Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 172 SỰ NGANG NGƯỢC CỦA DOÃN THIÊN NHÃ
CHƯƠNG 172: SỰ NGANG NGƯỢC CỦA DOÃN THIÊN NHÃ
“Cô đứng lại cho tôi!” Doãn Thiên Nhã nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ.
Đường Tinh Khanh và Phương Minh lập tức khựng lại, quay người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cô, chỉ thấy Doãn Thiên Nhã chỉ vào bộ đồ trên người Đường Tinh Khanh không vui nói: “Bộ váy trên người cô mấy ngày trước tôi đã thích rồi, cô không được mua nó, đó là của tôi!”
“...”
Đường Tinh Khanh lập tức chau mày, nhìn Doãn Thiên Nhã, người phụ nữ này thật sự khó đối phó, nếu không phải vì muốn giữ thể diện cho Nam Cường Thịnh, cô không dại mà tiếp chuyện hai người thần kinh này, chỉ là... nếu bây giờ làm to chuyện thì đến lúc đó người khó xử nhất chính là Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh giúp cô nhiều chuyện như vậy, Đường Tinh Khanh không muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó anh.
Khi Đường Tinh Khanh dừng lại, cô chần chừ cầm lên một bộ váy khác, thấp giọng nói: “Vậy tôi đổi bộ này vậy, vừa nãy tôi cũng thử qua rồi, cũng rất thích bộ này!”
Cô nói rồi buông cánh tay đang kéo Phương Minh, quay người định đi qua bên cạnh.
“Không! Cô đứng lại!”
Vậy mà Doãn Thiên Nhã lại không hề có ý định buông tha cho Đường Tinh Khanh, cô hung hăng ngang bướng chỉ vào bộ váy Đường Tinh Khanh đang cầm trên tay, giọng nói sắc sảo: “Bộ váy đó tôi cũng đã thích từ lâu rồi, cô cũng không được mang đi!”
“...”
Đường Tinh Khanh nhíu mày, thật sự có chút khó chịu, trong lúc này nếu cô vẫn không nhận ra Doãn Thiên Nhã đang muốn cố tình kiếm chuyện thì cô quả là ngu ngốc, cô chỉ tay vào bộ khác, trực tiếp thẳng thắn hỏi cô: “Bộ này cô cũng thích chứ?”
Quả là không ngoài dự doán, Doãn Thiên Nhã nhếch cằm cao ngạo, ngạo mạn nói: “Đúng, bộ đó tôi cũng thích!”
“... Được!”
Lần này, đến thằng ngốc cũng có thể nhận ra đây là Doãn Thiên Nhã cố tình muốn kiếm chuyện, cô ta thấy Đường Tinh Khanh đẹp như vậy, trong lòng đố kỵ ganh ghét, vì vậy mới trăm phương ngàn kế muốn đối đầu với cô.
Trong lòng Đường Tinh Khanh cũng không tức giận, cười lạnh nhạt một tiếng, nhún vai, ngữ điệu vui vẻ nói: “Nếu đã như vậy, tôi đợi cô chọn trước rồi tôi mới chọn.”
Thấy có sự nhún nhường, lòng hiếu thắng của Doãn Thiên Nhã mới được thỏa mãn, nhưng cô vui rồi lại có một số người không vui.
Phương Minh với tính cách nóng nảy, cô rất muốn lao ra cho Doãn Thiên Nhã một bạt tai nhưng luôn bị Đường Tinh Khanh ngăn lại, khổng để cô lao ra.
Màn kịch hay vẫn ở phía sau! Đường Tinh Khanh nhìn Phương Minh với ánh mắt như vậy.
Thật ra Đường Tinh Khanh là có dụng ý khác, cô ít nhiều vẫn hiểu được tính cách của Đông Phùng Lưu, Doãn Thiên Nhã như vậy, người mất mặt nhất chính là anh, cô sớm đã nhìn ra sắc mặt tím bầm khó coi của anh.
Vậy là, trong tích tắc, cô thấy Đông Phùng Lưu hất mạnh bàn tay đang khoác cánh tay anh của Doãn Thiên Nhã, khuôn mặt tối sầm, quay người rời khỏi cửa hàng mà không nói một lời.
Đông Phùng Lưu tính cách nóng như lửa, khó chịu, Doãn Thiên Nhã, người phụ nữ ngu xuẩn này, đúng là mất mặt mà, cư xử thật thấp hèn, bị người ta chơi đùa mà vẫn không hề hay biết.
Thấy Đông Phùng Lưu đi rồi, Doãn Thiên Nhã mới biết lần này anh ấy thật sự tức giận, lập tức kịp phản ứng lại, chuyện vừa nãy bản thân gây ra bị anh để ý rồi...đúng là đáng chết mà, cô lại làm ra những chuyện không phép tắc như vậy trước mặt Đông Phùng Lưu!
Đông Phùng Lưu nhất định sẽ ruồng bỏ cô!
“Lưu, em biết lỗi rồi, anh đợi em với...” Doãn Thiên Nhã gọi to, tâm trạng hoảng loạn chạy theo, trước khi đi, cô quay đầu nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt đầy ác ý.
“...” Đường Tinh Khanh kẽ cười, có chút thỏa mãn, thấy bộ dạng giận dữ lại mất mặt của Đông Phùng Lưu đúng là được giải tỏa nỗi tức giận mà!
Đợi sau khi hai người đó rời khỏi, Phương Minh luôn mang sự phẫn nộ thì giờ mới được thả lỏng, cô lập tức nhìn Đường Tinh Khanh không vui, tức giận nói: “Sao cậu lúc đó lại cản tớ? Nếu cậu không cản tớ đã lao lên xé xác đôi cẩu nam nữ kia rồi!”
“Haizzz, Đông Phùng Lưu mất trí nhớ rồi...” Đường Tinh Khanh nhún vai, lắc đầu nhìn Phương Minh với ánh mắt bất lực, sau đó cô kể hết nguyên nhân tại sao Đông Phùng Lưu bị mất trí nhớ cho Phương Minh.
“Nói như vậy, anh ta bị tai nạn xe cũng có phần trách nhiệm của cậu?” Sau khi Phương Minh nghe xong, gật đầu đồng tình.
“Ừm, đúng vậy...” Đường Tinh Khanh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, những mảnh ghép trong đầu dường như trở lại ký ức nơi bệnh viện 6 năm về trước, khi cô chạy trốn Đông Phùng Lưu đuổi theo với sắc mặt hổn hển: “Vậy nên mình không muốn Đông Phùng Lưu nhớ lại, lại càng không muốn quay lại cảnh đó của 6 năm trước...” Cô vừa nói vừa mang bộ váy vừa mặc trên người đi đến bên quầy thanh toán.
Chuyện 6 năm trước, Phương Minh đều biết, cô cũng hiểu được Đường Tinh Khanh đang lo lắng điều gì, tức khắc nắm chặt tay cô, nắm chặt không rời, nói: “Tinh Khanh, cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không gây ra những chuyện khiến cậu khó xử đâu!”
“Phương Minh, cậu thật tốt!”
Đường Tinh Khanh giấu không được sự vui mừng, cười phá lên, người bạn tốt nhất cũng đã trở về bên cạnh cô, vậy cuộc đời còn gì nuối tiếc nữa, thứ cô thiếu duy nhất chính là cậu con trai của cô!
Sau khi thanh toán xong, hai người lại tìm một quán để ăn cơm, Đường Tinh Khanh vừa đi, vừa nói chuyện của Đường Nhất Tân, còn cả chuyện cuộc sống của cô mấy năm qua bên nước ngoài, cả chuyện cô tại sao lại về nước, tất cả tất cả đều kể hết cho Phương Minh.
Sau khi nghe xong, đôi mắt của Phương Minh phát sáng, sắc mặt vui mừng nhìn Đường Tinh Khanh, lớn giọng nói: “Woa, đúng là thiên tài mà, khi cậu tìm được con nhớ dẫn nó đến cho tớ xem nha! Tớ muốn nhận nó làm con nuôi! Sau đó tớ có thể làm mẹ nuôi rồi!”
Mẹ nuôi... bố nuôi...
Đường Tinh Khanh dường như nhớ là Nam Cường Thịnh cũng nói muốn nhận Đường Nhất Tân làm con nuôi, tại sao bạn tốt của cô lại có hứng thú với chuyện này chứ!
Đường Tinh Khanh lập tức cười phá lên gật đầu: “Được, đợi tớ tìm thấy con, lúc đó cậu tự hỏi... xem nó có muốn nhận cậu làm mẹ nuôi không.”
“Nó còn không dám nhận sao?” Phương Minh với ánh mắt tức giận, giận dỗi nói: “Nếu nó không dám nhận, tớ sẽ dạy dỗ tiểu tử thối đó một trận ra trò, cậu không nói được nó nhưng tớ thì chưa chắc nha, tớ là ai chứ!”
Đường Tinh Khanh khẽ cười, với tính cách ngang ngược của Phương Minh còn có ai là cô không xử lý được chứ.
Tâm trạng Phương Minh rất tốt, bụng cô đói rồi, vậy nên cô nói: “Được rồi, chúng ta mau chóng tìm quán nào ăn chút gì thôi. Đúng rồi, quán mì kéo trước đây chúng ta hay ăn, đến bây giờ vẫn mở đó! Cậu ra nước ngoài lâu như vậy, chắc chắc là đã rất lâu rồi chưa được ăn món mì kéo ngon như vậy, cũng vừa hay thời gian gần đây tớ đang muốn ăn, mình cùng đi đi.”
Nhớ lại mùi vị năm xưa, Đường Tinh Khanh gật đầu, hai người đứng bên vên đừng vẫy taxi.
Trong thời gian đợi xe, bên cạnh bất ngờ xuất hiện một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, người đó vốn muốn rời đi nhưng sau khi nhìn thấy Đường Tinh Khanh bên cạnh liền dừng lại, cẩn thận chăm chú nhìn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh tưởng rằng người đó cũng đang đợi xe như mình, nên ban đầu không chú ý đến, sau đó phát hiện người đàn ông đó luôn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng!
Anh ta....
“Cô đứng lại cho tôi!” Doãn Thiên Nhã nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ.
Đường Tinh Khanh và Phương Minh lập tức khựng lại, quay người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cô, chỉ thấy Doãn Thiên Nhã chỉ vào bộ đồ trên người Đường Tinh Khanh không vui nói: “Bộ váy trên người cô mấy ngày trước tôi đã thích rồi, cô không được mua nó, đó là của tôi!”
“...”
Đường Tinh Khanh lập tức chau mày, nhìn Doãn Thiên Nhã, người phụ nữ này thật sự khó đối phó, nếu không phải vì muốn giữ thể diện cho Nam Cường Thịnh, cô không dại mà tiếp chuyện hai người thần kinh này, chỉ là... nếu bây giờ làm to chuyện thì đến lúc đó người khó xử nhất chính là Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh giúp cô nhiều chuyện như vậy, Đường Tinh Khanh không muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó anh.
Khi Đường Tinh Khanh dừng lại, cô chần chừ cầm lên một bộ váy khác, thấp giọng nói: “Vậy tôi đổi bộ này vậy, vừa nãy tôi cũng thử qua rồi, cũng rất thích bộ này!”
Cô nói rồi buông cánh tay đang kéo Phương Minh, quay người định đi qua bên cạnh.
“Không! Cô đứng lại!”
Vậy mà Doãn Thiên Nhã lại không hề có ý định buông tha cho Đường Tinh Khanh, cô hung hăng ngang bướng chỉ vào bộ váy Đường Tinh Khanh đang cầm trên tay, giọng nói sắc sảo: “Bộ váy đó tôi cũng đã thích từ lâu rồi, cô cũng không được mang đi!”
“...”
Đường Tinh Khanh nhíu mày, thật sự có chút khó chịu, trong lúc này nếu cô vẫn không nhận ra Doãn Thiên Nhã đang muốn cố tình kiếm chuyện thì cô quả là ngu ngốc, cô chỉ tay vào bộ khác, trực tiếp thẳng thắn hỏi cô: “Bộ này cô cũng thích chứ?”
Quả là không ngoài dự doán, Doãn Thiên Nhã nhếch cằm cao ngạo, ngạo mạn nói: “Đúng, bộ đó tôi cũng thích!”
“... Được!”
Lần này, đến thằng ngốc cũng có thể nhận ra đây là Doãn Thiên Nhã cố tình muốn kiếm chuyện, cô ta thấy Đường Tinh Khanh đẹp như vậy, trong lòng đố kỵ ganh ghét, vì vậy mới trăm phương ngàn kế muốn đối đầu với cô.
Trong lòng Đường Tinh Khanh cũng không tức giận, cười lạnh nhạt một tiếng, nhún vai, ngữ điệu vui vẻ nói: “Nếu đã như vậy, tôi đợi cô chọn trước rồi tôi mới chọn.”
Thấy có sự nhún nhường, lòng hiếu thắng của Doãn Thiên Nhã mới được thỏa mãn, nhưng cô vui rồi lại có một số người không vui.
Phương Minh với tính cách nóng nảy, cô rất muốn lao ra cho Doãn Thiên Nhã một bạt tai nhưng luôn bị Đường Tinh Khanh ngăn lại, khổng để cô lao ra.
Màn kịch hay vẫn ở phía sau! Đường Tinh Khanh nhìn Phương Minh với ánh mắt như vậy.
Thật ra Đường Tinh Khanh là có dụng ý khác, cô ít nhiều vẫn hiểu được tính cách của Đông Phùng Lưu, Doãn Thiên Nhã như vậy, người mất mặt nhất chính là anh, cô sớm đã nhìn ra sắc mặt tím bầm khó coi của anh.
Vậy là, trong tích tắc, cô thấy Đông Phùng Lưu hất mạnh bàn tay đang khoác cánh tay anh của Doãn Thiên Nhã, khuôn mặt tối sầm, quay người rời khỏi cửa hàng mà không nói một lời.
Đông Phùng Lưu tính cách nóng như lửa, khó chịu, Doãn Thiên Nhã, người phụ nữ ngu xuẩn này, đúng là mất mặt mà, cư xử thật thấp hèn, bị người ta chơi đùa mà vẫn không hề hay biết.
Thấy Đông Phùng Lưu đi rồi, Doãn Thiên Nhã mới biết lần này anh ấy thật sự tức giận, lập tức kịp phản ứng lại, chuyện vừa nãy bản thân gây ra bị anh để ý rồi...đúng là đáng chết mà, cô lại làm ra những chuyện không phép tắc như vậy trước mặt Đông Phùng Lưu!
Đông Phùng Lưu nhất định sẽ ruồng bỏ cô!
“Lưu, em biết lỗi rồi, anh đợi em với...” Doãn Thiên Nhã gọi to, tâm trạng hoảng loạn chạy theo, trước khi đi, cô quay đầu nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt đầy ác ý.
“...” Đường Tinh Khanh kẽ cười, có chút thỏa mãn, thấy bộ dạng giận dữ lại mất mặt của Đông Phùng Lưu đúng là được giải tỏa nỗi tức giận mà!
Đợi sau khi hai người đó rời khỏi, Phương Minh luôn mang sự phẫn nộ thì giờ mới được thả lỏng, cô lập tức nhìn Đường Tinh Khanh không vui, tức giận nói: “Sao cậu lúc đó lại cản tớ? Nếu cậu không cản tớ đã lao lên xé xác đôi cẩu nam nữ kia rồi!”
“Haizzz, Đông Phùng Lưu mất trí nhớ rồi...” Đường Tinh Khanh nhún vai, lắc đầu nhìn Phương Minh với ánh mắt bất lực, sau đó cô kể hết nguyên nhân tại sao Đông Phùng Lưu bị mất trí nhớ cho Phương Minh.
“Nói như vậy, anh ta bị tai nạn xe cũng có phần trách nhiệm của cậu?” Sau khi Phương Minh nghe xong, gật đầu đồng tình.
“Ừm, đúng vậy...” Đường Tinh Khanh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, những mảnh ghép trong đầu dường như trở lại ký ức nơi bệnh viện 6 năm về trước, khi cô chạy trốn Đông Phùng Lưu đuổi theo với sắc mặt hổn hển: “Vậy nên mình không muốn Đông Phùng Lưu nhớ lại, lại càng không muốn quay lại cảnh đó của 6 năm trước...” Cô vừa nói vừa mang bộ váy vừa mặc trên người đi đến bên quầy thanh toán.
Chuyện 6 năm trước, Phương Minh đều biết, cô cũng hiểu được Đường Tinh Khanh đang lo lắng điều gì, tức khắc nắm chặt tay cô, nắm chặt không rời, nói: “Tinh Khanh, cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không gây ra những chuyện khiến cậu khó xử đâu!”
“Phương Minh, cậu thật tốt!”
Đường Tinh Khanh giấu không được sự vui mừng, cười phá lên, người bạn tốt nhất cũng đã trở về bên cạnh cô, vậy cuộc đời còn gì nuối tiếc nữa, thứ cô thiếu duy nhất chính là cậu con trai của cô!
Sau khi thanh toán xong, hai người lại tìm một quán để ăn cơm, Đường Tinh Khanh vừa đi, vừa nói chuyện của Đường Nhất Tân, còn cả chuyện cuộc sống của cô mấy năm qua bên nước ngoài, cả chuyện cô tại sao lại về nước, tất cả tất cả đều kể hết cho Phương Minh.
Sau khi nghe xong, đôi mắt của Phương Minh phát sáng, sắc mặt vui mừng nhìn Đường Tinh Khanh, lớn giọng nói: “Woa, đúng là thiên tài mà, khi cậu tìm được con nhớ dẫn nó đến cho tớ xem nha! Tớ muốn nhận nó làm con nuôi! Sau đó tớ có thể làm mẹ nuôi rồi!”
Mẹ nuôi... bố nuôi...
Đường Tinh Khanh dường như nhớ là Nam Cường Thịnh cũng nói muốn nhận Đường Nhất Tân làm con nuôi, tại sao bạn tốt của cô lại có hứng thú với chuyện này chứ!
Đường Tinh Khanh lập tức cười phá lên gật đầu: “Được, đợi tớ tìm thấy con, lúc đó cậu tự hỏi... xem nó có muốn nhận cậu làm mẹ nuôi không.”
“Nó còn không dám nhận sao?” Phương Minh với ánh mắt tức giận, giận dỗi nói: “Nếu nó không dám nhận, tớ sẽ dạy dỗ tiểu tử thối đó một trận ra trò, cậu không nói được nó nhưng tớ thì chưa chắc nha, tớ là ai chứ!”
Đường Tinh Khanh khẽ cười, với tính cách ngang ngược của Phương Minh còn có ai là cô không xử lý được chứ.
Tâm trạng Phương Minh rất tốt, bụng cô đói rồi, vậy nên cô nói: “Được rồi, chúng ta mau chóng tìm quán nào ăn chút gì thôi. Đúng rồi, quán mì kéo trước đây chúng ta hay ăn, đến bây giờ vẫn mở đó! Cậu ra nước ngoài lâu như vậy, chắc chắc là đã rất lâu rồi chưa được ăn món mì kéo ngon như vậy, cũng vừa hay thời gian gần đây tớ đang muốn ăn, mình cùng đi đi.”
Nhớ lại mùi vị năm xưa, Đường Tinh Khanh gật đầu, hai người đứng bên vên đừng vẫy taxi.
Trong thời gian đợi xe, bên cạnh bất ngờ xuất hiện một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, người đó vốn muốn rời đi nhưng sau khi nhìn thấy Đường Tinh Khanh bên cạnh liền dừng lại, cẩn thận chăm chú nhìn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh tưởng rằng người đó cũng đang đợi xe như mình, nên ban đầu không chú ý đến, sau đó phát hiện người đàn ông đó luôn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng!
Anh ta....
Bình luận facebook