Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 823: Em Muốn Có Một Đứa Con (3)
“Xong hết chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Vâng, tôi đã làm theo dặn dò của cậu rồi. Đây là thẻ của cậu.” Lưu Thượng Vinh gật đầu, đưa thẻ cho Diệp Lăng Thiên.
“Được rồi, lái xe đi, về công ty.” Diệp Lăng Thiên nói với tài xế.
“Sếp Diệp, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.” Lưu Thượng Vinh đã nhịn rất lâu rồi, cuối cùng vẫn không kìm được.
“Ông muốn hỏi tại sao rõ ràng tôi là người khiến Văn Vũ, thậm chí là cả nhà họ Văn đi tới bước đường này, nhưng bây giờ tôi lại rộng lòng từ bi với Văn Vũ như vậy phải không?” Diệp Lăng Thiên châm thuốc, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, tôi vẫn không hiểu nổi điều này. Bây giờ cậu ta đã điên rồi, cậu cứ để cậu ta tự sinh tự diệt là được, việc gì phải bận tâm đến cậu ta?” Lưu Thượng Vinh gật đầu.
“Tôi có nguyên tắc làm người của mình, tôi sẽ không dễ dàng kết thù với ai, với Văn Vũ cũng vậy. Thật ra lúc đầu tôi không quen biết cậu ta, chứ đừng nói đến việc có thâm cừu đại hận, là cậu ta hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của tôi, ông cũng biết rõ những chi tiết này. Cậu ta giẫm lên điểm giới hạn của tôi thì sẽ là kẻ thù của tôi.
Nguyên tắc của tôi là ông đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đối xử với ông tốt lại gấp mười, nếu ông chạm đến điểm giưới hạn của tôi thì tôi sẽ đáp trả gấp mười. Văn Vũ đã giẫm lên điểm giới hạn của tôi nên mới có kết cục ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ cậu ta điên rồi, nhà họ Văn cũng coi như đã diệt vong, tôi đã báo được thù, cậu ta cũng đã nhận trừng phạt gấp mười cho hành vi của mình. Bây giờ trong mắt tôi, cậu ta chỉ là bệnh nhân tâm thần, một kẻ điên, tôi sẽ không trở thành kẻ thù của một kẻ điên.
Làm người không cần phải dồn nhau vào chỗ chết. Cậu ta đã có kết cục này rồi thì để cậu ta ở đây sống nốt cuộc đời còn lại đi, tôi không muốn một ngày nào đó thấy xác cậu ta trên đường.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm trả lời.
Lưu Thượng Vinh nghe xong thì gật đầu, ông ta vẫn không thể hiểu được logic kỳ lạ của Diệp Lăng Thiên.
“Sáng thứ bảy tôi đã hẹn thư ký của bí thư Liễu và vài lãnh đạo của sở công thương thành phố và sở vệ sinh đi đánh golf, cấp bậc tương đối cao, ông tự sắp xếp nhé, buổi trưa có thể sẽ cùng nhau đi ăn. Chuyện này ông sắp xếp đi, đừng để xảy ra sai sót. Đúng rồi, khi nào về công ty ông đích thân đi thông báo với sếp Lý, hỏi xem sáng mai cô ấy có rảnh không, nếu rảnh thì bảo cô ấy đi cùng tôi.” Diệp Lăng Thiên dặn dò.
“Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay.” Lưu Thượng Vinh đáp.
Diệp Lăng Thiên không nói gì nữa, không lâu sau Lưu Thượng Vinh lại lên tiếng: “Sếp Diệp, tôi có kế hoạch này không biết có khả thi không.”
“Ông nói đi, chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Bây giờ Văn Bân Tường đã vào tù rồi, tôi cũng đã nghe ngóng, ông ta có rất nhiều vấn đề, mà một số vấn đề rất nghiêm trọng, ít nhất cũng phải chịu mười mấy năm tù, Văn Vũ thì bị điên, bây giờ nhà họ Văn chỉ còn lại vợ và đứa con trai nhỏ của Văn Bân Tường.
Vợ ông ta chỉ là gái vũ trường, không hiểu chuyện gì, đám người trong công ty thì chẳng có người nào tốt, vậy nên tôi nghĩ chắc chắn những người trong công ty nhà họ Văn sẽ làm loạn lên, thực ra thì bây giờ cũng đã loạn lắm rồi. Tôi thấy đây là cơ cội tốt của chúng ta.
Tôi vẫn có mối quan hệ khá tốt ở nhà họ Văn, cũng biết rất rõ những mối quan hệ trong đó. Với mối quan hệ và thực lực hiện tại của cậu, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể đến công ty nhà họ Văn vào lúc này. Không nói toàn bộ công ty nhà họ Văn, ít nhất chúng ta cũng có thể kiếm được một khoản lớn.” Lưu Thượng Vinh nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Tôi sẽ không ức hiếp trẻ mồ côi và góa phụ. Kiếm tiền có rất nhiều cách, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể kiếm được tiền, tôi sẽ không động đến số tiền bất chính này.
Dù là trẻ mồ côi hay góa phụ của nhà họ Văn, hay là những người đi theo Văn Bân Tường làm việc, dù họ có làm loạn thế nào tài sản của nhà họ Văn thuộc về ai cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn can thiệp.
Lưu Thượng Vinh, làm người phải đường đường chính chính, đừng suốt ngày nghĩ cách tìm âm mưu thủ đoạn, có thể thi thoảng dùng tới nhưng không phải lúc nào cũng dùng. Kẻ hay sử dụng âm mưu thủ đoạn không thể làm được việc lớn, cho dù thành công thì cuối cùng cũng không có kết quả tốt, vẫn sẽ chết trong chính âm mưu của mình, Văn Vũ như vậy và Văn Bân Tường cũng thế.
Ông có thể thấy, từ trước đến nay có ai hoàn toàn dựa vào âm mưu quỷ kế mà giữ vững được giang sơn không? Có ai có được kết quả tốt không? Làm người phải ngay thẳng mà đứng dưới ánh mặt trời, những người lúc nào cũng trốn trong bóng tối thì cả đời cũng không được thấy ánh sáng. Đây cũng là lý do tại sao người ngồi trong xe hôm nay là tôi, còn người bị nhốt trong kia là Văn Vũ. Làm người không thể quá mưu mô, ông biết không?”
Lưu Thượng Vinh hơi giật mình, sau đó gật đầu.
Diệp Lăng Thiên không biết ông ta có thật sự hiểu không, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, anh nói tiếp: “Nếu ông muốn kiếm tiền của nhà họ Văn thì tôi không phản đối, đấy là việc riêng của ông, chỉ cần ông có khả năng này là được. Nhưng đừng làm liên luỵ đến công ty, cũng đừng làm liên luỵ đến tôi.”
Diệp Lăng Thiên nói đến công ty nhưng lại không lên lầu, sau khi cùng Lưu Thượng Vinh về tới công ty, anh lái xe của mình về nhà. Anh đỗ xe ở siêu thị gần nhà, mua ít thức ăn rồi cầm về, bắt đầu nấu canh, nấu cháo và chuẩn bị một số món khác.
Lúc Lý Yến lái xe về nhà thì Diệp Lăng Thiên đã nấu cháo xong, canh cũng đã nấu xong, chỉ còn thức ăn là đang làm.
“Ô, sao hôm nay anh về sớm thế? Còn đích thân xuống bếp nữa?” Lý Yến vừa vào nhà đã thấy Diệp Lăng Thiên đang nấu ăn trong bếp nên tò mò hỏi.
“Chiều nay hiếm khi không có việc gì nên anh về sớm nấu ít cháo và canh cho mẹ, dù ở bệnh viện có cơm nhưng không thể ngon bằng cơm nhà. Anh còn làm vài món nữa, lát nữa chúng ta mang đến bệnh viện ăn cùng ba mẹ luôn.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười đáp.
Nghe vậy hốc mắt Lý Yến chợt đỏ lên, cô ôm lất Diệp Lăng Thiên từ phía sau: “Chồng à, sao anh lại tốt như vậy?”
“Ngốc, đây là chuyện anh nên làm mà. Ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, mẹ ở bệnh viện đã nhiều ngày mà anh lại cứ bận rộn, không có thời gian chăm sóc. Hôm nay hiếm lắm mới có ngày rảnh nên tự nấu cơm, hơn nữa có thể vài ngày nữa anh phải đến thành phố Y, bên đó có một số việc cần giải quyết, vậy nên coi như bù đắp đi, nấu một bữa cơm cho ba mẹ rồi cùng nhau ăn tối.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
“Vâng, tôi đã làm theo dặn dò của cậu rồi. Đây là thẻ của cậu.” Lưu Thượng Vinh gật đầu, đưa thẻ cho Diệp Lăng Thiên.
“Được rồi, lái xe đi, về công ty.” Diệp Lăng Thiên nói với tài xế.
“Sếp Diệp, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.” Lưu Thượng Vinh đã nhịn rất lâu rồi, cuối cùng vẫn không kìm được.
“Ông muốn hỏi tại sao rõ ràng tôi là người khiến Văn Vũ, thậm chí là cả nhà họ Văn đi tới bước đường này, nhưng bây giờ tôi lại rộng lòng từ bi với Văn Vũ như vậy phải không?” Diệp Lăng Thiên châm thuốc, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, tôi vẫn không hiểu nổi điều này. Bây giờ cậu ta đã điên rồi, cậu cứ để cậu ta tự sinh tự diệt là được, việc gì phải bận tâm đến cậu ta?” Lưu Thượng Vinh gật đầu.
“Tôi có nguyên tắc làm người của mình, tôi sẽ không dễ dàng kết thù với ai, với Văn Vũ cũng vậy. Thật ra lúc đầu tôi không quen biết cậu ta, chứ đừng nói đến việc có thâm cừu đại hận, là cậu ta hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của tôi, ông cũng biết rõ những chi tiết này. Cậu ta giẫm lên điểm giới hạn của tôi thì sẽ là kẻ thù của tôi.
Nguyên tắc của tôi là ông đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đối xử với ông tốt lại gấp mười, nếu ông chạm đến điểm giưới hạn của tôi thì tôi sẽ đáp trả gấp mười. Văn Vũ đã giẫm lên điểm giới hạn của tôi nên mới có kết cục ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ cậu ta điên rồi, nhà họ Văn cũng coi như đã diệt vong, tôi đã báo được thù, cậu ta cũng đã nhận trừng phạt gấp mười cho hành vi của mình. Bây giờ trong mắt tôi, cậu ta chỉ là bệnh nhân tâm thần, một kẻ điên, tôi sẽ không trở thành kẻ thù của một kẻ điên.
Làm người không cần phải dồn nhau vào chỗ chết. Cậu ta đã có kết cục này rồi thì để cậu ta ở đây sống nốt cuộc đời còn lại đi, tôi không muốn một ngày nào đó thấy xác cậu ta trên đường.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm trả lời.
Lưu Thượng Vinh nghe xong thì gật đầu, ông ta vẫn không thể hiểu được logic kỳ lạ của Diệp Lăng Thiên.
“Sáng thứ bảy tôi đã hẹn thư ký của bí thư Liễu và vài lãnh đạo của sở công thương thành phố và sở vệ sinh đi đánh golf, cấp bậc tương đối cao, ông tự sắp xếp nhé, buổi trưa có thể sẽ cùng nhau đi ăn. Chuyện này ông sắp xếp đi, đừng để xảy ra sai sót. Đúng rồi, khi nào về công ty ông đích thân đi thông báo với sếp Lý, hỏi xem sáng mai cô ấy có rảnh không, nếu rảnh thì bảo cô ấy đi cùng tôi.” Diệp Lăng Thiên dặn dò.
“Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay.” Lưu Thượng Vinh đáp.
Diệp Lăng Thiên không nói gì nữa, không lâu sau Lưu Thượng Vinh lại lên tiếng: “Sếp Diệp, tôi có kế hoạch này không biết có khả thi không.”
“Ông nói đi, chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Bây giờ Văn Bân Tường đã vào tù rồi, tôi cũng đã nghe ngóng, ông ta có rất nhiều vấn đề, mà một số vấn đề rất nghiêm trọng, ít nhất cũng phải chịu mười mấy năm tù, Văn Vũ thì bị điên, bây giờ nhà họ Văn chỉ còn lại vợ và đứa con trai nhỏ của Văn Bân Tường.
Vợ ông ta chỉ là gái vũ trường, không hiểu chuyện gì, đám người trong công ty thì chẳng có người nào tốt, vậy nên tôi nghĩ chắc chắn những người trong công ty nhà họ Văn sẽ làm loạn lên, thực ra thì bây giờ cũng đã loạn lắm rồi. Tôi thấy đây là cơ cội tốt của chúng ta.
Tôi vẫn có mối quan hệ khá tốt ở nhà họ Văn, cũng biết rất rõ những mối quan hệ trong đó. Với mối quan hệ và thực lực hiện tại của cậu, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể đến công ty nhà họ Văn vào lúc này. Không nói toàn bộ công ty nhà họ Văn, ít nhất chúng ta cũng có thể kiếm được một khoản lớn.” Lưu Thượng Vinh nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Tôi sẽ không ức hiếp trẻ mồ côi và góa phụ. Kiếm tiền có rất nhiều cách, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể kiếm được tiền, tôi sẽ không động đến số tiền bất chính này.
Dù là trẻ mồ côi hay góa phụ của nhà họ Văn, hay là những người đi theo Văn Bân Tường làm việc, dù họ có làm loạn thế nào tài sản của nhà họ Văn thuộc về ai cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn can thiệp.
Lưu Thượng Vinh, làm người phải đường đường chính chính, đừng suốt ngày nghĩ cách tìm âm mưu thủ đoạn, có thể thi thoảng dùng tới nhưng không phải lúc nào cũng dùng. Kẻ hay sử dụng âm mưu thủ đoạn không thể làm được việc lớn, cho dù thành công thì cuối cùng cũng không có kết quả tốt, vẫn sẽ chết trong chính âm mưu của mình, Văn Vũ như vậy và Văn Bân Tường cũng thế.
Ông có thể thấy, từ trước đến nay có ai hoàn toàn dựa vào âm mưu quỷ kế mà giữ vững được giang sơn không? Có ai có được kết quả tốt không? Làm người phải ngay thẳng mà đứng dưới ánh mặt trời, những người lúc nào cũng trốn trong bóng tối thì cả đời cũng không được thấy ánh sáng. Đây cũng là lý do tại sao người ngồi trong xe hôm nay là tôi, còn người bị nhốt trong kia là Văn Vũ. Làm người không thể quá mưu mô, ông biết không?”
Lưu Thượng Vinh hơi giật mình, sau đó gật đầu.
Diệp Lăng Thiên không biết ông ta có thật sự hiểu không, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, anh nói tiếp: “Nếu ông muốn kiếm tiền của nhà họ Văn thì tôi không phản đối, đấy là việc riêng của ông, chỉ cần ông có khả năng này là được. Nhưng đừng làm liên luỵ đến công ty, cũng đừng làm liên luỵ đến tôi.”
Diệp Lăng Thiên nói đến công ty nhưng lại không lên lầu, sau khi cùng Lưu Thượng Vinh về tới công ty, anh lái xe của mình về nhà. Anh đỗ xe ở siêu thị gần nhà, mua ít thức ăn rồi cầm về, bắt đầu nấu canh, nấu cháo và chuẩn bị một số món khác.
Lúc Lý Yến lái xe về nhà thì Diệp Lăng Thiên đã nấu cháo xong, canh cũng đã nấu xong, chỉ còn thức ăn là đang làm.
“Ô, sao hôm nay anh về sớm thế? Còn đích thân xuống bếp nữa?” Lý Yến vừa vào nhà đã thấy Diệp Lăng Thiên đang nấu ăn trong bếp nên tò mò hỏi.
“Chiều nay hiếm khi không có việc gì nên anh về sớm nấu ít cháo và canh cho mẹ, dù ở bệnh viện có cơm nhưng không thể ngon bằng cơm nhà. Anh còn làm vài món nữa, lát nữa chúng ta mang đến bệnh viện ăn cùng ba mẹ luôn.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười đáp.
Nghe vậy hốc mắt Lý Yến chợt đỏ lên, cô ôm lất Diệp Lăng Thiên từ phía sau: “Chồng à, sao anh lại tốt như vậy?”
“Ngốc, đây là chuyện anh nên làm mà. Ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, mẹ ở bệnh viện đã nhiều ngày mà anh lại cứ bận rộn, không có thời gian chăm sóc. Hôm nay hiếm lắm mới có ngày rảnh nên tự nấu cơm, hơn nữa có thể vài ngày nữa anh phải đến thành phố Y, bên đó có một số việc cần giải quyết, vậy nên coi như bù đắp đi, nấu một bữa cơm cho ba mẹ rồi cùng nhau ăn tối.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
Bình luận facebook