Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 166 NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY RẤT QUEN
CHƯƠNG 166: NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY RẤT QUEN
Không khí vốn đang vô cùng vui vẻ, nhưng bởi vì một câu nói của Đường Tinh Khanh lại trở nên lạnh lẽo.
Nụ cười của Nam Cường Thịnh trở nên cứng nhắc trên môi, anh ta mất tự nhiên dựa vào ghế sofa, suy nghĩ một lúc mới từ từ nói: “Con trai bảo bối của em, anh có thể cố gắng tìm cho em, nhưng… sau khi tìm được con về thì sao? Em sẽ lại bỏ đi sao?”
“…”
Vốn dĩ Đường Tinh Khanh đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, ánh mắt của cô trở nên kiên định, nói một cách thẳng thắn: “Đúng, sau khi tìm được con xong em sẽ rời khỏi Trung Quốc, em không muốn có bất cứ liên quan gì tới Đông Phùng Lưu!”
“Bây giờ em và cậu ấy đã có liên quan với nhau rồi, em chính là thư ký của cậu ấy!” Nam Cường Thịnh nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Tinh Khanh, để cô thấy rõ cục diện trước mắt.
“Đây chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần em tìm thấy con trai, sớm muộn gì em cũng sẽ rời đi!” Đường Tinh Khanh nói một cách kiên quyết, rồi ngay lập tức nhìn Nam Cường Thịnh với vẻ mặt cầu khẩn: “Nam Cường, cầu xin anh hãy giúp em tìm Nhất Tân, em lo là nó đã xảy ra chuyện rồi!”
“…”
Lúc này đến lượt Nam Cường Thịnh nghiêng đầu trầm tư, suy nghĩ mãi anh ta mới quay đầu về phía Đường Tinh Khanh nói đầy nghiêm nghị: “Em yên tâm đi, chắc chắn anh sẽ tìm con trai cho em!”
“Vâng, cám ơn anh, Nam Cường!” Đường Tinh Khanh kích động gật đầu mỉm cười, trong lòng cô Nam Cường Thịnh vẫn luôn đối xử tốt với cô như vậy, dù là yêu cầu gì, anh ta cũng là một người bạn tốt dốc sức giúp đỡ tới cùng.
Điều đáng mừng chính là, may mắn Nam Cường Thịnh không hề có ý gì với cô, nếu không thì cô sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn, như thế này thì tốt rồi, bạn bè là mối quan hệ đáng tin cậy nhất.
Mà lần này Đường Tinh Khanh đã đoán sai, cô không thể ngờ được rằng, Nam Cường Thịnh vẫn luôn lặng thầm ủng hộ cô lại bắt đầu giấu giếm cô.
Sở dĩ Nam Cường Thịnh không nói về chuyện Đường Nhất Tân đang ở chỗ anh ta, cũng chính là đề phòng tình hình bây giờ, bởi vì qua Đường Nhất Tân anh ta hiểu rằng chắc chắn Đường Tinh Khanh sẽ quay về nước tìm con trai bảo bối của cô.
Cho nên Nam Cường Thịnh đã để ý từ trước, nếu Đường Tinh Khanh tìm thấy con trai bảo bối của cô thì sẽ đưa nó đi mà không quay lại nữa!
Muốn giữ cô lại, sự thật đã chứng minh, lựa chọn của anh ta là hoàn toàn chính xác, chỉ cần giấu chuyện Đường Nhất Tân đang ở chỗ anh ta, Đường Tinh Khanh sẽ phải ở lại Trung Quốc thêm một ngày.
Trong lòng Nam Cường Thịnh đầy bất đắc dĩ: Lưu, tôi chỉ có thể dùng cách này để giữ Đường Tinh Khanh giúp cậu, còn về chuyện của cậu và cô ấy có thành công hay không, thì phải xem hai người, tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Sau đó hai người lại nói chuyện về cuộc sống lúc Đường Tinh Khanh ở Mỹ, không ngờ trời đã tối.
Nam Cường Thịnh nhìn đồng hồ đeo tay và đề nghị: “Sáu năm không gặp, ra ngoài ăn chút gì đi, để chúc mừng chút chứ.”
Đường Tinh Khanh gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi!”
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh cầm chiếc túi định đi, Nam Cường Thịnh khẽ mở miệng cản lại: “Chờ đã! Em mặc như vậy sao? Người khác sẽ nghĩ là anh hẹn hò với mẹ anh mất!”
Nghe thấy vậy, Đường Tinh Khanh cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, vội vàng lúng túng, như vậy thật đúng là…
“Vậy anh chờ một lát, em đi thay quần áo.” Đường Tinh Khanh nói một cách bất đắc dĩ, rồi quay người đi vào phòng.
Coi như là cho Nam Cường Thịnh chút thể diện, dù thế nào cô cũng không thể để người bạn cũ này mất mặt được.
Sau khi thay đồ đi ra ngoài, Đường Tinh Khanh cầm chiếc túi trên ghế sofa nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Đường Tinh Khanh bước đi thì lại phát hiện Nam Cường Thịnh không ổn, cô khó hiểu nhìn về phía Nam Cường Thịnh, thấy anh ta đang nhìn mình với đôi mắt kinh ngạc.
Sau khi Đường Tinh Khanh thay bộ quần áo kia ra, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với váy mầu hồng, mái tóc đang buộc đã được thả ra xòa trên vai cô, đuôi tóc xoăn lại tạo thành những lọn tóc đáng yêu.
Không những thế, cô còn bỏ cả cặp kính đen dày cộp, gương mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, không còn dáng vẻ vừa già vừa xấu, lúc này Đường Tinh Khanh đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, là một cô gái đáng yêu, tươi trẻ và còn vô vùng yêu kiều và gợi cảm.
Nam Cường Thịnh phát hiện, thử thách sáu năm qua Đường Tinh Khanh không hề già đi mà ngược lại càng trở nên xinh đẹp và mặn mà.
Gương mặt tinh tế, dáng người gợi cảm, tỷ lệ hoàn mỹ, đúng là một người con gái đầy sức quyến rũ mà người đàn ông nào cũng mong muốn có được.
Nói một cách đơn giản, Đường Tiểu Khả bây giờ khiến đàn ông không khỏi ngước nhìn cô, và mong muốn có được cô như chiến lợi phẩm của mình.
“Sao vậy? Có phải là em quá đẹp không?” Nhìn biểu hiện bị hấp dẫn trên mặt Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh muốn trêu chọc anh ta, không khỏi đắc ý trêu đùa anh ta.
Nghe thấy giọng của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh mới thu hồi lại ánh mắt của mình, khẽ ho vài tiếng, giả vờ nói một cách đứng đắn: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Nói thì như vậy, nhưng khi Nam Cường Thịnh đi tới gần Đường Tinh Khanh, cảm nhận mùi nước hoa như có như không phảng phất trên người cô, Nam Cường Thịnh hít một hơi thật sâu, mùi nước hoa lan tỏa trên chóp mũi, làm trong lòng anh ta cảm thấy rung động.
Đường Tinh Khanh luôn khiến cho Nam Cường Thịnh kinh ngạc, Đường Tinh Khanh của sáu năm sau càng xinh đẹp, là một người con gái đẹp mặn mà.
Trong chớp mắt, đột nhiên Nam Cường Thịnh nghĩ tới nếu như anh ta có được cô cũng là một chuyện tốt, thế nhưng… Đường Tinh Khanh là người phụ nữ của anh em mình, ma xui quỷ khiến thế nào mới có suy nghĩ như vậy!
Sáu năm trước cũng vậy, sáu năm sau…
Nam Cường Thịnh tự cười chế diễu, xóa bỏ suy nghĩ không nên trong lòng mình.
…
Nhà hàng.
Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh đến nhà hàng ăn cơm, sau khi gọi đồ xong, lại vô tình gặp hai người chính là Đông Phùng Lưu và Doãn Thiên Nhã!
“Nam Cường? Sao cậu lại ở đây… Đây là?” Đông Phùng Lưu đi tới chào hỏi Nam Cường Thịnh, thì thấy Đường Tinh Khanh ngồi đối diện với Nam Cường Thịnh.
Một Đường Tinh Khanh xinh đẹp lập tức hấp dẫn ánh mắt của Đông Phùng Lưu, nhưng người phụ nữ này vô cùng quen, hình như đã gặp ở đâu đó?
Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh, khiến cho Doãn Thiên Nhã bên cạnh anh lại cảm thấy không hề vui vẻ gì, ánh mắt nhìn Đường Tinh Khanh đều sắc như dao.
Đường Tinh Khanh nhún vai, dáng vẻ rất vô tình.
Dù sao Nam Cường Thịnh cũng đã nói Đông Phùng Lưu đã mất trí nhớ, cho nên cô không cần phải lo là nhìn thấy cô sẽ có phản ứng thế nào.
“Cô ấy à.” Nam Cường Thịnh cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Đông Phùng Lưu và Doãn Thiên Nhã, đầu tiên anh ta cũng cười chào hỏi sau đó mới giới thiệu: “Đây là người bạn đã nhiều năm không gặp của tôi, mới về nước vài ngày, tên là Đường Tinh Khanh, đây là anh em tốt của tôi, vẫn thường nhắc với em, Đông Phùng Lưu. Người ở bên cạnh cậu ấy là vợ chưa cưới của cậu ấy Doãn Thiên Nhã.”
Không khí vốn đang vô cùng vui vẻ, nhưng bởi vì một câu nói của Đường Tinh Khanh lại trở nên lạnh lẽo.
Nụ cười của Nam Cường Thịnh trở nên cứng nhắc trên môi, anh ta mất tự nhiên dựa vào ghế sofa, suy nghĩ một lúc mới từ từ nói: “Con trai bảo bối của em, anh có thể cố gắng tìm cho em, nhưng… sau khi tìm được con về thì sao? Em sẽ lại bỏ đi sao?”
“…”
Vốn dĩ Đường Tinh Khanh đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, ánh mắt của cô trở nên kiên định, nói một cách thẳng thắn: “Đúng, sau khi tìm được con xong em sẽ rời khỏi Trung Quốc, em không muốn có bất cứ liên quan gì tới Đông Phùng Lưu!”
“Bây giờ em và cậu ấy đã có liên quan với nhau rồi, em chính là thư ký của cậu ấy!” Nam Cường Thịnh nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Tinh Khanh, để cô thấy rõ cục diện trước mắt.
“Đây chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần em tìm thấy con trai, sớm muộn gì em cũng sẽ rời đi!” Đường Tinh Khanh nói một cách kiên quyết, rồi ngay lập tức nhìn Nam Cường Thịnh với vẻ mặt cầu khẩn: “Nam Cường, cầu xin anh hãy giúp em tìm Nhất Tân, em lo là nó đã xảy ra chuyện rồi!”
“…”
Lúc này đến lượt Nam Cường Thịnh nghiêng đầu trầm tư, suy nghĩ mãi anh ta mới quay đầu về phía Đường Tinh Khanh nói đầy nghiêm nghị: “Em yên tâm đi, chắc chắn anh sẽ tìm con trai cho em!”
“Vâng, cám ơn anh, Nam Cường!” Đường Tinh Khanh kích động gật đầu mỉm cười, trong lòng cô Nam Cường Thịnh vẫn luôn đối xử tốt với cô như vậy, dù là yêu cầu gì, anh ta cũng là một người bạn tốt dốc sức giúp đỡ tới cùng.
Điều đáng mừng chính là, may mắn Nam Cường Thịnh không hề có ý gì với cô, nếu không thì cô sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn, như thế này thì tốt rồi, bạn bè là mối quan hệ đáng tin cậy nhất.
Mà lần này Đường Tinh Khanh đã đoán sai, cô không thể ngờ được rằng, Nam Cường Thịnh vẫn luôn lặng thầm ủng hộ cô lại bắt đầu giấu giếm cô.
Sở dĩ Nam Cường Thịnh không nói về chuyện Đường Nhất Tân đang ở chỗ anh ta, cũng chính là đề phòng tình hình bây giờ, bởi vì qua Đường Nhất Tân anh ta hiểu rằng chắc chắn Đường Tinh Khanh sẽ quay về nước tìm con trai bảo bối của cô.
Cho nên Nam Cường Thịnh đã để ý từ trước, nếu Đường Tinh Khanh tìm thấy con trai bảo bối của cô thì sẽ đưa nó đi mà không quay lại nữa!
Muốn giữ cô lại, sự thật đã chứng minh, lựa chọn của anh ta là hoàn toàn chính xác, chỉ cần giấu chuyện Đường Nhất Tân đang ở chỗ anh ta, Đường Tinh Khanh sẽ phải ở lại Trung Quốc thêm một ngày.
Trong lòng Nam Cường Thịnh đầy bất đắc dĩ: Lưu, tôi chỉ có thể dùng cách này để giữ Đường Tinh Khanh giúp cậu, còn về chuyện của cậu và cô ấy có thành công hay không, thì phải xem hai người, tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Sau đó hai người lại nói chuyện về cuộc sống lúc Đường Tinh Khanh ở Mỹ, không ngờ trời đã tối.
Nam Cường Thịnh nhìn đồng hồ đeo tay và đề nghị: “Sáu năm không gặp, ra ngoài ăn chút gì đi, để chúc mừng chút chứ.”
Đường Tinh Khanh gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi!”
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh cầm chiếc túi định đi, Nam Cường Thịnh khẽ mở miệng cản lại: “Chờ đã! Em mặc như vậy sao? Người khác sẽ nghĩ là anh hẹn hò với mẹ anh mất!”
Nghe thấy vậy, Đường Tinh Khanh cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, vội vàng lúng túng, như vậy thật đúng là…
“Vậy anh chờ một lát, em đi thay quần áo.” Đường Tinh Khanh nói một cách bất đắc dĩ, rồi quay người đi vào phòng.
Coi như là cho Nam Cường Thịnh chút thể diện, dù thế nào cô cũng không thể để người bạn cũ này mất mặt được.
Sau khi thay đồ đi ra ngoài, Đường Tinh Khanh cầm chiếc túi trên ghế sofa nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Đường Tinh Khanh bước đi thì lại phát hiện Nam Cường Thịnh không ổn, cô khó hiểu nhìn về phía Nam Cường Thịnh, thấy anh ta đang nhìn mình với đôi mắt kinh ngạc.
Sau khi Đường Tinh Khanh thay bộ quần áo kia ra, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với váy mầu hồng, mái tóc đang buộc đã được thả ra xòa trên vai cô, đuôi tóc xoăn lại tạo thành những lọn tóc đáng yêu.
Không những thế, cô còn bỏ cả cặp kính đen dày cộp, gương mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, không còn dáng vẻ vừa già vừa xấu, lúc này Đường Tinh Khanh đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, là một cô gái đáng yêu, tươi trẻ và còn vô vùng yêu kiều và gợi cảm.
Nam Cường Thịnh phát hiện, thử thách sáu năm qua Đường Tinh Khanh không hề già đi mà ngược lại càng trở nên xinh đẹp và mặn mà.
Gương mặt tinh tế, dáng người gợi cảm, tỷ lệ hoàn mỹ, đúng là một người con gái đầy sức quyến rũ mà người đàn ông nào cũng mong muốn có được.
Nói một cách đơn giản, Đường Tiểu Khả bây giờ khiến đàn ông không khỏi ngước nhìn cô, và mong muốn có được cô như chiến lợi phẩm của mình.
“Sao vậy? Có phải là em quá đẹp không?” Nhìn biểu hiện bị hấp dẫn trên mặt Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh muốn trêu chọc anh ta, không khỏi đắc ý trêu đùa anh ta.
Nghe thấy giọng của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh mới thu hồi lại ánh mắt của mình, khẽ ho vài tiếng, giả vờ nói một cách đứng đắn: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Nói thì như vậy, nhưng khi Nam Cường Thịnh đi tới gần Đường Tinh Khanh, cảm nhận mùi nước hoa như có như không phảng phất trên người cô, Nam Cường Thịnh hít một hơi thật sâu, mùi nước hoa lan tỏa trên chóp mũi, làm trong lòng anh ta cảm thấy rung động.
Đường Tinh Khanh luôn khiến cho Nam Cường Thịnh kinh ngạc, Đường Tinh Khanh của sáu năm sau càng xinh đẹp, là một người con gái đẹp mặn mà.
Trong chớp mắt, đột nhiên Nam Cường Thịnh nghĩ tới nếu như anh ta có được cô cũng là một chuyện tốt, thế nhưng… Đường Tinh Khanh là người phụ nữ của anh em mình, ma xui quỷ khiến thế nào mới có suy nghĩ như vậy!
Sáu năm trước cũng vậy, sáu năm sau…
Nam Cường Thịnh tự cười chế diễu, xóa bỏ suy nghĩ không nên trong lòng mình.
…
Nhà hàng.
Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh đến nhà hàng ăn cơm, sau khi gọi đồ xong, lại vô tình gặp hai người chính là Đông Phùng Lưu và Doãn Thiên Nhã!
“Nam Cường? Sao cậu lại ở đây… Đây là?” Đông Phùng Lưu đi tới chào hỏi Nam Cường Thịnh, thì thấy Đường Tinh Khanh ngồi đối diện với Nam Cường Thịnh.
Một Đường Tinh Khanh xinh đẹp lập tức hấp dẫn ánh mắt của Đông Phùng Lưu, nhưng người phụ nữ này vô cùng quen, hình như đã gặp ở đâu đó?
Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh, khiến cho Doãn Thiên Nhã bên cạnh anh lại cảm thấy không hề vui vẻ gì, ánh mắt nhìn Đường Tinh Khanh đều sắc như dao.
Đường Tinh Khanh nhún vai, dáng vẻ rất vô tình.
Dù sao Nam Cường Thịnh cũng đã nói Đông Phùng Lưu đã mất trí nhớ, cho nên cô không cần phải lo là nhìn thấy cô sẽ có phản ứng thế nào.
“Cô ấy à.” Nam Cường Thịnh cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Đông Phùng Lưu và Doãn Thiên Nhã, đầu tiên anh ta cũng cười chào hỏi sau đó mới giới thiệu: “Đây là người bạn đã nhiều năm không gặp của tôi, mới về nước vài ngày, tên là Đường Tinh Khanh, đây là anh em tốt của tôi, vẫn thường nhắc với em, Đông Phùng Lưu. Người ở bên cạnh cậu ấy là vợ chưa cưới của cậu ấy Doãn Thiên Nhã.”
Bình luận facebook