Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 701-706
“Nếu tôi nói tôi bằng lòng như vậy, cũng hi vọng như vậy, cậu có còn cảm thấy có lỗi với tôi không?” Lục Oánh cười nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lục Oánh, có chút kinh ngạc.
“Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, đùa cậu thôi. Đều là người trưởng thành cả rồi, cậu cũng hơn ba mươi, tôi cũng bốn mấy rồi, không cần cảm thấy đây là chuyện gì trời đất khó dung cả, cậu đã li hôn, tôi cũng là một góa phụ, hình như không có gì là ghê gớm cả. Nói thật, từ lúc ba Ưu Ưu rời đi, gần như đã mười mấy năm tôi chưa từng làm chuyện này rồi. Chuyện ban nãy cậu không cần cảm thấy có lỗi, con người ta đều có nhu cầu sinh lí, tôi nói thật, ban nãy cảm xúc của tôi cũng không thể không chế, quả thật… quả thật tôi cũng có dục vọng. Tôi phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cho tôi được làm phụ nữ một lần nữa, cảm ơn cậu không chê người già này.” Lục Oánh vẫn luôn mỉm cười, rất ung dung.
Sự ung dung của Lục Oánh rõ ràng đã truyền tới Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng không còn áp lực như trước kia nữa, anh mỉm cười.
“Hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi phóng túng đến vậy, lần đầu tiên không khống chế nổi bản thân, cũng là lần đầu tiên rung động.” Lục Oánh chậm rãi nói, đột nhiên, Diệp Lăng Thiên quay sang, nhìn thấy nước mắt trên mặt Lục Oánh.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy có chút kinh ngạc, nhất thời không biết phải làm gì.
“Chị Lục, tôi… tôi…”
“Đừng căng thẳng, tôi khóc không phải vì cậu, tôi chỉ là cảm thấy hơn mười năm nay tôi sống quá khổ sở rồi.” Lục Oánh ngồi dậy, lấy khăn giấy ở bên cạnh ra lau nước mắt.
“Hơn mười năm rồi, gần mười tám năm rồi, người khác thấy tôi đều cảm thấy rạng rỡ tươi đẹp, nhưng mà, cái khổ của mình thì chỉ có mình biết. Một mình quản lí công ty, một mình chăm sóc con cái, cái gì cũng đều là một mình làm, có khổ hơn đi chăng nữa cũng chỉ có một mình, buổi tối ngủ trên giường, không có ai nói chuyện, không có ai ôm ấp, có lúc đắp chăn ngủ cả tối đến sáng dậy vẫn thấy lạnh. Góa phụ mãi mãi cũng chỉ là góa phụ, nỗi bi ai của góa phụ người khác không hiểu được, khổ sở chỉ có bản thân mình biết thôi.” Lục Oánh chậm rãi nói.
“Tại sao chị không thử tìm một người khác? Với điều kiện của chị, đàn ông kiểu gì đều có thể tìm được mà.” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Sao? Cậu bảo tôi ôm một tên trai bao về nhà sao?” Lục Oánh cười, rồi nói: “Không phải chưa từng nghĩ tới, tôi kết hôn sớm, tốt nghiệp đại học xong tôi đã kết hôn với ba Ưu Ưu rồi, sau đó sinh ra Ưu Ưu, lúc Ưu Ưu hai tuổi thì ba con bé qua đời, lúc ông ấy qua đời, tôi vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Một góa phụ hai lăm tuổi, nếu nói chưa từng nghĩ qua việc tái giá thì là nói dối, tình yêu dù có cao cả đến đâu cũng không thể địch lại nỗi cô đơn của cuộc sống được. Nhưng tôi lại không thể, vì tôi có một đứa con, nếu tôi tái giá, ai có thể đảm bảo người kia sẽ không để ý đến việc có Ưu Ưu chứ? Liệu có đối xử tốt với Ưu Ưu không?
Hơn nữa, lúc chồng tôi qua đời thì mới gầy dựng lên công ty, tôi còn phải giúp cho công ty phát triển hơn, quả thực không có thời gian để nghĩ những chuyện này nữa. Cũng cứ như vậy bận rộn hơn mười năm, hơn mười năm sau, cuối cùng cũng không còn quá bận rộn nữa thì tôi mới nhận ra, tôi đã không thể nào suy nghĩ về chuyện đó được nữa.
Dáng vẻ của tôi hiện tại sao còn có thể tái giá được nữa? Con gái tôi đã lớn vậy rồi, nếu tôi tìm một người nữa, Ưu Ưu có thể chấp nhận được không? Hơn nữa, sao tôi có thể đảm bảo người kia thích tôi chứ không phải thích tiền của tôi đây? Trong tình yêu, tôi không chịu được dù chỉ là một hạt cát trong mắt, tôi không thích trong tình cảm của tôi lại tồn tại những thứ khác, nếu là như vậy tôi thà không cần còn hơn, vì vậy, tôi thà ở một mình.” Lục Oánh chậm rãi nói.
Đối với chuyện riêng của Lục Oánh, Diệp Lăng Thiên không tiện nói gì cả, chỉ lặng lẽ lắng nghe, nghe Lục Oánh chậm rãi nói về nỗi chua xót của bà trong những năm nay.
Diệp Lăng Thiên có thể hiểu được Lục Oánh, một người phụ nữ một mình gây dựng một tập đoàn lớn như vậy, một mình nuôi lớn con cái, nỗi chua xót trong đó không thể nói thành lời. Hơn nữa, quan trọng nhất là nỗi cô đơn tĩnh mịch trong một thời gian dài, cô độc một mình, đến người để kể khổ cũng không có. Vì vậy Diệp Lăng Thiên lặng lẽ lắng nghe Lục Oánh tâm sự, cho Diệp Lăng Thiên một người có thể trút nỗi lòng.
Mãi cho đến rất muộn, Diệp Lăng Thiên mới nói: “Không còn sớm nữa, tôi về phòng trước đây.”
“Đừng đi nữa, tối nay cứ ngủ ở đây đi.” Lục Oánh nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngơ ra, lại thấy Lục Oánh quay sang ôm mình.
“Tối nay cứ coi như là một giấc mơ đi, sáng mai thứ dậy, quên hết mọi thứ đã xảy ra tối nay, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tối nay cậu cứ để tôi phóng túng triệt để một phen đi, được không?” Lục Oánh nói xong thì quay sang hôn Diệp Lăng Thiên.
Sáng hôm sau lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh dậy thì thấy Lục Oánh đã dậy từ lâu rồi, đang ngồi chải tóc.
“Quần áo của cậu ướt cả rồi, tôi đã đưa nhân viên phục vụ mang đi sấy cho cậu, chắc lát nữa sẽ mang tới thôi.” Lục Oánh cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, nhìn cái giường lộn xộn mới nhớ lại một đêm điên cuồng với Lục Oánh hôm qua.
“Cậu đặt vé máy bay trở về chưa?”
“Đặt rồi, đặt vé khứ hồi, chiều nay bay về Đông Hải.”
“Nhanh vậy à? Được thôi. Cậu rời giường vệ sinh cá nhân đi, xong rồi thì tôi bảo nhân viên khách sạn mang bữa sáng tới. Không có quần áo, cậu mặc áo choàng tắm trước đi.” Lục Oánh lấy một chiếc áo choàng tắm đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên mặc áo choàng tắm đi vệ sinh cá nhân, sau đó ngồi trong phòng ăn sáng với Lục Oánh.
“Lăng Thiên, tối qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, sau này cậu là em trai tôi, tôi là chị gái cậu, biết chưa?” Vừa ăn, Lục Oánh vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Rất cảm ơn cậu, tôi… rất vui vẻ, hơn mười năm qua tôi chưa từng vui như vậy, nhưng mà, chúng ta chỉ có thể có một lần này thôi.” Lục Oánh cảm thán một câu, rồi cười nói: “Một trăm hai mươi tỉ tôi đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi, sáng nay cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ xem tài liệu và hạng mục kia của cậu, nếu tôi cảm thấy hạng mục này ổn, tôi sẽ gọi điện báo cho bộ phận phụ trách chuyện này của chúng tôi, đến lúc đó cậu trở về, đến thẳng công ty của chúng tôi để bàn cụ thể với bọn họ, vì tôi còn phải ở đây một khoảng thời gian nữa, tạm thời không về được. Tôi vẫn giữ câu nói kia, công tư phân minh, chúng ta phân rõ ra mà làm việc…”
“Được.” Diệp Lăng Thiên không nói gì, chỉ gật đầu.
Ăn sáng xong, lại đợt một lát nữa nhân viên phục vụ mới mang quần áo của Diệp Lăng Thiên tới, Diệp Lăng Thiên mặc quần áo vào rồi trở về phòng mình, sau khi về phòng xem TV lại bất giác thiếp đi, chủ yếu là đêm qua không ngủ được mấy.
Diệp Lăng Thiên bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, nhìn số điện thoại, là Lục Oánh gọi đến.
“Đang ngủ hả? Tới phòng của tôi ăn cơm đi, sẵn tiện nói chuyện góp vốn luôn!” Lục Oánh nói với Diệp Lăng Thiên.
“Được, tôi đến ngay.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó cúp máy, đứng dậy đi đến phòng Lục Oánh.
Lúc đến phòng Lục Oánh, nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn lên bàn.
“Đang ngủ sao?” Lục Oánh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, cười hỏi.
“Ừ, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.”
“Thật ra tôi cũng rất buồn ngủ, ăn cơm đi, tôi gọi thức ăn Đông Hải, chắc sẽ hợp khẩu vị của anh.” Lục Oánh cười nói, sau đó ngồi xuống bàn cơm, Diệp Lăng Thiên ngồi đối diện Lục Oánh. Lục Oánh bảo nhân viên phục vụ mở một chai rượu vang đỏ rồi bảo bọn họ đi ra ngoài.
“Tôi dùng cả buổi sáng để nghiên cứu cẩn thận dự án này của anh và mấy công ty trong tay anh, sau khi xem xong thì tôi có rất nhiều ý tưởng, tôi cẩn thận suy nghĩ xong thì có mấy vấn đề, đầu tiên phải nói rõ, bây giờ cuộc đối thoại giữa tôi và anh không phải là cuộc đối thoại giữa hai người bạn, mà chỉ là cuộc đối thoại làm ăn bình thường, nếu có nói ra mấy lời tuyệt tình gì thì anh cũng đừng để ý.” Lục Oánh giơ ly rượu lên cụng ly với Diệp Lăng Thiên.
“Đương nhiên rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Đầu tiên, công ty thực phẩm kia của anh đúng là khá tốt, dựa theo kế hoạch của anh, thật sự có thể phát triển lớn mạnh, nếu như muốn đầu tư thì có thể có được lợi nhuận lớn, hơn nữa kế hoạch của anh cũng không có quá nhiều vấn đề, có thể thấy được trong công ty anh cũng có nhân viên giỏi, có thể lập ra kế hoạch này thì không phải người bình thường. Nhưng tôi không có hứng thú gì với công ty thực phẩm của anh cả.” Lục Oánh nói thẳng, không hề khách sáo chút nào.
Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.
“Lạ lắm đúng không? Vì sao tôi khen ngợi dự án của anh nhưng lại không có hứng thú tham gia đúng không? Tôi nói thế này đi, công ty thực phẩm của anh quá nhỏ, cứ như thế, tập đoàn Đại Đường của chúng tôi tập hợp đủ loại ngành nghề, tổng tài sản của chúng tôi đã giống như một con tàu sân bay, nói rõ hơn là tôi không có hứng thú nào với mấy chuyện đầu tư nhỏ, chúng tôi khinh thường chút lợi nhuận đầu tư nhỏ nhoi kia, ngoài ra còn có một điều nữa là thực phẩm và ngành công nghiệp ăn uống không phải là phương hướng phát triển của tập đoàn chúng tôi. Một tập đoàn lớn như chúng tôi có kế hoạch rạch ròi về phương hướng đầu tư, cho dù là tôi cũng không có đủ khả năng để quyết định phương hướng phát triển của tập đoàn.
Nếu chúng tôi muốn đầu tư thì chúng tôi có thể đầu tư đại vài trăm tỷ vào một công ty nào đó của chính chúng tôi, dựa vào thực lực của chúng tôi thì cũng sẽ có được lợi nhuận không thua kém gì với công ty thực phẩm này của các anh. Cho nên tôi nói thật, chúng tôi không có hứng thú với công ty thực phẩm này của anh, cũng không thể nào đầu tư cho công ty thực phẩm này.
Anh phải biết là đối với những công ty lớn như tập đoàn Đại Đường của chúng tôi, nếu như muốn đầu tư vào một ngành sản xuất thì đó là loại đầu tư mang tính phương hướng, những thứ chúng tôi cần tính đến không chỉ là lợi nhuận không, mà là nó có thể củng cố và bổ sung cho toàn bộ chuỗi thương nghiệp của chúng tôi hay không, mà ngành thực phẩm hoặc là ăn uống gần như nằm trong phạm vi ngành sản xuất mà chúng tôi không suy xét đến.” Lục Oánh vừa ăn vừa nói.
Nghe Lục Oánh nói thế, Diệp Lăng Thiên có hơi thất vọng, cười nói: “Không sao, cụng ly.” Nói xong lại cụng ly với Lục Oánh, tiếp tục nói: “Tôi có thể nghĩ cách khác, tìm xem có công ty nào có hứng thú hay không, nếu không có tôi cũng có thể làm từng bước một, chuyện này không có ảnh hưởng gì nhiều.”
“Tôi vẫn chưa nói xong, tuy là tôi không có hứng thú gì với công ty thực phẩm của anh, nhưng mà sau khi tôi nghiêm túc xem xét những hồ sơ về mấy công ty của anh rồi, tôi lại có hứng thú với một công ty khác của anh.” Lục Oánh nói.
“Công ty nào?” Diệp Lăng Thiên hơi tò mò.
“Công ty bảo vệ của anh.”
“Công ty bảo vệ.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Đúng, tôi cảm thấy rất hứng thú với công ty bảo vệ của anh. Tôi nhớ lúc trước là tôi bảo anh thành lập công ty bảo vệ này đúng không? Lúc đó tôi chỉ nói chơi, cũng cho là giúp đỡ bạn bè một việc nhỏ mà thôi. Nhưng tôi không ngờ công ty này lại phát triển tốt đến thế, điều này làm tôi có hơi kinh ngạc. Tôi nhìn hồ sơ của anh rồi, tài chính lúc đầu của công ty này, cũng chính là tài chính đăng ký chỉ có một trăm năm mươi tỷ thôi đúng không?
Nhưng bây giờ tổng tài sản đã gần đạt đến một nghìn năm trăm tỷ, ít nhất thì trong hồ sơ của anh đã viết như thế. Nhìn thấy điều này, tôi cố ý gọi điện thoại cho người phụ trách công ty bất động sản luôn hợp tác với công ty của anh, hỏi thăm kỹ càng tình hình công ty của anh, cuối cùng lấy được kết quả là chất lượng phục vụ của công ty anh rất tốt, ông ta cũng nói cho tôi nghe một vài chuyện về cách kinh doanh và hình thức quản lý của công ty bảo vệ này, trên cơ bản tôi thấy rất hài lòng, nói thật, tôi cực kỳ có hứng thú đối với công ty bảo vệ này của anh.”
Lục Oánh từ tốn nói, vừa ăn vừa nói, rồi lại bổ sung: “Tôi nói cho anh biết vì sao tôi thấy hứng thú trước đi. Anh cũng biết rồi, sản nghiệp chính của tập đoàn Đại Đường chúng tôi chính là khai thác địa ốc, chúng tôi có một lượng lớn nghiệp vụ liên quan đến địa ốc ở cả nước, trải rộng khắp nơi trong đất nước, ngành địa ốc cũng là công việc quan trọng nhất trong tập đoàn Đại Đường của chúng tôi, tất cả sản nghiệp của chúng tôi gần như đều được tiến hành xoay xung quanh ngành này, trên cơ bản cũng đều phục vụ cho ngành địa ốc của chúng tôi.
Tôi nhớ trước đây tôi đã nói với anh một việc, đó là công ty bất động sản của tập đoàn Đại Đường chúng tôi vốn có công ty bảo vệ riêng, chúng tôi cũng bỏ rất nhiều tiền, cho lượng lớn đầu tư vào ngành nghề này, bởi vì khi nhu cầu của ngành địa ốc ngày càng tăng cao, mà tập đoàn Đại Đường của chúng tôi lại chuyên đi theo lối cao cấp, cho nên khách hàng cũng yêu cầu phục vụ bất động sản càng ngày càng cao, mà an ninh là một khâu rất quan trọng,
về phương diện nào đó chất lượng an ninh đã thể hiện ra được chất lượng của toàn bộ ngành địa ốc của chúng tôi, cho nên chúng tôi đã chi rất nhiều tiền để thiết lập phục vụ an ninh, nhưng chúng tôi đã thất bại trong việc đầu tư này, công ty bảo vệ được chúng tôi dùng số tiền lớn để xây dựng lại cung cấp dịch vụ an ninh làm chúng tôi không hài lòng, ở khu vực Đông Hải này, lúc trước đã làm cho rất nhiều chủ sản nghiệp khó chịu, ảnh hưởng lớn đến danh dự của cả tập đoàn Đại Đường chúng tôi, chuyện này là một tổn thất lớn cho chúng tôi.
Cho nên lúc đó tôi mới bảo công ty bất động sản ngừng công ty bảo vệ lại, dừng hết tất cả các hoạt động an ninh, trực tiếp sử dụng các dịch vụ an ninh ngoài xã hội, cho nên mới có việc công ty của anh được thành lập, cũng mới có việc hợp tác giữa công ty của anh và công ty bất động sản Đông Hải của chúng tôi.” Lục Oánh tiếp tục từ tốn nói.
“Nhưng tính đến hiện tại, các công ty con của tập đoàn Đại Đường ở cả nước đều đã triệt tiêu công ty bảo vệ và dịch vụ an ninh của họ lại, bắt đầu thuê dịch vụ an ninh ở bên ngoài, nhưng trừ những khu chung cư ở Đông Hải đang hợp tác với anh ra, phần lớn các công ty bất động sản ở khắp cả nước đều phản hồi lại tin tức không làm tôi hài lòng cho lắm, gần như không khác gì mấy với khi chúng tôi tự làm việc này.
Cho nên là ngành này đã trở này niềm trăn trở của chúng tôi, chúng tôi đã mở vài cuộc họp để thảo luận cách giải quyết vấn đề này. Ý kiến bước đầu của chúng tôi vẫn là chuẩn bị bỏ một nguồn vốn lớn để xây dựng một công ty bảo vệ có chất lượng cao ở mọi phương diện, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tài chính chúng tôi chuẩn bị cho dự án này mười lăm nghìn tỷ đồng.
Bởi vì lúc trước chúng tôi tự xây dựng công ty bảo vệ đã thất bại, làm lại lần nữa làm chúng tôi cũng không có quá nhiều lòng tin, nhưng chúng tôi cần phải làm như thế. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy công ty bảo vệ của anh rồi, hình như tôi phát hiện một con đường khác.”
“Tôi cẩn thận nghiên cứu công ty bảo vệ của anh, vì sao anh có thể thành công, vì sao tố chất nhân viên và chất lượng phục vụ của công ty bảo vệ anh lại tốt hơn người khác chứ? Tôi dựa theo hồ sơ của anh và tin tức từ phía đối tác của các anh cung cấp cho tôi tổng kết ra được một vài điều.
Thứ nhất, anh có bối cảnh quân đội, ông ta rất khẳng định về chuyện này, tôi cũng tin là thế. Bởi vì tất cả nhân viên mà công ty anh nhận đều là quân nhân mới xuất ngũ không bao lâu, quân nhân chắc chắn sẽ có tố chất cao hơn người thường rất nhiều, điểm này những người khác không thể nào so sánh được.
Thứ hai, hệ thống quản lý của anh cũng rất tốt, anh có căn cứ huấn luyện riêng, tất cả mọi người đều phải được huấn luyện, hơn nữa còn phải thi đậu mới có thể nhận việc, cho dù nhận việc rồi cũng sẽ được tiếp tục huấn luyện và kiểm tra ngẫu nhiên định kỳ, chế độ kiểm tra này cực kỳ hay, như vậy mới có thể bảo đảm tố chất của mọi người, sẽ không có người vào làm cho có tụ.
Ngoài ra anh còn có hệ thống thăng chức nghiêm khắc, trên cơ bản có thể bảo đảm là chỉ cần người đó làm việc tốt là có thể thăng chức, ở một trình độ nào đó, việc này đã tăng tính tích cực làm việc cho nhân viên, chuyện này thật ra là một chỗ khó khăn đã làm bối rối rất nhiều công ty, kể cả tập đoàn Đại Đường của chúng tôi cũng vậy, ở nơi này dính líu đến rất nhiều vấn đề lợi ích, nhưng hình như công ty của anh không thèm tính đến những điều này, chuyện anh làm rất đơn giản ngắn gọn, cũ kỹ nhất nhưng lại có hiệu quả nhất, không thể không nói, cũng chỉ có anh mới có thể thực hiện quản lý toàn quân sự hóa như thế này, người khác muốn bắt chước cũng không được.
Còn có một điểm quan trọng nữa là anh tách biệt hoàn toàn nghiệp vụ và quản lý ra riêng, anh chia công ty bảo vệ làm hai bộ phận là căn cứ và công ty, hai bộ phận này hoàn toàn độc lập, giữa hai bộ phận không có bất cứ quan hệ phụ thuộc nào, đây cũng là nguyên nhân căn bản làm anh bảo đảm công ty của anh khá đơn giản, không có quá nhiều bất hòa về lợi ích, điểm này rất đáng để tôi học hỏi. Thứ ba, anh cho nhân viên đãi ngộ tiền lương rất cao,
chuyện này làm tôi rất khiếp sợ, không thể không nói, anh thật sự rất hào phóng, có thể cho nhân viên một phần lớn lợi nhuận, không có bao nhiêu công ty làm được chuyện này, nhưng đây cũng là điểm quan trọng nhất làm công ty bảo vệ của anh có thể thành công, nhân viên có được ích lợi nên mới gắng sức mà làm việc, tận tâm đối với công việc, đây cũng là nguyên nhân công ty bảo vệ của anh có chất lượng phục vụ tốt đến thế.
Còn chuyện thứ tư, chuyện này trong hồ sơ của anh không có ghi, tôi nghe người khác báo cáo cho tôi biết, đó là lực hướng tâm rất mạnh, gần như đều mù quáng sùng bái anh, cho nên nhân viên trong công ty anh rất đoàn kết, gần như mọi người đều có suy nghĩ công ty là nhà của tôi, đồng nghiệp chính là anh em của tôi. Người phụ trách công ty bảo vệ đều là anh em của anh, bọn họ gần như nghe lời anh tuyệt đối đúng không?
Hơn nữa bọn họ còn là quân nhân, mà những nhân viên ở cấp bậc thấp hơn gần như đều là như thế, đây cũng đảm bảo được sức chiến đấu của công ty anh. Ông ta từng nói với tôi, nói là nếu như công ty này không có anh thì có lẽ sẽ phải đóng của, anh có tác dụng không thể nào thay thế được đối với công ty này.” Lục Oánh nói xong nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại chạm ly với Diệp Lăng Thiên rồi nói tiếp.
“Nói thật, tôi rất muốn xem thử vì sao anh lại có thể xây dựng công ty bảo vệ tốt đến thế, có những phương diện chúng tôi có thể tham khảo, nhưng cuối cùng tôi lại phát hiện, tôi rất khó mà bắt chước được hình thức giống anh.
Thứ nhất, chúng tôi không có bối cảnh quân đội, tôi rất khó tuyển được nhiều quân nhân xuất ngũ đến thế, quân đội luôn rất thần bí, cho dù là tôi cũng không làm được. Tôi không biết anh làm bằng cách nào, tôi cũng rất tò mò, nhưng tôi lại không bắt chước được. Nếu tôi thật sự tuyển được nhiều quân nhân xuất ngũ đến thế, có lẽ tôi lại có càng nhiều vấn đề hơn, dù sao những người đó đều là nhân viên chuẩn quân sư, có một số việc không thể đụng vào được.
Thứ hai, thật ra tôi cũng không thể bắt chước hình thức quản lý của anh được, tập đoàn Đại Đường của chúng tôi quá lớn, cũng đã thành lập gần hai mươi năm, trong này có đủ có loại gút mắt lợi ích, tuy tôi rất ghét, cũng muốn diệt sạch, nhưng lại không có cách nào, cho nên có rất nhiều hình thức quản lý tôi không thể bắt chước được, bởi vì tập đoàn Đại Đường của tôi không đơn giản như công ty bảo vệ của anh. Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, chúng tôi không có Diệp Lăng Thiên, cũng không có đám anh em dưới quyền anh.
Cho nên, cuối cùng tôi từ bỏ suy nghĩ bắt chước công ty anh, cũng dần muốn từ bỏ quyết định để tập đoàn chúng tôi nghiên cứu xây dựng một công ty bảo vệ. Bởi vì tôi cảm thấy có lẽ chúng tôi sẽ thất bại, chúng tôi không thể nào thành lập một công ty bảo vệ giống như công ty bảo vệ của anh, ít nhất chúng tôi không thể bảo đảm là sẽ cung cấp chất lượng phục vụ cao đến thế, tuy tôi có thể để công ty bảo vệ này không kiếm lời, cũng cho nhân viên mức lương cao, nhưng có đôi khi không phải chỉ cần tiền lương cao là có thể đảm bảo được tính tích cực làm việc và tố chất của nhân viên. Cuối cùng tôi tự hỏi rất lâu, Lăng Thiên, tôi muốn công ty bảo vệ của anh.” Cuối cùng, Lục Oánh cũng nói ra lời trong lòng.
“Chị muốn thu mua công ty bảo vệ của tôi?” Một lúc lâu sau Diệp Lăng Thiên mới hỏi.
“Không chỉ công ty bảo vệ của anh, tôi còn muốn tất cả mọi người trong công ty của anh bây giờ, đặc biệt là nhân viên quản lý của các anh. Nếu anh đồng ý bán công ty bảo vệ cho tôi, hơn nữa bảo đảm mấy người anh em của anh tiếp tục ở lại công ty làm việc là đã có thể giải quyết tất cả vấn đề hiện tại của tập đoàn Đại Đường chúng tôi, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất đối với nguy cơ về danh dự mà tập đoàn Đại Đường chúng tôi sắp gặp phải.
Lăng Thiên, nếu anh đồng ý bán công ty bảo vệ của anh cho tập đoàn Đại Đường chúng tôi, tôi sẵn lòng ra giá một nghìn năm trăm tỷ, ngoài ra tôi sẽ để lại cho anh 10% cổ phần, anh tiếp tục giữ vị trí tổng giám đốc công ty bảo vệ, như vậy thì tôi có thể đảm bảo công ty này vẫn có thể giữ được những ưu thế trước mắt. Ngoài ra, tôi có thể bỏ thêm sáu đến chín nghìn tỷ để đầu tư cho công ty bảo vệ này, mở rộng, thành lập công ty chi nhánh ở các nơi, ít nhất phải bảo đảm vào năm năm sau, nó có thể cung cấp dịch vụ an ninh có chất lượng tốt nhất cho tất cả công ty bất động sản của tập đoàn Đại Đường, làm tất cả chủ sở hữu đều hài lòng. Lăng Thiên, anh cảm thấy điều kiện này như thế nào?” Lục Oánh nhìn thẳng vào Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lựa chọn im lặng, tuy điều kiện Lục Oánh đưa ra rất hấp dẫn, nhưng anh có tính toán riêng trong lòng.
“Thật ra đây là hợp tác hai bên đều có lợi, đúng không? Có lẽ tập đoàn Đại Đường của chúng tôi chỉ cần tốn hơn chín nghìn tỷ đồng là có thể hoàn thành việc mà cho dù chúng tôi bỏ ra mười lăm nghìn tỷ cũng chưa chắc hoàn thành được, chủ yếu là có lẽ chúng tôi không thể nào đạt được chất lượng mà chúng tôi yêu cầu, thật ra, đối với chúng tôi mà nói, chỉ cần giải quyết được vấn đề liên quan đến việc phát triển sau này của tập đoàn, cho dù chúng tôi có tốn hơn ba mươi nghìn tỷ thì chúng tôi cũng đồng ý.
Đối với anh mà nói, công ty anh chỉ tốn một trăm năm mươi tỷ đầu tư, cho dù đến bây giờ thì tổng giá trị cũng chỉ mới đến một nghìn năm trăm tỷ, đây đã là một vụ mua bán rất lời rồi, dựa theo đà phát triển của công ty bảo vệ của anh, nếu không có một số tiền lớn từ bên ngoài đổ vào đầu tư thì cho dù mười năm sau cũng rất khó đạt đến giá trị một nghìn năm trăm tỷ.
Hơn nữa, không phải công ty thực phẩm của anh đang cần tiền sao? Một nghìn năm trăm tỷ này có thể giải quyết tất cả vấn đề của anh, đúng không? Ngoài ra tôi con cho anh 10% cổ phần, 10% cổ phần này là 10% cổ phần sau khi chúng tôi đầu tư rồi, bởi vì tôi muốn bảo đảm anh vẫn là một trong những chủ nhân của công ty này, chúng tôi sẽ đầu tư ít nhất sáu nghìn tỷ, như vậy 10% của anh cũng trị giá sáu trăm tỷ.
Không tính đến giá trị tài sản tăng sau này, chỉ tính ở hiện tại, nói cách khác anh có được hai nghìn một trăm tỷ. Lăng Thiên, anh suy nghĩ cẩn thận lại đi, đây là một vụ mua bán không tệ.
Hợp tác làm ăn cần phải để ý đến hai bên cùng có lợi, chú ý yêu cầu lẫn nhau, trước mắt anh đang thiếu tài chính, mà tôi lại cần một công ty bảo vệ có sẵn đạt đến yêu cầu của chúng tôi.
Anh bán công ty bảo vệ cho tập đoàn Đại Đường chúng tôi mới có thể làm công ty bảo vệ này phát triển lớn mạnh nhất có thể, đồng nghiệp cũng có thể làm lợi ích của anh đạt đến mức lớn nhất. Hơn nữa, tôi có thể nói, ngoại trừ tập đoàn Đại Đường của chúng tôi cần công ty bảo vệ anh ra, không còn công ty nào cần công ty bảo vệ của anh nữa đầu, nói cách khác, bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội nào nữa, có lẽ chỉ có một cơ hội này thôi.” Lục Oánh tiếp tục nói.
Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói: “Chị Lục, tôi nói thật vậy, công ty này không phải của một mình tôi, tuy rằng bây giờ trên mặt tài sản biểu hiện công ty này là của một mình tôi, nhưng thực tế không phải vậy.
Cho nên có thể đồng ý với yêu cầu của chị hay không thì tôi còn cần về thương lượng với mấy cô ấy, hơn nữa, bên chị chuẩn bị thu mua chúng tôi cũng không phải chỉ cần nói một câu đơn giản như thế, trong tập đoàn của chị cũng cần phải đánh giá cẩn thận về chúng tôi đúng không? Cho phép tôi quay về suy nghĩ cẩn thận, sau đó tôi sẽ cho chị một câu trả lời.”
“Được, đương nhiên rồi, Lăng Thiên, thật ra tôi đã nhìn thấy rất nhiều điều từ trong ánh mắt của anh, anh có tình cảm với công ty này, anh không nỡ, đúng không?” Lục Oánh cười hỏi.
Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó nói: “Đúng này, mỗi một thứ nhỏ nhặt trong công ty này đều do tự tay tôi làm, nó giống như con của tôi, nói thật, đột nhiên bảo tôi bán nó đi, tôi không nỡ, về mặt tình cảm, trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể chấp nhận được.”
“Cho nên mới nói anh không phải một người làm ăn thật sự, anh quá để ý đến chuyện tình cảm, đây không phải là chuyện tốt, nhưng cũng là một chuyện tốt. Tôi cũng không làm khó anh, anh quay về suy nghĩ cẩn thận đi. . truyện xuyên nhanh
Luôn có rất nhiều cách để giải quyết một chuyện, đây là một trong những điều kiện tôi đưa ra cho anh, chúng ta còn có thể tiếp tục bàn bạc phương thức cụ thế, đúng không? Tôi sẽ bảo công ty chúng tôi thành lập một đội nhóm chuyên nghiệp bắt đầu đánh giá công ty của anh, sau đó bắt đầu đàm phán với cách anh, có rất nhiều cách để hợp tác, thu mua toàn bộ chỉ là một trong số đó. Hơn nữa, công là công, tư là tư, cho dù có thành công hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm riêng của hai chúng ta được không?” Lục Oánh vẫn mỉm cười nói, từ đầu đến đuôi đều bình tĩnh thong dong, hình như cũng không thất vọng hay tức giận vì bị Diệp Lăng Thiên từ chối.
“Được, chờ tôi về sẽ suy nghĩ nghiêm túc và thương lượng việc này với cô ấy, đến lúc đó sẽ cho chị một câu trả lời rõ ràng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Được.” Lục Oánh cười khẽ nói.
Dương như Lục Oánh luôn luôn bình tĩnh thong dong như thế, cho dù tối hôm qua bà mới vừa triền miên một đêm với người đàn ông trước mặt, bây giờ lại giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra, chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như một giấc mộng Nam Kha. Bà quá lý tính, đương nhiên, nếu bà không phải là một người phụ nữ lý tính, cũng không thể nào trở thành một nữ cường nhân có thể quát tháo cả thương trường như hiện nay.
Lục Oánh làm được, nhưng Diệp Lăng Thiên lại không làm được, anh không thể nào quên được tất cả những việc xảy ra vào đêm qua giữa anh và Lục Oánh, tuy anh không nói và làm thêm gì, nhưng trong lòng anh đã có sự thay đổi, tình cảm đối với Lục Oánh đã thay đổi, anh không thể nào đơn thuần xem Lục Oánh là một người bạn, đối xử bình thường được, giống như tình cảm của anh đối với Lý Yến. Diệp Lăng Thiên đột nhiên nhớ đến lời Lý Vũ Hân từng đánh giá anh, anh là một người quá dây dưa và xoắn xuýt về vấn đề tình cảm, bây giờ anh vô cùng đồng ý với những lời Lý Vũ Hân nói.
Buổi chiều, Diệp Lăng Thiên từ chối lời đề nghị dùng xe riêng đưa anh đến sân bay của Lục Oánh, anh tự gọi taxi đến sân bay, sau đó ngồi máy bay bay thẳng về Đông Hải.
Anh không nói cho bất cứ ai tin anh quay về, đợi đến Đông Hải rồi, anh lái xe chạy thẳng về nhà, tắm rửa, tìm đại thứ gì đó trong nhà ăn rồi chuẩn bị đi ngủ, sau khi anh từ sân bay Hong Kong về trong lòng rất rối loạn, có chuyện về tình cảm đối với Lục Oánh, cũng có liên quan đến chuyện phát triển của công ty, càng thêm chuyện có nên bán công ty bảo vệ đi không.
Diệp Sương vẫn không ở nhà, cho nên Diệp Lăng Thiên vẫn cô đơn ở trong nhà một mình. Diệp Lăng Thiên không biết suốt ngày Diệp Sương bận rộn vì chuyện gì, cũng cảm thấy hình như giữa Diệp Sương và Trần Tuấn Lương có gì đó không đúng, nhưng cũng không nói rõ được là không đúng ở điểm nào, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc, Diệp Sương đã không còn nhỏ, anh cũng không muốn quản lý cô quá nhiều, chỉ cần cô an toàn là được rồi.
Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên lập tức đến công ty, sau khi về công ty, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân, anh có rất nhiều chuyện cần phải bàn bạc cẩn thận với Lý Vũ Hân, bởi vì có một số việc anh không thể nào tự đưa ra quyết định một mình, giống như anh đã nói, công ty bảo vệ không phải của riêng mình anh.
Lý Vũ Hân đi vào văn phòng Diệp Lăng Thiên xong, hỏi thẳng: “Anh về từ khi nào? Sao không nói trước với em một tiếng?”
“Về hồi tối hôm qua, hôm nay đến công ty ngay, cho nên cũng không gọi điện báo cho em, ngồi đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Sao rồi? Đi nói chuyện với Lục Oánh thế nào rồi?” Lý Vũ Hân hỏi.
Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Coi như là thành công được một nửa.”
“Thành công được một nửa? Có ý gì?” Lý Vũ Hân không hiểu rõ Diệp Lăng Thiên nói vậy là có ý gì.
“Đã giải quyết xong chuyện cho Hiểu Tinh một trăm hai mươi tỷ, Lục Oánh dùng tiền riêng cho anh mượn một trăm hai mươi tỷ đó, đã gửi tiền vào tài khoảng của anh rồi.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
“Bà ta cho anh mượn một trăm hai mươi tỷ?” Lý Vũ Hân trợn to hai mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Bà ấy đối xử với anh tốt thật, em nghĩ trên đời này không có bao nhiêu bạn bè có thể đồng ý cho mượn một trăm hai mươi tỷ một cách tùy ý đến thế.”
“Ừ, bà ấy đúng là không tệ, anh xem trong mấy ngày sao, chọn ngày nào đó đến thành phố Y, đưa một trăm hai mươi tỷ này cho người đầu tư, lấy được sự thông cảm của bọn họ, sau đó lại thực hiện một chút quy trình, tranh thủ bảo lãnh ba của Hiểu Tinh ra khỏi trại tạm giam.”
“Hiểu Tinh biết được chuyện này chắc sẽ rất vui, anh nói cho cô ấy chưa?”
“Chưa, chờ lát nữa anh gọi điện thoại cho cô ấy.”
“Vậy còn chuyện góp vốn thì sao? Lục Oánh không đồng ý hả?” Lý Vũ Hân hỏi tiếp.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, sau đó nói: “Anh đã đưa tất cả hồ sơ chúng ta làm cho Lục Oánh, cũng nói rõ ý của chúng ta, Lục Oánh xem rất nghiêm túc, hơn nữa còn xem rất cẩn thận, xem suốt cả buổi sáng, nhưng cuối cùng bà ta lại nói bà ta không có hứng thú với công ty thực phẩm này của chúng ta.
Bà nói nói công ty thực phẩm của chúng ta đúng là rất tốt, dựa theo kế hoạch của chúng ta là có thể phát triển mạnh mẽ, nếu như đầu tư thì cũng sẽ có được lợi nhuận khả quan, nhưng bà ta lại không có hứng thú với công ty thực phẩm của chúng ta. Theo như lời bà ta nói thì công ty thực phẩm của chúng ta quá nhỏ, bà ta không có hứng thú với những đầu tư nhỏ, bà ta khinh thường chút lợi nhuận nhỏ nhoi đó, hơn nữa bà ta cũng nói, phương hướng phát triển của tập đoàn Đại Đường của bà ta không nằm ở phương diện thực phẩm và ăn uống, ngoài ra, ngành ăn uống và thực phẩm cũng không có bất cứ tác dụng củng cố và bổ sung gì cho chuỗi sản nghiệp của tập đoàn Đại Đường, cho nên tập đoàn Đại Đương không thể nào lựa chọn đầu tư cho một công ty thực phẩm.”
Lý Vũ Hân nghe xong im lặng một lúc, gật đầu nói: “Đúng vậy, bà ta nói rất có lý, lúc trước em thật sự không nghĩ đến việc này, em cũng không hiểu quá nhiều về tập đoàn Đại Đường. Thôi bỏ đi, cùng lắm thì chúng ta tiếp tục phương án thứ hai, chỉ tốn thêm một chút thời gian mà thôi, quan trọng là bà ta cho anh mượn một trăm hai mươi tỷ, hiện tại giải quyết chuyện này giúp Hiểu Tinh mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Tuy Lục Oánh không có hứng thú với kế hoạch góp vốn vào công ty thực phẩm của chúng ta, nhưng bà ta lại cho anh một kế hoạch khác.”
“Cái gì?”
“Bà ta muốn thu mua công ty bảo vệ của chúng ta.”
“Thu mua công ty bảo vệ?” Vẻ mặt của Lý Vũ Hân giống hệt như vẻ mặt của Diệp Lăng Thiên khi nghe Lục Oánh nói chuyện này.
“Đúng, là thật, anh cũng hoảng sợ giống hệt như em.”
“Vì sao? Vì sao bà ta muốn thu mua công ty bảo vệ, theo lý mà nói thì tiềm lực phát triển của công ty thực phẩm lớn hơn công ty bảo vệ rất nhiều mà, bà ta không có lý nào lại bỏ công ty thực phẩm đi lựa chọn công ty bảo vệ thua kém công ty thực phẩm về mọi mặt được, nói thật, em thật sự không hiểu nổi.” Lý Vũ Hân nói với vẻ mặt khó hiểu.
“Bà ta đã giải thích vấn đề này cho anh, dựa theo lời bà ta thì sản nghiệp trụ cột của tập đoàn Đại Đường là khai thác địa ốc, có một lượng lớn nghiệp vụ địa ốc khắp cả nước, trải rộng khắp đất nước, ngành địa ốc là ngành quan trọng nhất của tập đoàn Đại Đường, tất cả chuỗi sản nghiệp của bọn họ đều được tiến hành xung quanh lĩnh vực này.
Lúc trrước công ty bất động sản của tập đoàn Đại Đường có công ty bảo vệ riêng, bọn họ cũng tốn rất nhiều tiền bạc cho lĩnh vực này, đầu tư số vốn lớn, sau đó lại bởi vì chủ sản nghiệp có yêu cầu ngày một cao, mà tập đoàn Đại Đường lại đi theo lối cao cấp, cho nên khách hàng cũng yêu cầu việc phục vụ địa ốc bất động sản ngày càng cao, mà an ninh là một trong những khâu quan trọng nhất, cho nên bọn họ tốn rất nhiều tiền để xây dựng dịch vụ an ninh, nhưng cuối cùng họ lại thất bại, công ty bảo vệ mà họ dùng rất nhiều tiền của để xây dựng lại cung cấp dịch vụ không đạt được yêu cầu, làm rất nhiều chủ sở hữu khó chịu, ảnh hưởng lớn đến danh dự của tập đoàn Đại Đường.
Cho nên bây giờ tập đoàn Đại Đường chuẩn bị đầu tư lớn vào lĩnh vực công ty bảo vệ, xây dựng dịch vụ an ninh có thể thỏa mãn lý niệm khu chung cư cao cấp của tập đoàn Đại Đường bọn họ. Bà ta thông qua hồ sơ của chúng ta và gọi điện thoại dò hỏi công ty bất động sản hợp tác cùng chúng ta để tìm hiểu về công ty bảo vệ, bà ta rất hài lòng về công ty bảo vệ của chúng ta, cho nên mới có suy nghĩ muốn thu mua công ty bảo vệ cuar chúng ta, hơn nữa anh cũng nhận ra, bà ta cực kỳ muốn thu mua nó, bà ta đang muốn hoàn thành kế hoạch này một cách nhanh nhất có thể. Bà ta đã đưa ra điều kiện như trúng vé số cho anh.” Diệp Lăng Thiên từ tốn nói cho Lý Vũ Hân.
“Điều kiện gì?”
“Bà ta nói bà ta đồng ý trả một nghìn năm trăm tỷ thu mua toàn bộ cổ phần công ty bảo vệ của anh, sau đó sẽ đầu tư vào công ty bảo vệ số vốn hơn sáu nghìn tỷ, còn cho anh 10% cổ phần để anh tiếp tục giữ vị trí tổng giám đốc công ty bảo vệ, đây là điều kiện bà ta cho anh.”
Nghe Diệp Lăng Thiên nói xong, mắt Lý Vũ Hân gần như đã dại ra, một lúc lâu sau mới nói: “Bà... bà ta điên rồi sao? Cho điều kiện tốt như thế?”
“Lúc đầu anh cũng không hiểu, sau đó anh suy nghĩ cẩn thận lại, thật ra cũng dễ hiểu thôi. Dựa theo số liệu phân tích của bọn họ, trong tất cả các bất động sản của tập đoàn Đại Đường, chủ sở hữu hài lòng về phục vụ an ninh nhất chính là dự án hợp tác với công ty bảo vệ của chúng ta, còn những chủ sở hữu khác đều không quá hài lòng, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của tập đoàn Đại Đường. Đối với một tập đoàn lớn như tập đoàn Đại Đường, có đôi khi danh dự còn quan trọng hơn tiền bạc.
Mà việc thu mua luôn công ty bảo vệ của chúng ta, tuy mặt ngoài là bà ta chịu lỗ, nhưng thật ra bà ta đã lời, phải biết là, thu mua luôn thì tiết kiệm được bao nhiêu thời gian so với tự xây dựng chứ? Hơn nữa càng tiết kiệm được nhiều tài chính hơn, dựa theo những gì bà ta nói, bọn họ định bỏ ra mười lăm nghìn tỷ để xây dựng một công ty bảo vệ, mà thu mua của chúng ta thì cộng lại cũng chưa đến chín nghìn tỷ. Ngoài ra, bà ta cũng không tin chắc là có thể bọn họ có thể xây dựng một công ty bảo vệ có tiêu chuẩn như công ty bảo vệ của chúng ta, thậm chí còn rất nghi ngờ về điều này. Cho nên nếu như thế, bà ta cho chúng ta điều kiện cao như thế cũng không có gì là lạ.” Diệp Lăng Thiên từ từ phân tích.
Lý Vũ Hân nghe xong, gật đầu nói: “Nói vậy cũng đúng, trong lĩnh vực thương nghiệp, giá trị chưa bao giờ có một tiêu chuẩn thống nhất cả. Đối với người khác mà nói, có lẽ công ty bảo vệ của chúng ta chỉ đáng giá hơn ba trăm tỷ, nhưng đối với tập đoàn Đại Đường mà nói, giá trị của công ty bảo vệ chúng ta chắc chắn đã hơn xa sáu nghìn tỷ. Nếu nói như thế, giá này cũng không quá cao, anh đã đồng ý chưa?”
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: “Không, anh không đồng ý.”
“Điều kiện tốt như thế sao anh lại không đồng ý? Anh phải biết rằng tổng giá trị của công ty bảo vệ cũng mới hơn ba trăm tỷ, mà tập đoàn Đại Đường lại cho anh đến một nghìn năm trăm tỷ, ngoài ra còn cho anh 10% cổ phần sau khi đã đổ vốn đầu tư vào, hơn nữa anh vẫn giữ chức vị tổng giám đốc của công ty bảo vệ, đồng nghĩa với việc công ty bảo vệ vẫn nằm trong tay anh, điều kiện tốt như thế sao anh lại không đồng ý?
Anh phải biết, nếu có một nghìn năm trăm tỷ này thì công ty thực phẩm của chúng ta sẽ phát triển nhanh chóng, có tài chính sung túc, em có thể bảo đảm trong vòng mười năm công ty thực phảm sẽ có nguồn vốn hơn ba nghìn tỷ. Ngoài ra cũng có rất nhiều lợi ích cho công ty ăn uống của chúng ta, chỉ cần có tiền là có thể phát triển nhanh chóng.
Giá trị của việc thu mua toàn bộ không chỉ đơn giản là một nghìn năm trăm tỷ và 10% cổ phần thôi, nếu tính lại, có lẽ ít nhất cũng phải ba bốn mươi nghìn tỷ. Cuộc mua bán thế này rất hiếm gặp, ngoài ra, chỉ cần bán công ty bảo vệ đi, là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề của chúng ta ngay lúc này.” Lý Vũ Hân từ từ nói.
“Anh cũng hiểu được những chuyện này, anh đã nghĩ chuyện này suốt một ngày, nếu nhìn từ góc độ lý tính, không bán chính là thằng ngu, nhưng anh cũng có lý do để không đồng ý ngay lập tức, đầu tiên, tuy công ty này thuộc sở hữu của một mình anh, nhưng trên thực tế, lúc thành lập công ty này cũng không phải chỉ có một mình anh thành lập, anh thành lập vì em, tài chính đăng ký của công ty này cũng toàn là tiền của ba em, tất cả, ở một trình độ nào đó, thật ra công ty này là của em, bán hay không thì anh vẫn cần hỏi ý em.
Thứ hai, công ty này do một tay anh xây dựng lên, từng chút từng chút một đều do đích thân anh gây dựng, nhân viên ở đây đều là anh em của anh, cứ như vậy bán đi thì về mặt tình cảm anh vẫn không chấp nhận nổi.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
“Lăng Thiên, em biết anh là người rất để ý đến tình cảm, nhưng làm ăn là làm ăn, nếu lẫn lộn chuyện làm ăn và tình cảm thì không còn cách nào tiếp tục làm ăn được nữa, anh cũng hiểu đạo lý này mà.
Không nói đến bây giờ công ty của chúng ta đang gặp khó khăn, chúng ta nhất định phải lấy được cơ hội này, chỉ nói đến so sánh giữa hai bên, anh tự nói xem, ở trong tay chúng ta thì công ty bảo vệ có tiềm lực phát triển lớn hơn hay công ty thực phẩm có tiềm lực phát triển lớn hơn?
Thật ra đáp án không cần nói cũng biết, bỏ tốt giữ xe là chuyện rất bình thường. Nói cho anh biết, anh muốn hỏi ý kiến của em, ý kiến của em rất rõ ràng, em ủng hộ việc thu mua. Thứ hai, anh nói về mặt tình cảm anh không thể chấp nhận được, thật ra em cũng không chấp nhận nổi, có lẽ công ty bảo vệ còn có ý nghĩa đối với em hơn anh nữa, dù sao nó cũng được thành lập bằng số tài sản cuối cùng của ba em, đối với em mà nói, đây cũng là di sản cuối cùng của ba, nhưng ngay tiết học đầu tiên của bộ môn quản lý kinh doanh, giảng viên đã nói với em, là một người quản lý, việc đầu tiên phải làm được đó chính là công ty phân minh, không được để tình cảm cá nhân vào việc quản lý công ty, nếu không làm được chuyện này thì không phải là một người quản lý đủ tư cách.
Cho dù nhìn từ góc độ tình cảm thì sau khi được tập đoàn Đại Đường thu mua công ty bảo vệ cũng sẽ phát triển mạnh hơn so với ở trong tay chúng ta, tập đoàn Đại Đường có thực lực, có thể cho các anh em trong công ty bảo vệ có nhiều sân khấu phát triển hơn, mà những thứ này chúng ta không thể cho họ được. Cuối cùng, không phải Lục Oánh đã nói rồi sao?
Anh vẫn là tổng giám đốc của công ty bảo vệ, công ty bảo vệ vẫn do anh quản lý, chỉ cần có anh ở đó là anh có thể bảo đảm được lợi ích của các anh em, đúng không?” Lý Vũ Hân từ từ khuyên Diệp Lăng Thiên. Lý Vũ Hân là một người quản lý rất lý tính, cũng là một người quản lý đủ tư cách và cực kỳ tài giỏi, ngược lại, Diệp Lăng Thiên có vẻ hơi tình cảm, anh quá để ý đến tình cảm.
“Thật ra anh cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi, quan trọng nhất là quay về hỏi ý kiến của em, thật ra anh đã có câu trả lời từ lâu rồi. Không nói đến những lý do lúc nãy, chỉ cần một điều đã làm anh nhất định phải làm thế, Lục Oánh giúp anh rất nhiều chuyện, mà bây giờ, tập đoàn Đại Đường thật sự cần một công ty bảo vệ, thông qua ánh mắt của bà ta, anh có thể thấy được bà ta đang rất cần, cho nên anh nhất định phải giúp bà ta việc này, anh đã đưa ra câu trả lời từ lâu rồi. Nói thật, anh vẫn không nỡ.
Đương nhiên, anh cũng không phải là một người không lý tính, anh vẫn phân biệt được phải trái. Nếu ý kiến của em cũng là bán, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi. Anh sẽ trả lời với Lục Oánh. Nhưng sau đó tập đoàn Đại Đường sẽ có người chuyên môn bàn bạc chuyện này với chúng ta, anh giao chuyện này cho em, cụ thể đàm phán như thế nào, có yêu cầu điều kiện gì đều do em toàn quyền phụ trách, anh sẽ không tham dự trực tiếp.” Diệp Lăng Thiên cười cười nói.
Đúng như những gì anh nói, anh không phải là một người không lý tính, nếu anh thật sự không lý tính thì làm sao lên chiến trường thực hiện nhiệm vụ được? Nếu nhìn thấy chiến hữu bên cạnh anh lần lượt ngã xuống ngay trước mặt, nói thật, anh cũng chỉ có chút không nỡ mà thôi.
“Được, em sẽ nghiên cứu việc này cẩn thận. Nhưng nếu cứ như vậy tiếp thì sẽ có một vấn đề khác, kế hoạch thành lập công ty tập đoàn của chúng ta sẽ thất bại, dù sao cũng đã bán công ty bảo vệ đi rồi.”
“Tạm thời giải quyết tốt chuyện công ty bảo vệ đi, sau khi giải quyết xong chúng ta lại bàn những chuyện này sau, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, cũng nhất định phải thành lập công ty tập đoàn, nếu không trên phương diện quản lý sẽ rất phiền phức. Lúc em bàn chuyện thu mua với tạp đoàn Đại Đường thì anh có một yêu cầu, là phải đảm bảo chức vị của tất cả nhân viên làm việc, cũng phải bảo đảm bọn họ có được thu nhập không thua kém gì lúc này, chuyện này nhất định phải đồng ý, nếu không đồng ý thì anh không bán nữa.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nói.
Lý Vũ Hân lại hơi kinh ngạc lần nữa, nhưng cũng không nói gì, cô biết rõ Diệp Lăng Thiên là người như thế nào, cho nên Diệp Lăng Thiên nói ra những lời như thế cô cũng không thấy có gì lạ.
“Em biết phải làm như thế nào.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Được rồi, em thấy anh hơi mệt rồi, nếu không anh nghỉ ngơi chút đi.” Lý Vũ Hân quan tâm nói.
“Không sao, cũng không mệt gì. Anh giao toàn bộ chuyện này cho em, sau này anh sẽ không quan tâm nữa. Như vậy đi, em gọi mấy người Vương Lực và Lưu Thượng Vinh vào phòng họp nhỏ đi, anh nghe bọn họ báo cáo về tình hình làm việc gần đây của công ty thực phẩm!” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nói.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên lập tức ngồi máy bay đến thành phố Y, mấy ngày gần đây, anh gần như đều ở trên không trung bay tới bay lui mọi nơi, đầu tiên là từ Đông Hải bay đến thành phố Y, sau đó lại từ thành phố Y bay về Đông Hải, sau đó lại từ Đông Hải đến sân bay Hong Kong, rồi lại từ sân bay Hong Kong đến Đông Hải, bây giờ lại từ Đông Hải đến thành phố Y.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lục Oánh, có chút kinh ngạc.
“Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, đùa cậu thôi. Đều là người trưởng thành cả rồi, cậu cũng hơn ba mươi, tôi cũng bốn mấy rồi, không cần cảm thấy đây là chuyện gì trời đất khó dung cả, cậu đã li hôn, tôi cũng là một góa phụ, hình như không có gì là ghê gớm cả. Nói thật, từ lúc ba Ưu Ưu rời đi, gần như đã mười mấy năm tôi chưa từng làm chuyện này rồi. Chuyện ban nãy cậu không cần cảm thấy có lỗi, con người ta đều có nhu cầu sinh lí, tôi nói thật, ban nãy cảm xúc của tôi cũng không thể không chế, quả thật… quả thật tôi cũng có dục vọng. Tôi phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cho tôi được làm phụ nữ một lần nữa, cảm ơn cậu không chê người già này.” Lục Oánh vẫn luôn mỉm cười, rất ung dung.
Sự ung dung của Lục Oánh rõ ràng đã truyền tới Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng không còn áp lực như trước kia nữa, anh mỉm cười.
“Hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi phóng túng đến vậy, lần đầu tiên không khống chế nổi bản thân, cũng là lần đầu tiên rung động.” Lục Oánh chậm rãi nói, đột nhiên, Diệp Lăng Thiên quay sang, nhìn thấy nước mắt trên mặt Lục Oánh.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy có chút kinh ngạc, nhất thời không biết phải làm gì.
“Chị Lục, tôi… tôi…”
“Đừng căng thẳng, tôi khóc không phải vì cậu, tôi chỉ là cảm thấy hơn mười năm nay tôi sống quá khổ sở rồi.” Lục Oánh ngồi dậy, lấy khăn giấy ở bên cạnh ra lau nước mắt.
“Hơn mười năm rồi, gần mười tám năm rồi, người khác thấy tôi đều cảm thấy rạng rỡ tươi đẹp, nhưng mà, cái khổ của mình thì chỉ có mình biết. Một mình quản lí công ty, một mình chăm sóc con cái, cái gì cũng đều là một mình làm, có khổ hơn đi chăng nữa cũng chỉ có một mình, buổi tối ngủ trên giường, không có ai nói chuyện, không có ai ôm ấp, có lúc đắp chăn ngủ cả tối đến sáng dậy vẫn thấy lạnh. Góa phụ mãi mãi cũng chỉ là góa phụ, nỗi bi ai của góa phụ người khác không hiểu được, khổ sở chỉ có bản thân mình biết thôi.” Lục Oánh chậm rãi nói.
“Tại sao chị không thử tìm một người khác? Với điều kiện của chị, đàn ông kiểu gì đều có thể tìm được mà.” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Sao? Cậu bảo tôi ôm một tên trai bao về nhà sao?” Lục Oánh cười, rồi nói: “Không phải chưa từng nghĩ tới, tôi kết hôn sớm, tốt nghiệp đại học xong tôi đã kết hôn với ba Ưu Ưu rồi, sau đó sinh ra Ưu Ưu, lúc Ưu Ưu hai tuổi thì ba con bé qua đời, lúc ông ấy qua đời, tôi vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Một góa phụ hai lăm tuổi, nếu nói chưa từng nghĩ qua việc tái giá thì là nói dối, tình yêu dù có cao cả đến đâu cũng không thể địch lại nỗi cô đơn của cuộc sống được. Nhưng tôi lại không thể, vì tôi có một đứa con, nếu tôi tái giá, ai có thể đảm bảo người kia sẽ không để ý đến việc có Ưu Ưu chứ? Liệu có đối xử tốt với Ưu Ưu không?
Hơn nữa, lúc chồng tôi qua đời thì mới gầy dựng lên công ty, tôi còn phải giúp cho công ty phát triển hơn, quả thực không có thời gian để nghĩ những chuyện này nữa. Cũng cứ như vậy bận rộn hơn mười năm, hơn mười năm sau, cuối cùng cũng không còn quá bận rộn nữa thì tôi mới nhận ra, tôi đã không thể nào suy nghĩ về chuyện đó được nữa.
Dáng vẻ của tôi hiện tại sao còn có thể tái giá được nữa? Con gái tôi đã lớn vậy rồi, nếu tôi tìm một người nữa, Ưu Ưu có thể chấp nhận được không? Hơn nữa, sao tôi có thể đảm bảo người kia thích tôi chứ không phải thích tiền của tôi đây? Trong tình yêu, tôi không chịu được dù chỉ là một hạt cát trong mắt, tôi không thích trong tình cảm của tôi lại tồn tại những thứ khác, nếu là như vậy tôi thà không cần còn hơn, vì vậy, tôi thà ở một mình.” Lục Oánh chậm rãi nói.
Đối với chuyện riêng của Lục Oánh, Diệp Lăng Thiên không tiện nói gì cả, chỉ lặng lẽ lắng nghe, nghe Lục Oánh chậm rãi nói về nỗi chua xót của bà trong những năm nay.
Diệp Lăng Thiên có thể hiểu được Lục Oánh, một người phụ nữ một mình gây dựng một tập đoàn lớn như vậy, một mình nuôi lớn con cái, nỗi chua xót trong đó không thể nói thành lời. Hơn nữa, quan trọng nhất là nỗi cô đơn tĩnh mịch trong một thời gian dài, cô độc một mình, đến người để kể khổ cũng không có. Vì vậy Diệp Lăng Thiên lặng lẽ lắng nghe Lục Oánh tâm sự, cho Diệp Lăng Thiên một người có thể trút nỗi lòng.
Mãi cho đến rất muộn, Diệp Lăng Thiên mới nói: “Không còn sớm nữa, tôi về phòng trước đây.”
“Đừng đi nữa, tối nay cứ ngủ ở đây đi.” Lục Oánh nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngơ ra, lại thấy Lục Oánh quay sang ôm mình.
“Tối nay cứ coi như là một giấc mơ đi, sáng mai thứ dậy, quên hết mọi thứ đã xảy ra tối nay, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tối nay cậu cứ để tôi phóng túng triệt để một phen đi, được không?” Lục Oánh nói xong thì quay sang hôn Diệp Lăng Thiên.
Sáng hôm sau lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh dậy thì thấy Lục Oánh đã dậy từ lâu rồi, đang ngồi chải tóc.
“Quần áo của cậu ướt cả rồi, tôi đã đưa nhân viên phục vụ mang đi sấy cho cậu, chắc lát nữa sẽ mang tới thôi.” Lục Oánh cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, nhìn cái giường lộn xộn mới nhớ lại một đêm điên cuồng với Lục Oánh hôm qua.
“Cậu đặt vé máy bay trở về chưa?”
“Đặt rồi, đặt vé khứ hồi, chiều nay bay về Đông Hải.”
“Nhanh vậy à? Được thôi. Cậu rời giường vệ sinh cá nhân đi, xong rồi thì tôi bảo nhân viên khách sạn mang bữa sáng tới. Không có quần áo, cậu mặc áo choàng tắm trước đi.” Lục Oánh lấy một chiếc áo choàng tắm đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên mặc áo choàng tắm đi vệ sinh cá nhân, sau đó ngồi trong phòng ăn sáng với Lục Oánh.
“Lăng Thiên, tối qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, sau này cậu là em trai tôi, tôi là chị gái cậu, biết chưa?” Vừa ăn, Lục Oánh vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Rất cảm ơn cậu, tôi… rất vui vẻ, hơn mười năm qua tôi chưa từng vui như vậy, nhưng mà, chúng ta chỉ có thể có một lần này thôi.” Lục Oánh cảm thán một câu, rồi cười nói: “Một trăm hai mươi tỉ tôi đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi, sáng nay cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ xem tài liệu và hạng mục kia của cậu, nếu tôi cảm thấy hạng mục này ổn, tôi sẽ gọi điện báo cho bộ phận phụ trách chuyện này của chúng tôi, đến lúc đó cậu trở về, đến thẳng công ty của chúng tôi để bàn cụ thể với bọn họ, vì tôi còn phải ở đây một khoảng thời gian nữa, tạm thời không về được. Tôi vẫn giữ câu nói kia, công tư phân minh, chúng ta phân rõ ra mà làm việc…”
“Được.” Diệp Lăng Thiên không nói gì, chỉ gật đầu.
Ăn sáng xong, lại đợt một lát nữa nhân viên phục vụ mới mang quần áo của Diệp Lăng Thiên tới, Diệp Lăng Thiên mặc quần áo vào rồi trở về phòng mình, sau khi về phòng xem TV lại bất giác thiếp đi, chủ yếu là đêm qua không ngủ được mấy.
Diệp Lăng Thiên bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, nhìn số điện thoại, là Lục Oánh gọi đến.
“Đang ngủ hả? Tới phòng của tôi ăn cơm đi, sẵn tiện nói chuyện góp vốn luôn!” Lục Oánh nói với Diệp Lăng Thiên.
“Được, tôi đến ngay.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó cúp máy, đứng dậy đi đến phòng Lục Oánh.
Lúc đến phòng Lục Oánh, nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn lên bàn.
“Đang ngủ sao?” Lục Oánh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, cười hỏi.
“Ừ, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.”
“Thật ra tôi cũng rất buồn ngủ, ăn cơm đi, tôi gọi thức ăn Đông Hải, chắc sẽ hợp khẩu vị của anh.” Lục Oánh cười nói, sau đó ngồi xuống bàn cơm, Diệp Lăng Thiên ngồi đối diện Lục Oánh. Lục Oánh bảo nhân viên phục vụ mở một chai rượu vang đỏ rồi bảo bọn họ đi ra ngoài.
“Tôi dùng cả buổi sáng để nghiên cứu cẩn thận dự án này của anh và mấy công ty trong tay anh, sau khi xem xong thì tôi có rất nhiều ý tưởng, tôi cẩn thận suy nghĩ xong thì có mấy vấn đề, đầu tiên phải nói rõ, bây giờ cuộc đối thoại giữa tôi và anh không phải là cuộc đối thoại giữa hai người bạn, mà chỉ là cuộc đối thoại làm ăn bình thường, nếu có nói ra mấy lời tuyệt tình gì thì anh cũng đừng để ý.” Lục Oánh giơ ly rượu lên cụng ly với Diệp Lăng Thiên.
“Đương nhiên rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Đầu tiên, công ty thực phẩm kia của anh đúng là khá tốt, dựa theo kế hoạch của anh, thật sự có thể phát triển lớn mạnh, nếu như muốn đầu tư thì có thể có được lợi nhuận lớn, hơn nữa kế hoạch của anh cũng không có quá nhiều vấn đề, có thể thấy được trong công ty anh cũng có nhân viên giỏi, có thể lập ra kế hoạch này thì không phải người bình thường. Nhưng tôi không có hứng thú gì với công ty thực phẩm của anh cả.” Lục Oánh nói thẳng, không hề khách sáo chút nào.
Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.
“Lạ lắm đúng không? Vì sao tôi khen ngợi dự án của anh nhưng lại không có hứng thú tham gia đúng không? Tôi nói thế này đi, công ty thực phẩm của anh quá nhỏ, cứ như thế, tập đoàn Đại Đường của chúng tôi tập hợp đủ loại ngành nghề, tổng tài sản của chúng tôi đã giống như một con tàu sân bay, nói rõ hơn là tôi không có hứng thú nào với mấy chuyện đầu tư nhỏ, chúng tôi khinh thường chút lợi nhuận đầu tư nhỏ nhoi kia, ngoài ra còn có một điều nữa là thực phẩm và ngành công nghiệp ăn uống không phải là phương hướng phát triển của tập đoàn chúng tôi. Một tập đoàn lớn như chúng tôi có kế hoạch rạch ròi về phương hướng đầu tư, cho dù là tôi cũng không có đủ khả năng để quyết định phương hướng phát triển của tập đoàn.
Nếu chúng tôi muốn đầu tư thì chúng tôi có thể đầu tư đại vài trăm tỷ vào một công ty nào đó của chính chúng tôi, dựa vào thực lực của chúng tôi thì cũng sẽ có được lợi nhuận không thua kém gì với công ty thực phẩm này của các anh. Cho nên tôi nói thật, chúng tôi không có hứng thú với công ty thực phẩm này của anh, cũng không thể nào đầu tư cho công ty thực phẩm này.
Anh phải biết là đối với những công ty lớn như tập đoàn Đại Đường của chúng tôi, nếu như muốn đầu tư vào một ngành sản xuất thì đó là loại đầu tư mang tính phương hướng, những thứ chúng tôi cần tính đến không chỉ là lợi nhuận không, mà là nó có thể củng cố và bổ sung cho toàn bộ chuỗi thương nghiệp của chúng tôi hay không, mà ngành thực phẩm hoặc là ăn uống gần như nằm trong phạm vi ngành sản xuất mà chúng tôi không suy xét đến.” Lục Oánh vừa ăn vừa nói.
Nghe Lục Oánh nói thế, Diệp Lăng Thiên có hơi thất vọng, cười nói: “Không sao, cụng ly.” Nói xong lại cụng ly với Lục Oánh, tiếp tục nói: “Tôi có thể nghĩ cách khác, tìm xem có công ty nào có hứng thú hay không, nếu không có tôi cũng có thể làm từng bước một, chuyện này không có ảnh hưởng gì nhiều.”
“Tôi vẫn chưa nói xong, tuy là tôi không có hứng thú gì với công ty thực phẩm của anh, nhưng mà sau khi tôi nghiêm túc xem xét những hồ sơ về mấy công ty của anh rồi, tôi lại có hứng thú với một công ty khác của anh.” Lục Oánh nói.
“Công ty nào?” Diệp Lăng Thiên hơi tò mò.
“Công ty bảo vệ của anh.”
“Công ty bảo vệ.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Đúng, tôi cảm thấy rất hứng thú với công ty bảo vệ của anh. Tôi nhớ lúc trước là tôi bảo anh thành lập công ty bảo vệ này đúng không? Lúc đó tôi chỉ nói chơi, cũng cho là giúp đỡ bạn bè một việc nhỏ mà thôi. Nhưng tôi không ngờ công ty này lại phát triển tốt đến thế, điều này làm tôi có hơi kinh ngạc. Tôi nhìn hồ sơ của anh rồi, tài chính lúc đầu của công ty này, cũng chính là tài chính đăng ký chỉ có một trăm năm mươi tỷ thôi đúng không?
Nhưng bây giờ tổng tài sản đã gần đạt đến một nghìn năm trăm tỷ, ít nhất thì trong hồ sơ của anh đã viết như thế. Nhìn thấy điều này, tôi cố ý gọi điện thoại cho người phụ trách công ty bất động sản luôn hợp tác với công ty của anh, hỏi thăm kỹ càng tình hình công ty của anh, cuối cùng lấy được kết quả là chất lượng phục vụ của công ty anh rất tốt, ông ta cũng nói cho tôi nghe một vài chuyện về cách kinh doanh và hình thức quản lý của công ty bảo vệ này, trên cơ bản tôi thấy rất hài lòng, nói thật, tôi cực kỳ có hứng thú đối với công ty bảo vệ này của anh.”
Lục Oánh từ tốn nói, vừa ăn vừa nói, rồi lại bổ sung: “Tôi nói cho anh biết vì sao tôi thấy hứng thú trước đi. Anh cũng biết rồi, sản nghiệp chính của tập đoàn Đại Đường chúng tôi chính là khai thác địa ốc, chúng tôi có một lượng lớn nghiệp vụ liên quan đến địa ốc ở cả nước, trải rộng khắp nơi trong đất nước, ngành địa ốc cũng là công việc quan trọng nhất trong tập đoàn Đại Đường của chúng tôi, tất cả sản nghiệp của chúng tôi gần như đều được tiến hành xoay xung quanh ngành này, trên cơ bản cũng đều phục vụ cho ngành địa ốc của chúng tôi.
Tôi nhớ trước đây tôi đã nói với anh một việc, đó là công ty bất động sản của tập đoàn Đại Đường chúng tôi vốn có công ty bảo vệ riêng, chúng tôi cũng bỏ rất nhiều tiền, cho lượng lớn đầu tư vào ngành nghề này, bởi vì khi nhu cầu của ngành địa ốc ngày càng tăng cao, mà tập đoàn Đại Đường của chúng tôi lại chuyên đi theo lối cao cấp, cho nên khách hàng cũng yêu cầu phục vụ bất động sản càng ngày càng cao, mà an ninh là một khâu rất quan trọng,
về phương diện nào đó chất lượng an ninh đã thể hiện ra được chất lượng của toàn bộ ngành địa ốc của chúng tôi, cho nên chúng tôi đã chi rất nhiều tiền để thiết lập phục vụ an ninh, nhưng chúng tôi đã thất bại trong việc đầu tư này, công ty bảo vệ được chúng tôi dùng số tiền lớn để xây dựng lại cung cấp dịch vụ an ninh làm chúng tôi không hài lòng, ở khu vực Đông Hải này, lúc trước đã làm cho rất nhiều chủ sản nghiệp khó chịu, ảnh hưởng lớn đến danh dự của cả tập đoàn Đại Đường chúng tôi, chuyện này là một tổn thất lớn cho chúng tôi.
Cho nên lúc đó tôi mới bảo công ty bất động sản ngừng công ty bảo vệ lại, dừng hết tất cả các hoạt động an ninh, trực tiếp sử dụng các dịch vụ an ninh ngoài xã hội, cho nên mới có việc công ty của anh được thành lập, cũng mới có việc hợp tác giữa công ty của anh và công ty bất động sản Đông Hải của chúng tôi.” Lục Oánh tiếp tục từ tốn nói.
“Nhưng tính đến hiện tại, các công ty con của tập đoàn Đại Đường ở cả nước đều đã triệt tiêu công ty bảo vệ và dịch vụ an ninh của họ lại, bắt đầu thuê dịch vụ an ninh ở bên ngoài, nhưng trừ những khu chung cư ở Đông Hải đang hợp tác với anh ra, phần lớn các công ty bất động sản ở khắp cả nước đều phản hồi lại tin tức không làm tôi hài lòng cho lắm, gần như không khác gì mấy với khi chúng tôi tự làm việc này.
Cho nên là ngành này đã trở này niềm trăn trở của chúng tôi, chúng tôi đã mở vài cuộc họp để thảo luận cách giải quyết vấn đề này. Ý kiến bước đầu của chúng tôi vẫn là chuẩn bị bỏ một nguồn vốn lớn để xây dựng một công ty bảo vệ có chất lượng cao ở mọi phương diện, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tài chính chúng tôi chuẩn bị cho dự án này mười lăm nghìn tỷ đồng.
Bởi vì lúc trước chúng tôi tự xây dựng công ty bảo vệ đã thất bại, làm lại lần nữa làm chúng tôi cũng không có quá nhiều lòng tin, nhưng chúng tôi cần phải làm như thế. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy công ty bảo vệ của anh rồi, hình như tôi phát hiện một con đường khác.”
“Tôi cẩn thận nghiên cứu công ty bảo vệ của anh, vì sao anh có thể thành công, vì sao tố chất nhân viên và chất lượng phục vụ của công ty bảo vệ anh lại tốt hơn người khác chứ? Tôi dựa theo hồ sơ của anh và tin tức từ phía đối tác của các anh cung cấp cho tôi tổng kết ra được một vài điều.
Thứ nhất, anh có bối cảnh quân đội, ông ta rất khẳng định về chuyện này, tôi cũng tin là thế. Bởi vì tất cả nhân viên mà công ty anh nhận đều là quân nhân mới xuất ngũ không bao lâu, quân nhân chắc chắn sẽ có tố chất cao hơn người thường rất nhiều, điểm này những người khác không thể nào so sánh được.
Thứ hai, hệ thống quản lý của anh cũng rất tốt, anh có căn cứ huấn luyện riêng, tất cả mọi người đều phải được huấn luyện, hơn nữa còn phải thi đậu mới có thể nhận việc, cho dù nhận việc rồi cũng sẽ được tiếp tục huấn luyện và kiểm tra ngẫu nhiên định kỳ, chế độ kiểm tra này cực kỳ hay, như vậy mới có thể bảo đảm tố chất của mọi người, sẽ không có người vào làm cho có tụ.
Ngoài ra anh còn có hệ thống thăng chức nghiêm khắc, trên cơ bản có thể bảo đảm là chỉ cần người đó làm việc tốt là có thể thăng chức, ở một trình độ nào đó, việc này đã tăng tính tích cực làm việc cho nhân viên, chuyện này thật ra là một chỗ khó khăn đã làm bối rối rất nhiều công ty, kể cả tập đoàn Đại Đường của chúng tôi cũng vậy, ở nơi này dính líu đến rất nhiều vấn đề lợi ích, nhưng hình như công ty của anh không thèm tính đến những điều này, chuyện anh làm rất đơn giản ngắn gọn, cũ kỹ nhất nhưng lại có hiệu quả nhất, không thể không nói, cũng chỉ có anh mới có thể thực hiện quản lý toàn quân sự hóa như thế này, người khác muốn bắt chước cũng không được.
Còn có một điểm quan trọng nữa là anh tách biệt hoàn toàn nghiệp vụ và quản lý ra riêng, anh chia công ty bảo vệ làm hai bộ phận là căn cứ và công ty, hai bộ phận này hoàn toàn độc lập, giữa hai bộ phận không có bất cứ quan hệ phụ thuộc nào, đây cũng là nguyên nhân căn bản làm anh bảo đảm công ty của anh khá đơn giản, không có quá nhiều bất hòa về lợi ích, điểm này rất đáng để tôi học hỏi. Thứ ba, anh cho nhân viên đãi ngộ tiền lương rất cao,
chuyện này làm tôi rất khiếp sợ, không thể không nói, anh thật sự rất hào phóng, có thể cho nhân viên một phần lớn lợi nhuận, không có bao nhiêu công ty làm được chuyện này, nhưng đây cũng là điểm quan trọng nhất làm công ty bảo vệ của anh có thể thành công, nhân viên có được ích lợi nên mới gắng sức mà làm việc, tận tâm đối với công việc, đây cũng là nguyên nhân công ty bảo vệ của anh có chất lượng phục vụ tốt đến thế.
Còn chuyện thứ tư, chuyện này trong hồ sơ của anh không có ghi, tôi nghe người khác báo cáo cho tôi biết, đó là lực hướng tâm rất mạnh, gần như đều mù quáng sùng bái anh, cho nên nhân viên trong công ty anh rất đoàn kết, gần như mọi người đều có suy nghĩ công ty là nhà của tôi, đồng nghiệp chính là anh em của tôi. Người phụ trách công ty bảo vệ đều là anh em của anh, bọn họ gần như nghe lời anh tuyệt đối đúng không?
Hơn nữa bọn họ còn là quân nhân, mà những nhân viên ở cấp bậc thấp hơn gần như đều là như thế, đây cũng đảm bảo được sức chiến đấu của công ty anh. Ông ta từng nói với tôi, nói là nếu như công ty này không có anh thì có lẽ sẽ phải đóng của, anh có tác dụng không thể nào thay thế được đối với công ty này.” Lục Oánh nói xong nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại chạm ly với Diệp Lăng Thiên rồi nói tiếp.
“Nói thật, tôi rất muốn xem thử vì sao anh lại có thể xây dựng công ty bảo vệ tốt đến thế, có những phương diện chúng tôi có thể tham khảo, nhưng cuối cùng tôi lại phát hiện, tôi rất khó mà bắt chước được hình thức giống anh.
Thứ nhất, chúng tôi không có bối cảnh quân đội, tôi rất khó tuyển được nhiều quân nhân xuất ngũ đến thế, quân đội luôn rất thần bí, cho dù là tôi cũng không làm được. Tôi không biết anh làm bằng cách nào, tôi cũng rất tò mò, nhưng tôi lại không bắt chước được. Nếu tôi thật sự tuyển được nhiều quân nhân xuất ngũ đến thế, có lẽ tôi lại có càng nhiều vấn đề hơn, dù sao những người đó đều là nhân viên chuẩn quân sư, có một số việc không thể đụng vào được.
Thứ hai, thật ra tôi cũng không thể bắt chước hình thức quản lý của anh được, tập đoàn Đại Đường của chúng tôi quá lớn, cũng đã thành lập gần hai mươi năm, trong này có đủ có loại gút mắt lợi ích, tuy tôi rất ghét, cũng muốn diệt sạch, nhưng lại không có cách nào, cho nên có rất nhiều hình thức quản lý tôi không thể bắt chước được, bởi vì tập đoàn Đại Đường của tôi không đơn giản như công ty bảo vệ của anh. Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, chúng tôi không có Diệp Lăng Thiên, cũng không có đám anh em dưới quyền anh.
Cho nên, cuối cùng tôi từ bỏ suy nghĩ bắt chước công ty anh, cũng dần muốn từ bỏ quyết định để tập đoàn chúng tôi nghiên cứu xây dựng một công ty bảo vệ. Bởi vì tôi cảm thấy có lẽ chúng tôi sẽ thất bại, chúng tôi không thể nào thành lập một công ty bảo vệ giống như công ty bảo vệ của anh, ít nhất chúng tôi không thể bảo đảm là sẽ cung cấp chất lượng phục vụ cao đến thế, tuy tôi có thể để công ty bảo vệ này không kiếm lời, cũng cho nhân viên mức lương cao, nhưng có đôi khi không phải chỉ cần tiền lương cao là có thể đảm bảo được tính tích cực làm việc và tố chất của nhân viên. Cuối cùng tôi tự hỏi rất lâu, Lăng Thiên, tôi muốn công ty bảo vệ của anh.” Cuối cùng, Lục Oánh cũng nói ra lời trong lòng.
“Chị muốn thu mua công ty bảo vệ của tôi?” Một lúc lâu sau Diệp Lăng Thiên mới hỏi.
“Không chỉ công ty bảo vệ của anh, tôi còn muốn tất cả mọi người trong công ty của anh bây giờ, đặc biệt là nhân viên quản lý của các anh. Nếu anh đồng ý bán công ty bảo vệ cho tôi, hơn nữa bảo đảm mấy người anh em của anh tiếp tục ở lại công ty làm việc là đã có thể giải quyết tất cả vấn đề hiện tại của tập đoàn Đại Đường chúng tôi, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất đối với nguy cơ về danh dự mà tập đoàn Đại Đường chúng tôi sắp gặp phải.
Lăng Thiên, nếu anh đồng ý bán công ty bảo vệ của anh cho tập đoàn Đại Đường chúng tôi, tôi sẵn lòng ra giá một nghìn năm trăm tỷ, ngoài ra tôi sẽ để lại cho anh 10% cổ phần, anh tiếp tục giữ vị trí tổng giám đốc công ty bảo vệ, như vậy thì tôi có thể đảm bảo công ty này vẫn có thể giữ được những ưu thế trước mắt. Ngoài ra, tôi có thể bỏ thêm sáu đến chín nghìn tỷ để đầu tư cho công ty bảo vệ này, mở rộng, thành lập công ty chi nhánh ở các nơi, ít nhất phải bảo đảm vào năm năm sau, nó có thể cung cấp dịch vụ an ninh có chất lượng tốt nhất cho tất cả công ty bất động sản của tập đoàn Đại Đường, làm tất cả chủ sở hữu đều hài lòng. Lăng Thiên, anh cảm thấy điều kiện này như thế nào?” Lục Oánh nhìn thẳng vào Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lựa chọn im lặng, tuy điều kiện Lục Oánh đưa ra rất hấp dẫn, nhưng anh có tính toán riêng trong lòng.
“Thật ra đây là hợp tác hai bên đều có lợi, đúng không? Có lẽ tập đoàn Đại Đường của chúng tôi chỉ cần tốn hơn chín nghìn tỷ đồng là có thể hoàn thành việc mà cho dù chúng tôi bỏ ra mười lăm nghìn tỷ cũng chưa chắc hoàn thành được, chủ yếu là có lẽ chúng tôi không thể nào đạt được chất lượng mà chúng tôi yêu cầu, thật ra, đối với chúng tôi mà nói, chỉ cần giải quyết được vấn đề liên quan đến việc phát triển sau này của tập đoàn, cho dù chúng tôi có tốn hơn ba mươi nghìn tỷ thì chúng tôi cũng đồng ý.
Đối với anh mà nói, công ty anh chỉ tốn một trăm năm mươi tỷ đầu tư, cho dù đến bây giờ thì tổng giá trị cũng chỉ mới đến một nghìn năm trăm tỷ, đây đã là một vụ mua bán rất lời rồi, dựa theo đà phát triển của công ty bảo vệ của anh, nếu không có một số tiền lớn từ bên ngoài đổ vào đầu tư thì cho dù mười năm sau cũng rất khó đạt đến giá trị một nghìn năm trăm tỷ.
Hơn nữa, không phải công ty thực phẩm của anh đang cần tiền sao? Một nghìn năm trăm tỷ này có thể giải quyết tất cả vấn đề của anh, đúng không? Ngoài ra tôi con cho anh 10% cổ phần, 10% cổ phần này là 10% cổ phần sau khi chúng tôi đầu tư rồi, bởi vì tôi muốn bảo đảm anh vẫn là một trong những chủ nhân của công ty này, chúng tôi sẽ đầu tư ít nhất sáu nghìn tỷ, như vậy 10% của anh cũng trị giá sáu trăm tỷ.
Không tính đến giá trị tài sản tăng sau này, chỉ tính ở hiện tại, nói cách khác anh có được hai nghìn một trăm tỷ. Lăng Thiên, anh suy nghĩ cẩn thận lại đi, đây là một vụ mua bán không tệ.
Hợp tác làm ăn cần phải để ý đến hai bên cùng có lợi, chú ý yêu cầu lẫn nhau, trước mắt anh đang thiếu tài chính, mà tôi lại cần một công ty bảo vệ có sẵn đạt đến yêu cầu của chúng tôi.
Anh bán công ty bảo vệ cho tập đoàn Đại Đường chúng tôi mới có thể làm công ty bảo vệ này phát triển lớn mạnh nhất có thể, đồng nghiệp cũng có thể làm lợi ích của anh đạt đến mức lớn nhất. Hơn nữa, tôi có thể nói, ngoại trừ tập đoàn Đại Đường của chúng tôi cần công ty bảo vệ anh ra, không còn công ty nào cần công ty bảo vệ của anh nữa đầu, nói cách khác, bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội nào nữa, có lẽ chỉ có một cơ hội này thôi.” Lục Oánh tiếp tục nói.
Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói: “Chị Lục, tôi nói thật vậy, công ty này không phải của một mình tôi, tuy rằng bây giờ trên mặt tài sản biểu hiện công ty này là của một mình tôi, nhưng thực tế không phải vậy.
Cho nên có thể đồng ý với yêu cầu của chị hay không thì tôi còn cần về thương lượng với mấy cô ấy, hơn nữa, bên chị chuẩn bị thu mua chúng tôi cũng không phải chỉ cần nói một câu đơn giản như thế, trong tập đoàn của chị cũng cần phải đánh giá cẩn thận về chúng tôi đúng không? Cho phép tôi quay về suy nghĩ cẩn thận, sau đó tôi sẽ cho chị một câu trả lời.”
“Được, đương nhiên rồi, Lăng Thiên, thật ra tôi đã nhìn thấy rất nhiều điều từ trong ánh mắt của anh, anh có tình cảm với công ty này, anh không nỡ, đúng không?” Lục Oánh cười hỏi.
Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó nói: “Đúng này, mỗi một thứ nhỏ nhặt trong công ty này đều do tự tay tôi làm, nó giống như con của tôi, nói thật, đột nhiên bảo tôi bán nó đi, tôi không nỡ, về mặt tình cảm, trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể chấp nhận được.”
“Cho nên mới nói anh không phải một người làm ăn thật sự, anh quá để ý đến chuyện tình cảm, đây không phải là chuyện tốt, nhưng cũng là một chuyện tốt. Tôi cũng không làm khó anh, anh quay về suy nghĩ cẩn thận đi. . truyện xuyên nhanh
Luôn có rất nhiều cách để giải quyết một chuyện, đây là một trong những điều kiện tôi đưa ra cho anh, chúng ta còn có thể tiếp tục bàn bạc phương thức cụ thế, đúng không? Tôi sẽ bảo công ty chúng tôi thành lập một đội nhóm chuyên nghiệp bắt đầu đánh giá công ty của anh, sau đó bắt đầu đàm phán với cách anh, có rất nhiều cách để hợp tác, thu mua toàn bộ chỉ là một trong số đó. Hơn nữa, công là công, tư là tư, cho dù có thành công hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm riêng của hai chúng ta được không?” Lục Oánh vẫn mỉm cười nói, từ đầu đến đuôi đều bình tĩnh thong dong, hình như cũng không thất vọng hay tức giận vì bị Diệp Lăng Thiên từ chối.
“Được, chờ tôi về sẽ suy nghĩ nghiêm túc và thương lượng việc này với cô ấy, đến lúc đó sẽ cho chị một câu trả lời rõ ràng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Được.” Lục Oánh cười khẽ nói.
Dương như Lục Oánh luôn luôn bình tĩnh thong dong như thế, cho dù tối hôm qua bà mới vừa triền miên một đêm với người đàn ông trước mặt, bây giờ lại giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra, chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như một giấc mộng Nam Kha. Bà quá lý tính, đương nhiên, nếu bà không phải là một người phụ nữ lý tính, cũng không thể nào trở thành một nữ cường nhân có thể quát tháo cả thương trường như hiện nay.
Lục Oánh làm được, nhưng Diệp Lăng Thiên lại không làm được, anh không thể nào quên được tất cả những việc xảy ra vào đêm qua giữa anh và Lục Oánh, tuy anh không nói và làm thêm gì, nhưng trong lòng anh đã có sự thay đổi, tình cảm đối với Lục Oánh đã thay đổi, anh không thể nào đơn thuần xem Lục Oánh là một người bạn, đối xử bình thường được, giống như tình cảm của anh đối với Lý Yến. Diệp Lăng Thiên đột nhiên nhớ đến lời Lý Vũ Hân từng đánh giá anh, anh là một người quá dây dưa và xoắn xuýt về vấn đề tình cảm, bây giờ anh vô cùng đồng ý với những lời Lý Vũ Hân nói.
Buổi chiều, Diệp Lăng Thiên từ chối lời đề nghị dùng xe riêng đưa anh đến sân bay của Lục Oánh, anh tự gọi taxi đến sân bay, sau đó ngồi máy bay bay thẳng về Đông Hải.
Anh không nói cho bất cứ ai tin anh quay về, đợi đến Đông Hải rồi, anh lái xe chạy thẳng về nhà, tắm rửa, tìm đại thứ gì đó trong nhà ăn rồi chuẩn bị đi ngủ, sau khi anh từ sân bay Hong Kong về trong lòng rất rối loạn, có chuyện về tình cảm đối với Lục Oánh, cũng có liên quan đến chuyện phát triển của công ty, càng thêm chuyện có nên bán công ty bảo vệ đi không.
Diệp Sương vẫn không ở nhà, cho nên Diệp Lăng Thiên vẫn cô đơn ở trong nhà một mình. Diệp Lăng Thiên không biết suốt ngày Diệp Sương bận rộn vì chuyện gì, cũng cảm thấy hình như giữa Diệp Sương và Trần Tuấn Lương có gì đó không đúng, nhưng cũng không nói rõ được là không đúng ở điểm nào, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc, Diệp Sương đã không còn nhỏ, anh cũng không muốn quản lý cô quá nhiều, chỉ cần cô an toàn là được rồi.
Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên lập tức đến công ty, sau khi về công ty, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân, anh có rất nhiều chuyện cần phải bàn bạc cẩn thận với Lý Vũ Hân, bởi vì có một số việc anh không thể nào tự đưa ra quyết định một mình, giống như anh đã nói, công ty bảo vệ không phải của riêng mình anh.
Lý Vũ Hân đi vào văn phòng Diệp Lăng Thiên xong, hỏi thẳng: “Anh về từ khi nào? Sao không nói trước với em một tiếng?”
“Về hồi tối hôm qua, hôm nay đến công ty ngay, cho nên cũng không gọi điện báo cho em, ngồi đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Sao rồi? Đi nói chuyện với Lục Oánh thế nào rồi?” Lý Vũ Hân hỏi.
Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Coi như là thành công được một nửa.”
“Thành công được một nửa? Có ý gì?” Lý Vũ Hân không hiểu rõ Diệp Lăng Thiên nói vậy là có ý gì.
“Đã giải quyết xong chuyện cho Hiểu Tinh một trăm hai mươi tỷ, Lục Oánh dùng tiền riêng cho anh mượn một trăm hai mươi tỷ đó, đã gửi tiền vào tài khoảng của anh rồi.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
“Bà ta cho anh mượn một trăm hai mươi tỷ?” Lý Vũ Hân trợn to hai mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Bà ấy đối xử với anh tốt thật, em nghĩ trên đời này không có bao nhiêu bạn bè có thể đồng ý cho mượn một trăm hai mươi tỷ một cách tùy ý đến thế.”
“Ừ, bà ấy đúng là không tệ, anh xem trong mấy ngày sao, chọn ngày nào đó đến thành phố Y, đưa một trăm hai mươi tỷ này cho người đầu tư, lấy được sự thông cảm của bọn họ, sau đó lại thực hiện một chút quy trình, tranh thủ bảo lãnh ba của Hiểu Tinh ra khỏi trại tạm giam.”
“Hiểu Tinh biết được chuyện này chắc sẽ rất vui, anh nói cho cô ấy chưa?”
“Chưa, chờ lát nữa anh gọi điện thoại cho cô ấy.”
“Vậy còn chuyện góp vốn thì sao? Lục Oánh không đồng ý hả?” Lý Vũ Hân hỏi tiếp.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, sau đó nói: “Anh đã đưa tất cả hồ sơ chúng ta làm cho Lục Oánh, cũng nói rõ ý của chúng ta, Lục Oánh xem rất nghiêm túc, hơn nữa còn xem rất cẩn thận, xem suốt cả buổi sáng, nhưng cuối cùng bà ta lại nói bà ta không có hứng thú với công ty thực phẩm này của chúng ta.
Bà nói nói công ty thực phẩm của chúng ta đúng là rất tốt, dựa theo kế hoạch của chúng ta là có thể phát triển mạnh mẽ, nếu như đầu tư thì cũng sẽ có được lợi nhuận khả quan, nhưng bà ta lại không có hứng thú với công ty thực phẩm của chúng ta. Theo như lời bà ta nói thì công ty thực phẩm của chúng ta quá nhỏ, bà ta không có hứng thú với những đầu tư nhỏ, bà ta khinh thường chút lợi nhuận nhỏ nhoi đó, hơn nữa bà ta cũng nói, phương hướng phát triển của tập đoàn Đại Đường của bà ta không nằm ở phương diện thực phẩm và ăn uống, ngoài ra, ngành ăn uống và thực phẩm cũng không có bất cứ tác dụng củng cố và bổ sung gì cho chuỗi sản nghiệp của tập đoàn Đại Đường, cho nên tập đoàn Đại Đương không thể nào lựa chọn đầu tư cho một công ty thực phẩm.”
Lý Vũ Hân nghe xong im lặng một lúc, gật đầu nói: “Đúng vậy, bà ta nói rất có lý, lúc trước em thật sự không nghĩ đến việc này, em cũng không hiểu quá nhiều về tập đoàn Đại Đường. Thôi bỏ đi, cùng lắm thì chúng ta tiếp tục phương án thứ hai, chỉ tốn thêm một chút thời gian mà thôi, quan trọng là bà ta cho anh mượn một trăm hai mươi tỷ, hiện tại giải quyết chuyện này giúp Hiểu Tinh mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Tuy Lục Oánh không có hứng thú với kế hoạch góp vốn vào công ty thực phẩm của chúng ta, nhưng bà ta lại cho anh một kế hoạch khác.”
“Cái gì?”
“Bà ta muốn thu mua công ty bảo vệ của chúng ta.”
“Thu mua công ty bảo vệ?” Vẻ mặt của Lý Vũ Hân giống hệt như vẻ mặt của Diệp Lăng Thiên khi nghe Lục Oánh nói chuyện này.
“Đúng, là thật, anh cũng hoảng sợ giống hệt như em.”
“Vì sao? Vì sao bà ta muốn thu mua công ty bảo vệ, theo lý mà nói thì tiềm lực phát triển của công ty thực phẩm lớn hơn công ty bảo vệ rất nhiều mà, bà ta không có lý nào lại bỏ công ty thực phẩm đi lựa chọn công ty bảo vệ thua kém công ty thực phẩm về mọi mặt được, nói thật, em thật sự không hiểu nổi.” Lý Vũ Hân nói với vẻ mặt khó hiểu.
“Bà ta đã giải thích vấn đề này cho anh, dựa theo lời bà ta thì sản nghiệp trụ cột của tập đoàn Đại Đường là khai thác địa ốc, có một lượng lớn nghiệp vụ địa ốc khắp cả nước, trải rộng khắp đất nước, ngành địa ốc là ngành quan trọng nhất của tập đoàn Đại Đường, tất cả chuỗi sản nghiệp của bọn họ đều được tiến hành xung quanh lĩnh vực này.
Lúc trrước công ty bất động sản của tập đoàn Đại Đường có công ty bảo vệ riêng, bọn họ cũng tốn rất nhiều tiền bạc cho lĩnh vực này, đầu tư số vốn lớn, sau đó lại bởi vì chủ sản nghiệp có yêu cầu ngày một cao, mà tập đoàn Đại Đường lại đi theo lối cao cấp, cho nên khách hàng cũng yêu cầu việc phục vụ địa ốc bất động sản ngày càng cao, mà an ninh là một trong những khâu quan trọng nhất, cho nên bọn họ tốn rất nhiều tiền để xây dựng dịch vụ an ninh, nhưng cuối cùng họ lại thất bại, công ty bảo vệ mà họ dùng rất nhiều tiền của để xây dựng lại cung cấp dịch vụ không đạt được yêu cầu, làm rất nhiều chủ sở hữu khó chịu, ảnh hưởng lớn đến danh dự của tập đoàn Đại Đường.
Cho nên bây giờ tập đoàn Đại Đường chuẩn bị đầu tư lớn vào lĩnh vực công ty bảo vệ, xây dựng dịch vụ an ninh có thể thỏa mãn lý niệm khu chung cư cao cấp của tập đoàn Đại Đường bọn họ. Bà ta thông qua hồ sơ của chúng ta và gọi điện thoại dò hỏi công ty bất động sản hợp tác cùng chúng ta để tìm hiểu về công ty bảo vệ, bà ta rất hài lòng về công ty bảo vệ của chúng ta, cho nên mới có suy nghĩ muốn thu mua công ty bảo vệ cuar chúng ta, hơn nữa anh cũng nhận ra, bà ta cực kỳ muốn thu mua nó, bà ta đang muốn hoàn thành kế hoạch này một cách nhanh nhất có thể. Bà ta đã đưa ra điều kiện như trúng vé số cho anh.” Diệp Lăng Thiên từ tốn nói cho Lý Vũ Hân.
“Điều kiện gì?”
“Bà ta nói bà ta đồng ý trả một nghìn năm trăm tỷ thu mua toàn bộ cổ phần công ty bảo vệ của anh, sau đó sẽ đầu tư vào công ty bảo vệ số vốn hơn sáu nghìn tỷ, còn cho anh 10% cổ phần để anh tiếp tục giữ vị trí tổng giám đốc công ty bảo vệ, đây là điều kiện bà ta cho anh.”
Nghe Diệp Lăng Thiên nói xong, mắt Lý Vũ Hân gần như đã dại ra, một lúc lâu sau mới nói: “Bà... bà ta điên rồi sao? Cho điều kiện tốt như thế?”
“Lúc đầu anh cũng không hiểu, sau đó anh suy nghĩ cẩn thận lại, thật ra cũng dễ hiểu thôi. Dựa theo số liệu phân tích của bọn họ, trong tất cả các bất động sản của tập đoàn Đại Đường, chủ sở hữu hài lòng về phục vụ an ninh nhất chính là dự án hợp tác với công ty bảo vệ của chúng ta, còn những chủ sở hữu khác đều không quá hài lòng, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của tập đoàn Đại Đường. Đối với một tập đoàn lớn như tập đoàn Đại Đường, có đôi khi danh dự còn quan trọng hơn tiền bạc.
Mà việc thu mua luôn công ty bảo vệ của chúng ta, tuy mặt ngoài là bà ta chịu lỗ, nhưng thật ra bà ta đã lời, phải biết là, thu mua luôn thì tiết kiệm được bao nhiêu thời gian so với tự xây dựng chứ? Hơn nữa càng tiết kiệm được nhiều tài chính hơn, dựa theo những gì bà ta nói, bọn họ định bỏ ra mười lăm nghìn tỷ để xây dựng một công ty bảo vệ, mà thu mua của chúng ta thì cộng lại cũng chưa đến chín nghìn tỷ. Ngoài ra, bà ta cũng không tin chắc là có thể bọn họ có thể xây dựng một công ty bảo vệ có tiêu chuẩn như công ty bảo vệ của chúng ta, thậm chí còn rất nghi ngờ về điều này. Cho nên nếu như thế, bà ta cho chúng ta điều kiện cao như thế cũng không có gì là lạ.” Diệp Lăng Thiên từ từ phân tích.
Lý Vũ Hân nghe xong, gật đầu nói: “Nói vậy cũng đúng, trong lĩnh vực thương nghiệp, giá trị chưa bao giờ có một tiêu chuẩn thống nhất cả. Đối với người khác mà nói, có lẽ công ty bảo vệ của chúng ta chỉ đáng giá hơn ba trăm tỷ, nhưng đối với tập đoàn Đại Đường mà nói, giá trị của công ty bảo vệ chúng ta chắc chắn đã hơn xa sáu nghìn tỷ. Nếu nói như thế, giá này cũng không quá cao, anh đã đồng ý chưa?”
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: “Không, anh không đồng ý.”
“Điều kiện tốt như thế sao anh lại không đồng ý? Anh phải biết rằng tổng giá trị của công ty bảo vệ cũng mới hơn ba trăm tỷ, mà tập đoàn Đại Đường lại cho anh đến một nghìn năm trăm tỷ, ngoài ra còn cho anh 10% cổ phần sau khi đã đổ vốn đầu tư vào, hơn nữa anh vẫn giữ chức vị tổng giám đốc của công ty bảo vệ, đồng nghĩa với việc công ty bảo vệ vẫn nằm trong tay anh, điều kiện tốt như thế sao anh lại không đồng ý?
Anh phải biết, nếu có một nghìn năm trăm tỷ này thì công ty thực phẩm của chúng ta sẽ phát triển nhanh chóng, có tài chính sung túc, em có thể bảo đảm trong vòng mười năm công ty thực phảm sẽ có nguồn vốn hơn ba nghìn tỷ. Ngoài ra cũng có rất nhiều lợi ích cho công ty ăn uống của chúng ta, chỉ cần có tiền là có thể phát triển nhanh chóng.
Giá trị của việc thu mua toàn bộ không chỉ đơn giản là một nghìn năm trăm tỷ và 10% cổ phần thôi, nếu tính lại, có lẽ ít nhất cũng phải ba bốn mươi nghìn tỷ. Cuộc mua bán thế này rất hiếm gặp, ngoài ra, chỉ cần bán công ty bảo vệ đi, là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề của chúng ta ngay lúc này.” Lý Vũ Hân từ từ nói.
“Anh cũng hiểu được những chuyện này, anh đã nghĩ chuyện này suốt một ngày, nếu nhìn từ góc độ lý tính, không bán chính là thằng ngu, nhưng anh cũng có lý do để không đồng ý ngay lập tức, đầu tiên, tuy công ty này thuộc sở hữu của một mình anh, nhưng trên thực tế, lúc thành lập công ty này cũng không phải chỉ có một mình anh thành lập, anh thành lập vì em, tài chính đăng ký của công ty này cũng toàn là tiền của ba em, tất cả, ở một trình độ nào đó, thật ra công ty này là của em, bán hay không thì anh vẫn cần hỏi ý em.
Thứ hai, công ty này do một tay anh xây dựng lên, từng chút từng chút một đều do đích thân anh gây dựng, nhân viên ở đây đều là anh em của anh, cứ như vậy bán đi thì về mặt tình cảm anh vẫn không chấp nhận nổi.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
“Lăng Thiên, em biết anh là người rất để ý đến tình cảm, nhưng làm ăn là làm ăn, nếu lẫn lộn chuyện làm ăn và tình cảm thì không còn cách nào tiếp tục làm ăn được nữa, anh cũng hiểu đạo lý này mà.
Không nói đến bây giờ công ty của chúng ta đang gặp khó khăn, chúng ta nhất định phải lấy được cơ hội này, chỉ nói đến so sánh giữa hai bên, anh tự nói xem, ở trong tay chúng ta thì công ty bảo vệ có tiềm lực phát triển lớn hơn hay công ty thực phẩm có tiềm lực phát triển lớn hơn?
Thật ra đáp án không cần nói cũng biết, bỏ tốt giữ xe là chuyện rất bình thường. Nói cho anh biết, anh muốn hỏi ý kiến của em, ý kiến của em rất rõ ràng, em ủng hộ việc thu mua. Thứ hai, anh nói về mặt tình cảm anh không thể chấp nhận được, thật ra em cũng không chấp nhận nổi, có lẽ công ty bảo vệ còn có ý nghĩa đối với em hơn anh nữa, dù sao nó cũng được thành lập bằng số tài sản cuối cùng của ba em, đối với em mà nói, đây cũng là di sản cuối cùng của ba, nhưng ngay tiết học đầu tiên của bộ môn quản lý kinh doanh, giảng viên đã nói với em, là một người quản lý, việc đầu tiên phải làm được đó chính là công ty phân minh, không được để tình cảm cá nhân vào việc quản lý công ty, nếu không làm được chuyện này thì không phải là một người quản lý đủ tư cách.
Cho dù nhìn từ góc độ tình cảm thì sau khi được tập đoàn Đại Đường thu mua công ty bảo vệ cũng sẽ phát triển mạnh hơn so với ở trong tay chúng ta, tập đoàn Đại Đường có thực lực, có thể cho các anh em trong công ty bảo vệ có nhiều sân khấu phát triển hơn, mà những thứ này chúng ta không thể cho họ được. Cuối cùng, không phải Lục Oánh đã nói rồi sao?
Anh vẫn là tổng giám đốc của công ty bảo vệ, công ty bảo vệ vẫn do anh quản lý, chỉ cần có anh ở đó là anh có thể bảo đảm được lợi ích của các anh em, đúng không?” Lý Vũ Hân từ từ khuyên Diệp Lăng Thiên. Lý Vũ Hân là một người quản lý rất lý tính, cũng là một người quản lý đủ tư cách và cực kỳ tài giỏi, ngược lại, Diệp Lăng Thiên có vẻ hơi tình cảm, anh quá để ý đến tình cảm.
“Thật ra anh cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi, quan trọng nhất là quay về hỏi ý kiến của em, thật ra anh đã có câu trả lời từ lâu rồi. Không nói đến những lý do lúc nãy, chỉ cần một điều đã làm anh nhất định phải làm thế, Lục Oánh giúp anh rất nhiều chuyện, mà bây giờ, tập đoàn Đại Đường thật sự cần một công ty bảo vệ, thông qua ánh mắt của bà ta, anh có thể thấy được bà ta đang rất cần, cho nên anh nhất định phải giúp bà ta việc này, anh đã đưa ra câu trả lời từ lâu rồi. Nói thật, anh vẫn không nỡ.
Đương nhiên, anh cũng không phải là một người không lý tính, anh vẫn phân biệt được phải trái. Nếu ý kiến của em cũng là bán, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi. Anh sẽ trả lời với Lục Oánh. Nhưng sau đó tập đoàn Đại Đường sẽ có người chuyên môn bàn bạc chuyện này với chúng ta, anh giao chuyện này cho em, cụ thể đàm phán như thế nào, có yêu cầu điều kiện gì đều do em toàn quyền phụ trách, anh sẽ không tham dự trực tiếp.” Diệp Lăng Thiên cười cười nói.
Đúng như những gì anh nói, anh không phải là một người không lý tính, nếu anh thật sự không lý tính thì làm sao lên chiến trường thực hiện nhiệm vụ được? Nếu nhìn thấy chiến hữu bên cạnh anh lần lượt ngã xuống ngay trước mặt, nói thật, anh cũng chỉ có chút không nỡ mà thôi.
“Được, em sẽ nghiên cứu việc này cẩn thận. Nhưng nếu cứ như vậy tiếp thì sẽ có một vấn đề khác, kế hoạch thành lập công ty tập đoàn của chúng ta sẽ thất bại, dù sao cũng đã bán công ty bảo vệ đi rồi.”
“Tạm thời giải quyết tốt chuyện công ty bảo vệ đi, sau khi giải quyết xong chúng ta lại bàn những chuyện này sau, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, cũng nhất định phải thành lập công ty tập đoàn, nếu không trên phương diện quản lý sẽ rất phiền phức. Lúc em bàn chuyện thu mua với tạp đoàn Đại Đường thì anh có một yêu cầu, là phải đảm bảo chức vị của tất cả nhân viên làm việc, cũng phải bảo đảm bọn họ có được thu nhập không thua kém gì lúc này, chuyện này nhất định phải đồng ý, nếu không đồng ý thì anh không bán nữa.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nói.
Lý Vũ Hân lại hơi kinh ngạc lần nữa, nhưng cũng không nói gì, cô biết rõ Diệp Lăng Thiên là người như thế nào, cho nên Diệp Lăng Thiên nói ra những lời như thế cô cũng không thấy có gì lạ.
“Em biết phải làm như thế nào.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Được rồi, em thấy anh hơi mệt rồi, nếu không anh nghỉ ngơi chút đi.” Lý Vũ Hân quan tâm nói.
“Không sao, cũng không mệt gì. Anh giao toàn bộ chuyện này cho em, sau này anh sẽ không quan tâm nữa. Như vậy đi, em gọi mấy người Vương Lực và Lưu Thượng Vinh vào phòng họp nhỏ đi, anh nghe bọn họ báo cáo về tình hình làm việc gần đây của công ty thực phẩm!” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nói.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên lập tức ngồi máy bay đến thành phố Y, mấy ngày gần đây, anh gần như đều ở trên không trung bay tới bay lui mọi nơi, đầu tiên là từ Đông Hải bay đến thành phố Y, sau đó lại từ thành phố Y bay về Đông Hải, sau đó lại từ Đông Hải đến sân bay Hong Kong, rồi lại từ sân bay Hong Kong đến Đông Hải, bây giờ lại từ Đông Hải đến thành phố Y.
Bình luận facebook