Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17: Chuyện quan trọng nhất là con phải vui vẻ
Mẹ Lương cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Trên đời này có nhiều người như vậy, sẽ có người con thích, và người đó cũng thích con, đau khổ chỉ là nhất thời, chuyện quan trọng nhất là con phải vui vẻ.”
Lương Hạnh khịt mũi, đáp vâng.
“Chắc chắn Triệu Mịch Thanh sẽ tới đây tìm, nhưng con không muốn gặp anh ấy, đến lúc đó mẹ đưa đơn ly hôn cho anh ấy, rồi bảo anh ấy ký vào giúp con nhé.”
“Mẹ biết rồi.”
Lương Hạnh gọi cho Hướng Hoành Thừa, khéo léo nói mình có thể ở chỗ anh không, anh cũng không hỏi gì, mà đưa thẳng mật khẩu cửa chính cho cô, rồi cô dẫn Xuyến Chi rời khỏi nhà mẹ Lương.
Chiều hôm sau, Triệu Mịch Thanh mệt mỏi từ Tấn Thành quay về đây, rồi lái thẳng đến chỗ mẹ Lương.
Mẹ Lương ra mở cửa, nhìn anh với vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu có chuyện gì thế?”
“Mẹ, Hạnh có ở đây không?” Triệu Mịch Thanh nhẹ nhàng hỏi, nhưng trong lòng lại rất buồn bực.
Hôm qua khi về công ty, anh mới biết đại diện bên Doanh Tín là Lương Hạnh, nhưng cô chỉ để lại một chiếc nhẫn ở văn phòng anh rồi rời đi, anh gọi điện thì cô khóc lóc nói muốn ly hôn với thái độ kiên quyết.
Anh bị mấy cuộc họp ngăn cản, mãi đến chiều tối mới đáp máy bay về đây được.
“Con bé không có ở đây, nhưng nó có để lại một thứ.”
Mẹ Lương xoay người đi vào nhà, Triệu Mịch Thanh nhân cơ hội này đi vào quan sát, nhận ra rằng Lương Hạnh thật sự không có ở đây, trong lòng anh càng bực bội hơn.
Mẹ Lương đưa cho Triệu Mịch Thanh một tờ giấy.
Triệu Mịch Thanh nhìn mấy dòng chữ trên đó, sắc mặt ngày càng khó coi: “Mẹ, con đâu muốn ly hôn với Hạnh.”
“Nhưng con bé muốn ly hôn với cậu.” Mẹ Lương nói: “Triệu Mịch Thanh, nhà tôi không bạc đãi cậu, Hạnh cũng một lòng một dạ với cậu, nhưng hai đứa không thể sống chung với nhau được nữa.”
“Con biết công việc con bận rộn, con cũng nói với cô ấy...”
“Công việc cậu bận rộn à?” Mẹ Lương cắt ngang lời anh: “Triệu Mịch Thanh, cậu từng yêu con gái tôi chưa?”
Triệu Mịch Thanh đứng như trời trồng, không nói gì.
Mẹ Lương thấy thế thì giọng điệu ngày càng lạnh lùng cứng rắn hơn: “Triệu Mịch Thanh, dù gì con gái tôi cũng là phụ nữ, phải sinh con, rồi già yếu đi, con bé đã không còn thanh xuân gì đó để lãng phí nữa rồi, nếu cậu còn chút lương tâm thì buông tha nó đi.”
Mẹ Lương nhét đơn ly hôn vào tay Triệu Mịch Thanh, rồi đuổi thẳng anh ra ngoài.
Triệu Mịch Thanh cầm đơn ly hôn, đứng ngoài cửa ngơ ngác.
Chẳng phải anh đã nói với Lương Hạnh là đợi anh đi công tác về rồi sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với cô về chuyện ly hôn ư?
Tại sao chỉ trong nháy mắt, thái độ Lương Hạnh đã dứt khoát như vậy?
Triệu Mịch Thanh không biết phải làm thế nào, trong lòng càng buồn bực hơn, nghĩ đến công ty Lương Hạnh, anh lại lái xe tới đó, kết quả tới đó rồi mới biết, cô đã sớm xin nghỉ phép rồi, cũng không biết cô nghỉ bao lâu, như thể anh không ký vào đơn ly hôn thì cô sẽ không xuất hiện vậy.
Sau khi đi tới hai nơi đều bế tắc, Triệu Mịch Thanh đã hoàn toàn nổi giận, xé nát đơn ly hôn.
Dựa vào đâu mà Lương Hạnh nói muốn cưới là cưới, giờ cô muốn ly hôn thì anh phải ký tên vào đó, cô đã hỏi ý kiến anh chưa?
Anh nhất định phải tìm cho ra Lương Hạnh để hỏi cho rõ.
Trong mấy ngày xin nghỉ phép, Lương Hạnh luôn ở trong nhà Hướng Hoành Thừa cùng Xuyến Chi, không đi đâu khác.
Mẹ Lương gọi tới nói, sau hôm cô rời đi, Triệu Mịch Thanh đã vội vàng trở về từ Tấn Thành, rồi tìm kiếm cô khắp nơi, thậm chí còn chạy tới công ty cô, Lương Hạnh nghe vậy thì chỉ thấy nực cười.
Trước khi kết hôn, cô và Triệu Mịch Thanh như người ở hai thế giới, quỹ đạo cuộc sống hai người là song song, một tuần mới gặp nhau một lần, giờ sắp ly hôn rồi, anh lại tìm kiếm cô khắp nơi, thật mỉa mai làm sao.
“Mẹ à, nếu anh ấy có tới nữa thì mẹ đừng ra mở cửa.” Lương Hạnh nói.
Cô rất bình tĩnh tới bệnh viện hẹn ngày phá thai, nếu cô đã không cho con mình được một mái ấm trọn vẹn, vậy thì cô thà không cần nó.
Lương Hạnh liên hệ với luật sư để nhờ giúp đỡ, rồi lái xe tới trại giam.
Lương Hạnh đợi một lúc lâu ở phòng thăm mới thấy ba mình được hai nhân viên cảnh sát áp giải vào.
Hình như mấy tháng này, ba Lương sống không được tốt cho lắm, tóc đã bạc hơn nửa đầu, lưng cũng hơi khòm xuống, thậm chí khi nhìn thấy Lương Hạnh, trên mặt ông còn xuất hiện tia hổ thẹn vô bờ.
Vành mắt Lương Hạnh hơi chua xót, rồi chỉ vào điện thoại, đợi ba Lương cầm điện thoại lên mới nói: “Con có mang tới ít đồ, lát nữa sẽ có người mang vào cho ba, giờ chỉ đợi tòa tuyên án thôi.”
Ba Lương cầm điện thoại, không biết nên nói gì mới phải: “Hạnh, ba có lỗi với con.”
Bình luận facebook