• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (4 Viewers)

  • Chương 685-688

Mặc dù Hứa Hiểu Tinh nói đi nói lại là không cần, nhưng cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn mua đồ mấy trăm nghìn ở siêu thị bên dưới nhà của Hứu Hiểu Tinh, sau đó cùng Hứa Hiểu Tinh đi lên tầng, đi đến nhà của Hứa Hiểu Tinh.

Vừa gõ cửa, đã thấy mẹ của Hứa Hiểu Tinh đôi mắt sưng đỏ vì khóc, trên mặt vẫn còn nước mắt. Mẹ của Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh cùng xuất hiện ở cửa thì rất ngạc nhiên. Rất lâu sau mới nói: “Tiểu Diệp…cháu…sao cháu lại đến đây?”, sau đó vội vàng lau nước mắt, vội vàng để Diệp Lăng Thiên đi vào.

“Các con vẫn chưa ăn cơm đúng không? Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa.” Mẹ của Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói.

“Dì à, đừng nôn nóng, đừng nôn nóng, làm cơm không quan trọng, tùy tiện ăn cái gì đó là được. Trước tiên cháu muốn hỏi dì, bên chú rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng.

Mẹ Hứa Hiểu Tinh sững sờ, nhìn Hứa Hiểu Tinh, lại nhìn Diệp Lăng Thiên, rât lâu sau mới hỏi: “Hai đứa bây giờ là quan hệ gì?”

Rất rõ ràng, ý của mẹ Hứa Hiểu Tinh rất rõ ràng, chuyện này rõ ràng là chuyện xấu trong nhà, nếu như hai người chỉ là quan hệ bình thường hiển nhiên bà ta phải suy nghĩ một chút, hơn nữa bà ta cũng không hiểu tại sao Hứa Hiểu Tinh lại đưa Diệp Lăng Thiên về nhà. Bà ta chỉ biết Hứa Hiểu Tinh đã nói với bà ta là cô đã chia tay với Diệp Lăng Thiên rồi.

“Mẹ, lúc này sao mẹ còn hỏi cái này, bây giờ hai đứa con đang yêu nhau, nếu không con cũng sẽ không đưa anh ấy về. Chúng ta là hai người phụ nữ, hiểu cái gì chứ, con dẫn anh ấy để là để giúp đỡ xử lý chuyện của ba, mẹ mau nói đi, ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại liên quan đến góp vốn phi pháp chứ?” Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói.

Sau khi Hứa Hiểu Tinh nói xong từ yêu đương, Diệp Lăng Thiên trợn tròn mắt nhìn Hứa Hiểu Tinh, cũng hiểu ý của Hứa Hiểu Tinh, tùy cơ ứng biến gật đầu với mẹ của Hứa Hiểu Tinh.

Mẹ của Hứa Hiểu Tinh đột nhiên bật khóc, nói: “Mẹ cũng không biết, mẹ cũng không rõ. Từ năm ngoái ông ấy bắt đầu nói là cùng với ông chủ gì đó hợp tác mở một công ty, còn nói đối phương là một người bạn lâu năm của ông ấy, là một ông chủ lớn rất có tiền. Hai người hợp tác mở một công ty đầu tư gì đó. Hơn nữa, vẫn luôn nói là rất kiếm được tiền, chúng ta đầu tư vào đó khoảng hơn 3 tỷ, về cơ bản tiền tích cóp trong nhà đều đầu tư vào đó, hơn một năm nay thật sự kiếm được hơn 9 tỷ.

Chúng ta muốn để số tiền kiếm được để cho con sau này kết hôn mua nhà cho con, ai biết được lại xảy ra chuyện này chứ. Mẹ đã hỏi ba con, ba con nói với mẹ là công ty có con đường phát triển đúng đắn, nhưng sao mẹ biết được cái gì mà góp vốn phi pháp chứ.

Mẹ tin tưởng ba con, ông ấy tuyệt tối không thể làm ra chuyện phạm phát như vậy. Hôm nay mẹ đi đến cục cảnh sát, nhưng đối phương không cho mẹ gặp, cũng không nói cho mẹ biết gì cả, chỉ nói vụ án vẫn còn trong quá trình thẩm tra, thụ lý. Bây giờ mẹ cũng không biết là chuyện gì. Nhưng mẹ tin nhân cách của ba con, ông ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế này.”

Nghe đến đây, mặc dù Diệp Lăng Thiên nghe một cách rất mơ hồ, nhưng về cơ bản cũng có thể đoán ra là chuyện gì, nhưng vẫn an ủi mẹ của Hứa Hiểu Tinh, nói: “Dì à, dì đừng lo lắng, con cũng tin chú chắc chắn sẽ không làm chuyện phạm pháp, có thể bên phía cảnh sát chỉ đưa đi để giúp đỡ điều tra mà thôi. Bây giờ đã tan làm rồi, ngày mai con lại đi hỏi xem, có lẽ không có vấn đề gì, dì đừng lo lắng.”

“Hi vọng là như vậy, dì đã nói rồi, lớn tuổi như vậy rồi, không phải là không có tiền, cuộc sống trong nhà cũng rất tốt, sao phải đi làm chuyện này chứ? Nhưng ông ấy không nghe, nói là cả đời ông ấy không kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ sắp nghỉ hưu rồi, cơ hội tốt như vậy bày ra ở đó,muốn kiếm được ít tiền, để lại cho Hiểu Tinh chút gì đó. Bây giờ thì tốt rồi, khiến bản thân mình vào trong đó.” Mẹ Hứa vừa khóc vừa nói.

“Em ở cùng với dì đi, anh đi làm chút gì đó, ăn cơm tối trước rồi nói.” Diệp Lăng Thiên nói với Hứa Hiểu Tinh.




“Dì đi làm, dì đi làm.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh đứng dậy nói.

“Dì à, cháu cũng không phải là người ngoài, không sao đâu, lúc này là tình huống đặc biệt, dì cũng không cần xem cháu như người ngoài, dì nói chuyện với Hiểu Tinh đi, cháu tùy tiện làm cái gì đó, tối nay chúng ta ăn một bữa.” Diệp Lăng Thiên nói, trong nhà xảy ra chuyện, mẹ của Hứa Hiểu Tinh làm sao có tâm trạng để nấu cơm chứ.

Diệp Lăng Thiên một mình đi vào trong bếp của nhà Hứa Hiểu Tinh, tìm bốn xung quanh xem xem có nguyên liệu gì không. An ủi người khác không phải là điểm mạnh của anh, nên anh thà đi vào bếp nấu cơm còn hơn, hơn nữa đối phương còn là mẹ của Hứa Hiểu Tinh, anh càng không biết phải nói gì, ngồi ở đó cảm thấy rất ngượng ngùng.

Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên chỉ làm ba bát mỳ, vội vàng ăn xong, Diệp Lăng Thiên sắp xếp tối nay Hứa Hiểu Tinh ngủ với mẹ cô, nhất định phải an ủi mẹ cô ấy thật tốt. Diệp Lăng Thiên tắm rửa, sau đó đi vào trong phòng khách của nhà Hứa Hiểu Tinh, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân.

“Ngủ rồi sao?” Lý Vũ Hân hỏi. . đam mỹ hài

“Ừ, vừa mới ngủ, còn em?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Em vừa mới tắm rửa xong, ở bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Anh cũng chưa rõ, nhưng, anh đoán có thể là ba của Hiểu Tinh bị người khác lừa nên dính vào vụ án kinh tế, cụ thể là như thế nào bây giờ anh vẫn chưa biết, Hiểu Tinh và mẹ cô ấy điều không biết là chuyện gì, anh đoán ba cô ấy thật sự liên quan đến việc phạm tội. Bây giờ tất cả đều là phỏng đoán, ngày mai anh đi đến sở cảnh sát hỏi xem tình hình cụ thể, xem xem có thể hỏi được gì không.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Haiz, bây giờ Hiểu Tinh thế nào rồi?” Lý Vũ Vân không biết nên nói gì, sau khi thở dài hỏi.

“Cô vẫn xem như là bình tĩnh, nhưng tâm trạng của mẹ cô ấy không ổn định, anh bảo cô ấy ở bên mẹ cô ấy nhiều hơn để an ủi bà. Bây giờ chỉ hi vọng thật sự không có chuyện gì, nếu không đối với mẹ con cô ấy thật sự sẽ sụp đổ. Chuyện bên này em cũng không cần quá lo lắng, anh sẽ cố gắng xử lý thật tốt.” Diệp Lăng Thiên khẽ nói.

“Ừ, được rồi, anh cứ yên tâm ở bên đó giải quyết mọi chuyện, chuyện công ty bên này anh không cần lo lắng. Vậy được rồi, cứ như vậy đi, em cúp máy trước đây.” Lý Vũ Hân nói.

“Được, ngủ ngon.” Diệp Lăng Thiên cũng khẽ nói, sau đó cúp điện thoại.

Đến một hoàn cảnh xa lạ, ít nhiều Diệp Lăng Thiên vẫn có chút không quen, vì vậy nửa tiếng vẫn chưa ngủ được, đứng dậy kéo rèm cửa xa, hút một điếu thuốc, sau đó lại uống nước, một mình đứng bên cạnh cửa sổ nhìn màn đêm có ngây người một lúc, đây là chuyện mà anh thích làm nhất, đó chính là nhìn màn đêm nghĩ về mọi việc. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên tắt đèn, lại lên giường đi ngủ, lúc sắp ngủ, lại vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy Hứa Hiểu Tinh hỏi: “Ngủ chưa?”
“Không có, vào đi.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó liền trông thấy Hứa Hiểu Tinh mặc quần áo ngủ bước vào, tiếp đến mở đèn lên.

Diệp Lăng Thiên từ trên giường ngồi dậy, sau khi ngồi dậy mới phát hiện bởi vì mình không mang theo quần áo ngủ nên đã cởi trần ngủ, thế là lại ngượng ngùng nằm xuống kéo chăn lên đắp.

“Cứ ngồi dậy đi, không sao đâu, tôi còn không ngại thì anh xấu hổ cái gì chứ? Anh không mang quần áo ngủ theo đúng không?” Hứa Hiểu Tinh đỏ mặt hỏi, tuy cô ta nói là không ngại, nhưng mà rõ ràng vẫn có chút xấu hổ.

“Uhm, đi gấp quá, không mang theo cái gì hết” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu đáp.

“Thật ngại quá, tâm tư tôi dồn hết vào chuyện của ba tôi, nên không để ý chuẩn bị mấy thứ đó” Hứa Hiểu Tinh ngượng ngùng nói.

“Không sao, mẹ cô đâu? Ngủ rồi à?” Diệp Lăng Thiên cũng không cố kị nhiều nữa, từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường nói chuyện với Hứa Hiểu Tinh.

“Uống mấy viên thuốc an thần, vừa mới ngủ rồi. Bà ấy quá mệt, tôi có cảm giác bà ấy sắp sửa sụp đổ rồi ấy” Hứa Hiểu Tinh thở dài một tiếng.

“Chuyện đương nhiên thôi mà, chỉ cần cô an ủi bà ấy nhiều một chút, thời gian này cố gắng ở bên bà ấy nhiều một chút là được”

“Từ những lời mẹ tôi nói, anh cảm thấy ba tôi liệu có phạm pháp không?” Hứa Hiểu Tinh một lần nữa hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Bây giờ còn chưa thể nói chắc được, cái gì cũng không biết thì làm sao có thể hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì được chứ. Có điều cô cũng đừng quá lo lắng, cho dù thật sự phạm pháp đi nữa, thì ba cô cũng chỉ đầu tư có sáu tỷ, nhận về được ba tỷ thôi mà, cũng không tính là tội quá lớn. Phạm tội liên quan tới kinh tế, chỉ cần đem tiền trả lại thì hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.

Tất nhiên, đây là giả dụ tình huống chú ấy có phạm tội thôi, chứ tôi vẫn tin chú ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vi phạm pháp luật đâu. Ý của tôi chỉ là, cô không cần phải quá lo lắng, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, nói cho cùng, cũng chỉ là mấy tỷ đồng thôi mà” Diệp Lăng Thiên cố gắng nói đến mặt tốt, để an ủi Hứa Hiểu Tinh.

Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, sau đó nói: “Nếu như thật sự là như vậy, thì bán căn nhà chúng tôi đang ở đi vậy, căn nhà này dựa theo giá nhà ở hiện nay tại thành phố Y chắc cũng phải bán được cỡ mười lăm hai mươi tỷ ấy chứ. Bất kể thế nào, cũng phải giúp ba tôi bình an vô sự.”




“Uhm, tất nhiên phải vậy rồi, chuyện này cứ để tra rõ đầu cua tai nheo thế nào đã rồi hẵng nói tiếp. Bây giờ cô chưa cần suy xét đến vấn đề này vội đâu, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, vấn đề nào rồi cũng có cách giải quyết hết thôi” Diệp Lăng Thiên hơi hơi cười cười.

“Đúng vậy, bất kể thế nào, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, một cửa này kiểu gì rồi cũng có thể vượt qua được thôi.” Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, tiếp đó nói: “Anh ngủ ở đây có quen không?”

“Đó giờ tôi đều không bị lạ giường, trước kia lúc cùng tiểu đội chấp hành nhiệm vụ chỗ nào mà chưa ở qua chứ, càng đừng nói nhà của cô thoải mái như thế này, cô mà không qua thì chắc tôi đã ngủ rồi đấy.”

“Ý anh là tôi làm phiền đến giấc ngủ của anh ấy hả?”

“Không có không có, tôi chỉ muốn nói là tôi ngủ thoải mái lắm, cô không cần phải lo lắng đâu thôi” Diệp Lăng Thiên vội vàng nói.

“Có lạnh không? Hay là tôi mang chăn qua cho anh nhé, cái thảm này mỏng quá” Hứa Hiểu Tinh quan tâm hỏi.

“Cô cảm thấy tôi sẽ lạnh à? Thật sự không cần đâu, cô càng như thế tôi ở lại nhà cô càng không thoải mái đó, tùy ý một chút tốt hơn đấy.” Diệp Lăng Thiên cười cười đáp, sau đó lại hỏi: “Ba của cô cụ thể là làm việc ở đơn vị nào?”

“Trước kia ba tôi với mẹ tôi đều là giáo sư đại học, ở chính ngôi trường bây giờ tôi đang giảng dạy ấy. Sau đó ba tôi được điều chuyển từ Đông Hải tới thành phố Y, làm việc trong một đơn vị nghiên cứu khoa học, tôi cũng không rõ chức vị cụ thể của ông ấy bây giờ là gì, tóm lại ít nhiều gì cũng giữ một chức lãnh đạo nhỏ trong đơn vị của bọn họ đi.

Hơn nữa, thành quả nghiên cứu của ông ấy rất tốt, nhà nước còn cấp cho ông ấy mấy khoản kinh phí cực cao để nghiên cứu khoa học nữa đó. Nói thật ra, thu nhập của ba tôi không thấp chút nào, nếu không thì căn nhà này cùng với tiêu dùng trong gia đình cả chiếc xe nữa từ đâu mà có chứ? Tôi thật sự không hiểu ông ấy còn ra ngoài mở công ty làm cái gì nữa, thật sự không cần thiết ấy.” Nói đến đây trong lòng Hứa Hiểu Tinh rõ ràng có chút trách cứ.

“Mẹ cô chẳng phải đã nói rồi đấy à? Ba cô chính là cảm thấy mình sắp sửa nghỉ hưu đến rồi, cũng không còn kiếm thêm được bao nhiêu tiền nữa, không cách nào để lại nhiều tiền một chút cho cô, thế nên vừa hay có cơ hội lần này liền muốn cùng người ta mở công ty đặng kiếm thêm chút tiền để lại cho cô. Ba mẹ kì thực làm mọi chuyện đều là vì con cái mình không phải sao? Chứ ba cô thì có thể tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Chủ yếu là vì có thể để lại cho cô nhiều tiền một chút, cho cô mua căn nhà lúc kết hôn, cuộc sống sau này cũng đỡ vất vả hơn một chút thôi”

“Nhưng mà... Nhưng mà... tôi thật sự không cần những cái đó mà, tôi có thể tự nuôi sống được bản thân, lại không có yêu cầu quá cao đối với cuộc sống vật chất, hy vọng của tôi bây giờ kỳ thực chỉ là hai người bọn họ có thể thật khỏe mạnh thôi, chỉ cần họ khỏe mạnh bình an, đối với tôi mà nói còn tốt hơn gấp nhiều lần cho tôi bất cứ thứ gì” Hứa Hiểu Tinh nói tới đây vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.




“Tuy là nói như vậy, nhưng mà có người ba người mẹ nào trên đời này lại không đào tim móc phổi ra vì con cái đâu chứ? Được rồi, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, nói tiếp cô lại khóc mất, nửa đêm nửa hôm cô lại ở chỗ của tôi khóc lóc, đợi mẹ cô tỉnh dậy thế nào cũng nghĩ tôi đã làm gì cô cho xem” Diệp Lăng Thiên khó được nói đùa một câu, kỳ thực chủ yếu vẫn là để điều tiết bầu không khí, trêu cho Hứa Hiểu Tĩnh vui vẻ lên chút thôi.

“Biến đi” Hứa Hiểu Tinh mắng, sau đó lại nói: “Anh muốn làm gì với tôi anh nói rõ ra xem nào, nói đi, anh muốn làm gì tôi cơ?”

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, cười cười đáp: “Tôi muốn bây giờ cô đi rót giùm tôi cốc nước, có hơi khát.”

“Sao không nói sớm, uống nước ngọt không? Trong tủ lạnh có đấy”

“Không, cô cũng biết mà, trước giờ tôi đều không uống nước ngọt, rót cho tôi cốc nước lọc đi. Tôi bây giờ có hơi bất nhã, không tiện ra ngoài lắm, chỉ có thể làm phiền cô thôi” Diệp Lăng Thiên chỉ chỉ phần thân trên cởi trần của mình, nói.

“Anh cũng biết cơ à, ngày mai tôi đi mua cho anh bộ quần náo ngủ nhé” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa đi ra ngoài rót một cốc nước mang qua cho Diệp Lăng Thiên.

“Uhm, cũng được, chuyện này chắc cũng không thể giải quyết xong trong ngày một ngày hai được, ngày nào cũng thế nào đúng là có hơi không thích hợp thật” Diệp Lăng Thiên nghĩ một hồi vẫn đành không khách khí nói.

“Anh biết thế là tốt, được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay anh cũng mệt rồi, nói thật là, tôi cũng hơi ngượng ngùng, anh đến nhà tôi mà tôi lại không rảnh chào hỏi anh tiếng nào, ngược lại còn để anh nấu mì cho mẹ con tôi nữa” Hứa Hiểu Tinh có chút áy náy nói.

“Tình huống đặc biệt mà, nếu tôi đã tới đây thì nói rõ tôi không phải người ngoài rồi, chuyện này cô không cần quá để ý đâu, bây giờ cô cứ chú tâm chăm sóc tốt cho mẹ cô là được, đừng để bà ấy lo lắng quá sinh bệnh.”

“Vậy được rồi, tôi không nói cảm ơn với anh nữa nhé, quá khách khí. Không còn sớm nữa, tôi phải qua xem mẹ tôi có tỉnh không, rồi ở lại với bà ấy, anh cũng ngủ sớm một chút đi. Nếu như có việc gì hay cần thứ gì thì cứ dùng điện thoại nhắn tin cho tôi là được, tôi ra ngoài đây” Hứa Hiểu Tinh nói thêm một câu với Diệp Lăng Thiên.

“Được, ngủ ngon” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu.

“Ngủ ngon” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền giúp Diệp Lăng Thiên tắt đèn, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên cùng với cô nàng Hứa Hiểu Tinh xinh đẹp ra khỏi nhà, ở trên đường tùy tiện tìm một hàng ăn sáng sau đó đi tới cục công an của khu XX thành phố Y, lúc tới nơi người ta cũng chỉ vừa mở cửa. Qua hỏi thăm Diệp Lăng Thiên biết được, vụ án này do đội điều tra kinh tế xử lý, Diệp Lăng Thiên nhiều lần thăm hỏi trong cả cục công an, gần như đến độ vái bốn phương trời mười phương đất luôn rồi, nhưng mà rốt cuộc vẫn không gặp được người, chỉ được đối phương cho biết người quả thực đã bị bắt vào trong cục của bọn họ rồi, có điều hiện giờ vụ án đang trong quá trình thẩm tra xử lý, không thể thăm viếng, càng không thể tiết lộ cho họ biết bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ án.

Đối phương cũng nói nếu bọn họ muốn gặp thì đợi đến khi người được đưa vào trại tạm giam là có thể vào trại tạm giam thăm viếng được. Cuối cùng bị hỏi phiền quá, đối phương mới nói thẳng với Diệp Lăng Thiên, chiều nay người sẽ được đưa vào trại tạm giam, có việc gì thì chiều Diệp Lăng Thiên tới trại tạm giam ấy.

Diệp Lăng Thiên nhùng nhằng mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng lại chẳng kiếm được một tin tức có ích nào.

“Làm thế nào bây giờ?” Hứa Hiểu Tinh sốt ruột không chịu được.

Diệp Lăng Thiên không nói gì hút thuốc, thật lâu sau mới lấy bút cùng giấy từ trong cặp tài liệu của mình ra đưa cho Hứa Hiểu Tinh nói: “Cô viết một vài thông tin cơ bản về ba cô ra cho tôi đi, tôi đi vận dụng chút quan hệ, xem xem có thể thăm dò được thêm cái gì không?”

“Anh định tìm ai?” Hứa Hiểu Tinh có chút kinh ngạc, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, Diệp Lăng Thiên không quen biết ai ở thành phố Y này cả.

“Việc này cô không cần phải quan tâm đâu, cô cứ viết ra trước đi” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, sau đó viết ra giấy rõ ràng rành mạch những thông tin về ba của mình.

“Được rồi, cô cùng với mẹ về nhà trước đi, tôi đi tìm người, có tin tức gì tôi sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ con cô hay” Diệp Lăng Thiên nói.

Hứa Hiểu Tinh cùng với mẹ của mình tuy có chút không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu rời đi.

Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó đi sang một bên lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đến số điện thoại không hiển thị rõ của Bọ Cạp: “Tôi có việc cần tìm cô, tôi đang ở trong sân của cục cảnh sát khu XX thành phố Y.” Không còn cách nào, số điện thoại của Bọ Cạp là số điện thoại đặc biệt, chỉ có điện thoại nội bộ của bọn họ mới có thể gọi được thôi, còn lại chỉ có thể chờ cô ta gọi đến, chứ người khác không cách nào gọi được đến số của cô ta, người ngoài muốn tìm cô ta chỉ có thể thông qua cách nhắn tin thôi. Vì sao phải làm phức tạp lên như vậy Diệp Lăng Thiên hiểu rất rõ, nói cho cùng chính là để bảo mật thôi.




Dẫu sao bọn họ cũng nắm giữ quá nhiều thông tin cơ mật mà, chỉ có thể thông qua tin nhắn điện thoại cùng với phương thức liên lạc của cô ta để khống chế cục diện thôi. Ngoài ra cũng là để bảo vệ an toàn cho bọn họ nữa.

Diệp Lăng Thiên vốn dĩ không định tìm Bọ Cạp đâu, nhưng mà chuyện đã đến nước này anh cũng chỉ có thể tìm người vận dụng quan hệ để tìm hiểu xem tình huống cụ thể là thế nào thôi. Cho dù người có được đưa vào trại tạm giam đi nữa, thì trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, cũng không phải cứ muốn gặp là gặp được, hơn nữa cho dù có gặp đi nữa mà không có thông tin từ bên phía cảnh sát thì cũng không cách nào hiểu cụ thể tình huống được. Người anh quen biết ở thành phố B này không nhiều, người có thể nhờ vả gần như cũng chỉ có mình Bọ Cạp thôi, nếu như Bọ Cạp cũng không xử lý được thì anh đành phải tìm người khác vậy.

Sau khi gửi tin nhắn đi Diệp Lăng Thiên ở lại trong sân đợi, ước chừng hơn bốn mươi phút sau, đã trông thấy một chiếc xe việt dã mang biển số đặc biệt phóng nhanh như bay vào trong sân của cục cảnh sát, kế tiếp liền thấy Bọ Cạp đeo kính râm mặc quần da chân đi bốt từ trên xe bước xuống. Sau khi xuống xe Bọ Cạp nhìn nhìn bốn phía xung quanh, tìm được Diệp Lăng Thiên thì tháo kính râm xuống đi tới chỗ anh, cười hỏi: “Nói đi, đột nhiên tìm tôi là có chuyện gì?”

“Sao cô biết tôi tìm cô nhất định là vì có chuyện chứ?” Diệp Lăng Thiên dùng giọng thản nhiên hỏi.

“Tôi còn không biết anh nữa hay sao? Nếu không phải vì có chuyện cần tìm tôi chắc anh ước gì không cần phải liên lạc với tôi, cho dù cả đời này không gặp lại tôi cũng không sao ấy chứ” Bọ Cạp rõ ràng có chút tủi thân nói.

Diệp Lăng Thiên ngượng ngập cười cười, cũng không phủ nhận, lấy từ giấy vừa rồi Hứa Hiểu Tinh viết từ trong cặp ra đua cho Bọ Cạp, nói thẳng: “Ba của bạn tôi mới bị bắt, nghe nói là vì gây quỹ bất hợp pháp cùng lừa đảo, tôi đã hỏi thăm suốt cả buổi sáng, nhưng mà người ta chỉ nói vụ án đang trong quá trình thẩm tra thôi, đến tận giờ tôi vẫn chưa làm rõ được vụ án này rốt cuộc là như thế nào, tìm cô là muốn nhờ cô tìm hiểu giúp tôi, xem vụ án này cụ thể là thế nào. Trên đây là thông tin về người đó.”

Bọ Cạp nhận lấy nhìn nhìn, nửa ngày sau mới nói: “Là ba của Hứa Hiểu Tinh đúng không?”

“Cô biết à?” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc.

“Đoán thôi, chữ viết này rõ ràng là chữ của một cô gái, tên của người kia còn là Hứa Thiệu Viễn nữa, trong số những cô gái mà anh quen biết trừ Hứa Hiểu Tinh ra còn có thể là ai nữa chứ? Anh cứ cầm đi, theo tôi vào đây, muốn hỏi gì thì anh tự mình hỏi” Bọ Cạp nói, sau đó lại lần nữa đeo kính râm lên, bước vào trong cục công an.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, cất tờ giấy vào trong cặp, sau đó theo sau Bọ Cạp đi vào cục công an.




“Anh biết phòng làm việc của cục trưởng ở đâu không?” Sau khi đi vào Bọ Cạp hỏi.

“Không biết” Diệp Lăng Thiên cực kỳ xấu hổ đáp.

Bọ Cạp nhìn nhìn bốn phía xung quanh, tìm thấy tấm bảng chỉ dẫn bên trong tòa nhà làm việc, tìm được vị trí phòng làm việc của cục trưởng liền cùng với Diệp Lăng Thiên vào thang máy, sau đó đi thẳng tới trước cửa phòng làm việc của cục trưởng trên tầng bốn, Bọ Cạp trực tiếp gõ cửa, còn chưa đợi người ở bên trong nói mời vào Bọ Cạp đã đẩy thẳng cửa ra bước vào trong.

Vừa mới bước vào đã trông thấy người được gọi là cục trưởng đang ngồi ở bàn làm việc cầm bút viết viết gì đó, đối phương vô cùng kinh ngạc khi thấy Bọ Cạp và Diệp Lăng Thiên xông vào phòng như vậy, cũng rõ ràng có chút tức giận, hỏi thẳng: “Mấy người là ai? Vào đây làm gì?”

“Ông là cục trưởng ở đây đúng không?” Bọ Cạp cũng không tháo kính râm xuống, mà trực tiếp hỏi.

Đối phương nhíu chặt lông mày nhìn Bộ Cạp, tiếp đó lạnh giọng nói: “Là tôi, cô là ai? Cô xông thẳng vào phòng làm việc của tôi như vậy là muốn làm gì?”

Bọ Cạp trực tiếp rút từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận đặt lên mặt bàn làm việc của cục trưởng, bình thản nói: “Phá án, phối hợp một chút.”

Đối phương cảm thấy hơi kỳ quái, vươn tay cầm tờ giấy chứng nhận của Bọ Cạp từ trên mặt bàn lên nhìn một cái, nhìn xong sắc mặt đột ngột thay đổi, lập tức đứng bật dậy, dùng hai tay đưa tờ giấy chứng nhận lại cho Bọ Cạp, nói: “Chào cô, chào hai vị, mời ngồi mời ngồi, hai vị dùng trà nhé?”

“Không cần phiền vậy đâu, chúng tôi đến là để phá án, chứ không phải đến để uống trà” Bọ Cạp lạnh lùng nói, sau đó hỏi thẳng cục trưởng: “Hôm qua các ông bắt được một nghi phạm liên quan tới vụ án kinh tế tên là Hứa Thiệu Viễn đúng không?”

“Cái này...cái này...cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, không phải vụ án nào cũng do tôi đích thân phụ trách. Để tôi hỏi giúp cô” Cục trưởng nói xong liền chuẩn bị nhấc điện thoại lên.

“Là người thuộc đội điều tra kinh tế của các ông ấy, ông gọi người phụ trách vụ án đó lên đây đi, chúng tôi muốn hỏi thông tin chi tiết về vụ án đó” Bộ Cạp không chút khách khí nói.
“Được rồi được rồi, tôi lập tức gọi điện thoại cho người tới.” Cục trưởng nói, sau đó bắt đầu gọi điện thoại, Diệp Lăng Thiên và Bọ Cạp yên vị ngồi ở trên ghế salon bên cạnh.

Không bao lâu sau liền nhìn thấy một cảnh sát đi tới, cung kính gọi một tiếng cục trưởng, sau đó lại có chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Lăng Thiên và Bọ Cạp, không biết hai người đó là ai.

“Hai vị lãnh đạo, đây là phó đội trưởng chi đội điều tra phụ trách vụ án này của chúng tôi. Tiểu Lâm, hai người này là lãnh đạo cấp trên, hai vị lãnh đạo có chút vấn đề muốn hỏi cậu, cậu cứ trả lời tất cả những gì mà cậu biết một cách chi tiết.” Cục trưởng nói thẳng.

“Chào lãnh đạo.” Phó chi đội trưởng lên tiếng nói.

“Anh hỏi đi.” Bọ Cạp xoay qua hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên hỏi: “Chúng tôi muốn hỏi tất cả các tình huống liên quan đến bản án của Hứa Thiệu Viễn.”

“Hứa Thiệu Viễn hả?” Đối phương do dự một chút rồi sau đó mới nói: “Chính là cái người có bản án góp vốn phi pháp có đúng không?”

“Là tôi hỏi anh hay là anh hỏi lại tôi, anh chỉ cần nói toàn bộ những gì anh biết là được rồi.” Bọ Cạp tức giận.

“Đúng vậy đó, cậu nói nhanh lên đi, lãnh đạo đừng nóng giận mà, con người của cậu ấy không biết nói chuyện.” Cục trưởng nhìn thấy Bọ Cạp tức giận thì vội vàng nói.

“Hứa Thiệu Viễn là tổng giám đốc công ty Hoa Viễn, là cổ đông và người đại diện pháp luật, chúng tôi có nhận báo án nói là công ty này dính líu tới chuyện lừa gạt, thông qua điều tra của chúng tôi đối với công ty này thì có thể kết luận cơ bản là công ty này có chuyện góp vốn phi pháp và lừa gạt, chứng cứ rõ ràng cho nên chúng tôi đã tiến hành lập án đối với vụ án này.

Ngày hôm qua chúng tôi đã đưa nghi phạm Hứa Thiệu Viễn và nhân viên của công ty Hoa Viễn đến đây để tiến hành điều tra, kết quả điều tra rất rõ ràng, công ty Hoa Viễn dính líu đến chuyện góp vốn phi pháp và lừa gạt có liên quan đến vụ án với giá trị chín mươi chín tỷ.”




“Chín mươi chín tỷ?” Nghe thấy cái này, Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó anh lại hỏi lần nữa: “Các người đã xác định chắc chắn chưa?”

“Rồi, công ty này đã sử dụng lãi suất cao và cổ phần như là một thủ đoạn để lôi kéo các nhà đầu tư để đầu tư các dự án, mà thông qua cuộc điều tra của chúng tôi, cái gọi là tổng vốn đầu tư của dự án cũng chỉ có hơn mười hai tỷ, tuy nhiên số vốn đầu tư của công ty rút ra gần một trăm hai mươi tỷ, tổng cộng trong số đó thiếu gần chín mươi chín tỷ, hiện tại chúng tôi đang truy tìm tung tích của chín mươi chín tỷ này và tiến hành điều tra thêm, thu thập các chứng cứ khác.”

“Ý của cậu là Hứa Thiệu Viễn đã cuỗm chín mươi chín tỷ này?” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.

“Hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng, dựa vào tình huống trước mắt, căn cứ vào những gì mà chúng tôi có trong tay, Hứa Thiệu Viễn không có khả năng là người đã lấy đi chín mươi chín tỷ. Thông qua cuộc thẩm vấn với ông ta, Hứa Thiệu Viễn khai thật ra ông ta cũng chỉ là người đứng tên trên danh nghĩa của công ty này mà thôi, thực tế thì người hoạt động công ty là một người bạn của ông ta, người này tên là Bạch Ninh Phương, là một trong những cổ đông, đối với tình huống của công ty Hứa Thiệu Viễn chỉ biết đại khái, những chuyện cụ thể của công ty đều là do Bạch Ninh Phương quản lý, mà Bạch Ninh Phương này cũng là một trong những cổ đông.

Theo như lời khai của Hứa Thiệu Viễn, thật ra thì ông ta do Bạch Ninh Phương giật dây cho nên mới đầu tư, chức vụ tổng giám đốc cùng với pháp nhân đều là do Bạch Ninh Phương cho ông ta làm, mà chúng tôi căn cứ vào tình huống của những nhân viên công ty cũng có thể chứng minh được điều đó, trên cơ bản có thể xác định điểm này.”

“Nói cách khác, số tiền đó là do Bạch Ninh Phương đã lấy mất, Bạch Ninh Phương đâu rồi, các người đã bắt được chưa?”

“Vẫn còn chưa, nhân viên công ty khai rằng nửa tháng trước Bạch Ninh Phương chưa từng xuất hiện một lần nào, điện thoại cũng không gọi được, bây giờ chúng tôi đang điều tra Bạch Ninh Phương. Đương nhiên số tiền đó có phải là do Bạch Ninh Phương lấy không thì hiện tại chúng tôi vẫn còn chưa biết được, chúng tôi phải đến ngân hàng tiến hành điều tra mới có thể biết.”

Nghe đến đây, đại khái Diệp Lăng Thiên cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, sau đó anh hỏi: “Rốt cuộc là vụ án này là vụ án góp vốn lừa gạt hay là góp vốn phi pháp?”

“Chuyện này chúng tôi không thể xác định được, rốt cuộc là góp vốn phi pháp hay là lừa gạt, cái này phải xem bên phía pháp viện. Nếu như dự án đó của bọn họ thật sự tồn tại, đồng thời nếu giống như bọn họ đã nói, vậy thì không phải là góp vốn phi pháp, nếu như dự án này không tồn tại hoặc là có chỗ nào đó làm giả, vậy thì có thể là lừa gạt. Chúng tôi chỉ phụ trách điều tra lấy chứng cứ, chuyện phán quyết là chuyện của bên phía pháp viện, chúng tôi không có cách nào xác định được.”

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi hút, hiển nhiên là chuyện này đã vượt qua dự tính của anh.

“Hứa Thiệu Viễn đâu rồi, vẫn còn bị nhốt ở trong chỗ của các người à?”




“Đã được đưa đến trại tạm giam rồi.”

“Được rồi thế thì cứ như vậy đi, nếu như có chuyện gì thì tôi sẽ đến tìm ông.” Diệp Lăng Thiên đứng dậy, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.

Bọ Cạp đi theo ở đằng sau, trước khi đi còn nói với cục trưởng: “Chắc là ông cũng hiểu quy tắc rồi, ngày hôm nay không có người nào tới đây, cũng không có ai hỏi ông bất cứ chuyện gì, nếu như có ai đó tiết lộ chuyện ngày hôm nay, thế thì hậu quả này do một mình ông gánh chịu.”

Sau khi Bọ Cạp nói xong thì liền đi theo Diệp Lăng Thiên.

“Cục trưởng, hai người này là ai vậy? Phong cách với giọng điệu lớn lối như thế.” Phó đội trưởng nhìn thấy Bọ Cạp vừa đi thì lập tức hỏi ngay, thật ra thì anh ta vẫn luôn rất kinh ngạc.

“Chuyện nào không nên hỏi thì cậu đừng có hỏi, dù sao thì đây cũng là người mà cậu và tôi đều không thể đắc tội. Đã nhớ kỹ lời nói của người ta chưa vậy, phải giữ bí mật cho cẩn thận, ngoại trừ tôi và cậu, đừng để bất cứ người nào biết chuyện ngày hôm nay, sau này chú tâm tới bản án của cái người Hứa Thiệu Viễn này đi, nhớ cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng có bất cứ vi phạm nào có biết chưa?” Cục trưởng có chút khẩn trương.

“Lái xe đi, lại đi đến trại tạm giam với tôi một chuyến, tôi muốn gặp ông ấy hỏi xem xem rốt cuộc tình huống của ông ấy là như thế nào.” Diệp Lăng Thiên đi ra khỏi cục cảnh sát, đi thẳng tới xe của Bọ Cạp rồi nói với Bọ Cạp.

“Anh quan tâm Hứa Hiểu Tinh này như thế, có lúc nào mà anh quan tâm em như vậy.” Bọ Cạp ai oán nói, sau đó ngoan ngoãn lái xe.

“Đừng có nói tào lao nữa, đều là bạn bè, Hiểu Tinh đã giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi có ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ sự trợ giúp lúc trước của Hiểu Tinh.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.

“Được rồi, em biết rồi, trong mắt của anh cũng là vì bạn bè mà thôi, chỉ là tại sao ba của cô ấy lại phải dính líu tới chuyện làm ăn phi pháp như thế. Độc Lang, nếu như ông ta thật sự phạm tội em cũng không biết là mình có biện pháp gì để có thể cứu ông ta ra. Anh biết rồi đó, người giống như chúng ta quyền lực càng lớn thì quy định cũng càng nghiêm ngặt hơn, nếu như không phải chân chính uy hiếp đến sự an toàn của quốc gia, chúng ta vẫn không thể can thiệp, đặc biệt là tư pháp.” Bọ Cạp vừa lái xe vừa nói.

“Cái này tôi biết rồi, nếu như ông ta thật sự phạm tội thì tôi cũng không có khả năng đi làm chuyện phạm pháp để cứu ông ta ra ngoài, hiện tại tôi chỉ muốn hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Thật ra thì ba của cô ấy chỉ là một người bị lừa gạt mà thôi, từ đầu đến đuôi đều bị người ta đùa bởn, nhưng mà bây giờ ông ta lại không thể thoát khỏi quan hệ, ông ta đã biến thành thủ phạm, biến thành người có trách nhiệm nhất, bởi vì ông ta là pháp nhân, đối với vụ án này, đợi sau khi hiểu rõ tình hình cụ thể rồi lại suy nghĩ xem nên làm như thế nào.” Diệp Lăng Thiên thở dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom