Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 728: Nhiệm Vụ Bí Mật (6)
“Lần sau em sẽ chú ý một chút, lần này anh ăn chút đồ này đi mà, có được không.” Diệp Sương ngượng ngùng làm nũng với Diệp Lăng Thiên, sau đó Diệp Sương lại nhìn Diệp Lăng Thiên, một bộ dạng như là muốn nói rồi lại thôi.
“Anh, em muốn xin anh một chuyện.”
“Có chuyện gì thì cứ nói đi, từ khi nào mà em trở nên nhăn nhăn nhó nhó như vậy.”
“Anh, anh... em... muốn... chuyển qua đó sống cùng với anh Tuấn Lương.” Diệp Sương vừa mới nói xong thì mặt lại đỏ lên.
Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời này thì cũng mở to mắt, anh không ngờ tới là Diệp Sương sẽ nói ra lời như vậy.
“Anh, anh tuyệt đối đừng có hiểu lầm nha, em... em chuyển qua đó sống cùng anh ấy cũng là mỗi người một phòng mà. Em muốn chuyển qua đó là bởi vì anh Tuấn Lương không biết chăm sóc cho bản thân mình, anh có biết không, một ngày anh ấy ăn cơm, hoặc là đi theo mấy anh em trong công ty bảo vệ uống rượu hoặc là một mình ở nhà ăn mì ăn liền, quần áo thì ném lung tung cũng không giặt, trong phòng rối loạn hết cả lên, em muốn đến đó ở để chăm sóc cho anh ấy, với lại anh ấy cũng mua rất nhiều sách, có một vài thứ xem không hiểu thì phải hỏi em, mỗi lần đều muốn đến đón em, em nghĩ em trực tiếp qua đó ở, hai người cũng có thể cùng nhau học tập.
Còn nữa, bọn em cũng đang chuẩn bị tháng sau sẽ về quê gặp ba mẹ anh ấy, sau khi trở về thì hai người trong em sẽ đến ở với nhau, em nghĩ hai đứa bọn em là sống thử với nhau, có đúng không? Anh, có được không anh?” Diệp Sương cầu xin nhìn Diệp Lăng Thiên.
Nói thật thì sau khi nghe Diệp Sương nói xong, trong lòng của Diệp Lăng Thiên cảm thấy không thoải mái, anh có thể nghe ra được từ trong lời nói của Diệp Sương, hiện tại trong lòng của Diệp Sương đều suy nghĩ cho Trần Tuấn Lương mà không có người anh trai này, nếu như nói Diệp Lăng Thiên không ghen tỵ thì không có khả năng.
“Đây là chuyện giữa hai đứa bọn em, hai đứa bọn em đều là người trưởng thành rồi, nên làm như thế nào thì bọn em cứ làm chủ đi, em có thể qua đó ở, nhưng mà có mấy điểm em phải đồng ý với anh. Đầu tiên, không thể mang thai, ít nhất là trước khi kết hôn không thể mang thai, tiếp theo đã quyết định ở cùng nhau thì bọn em nhất định phải hướng tới con đường kết hôn, cho nên tự mình nghĩ kỹ rồi quyết định có nên ở hay là không.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Anh nói gì vậy.” Diệp Sương bị Diệp Lăng Thiên nói làm cho xấu hổ, nhưng mà vẫn cười nói: “Anh, cảm ơn anh, anh thật sự rất tốt.”
“Cảm ơn anh làm cái gì, em là người trưởng thành rồi, muốn sống như thế nào, muốn cuộc sống ra sao đều là chuyện của em, anh có thể giúp em thì sẽ cố gắng giúp bọn em, nhưng mà anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của bọn em. Anh đồng ý với em cũng là bởi vì Trần Tuấn Lương là anh em do một tay anh dẫn dắt, anh cũng hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của cậu ấy, cũng yên tâm cho em đi theo cậu ấy, nếu như là người khác, nói thật anh sẽ không đồng ý với yêu cầu này của em đâu. Em chuẩn bị lúc nào sẽ chuyển đến đó?” Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói.
“Ngày mai, anh thấy có được không, nếu không thì ngày mốt.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên vừa buồn cười vừa tức giận, lắc đầu nói: “Tùy em thôi, ngày nào cũng được, cậu ta ở đâu, có chỗ ở chưa?”
“Anh ấy thuê một căn nhà không lớn, một phòng ngủ và một phòng khách, nói là nếu như anh đồng ý cho em chuyển qua đó ở thì anh ấy sẽ đổi một căn nhà lớn hơn. Anh, còn có một chuyện em muốn xin anh.”
“Em cứ nói hết một lần luôn đi.”
“Chính là... chính là... anh có thể đừng ép chúng em kết hôn sớm như vậy được không, cho chúng em chút thời gian nữa đi.”
“Tại sao?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày, anh không vui cho lắm.
“Anh đừng có giận mà, bọn em không có ý gì khác đâu, chỉ là... chỉ là... em không muốn phải tạo áp lực lớn cho anh ấy, gần đây anh ấy vẫn luôn đang tính toán chuyện mua nhà cửa, em nghe anh ấy gọi điện thoại cho ba mẹ của anh ấy đều là nói chuyện này.
Nhưng mà anh cũng biết rồi đó, anh ấy không có tiền, anh ấy đã nói với em là trong thẻ của anh ấy có tổng cộng một tỷ năm trăm triệu, ba mẹ của anh ấy có thể chu cấp cho anh ấy hơn ba trăm triệu, số tiền nhỏ như vậy còn không đủ để trả nợ huống hồ chi là mua nhà, bây giờ giá nhà ở Đông Hải càng ngày càng tăng, em thấy là chuyện này đã mang đến áp lực rất lớn cho anh ấy.”
“Em chưa từng nói chuyện muốn anh ấy mua nhà, hơn nữa chỉ cần anh ấy làm tốt, qua một năm hai năm đối với anh ấy mà nói mua nhà cũng chẳng phải là chuyện gì khó.”
“Nhưng mà anh ấy lại muốn mua nhà, anh ấy muốn cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh, đây là những gì anh đã nói.”
“Cái thằng nhóc này não tàn thiệt chứ, em nói với cậu ta không cần phải quan tâm đến chuyện nhà ở, đến lúc đó anh sẽ mua cho bọn em một căn nhà nhỏ là được rồi, kết hôn thì phải nhất định nhanh chóng kết hôn, chờ sau khi em tốt nghiệp thì kết hôn luôn, đừng đến lúc đó em lại y như anh trai của mình, hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn sống một mình.”
“Em cũng đã nói thẳng với anh ấy là không cần phải mua nhà, cùng lắm thì thuê nhà ở cả đời, nhưng mà anh ấy lại không chịu, hơn nữa em hiểu rõ tính cách của anh ấy chắc chắn là anh ấy sẽ không đồng ý để anh mua nhà cho anh ấy đâu. Cho nên em nghĩ là có thể chờ thêm một hai năm nữa rồi hẵng kết hôn, đợi đến khi có thể mua được nhà rồi kết hôn, dù sao thì tuổi của em cũng không lớn, hai mươi lăm tuổi kết hôn cũng không phải là đúng lúc lắm à.”
Diệp Lăng Thiên nghe thấy cái này thì nhíu mày, thật ra anh có thể hiểu tâm lý của Trần Tuấn Lương, bởi vì tính cách của anh với Trần Tuấn Lương cũng giống nhau, đều là những người có lòng tự tôn rất mạnh. Diệp Lăng Thiên để đũa xuống rồi lại hút thuốc, sau đó anh nói: “Diệp Sương, anh trai của em chỉ có một mình em gái là em thôi, chỉ cần anh có, anh đồng ý cho em.
Chuyện kết hôn của em và Trần Tuấn Lương, thật ra thì anh cũng đã tính toán rồi, suy nghĩ ban đầu của anh là sau khi bọn em kết hôn thì anh sẽ mua một căn nhà nhỏ cho bọn em, sau đó bao gồm cả việc trang trí nhà ở đồ dùng trong nhà gì đó anh cũng sẽ chi trả, mặt khác anh sẽ mua cho em một chiếc xe, đây chính là trách nhiệm của người làm anh.
Về phần sau khi kết hôn sống như thế nào thì phải dựa vào sự cố gắng của hai đứa rồi, mặc dù anh có thể cho bọn em nhưng mà anh cũng không hi vọng là hai đứa có suy nghĩ ỷ lại, nhưng mà lúc nãy em đã nói cho anh biết những thứ này thì anh mới ý thức được vấn đề, đúng là anh không cân nhắc đến suy nghĩ của Trần Tuấn Lương.
Như vậy đi, em cứ nói với Trần Tuấn Lương là dù sao đi nữa thì chuyện kết hôn không thể bị kéo dài, về phần nhà ở, đến lúc đó hai đứa bọn em kết hôn xong thì cứ ở đây, căn nhà này anh để lại cho em, anh cho người mua một căn nhà khác ở bên ngoài, đến lúc đó anh ra ngoài ở, về phần sau khi kết hôn hai đứa bọn em có muốn đổi một căn nhà tốt hơn, lớn hơn thì đó chính là chuyện giữa hai đứa. Nói như vậy thì cậu ta cũng có thể hiểu được, anh cũng không gây áp lực gì cho cậu ta, thật sự không được nữa, thế thì căn nhà này cứ coi như là của anh, anh bán cho cậu ta, đợi đến lúc cậu ta có tiền rồi thì trả tiền nhà cho anh là được.”
“Anh, anh thật sự mua nhà ở bên ngoài hả?” Diệp Sương kinh ngạc.
“Chưa mua, nhưng mà hiện tại anh chuẩn bị mua, anh cũng không thể ép Trần Tuấn Lương đi nhảy lầu được. Nói thật thì anh hiểu cảm giác của Trần Tuấn Lương, em tìm thời gian đi, bọn em cũng đừng có đi thuê nhà ở, căn nhà này sẽ để lại cho hai đứa, anh ra ngoài mua một căn nhà ở là được, tiền thuê nhà cũng không rẻ với lại cũng không thuận tiện bằng nhà mình.” Diệp Lăng Thiên cười nói, coi như là anh cũng là dụng tâm lương khổ rồi.
“Anh, em muốn xin anh một chuyện.”
“Có chuyện gì thì cứ nói đi, từ khi nào mà em trở nên nhăn nhăn nhó nhó như vậy.”
“Anh, anh... em... muốn... chuyển qua đó sống cùng với anh Tuấn Lương.” Diệp Sương vừa mới nói xong thì mặt lại đỏ lên.
Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời này thì cũng mở to mắt, anh không ngờ tới là Diệp Sương sẽ nói ra lời như vậy.
“Anh, anh tuyệt đối đừng có hiểu lầm nha, em... em chuyển qua đó sống cùng anh ấy cũng là mỗi người một phòng mà. Em muốn chuyển qua đó là bởi vì anh Tuấn Lương không biết chăm sóc cho bản thân mình, anh có biết không, một ngày anh ấy ăn cơm, hoặc là đi theo mấy anh em trong công ty bảo vệ uống rượu hoặc là một mình ở nhà ăn mì ăn liền, quần áo thì ném lung tung cũng không giặt, trong phòng rối loạn hết cả lên, em muốn đến đó ở để chăm sóc cho anh ấy, với lại anh ấy cũng mua rất nhiều sách, có một vài thứ xem không hiểu thì phải hỏi em, mỗi lần đều muốn đến đón em, em nghĩ em trực tiếp qua đó ở, hai người cũng có thể cùng nhau học tập.
Còn nữa, bọn em cũng đang chuẩn bị tháng sau sẽ về quê gặp ba mẹ anh ấy, sau khi trở về thì hai người trong em sẽ đến ở với nhau, em nghĩ hai đứa bọn em là sống thử với nhau, có đúng không? Anh, có được không anh?” Diệp Sương cầu xin nhìn Diệp Lăng Thiên.
Nói thật thì sau khi nghe Diệp Sương nói xong, trong lòng của Diệp Lăng Thiên cảm thấy không thoải mái, anh có thể nghe ra được từ trong lời nói của Diệp Sương, hiện tại trong lòng của Diệp Sương đều suy nghĩ cho Trần Tuấn Lương mà không có người anh trai này, nếu như nói Diệp Lăng Thiên không ghen tỵ thì không có khả năng.
“Đây là chuyện giữa hai đứa bọn em, hai đứa bọn em đều là người trưởng thành rồi, nên làm như thế nào thì bọn em cứ làm chủ đi, em có thể qua đó ở, nhưng mà có mấy điểm em phải đồng ý với anh. Đầu tiên, không thể mang thai, ít nhất là trước khi kết hôn không thể mang thai, tiếp theo đã quyết định ở cùng nhau thì bọn em nhất định phải hướng tới con đường kết hôn, cho nên tự mình nghĩ kỹ rồi quyết định có nên ở hay là không.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Anh nói gì vậy.” Diệp Sương bị Diệp Lăng Thiên nói làm cho xấu hổ, nhưng mà vẫn cười nói: “Anh, cảm ơn anh, anh thật sự rất tốt.”
“Cảm ơn anh làm cái gì, em là người trưởng thành rồi, muốn sống như thế nào, muốn cuộc sống ra sao đều là chuyện của em, anh có thể giúp em thì sẽ cố gắng giúp bọn em, nhưng mà anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của bọn em. Anh đồng ý với em cũng là bởi vì Trần Tuấn Lương là anh em do một tay anh dẫn dắt, anh cũng hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của cậu ấy, cũng yên tâm cho em đi theo cậu ấy, nếu như là người khác, nói thật anh sẽ không đồng ý với yêu cầu này của em đâu. Em chuẩn bị lúc nào sẽ chuyển đến đó?” Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói.
“Ngày mai, anh thấy có được không, nếu không thì ngày mốt.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên vừa buồn cười vừa tức giận, lắc đầu nói: “Tùy em thôi, ngày nào cũng được, cậu ta ở đâu, có chỗ ở chưa?”
“Anh ấy thuê một căn nhà không lớn, một phòng ngủ và một phòng khách, nói là nếu như anh đồng ý cho em chuyển qua đó ở thì anh ấy sẽ đổi một căn nhà lớn hơn. Anh, còn có một chuyện em muốn xin anh.”
“Em cứ nói hết một lần luôn đi.”
“Chính là... chính là... anh có thể đừng ép chúng em kết hôn sớm như vậy được không, cho chúng em chút thời gian nữa đi.”
“Tại sao?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày, anh không vui cho lắm.
“Anh đừng có giận mà, bọn em không có ý gì khác đâu, chỉ là... chỉ là... em không muốn phải tạo áp lực lớn cho anh ấy, gần đây anh ấy vẫn luôn đang tính toán chuyện mua nhà cửa, em nghe anh ấy gọi điện thoại cho ba mẹ của anh ấy đều là nói chuyện này.
Nhưng mà anh cũng biết rồi đó, anh ấy không có tiền, anh ấy đã nói với em là trong thẻ của anh ấy có tổng cộng một tỷ năm trăm triệu, ba mẹ của anh ấy có thể chu cấp cho anh ấy hơn ba trăm triệu, số tiền nhỏ như vậy còn không đủ để trả nợ huống hồ chi là mua nhà, bây giờ giá nhà ở Đông Hải càng ngày càng tăng, em thấy là chuyện này đã mang đến áp lực rất lớn cho anh ấy.”
“Em chưa từng nói chuyện muốn anh ấy mua nhà, hơn nữa chỉ cần anh ấy làm tốt, qua một năm hai năm đối với anh ấy mà nói mua nhà cũng chẳng phải là chuyện gì khó.”
“Nhưng mà anh ấy lại muốn mua nhà, anh ấy muốn cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh, đây là những gì anh đã nói.”
“Cái thằng nhóc này não tàn thiệt chứ, em nói với cậu ta không cần phải quan tâm đến chuyện nhà ở, đến lúc đó anh sẽ mua cho bọn em một căn nhà nhỏ là được rồi, kết hôn thì phải nhất định nhanh chóng kết hôn, chờ sau khi em tốt nghiệp thì kết hôn luôn, đừng đến lúc đó em lại y như anh trai của mình, hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn sống một mình.”
“Em cũng đã nói thẳng với anh ấy là không cần phải mua nhà, cùng lắm thì thuê nhà ở cả đời, nhưng mà anh ấy lại không chịu, hơn nữa em hiểu rõ tính cách của anh ấy chắc chắn là anh ấy sẽ không đồng ý để anh mua nhà cho anh ấy đâu. Cho nên em nghĩ là có thể chờ thêm một hai năm nữa rồi hẵng kết hôn, đợi đến khi có thể mua được nhà rồi kết hôn, dù sao thì tuổi của em cũng không lớn, hai mươi lăm tuổi kết hôn cũng không phải là đúng lúc lắm à.”
Diệp Lăng Thiên nghe thấy cái này thì nhíu mày, thật ra anh có thể hiểu tâm lý của Trần Tuấn Lương, bởi vì tính cách của anh với Trần Tuấn Lương cũng giống nhau, đều là những người có lòng tự tôn rất mạnh. Diệp Lăng Thiên để đũa xuống rồi lại hút thuốc, sau đó anh nói: “Diệp Sương, anh trai của em chỉ có một mình em gái là em thôi, chỉ cần anh có, anh đồng ý cho em.
Chuyện kết hôn của em và Trần Tuấn Lương, thật ra thì anh cũng đã tính toán rồi, suy nghĩ ban đầu của anh là sau khi bọn em kết hôn thì anh sẽ mua một căn nhà nhỏ cho bọn em, sau đó bao gồm cả việc trang trí nhà ở đồ dùng trong nhà gì đó anh cũng sẽ chi trả, mặt khác anh sẽ mua cho em một chiếc xe, đây chính là trách nhiệm của người làm anh.
Về phần sau khi kết hôn sống như thế nào thì phải dựa vào sự cố gắng của hai đứa rồi, mặc dù anh có thể cho bọn em nhưng mà anh cũng không hi vọng là hai đứa có suy nghĩ ỷ lại, nhưng mà lúc nãy em đã nói cho anh biết những thứ này thì anh mới ý thức được vấn đề, đúng là anh không cân nhắc đến suy nghĩ của Trần Tuấn Lương.
Như vậy đi, em cứ nói với Trần Tuấn Lương là dù sao đi nữa thì chuyện kết hôn không thể bị kéo dài, về phần nhà ở, đến lúc đó hai đứa bọn em kết hôn xong thì cứ ở đây, căn nhà này anh để lại cho em, anh cho người mua một căn nhà khác ở bên ngoài, đến lúc đó anh ra ngoài ở, về phần sau khi kết hôn hai đứa bọn em có muốn đổi một căn nhà tốt hơn, lớn hơn thì đó chính là chuyện giữa hai đứa. Nói như vậy thì cậu ta cũng có thể hiểu được, anh cũng không gây áp lực gì cho cậu ta, thật sự không được nữa, thế thì căn nhà này cứ coi như là của anh, anh bán cho cậu ta, đợi đến lúc cậu ta có tiền rồi thì trả tiền nhà cho anh là được.”
“Anh, anh thật sự mua nhà ở bên ngoài hả?” Diệp Sương kinh ngạc.
“Chưa mua, nhưng mà hiện tại anh chuẩn bị mua, anh cũng không thể ép Trần Tuấn Lương đi nhảy lầu được. Nói thật thì anh hiểu cảm giác của Trần Tuấn Lương, em tìm thời gian đi, bọn em cũng đừng có đi thuê nhà ở, căn nhà này sẽ để lại cho hai đứa, anh ra ngoài mua một căn nhà ở là được, tiền thuê nhà cũng không rẻ với lại cũng không thuận tiện bằng nhà mình.” Diệp Lăng Thiên cười nói, coi như là anh cũng là dụng tâm lương khổ rồi.
Bình luận facebook