Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 185 ANH PHẢI MUA NHẪN KIM CƯƠNG CHO VỢ TƯƠNG LAI
CHƯƠNG 185: ANH PHẢI MUA NHẪN KIM CƯƠNG CHO VỢ TƯƠNG LAI
“Không được!” Đông Phùng Lưu còn chưa nói xong, Đường Tinh Khanh đã ngắt lời anh: “Anh không thể ở lại đây!”
Nghĩ đến kinh nghiệm xương máu tối qua, cô liền cảm thấy không thể ở dưới một mái nhà với một con cầm thú, không có chuyện gì cũng bị làm thành có chuyện.
“Vì sao?” Đông Phùng Lưu không hiểu nhìn cô.
“Bởi vì…” Đường Tinh Khanh ấp úng, cô không thể nói thẳng ra là sợ bị anh ăn thịt, sắp xếp lại câu chữ, Đường Tinh Khanh dùng một phương thức khác uyển chuyển nói: “Bởi vì… à thì, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau qua đêm không tốt lắm đâu… Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay lắm.”
“Không phải đêm qua chúng ta đã ở cùng nhau sao, có gì không tốt?” Đông Phùng Lưu nhanh chóng tiếp lời Đường Tinh Khanh, sau khi nói xong anh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, đột nhiên lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, nói: “Lẽ nào… Em sợ anh đối với em như tối qua?”
Nghĩ đến chuyện tối qua, Đường Tinh Khanh bất giác đỏ mặt!
Cô thầm hận, vùi mặt xuống khẽ ừ một tiếng.
Nhưng xấu hổ mấy giây như vậy, Đường Tinh Khanh bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói: “Dù sao hai chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh đã có vợ chưa cưới, tôi đã có con trai. Hơn nữa tối qua là chuyện ngoài ý muốn, nếu tối nay anh còn ở đây, nếu bị người khác biết được sẽ không chỉ làm xấu hình tượng của anh, mà cũng không tốt với danh dự của tôi…”
Nghe vậy Đông Phùng Lưu cúi đầu cười, anh tỏ vẻ hơi ngang bướng nhìn Đường Tinh Khanh, cười nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện tối qua với em… Còn về chuyện em lo lắng thì em yên tâm đi, anh bảo đảm sẽ không ai biết, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì với danh dự của em.”
Sao người này lại nói mãi không hiểu thế nhỉ!
Đường Tinh Khanh tức giận, vốn dĩ cô uyển chuyển từ chối Đông Phùng Lưu, bây giờ xem ra chỉ có thể giải quyết cứng rắn thôi.
Cô lập tức vung chén đũa lên, tỏ vẻ không vui nói: “Tôi không thích anh ở đây, không được sao?”
Cuối cùng hôm nay cũng trở mặt rồi?
Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng khôi phục lại bộ dạng hùng hổ thường ngày, trong lòng Đông Phùng Lưu cảm thấy sung sướng, trên mặt lại vẫn tỏ vẻ như thường, nghiêm túc nói: “Đương nhiên không được, cấp trên ở lại nhà em tá túc vì chuyện đi công tác, em lại không chịu tiếp đãi cấp trên, có cấp dưới nào như em sao?”
Tên khốn kiếp này! Biết ngay là sẽ lấy chuyện thân phận ra để chèn ép cô!
Đường Tinh Khanh hơi giận, tỏ thái độ cho Đông Phùng Lưu nhìn: “Nếu anh đã dùng chuyện này để nói chuyện với tôi thì tôi cũng hỏi ngược lại anh, thân là cấp trên, rõ ràng là anh có tiền có thế, cơ bản có thể tìm một khách sạn gần đây ở một đêm, sao lại chạy đến căn nhà nhỏ này của tôi để góp vui, rốt cuộc là anh có ý đồ gì?”
“Vậy sao?” Đông Phùng Lưu tỏ vẻ không cho là đúng, bộ dạng anh không muốn so kè với Đường Tinh Khanh, nghiêm túc hỏi: “Vậy anh cũng hỏi em một câu, nếu đã có một nơi có thể ăn ngủ không tốn tiền, tại sao anh cứ phải đi tiêu số tiền kia để ở khách sạn chứ? Anh cũng đâu phải kẻ ăn no rửng mỡ.”
Rõ ràng không phải anh giàu lắm sao? Chết tiệt!
Đông Phùng Lưu ra vẻ muốn ăn đòn, hoàn toàn chọc giận Đường Tinh Khanh, cô chợt đập bàn, sau đó đứng dậy nhìn xuống Đông Phùng Lưu ngồi trên ghế, châm chọc nói: “Xin hỏi sếp lớn Đông Phương như vậy là cố ý đùa giỡn tôi sao? Anh là sếp lớn một công ty trên thị trường, chuyện làm ăn trải rộng các nơi trên cả nước, thậm chí đã phát triển ra nước ngoài, anh nói anh đến chỗ này của tôi là để tiết kiệm tiền? Tôi không tin!”
So với vẻ tức giận của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu lại tỏ vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh thờ ơ gõ lên mặt bàn, giọng lười biếng nói: “Vậy sao? Thì ra em hiểu rõ công ty bọn anh như vậy… Nhưng mà, anh là người sắp cưới vợ rồi, anh phải tiết kiệm tiền làm váy cưới cho cô ấy, mua nhẫn kim cương lớn nhất cho cô ấy, để cô ấy có được một lễ kết hôn hoành tráng nhất thế giới. Sau khi cưới cô ấy, anh còn muốn khiến cô ấy không âu không lo, sau này cũng không cần ra ngoài làm việc, anh nuôi cô ấy cả đời…”
“Em nói anh lấy vợ như thế, anh có thể không tiết kiệm chút sao? Huống hồ lúc này rồi em còn muốn đuổi anh đi?”
“…”
Đường Tinh Khanh bị anh nói thế thì không còn tức giận nữa, cô phát hiện Đông Phùng Lưu càng lúc càng biết chơi xấu, trước đây cô cũng không phát hiện ra Đông Phùng Lưu có tiềm chất như vậy! Quả thật chính là… tên khốn kiếp không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích!
Thấy Đường Tinh Khanh không nói gì, Đông Phùng Lưu lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Em không nói gì anh sẽ coi như là em đồng ý anh…”
Vừa nói được một nửa, di động của Đông Phùng Lưu chợt vang lên, anh dừng lại một chút rồi lấy di động ra, giọng nói không kiên nhẫn: “Có việc gì nói mau, không có gì tôi cúp máy đấy.”
“…”
Không biết bên kia nói gì, vẻ mặt vốn dĩ vì bị cắt ngang lời nói mà không vui đột nhiên thay đổi, anh không chắc chắn mà hỏi lại: “Cậu nói gì? Doãn Thu Ngọc bị thương?”
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh giật mình, có một cảm giác mơ hồ xuất hiện trong lòng, trên mặt lại vẫn thản nhiên nhìn Đông Phùng Lưu nghe điện thoại.
Sắc mặt Đông Phùng Lưu rất nghiêm trọng, có vẻ như bên kia còn nói gì đó, anh hỏi một câu ở bệnh viện nào liền vội vã muốn rời đi.
Anh gấp gáp nói với Đường Tinh Khanh rằng: “Đường An Kỳ, vợ sắp cưới của anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó xem thử cô ấy, chuyện vừa rồi em cứ coi như anh chưa nói, cảm ơn bữa cơm tối nay của em, anh đi trước.”
Nói xong anh cũng không quay đầu lại mà mở cửa rời đi.
“…”
Đường Tinh Khanh tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Đông Phùng Lưu rời đi, cô có chút không tiếp nhận được sự thật trước mắt này, vốn dĩ cô vẫn chưa để mấy lời Đông Phùng Lưu vừa nói trong lòng, nhưng lời Đông Phùng Lưu nói lúc này không khỏi khiến cô để bụng.
Đông Phùng Lưu vừa nói, anh sẽ đối tốt với vợ chưa cưới, Đông Phùng Lưu nói anh sẽ tổ chức một lễ kết hôn hoành tráng cho vợ chưa cưới, anh còn nói sau này phải chiều chuộng cô ta, nuôi cô ta cả đời, cho cô ta một cuộc sống không lo không nghĩ…
Những lời này giờ như kim đâm trúng trái tim cô vậy, đúng thế, bây giờ Doãn Thu Ngọc là vợ chưa cưới của anh, chắc chắn cũng là vợ sau này của anh. Lúc nãy khi Đông Phùng Lưu nói chuyện, bộ dạng chân thành, nhất định là anh rất thích Doãn Thu Ngọc.
Nếu không sau khi biết Doãn Thu Ngọc gặp chuyện không may cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy, liền vội vàng rời đi.
Trong lòng Đường Tinh Khanh có chút khó chịu, cô không biết mình làm sao nữa, nghĩ đến Đông Phùng Lưu đối tốt với Doãn Thu Ngọc, trong lòng có chút khó chịu.
Ài… Chẳng lẽ mình bị ma ám?
Đường Tinh Khanh uể oải dọn dẹp chén đũa trên bàn ăn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa một chút rồi trèo lên giường.
Vì ban ngày ngủ quá nhiều nên buổi tối lại không ngủ được, Đường Tinh Khanh lăn qua lộn lại trên giường, trong đầu vẫn là cảnh tượng lúc Đông Phùng Lưu rời đi.
Đường Tinh Khanh vùi mặt trong chăn, dùng sức thôi miên mình, đừng nghĩ đến anh nữa, đừng nghĩ đến anh nữa, đừng nghĩ đến anh nữa…
“Không được!” Đông Phùng Lưu còn chưa nói xong, Đường Tinh Khanh đã ngắt lời anh: “Anh không thể ở lại đây!”
Nghĩ đến kinh nghiệm xương máu tối qua, cô liền cảm thấy không thể ở dưới một mái nhà với một con cầm thú, không có chuyện gì cũng bị làm thành có chuyện.
“Vì sao?” Đông Phùng Lưu không hiểu nhìn cô.
“Bởi vì…” Đường Tinh Khanh ấp úng, cô không thể nói thẳng ra là sợ bị anh ăn thịt, sắp xếp lại câu chữ, Đường Tinh Khanh dùng một phương thức khác uyển chuyển nói: “Bởi vì… à thì, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau qua đêm không tốt lắm đâu… Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay lắm.”
“Không phải đêm qua chúng ta đã ở cùng nhau sao, có gì không tốt?” Đông Phùng Lưu nhanh chóng tiếp lời Đường Tinh Khanh, sau khi nói xong anh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, đột nhiên lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, nói: “Lẽ nào… Em sợ anh đối với em như tối qua?”
Nghĩ đến chuyện tối qua, Đường Tinh Khanh bất giác đỏ mặt!
Cô thầm hận, vùi mặt xuống khẽ ừ một tiếng.
Nhưng xấu hổ mấy giây như vậy, Đường Tinh Khanh bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói: “Dù sao hai chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh đã có vợ chưa cưới, tôi đã có con trai. Hơn nữa tối qua là chuyện ngoài ý muốn, nếu tối nay anh còn ở đây, nếu bị người khác biết được sẽ không chỉ làm xấu hình tượng của anh, mà cũng không tốt với danh dự của tôi…”
Nghe vậy Đông Phùng Lưu cúi đầu cười, anh tỏ vẻ hơi ngang bướng nhìn Đường Tinh Khanh, cười nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện tối qua với em… Còn về chuyện em lo lắng thì em yên tâm đi, anh bảo đảm sẽ không ai biết, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì với danh dự của em.”
Sao người này lại nói mãi không hiểu thế nhỉ!
Đường Tinh Khanh tức giận, vốn dĩ cô uyển chuyển từ chối Đông Phùng Lưu, bây giờ xem ra chỉ có thể giải quyết cứng rắn thôi.
Cô lập tức vung chén đũa lên, tỏ vẻ không vui nói: “Tôi không thích anh ở đây, không được sao?”
Cuối cùng hôm nay cũng trở mặt rồi?
Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng khôi phục lại bộ dạng hùng hổ thường ngày, trong lòng Đông Phùng Lưu cảm thấy sung sướng, trên mặt lại vẫn tỏ vẻ như thường, nghiêm túc nói: “Đương nhiên không được, cấp trên ở lại nhà em tá túc vì chuyện đi công tác, em lại không chịu tiếp đãi cấp trên, có cấp dưới nào như em sao?”
Tên khốn kiếp này! Biết ngay là sẽ lấy chuyện thân phận ra để chèn ép cô!
Đường Tinh Khanh hơi giận, tỏ thái độ cho Đông Phùng Lưu nhìn: “Nếu anh đã dùng chuyện này để nói chuyện với tôi thì tôi cũng hỏi ngược lại anh, thân là cấp trên, rõ ràng là anh có tiền có thế, cơ bản có thể tìm một khách sạn gần đây ở một đêm, sao lại chạy đến căn nhà nhỏ này của tôi để góp vui, rốt cuộc là anh có ý đồ gì?”
“Vậy sao?” Đông Phùng Lưu tỏ vẻ không cho là đúng, bộ dạng anh không muốn so kè với Đường Tinh Khanh, nghiêm túc hỏi: “Vậy anh cũng hỏi em một câu, nếu đã có một nơi có thể ăn ngủ không tốn tiền, tại sao anh cứ phải đi tiêu số tiền kia để ở khách sạn chứ? Anh cũng đâu phải kẻ ăn no rửng mỡ.”
Rõ ràng không phải anh giàu lắm sao? Chết tiệt!
Đông Phùng Lưu ra vẻ muốn ăn đòn, hoàn toàn chọc giận Đường Tinh Khanh, cô chợt đập bàn, sau đó đứng dậy nhìn xuống Đông Phùng Lưu ngồi trên ghế, châm chọc nói: “Xin hỏi sếp lớn Đông Phương như vậy là cố ý đùa giỡn tôi sao? Anh là sếp lớn một công ty trên thị trường, chuyện làm ăn trải rộng các nơi trên cả nước, thậm chí đã phát triển ra nước ngoài, anh nói anh đến chỗ này của tôi là để tiết kiệm tiền? Tôi không tin!”
So với vẻ tức giận của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu lại tỏ vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh thờ ơ gõ lên mặt bàn, giọng lười biếng nói: “Vậy sao? Thì ra em hiểu rõ công ty bọn anh như vậy… Nhưng mà, anh là người sắp cưới vợ rồi, anh phải tiết kiệm tiền làm váy cưới cho cô ấy, mua nhẫn kim cương lớn nhất cho cô ấy, để cô ấy có được một lễ kết hôn hoành tráng nhất thế giới. Sau khi cưới cô ấy, anh còn muốn khiến cô ấy không âu không lo, sau này cũng không cần ra ngoài làm việc, anh nuôi cô ấy cả đời…”
“Em nói anh lấy vợ như thế, anh có thể không tiết kiệm chút sao? Huống hồ lúc này rồi em còn muốn đuổi anh đi?”
“…”
Đường Tinh Khanh bị anh nói thế thì không còn tức giận nữa, cô phát hiện Đông Phùng Lưu càng lúc càng biết chơi xấu, trước đây cô cũng không phát hiện ra Đông Phùng Lưu có tiềm chất như vậy! Quả thật chính là… tên khốn kiếp không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích!
Thấy Đường Tinh Khanh không nói gì, Đông Phùng Lưu lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Em không nói gì anh sẽ coi như là em đồng ý anh…”
Vừa nói được một nửa, di động của Đông Phùng Lưu chợt vang lên, anh dừng lại một chút rồi lấy di động ra, giọng nói không kiên nhẫn: “Có việc gì nói mau, không có gì tôi cúp máy đấy.”
“…”
Không biết bên kia nói gì, vẻ mặt vốn dĩ vì bị cắt ngang lời nói mà không vui đột nhiên thay đổi, anh không chắc chắn mà hỏi lại: “Cậu nói gì? Doãn Thu Ngọc bị thương?”
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh giật mình, có một cảm giác mơ hồ xuất hiện trong lòng, trên mặt lại vẫn thản nhiên nhìn Đông Phùng Lưu nghe điện thoại.
Sắc mặt Đông Phùng Lưu rất nghiêm trọng, có vẻ như bên kia còn nói gì đó, anh hỏi một câu ở bệnh viện nào liền vội vã muốn rời đi.
Anh gấp gáp nói với Đường Tinh Khanh rằng: “Đường An Kỳ, vợ sắp cưới của anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó xem thử cô ấy, chuyện vừa rồi em cứ coi như anh chưa nói, cảm ơn bữa cơm tối nay của em, anh đi trước.”
Nói xong anh cũng không quay đầu lại mà mở cửa rời đi.
“…”
Đường Tinh Khanh tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Đông Phùng Lưu rời đi, cô có chút không tiếp nhận được sự thật trước mắt này, vốn dĩ cô vẫn chưa để mấy lời Đông Phùng Lưu vừa nói trong lòng, nhưng lời Đông Phùng Lưu nói lúc này không khỏi khiến cô để bụng.
Đông Phùng Lưu vừa nói, anh sẽ đối tốt với vợ chưa cưới, Đông Phùng Lưu nói anh sẽ tổ chức một lễ kết hôn hoành tráng cho vợ chưa cưới, anh còn nói sau này phải chiều chuộng cô ta, nuôi cô ta cả đời, cho cô ta một cuộc sống không lo không nghĩ…
Những lời này giờ như kim đâm trúng trái tim cô vậy, đúng thế, bây giờ Doãn Thu Ngọc là vợ chưa cưới của anh, chắc chắn cũng là vợ sau này của anh. Lúc nãy khi Đông Phùng Lưu nói chuyện, bộ dạng chân thành, nhất định là anh rất thích Doãn Thu Ngọc.
Nếu không sau khi biết Doãn Thu Ngọc gặp chuyện không may cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy, liền vội vàng rời đi.
Trong lòng Đường Tinh Khanh có chút khó chịu, cô không biết mình làm sao nữa, nghĩ đến Đông Phùng Lưu đối tốt với Doãn Thu Ngọc, trong lòng có chút khó chịu.
Ài… Chẳng lẽ mình bị ma ám?
Đường Tinh Khanh uể oải dọn dẹp chén đũa trên bàn ăn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa một chút rồi trèo lên giường.
Vì ban ngày ngủ quá nhiều nên buổi tối lại không ngủ được, Đường Tinh Khanh lăn qua lộn lại trên giường, trong đầu vẫn là cảnh tượng lúc Đông Phùng Lưu rời đi.
Đường Tinh Khanh vùi mặt trong chăn, dùng sức thôi miên mình, đừng nghĩ đến anh nữa, đừng nghĩ đến anh nữa, đừng nghĩ đến anh nữa…
Bình luận facebook