Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 290 MÀY ĐÃ BẤT NHÂN THÌ ĐỪNG TRÁCH TAO BẤT NGHĨA
CHƯƠNG 290: MÀY ĐÃ BẤT NHÂN THÌ ĐỪNG TRÁCH TAO BẤT NGHĨA
Sau khi ăn cơm xong, Tịch Song nói mình còn có việc không chơi cùng Đường Ngũ Tuấn được nữa, Đường Ngũ Tuấn hiểu chuyện gật đầu, đợi sau khi Tịch Song đi, loáng một cái cậu đã vào phòng mình.
Đường Ngũ Tuấn mở máy tính với tốc độ nhanh nhất, thâm nhập vào hệ thống của tập đoàn quốc tế Đông Phùng, kiểm tra camera theo dõi.
Đường Ngũ Tuấn nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của mẹ qua một chiếc camera, biết được hôm nay đúng là cô đã đến tập đoàn quốc tế Đông Phùng, ngón tay Đường Ngũ Tuấn thoăn thoắt gõ một hàng mật mã trên bàn phím, màn hình chợt lóa lên, lại xuất hiện khung cảnh nơi biệt thự của Đông Phùng Lưu.
Đường Ngũ Tuấn chạy lại một lượt những tin tức đã thu thập được, cuối cùng mới yên tâm, trên màn hình dừng lại ở cảnh Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu ở cùng nhau trong biệt thự, Đường Ngũ Tuấn mỉm cười hài lòng.
Đường Tinh Khanh nhất định sẽ không biết được, sở dĩ Đông Phùng Lưu nắm rõ được tất cả những nơi cô đi chính là do Đường Ngũ Tuấn tiết lộ cho Đông Phùng Lưu.
Vốn dĩ Đông Phùng Lưu không hề biết một chút nào về công ty thiết kế đó cả, may mà Đường Ngũ Tuấn kịp thời nói cho anh biết, Đông Phùng Lưu mới có thể nhân cơ hội này gặp được Đường Tinh Khanh.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Đường Ngũ Tuấn mới thở phào một hơi, nếu mẹ mình đã cố chấp như thế, chỉ còn cách để đứa con bảo bối này đích thân ra mặt vậy.
Nếu Đường Tinh Khanh cứ trốn tránh mãi như vậy, có một số chuyện sẽ không bao giờ có cơ hội giải quyết.
Đường Ngũ Tuấn vui đến mức không nhịn được mà khẽ ngân nga một bài hát, tiếp sau đây như thế nào thì chỉ còn trông chờ vào người bố ruột này của cậu mà thôi.
....
Bên còn lại.
Sau khi ăn cơm xong, Tịch Song lập tức đi vào thư phòng, cùng lúc đó tên thuộc hạ cũng đem về tin tức mà hắn muốn biết, sau khi Tịch Song nghe rõ ngọn ngành, không nhịn được mà đập bàn một cái.
Đông Phùng Lưu, lại là Đông Phùng Lưu, đúng là đáng chết mà, sao hắn ta cứ như oan hồn không tan thế!
Tịch Song sầm mặt, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện tôi bảo cậu đi điều tra thế nào rồi?”
Tên thuộc hạ hiểu ý, ngẩng đầu nhìn Tịch Song, cung kính nói: “Em đã điều tra ra rồi, hóa ra 6 năm trước sau khi Đông Phùng Lưu bị tai nạn đã để lại di chứng, trong đầu có một khối máu tụ khiến hắn ta hoàn toàn quên hết chuyện đã xảy ra giữa hắn và Đường Tinh Khanh vào 6 năm trước, nếu như hắn cố nhớ lại, bác sĩ nói, khả năng cao khối máu tụ sẽ phát triển, có khi sẽ mất mạng!”
Sau khi Tịch Song nghe xong, khóe môi kéo lên một nụ cười u ám, lạnh lùng nói: “Vậy à? Vậy thì đúng là ông trời giúp ta rồi...”
Tịch Song nhìn về phía trước trầm tư một hồi lâu, sau đó hắn quay người lại nhìn tên thuộc hạ ra lệnh: “Cậu đi tập hợp lại tin tức của Đường Tinh Khanh, làm một bản hoàn chỉnh, sau đó gửi cho Đông Phùng Lưu.”
Nghe thấy lời này của Tịch Song, tên thuộc hạ ngây người ra một chút, hắn khó hiểu nhìn Tịch Song: “Đại ca... anh đây là...”
Chưa nói hết câu, ánh mắt lạnh như băng của Tịch Song đã liếc tới khiến cho tên thuộc hạ ngậm miệng, cậu ta chỉ biết gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi.”
Nói xong, tên thuộc hạ nhận lệnh lui xuống.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tịch Song, trong mắt hắn lúc này bao phủ một màu lạnh băng, mặt phủ hơi sương, khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác, lạnh lùng.
Đông Phùng Lưu, tao chướng mắt mày cũng đã 6 năm rồi, mày sống đã đủ lâu rồi, bây giờ ông trời cho tao cơ hội tốt như thế này, tao không thể bỏ qua được.
Mày năm lần bảy lượt ngăn cản tao với Đường Tinh Khanh, chỉ khi mày biến mất, Đường Tinh Khanh mới cam tâm tình nguyện quay về bên tao. Đông Phùng Lưu, mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa!
Hôm sau, Đường Tinh Khanh mơ màng mở mắt, nhìn trần nhà ngây người ra, một lúc sau mới phát hiện bản thân đang ở một mình tại một nơi lạ lẫm, lại mất một lúc lâu sau đầu óc mới dần hồi tỉnh lại.
Đường Tinh Khanh xoay người, đập vào mắt là một gương mặt đang ngủ được phóng đại.
Hàng mày của người ấy lộ ra vẻ bình thản, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng gợi cảm, ngũ quan sắc nét. Hàng lông mi dài đang yên tĩnh khép lại, đúng là rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Đường Tinh Khanh cứ lặng yên nhìn ngây ra, trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở bình ổn của Đông Phùng Lưu, thời gian dường như ngừng trôi, thật khiến người ta muốn nó dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
Nhìn một lúc lâu, đột nhiên, Đông Phùng Lưu duỗi tay về phía Đường Tinh Khanh, kéo cô vào lòng, cơ thể Đường Tinh Khanh nhất thời cứng lại, không dám động đậy.
Đông Phùng Lưu ôm cô một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt, nhìn Đường Tinh Khanh đang ở trong lòng mình, cất tiếng trầm thấp quyến rũ: “Em dậy rồi à?”
Sợ Đông Phùng Lưu biết vừa nãy cô nhìn trộm anh, Đường Tinh Khanh có tật giật mình vội cúi đầu: “Ừm.”
Đường Tinh Khanh chưa cúi đầu được bao lâu, Đông Phùng Lưu đã nhấc cằm cô lên, đặt bờ môi mỏng xuống, ôm chặt cơ thể mềm mại trong lòng, Đông Phùng Lưu để Đường Tinh Khanh dán lên người mình.
Sau khi hôn xong, Đông Phùng Lưu vẫn lưu luyến không nỡ buông Đường Tinh Khanh ra, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, nói: “Chào buổi sáng!”
“...”
Đường Tinh Khanh để mặc cho Đông Phùng Lưu hôn mình, cũng không có dấu hiệu là đã nghe theo, Đường Tinh Khanh không đáp lời, cô vùng ra khỏi vòng tay của Đông Phùng Lưu, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đông Phùng Lưu nhìn bóng lưng của Đường Tinh Khanh, biết cô vẫn còn giận chuyện hôm qua nên không thèm nói chuyện với anh. Anh vừa yêu vừa hận cái tính cách bướng bỉnh và cố chấp này của cô.
Đông Phùng Lưu ngáp dài một hơi, cũng rời khỏi giường, vừa bước vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, Đường Tinh Khanh nhìn thấy anh liền bước ra ngoài.
Đông Phùng Lưu không nhịn được cười khổ, anh cũng chẳng để bụng, không sao hết, anh có thời gian để mài mòn tính khí cố chấp này của cô.
Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề xong thì cùng xuống nhà ăn sáng, trong suốt quá trình chẳng ai nói với ai câu nào.
Cuối cùng vẫn là Đông Phùng Lưu mở miệng trước: “Em thật sự không nói cho anh biết địa chỉ của Đường Ngũ Tuấn à?”
Đường Tinh Khanh nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nói: “Không thể tiết lộ.”
Nghe Đường Tinh Khanh nói câu này, Đông Phùng Lưu nhún vai không hề để ý, nếu như cô đã không muốn nói, vậy sau này anh sẽ không hỏi nữa, dù sao thì không có Đường Ngũ Tuấn, anh và cô có thể sống trong thế giới riêng của hai người.
Bữa sáng còn chưa ăn xong hai người đã phải chào đón một vị khách không mời.
Chuông cửa reo, người giúp việc tạm thời mà Đông Phùng Lưu thuê ra mở cửa, cửa vừa mở đã nghe thấy một giọng nói cao vút: “Lưu đâu?”
Người giúp việc nhỏ giọng nói gì đó, sau đó liền nghe thấy tiếng người đó hớn hở chạy vào phòng bếp, vừa đi vừa hét: “Lưu, anh đang ở đâu đấy? Em đến rồi!”
Chỉ nghe giọng thôi, Đường Tinh Khanh đã biết người vừa đến là ai, quả không ngoài dự đoán, bóng dáng cao gầy của Doãn Thu Ngọc đã xuất hiện ở phòng bếp, người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy là Đường Tinh Khanh.
Lập tức một giọng nói the thé chói tai vang lên: “Đường Tinh Khanh! Sao cô lại ở đây!”
Đúng là người phụ nữ đáng chết, lại là cô ta!!! Đúng là Đường Tinh Khanh oan hồn không tan!!!
Sau khi ăn cơm xong, Tịch Song nói mình còn có việc không chơi cùng Đường Ngũ Tuấn được nữa, Đường Ngũ Tuấn hiểu chuyện gật đầu, đợi sau khi Tịch Song đi, loáng một cái cậu đã vào phòng mình.
Đường Ngũ Tuấn mở máy tính với tốc độ nhanh nhất, thâm nhập vào hệ thống của tập đoàn quốc tế Đông Phùng, kiểm tra camera theo dõi.
Đường Ngũ Tuấn nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của mẹ qua một chiếc camera, biết được hôm nay đúng là cô đã đến tập đoàn quốc tế Đông Phùng, ngón tay Đường Ngũ Tuấn thoăn thoắt gõ một hàng mật mã trên bàn phím, màn hình chợt lóa lên, lại xuất hiện khung cảnh nơi biệt thự của Đông Phùng Lưu.
Đường Ngũ Tuấn chạy lại một lượt những tin tức đã thu thập được, cuối cùng mới yên tâm, trên màn hình dừng lại ở cảnh Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu ở cùng nhau trong biệt thự, Đường Ngũ Tuấn mỉm cười hài lòng.
Đường Tinh Khanh nhất định sẽ không biết được, sở dĩ Đông Phùng Lưu nắm rõ được tất cả những nơi cô đi chính là do Đường Ngũ Tuấn tiết lộ cho Đông Phùng Lưu.
Vốn dĩ Đông Phùng Lưu không hề biết một chút nào về công ty thiết kế đó cả, may mà Đường Ngũ Tuấn kịp thời nói cho anh biết, Đông Phùng Lưu mới có thể nhân cơ hội này gặp được Đường Tinh Khanh.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Đường Ngũ Tuấn mới thở phào một hơi, nếu mẹ mình đã cố chấp như thế, chỉ còn cách để đứa con bảo bối này đích thân ra mặt vậy.
Nếu Đường Tinh Khanh cứ trốn tránh mãi như vậy, có một số chuyện sẽ không bao giờ có cơ hội giải quyết.
Đường Ngũ Tuấn vui đến mức không nhịn được mà khẽ ngân nga một bài hát, tiếp sau đây như thế nào thì chỉ còn trông chờ vào người bố ruột này của cậu mà thôi.
....
Bên còn lại.
Sau khi ăn cơm xong, Tịch Song lập tức đi vào thư phòng, cùng lúc đó tên thuộc hạ cũng đem về tin tức mà hắn muốn biết, sau khi Tịch Song nghe rõ ngọn ngành, không nhịn được mà đập bàn một cái.
Đông Phùng Lưu, lại là Đông Phùng Lưu, đúng là đáng chết mà, sao hắn ta cứ như oan hồn không tan thế!
Tịch Song sầm mặt, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện tôi bảo cậu đi điều tra thế nào rồi?”
Tên thuộc hạ hiểu ý, ngẩng đầu nhìn Tịch Song, cung kính nói: “Em đã điều tra ra rồi, hóa ra 6 năm trước sau khi Đông Phùng Lưu bị tai nạn đã để lại di chứng, trong đầu có một khối máu tụ khiến hắn ta hoàn toàn quên hết chuyện đã xảy ra giữa hắn và Đường Tinh Khanh vào 6 năm trước, nếu như hắn cố nhớ lại, bác sĩ nói, khả năng cao khối máu tụ sẽ phát triển, có khi sẽ mất mạng!”
Sau khi Tịch Song nghe xong, khóe môi kéo lên một nụ cười u ám, lạnh lùng nói: “Vậy à? Vậy thì đúng là ông trời giúp ta rồi...”
Tịch Song nhìn về phía trước trầm tư một hồi lâu, sau đó hắn quay người lại nhìn tên thuộc hạ ra lệnh: “Cậu đi tập hợp lại tin tức của Đường Tinh Khanh, làm một bản hoàn chỉnh, sau đó gửi cho Đông Phùng Lưu.”
Nghe thấy lời này của Tịch Song, tên thuộc hạ ngây người ra một chút, hắn khó hiểu nhìn Tịch Song: “Đại ca... anh đây là...”
Chưa nói hết câu, ánh mắt lạnh như băng của Tịch Song đã liếc tới khiến cho tên thuộc hạ ngậm miệng, cậu ta chỉ biết gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi.”
Nói xong, tên thuộc hạ nhận lệnh lui xuống.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tịch Song, trong mắt hắn lúc này bao phủ một màu lạnh băng, mặt phủ hơi sương, khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác, lạnh lùng.
Đông Phùng Lưu, tao chướng mắt mày cũng đã 6 năm rồi, mày sống đã đủ lâu rồi, bây giờ ông trời cho tao cơ hội tốt như thế này, tao không thể bỏ qua được.
Mày năm lần bảy lượt ngăn cản tao với Đường Tinh Khanh, chỉ khi mày biến mất, Đường Tinh Khanh mới cam tâm tình nguyện quay về bên tao. Đông Phùng Lưu, mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa!
Hôm sau, Đường Tinh Khanh mơ màng mở mắt, nhìn trần nhà ngây người ra, một lúc sau mới phát hiện bản thân đang ở một mình tại một nơi lạ lẫm, lại mất một lúc lâu sau đầu óc mới dần hồi tỉnh lại.
Đường Tinh Khanh xoay người, đập vào mắt là một gương mặt đang ngủ được phóng đại.
Hàng mày của người ấy lộ ra vẻ bình thản, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng gợi cảm, ngũ quan sắc nét. Hàng lông mi dài đang yên tĩnh khép lại, đúng là rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Đường Tinh Khanh cứ lặng yên nhìn ngây ra, trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở bình ổn của Đông Phùng Lưu, thời gian dường như ngừng trôi, thật khiến người ta muốn nó dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
Nhìn một lúc lâu, đột nhiên, Đông Phùng Lưu duỗi tay về phía Đường Tinh Khanh, kéo cô vào lòng, cơ thể Đường Tinh Khanh nhất thời cứng lại, không dám động đậy.
Đông Phùng Lưu ôm cô một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt, nhìn Đường Tinh Khanh đang ở trong lòng mình, cất tiếng trầm thấp quyến rũ: “Em dậy rồi à?”
Sợ Đông Phùng Lưu biết vừa nãy cô nhìn trộm anh, Đường Tinh Khanh có tật giật mình vội cúi đầu: “Ừm.”
Đường Tinh Khanh chưa cúi đầu được bao lâu, Đông Phùng Lưu đã nhấc cằm cô lên, đặt bờ môi mỏng xuống, ôm chặt cơ thể mềm mại trong lòng, Đông Phùng Lưu để Đường Tinh Khanh dán lên người mình.
Sau khi hôn xong, Đông Phùng Lưu vẫn lưu luyến không nỡ buông Đường Tinh Khanh ra, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, nói: “Chào buổi sáng!”
“...”
Đường Tinh Khanh để mặc cho Đông Phùng Lưu hôn mình, cũng không có dấu hiệu là đã nghe theo, Đường Tinh Khanh không đáp lời, cô vùng ra khỏi vòng tay của Đông Phùng Lưu, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đông Phùng Lưu nhìn bóng lưng của Đường Tinh Khanh, biết cô vẫn còn giận chuyện hôm qua nên không thèm nói chuyện với anh. Anh vừa yêu vừa hận cái tính cách bướng bỉnh và cố chấp này của cô.
Đông Phùng Lưu ngáp dài một hơi, cũng rời khỏi giường, vừa bước vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, Đường Tinh Khanh nhìn thấy anh liền bước ra ngoài.
Đông Phùng Lưu không nhịn được cười khổ, anh cũng chẳng để bụng, không sao hết, anh có thời gian để mài mòn tính khí cố chấp này của cô.
Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề xong thì cùng xuống nhà ăn sáng, trong suốt quá trình chẳng ai nói với ai câu nào.
Cuối cùng vẫn là Đông Phùng Lưu mở miệng trước: “Em thật sự không nói cho anh biết địa chỉ của Đường Ngũ Tuấn à?”
Đường Tinh Khanh nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nói: “Không thể tiết lộ.”
Nghe Đường Tinh Khanh nói câu này, Đông Phùng Lưu nhún vai không hề để ý, nếu như cô đã không muốn nói, vậy sau này anh sẽ không hỏi nữa, dù sao thì không có Đường Ngũ Tuấn, anh và cô có thể sống trong thế giới riêng của hai người.
Bữa sáng còn chưa ăn xong hai người đã phải chào đón một vị khách không mời.
Chuông cửa reo, người giúp việc tạm thời mà Đông Phùng Lưu thuê ra mở cửa, cửa vừa mở đã nghe thấy một giọng nói cao vút: “Lưu đâu?”
Người giúp việc nhỏ giọng nói gì đó, sau đó liền nghe thấy tiếng người đó hớn hở chạy vào phòng bếp, vừa đi vừa hét: “Lưu, anh đang ở đâu đấy? Em đến rồi!”
Chỉ nghe giọng thôi, Đường Tinh Khanh đã biết người vừa đến là ai, quả không ngoài dự đoán, bóng dáng cao gầy của Doãn Thu Ngọc đã xuất hiện ở phòng bếp, người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy là Đường Tinh Khanh.
Lập tức một giọng nói the thé chói tai vang lên: “Đường Tinh Khanh! Sao cô lại ở đây!”
Đúng là người phụ nữ đáng chết, lại là cô ta!!! Đúng là Đường Tinh Khanh oan hồn không tan!!!
Bình luận facebook