Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 324 CON QUÁ XEM THƯỜNG BỐ
CHƯƠNG 324: CON QUÁ XEM THƯỜNG BỐ
Đường Ngũ Tuấn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tịch Song nghiêm túc nói: "Không, chắc chắn không có sai lầm thứ hai, con cảm thấy mọi thứ đều rất hoàn hảo rồi."
"Con còn có một sai lầm, chính là con quá xem thường bố."
Tịch Song quay đầu lại, dùng ánh mắt sâu như biển nhìn Đường Ngũ Tuấn nói từng chữ.
Đường Ngũ Tuấn sững sờ một lúc, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, Tịch Song tuy là một người gian xảo nhưng lại không ác độc như thế.
Không sai, Tịch Song và Đông Phùng Lưu có thù, hơn nữa còn là mối thù ngươi chết ta sống, nhưng Tịch Song vì Đường Tinh Khanh không chỉ muốn trừ đi Đông Phùng Lưu, còn muốn Đông Phùng Lưu bị mình đánh bại hoàn toàn, chứng minh hắn mới là ngời đàn ông có được Đường Tinh Khanh.
Vì thế Tịch Song tuyệt đối sẽ không giết một Đông Phùng Lưu đang nằm liệt giường. Nếu hắn làm thế, e là Đường Tinh Khanh sẽ càng khinh thường hắn, dù là ai cũng tin rằng Đông Phùng Lưu chết vì bệnh nặng, nhưng Đường Tinh Khanh chắc chắn sẽ nghĩ khác.
Nếu không phải cậu coi thường Tịch Song, cho rằng hắn là người vô liêm sỉ, thì cuộc điện thoại này chắc chắn sẽ không làm cho Đường Ngũ Tuấn bại lộ.
Nghĩ tới đây, lần đầu tiên Đường Ngũ Tuấn cảm thấy hổ thẹn, cậu không khinh địch, nhưng lại phạm sai lầm lớn hơn, câu không hề tôn trọng mà còn sỉ nhục bố nuôi của mình.
Đường Ngũ Tuấn cúi đầu buồn bã.
Tịch Song lại nói: “Thật ra là do con ở bên cạnh bố nên bố mới có thể nhìn ra hành động kỳ lạ của con và nghi ngờ con, dù không phải hôm nay thì rồi cũng có ngày con bị bố bắt quả tang.”
Đường Ngũ Tuấn không còn gì để nói.
Tịch Song tiếp tục nói: “Con cũng cao tay đấy. Nhưng vẫn còn quá nhỏ, vì sốt ruột cứu lấy tập đoàn Đông Phùng Lưu mà lộ ra chuyện nghe trộm.”
Lời đánh giá không biết là khen hay chê này khiến Đường Ngũ Tuấn buồn bã, giờ cậu không nghĩ tới kỹ năng mà cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo, cậu đang nghĩ đến tâm trạng của Tịch Song bây giờ, từ giọng nói cậu không cảm thấy Tịch Song có chút tức giận nào.
Đường Ngũ Tuấn thật sự không chịu nổi nữa, cậu ngẩng đầu run giọng hỏi: “Bố à, bố không giận à?”
Tịch Song cười lạnh: “Bố giận lắm, sao bố có thể không giận chứ?”
“Quả nhiên là như thế, bố không quen thể hiện cảm xúc trước mặt mình.” Đường Ngũ Tuấn thầm nghĩ, bố nuôi rất giống cậu, luôn đeo chiếc mặt nạ trên mặt.
“Nói tức giận thì bố lại càng ganh tỵ hơn, à còn có không cam lòng.” Lời nói của Tịch Song như một quả bom đánh vào lòng của Đường Ngũ Tuấn, khiến cậu càng xấu hổ hơn.
Nhưng Tịch Song đang diễn, hay là thật sự như thế? Sau cú lừa điện thoại kịa, Đường Ngũ Tuấn thề rằng không bao giở bỏ sót bất cứ cái gì đáng nghi nữa.
Cậu to gan đánh giá đôi mắt không chút tình cảm của Tịch Song.
Tịch Song cúi xuống ấn lên vai của Đường Ngũ Tuấn, sau đó máy móc nói: “Bố quả thật không sánh bằng bố ruột của con, đúng không? Dù năm đó bố con phụ lòng mẹ con như thế, dù bố toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hai mẹ con, thì cuối cùng bố cũng chỉ là người qua đường?”
Tịch Song nhíu chặt mày, cũng xem như đã có chút cảm xúc trên mặt, đến giờ phút này Tịch Song vẫn không hề tức giận, đã đủ thấy hắn coi trọng Đường Ngũ Tuấn cỡ nào. Thậm chí nói hắn coi Đường Ngũ Tuấn như con ruột cũng không quá đáng.
“Bố không phải là người dưng, bố là bố nuôi của con.” Đường Ngũ Tuấn không khỏi thốt lên, ngay cả cậu cũng không biết lời nói vừa rồi có đúng thật hay không
“Bố à, con thích bố ruột, không còn cách nào khác, con không muốn làm một người giả dối, chẳng lẽ con phải lừa bố người con thích nhất là bố sao?” Đường Ngũ Tuấn nói với giọng bất lực
Tịch Song thả tay khỏi vai Đường Ngũ Tuấn, sau đó nhìn cậu với ánh mắt mỉa mai, chẳng phải thằng bé này vẫn đeo cái bộ mặt giả tạo ấy sao? Ngoài mặt thì kêu bố nuôi, sau lưng lại gắn cả đống máy nghe lén.
Tịch Song nén cơn giận trong lòng, cuối cùng hắn cũng không thể tức giận nổi với đứa trẻ này.
Hắn phất tay, hắn đã mệt mỏi lắm rồi, dường như hắn không muốn tiếp tục thảo luận đề tài về bố nuôi và bố ruột nữa.
“Nhốt thằng bé và Đường Tinh Khanh cùng nhau đi, phái thêm mấy người trông nom, bên trong bên ngoài đều phải sắp xếp thỏa đáng.”
Hai tên vệ sĩ gật đầu vâng lệnh, sau đó lập tức hành động.
Đường Ngũ Tuấn cũng hiểu tại sao trước đó mẹ không phản kháng, thứ nhất là vì Tịch Song không làm gì quá đáng, thứ hai là dù có giãy dụa thì cũng vô ích.
Đường Ngũ Tuấn là người thông minh, cậu ngoan ngoãn để vệ sĩ ôm lấy ra khỏi phòng, lúc tới cửa cậu quay lại hỏi Tịch Song: “Dù bố không làm gì bố ruột con vào lúc này, nhưng chắc chắn sẽ ra tay với tập đoàn Đông Phùng.”
Tịch Song vừa bình tĩnh lại, câu nói chứa đầy quan tâm Đông Phùng Lưu này lại khiến hắn khó chịu, hắn lạnh giọng nói: “Không liên quan gì tới con.”
Đường Ngũ Tuấn bị giọng nói Tịch Song dọa sợ, chỉ có thể im lặng cúi đầu.
Sau khi Đường Ngũ Tuấn rời đi, Tịch Song cười khổ nhìn chiếc máy tính vẫn đang phát đoạn ghi âm.
Nhưng tay hắn lại đang siết chặt lộ ra gân xanh.
Lòng hắn cũng đang khó chịu như vậy
Đường Ngũ Tuấn cuối cùng cũng gặp được mẹ như ý muốn.
Nhưng để mẹ không lo lắng, Đường Ngũ Tuấn không nhắc gì tới chuyện lúc trước, thậm chí lừa Đường Tinh Kahnh rằng cậu tự nguyện tới đây.
Đường Tinh Khanh ngây thơ tin tưởng nụ cười của Đường Ngũ Tuấn mà không biết dưới nụ cười đó ẩn giấu rất nhiều tâm sự, cậu ngày càng lo lắng cho Đông Phùng Lưu. Nếu Tịch Song ra tay với tập đoàn Đông Phùng thì cậu chẳng giúp gì được nữa rồi.
Đồng thời, Đường Ngũ Tuấn cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng với Tịch Song, tuy nói cậu cài máy nghe len Tịch Song, nhưng Tịch Song đúng là đã chơi không đẹp với tập đoàn Đông Phùng, nếu không có sự giúp đỡ của cậu, e là tập đoàn Đông Phùng sẽ mắc bẫy thôi.
Cho dù trước đây Tịch Song có tốt với Đường Ngũ Tuấn, nhưng cậu vẫn hy vọng bố ruột của mình là Đông Phùng Lưu, nếu Tịch Song vẫn cố chấp gây chuyện với Đông Phùng Lưu thì dù có thế nào đi nữa, cậu vẫn sẽ đứng về phía bố ruột, thậm chí đối địch với Tịch Song.
Chỉ mong đám cấp cao trong tập đoàn không phải là bọn ngu ngốc, nếu không khi Đông Phùng Lưu tỉnh lại thấy tập đoàn đã tơi tả thì sẽ sốc lắm, haizz.
Đường Ngũ Tuấn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tịch Song nghiêm túc nói: "Không, chắc chắn không có sai lầm thứ hai, con cảm thấy mọi thứ đều rất hoàn hảo rồi."
"Con còn có một sai lầm, chính là con quá xem thường bố."
Tịch Song quay đầu lại, dùng ánh mắt sâu như biển nhìn Đường Ngũ Tuấn nói từng chữ.
Đường Ngũ Tuấn sững sờ một lúc, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, Tịch Song tuy là một người gian xảo nhưng lại không ác độc như thế.
Không sai, Tịch Song và Đông Phùng Lưu có thù, hơn nữa còn là mối thù ngươi chết ta sống, nhưng Tịch Song vì Đường Tinh Khanh không chỉ muốn trừ đi Đông Phùng Lưu, còn muốn Đông Phùng Lưu bị mình đánh bại hoàn toàn, chứng minh hắn mới là ngời đàn ông có được Đường Tinh Khanh.
Vì thế Tịch Song tuyệt đối sẽ không giết một Đông Phùng Lưu đang nằm liệt giường. Nếu hắn làm thế, e là Đường Tinh Khanh sẽ càng khinh thường hắn, dù là ai cũng tin rằng Đông Phùng Lưu chết vì bệnh nặng, nhưng Đường Tinh Khanh chắc chắn sẽ nghĩ khác.
Nếu không phải cậu coi thường Tịch Song, cho rằng hắn là người vô liêm sỉ, thì cuộc điện thoại này chắc chắn sẽ không làm cho Đường Ngũ Tuấn bại lộ.
Nghĩ tới đây, lần đầu tiên Đường Ngũ Tuấn cảm thấy hổ thẹn, cậu không khinh địch, nhưng lại phạm sai lầm lớn hơn, câu không hề tôn trọng mà còn sỉ nhục bố nuôi của mình.
Đường Ngũ Tuấn cúi đầu buồn bã.
Tịch Song lại nói: “Thật ra là do con ở bên cạnh bố nên bố mới có thể nhìn ra hành động kỳ lạ của con và nghi ngờ con, dù không phải hôm nay thì rồi cũng có ngày con bị bố bắt quả tang.”
Đường Ngũ Tuấn không còn gì để nói.
Tịch Song tiếp tục nói: “Con cũng cao tay đấy. Nhưng vẫn còn quá nhỏ, vì sốt ruột cứu lấy tập đoàn Đông Phùng Lưu mà lộ ra chuyện nghe trộm.”
Lời đánh giá không biết là khen hay chê này khiến Đường Ngũ Tuấn buồn bã, giờ cậu không nghĩ tới kỹ năng mà cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo, cậu đang nghĩ đến tâm trạng của Tịch Song bây giờ, từ giọng nói cậu không cảm thấy Tịch Song có chút tức giận nào.
Đường Ngũ Tuấn thật sự không chịu nổi nữa, cậu ngẩng đầu run giọng hỏi: “Bố à, bố không giận à?”
Tịch Song cười lạnh: “Bố giận lắm, sao bố có thể không giận chứ?”
“Quả nhiên là như thế, bố không quen thể hiện cảm xúc trước mặt mình.” Đường Ngũ Tuấn thầm nghĩ, bố nuôi rất giống cậu, luôn đeo chiếc mặt nạ trên mặt.
“Nói tức giận thì bố lại càng ganh tỵ hơn, à còn có không cam lòng.” Lời nói của Tịch Song như một quả bom đánh vào lòng của Đường Ngũ Tuấn, khiến cậu càng xấu hổ hơn.
Nhưng Tịch Song đang diễn, hay là thật sự như thế? Sau cú lừa điện thoại kịa, Đường Ngũ Tuấn thề rằng không bao giở bỏ sót bất cứ cái gì đáng nghi nữa.
Cậu to gan đánh giá đôi mắt không chút tình cảm của Tịch Song.
Tịch Song cúi xuống ấn lên vai của Đường Ngũ Tuấn, sau đó máy móc nói: “Bố quả thật không sánh bằng bố ruột của con, đúng không? Dù năm đó bố con phụ lòng mẹ con như thế, dù bố toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hai mẹ con, thì cuối cùng bố cũng chỉ là người qua đường?”
Tịch Song nhíu chặt mày, cũng xem như đã có chút cảm xúc trên mặt, đến giờ phút này Tịch Song vẫn không hề tức giận, đã đủ thấy hắn coi trọng Đường Ngũ Tuấn cỡ nào. Thậm chí nói hắn coi Đường Ngũ Tuấn như con ruột cũng không quá đáng.
“Bố không phải là người dưng, bố là bố nuôi của con.” Đường Ngũ Tuấn không khỏi thốt lên, ngay cả cậu cũng không biết lời nói vừa rồi có đúng thật hay không
“Bố à, con thích bố ruột, không còn cách nào khác, con không muốn làm một người giả dối, chẳng lẽ con phải lừa bố người con thích nhất là bố sao?” Đường Ngũ Tuấn nói với giọng bất lực
Tịch Song thả tay khỏi vai Đường Ngũ Tuấn, sau đó nhìn cậu với ánh mắt mỉa mai, chẳng phải thằng bé này vẫn đeo cái bộ mặt giả tạo ấy sao? Ngoài mặt thì kêu bố nuôi, sau lưng lại gắn cả đống máy nghe lén.
Tịch Song nén cơn giận trong lòng, cuối cùng hắn cũng không thể tức giận nổi với đứa trẻ này.
Hắn phất tay, hắn đã mệt mỏi lắm rồi, dường như hắn không muốn tiếp tục thảo luận đề tài về bố nuôi và bố ruột nữa.
“Nhốt thằng bé và Đường Tinh Khanh cùng nhau đi, phái thêm mấy người trông nom, bên trong bên ngoài đều phải sắp xếp thỏa đáng.”
Hai tên vệ sĩ gật đầu vâng lệnh, sau đó lập tức hành động.
Đường Ngũ Tuấn cũng hiểu tại sao trước đó mẹ không phản kháng, thứ nhất là vì Tịch Song không làm gì quá đáng, thứ hai là dù có giãy dụa thì cũng vô ích.
Đường Ngũ Tuấn là người thông minh, cậu ngoan ngoãn để vệ sĩ ôm lấy ra khỏi phòng, lúc tới cửa cậu quay lại hỏi Tịch Song: “Dù bố không làm gì bố ruột con vào lúc này, nhưng chắc chắn sẽ ra tay với tập đoàn Đông Phùng.”
Tịch Song vừa bình tĩnh lại, câu nói chứa đầy quan tâm Đông Phùng Lưu này lại khiến hắn khó chịu, hắn lạnh giọng nói: “Không liên quan gì tới con.”
Đường Ngũ Tuấn bị giọng nói Tịch Song dọa sợ, chỉ có thể im lặng cúi đầu.
Sau khi Đường Ngũ Tuấn rời đi, Tịch Song cười khổ nhìn chiếc máy tính vẫn đang phát đoạn ghi âm.
Nhưng tay hắn lại đang siết chặt lộ ra gân xanh.
Lòng hắn cũng đang khó chịu như vậy
Đường Ngũ Tuấn cuối cùng cũng gặp được mẹ như ý muốn.
Nhưng để mẹ không lo lắng, Đường Ngũ Tuấn không nhắc gì tới chuyện lúc trước, thậm chí lừa Đường Tinh Kahnh rằng cậu tự nguyện tới đây.
Đường Tinh Khanh ngây thơ tin tưởng nụ cười của Đường Ngũ Tuấn mà không biết dưới nụ cười đó ẩn giấu rất nhiều tâm sự, cậu ngày càng lo lắng cho Đông Phùng Lưu. Nếu Tịch Song ra tay với tập đoàn Đông Phùng thì cậu chẳng giúp gì được nữa rồi.
Đồng thời, Đường Ngũ Tuấn cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng với Tịch Song, tuy nói cậu cài máy nghe len Tịch Song, nhưng Tịch Song đúng là đã chơi không đẹp với tập đoàn Đông Phùng, nếu không có sự giúp đỡ của cậu, e là tập đoàn Đông Phùng sẽ mắc bẫy thôi.
Cho dù trước đây Tịch Song có tốt với Đường Ngũ Tuấn, nhưng cậu vẫn hy vọng bố ruột của mình là Đông Phùng Lưu, nếu Tịch Song vẫn cố chấp gây chuyện với Đông Phùng Lưu thì dù có thế nào đi nữa, cậu vẫn sẽ đứng về phía bố ruột, thậm chí đối địch với Tịch Song.
Chỉ mong đám cấp cao trong tập đoàn không phải là bọn ngu ngốc, nếu không khi Đông Phùng Lưu tỉnh lại thấy tập đoàn đã tơi tả thì sẽ sốc lắm, haizz.
Bình luận facebook