa bát cơm, nhìn bộ dạng như là đang dùng cơm.
“Sao anh đến đây vậy?” Lý Vũ Hân hỏi một lần nữa.
“Ghé thăm em một chút.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, rất lâu sau đó mới lên tiếng.
“Sao anh lại biết em ở đây?”
“Chắc là em phải biết rằng tại sao anh lại biết em ở đây, em đang ăn cơm hả? Anh vẫn còn chưa ăn cơm, còn cơm không vậy?” Diệp Lăng Thiên cũng không khách khí trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Còn, nhưng mà cũng không nhiều lắm, em chỉ nấu có một chút thôi, anh có chuyện gì vậy? Ngày hôm nay là thời gian đón giao thừa, sao anh không ở nhà với Diệp Sương đi.” Lý Vũ Hân hoàn toàn bị Diệp Lăng Thiên làm cho ngơ ngác, nhưng mà cô vẫn đi lấy bát bới cho Diệp Lăng Thiên một bát cơm.
Diệp Lăng Thiên tự mình tìm kiếm ở trong nhà của Lý Vũ Hân, tìm được mấy chai rượu đỏ trong tủ rượu ở trong nhà Lý Vũ Hân, đây là sở thích của Lý Vũ Hân, cô rất thích sưu tầm rượu vang đỏ nhưng mà trên cơ bản cô sẽ không uống, Diệp Lăng Thiên cầm một bình đi tới.
“Sao em chỉ nấu có nhiêu đây đồ ăn?”
“Một mình em ăn, nấu nhiều thì cũng lãng phí, với lại cũng không phải muốn cử động cho lắm, dù sao thì cũng chỉ có một mình cho nên nhiều một chút hay ít một chút cũng không quan trọng, em không biết anh đến đây.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên cầm lấy hai cái ly, mở rượu đỏ ra rót cho Lý Vũ Hân với mình mỗi người một ly, vừa rót vừa nói: “Chỉ ăn có mấy miếng ở trong nhà, Diệp Sương vừa ăn được vài miếng thì đã đi rồi, nói là đã hẹn với bạn học đón năm mới, bỏ lại một mình anh ở nhà, cho nên anh đến đây. Một mình em đón tết... có chút cô đơn, cho nên anh đi tìm em đón tết cùng với nhau.”
“Là như thế này à.” Lý Vũ Hân nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: “Trong nhà của em mua không ít đồ ăn, chờ một lát đi, để em đi nấu thêm vài món cho anh.”
Vốn dĩ Diệp Lăng Thiên không muốn phải làm phiền Lý Vũ Hân, nhưng mà cuối cùng vẫn gật gật đầu nói với Lý Vũ Hân: “Em ngồi đi, để anh làm.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, cũng không tranh giành, nhẹ gật đầu rồi sau đó đi vào trong phòng bếp lấy đồ ăn ra.
Diệp Lăng Thiên nấu, Lý Vũ Hân thì phụ trách xử lý đồ ăn, đa số mọi người đều đã ăn cơm tất niên mà hai người bọn họ vẫn còn đang bắt đầu nấu nướng.
“Sao cuối năm mà Diệp Sương không ở nhà?” Lý Vũ Hân vừa thái thịt vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Con bé này lanh lợi mà, thật ra thì em suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra mà, con bé có phải là thật sự ra ngoài để đón tết với bạn học hay không thì anh không biết, nhưng mà anh biết rằng con bé thật ra rất muốn kiếm cớ để anh đến đây đón tết với em, cho nên mới cho anh địa chỉ của em, cũng chưa ăn cơm liền chạy đi mất.” Diệp Lăng Thiên ăn ngay nói thật.
Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc, sau đó không nói lời nào nữa.
"Vậy tối nay em ấy làm sao bây giờ? Anh vẫn nên trở về đi thôi, nếu như em ấy không đón tết cùng với bạn bè mà là ở nhà một mình, thế thì..."
“Em ấy đến nhà Ưu Ưu rồi, cũng chính là nhà của Lục Oánh, không có chuyện gì đâu.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.
“À.” Lý Vũ Hân cũng không biết nên nói cái gì.
“Anh chờ một chút.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói.
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên cầm cái nồi, có chút thắc mắc mà hỏi.
Lý Vũ Hân lấy một cái tạp dề từ trên tường xuống nói với Diệp Lăng Thiên: “Qua đây.”
Diệp Lăng Thiên nghe lời xoay người lại, Lý Vũ Hân đeo tạp dề lên giúp cho Diệp Lăng Thiên.
“Để anh tự mình làm.”
“Đừng nhúc nhích, trên tay anh có dầu, đừng làm dính lên quần áo.” Lý Vũ Hân nói, sau đó lại kêu Diệp Lăng Thiên xoay người lại bắt đầu buộc dây tạp dề cho Diệp Lăng Thiên, trong quá trình này gần như là thân thể của cô gần kề với Diệp Lăng Thiên, nhưng mà đối với việc cả hai đã từng có tiếp xúc da thịt với nhau, cái này không coi vào đâu.
Lý Vũ Hân đứng ở sau lưng của Diệp Lăng Thiên buộc tạp dề giúp cho Diệp Lăng Thiên, sau đó mới nói: “Được rồi.”
“Bộ quần áo trên người anh là do tự tay anh giặt hay là Diệp Sương giặt cho anh thế?” Lý Vũ Hân chậm rãi hỏi, trong tay thì cắt đồ ăn.
“Là tự anh giặt, sao vậy?”
“Vừa nhìn đã biết là anh giặt rồi, bộ quần áo này không thể trực tiếp bỏ vào trong máy giặt mà giặt được, phải dùng tay giặt, anh nhìn đi, quần áo đều bị nhăn nhúm hết cả lại, ban đầu là một bộ quần áo tốt biết bao nhiêu, đều bị anh giặt thành thành dạng này.” Lý Vũ Hân nhịn không được mà oán giận.
“Còn có như vậy nữa, anh thật sự không biết, đều là trực tiếp bỏ vào trong máy giặt cho nó giặt, lần sau anh sẽ chú ý.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Con người của anh ấy, chăm sóc cho bản thân mình thì chẳng hiểu cái gì hết, anh nhìn bộ râu của anh đi kìa, ít nhất là một tuần không cạo rồi chứ gì.”
Diệp Lăng Thiên vẫn chỉ cười ha ha như cũ, không nói chuyện.
“Đã nói với anh rất nhiều lần rồi, bây giờ anh đã là ông tổng của công ty, ra ngoài thì phải để ý đến hình tượng của mình, râu ria xồm xoàm, chắc là đã trở thành trò cười của nhân viên trong công ty chứ đừng nói chi là ra ngoài gặp khách hàng.”
“Dao cạo râu bị hỏng rồi, chưa kịp đi mua cái mới, cho nên đã mấy ngày rồi anh không cạo râu.” Diệp Lăng Thiên cũng không tức giận, chậm rãi nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 540: AI LÀ CHỊ DÂU (5)
Hai người vừa chậm rãi trò chuyện với nhau vừa làm đồ ăn, không bao lâu Diệp Lăng Thiên đã bưng mấy món ăn lên trên bàn.
“Đứng yên đó, để em tháo tạp dề xuống cho anh.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó lại tháo nút thắt tạp dề giúp cho Diệp Lăng Thiên.
Hai người ngồi xuống, Diệp Lăng Thiên nâng ly rượu lúc nãy đã rót sẵn, nói với Lý Vũ Hân: “Nào, uống một ly đi, chúc mừng năm mới.”
Lý Vũ Hân nhẹ gật đầu với Diệp Lăng Thiên, nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã có thể đến đây ăn tết với em, hai năm nay đều là anh ăn tết với em.”
“Anh với em, cũng giống như là em cùng với anh, anh không đến đây thì anh cũng ở nhà ăn tết một mình mà thôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lại uống một ngụm.
Lý Vũ Hân nở nụ cười gật đầu, sau đó cũng uống một ngụm rượu rồi lại hỏi Diệp Lăng Thiên: “Qua năm anh có tính toán gì không?”
“Dự định hả? Em nói là phương tiện nào?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Cuộc sống, trong công việc.”
“Về phương diện cuộc sống thì không có tính toán gì hết, cũng không cần có dự định gì, anh cảm thấy hiện tại rất tốt. Về phần công việc thì tất cả cứ từ từ mà đến, anh cảm thấy là cho dù công ty bảo vệ hay là công ty thực phẩm hiện tại quan trọng nhất chính là giai đoạn phát triển và thu hồi vốn, năng lực của chúng ta còn quá yếu, nền tảng còn quá nhỏ bé, từ từ thực hiện.”
“Anh nói đúng, cứ đi một bước chắc một bước, đi quá nhanh sẽ dễ dàng ngã xuống. Mời anh, hi vọng là năm sau hai công ty của anh đều có thể phát triển tốt lên, tất cả đều thuận lợi, bình an.” Lý Vũ Hân nói.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, đa số nội dung cuộc trò chuyện đều là chuyện của công ty, đối với công ty, Lý Vũ Hân có rất nhiều suy nghĩ, cô thật sự rất quan tâm đến chuyện làm việc.
“Có còn nhớ khoảng thời gian này vào năm ngoái không?” Lý Vũ Hân đột nhiên hỏi.
“Nhớ chứ, lúc này năm ngoái em đang ở bệnh viện, sau đó anh dẫn em đi đến cửa hàng Xuân Thiên ăn đồ nướng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi nói.
“Sau đó em dẫn anh đến bờ sông nghe tiếng chuông gõ, xem pháo hoa, rồi thả thuyền đèn, đó chính là lần đón năm mới em khó quên nhất.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Đợi một lát nữa chúng ta lại đi xem đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi lại nói.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, ở bên ngoài lạnh lắm, không muốn đi ra ngoài đâu, ở nhà xem tivi cũng rất tốt.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, anh hiểu ý của Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân đã không nói gì thì anh cũng không nói gì nữa.
Bởi vì một câu không muốn đi của Lý Vũ Hân mà bầu không khí tốt đẹp giữa hai người bọn họ hồi lúc nãy bây giờ cũng đã trở nên nặng nề ngột ngạt, rất xấu hổ, bởi vì cho dù Lý Vũ Hân hay là Diệp Lăng Thiên cũng đều hiểu câu nói không muốn đi của Lý Vũ Hân là có ý gì.
“Lăng Thiên, em hiểu ý của anh, anh cũng hiểu suy nghĩ của em, em biết là anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng mà hai người chúng ta thật sự không thích hợp ở cùng một chỗ. Không phải là không muốn, mà là chúng ta không thể, nếu như hai người chúng ta cứ cố chấp ở bên nhau, sau này người chịu tổn thương không chỉ là em, anh cũng sẽ chịu tổn thương giống y như vậy. Em không muốn một tình yêu vốn dĩ rất tốt đẹp cuối cùng lại biến thành một đoạn hôn nhân nghĩ lại mà phải sợ hãi, mỗi ngày đều sống trong những cuộc cãi vã oán trách, đây không phải là tình yêu mà em mong muốn. Nếu nói như vậy, em tình nguyện là một đôi bạn với anh, là bạn bè tốt nhất.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên lại nói rất rõ ràng, Diệp Lăng Thiên chỉ hút thuốc và chậm rãi nghe Lý Vũ Hân nói.
“Cho nên Lăng Thiên à, em cảm thấy là sau này chúng ta vẫn nên hạn chế ở chung như thế này đi, em hi vọng sau này chúng ta đều là bạn bè bình thường của nhau, ở chung giống như là bạn bè bình thường, nếu như thường xuyên như vậy thì em sợ, em sợ là mình vất vả lắm mới quyết tâm đưa ra quyết định chia tay với anh lại đột nhiên sụp đổ, anh hiểu ý của em có đúng không?” Sau khi Lý Vũ Hân nói xong thì lại nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc mà không nói lời nào, rất lâu sau đó mới cười một tiếng rồi nói với Lý Vũ Hân: “Ăn cơm đi, đây chính là bữa cơm tất niên mà, uống được nữa không? Uống một ly nữa đi.”
Diệp Lăng Thiên cười, sau đó ngửa đầu lại uống một ly rượu đỏ.
“Qua năm em có dự tính gì không?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Vũ Hân.
“Dự tính của em cũng đã nói với anh rồi, năm sau em sẽ tiến hành sắp xếp lại công ty, sau đó cố gắng hết sức mà khai triển những nghiệp vụ ở thành phố khác, nhanh chóng đến cuối năm sau lợi ích của công ty có thể tăng lên.”
“Không còn cái nào khác hả?”
“Không có.” Lý Vũ Hân lắc đầu một lần nữa.
Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ đeo tay mà Lý Vũ Hân đã tặng cho anh trên cổ tay, đã hơn mười giờ đêm rồi.
Sau đó Diệp Lăng Thiên đứng dậy nói với Lý Vũ Hân: “Không còn sớm nữa, anh đi trước đây, không mừng năm mới với em được, có tình huống gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, chúc em năm mới vui vẻ.”
Lý Vũ Hân cũng đứng dậy với Diệp Lăng Thiên, gật đầu nói: “Anh uống rượu đó, lái xe chậm một chút, mặc dù là tối ngày hôm nay có lẽ sẽ không có cảnh sát giao thông.”
“Được, anh biết rồi, anh đi đây.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì chuẩn bị ra ngoài.
“Chờ một chút, anh không mặc áo khoác.” Lý Vũ Hân vội vàng gọi Diệp Lăng Thiên lại, sau đó cầm lấy cái áo khoác lúc nãy Diệp Lăng Thiên đặt ở trên ghế sô pha trước khi làm đồ ăn, đưa qua cho Diệp Lăng Thiên.
“Mặc rồi hẳn đi, ở bên ngoài lạnh lắm.”
“Được.” Sau khi Diệp Lăng Thiên gật đầu thì bắt đầu mặc áo, sau khi mặc rồi, Lý Vũ Hân lại kéo Diệp Lăng Thiên qua chỉnh sửa quần áo lại cho Diệp Lăng Thiên, giống như là một người vợ hiền đang chỉnh sửa quần áo cho chồng ra bên ngoài.
“Anh đi đây.”
“Ừ.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói, không giữ anh lại, nhưng mà ánh mắt rất phức tạp.
Diệp Lăng Thiên cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Vũ Hân, sau đó quay người lại mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, đốt một điếu thuốc, chậm rãi đi vào thang máy không có một ai.
Mà Lý Vũ Hân thì đi ra ngoài cửa sổ nhìn Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc leo lên xe, lái xe chạy ra khỏi cư xá, cuối cùng ánh mắt của cô mông lung, nước mắt giàn giụa.
Diệp Lăng Thiên lái xe ở trên đường, anh cũng không biết là mình muốn đi đâu, anh chưa từng có lúc nào bàng hoàng như thế, lái xe không mục đích ở trên đường, cứ chạy lung tung. Ngày hôm nay đến chỗ của Lý Vũ Hân, cảm giác lúc đi thì vui vẻ mà lúc về lại mất hứng, nói thật thì anh biết rõ đây là Diệp Sương giở trò, chút kỹ năng diễn của Diệp Sương không lừa gạt được anh. Anh đồng ý đến đây là bởi vì trong lòng của anh có chút vọng tưởng, nghĩ là Lý Vũ Hân sẽ quay về với mình, nhưng mà sau khi đến đây nghe thấy những lời Lý Vũ Hân nói thì anh biết rằng thái độ của Lý Vũ Hân rất kiên quyết, đã không có cơ hội có thể quay lại với nhau. Anh cũng không hận Lý Vũ Hân, anh hiểu tại sao Lý Vũ Hân lại làm như vậy, anh cũng có thể hiểu Lý Vũ Hân, nếu như anh là Lý Vũ Hân thì có lẽ anh cũng sẽ không đồng ý sống cùng với một người đàn ông có thể nói là không có cảm giác an toàn giống như mình. Cho nên, cuối cùng anh đã lựa chọn rời đi.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 541: AI LÀ CHỊ DÂU? (6)
Không biết là vô tình hay là cố ý Diệp Lăng Thiên cuối cùng vẫn lái xe đến bờ sông, khác biệt so với năm ngoái, năm nay bên này giao thông đã được quản lý không cho xe lái vào, có không ít cảnh sát giao thông và cảnh sát đặc nhiệm làm nhiệm vụ ở đó, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lái xe đến dừng tạm một bên đường, sau đó chậm rãi đi bộ tới bờ sông.
Khác với những đôi nam nữ khác đang ríu rít quấn lấy nhau ôm hôn thắm thiết, còn Diệp Lăng Thiên lại lẻ loi một mình, trên mặt cũng không có chút biểu cảm vui vẻ nào, đứng ở giữa những cặp đôi lộ ra dáng vẻ cô đơn như vậy cũng giống như tâm trạng của anh trong khoảnh khắc này.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi len mình đi qua mọi người, không tình nguyện ở trong đám đông mà là đi sang một bên, tựa vào lan can của rìa đai thắng cảnh ngắm nhìn một nhóm thanh niên sôi nổi và cuồng nhiệt. Anh cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn tựa như là đang ngắm một bức họa hay là xem một bộ phim, nhìn mọi thứ xung quanh dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, chậm rãi hút điếu thuốc, ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu nổi trong đầu mình đang nghĩ gì nữa, nên nghĩ về điều gì.
Đứng yên thật lâu, sau đó lại lần nghe được tiếng đếm ngược năm mới, lại nghe thấy âm thanh rung chuông, liền sau đó khi đám đông đang điên cuồng náo nhiệt, pháo hoa bắt đầu bắn bay đầy trời, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, pháo hoa năm nay không đẹp bằng năm ngoái.
Lúc sau đám đông bắt đầu dần dần giải tán, sau khi đèn thuyền dần tắt dòng người cũng càng ít đi. Diệp Lăng Thiên ngồi một mình trên lan can, gió thổi chậm rãi hút thuốc, cách thức trải qua giao thừa đặc biệt này thực sự không tệ.
Diệp Lăng Thiên đêm nay quả thực là tâm tình không tốt, tâm tình không vui như vậy nguyên nhân chính đương nhiên vẫn là vì Lý Vũ Hân, nhưng lại không chỉ vì một mình Lý Vũ Hân. Anh yêu Lý Vũ Hân, chỉ riêng điểm này hiện tại anh vô cùng hiểu rõ, yêu một người nhưng lại không thể ở bên nhau, loại cảm giác này đau đớn đến cỡ nào đương nhiên không cần phải nói, Diệp Lăng Thiên dù có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng chỉ là một người thường, một người đàn ông bình thường chứ không phải là thần tiên, anh cũng có vui sướng buồn giận có thất tình lục dục, sau khi thất tình bi thương và thống khổ không cách nào tránh khỏi. Nhưng giờ phút này cảm giác bi thương của Diệp Lăng Thiên không phải là nhiều nhất, mà là một loại thương nhớ hoài niệm mà thôi, thời gian đặc biệt hoàn cảnh đặc biệt khiến anh có rất nhiều cảm xúc cùng hoài niệm, hoài niệm ba mẹ của mình, hoài niệm những người đồng đội cũ và những ký ức máu thịt của cuộc chiến trong nhiều năm đã qua, ký ức thanh xuân. Nghĩ đến bao người thân, đồng đội đã ra đi trong cuộc đời, tâm tình luôn luôn trĩu nặng.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại truyền đến âm thanh, Diệp Lăng Thiên nhìn qua dãy số, là Lý Yến gọi tới, thuận tay nhận điện, hỏi: “Alo, Lý Yến, đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì vậy?”
“Anh nói gì vậy? Tôi gọi anh là chúc mừng năm mới, chúc tết anh đó lão Diệp này.” Lý Yến nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi anh thế nhưng lại đột nhiên quên mất bây giờ vừa qua năm mới.
“Cô cũng vậy, chúc mừng năm mới, thay tôi nói tiếng chúc mừng năm mới với ba mẹ cô, tôi không gọi điện riêng chúc họ nữa, qua mấy ngày nữa tới nhà cô sẽ chúc tết họ lần nữa nhé.” Diệp Lăng Thiên có chút lúng túng nói.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao lại có vẻ ồn ào thế? Lý Yến hỏi.
“Tôi đang ở bờ sông, nơi này còn lại ít người, cho nên có chút ồn ào”
“Gần sang năm mới anh ở chỗ đó làm gì? Ở cùng Lý Vũ Hân đón năm mới cũng thật lãng mạn đó? Thật ghen tị hai người bọn anh” Lý Yến nói, trong lời nói ít nhiều có chút mùi ghen tuông.
“Không có, chỉ có mình tôi, không thích xem tivi cho nên một mình ra ngoài xem náo nhiệt, hóng gió” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Một mình?” Lý Yến hơi kinh ngạc, sau đó trực tiếp nói : “Đứng đó đợi tôi, tôi lập tức qua đó tìm anh.”
“Không cần, tôi chuẩn bị về rồi” Diệp Lăng Thiên vội vàng nói thế nhưng anh vừa nói dứt lời mới phát hiện Lý Yến đã cúp điện thoại, đây chính là tính cách của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ cười, vốn dĩ dự định trở về, hiện tại chỉ có thể tiếp tục đứng ở nơi này thôi.
Đọc nhanh tại VietWriter
Diệp Lăng Thiên tiếp tục ngồi đó thành thục rút mấy điếu thuốc, liền thấy một chiếc xe cảnh sát địa hình dừng trước mặt, sau đó nhìn thấy Lý Yến từ trên xe bước xuống, bước thẳng đi đến trước mặt Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra, sang năm mới một mình ngồi đây hít lấy khói thuốc buồn bực, việc này không giống như phong cách của anh, nơi đây là chốn tụ họp tình cảm lãng mạn trong ngày Tết Nguyên Đán, một mình anh ngồi đây là muốn làm gì?”
Lý Yến cũng xoay người ngồi ở trên lan can ngồi vào bên cạnh Diệp Lăng Thiên.
“Không có gì, buổi tối Diệp Sương hẹn bạn học tới nhà bạn học chơi, cho nên tôi ở nhà một mình đón năm mới rất nhàm chán cũng ngủ không được cho nên liền ra ngoài đi dạo một chút. Cô tại sao lúc này rồi còn chạy ra ngoài?”
"Buổi tới hôm nay tôi trực ban, từ văn phòng tới. Anh sao lại có một mình? Lý Vũ Hân đâu? Cô ấy đi đâu à?” Lý Yến tò mò hỏi.
“Ngươi đúng là rất tận tâm với nghề mà, gần sang năm mới còn trực ban, cô tốt xấu cũng là lãnh đạo, loại việc trực ban này có thể sắp xếp những người khác làm, trở về cùng ba mẹ cô đón năm mới mới là đúng đó.” Câu trả lời của Diệp Lăng Thiên không liên quan tới vấn đề của Lý Vũ Hân, cho nên mới tránh nặng tìm nhẹ đáp lời.
“Tất cả mọi người đều hi vọng có thể về nhà ăn tết, rất nhiều người đều đã có gia đình con cái, tất nhiên hi vọng buổi tối hôm nay cả nhà có thể ở cùng một chỗ đoàn tụ, tôi dù sao cũng chỉ có một mình, tôi thế nào cũng không quan trọng.”
“Tôi rất ngạc nhiên mẹ cô sao mà đồng ý để cô trở lại đội cảnh sát hình sự”
“Tôi cùng mẹ tôi rất nghiêm túc nói hết lòng mình một lần, xuất phát từ tấm lòng can đảm, cuối cùng tôi cam đoan với mẹ. Tôi chỉ là đội trưởng cảnh sát hình sự mà thôi, không còn giống như trước nữa, một đội trưởng cảnh sát hình sự thôi, về sau không làm công việc của tuyến đầu, không tự thân lâm trận nữa, chuyên tâm quản lý công việc, chỉ làm tốt công việc đội trưởng của chính mình. Đây là thỏa hiệp cuối cùng của mẹ tôi, cho nên tôi đã đồng ý, ta rất cảm kích bà ấy. Anh cũng đừng chuyển đề tài, tôi đang hỏi anh, anh cùng Lý Vũ Hân rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hai người các anh có phải là cãi nhau rồi không?” Lý Yến bỗng nhiên mới phát hiện Diệp Lăng Thiên căn bản không trả lời câu hỏi của mình, bắt buộc Diệp Lăng Thiên trả lời.
“Không phải cãi nhau, cô cảm thấy tôi giống như người biết cãi nhau sao?” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói, sau đó đáp: “Tôi cùng Vũ Hân chia tay rồi, gần đây cô ấy đã dọn đi rồi, mình ở bên ngoài thuê một căn hộ ở.”
“Hả? Chia tay? Anh nói đùa sao” Đôi mắt Lý Yến mở to quay qua nhìn Diệp Lăng Thiên, kinh ngạc hỏi.
“Cô biết tôi tuyệt đối không mang chuyện này ra làm trò đùa mà, kỳ thật cũng không có gì thật là kỳ lạ cả, trong xã hội hiện đại này yêu đương tan tan hợp hợp không phải rất bình thường sao.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
Lý Yến hồi lâu không nói gì, rất lâu sau đó mới hỏi: “Vì sao? Cô ấy rất yêu anh đến tôi cũng nhìn ra được, anh cũng rất yêu cô ấy, tôi nghĩ mãi mà không ra vì sao hai người lại muốn chia tay.”
“Muốn chia tay thực ra nào có nhiều lý do như vậy, chính là không còn phù hợp nữa” Diệp Lăng Thiên nói tiếp, anh không muốn nhắc tới chuyện này quá nhiều.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 542: AI LÀ CHỊ DÂU? (7)
Lý Yến lần nữa rơi vào trầm mặc, hai người cùng nhau ngồi ở đây hóng gió, gió thổi loạn khói thuốc trên đầu thuốc của Diệp Lăng Thiên, cũng thổi tung mái tóc ngắn ngang cổ của Lý Yến.
“Có phải bởi vì tôi không? Rất lâu sau đó Lý Yến hỏi.
Diệp Lăng Thiên xoay mặt nhìn Lý Yến một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không phải, là chính chúng tôi phát sinh vấn đề, vấn đề trong tính cách.”
“Anh không cần gạt tôi, anh không nói tôi cũng biết là bởi vì tôi. Anh xuất viện mới có mấy ngày? Anh nói gần đây, nên không thể nghi ngờ gì nữa chính là lúc anh xuất viện thì hai người liền chia tay. Nhìn bộ dạng này của anh tôi đã biết rồi, là Lý Vũ Hân đề nghị nói chia tay. Nếu là như vậy thì khẳng định cũng là bởi vì tôi. Thực ra việc này tôi rất hiểu rõ, lúc ấy anh hôn mê Lý Vũ Hân đã nói chuyện với tôi mấy lời, tôi có thể cảm giác được cô ấy vô cùng hận tôi, cũng rất để ý đến quan hệ của tôi và anh, rồi lại thêm chuyện anh đi cứu tôi. Về sau tôi cẩn thận nghĩ lại chuyện này dường như không có cô gái nào có thể không để ý, nhưng mà tôi nghĩ Lý Vũ Hân là một cô gái đặc biệt, cũng nghĩ đến tình yêu tha thiết của hai người khả năng sẽ không để ý đến những chuyện như thế này, tôi thực sự không nghĩ tới chuyện hai người sẽ chia tay.” Lý Yến lạnh nhạt nói, Lý Yến không ngốc có một số việc tưởng tượng thôi thì có thể nghĩ ra được rồi, dựa vào tính cách của Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân thì có thể dễ dàng kết luận được.
“Tôi đã nói rồi sự việc này không có liên quan gì với cô, dù cho là cũng có chút liên can gián tiếp, nhưng nguyên nhân chủ yếu là từ tôi và cô ấy, giống như vừa rồi tôi có nói là hai chúng tôi tính cách không hợp, có nhiều thứ là trời sinh chúng ta không thay đổi được. Đi theo tôi cô ấy chỉ có thể bị thương tổn, là tôi có lỗi với cô ấy. Chia tay, thật ra là kết quả tốt nhất với cô ấy.”
“Tôi sẽ đi tìm cô ấy, anh cho tôi địa chỉ của cô ấy, tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy về quan hệ của anh và tôi, tôi đã từng nói với cô ấy rằng tôi thích anh, nhưng anh cũng không thích tôi vả lại tôi cũng từng hứa tôi tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ xấu đối với anh, càng sẽ không chen vào quan hệ của anh cùng cô ấy.” Lý Yến từ trên lan can nhảy xuống, kiên định đối mặt Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Lý Yến, cô vẫn là không hiểu rõ những lời tôi nói sao, tôi nói rồi chuyện này không có bất cứ can hệ nào với những người khác, có vấn đề cũng là của tôi và cô ấy mà thôi, dù cho cô có đi nói cũng không có tác dụng gì. Vả lại, tôi cũng không ý nghĩ cứu vãn lại cái gì, giống như cô ấy đã nói tôi không thể là một người chồng tốt được, cho nên tôi không muốn lại làm tổn thương cô ấy. Ngồi đi, cô từ xa đi một chuyến đến, yên vị ngồi đây trò chuyện thêm lúc nữa đi, sang năm mới rồi, không nên nói những chuyện này nữa.”
“Trong lòng anh vẫn còn rất yêu cô ấy, có đúng không?” Lý Yến vẫn rất kiên trì hỏi.
“Còn” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu nói.
“Được,vậy tôi không nói nữa, sẽ lại gợi ra chuyện không vui trong lòng anh. Có muốn hay không cùng tôi tìm chỗ nào đó uống một bữa rượu?” Lý Yến hỏi.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, nói: “Không cần, tâm tình đúng là không tốt, nhưng mà cũng không phải chỉ bởi vì chuyện này. Nếu như là vì ăn mừng năm mới cô tìm tôi uống một bữa rượu tôi rất sẵn lòng tiếp cô, nhưng nếu như là muốn giúp tôi uống rượu giải sầu, vậy không cần đâu, quên đi.”
“Vậy thì tìm chỗ nào đó uống rượu đi, vừa hay tôi cũng đói bụng, căn tin cùng các đồng nghiệp trực ban ăn đêm mặc dù tăng thêm hai món nhưng ăn quả thực không ngon. Tìm một chỗ hai chúng ta cũng chuẩn bị một bữa tối giao thừa.” Lý Yến sảng khoái nói.
“Thôi quên đi, lần sau đi, bây giờ là lúc nào còn chỗ nào có quán ăn nữa? Đi, về đi, tất cả về nhà đi ngủ cũng không còn sớm nữa.” Diệp Lăng Thiên cười một cái nói từ trên hàng rào nhảy xuống đất.
“Anh đúng là cứng nhắc một điểm cởi mở tự nhiên cũng không có. Muốn uống rượu làm sao mà không có chỗ nào chứ, đi tới nhà anh đi, đừng có nói với tôi là nhà anh không có rượu. Đi tới nhà tôi thực tế hơn, tôi nếu ở nhà uống rượu ba mẹ tôi thiếu điều đánh chết tôi cũng được đó. Tôi đi trước, anh cùng theo tôi.” Lý Yến nói xong trực tiếp lái xe đi.
Diệp Lăng Thiên nhìn theo Lý Yến, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, anh thật sự đúng là không muốn uống rượu chỉ muốn trở về đi ngủ, thế nhưng lại gặp được người thẳng thắn như Lý Yến, anh thật cũng không biện pháp đối phó, chỉ có thể ngoan ngoãn mở xe đuổi theo, bởi vì Lý Yến đã đi trước anh một bước đi thẳng tới nhà anh, anh cũng không thể nhà mình mà cũng không về được.
Mà Lý Yến thật ra cũng không phải thật muốn uống rượu, cô ta chỉ là bởi vì cảm thấy Diệp Lăng Thiên tâm tình sa sút, thêm nữa là gần sang năm mới cho nên muốn an ủi Diệp Lăng Thiên một chút, nghĩ muốn ở bên giải tỏa cho Diệp Lăng Thiên mà thôi, uống rượu cùng Diệp Lăng Thiên chỉ là lý do, mục đích thật sự là không muốn để cho Diệp Lăng Thiên bởi vì thất tình mà đau khổ. Nhưng cô đã quên, Diệp Lăng Thiên tuyệt đối không có yếu ớt như những người bình thường khác, không có khả năng bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà tìm chết.
Thời điểm Diệp Lăng Thiên lái xe đến tầng dưới của nhà mình, thì Lý Yến đã sớm đứng ở cửa thang máy đợi anh.
Hai người cùng nhau lên lầu, sau đó đi vào trong nhà.
“Không tồi nha, còn nấu nhiều món ăn như vậy, tranh thủ thời gian đem đồ ăn hâm nóng lại đi, tôi đi tìm hai bình rượu, nói thật là tôi rất đói bụng, cơm căn tin thật sự ăn không được, cho nên bình thường tôi cơ bản đều là ăn thức ăn nhanh.” Lý Yến không khách sáo nói, sau đó quả thật là tự mình đi vào nhà Diệp Lăng Thiên tìm rượu.
Diệp Lăng Thiên một lần nữa bất đắc dĩ, đối với một vị không mời mà tới như Lý Yến còn vô cùng tùy tiện, anh chỉ có thể yên lặng cười. Sau đó ngoan ngoãn mở lò sóng làm nóng thức ăn, thật ra anh cũng đói bụng, lúc trước ở nhà mình ăn không vào, đến chỗ Lý Vũ Hân cũng không ăn cơm, chỉ là tự mình một mình buồn bã uống rượu thôi, dưới tình trạng này không có khả năng sẽ có khẩu vị để nuốt nổi cơm.
Cũng may dùng lò vi sóng làm nóng món ăn cũng không phiền phức lắm, không bao lâu sau đồ ăn đều đã nóng hổi, Lý Yến rót cho Diệp Lăng Thiên và mình một ly rượu còn chưa bắt đầu uống đã nghe được tiếng đập cửa.
“Ai vậy? Đã trễ thế như vậy rồi.” Lý Yến rất kinh ngạc.
“Chỉ có thể là Diệp Sương chắc là không mang chìa khoá, tôi đi mở cửa” Diệp Lăng Thiên đứng lên.
“Để tôi.” Lý Yến đứng lên nói, chỗ cô ta ngồi quả thực gần hơn một chút.
Lý Yến đi ra mở cửa, chỉ là vừa mở cửa cô ta liền trợn tròn mắt, đứng ở bên ngoài không phải là Diệp Sương mà là Lý Vũ Hân, nhìn thấy Lý Vũ Hân đứng ở bên ngoài, Lý Yến lập tức tròn mắt nhìn, đã trễ như vậy mình cùng Diệp Lăng Thiên cô nam quả nữ ở chung một chỗ, quả thực có một số việc căn bản có nói cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Lý Vũ Hân nhìn thấy Lý Yến mở cửa cho mình, cũng trợn tròn mắt, nhìn thấy Lý Yến trong nội tâm cô có đủ loại cảm xúc liền trở nên phức tạp gấp vạn lần, có thể nói các loại cảm xúc đều có.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Lý Yến không tránh sang một bên, Lý Vũ Hân cũng không có ý bước vào, hai người dường như đang rơi vào suy nghĩ riêng của chính mình.
“Diệp Lăng Thiên có ở nhà không?” Cuối cùng vẫn là Lý Vũ Hân mở miệng trước nói với Lý Yến, giọng rất lạnh nhạt trong giọng nói không có bất kì sắc thái tình cảm nào.
“Ah, có nhà, tôi tới tìm anh ta uống rượu, vào đi.” Lý Yến nhích người tránh ra còn cố ý giải thích một chút.
“Tôi không vào đâu, ví tiền của anh ta rơi ở nhà tôi, tôi cầm qua đây cho anh ta.” Lý Vũ Hân nói, sau đó từ trong tay đưa ra một cái ví tiền cho Lý Yến lúc đang chuẩn bị xoay người liền phát hiện Diệp Lăng Thiên bước tới.
Ví tiền của Diệp Lăng Thiên vẫn luôn ở bên trong trong túi áo khoác, có lẽ là lúc trước cởi áo khoác nấu đồ ăn đã đánh rơi trong nhà cô.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 543: AI LÀ CHỊ DÂU? (8)
Diệp Lăng Thiên đang ngồi uống rượu một mình, anh chỉ cho là có một mình Diệp Sương trở lại, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, ngồi một lúc lại nghe thấy Lý Yến đang nói chuyện, hồi lâu sau cũng không thấy ai đi vào, anh liền đi qua cửa nhìn một chút. Diệp Lăng Thiên lại một lần nữa kinh ngạc khi thấy Lý Vũ Hân đang đứng ở cửa.
Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân nhìn nhau, Lý Vũ Hân đem ví tiền đưa cho Diệp Lăng Thiên nói: “Ví tiền của anh rơi ở nhà em, nên em đưa tới."
Diệp Lăng Thiên đưa tay nhận lấy chiếc ví từ Lý Vũ Hân, không nói lời nào.
"Mọi người tiếp tục đi, tôi đi trước". Lý Vũ Hân liếc nhìn Diệp Lăng Thiên lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Diệp Lăng Thiên cũng không nói một câu, chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Vũ Hân.
"Anh còn đứng đấy làm gì, nhanh đuổi theo người ta mà giải thích đi." Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên đang yên lặng nhìn Lý Vũ Hân rời đi, gấp gáp vỗ Diệp Lăng Thiên vội nói.
"Giải thích cái gì?" Diệp Lăng Thiên chầm chậm trả lời, sau đó vươn tay đóng cửa lại.
"Anh còn hỏi giải thích cái gì sao? Là anh ngốc hay là tôi ngốc? Cô ấy nhất định sẽ hiểu lầm. Bỏ đi, để tôi tự đi" Lý Yến lo lắng, chuẩn bị mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa mới đi liền bị Diệp Lăng Thiên kéo lại.
"Không cần đi, uống rượu đã, thức ăn sắp nguội cả rồi." Diệp Lăng Thiên vừa kéo Lý Yến vừa nói, sau đó liền đi về phía phòng ăn.
"Tên ngốc này rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy, Lý Vũ Hân rõ ràng là đang hiểu lầm hai chúng ta, anh nhanh đi giải thích rõ ràng đi. Nếu giờ không giải thích rõ ràng thì về sau lại càng hiểu lầm đấy." Lý Yến là thật lòng lo lắng thay Diệp Lăng Thiên .
"Có gì tốt mà phải giải thích? Có đúng hay không thì có gì quan trọng đâu, đối với người ta quan trọng nhất chính là tin tưởng, cho nên tôi thấy giải thích cũng chả có tác dụng, hơn nữa tôi và cô ấy cũng đã chia tay, cho dù giải thích thì cũng chả cứu vãn được gì? Tôi biết cô ấy là hiểu lầm tôi với cô, cô ấy muốn hiểu lầm thì cứ để cho cô ấy hiểu lầm đi. Nào, lại đây uống rượu đi" Diệp Lăng Thiên ngồi vào bàn nhàn nhạt nói, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nói thật ra, tâm tình Diệp Lăng Thiên lúc này như bị đóng băng, vô cùng không tốt.
"Anh đang giận cố ấy à?" Lý Yến chậm rãi ngồi xuống hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu một cái, nói: "Không có, tôi chưa bao giờ giận cô ấy. Là tôi có lỗi với cô ấy. Tôi chẳng qua chỉ đang giận chính bản thân mình thôi. Thôi uống rượu đi, nào, năm mới vui vẻ "
"Năm mới vui vẻ, tối nay tôi sẽ cùng anh uống rượu, chúng ta không say không về" Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, hào sảng nói.
"Còn nói không say không về, cô không phải trực sao? Uống say làm sao đi trực? Cô là cán bộ lãnh đạo, phải làm tấm gương mẫu mực chứ" Diệp Lăng Thiên cười nói.
"Anh thử nhìn xem bây giờ là mấy giờ. Tôi trực đến sáu giờ sáng, mà bây giờ cũng sắp ba giờ, uống rượu xong không phải xong hết rồi. Hơn nữa tối nay lại là đêm Giao thừa, chúng tôi là đội hình cảnh lo trị an, thì nào có nhiều chuyện như vậy để lo. Cho nên cứ yên tâm uống đi, nào, Diệp Lăng Thiên, hôm nay ăn tết, bất kể có chuyện gì không vui phiền não chuyện cứ nói hết ra đi, thống thống khoái khoái uống hết rượu này đi." Lý Yến lần nữa nâng ly rượu lên hướng với Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên uống hết ly này đến ly khác, anh không nhớ cùng Lý Yến uống như thế nào, nhưng phần lớn rượu đều là tự mình uống sạch. Anh biết Lý Yến có tửu lượng chả ra sao, cũng không muốn Lý Yến uống say, nên cứ tự mình uống sạch. Tâm tình của anh đang không tốt, anh vốn không phải là người thích đắm chìm trong chuyện tình yêu, hay là tình yêu nam nữ, thậm chí còn ghét nhất loại chuyện tình cảm dây dưa như vậy.
Nhưng mà anh bây giờ lại đúng là lâm vào chuyện nhi nữ tình trường như vậy. Anh đến tới bây giờ mới biết phụ nữ ảnh hưởng nhiều đến tình cảm cá nhân như thế. Anh bây giờ cảm thấy rất thống khổ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đau đớn khi thất tình là thế nào. Có lẽ đây là cảm giác đau đớn nhất, vừa bất lực lại vô cùng đau lòng. Anh cũng không phải loại thích mượn rượu giải sầu, nhưng gần đây đây đã là lần thứ hai anh quyết định uống rượu để giải tỏa nỗi buồn, hai lần đều là vì Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên cuối cùng nghĩ đến câu nói “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” giờ mới thấy lời này có vẻ đúng. Diệp Lăng Thiên chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại giống như một chàng trai trẻ vậy vì chút chuyện tình yêu mà đau khổ đến thế này.
"Còn uống được nữa không?" Lý Yến mặt đỏ tận mang tai, giọng líu ríu nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cũng có chút không tỉnh táo, nhưng vẫn là cau mày nói với Lý Yến: " Được rồi, tôi và cô uống cũng không chênh nhau là mấy, đừng có mà uống say."
"Anh đúng là không phải đàn ông, còn so đo với cả phụ nữ, tới đi, uống tiếp, hôm nay ai nhận thua trước thì phải làm cháu trai." Lý Yến sớm đã bị hơi cồn kích thích còn không phân biệt được một, hai, ba, bốn, vừa nói nhảm nhí. Sau đó lại cầm chai rượu lần nữa rót cho Diệp Lăng Thiên một ly.
"Chút nữa cô uống say đừng trách tôi" Diệp Lăng Thiên cũng không khách sáo, bưng ly rượu lên uống cạn, anh cũng sắp uống say rồi. Cũng không biết từ lúc nào Lý Yến đã đem hết rượu trong nhà ra cho Diệp Lăng Thiên uống, có rượu trắng, cũng có cả rượu vang đỏ mà Lý Vũ Hân trước kia để ở chỗ đây, chai rượu đã bày ngay ngắn ra cả một bàn. Những thứ này phần lớn đều là Diệp Lăng Thiên uống, Lý Yến uống cũng không nhiều, bằng không, dựa vào tửu lượng của cô đã sớm gục từ lâu.
Hai con sâu rượu ngồi ở trên bàn tiếp tục uống, rồi lại nói hươu nói vượn, nhưng cuối cùng vẫn là Lý Yến gục trước. Lý Yến trực tiếp ngủ ngon lành luôn trên bàn. Mơ mơ màng màng Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến gục xuống, lắc đầu một cái, để cho chính mình tỉnh táo lại một chút, rồi đi tới ôm Lý Yến đi đến giường, giúp cô cởi giầy, đắp kín chăn, giúp Lý Yến sửa soạn ổn thỏa. Còn mình thì cũng không biết gì trực tiếp ngả ra giường ngủ thiếp đi. Tối hôm nay anh quả thật uống khá nhiều, đương nhiên, cũng không đến nỗi nôn mửa như lần trước, nhưng căn bản cũng không còn lý trí gì nữa.
Diệp Lăng Thiên bị đánh thức bởi một tràng chuông điện thoại di động. Mơ mơ màng màng bắt đầu tìm điện thoại di động, tìm một lúc lâu cũng không thấy điện thoại bên chiếc gôi quen thuộc, cuối cùng cũng phải miễn cưỡng mở mắt không tình nguyện đi tìm điện thoại di động.
Nhưng khi Diệp Lăng Thiên vừa mở mắt đã thấy ngôi nhà quen thuộc, nhưng trên sàn nhà lại vứt ngổn ngang đầyquần áo, nhưng không chỉ có của anh, mà còn có cả quần áo của phụ nữ, ném đầy đất. Hơn nữa, Diệp Lăng Thiên con nhớ đây chính là quần áo bên ngoài mà Lý Yến tối hôm qua mặc đến đây. Diệp Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 544: AI LÀ CHỊ DÂU? (9)
Diệp Lăng Thiên quay lại liền thấy Lý Yến đang mở to mắt nhìn mình, an tĩnh nằm cạnh Diệp Lăng Thiên, hiển nhiên cô đã tỉnh sớm hơn anh.
Diệp Lăng Thiên thấy mình ngủ bên cạnh Lý Yến không khỏi nhíu mày. Thức dậy thấy bên cạnh là một người phụ nữ, hơn nữa quần áo 2 người lại vứt đầy đất, kẻ ngu cũng biết tối qua phát sinh chuyện gì.
Nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn vén chăn lên xác nhận lại một chút, bởi vì anh hoàn toàn không nhớ tối ngày hôm qua đã phát sinh chuyện gì, vì vậy anh cố gắng xác minh những gì anh đã làm đêm qua.
Vén chăn lên, thấy cơ thể mình vẫn đang để trần, cùng với Lý Yến ngủ ở bên cạnh cũng không mảnh vải che thân.
Diệp Lăng Thiên giờ đã hoàn toàn rõ chuyện gì xảy ra tối qua, nếu như nói tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì đến anh cũng không thể tin nổi. Diệp Lăng Thiên khom người nhặt quần áo rơi dưới đất lên, móc ra một gói thuốc lá, rút một điếu ra hút. Điện thoại di động ở trong túi quần, anh cũng không còn tâm trạng đi tìm, điện thoại cũng đã tắt từ lúc nào.
Diệp Lăng Thiên dựa lưng trên giường, từ từ hút thuốc.
Lý Yến cũng từ trên giường ngồi dậy, kéo chăn che lên ngực mình, cầm lấy bao thuốc lá từ tay Diệp Lăng Thiên, cũng rút ra một điếu thuốc hút. Ngay hơi đầu tiên đã bị sặc, vội vàng ho khan, nhưng vẫn tiếp tục hút. Hai người cứ như vậy dựa vào giường, mỗi người hút một điếu, không ai nói gì. Hai người đều đang chìm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ về tình huống trước mắt.
Thật ra thì Lý Yến cũng chỉ tỉnh dậy sớm hơn Diệp Lăng Thiên một chút, cũng là do chuông điện thoại của Diệp Lăng Thiên đánh thức, đối với chuyện tối ngày hôm qua, cô cũng giống Diệp Lăng Thiên đều đã quên sạch sẻ. Ít nhất Diệp Lăng Thiên còn nhớ là mình đã đem Lý Yến vào giường, mà Lý Yến thì chỉ nhớ lúc mình cùng Diệp Lăng Thiên uống rượu mà thôi.
"Sao vậy? Hối hận về chuyện tối hôm qua sao?" Lý Yến nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Không, tôi không bao giờ hối hận, cho dù có làm sai chuyện gì." Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói, sau đó vươn tay giật điếu thuốc trong miệng Lý Yên, ném thẳng vào thùng rác bên giường, không để cho Lý Yến tiếp tục hút nữa.
Đối với việc bị Diệp Lăng Thiên cướp đi điếu thuốc Lý Yến cũng không có bất mãn gì, chỉ hỏi tiếp: "Anh sẽ không cảm thấy chuyện hôm qua có lỗi với Lý Vũ Hân chứ?"
"Chuyện tối hôm qua chẳng qua cũng chỉ là một tai nạn, không ai muốn phát sinh loại chuyện này cả. Hơn nữa, tôi và Vũ Hân cũng đã chia tay, cho nên tôi cũng không có lỗi với cô ấy. Chẳng qua là cảm thấy có lỗi với cô, chuyện này với cô cũng không công bằng" Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
"Anh làm sao biết rằng đó không phải là điều tôi muốn xảy ra vào tối qua?" Lý Yến cười hỏi.
Diệp Lăng Thiên cũng nhàn nhạt cười một tiếng, rồi nói: "Lý Yến cô còn có thể có thể làm ra chuyện gì nữa sao, hơn nữa tối hôm qua cô còn say trước cả tôi. Tôi cũng chỉ nhớ là đã mang cô ôm tới giường, sau đó cũng chẳng nhớ đã có chuyện gì xảy ra."
"Lăng Thiên, tôi biết anh lúc này trong lòng đang có nhiều áp lực và gánh nặng. Anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đều là người lớn, làm ra chút chuyện quá đáng cũng không sao. Không có ai quy định chỉ cần trải qua chuyện giường chiếu với nhau thì nhất định phải kết hôn, hơn nữa, chuyện tối qua cũng là bất ngờ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên của 2 chúng ta, có đúng hay không? Tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, hôm nay cứ quên hết đi. Người trong lòng anh là Lý Vũ Hân, anh cần phải đi tìm cô ấy, không nên vì chuyện tối qua mà cứ để cho mình do dự mãi." Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên chầm chậm nói.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, không nói gì, tiếp tục hút thuốc, lẳng lặng dựa vào đầu giường, cảm nhận được nhiệt độ bên người Lý Yến truyền tới. Bây giờ Lý Yến vô cùng nữ tính, cũng có tư vị phụ nữ. Trước kia Diệp Lăng Thiên vẫn luôn coi Lý Yến làm người anh em, anh cũng chưa từng đối xử với cô như một người phụ nữ, mà bây giờ anh mới bỗng nhiên phát hiện, Lý Yến cũng thật xinh đẹp, nữ tính.
"Cả đời này tôi sẽ không yêu ai nữa." Rất lâu sau Diệp Lăng Thiên mới chậm rãi nói một câu.
Những lời này làm cho Lý Yến vô cùng kinh ngạc, lập tức ngồi dậy nhìn Diệp Lăng Thiên, chăn đắp trước ngực cũng bị tuột xuống, khiến Lý Yến vội vàng kéo chăn đắp lại, mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Tại sao? Anh không phải vì với Lý Vũ Hân bị đả kích sau chia tay nên chuẩn bị cả đời này không yêu đương nữa chứ?"
"Không phải vậy đâu, tôi cũng không đến nổi yếu ớt như vậy" Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói, sau đó vừa hút thuốc vừa từ từ nói: "Trước đây tôi chưa từng nghĩ trên người mình có khuyết điểm gì. Thật sự mà nói, tôi luôn luôn vô cùng tự tin, và cũng chính nhờ sự tự tin mà tôi có thể sống tới ngày hôm nay. Lần trước tôi đi tìm Lý Vũ Hân cầu hôn, cô ấy đã từ chối, cũng nói với tôi một vài lời, sau khi trở về tôi cũng tự mình suy nghĩ kỹ ít ngày, sau đó cảm thấy cô ấy nói rất đúng. Theo cô ấy nói, có thể làm bạn với tôi là một chuyện rất hạnh phúc, bởi vì tôi vì bạn mình mà có thể đánh đổi cả mạng sống của mình."
"Nhưng cũng nói làm người phụ nữ của tôi cũng thật đáng buồn, bởi vì, tôi không hiểu ích kỷ là gì? Và cũng chẳng quan tâm được đến trái tim của người phụ nữ. Giống như lần trước tôi vì cứu cô, từ đầu đến cuối cũng không để tâm đến cảm nghĩ của Lý Vũ Hân. Sau đó tôi mới tự mình suy nghĩ lại, thì thấy đúng như vậy, tôi vì cứu cô, ngay cả mạng cũng không cần. Điều này đối với cô ấy mà nói quả thực quá không công bằng, cũng quá ủy khuất. May mắn là tôi đã không chết, nếu tôi mà chết, cô ấy phải thế nào? Đây sẽ là một đả kích lớn? Nếu là tôi cùng cô ấy đã kết hôn rồi vậy thì càng nghiêm trọng, vậy cả đời này của cô ấy đều bị tôi làm cho liên lụy. Có thể cả đời này tôi cũng sẽ không ở gặp phải chuyện liều mạng như lần trước nữa, nhưng tính cách của tôi thì không đổi được. Cho nên, tôi nhất định không có cách nào trở thành một người chồng tốt càng không thể là một người bạn trai. Người phụ nữ nào đi theo tôi cuối cùng cũng chỉ nhận lấy thương tổn mà thôi. Nếu vậy, tôi tình nguyện không dây dưa đến chuyện tình cảm. Sống một mình cũng rất tốt."
Nghe Diệp Lăng Thiên nói, Lý Yến nhất thời cũng không biết nên nói gì. Thông tin trong lời Diệp Lăng Thiên quá nhiều, nên đến giờ Lý Yến căn bản vẫn chưa hiểu hết.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, Diệp Lăng Thiên bò dậy, xuống giường, từ trong túi quần cầm lấy điện thoại ra nhìn một chút, là Diệp Sương gọi tới.
"Nghe đây, Diệp Sương, có chuyện gì?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
" Anh, Sao bây giờ còn chưa tới nữa? Không phải anh nói là cùng dì Lục trưa nay tới chỗ này ăn cơm sao, bây giờ cũng gần mười một giờ trưa rồi, sao anh vẫn còn chưa tới? Có phải đang ở cùng chị Vũ Hân tình tứ mà quên mất chuyện này không?" Diệp Sương cười hì hì nói.
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 545: ĐÊM ĐÓ (1)
Nghe Diệp Sương nói, Diệp Lăng Thiên mới nhớ ra mình hẹn với Lục Oánh buổi trưa đến nhà bà ta ăn cơm, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Em nói với dì Lục, anh sẽ qua ngay."
"Chị Vũ Hân đâu? Anh bảo cả chị ấy qua, em nói với dì Lục rồi, dì cũng rất mong chị Vũ Hân tới." Diệp Sương vui vẻ nói, cô khá chắc Diệp Lăng Thiên đã làm hòa với Lý Vũ Hân rồi.
"Anh đi một mình thôi, được rồi, chuyện này tí nữa nói.” Diệp Lăng Thiên không muốn kể cho nghe Diệp Sương về chuyện của Lý Vũ Hân, nói xong thì lập tức cúp máy.
"Anh định ra ngoài à?" Lý Yến hỏi.
"Ừ, tôi có hẹn với một người, tới ăn cơm trưa, nhận tiện nói về công việc." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
"Vậy anh đi đi, tôi về trước đây, chắc ba mẹ cũng đang tìm tôi, hôm nay tôi được nghỉ, về ngủ đây." Lý Yến gật đầu một cái, sau đó quấn chăn ngồi dậy, nhưng cả người đang trần truồng, quần áo đều đang ở trên mặt đất, không biết làm thế nào để nhặt lên. Mặc dù đã tiếp xúc thân mật hai lần với Diệp Lăng Thiên, nhưng đây là lần đầu tiên dưới tình huống đặc biệt như vậy, tối hôm qua không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng hiện, cô ta vẫn vô cùng mắc cỡ, không thể giống như những đôi tình nhân ở bên nhau đã lâu, thản nhiên phô bày cơ thể mình trước mặt anh.
Nhưng nếu không đi xuống thì hiển nhiên không lấy được quần áo, cuối cùng, Lý Yến không còn cách nào khác, cắn răng đỏ mặt ngồi trên giường, cúi xuống đất nhặt quần áo, rồi mặc quần áo ngay trước mặt Diệp Lăng Thiên, gương mặt đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn.
Diệp Lăng Thiên thấy Lý Yến như vậy, anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua thân thể cô ta, dường như đây là lần đầu tiên, anh đột nhiên phát hiện, thì ra dáng người của Lý Yến lại đẹp như vậy.
"Anh nhìn cái gì, mau quay mặt đi." Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên vẫn luôn nhìn mình không chớp mắt, thẹn đến mức muốn chui đầu xuống đất, không nhịn được mắng.
Diệp Lăng Thiên cười nhạt một cái, sau đó ngoan ngoãn quay mặt đi, không nhìn nữa.
"Được rồi, anh cũng mau dậy đi, tôi mượn chỗ anh tắm rửa một lát." Lý Yến đỏ mặt mặc xong quần áo rồi nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên giường rút ra một điếu thuốc, tâm trạng anh nặng nề hơn nhiều so với những gì anh biểu lộ ra ngoài, cho dù anh đã hạ quyết tâm buông tay Lý Vũ Hân, nhưng tối hôm qua lại làm chuyện hồ đồ với Lý Yến, xảy ra loại quan hệ vượt mức tình bạn, khiến anh không thể nào bình tĩnh được.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Diệp Lăng Thiên xuống giường, tìm quần áo mặc, rồi chậm rãi ra ngoài, đúng lúc gặp Lý Yến từ nhà tắm đi ra.
"Tôi về trước đây." Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, từ từ nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nói với Lý Yến: "Ừ, lái xe cần thận."
"Anh cũng vậy." Lý Yến nói xong thì lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến rời đi, trong lòng vô cùng phức tạp, chậm rãi vào nhà tắm rửa mặt, sau khi rửa xong thì xách cặp xuống lầu, lái xe đến nhà Lục Oánh.
Mà bên kia, Lý Vũ Hân vẫn đang nằm một mình trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, cô đã một đêm không ngủ, hai mắt đều sưng đỏ, nước mắt cũng đã khô, không còn khóc nổi nữa.
Ngày hôm qua cô còn rất dửng dưng, sau khi đưa cái ví cho Diệp Lăng Thiên thì xoay người rời đi. Sau khi vào thang máy thì không kìm được nước mắt, nhưng vẫn cố kìm lại, không muốn người khác nhìn thấy. Lúc xuống dưới lầu rồi lên xe, nước mắt cứ thế lăn dài không ngừng được. Mặc dù cô từ chối lời cầu hôn của Diệp Lăng Thiên, cũng như lựa chọn chia tay với anh, nhưng trong lòng, vẫn còn yêu Diệp Lăng Thiên, trong thâm tâm cô cho rằng Diệp Lăng Thiên vẫn là người đàn ông của mình. Vậy mà lúc cô tới nhà của Diệp Lăng Thiên, giây phút thấy Lý Yến ra mở cửa, suy nghĩ này đã hoàn toàn biến mất, cô chỉ thấy mình bị phản bội, cũng có cảm giác thứ mình yêu quý nhất bị người khác cướp đi.
Cô không thể chấp nhận được việc mình vừa từ nhà Diệp Lăng Thiên đi ra mà anh đã gọi ngay một người phụ nữ khác đến, mặc dù cô đã chia tay với anh, nhưng mối quan hệ giữa anh và Lý Yến ngay từ ban đầu đã mập mờ, hơn nữa còn là nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu nói đêm qua hai người chỉ uống rượu thì Lý Vũ Hân không tin, bất kể là ai cũng không tin được. Cho nên Lý Vũ Hân đau lòng, rất đau lòng. Đau lòng vì Diệp Lăng Thiên ra đi, càng đau lòng vì Diệp Lăng Thiên thay đổi quá nhanh. Trái tim phụ nữ chính là như vậy, không ai có thể giải thích được thế giới nội tâm của một người phụ nữ.
Lý Vũ Hân ngồi trong xe đến năm giờ sáng mà vẫn không thấy Lý Yến đi ra, tia hy vọng cuối cùng rằng Diệp Lăng Thiên chỉ cùng Lý Yến uống rượu mà thôi, đã hoàn toàn vụt tắt. Uống rượu không thể uống đến tận năm giờ sáng được, uống xong rượu thì làm cái gì, Lý Vũ Hân không biết và cũng không muốn biết. Cô mang theo cõi lòng tan nát lái xe về nhà, sau đó cứ nằm trên giường, muốn ngủ mà không thể nào ngủ được, cứ ngước đầu lên trần nhà, suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Diệp Lăng Thiên không biết đêm qua Lý Vũ Hân ở dưới nhà, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, anh đã vô cùng mệt mỏi với chuyện tình cảm nam nữ, vì quá mệt mỏi nên anh không muốn suy nghĩ đến nữa.
Anh lái xe đến thẳng nhà Lục Oánh, sau khi gõ cửa liền đi vào.
"Anh Lăng Thiên, cuối cùng anh cũng tới, nếu anh còn không tới, em với mẹ định không đợi anh nữa." Trương Ưu Ưu thấy Diệp Lăng Thiên tới thì vừa cười vừa nói.
"Ừm, anh xin lỗi, có chút chuyện nên đến muộn." Diệp Lăng Thiên khẽ cười rồi nói.
"Đang ở cùng bạn gái nên không bỏ đi được đúng không? Diệp Sương nói hôm qua anh ở cùng bạn gái mà." Trương Ưu Ưu trêu chọc Diệp Lăng Thiên.
"Không có, tối qua anh uống rượu với một người bạn đến khuya, uống hơi nhiều, nên ngủ dậy muộn. Mẹ em đâu?" Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.
"Đang nấu ăn, bây giờ có thể ăn được ngay." Trương Ưu Ưu vừa nói vừa lấy dép đi trong nhà cho anh.
Diệp Lăng Thiên thay giày xong thì đi vào nhà Lục Oánh, trong phòng khách, Diệp Sương đang xem ti vi, cô đã quá quen thuộc với nhà dì Lục, vì cứ lúc nào được nghỉ là Trương Ưu Ưu lại gọi cô đến chơi.
"Anh, cuối cùng anh cũng tới, chị Vũ Hân không đi cùng hả?" Diệp Sương nhìn bóng lưng của Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Không, anh đi một mình." Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó đi vào bếp. Trong phòng bếp, Lục Oánh đang mặc tạp dề nấu ăn, giống như dáng vẻ của một người phụ nữ bình thường ở độ tuổi trung niên.
Diệp Lăng Thiên bước vào, nhìn Lục Oánh cười nói: "Chị, năm mới vui vẻ."
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
CHƯƠNG 546: ĐÊM ĐÓ (2)
"Sao bây giờ mới đến? Đến giờ ăn cơm rồi." Lục Oánh mỉm cười, xoay người nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Tối hôm qua tôi uống rượu với một người bạn, hơi quá chén, nên sáng nay ngủ dậy muộn." Diệp Lăng Thiên mơ hồ nói.
"Cậu ra ngoài đi, giờ sẽ ăn cơm luôn." Lục Oánh nói.
"Vâng." Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó đi ra phòng khách.
"Anh, anh với chị Vũ Hân làm hòa chưa?" Diệp Sương lập tức đến bên người Diệp Lăng Thiên hỏi, cô vội vàng muốn biết tối qua Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân rốt cuộc đã làm hòa hay chưa.
Đọc nhanh tại VietWriter
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, rồi liếc qua Trương Ưu Ưu, trừng mắt với Diệp Sương rồi nói: "Đừng nói linh tinh ở đây, em còn chưa nói cho anh, tối qua em đã làm cái gì đâu."
Diệp Lăng Thiên ở nhà Lục Oánh ăn cơm trưa, vào mùng một hàng năm ăn trưa ở nhà Lục Oánh đã thành quy luật, năm ngoái anh đã ăn trưa ở nhà Lục Oánh, năm nay cũng vậy, theo lời Lục Oánh nói thì trừ mùng một đầu năm rảnh rỗi ra thì thời gian còn lại bà ta đều bận rộn.
Tay nghề nấu nướng của Lục Oánh không tệ, thức ăn đầy bàn, đều rất ngon, điều này khiến Diệp Lăng Thiên thán phục người phụ nữ như Lục Oánh. Một bà mẹ đơn thân, có thể điều hành một đế chế kinh doanh lớn như vậy, hơn nữa còn có thể giáo dục con gái rất tốt, và thậm chí còn có thể làm một người vợ tiêu chuẩn, người phụ nữ như vậy chẳng khác gì người hùng.
Ăn cơm xong, Diệp Lăng Thiên cùng Lục Oánh vào phòng làm việc, Diệp Lăng Thiên mở cặp ra, đưa tài liệu sớm đã chuẩn bị cho Lục Oánh, nói: "Chị xem qua đi, đây là tổng kết hoạt động và báo cáo tài chính của công ty thực phẩm năm vừa rồi."
Lục Oánh gật đầu, sau đó nghiêm túc nghiên cứu tài liệu Diệp Lăng Thiên đưa cho, khoảng hai mươi phút sau, bà ta trả lại tài liệu cho Diệp Lăng Thiên: "Anh khiến tôi ngạc nhiên đấy, thật không ngờ, đây là công ty có vốn đầu tư chỉ 15 tỉ một năm về trước."
"Công ty thực phẩm đúng là phát triển khá tốt, hiện tại doanh thu hàng tháng hơn 120 tỉ, lãi ròng có thể lên tới 30 tỉ, trước mắt, đà phát triển rất thuận lợi. Công ty chuẩn bị mở thêm một cửa hàng mới ở thành phố Y, sang năm sẽ khai trương, ngoài ra một thời gian nữa sẽ mở thêm ở Việt Châu, đồng thời thành lập chi nhánh mới ở thành phố Y và Việt Châu, năm nay công ty dự định phát triển chính ở hai thành phố Y và Việt Châu, tạm thời giới hạn ở hai thành phố này, kế hoạch lâu dài đương nhiên là đến khi vốn và thực lực đáp ứng một số điều kiện nhất định sẽ tiếp tục mở rộng sang các thành phố cấp một hoặc thành phố cấp hai khác, dần dần tạo dựng thương hiệu, từng bước thực hiện mục tiêu phát triển thành chuỗi nhà hàng." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
"Diệp Lăng Thiên, anh khiến tôi không thể nhìn thấu, tôi thật không nghĩ một người chưa bao giờ tiếp xúc với việc kinh doanh như anh mà lại có định hướng phát triển rõ ràng như vậy, quản lý một công ty tốt đến thế, tôi đúng là chưa hiểu hết được annh." Lục Oánh vừa nhìn Diệp Lăng Thiên vừa nói.
"Đây thực sự không phải công lao của một mình tôi, quy mô hiện tại của công ty toàn bộ đều nhờ vào Lý Vũ Hân, chị cũng biết thực lực của tôi, việc chuyên môn cần người chuyên nghiệp làm, tôi không phải người trong nghề. Chị, theo hợp đồng ban đầu, trong năm năm tôi sẽ trả lại chị cả vốn lẫn lãi, bây giờ công ty đã dư ra một ít, sắp tới còn cần chị đi công tác một chuyến, nên trước mắt tôi trả lại cho chị bằng này trước." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi nói.
Lục Oánh nhìn Diệp Lăng Thiên, không biết nghĩ gì, rất lâu sau mới hỏi: "Tổng tài sản hiện tại của công ty là bao nhiêu?"
"Cái này tôi chưa tính chính xác. Cuối năm nay tôi tính sơ qua, tổng tài sản chắc khoảng 225 tỉ." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
"Tốt lắm, như vậy đi, Lăng Thiên, có thời gian tôi sẽ đến công ty, hai chúng ta cùng thanh toán, trước tiên, theo hợp đồng, anh trả tôi 15 tỉ, sau đó trả lãi cùng kỳ lãi suất ngân hàng. Ngoài ra, tôi đang sở hữu 10% cổ phần công ty, chút cổ phần này tôi không muốn giữ nữa, tôi muốn rút vốn, anh có thể tiếp nhận số cổ phần này, sau này công ty sẽ là của riêng anh." Lục Oánh từ từ nói.
Diệp Lăng Thiên trợn to mắt nhìn Lục Oánh, sau đó nhíu mày một cái, nói: "Lúc này rút cổ phần hình như không phải là lựa chọn sáng suốt, cho tới nay, công ty vẫn đang phát triển rất tốt."
"Tôi không có thời gian tham gia vào việc quản lý công ty, cũng không có thời gian để thực hiện nghĩa vụ của một cổ đông, cầm số cổ phần này tôi sẽ thấy áy náy. Hơn nữa, ban đầu tôi cho anh vay tiền là vì muốn đầu tư ngắn hạn, lời một chút tiền, ban đầu cho vay 15 tỉ, bây giờ không chỉ lấy lại được vốn, mà cộng cả lãi, cổ tức và cổ phiếu còn lên đến khoảng 30 tỉ, đầu tư 15 tỉ, sau hai năm lấy được 30 tỉ, khoản đầu tư này đúng là quá lời. Đã nói là đầu tư ngắn hạn, tôi cũng không muốn thả tiền ra quá lâu, cũng không có ý định mạo hiểm, theo tôi thấy, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để thu tiền về. Như vậy đi, công ty vẫn đang phát triển, chưa dùng đến nhiều tiền, cứ vậy đi, cổ phần của tôi cho anh tiếp quản, khoản tiền này coi như anh vay riêng, anh có bao nhiêu thì đưa tôi bấy nhiêu, vẫn như cũ, ba năm sau trả hết nợ cho tôi, không tính lãi, đây là chuyện cá nhân giữa hai chúng ta, không liên quan đến công ty, không cần đưa chuyện làm ăn vào."
Diệp Lăng Thiên nhìn Lục Oánh, cuối cùng nói: "Chị, tôi hiểu ý của chị, chị đúng là không thiếu số tiền này, có lẽ khi cho tôi vay, chị đã nghĩ đến kết quả này rồi, nếu thất bại chị cũng không ép tôi, còn thành công chị sẽ rút tiền vốn, đem công ty để lại cho tôi đúng không? Thật ra tôi không cần, thực sự, tôi không thiếu tiền."
"Tôi lại càng không thiếu tiền." Lục Oánh cười một tiếng, nói tiếp: "Nếu anh đã hiểu ý của tôi, tôi thừa nhận, ban đầu cho anh vay tiền, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp anh, anh cũng biết, tôi không thiếu tiền, hơn nữa nếu nói là đầu tư thì loại đầu tư này tôi không quá hứng thú. Cho nên, lần này chuyện đầu tư đối với tôi mà nói, chỉ là đầu tư tình cảm, không cần lời lãi. Nhưng tôi đầu tư cũng đã có thu hoạch, ít nhất bây giờ anh cũng gọi tôi là chị, còn có thể đến nhà tôi, bấy nhiêu đối với tôi là đủ. Còn lời lãi, anh cũng biết tôi không có hứng thú, chút tiền đó đối với tôi cũng không có tác dụng gì, nhưng 30 tỉ đối với anh bây giờ mà nói lại có ảnh hưởng lớn. Ngoài ra, trong một công ty, một người nắm cổ phiếu sẽ tốt hơn hai người. Cho nên, anh không cần suy nghĩ nhiều, có cơ hội tôi sẽ đến công ty, làm mấy thủ tục. Đúng như anh nói, ý định này lúc tôi cho anh vay tiền đã nghĩ xong, chỉ là không ngờ anh kinh doanh tốt như vậy. Tôi cũng coi như có thu hoạch, chả làm gì mà cũng thu về 30 tỉ." Lục Oánh cười nói.
Bình luận facebook