Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 285 LẬT MẶT KHÔNG NHẬN KÈO
CHƯƠNG 285: LẬT MẶT KHÔNG NHẬN KÈO
Đằng nào thì dù cô ấy đồng ý hay không, Đông Phùng Lưu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đâu, không bằng cô ấy cứ ngoan ngoãn đồng ý điều kiện của Đông Phùng Lưu. Thế này còn dễ ăn nói với các đồng nghiệp trong công ty.
Sắc mặt của Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu có chút khó chịu, nói một cách khó khăn: “Tôi…. Tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng anh phải cam đoan với tôi là không được nuốt lời!
Trốn tránh gì chứ, cô còn có thể làm lại lần nữa, cô đã làm hai lần rồi, cũng có ít nhiều kinh nghiệm không ngại làm thêm lần nữa!
Nghe xong lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mỉm cười, ánh mắt lóe lên nét hả hê vì âm mưu đã đạt được.
Đông Phùng Lưu chậm rãi bước đến trước bàn làm việc, tiện tay cầm một tập tài liệu rồi quay đầu lại.
“Đây là cái gì….” Đường Tinh Khanh nghi hoặc nhìn đi nhìn lại, càng đọc mắt cô lại càng trợn to, Cô đập mạnh hợp đồng trong tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu rồi hét lên: “Đông Phùng Lưu! Anh có ý gì đây!”
Không ngờ Đông Phùng Lưu lại bắt Đường Tinh Khanh hợp đồng trung thành, buộc nửa đời còn lại của cô không được rời xa Đông Phùng Lưu. Ngoài ra còn nêu ví dụ như: Đường Tinh Khanh phản bội Đường Tinh Khanh hoặc là không làm theo hợp đồng thì sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng hoặc là sẽ kiện cô…
Còn có những điều khoản khác bá đạo khác như là chuyển quyền nuôi dưỡng Đường Ngũ Tuấn cho anh ta.
Đọc xong Đường Tinh Khanh cực kì tức giận, Đông Phùng Lưu định nhân cơ hội này bắt nạt người ta sao!
Đường Tinh Khanh trước khi đồng ý đã có dự cảm Đông Phùng Lưu tại sao trong tình huống có thể trói buộc cô lại còn ra điều kiện như thế này chứ? Vốn dĩ Đường Tinh Khanh cho rằng Đông Phùng Lưu chỉ muốn nghe chính miệng cô thừa nhận nên cô mới dằn xuống sự bất an trong lòng mà đồng ý Đông Phùng Lưu.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô.
Trái ngược với sự kích động của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu lại rất đắc ý, anh ta không hài lòng nói: “Lúc nãy không phải cô đồng ý điều kiện của tôi rồi sao, bây giờ bảo cô kí bản hợp đồng này là để phòng sau này cô lật mặt, nói một đằng làm một nẻo, lật lọng, kí kết hợp đồng này là để đảm bảo cho hai bên. Giờ cô lại có phản ứng như thế này, chả nhẽ….”
Đông Phùng Lưu nói kéo dài từ cuối, anh ta nhìn Đường TInh Khanh với ý vị sâu xa, nói: “Cái cô vừa nói nói đều là lừa tôi?”
“Không phải!” mặc dù trong lòng rất ấm ức nhưng tính tự tôn cao ngút làm cho Đường Tinh Khanh lập tức phản bác lại lời của Đông Phùng Lưu, cô nghiêm mặt, biến thế bị động thành chủ động nói: “Anh không cần phải ở đây khiêu khích tôi, Đông Phùng Lưu, anh sớm đã tính toán hết rồi đúng không, đến cả hợp đồng cũng chuẩn bị hết rồi, không ngờ anh lại là hạng người như vậy!”
“Tôi phải hết sức cẩn thận”, Đông Phùng Lưu không một chút để ý khi đối mặt với sự phản bác của Đường Tinh Khanh, “Ngày trước cô đã có hành vi như thế này một lần rồi, tôi không thể tin cô một cách vô căn cứ được.”
“Anh…” Đường Tinh Khanh thở gấp lườm Đông Phùng Lưu, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không biết nói gì để phản bác Đông Phùng Lưu.
Lời Đông Phùng Lưu nói là sự thật, cô thật sự đã đi không một lời từ biệt, nhưng điều đó không có nghĩa là việc làm đó của cô là sai trái!”
Có câu người không cùng một con đường thì sao có thể ở bên cạnh nhau, cô và Đông Phùng Lưu là người thuộc hai thế giới, miễn cưỡng bên cạnh nhau thì có ích gì chứ?”
Sự áp chế, sự bá đạo độc đoán, thô bạo ngang ngược, vô lại của Đông Phùng Lưu đều khiến cho Đường TInh Khanh cảm thấy bất lực. Nếu như cứ đối đầu với Đông Phùng Lưu thì tuyệt đối không thể lấy cứng chọi cứng được, cô làm căng thì anh ta lại làm căng hơn.
Đường Tinh Khanh hiểu được đạo lí này đành phải ngồi xuống, sắc mặt cô ấy có chút không tốt, nói: “Nếu thật sự như lời anh nói, kí hợp đồng này thì sao chứ, ai có thể đảm bảo được hai người chúng ta có thể bên nhau cả đời chứ, giữa vợ chồng với nhau còn li hôn, hơn nữa chúng ta chả có quan hệ gì! Tôi thấy bản hợp đồng này nên sửa lại.”
“Cô không tin vào quyết tâm của tôi sao?” Người Đông Phùng Lưu ưỡn về phía trước, ánh mắt sâu xa nhìn Đường Tinh Khanh.
Hai người lại rơi vào trầm lặng, sau đó Đông Phùng Lưu cười với ý sâu xa, người anh dựa phía sau thoải mái nói: “Được thôi, cô muốn sửa như thế nào?”
Thấy Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, Đường Tinh Khanh trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ ngày tháng của bản hợp đồng, kiên định nói: “Chỗ này nên sửa, không nên để nửa đời sau nên là tháng nào đó hoặc năm nào đó.”
Giờ Đường Tinh Khanh còn có thể ở bên Đông Phùng Lưu. Chuyện sau này ai có thể liệu trước được chứ, nói không chừng nay kí hợp đồng, hôm sau Đông Phùng Lưu đã chán ghét cô.
Cho dù Đường Tinh Khanh thật sự không thích ở bên Đông Phùng Lưu, nhưng để cứu lấy bản thân, cũng như vì dự án hợp tác của công ty, cô không thể không ứng phó với Đông Phùng Lưu như thế.
Nghe thấy lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu bật cười, anh đứng dậy bước đến ngồi cạnh , nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt mang ý sâu xa.
Rất lâu sau Đông Phùng Lưu mới cười nói: “Đường Tinh Kha, trong mắt cô có phải tôi giống như một thằng ngốc không?”
Đúng thế…
Đường Tinh Khanh thầm nói trong lòng, nhưng cô không thể trả lời Đông Phùng Lưu như thế được, Đường Tinh Khanh phản ứng nhanh chóng đáp: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Nghe thế, Đông Phùng Lưu cười nhạt một tiếng, đáp: “Đường Tinh Khanh, cô coi tôi là đồ ngốc sao? Một tháng? Một năm? Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì .”
“Tôi nghĩ gì chứ?” Đường Tinh Khanh trong lòng căng thẳng, nhưng mặt vẫn tỉnh rụi đáp.
Đông Phùng Lưu nhìn cô một lượt, kéo cằm cô hôn một cái, sau đó véo mũi cô, bá đạo nói: “Ý kiến của cô, tôi không đồng ý, muốn hết hạn hợp đồng rồi rời xa tôi sao? Cô đừng có nằm mơ!”
“Này! Đông Phùng Lưu anh đừng có quá đáng quá!” suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu, Đường Tinh Khanh không phục đẩy anh ra hét lên.
“Cô nghĩ cô có tư cách chống đối tôi sao?” Bị Đường Tinh Khanh đẩy ra, Đông Phùng Lưu cũng không tức giận, anh ngồi xuống nghiêng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, mệt mỏi nói: “Đường TInh Khanh, giãy dụa cũng không có tác dụng đâu, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Đầu hàng! Đầu hàng cái đầu anh ý!
Đường Tinh Khanh thầm mắng anh ta, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Đông Phùng Lưu đã muốn cô ở lại như thế thì cô sẽ làm những chuyện anh ta ghét , đến lúc đó cho dù cô kí hợp đồng này thì Đông Phùng Lưu cũng đuổi cô đi.
Đằng nào thì dù cô ấy đồng ý hay không, Đông Phùng Lưu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đâu, không bằng cô ấy cứ ngoan ngoãn đồng ý điều kiện của Đông Phùng Lưu. Thế này còn dễ ăn nói với các đồng nghiệp trong công ty.
Sắc mặt của Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu có chút khó chịu, nói một cách khó khăn: “Tôi…. Tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng anh phải cam đoan với tôi là không được nuốt lời!
Trốn tránh gì chứ, cô còn có thể làm lại lần nữa, cô đã làm hai lần rồi, cũng có ít nhiều kinh nghiệm không ngại làm thêm lần nữa!
Nghe xong lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mỉm cười, ánh mắt lóe lên nét hả hê vì âm mưu đã đạt được.
Đông Phùng Lưu chậm rãi bước đến trước bàn làm việc, tiện tay cầm một tập tài liệu rồi quay đầu lại.
“Đây là cái gì….” Đường Tinh Khanh nghi hoặc nhìn đi nhìn lại, càng đọc mắt cô lại càng trợn to, Cô đập mạnh hợp đồng trong tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu rồi hét lên: “Đông Phùng Lưu! Anh có ý gì đây!”
Không ngờ Đông Phùng Lưu lại bắt Đường Tinh Khanh hợp đồng trung thành, buộc nửa đời còn lại của cô không được rời xa Đông Phùng Lưu. Ngoài ra còn nêu ví dụ như: Đường Tinh Khanh phản bội Đường Tinh Khanh hoặc là không làm theo hợp đồng thì sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng hoặc là sẽ kiện cô…
Còn có những điều khoản khác bá đạo khác như là chuyển quyền nuôi dưỡng Đường Ngũ Tuấn cho anh ta.
Đọc xong Đường Tinh Khanh cực kì tức giận, Đông Phùng Lưu định nhân cơ hội này bắt nạt người ta sao!
Đường Tinh Khanh trước khi đồng ý đã có dự cảm Đông Phùng Lưu tại sao trong tình huống có thể trói buộc cô lại còn ra điều kiện như thế này chứ? Vốn dĩ Đường Tinh Khanh cho rằng Đông Phùng Lưu chỉ muốn nghe chính miệng cô thừa nhận nên cô mới dằn xuống sự bất an trong lòng mà đồng ý Đông Phùng Lưu.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô.
Trái ngược với sự kích động của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu lại rất đắc ý, anh ta không hài lòng nói: “Lúc nãy không phải cô đồng ý điều kiện của tôi rồi sao, bây giờ bảo cô kí bản hợp đồng này là để phòng sau này cô lật mặt, nói một đằng làm một nẻo, lật lọng, kí kết hợp đồng này là để đảm bảo cho hai bên. Giờ cô lại có phản ứng như thế này, chả nhẽ….”
Đông Phùng Lưu nói kéo dài từ cuối, anh ta nhìn Đường TInh Khanh với ý vị sâu xa, nói: “Cái cô vừa nói nói đều là lừa tôi?”
“Không phải!” mặc dù trong lòng rất ấm ức nhưng tính tự tôn cao ngút làm cho Đường Tinh Khanh lập tức phản bác lại lời của Đông Phùng Lưu, cô nghiêm mặt, biến thế bị động thành chủ động nói: “Anh không cần phải ở đây khiêu khích tôi, Đông Phùng Lưu, anh sớm đã tính toán hết rồi đúng không, đến cả hợp đồng cũng chuẩn bị hết rồi, không ngờ anh lại là hạng người như vậy!”
“Tôi phải hết sức cẩn thận”, Đông Phùng Lưu không một chút để ý khi đối mặt với sự phản bác của Đường Tinh Khanh, “Ngày trước cô đã có hành vi như thế này một lần rồi, tôi không thể tin cô một cách vô căn cứ được.”
“Anh…” Đường Tinh Khanh thở gấp lườm Đông Phùng Lưu, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không biết nói gì để phản bác Đông Phùng Lưu.
Lời Đông Phùng Lưu nói là sự thật, cô thật sự đã đi không một lời từ biệt, nhưng điều đó không có nghĩa là việc làm đó của cô là sai trái!”
Có câu người không cùng một con đường thì sao có thể ở bên cạnh nhau, cô và Đông Phùng Lưu là người thuộc hai thế giới, miễn cưỡng bên cạnh nhau thì có ích gì chứ?”
Sự áp chế, sự bá đạo độc đoán, thô bạo ngang ngược, vô lại của Đông Phùng Lưu đều khiến cho Đường TInh Khanh cảm thấy bất lực. Nếu như cứ đối đầu với Đông Phùng Lưu thì tuyệt đối không thể lấy cứng chọi cứng được, cô làm căng thì anh ta lại làm căng hơn.
Đường Tinh Khanh hiểu được đạo lí này đành phải ngồi xuống, sắc mặt cô ấy có chút không tốt, nói: “Nếu thật sự như lời anh nói, kí hợp đồng này thì sao chứ, ai có thể đảm bảo được hai người chúng ta có thể bên nhau cả đời chứ, giữa vợ chồng với nhau còn li hôn, hơn nữa chúng ta chả có quan hệ gì! Tôi thấy bản hợp đồng này nên sửa lại.”
“Cô không tin vào quyết tâm của tôi sao?” Người Đông Phùng Lưu ưỡn về phía trước, ánh mắt sâu xa nhìn Đường Tinh Khanh.
Hai người lại rơi vào trầm lặng, sau đó Đông Phùng Lưu cười với ý sâu xa, người anh dựa phía sau thoải mái nói: “Được thôi, cô muốn sửa như thế nào?”
Thấy Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, Đường Tinh Khanh trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ ngày tháng của bản hợp đồng, kiên định nói: “Chỗ này nên sửa, không nên để nửa đời sau nên là tháng nào đó hoặc năm nào đó.”
Giờ Đường Tinh Khanh còn có thể ở bên Đông Phùng Lưu. Chuyện sau này ai có thể liệu trước được chứ, nói không chừng nay kí hợp đồng, hôm sau Đông Phùng Lưu đã chán ghét cô.
Cho dù Đường Tinh Khanh thật sự không thích ở bên Đông Phùng Lưu, nhưng để cứu lấy bản thân, cũng như vì dự án hợp tác của công ty, cô không thể không ứng phó với Đông Phùng Lưu như thế.
Nghe thấy lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu bật cười, anh đứng dậy bước đến ngồi cạnh , nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt mang ý sâu xa.
Rất lâu sau Đông Phùng Lưu mới cười nói: “Đường Tinh Kha, trong mắt cô có phải tôi giống như một thằng ngốc không?”
Đúng thế…
Đường Tinh Khanh thầm nói trong lòng, nhưng cô không thể trả lời Đông Phùng Lưu như thế được, Đường Tinh Khanh phản ứng nhanh chóng đáp: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Nghe thế, Đông Phùng Lưu cười nhạt một tiếng, đáp: “Đường Tinh Khanh, cô coi tôi là đồ ngốc sao? Một tháng? Một năm? Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì .”
“Tôi nghĩ gì chứ?” Đường Tinh Khanh trong lòng căng thẳng, nhưng mặt vẫn tỉnh rụi đáp.
Đông Phùng Lưu nhìn cô một lượt, kéo cằm cô hôn một cái, sau đó véo mũi cô, bá đạo nói: “Ý kiến của cô, tôi không đồng ý, muốn hết hạn hợp đồng rồi rời xa tôi sao? Cô đừng có nằm mơ!”
“Này! Đông Phùng Lưu anh đừng có quá đáng quá!” suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu, Đường Tinh Khanh không phục đẩy anh ra hét lên.
“Cô nghĩ cô có tư cách chống đối tôi sao?” Bị Đường Tinh Khanh đẩy ra, Đông Phùng Lưu cũng không tức giận, anh ngồi xuống nghiêng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, mệt mỏi nói: “Đường TInh Khanh, giãy dụa cũng không có tác dụng đâu, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Đầu hàng! Đầu hàng cái đầu anh ý!
Đường Tinh Khanh thầm mắng anh ta, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Đông Phùng Lưu đã muốn cô ở lại như thế thì cô sẽ làm những chuyện anh ta ghét , đến lúc đó cho dù cô kí hợp đồng này thì Đông Phùng Lưu cũng đuổi cô đi.
Bình luận facebook