Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Cơ trưởng, trước tiên là đóng một phần ba tiền cọc, tiền thuê nhà là hai mươi nghìn tệ một tháng. Anh gửi nhiều
quá rồi.”
“ở lâu dài. Sau này sẽ do cậu đến trả tiền thuê nhà, dùng hết rồi thì nói cho tôi biết.”
Hứa Thâm xem cảm động r0ơi lệ, trong tài khoản của anh ta có gần một triệu tệ, tiền lãi hàng tháng đã có hơn hai
mươi nghìn tệ.
Cảm ơn địa ch1ủ đã ban thưởng!
“Con định dọn ra ngoài sống” Phó Nam Lễ đặt điện thoại xuống, quay lại sảnh phụ, thản nhiên nói một 2câu.
Phó Hoài Dung cau mày.
Diệp Mẫn Thu – mẹ của Phó Nam Lễ thở dài: “Bây giờ con bay khắp thế giới. Cả nhà 6muốn gặp mặt con đã khó,
nay con còn định chuyển ra ngoài sống? Con muốn chuyển đến đầu sống chứ?”
“Người bay khắp th9ế giới là mẹ. Con chỉ bay theo một tuyến cố định là Hải Thành – Munich. Khu chung cư mà con
chuyển đến gần sân bay hơn, đi lại cũng tiện.”
Phó Hoài Dung buồn bực: “Cháu thật sự xem cơ trưởng là việc chính rồi à. Không phải nói sau khi bay đủ một
nghìn vạn cây số đường bay sẽ nghỉ sao? Tại sao còn muốn chuyển ra ngoài ở?” Phó Nam Lễ thờ ơ. “Cháu chỉ ra
ngoài sống một năm. Có lẽ ông nội cũng không nỡ lòng nhìn cháu đáp sân bay lúc ba bốn giờ sáng rồi còn phải đi ô
tô hơn một tiếng mới về đến nhà.” “Cháu… Bây giờ cháu nghỉ công việc đó ngay đi, cần gì phải chịu khổ như vậy?”
Diệp Mẫn Thu thấy ông cụ buồn bực, vội vàng an ủi: “Bố, bỏ đi, cứ để nó sống bên ngoài một năm. Đúng là sân bay
có hơi xa Tiểu Thang Sơn. À đúng rồi, hai ngày trước Nam Lễ đã mua một đội bóng, nghe nói là đội bóng triển
vọng nhất của Câu lạc bộ Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia Mỹ. Đứa trẻ này, mặc dù chưa từng kinh doanh nhưng
đã thừa hưởng tài năng kinh doanh thiên phú của bố. Ánh mắt cực kỳ chính xác. Nếu giành chức vô địch của Giải
Liên minh mùa Thu thì giá trị thương mại của đội bóng sẽ còn phất lên như diều gặp gió.”
Cơn giận của Phó Hoài Dung lúc này mới hơi giảm xuống: “Thật không? Nam Lễ, sao cháu không nói với ông?”
Diệp Mẫn Thu rót một tách trà: “Đứa trẻ này, bố còn không hiểu nó sao!”
“Sống bên ngoài cũng được. Nhưng ít nhất là một tuần hoặc nửa tháng, phải quay về ăn bữa cơm.”
“Con biết rồi.”
“Di Cầm, dì lên giúp nó thu dọn hành lý. Để di Tần đi cùng con.” “Không, con sống ở đó một mình, không cần
người chăm sóc.”
Diệp Mẫn Thu chống nạnh: “Con biết quét nhà? Lau nhà? Giặt quần áo? Nấu cơm? Cái gì con cũng không biết thì
làm sao có thể sống một mình?”
“Không cần thiết, con biết.”
Nói xong anh liền đi thẳng lên lầu.
Chủ Lê rất lo lắng, cậu chủ khăng khăng dọn ra ngoài là vì cô gái đó. Cô gái này tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn thật
cao siêu, có thể khiến cậu chủ nghe lời đến vậy. 4 Diệp Mẫn Thu đi lên lầu. Trong phòng, di Cầm đang thu dọn đồ
đạc cho anh, anh lấy một chai Whisky Sherry từ kệ rượu ra, cho hai viên đá vào trong ly.
“Thứ bảy, Tạp chí CK của dì con tổ chức buổi tiệc tối đấu giá từ thiện, con và mẹ cùng đến đó. Những người nổi
tiếng trong giới chính trị, kinh doanh, cũng như những người nổi tiếng trong ngành giải trí đều sẽ đến.”
“Con không có hứng thú.”
Phó Nam Lễ là một người đàn ông điển hình của khối kỹ thuật. Anh học Vật lý Thiên văn tại MIT (Viện Công nghệ
Massachusetts), quan tâm đến kỹ thuật cơ khí, tự học và lấy được hai bằng.
Anh không hề có hứng thú đối với những chuyện danh lợi.
“Nhất định phải đi.Mẹ biết con làmởCục Hàng không nên không thuận tiện.Trên lầu hai có một phòng riêng nhỏ,không cần con
phải xã giao.Phải giữ thể diện cho di con,nghe rõ chưa?”
Phó Nam Lễ nhấp một ngụm rượu,không nói gì,xem như là đồngý.
Sau khi mẹ rời khỏi phòng,anh đã gọi một cuộc điện thoại.Màn đêm dày đặc,anh trầm giọng nói vài câu,sau đó tắt điện thoại.
*********************************
“Cơ trưởng, trước tiên là đóng một phần ba tiền cọc, tiền thuê nhà là hai mươi nghìn tệ một tháng. Anh gửi nhiều
quá rồi.”
“ở lâu dài. Sau này sẽ do cậu đến trả tiền thuê nhà, dùng hết rồi thì nói cho tôi biết.”
Hứa Thâm xem cảm động r0ơi lệ, trong tài khoản của anh ta có gần một triệu tệ, tiền lãi hàng tháng đã có hơn hai
mươi nghìn tệ.
Cảm ơn địa ch1ủ đã ban thưởng!
“Con định dọn ra ngoài sống” Phó Nam Lễ đặt điện thoại xuống, quay lại sảnh phụ, thản nhiên nói một 2câu.
Phó Hoài Dung cau mày.
Diệp Mẫn Thu – mẹ của Phó Nam Lễ thở dài: “Bây giờ con bay khắp thế giới. Cả nhà 6muốn gặp mặt con đã khó,
nay con còn định chuyển ra ngoài sống? Con muốn chuyển đến đầu sống chứ?”
“Người bay khắp th9ế giới là mẹ. Con chỉ bay theo một tuyến cố định là Hải Thành – Munich. Khu chung cư mà con
chuyển đến gần sân bay hơn, đi lại cũng tiện.”
Phó Hoài Dung buồn bực: “Cháu thật sự xem cơ trưởng là việc chính rồi à. Không phải nói sau khi bay đủ một
nghìn vạn cây số đường bay sẽ nghỉ sao? Tại sao còn muốn chuyển ra ngoài ở?” Phó Nam Lễ thờ ơ. “Cháu chỉ ra
ngoài sống một năm. Có lẽ ông nội cũng không nỡ lòng nhìn cháu đáp sân bay lúc ba bốn giờ sáng rồi còn phải đi ô
tô hơn một tiếng mới về đến nhà.” “Cháu… Bây giờ cháu nghỉ công việc đó ngay đi, cần gì phải chịu khổ như vậy?”
Diệp Mẫn Thu thấy ông cụ buồn bực, vội vàng an ủi: “Bố, bỏ đi, cứ để nó sống bên ngoài một năm. Đúng là sân bay
có hơi xa Tiểu Thang Sơn. À đúng rồi, hai ngày trước Nam Lễ đã mua một đội bóng, nghe nói là đội bóng triển
vọng nhất của Câu lạc bộ Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia Mỹ. Đứa trẻ này, mặc dù chưa từng kinh doanh nhưng
đã thừa hưởng tài năng kinh doanh thiên phú của bố. Ánh mắt cực kỳ chính xác. Nếu giành chức vô địch của Giải
Liên minh mùa Thu thì giá trị thương mại của đội bóng sẽ còn phất lên như diều gặp gió.”
Cơn giận của Phó Hoài Dung lúc này mới hơi giảm xuống: “Thật không? Nam Lễ, sao cháu không nói với ông?”
Diệp Mẫn Thu rót một tách trà: “Đứa trẻ này, bố còn không hiểu nó sao!”
“Sống bên ngoài cũng được. Nhưng ít nhất là một tuần hoặc nửa tháng, phải quay về ăn bữa cơm.”
“Con biết rồi.”
“Di Cầm, dì lên giúp nó thu dọn hành lý. Để di Tần đi cùng con.” “Không, con sống ở đó một mình, không cần
người chăm sóc.”
Diệp Mẫn Thu chống nạnh: “Con biết quét nhà? Lau nhà? Giặt quần áo? Nấu cơm? Cái gì con cũng không biết thì
làm sao có thể sống một mình?”
“Không cần thiết, con biết.”
Nói xong anh liền đi thẳng lên lầu.
Chủ Lê rất lo lắng, cậu chủ khăng khăng dọn ra ngoài là vì cô gái đó. Cô gái này tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn thật
cao siêu, có thể khiến cậu chủ nghe lời đến vậy. 4 Diệp Mẫn Thu đi lên lầu. Trong phòng, di Cầm đang thu dọn đồ
đạc cho anh, anh lấy một chai Whisky Sherry từ kệ rượu ra, cho hai viên đá vào trong ly.
“Thứ bảy, Tạp chí CK của dì con tổ chức buổi tiệc tối đấu giá từ thiện, con và mẹ cùng đến đó. Những người nổi
tiếng trong giới chính trị, kinh doanh, cũng như những người nổi tiếng trong ngành giải trí đều sẽ đến.”
“Con không có hứng thú.”
Phó Nam Lễ là một người đàn ông điển hình của khối kỹ thuật. Anh học Vật lý Thiên văn tại MIT (Viện Công nghệ
Massachusetts), quan tâm đến kỹ thuật cơ khí, tự học và lấy được hai bằng.
Anh không hề có hứng thú đối với những chuyện danh lợi.
“Nhất định phải đi.Mẹ biết con làmởCục Hàng không nên không thuận tiện.Trên lầu hai có một phòng riêng nhỏ,không cần con
phải xã giao.Phải giữ thể diện cho di con,nghe rõ chưa?”
Phó Nam Lễ nhấp một ngụm rượu,không nói gì,xem như là đồngý.
Sau khi mẹ rời khỏi phòng,anh đã gọi một cuộc điện thoại.Màn đêm dày đặc,anh trầm giọng nói vài câu,sau đó tắt điện thoại.
Bình luận facebook