Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 30 ANH CHỈ CẦN CÓ EM
CHƯƠNG 30: ANH CHỈ CẦN CÓ EM
Đường Tinh Khanh tim đập loạn nhịp, muốn rút bàn tay của mình đang bị La Vũ Hạo nắm chặt lại, nhưng mà, khi cô vừa mới cử động, anh ta liền nắm lấy chặt hơn, không thể nào rút ra được.
Đường Tinh Khanh thở dài, nhìn La Vũ Hạo đang đứng trước mặt, nghĩ lại những gì hai người đã từng trải qua, trong lòng có chút buồn bã.
Anh Vũ Hạo, nếu như chỉ là vì bị dì Tiết ép kết hôn, cõ lẽ bây giờ em đã chẳng quan tâm đến gì nữa mà đi cùng anh, nhưng mà không phải như vậy nữa, đêm đầu tiên của em, tất cả mọi thứ của em, bao gồm cả Đông Phùng Lưu, đều ngăn cản chúng chúng.
Em không thể nào làm như vậy được......
Không đợi đến khi Đường Tinh Khanh trả lời, La Vũ Hạo càng thêm tuyệt vọng, khuôn mặt cực kì buồn bã, càng nắm chặt lấy cổ tay của cô hơn, không chịu buông ra.
Bỗng nhiên, anh ta kéo mạnh một cái, kéo Đường Tinh Khanh đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh vào trong lòng mình.
Ôm chặt lấy Đường Tinh Khanh, không để cho cô vùng vẫy và trốn thoát, giọng nói kèm theo tiếng khóc của La Vũ Hạo, vô cùng đau lòng nói: “Để anh ôm em, Tinh Khanh, em hãy để anh ôm em......”
Giọng nói của anh ta vừa trầm lắng vừa đau khổ, đôi tay sợ hãi đang vùng vẫy của Đường Tinh Khanh bỗng nhiên dừng lại, trái tim cô cũng rất đau, lúc này không biết nên làm gì cho phải.
Nhưng mà lúc này, bên đường đối diện, Đông Phùng Lưu đeo kính râm nhìn qua cửa kính của chiếc xe đã chứng kiến toàn bộ sự việc, anh ta nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Tinh Khanh, thật khác những ngày thường.
Cô vẫn cho phép người đàn ông kia ôm cô......
Đông Phùng Lưu nổi giận hừng hực, bàn tay đã nắm chặt lại: “Đường Tinh Khanh, là ai vừa mới lòng đầy thù hận nói tôi ngoại tình? Lúc này cô đang làm gì vậy?”
Không biết tại sao, trong lòng Đông Phùng Lưu như đã bị ai lấy đi mất thứ đồ gì đó, cảm giác này làm cho anh ta căm ghét, làm cho anh ta tức giận, nổi giận đùng đùng, căm hận đấm mạnh vào chiếc ghế dựng trên xe, Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào hai người đang ở trong quán cà phê kia, sau đó kéo cửa kính xe lên.
Tài xế lái xe ở phía trước nhìn thấy bộ dạng của Đông Phùng Lưu, bỗng nhiên run sợ, cẩn thận hỏi: “Cậu chủ, bây giờ anh muốn đi đâu?”
Trước giờ chưa từng chứng kiến Đông Phùng Lưu vì điều gì mà tức giận như vậy, điều này làm cho anh ta không khỏi có chút sợ hãi.
Đông Phùng Lưu không trả lời, mà nhắm mắt lại suy nghĩ, anh ta không biết người đàn ông đang ôm Đường Tinh Khanh là ai, nhưng mà trực giác mách bảo anh ta, quan hệ của hai người họ, tuyệt đối không đơn giản!
Anh ta liệu có phải người đàn ông đã lấy đi đêm đầu tiên của Đường Tinh Khanh!
Nghĩ đến điều này, nghĩ đến cô ấy cung phụng bên dưới cơ thể người đàn ông kia, sự tức giận trong lòng của Đông Phùng Lưu càng tăng lên, trong lòng có chút chua xót.
Một hồi sau, Đông Phùng Lưu mới mở miệng nói: “Đi thôi!”
Tài xế ngơ ngác, cũng không biết phải đi đâu, nên lại cẩn thận hỏi lại một lần nữa: “Cậu chủ, chúng ta đi đâu?”
Ai mà ngờ rằng Đông Phùng Lưu không kiên nhẫn được mà hét to: “Tôi nói là đi!”
Người tài xế đó bị tiếng hét làm cho giật nảy mình, không dám nói thêm gì, chỉ đành khởi động xe rồi lái đi.
......
“Tinh Khanh, em muốn gì anh cũng có thể cho em, chỉ cần em trở về bên anh được không?” La Vũ Hạo ôm Đường Tinh Khanh, đắng cay nói.
La Vũ Hạo thấy Đường Tinh Khanh không ngăn cản mình, nên càng ôm chặt lấy cô hơn.
Đường Tinh Khanh ngơ người, thấy anh ta không chịu giác ngộ, bỗng nhiên đẩy mạnh La Vũ Hạo ra, giữ khoảng cách giữa hai người.
La Vũ Hạo vẫn chưa kịp đứng vững lại, Đường Tinh Khanh đã lập tức nói: “Anh Vũ Hạo, những lời chúng ta đã từng ước thề đều chỉ là câu nói đùa của trẻ con mà thôi, sao có thể xem là thật được? Em đã quên rồi, anh cũng quên nó đi!”
La Vũ Hạo đứng vững lại, nghe thấy lời cô nói, vội vàng lắc đầu nói: “Không, Tinh Khanh, đó không phải chuyện đùa, đó là lời hứa trịnh trọng của chúng ta, lời hứa cả đời cũng phải thực hiện, làm sao có thể quên được? Làm sao có thể quên đây?”
Đường Tinh Khanh kìm nén sự đau xót trong lòng, nhìn La Vũ Hạo đang đứng trước mặt, hít thở thật sâu, tiếp tục nói: “Vậy thì đã sao? Đối với em mà nói đó chỉ là chuyện đùa, em đã kết hôn với người khác rồi, em rất hạnh phúc, huống hồ gia đình chồng em cũng rất giàu, anh không có tiền, nhưng anh ấy thì có, vì vậy em đã kết hôn với anh ấy, anh hiểu không? Em chính là một người phụ nữ giả dối nông cạn!”
Đường Tinh Khanh nói rồi, cúi đầu xuống, không dám nhìn anh ta, cố tỏ ra trấn tĩnh, uống một ngụm cà phê, cố gắng làm ra bộ dạng rằng mình hám của, mình không quan tâm.
“Lẽ nào em lấy anh ta là vì tiền của anh ta sao? Tinh Khanh, anh biết, em vốn dĩ không phải người như vậy!” La Vũ Hạo không dám tin mà nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, giọng điệu kiên quyết nói.
La Vũ Hạo căn bản sẽ không tin, một Đường Tinh Khanh đã sống với anh lâu như vậy, là một người phụ nữ ham vật chất, nếu như vậy, anh ta căn bản không thể yêu cô được.
Đường Tinh Khanh không muốn nói thêm gì nữa, cô sợ rằng mình sẽ không thể giả bộ được nữa, nên đã đứng dậy, sau khi thu dọn đồ xong, liền nói: “Thật ngại quá, em phải về rồi, chồng em vẫn đang ở nhà đợi em về!”
Nói xong, liền quay người rời đi, những bước chân không dám dừng lại, cũng không có bất kì do dự nào.
La Vũ Hạo nhìn theo hình bóng Đường Tinh Khanh rời đi, nghĩ lại những lời cô vừa nói, như nhát dao đâm vào tim, anh ta nắm chặt lấy tay, đập xuống bàn: “Đường Tinh Khanh, nói với anh, em thực ra không phải người như vậy đi!!!”
Anh ta không tin Đường Tinh Khanh lại là người như vậy, tuyệt đối không tin! Anh ta sẽ không từ bỏ, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Đường Tinh Khanh!
Một hồi sau, La Vũ Hạo cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đột nhiên hai mắt lóe lên, nghĩ đến điều gì đó, rồi lập tức cầm chiếc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là âm thanh của một người đàn ông lớn tuổi: “Tiểu Hạo, nói đi, cháu tìm ta có chuyện gì?”
“Trưởng lão, cháu đồng ý với ông, cháu đồng ý kế thừa sự nghiệp gia đình!” La Vũ Hạo dường như đã nghiến răng nghiến lợi khi nói câu nói này, sau đó, anh ta nhắm mắt lại, có chút đau đớn và buồn bã, nhưng không hề hối hận.
“Hả? Tốt quá! Cuối cùng cháu cũng thay đổi quyết định rồi? Được, được, không vấn đề gì, nói chung chỉ cần cháu đồng ý trở về là được, ta sẽ cho người đi sắp xếp cho cháu!” Người lớn tuổi ở đầu dây bên kia dường như rất vui.
Sau khi cúp điện thoại, La Vũ Hạo nhắm mắt lại, dựa vào chiếc ghế chợp mắt một lát, trong miệng vẫn thì thầm: “Nếu như em thích quyền thế, thích tiền, vậy anh có thể cho em, có thể cho em tất cả. Tinh Khanh, chỉ cần em muốn, anh đều có thể cho em, nhưng mà, anh chỉ cần có em......”
......
Đường Tinh Khanh sau khi rời quán cà phê liền bắt taxi về nhà họ Đông Phùng.
Vừa về đến nhà, mấy người giúp việc đã xúm lại vây quanh Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bỗng nhiên hoảng sợ, vẫn chưa kịp hét lên thì đã bị bịt miệng lại, còn bị trói lại, đem đến một căn phòng tối om.
Đường Tinh Khanh tim đập loạn nhịp, muốn rút bàn tay của mình đang bị La Vũ Hạo nắm chặt lại, nhưng mà, khi cô vừa mới cử động, anh ta liền nắm lấy chặt hơn, không thể nào rút ra được.
Đường Tinh Khanh thở dài, nhìn La Vũ Hạo đang đứng trước mặt, nghĩ lại những gì hai người đã từng trải qua, trong lòng có chút buồn bã.
Anh Vũ Hạo, nếu như chỉ là vì bị dì Tiết ép kết hôn, cõ lẽ bây giờ em đã chẳng quan tâm đến gì nữa mà đi cùng anh, nhưng mà không phải như vậy nữa, đêm đầu tiên của em, tất cả mọi thứ của em, bao gồm cả Đông Phùng Lưu, đều ngăn cản chúng chúng.
Em không thể nào làm như vậy được......
Không đợi đến khi Đường Tinh Khanh trả lời, La Vũ Hạo càng thêm tuyệt vọng, khuôn mặt cực kì buồn bã, càng nắm chặt lấy cổ tay của cô hơn, không chịu buông ra.
Bỗng nhiên, anh ta kéo mạnh một cái, kéo Đường Tinh Khanh đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh vào trong lòng mình.
Ôm chặt lấy Đường Tinh Khanh, không để cho cô vùng vẫy và trốn thoát, giọng nói kèm theo tiếng khóc của La Vũ Hạo, vô cùng đau lòng nói: “Để anh ôm em, Tinh Khanh, em hãy để anh ôm em......”
Giọng nói của anh ta vừa trầm lắng vừa đau khổ, đôi tay sợ hãi đang vùng vẫy của Đường Tinh Khanh bỗng nhiên dừng lại, trái tim cô cũng rất đau, lúc này không biết nên làm gì cho phải.
Nhưng mà lúc này, bên đường đối diện, Đông Phùng Lưu đeo kính râm nhìn qua cửa kính của chiếc xe đã chứng kiến toàn bộ sự việc, anh ta nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Tinh Khanh, thật khác những ngày thường.
Cô vẫn cho phép người đàn ông kia ôm cô......
Đông Phùng Lưu nổi giận hừng hực, bàn tay đã nắm chặt lại: “Đường Tinh Khanh, là ai vừa mới lòng đầy thù hận nói tôi ngoại tình? Lúc này cô đang làm gì vậy?”
Không biết tại sao, trong lòng Đông Phùng Lưu như đã bị ai lấy đi mất thứ đồ gì đó, cảm giác này làm cho anh ta căm ghét, làm cho anh ta tức giận, nổi giận đùng đùng, căm hận đấm mạnh vào chiếc ghế dựng trên xe, Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào hai người đang ở trong quán cà phê kia, sau đó kéo cửa kính xe lên.
Tài xế lái xe ở phía trước nhìn thấy bộ dạng của Đông Phùng Lưu, bỗng nhiên run sợ, cẩn thận hỏi: “Cậu chủ, bây giờ anh muốn đi đâu?”
Trước giờ chưa từng chứng kiến Đông Phùng Lưu vì điều gì mà tức giận như vậy, điều này làm cho anh ta không khỏi có chút sợ hãi.
Đông Phùng Lưu không trả lời, mà nhắm mắt lại suy nghĩ, anh ta không biết người đàn ông đang ôm Đường Tinh Khanh là ai, nhưng mà trực giác mách bảo anh ta, quan hệ của hai người họ, tuyệt đối không đơn giản!
Anh ta liệu có phải người đàn ông đã lấy đi đêm đầu tiên của Đường Tinh Khanh!
Nghĩ đến điều này, nghĩ đến cô ấy cung phụng bên dưới cơ thể người đàn ông kia, sự tức giận trong lòng của Đông Phùng Lưu càng tăng lên, trong lòng có chút chua xót.
Một hồi sau, Đông Phùng Lưu mới mở miệng nói: “Đi thôi!”
Tài xế ngơ ngác, cũng không biết phải đi đâu, nên lại cẩn thận hỏi lại một lần nữa: “Cậu chủ, chúng ta đi đâu?”
Ai mà ngờ rằng Đông Phùng Lưu không kiên nhẫn được mà hét to: “Tôi nói là đi!”
Người tài xế đó bị tiếng hét làm cho giật nảy mình, không dám nói thêm gì, chỉ đành khởi động xe rồi lái đi.
......
“Tinh Khanh, em muốn gì anh cũng có thể cho em, chỉ cần em trở về bên anh được không?” La Vũ Hạo ôm Đường Tinh Khanh, đắng cay nói.
La Vũ Hạo thấy Đường Tinh Khanh không ngăn cản mình, nên càng ôm chặt lấy cô hơn.
Đường Tinh Khanh ngơ người, thấy anh ta không chịu giác ngộ, bỗng nhiên đẩy mạnh La Vũ Hạo ra, giữ khoảng cách giữa hai người.
La Vũ Hạo vẫn chưa kịp đứng vững lại, Đường Tinh Khanh đã lập tức nói: “Anh Vũ Hạo, những lời chúng ta đã từng ước thề đều chỉ là câu nói đùa của trẻ con mà thôi, sao có thể xem là thật được? Em đã quên rồi, anh cũng quên nó đi!”
La Vũ Hạo đứng vững lại, nghe thấy lời cô nói, vội vàng lắc đầu nói: “Không, Tinh Khanh, đó không phải chuyện đùa, đó là lời hứa trịnh trọng của chúng ta, lời hứa cả đời cũng phải thực hiện, làm sao có thể quên được? Làm sao có thể quên đây?”
Đường Tinh Khanh kìm nén sự đau xót trong lòng, nhìn La Vũ Hạo đang đứng trước mặt, hít thở thật sâu, tiếp tục nói: “Vậy thì đã sao? Đối với em mà nói đó chỉ là chuyện đùa, em đã kết hôn với người khác rồi, em rất hạnh phúc, huống hồ gia đình chồng em cũng rất giàu, anh không có tiền, nhưng anh ấy thì có, vì vậy em đã kết hôn với anh ấy, anh hiểu không? Em chính là một người phụ nữ giả dối nông cạn!”
Đường Tinh Khanh nói rồi, cúi đầu xuống, không dám nhìn anh ta, cố tỏ ra trấn tĩnh, uống một ngụm cà phê, cố gắng làm ra bộ dạng rằng mình hám của, mình không quan tâm.
“Lẽ nào em lấy anh ta là vì tiền của anh ta sao? Tinh Khanh, anh biết, em vốn dĩ không phải người như vậy!” La Vũ Hạo không dám tin mà nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, giọng điệu kiên quyết nói.
La Vũ Hạo căn bản sẽ không tin, một Đường Tinh Khanh đã sống với anh lâu như vậy, là một người phụ nữ ham vật chất, nếu như vậy, anh ta căn bản không thể yêu cô được.
Đường Tinh Khanh không muốn nói thêm gì nữa, cô sợ rằng mình sẽ không thể giả bộ được nữa, nên đã đứng dậy, sau khi thu dọn đồ xong, liền nói: “Thật ngại quá, em phải về rồi, chồng em vẫn đang ở nhà đợi em về!”
Nói xong, liền quay người rời đi, những bước chân không dám dừng lại, cũng không có bất kì do dự nào.
La Vũ Hạo nhìn theo hình bóng Đường Tinh Khanh rời đi, nghĩ lại những lời cô vừa nói, như nhát dao đâm vào tim, anh ta nắm chặt lấy tay, đập xuống bàn: “Đường Tinh Khanh, nói với anh, em thực ra không phải người như vậy đi!!!”
Anh ta không tin Đường Tinh Khanh lại là người như vậy, tuyệt đối không tin! Anh ta sẽ không từ bỏ, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Đường Tinh Khanh!
Một hồi sau, La Vũ Hạo cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đột nhiên hai mắt lóe lên, nghĩ đến điều gì đó, rồi lập tức cầm chiếc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là âm thanh của một người đàn ông lớn tuổi: “Tiểu Hạo, nói đi, cháu tìm ta có chuyện gì?”
“Trưởng lão, cháu đồng ý với ông, cháu đồng ý kế thừa sự nghiệp gia đình!” La Vũ Hạo dường như đã nghiến răng nghiến lợi khi nói câu nói này, sau đó, anh ta nhắm mắt lại, có chút đau đớn và buồn bã, nhưng không hề hối hận.
“Hả? Tốt quá! Cuối cùng cháu cũng thay đổi quyết định rồi? Được, được, không vấn đề gì, nói chung chỉ cần cháu đồng ý trở về là được, ta sẽ cho người đi sắp xếp cho cháu!” Người lớn tuổi ở đầu dây bên kia dường như rất vui.
Sau khi cúp điện thoại, La Vũ Hạo nhắm mắt lại, dựa vào chiếc ghế chợp mắt một lát, trong miệng vẫn thì thầm: “Nếu như em thích quyền thế, thích tiền, vậy anh có thể cho em, có thể cho em tất cả. Tinh Khanh, chỉ cần em muốn, anh đều có thể cho em, nhưng mà, anh chỉ cần có em......”
......
Đường Tinh Khanh sau khi rời quán cà phê liền bắt taxi về nhà họ Đông Phùng.
Vừa về đến nhà, mấy người giúp việc đã xúm lại vây quanh Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bỗng nhiên hoảng sợ, vẫn chưa kịp hét lên thì đã bị bịt miệng lại, còn bị trói lại, đem đến một căn phòng tối om.
Bình luận facebook