Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355
CHƯƠNG 355: HỔ THẸN
Vẫn là một mảng tăm tối giống như trong giấc mơ, Tịch Song đã ngồi trong bóng tối mấy ngày rồi. Trừ hút thuốc, uống nước, và ép mình phải ăn cơm khi cần thiết, Tịch Song vẫn nửa mê nửa tỉnh.
Căn phòng tối om dường như còn không đáng sợ bằng hố đen trong lòng. Máy nghe trộm bị Đường Ngũ Tuấn lắp trong phòng làm việc đã bị tháo ra sạch sẽ.
Thực tế Tịch Song hy vọng máy nghe lén không bị gỡ bỏ, để Đường Ngũ Tuấn có thể biết được tình hình hiện tại của hắn. Thế nhưng Đường Tinh Khanh rất có thể không quan tâm.
Hắn không cho phép bản thân sa đọa thành thế này. Vì vậy hắn cố gắng ngồi nghiêm chỉnh, đàng hoàng trước bàn, như đức vua của một vương quốc đổ nát, muốn dùng cách này để giữ tôn nghiêm của bản thân.
Thế nhưng dù làm vậy, tôn nghiêm cũng đã sụp đổ theo sự tan vỡ của kế hoạch kia. Tịch Song nghĩ, nếu bản thân hắn vẫn còn là hắn của trước kia, sợ rằng đến giờ vẫn đang tiếp tục tiến hành kế hoạch, để tập đoàn Đông Phùng không được chết tử tế.
Nhưng vừa nghĩ đến những lời đoạn tuyệt dứt khoát của Đường Tinh Khanh, hắn lại không có tâm trạng hủy diệt tập đoàn Đông Phùng nữa. Bởi vì chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Thì ra việc chiếm được Đường Tinh Khanh quan trọng hơn nhiều so với hủy hoại Đông Phùng Lưu, nhưng không hủy diệt Đông Phùng Lưu thì hắn làm sao có thể chiếm được Đường Tinh Khanh?
Không còn cách nào khác! Lần đầu tiên Tịch Song cảm thấy năng lực tư duy của bản thân thảm hại cỡ nào. Hắn rơi vào vòng lẩn quẩn tiến lùi không xong, mất đi hứng thú với tất cả mọi chuyện. Chẳng thà cứ ở lì trong phòng, yên tĩnh chìm trong bóng tối còn khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Tịch Song đã tắt điện thoại, thế nhưng chiếc máy bàn cổ điển vẫn đổ chuông, phá vỡ thế giới tĩnh mịch.
Tịch Song như thể đang đấu tranh với chính mình, rõ ràng tiếng chuông điện thoại rất phiền phức, nhưng hắn vẫn cố chấp không nghe, chỉ trơ mắt nhìn điện thoại rung lên, tai như bị âm thanh kích thích.
...
Cuối cùng hắn vẫn bại trận, Tịch Song thở dài, nghe điện thoại. Trước đó hắn còn chút mong chờ, có lẽ là Đường Ngũ Tuấn hoặc Đường Tinh Khanh gọi đến. Nhưng hiển nhiên không phải.
Là tên cấp dưới đáng chết kia.
"Tổng giám đốc Tịch, tất cả kế hoạch anh bố trí lúc trước đều đã hoàn thành, nhưng nhiệm vụ kế tiếp thì phải làm sao ạ?"
Tên cấp dưới gọi điện thoại đến vô cùng hoảng sợ, chỉ lo chọc giận Tịch Song. Trước đây cậu ta đã từng gọi điện thoại vài lần, đều bị Tịch Song cúp máy rồi tắt nguồn. Không ai ngờ Tịch Song lại là người bất chấp đại cục.
Tịch Song không trả lời, tuy hắn đang cầm ống nghe, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện khác.
"Tổng giám đốc Tịch à? Chuyện kế hoạch thì sao?"
Tịch Song lạnh giọng nói: "Không bố trí gì thì đừng có đi quản hắn, nếu mày còn gọi điện lần nữa thì có thể chết luôn được rồi."
Tay cấp dưới biết mình đã mạo phạm Tịch Song, vì vậy không dám thở mạnh hay nói thêm câu nào, nhanh chóng cúp điện thoại.
Tịch Song nện chiếc máy bàn kiểu cổ xuống đất, bình tĩnh lại. Hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, tất cả nhìn có vẻ rất bình lặng.
Thế nhưng chỉ mình Tịch Song biết, hô hấp của hắn không hề ổn định chút nào.
...
Do Tịch Song không còn tâm trạng tiến hành kế hoạch phá hủy tập đoàn Đông Phùng nữa, vì vậy chuyện kiện ra tòa cũng rơi vào dĩ vãng. Hơn nữa hắn cũng không hề có công kích tiếp theo, cứ thế cho Nam Cường Thịnh cơ hội, làm tập đoàn Đông Phùng cải tử hoàn sinh.
Quá trình khôi phục cũng rất dễ dàng, những hạng mục bị gác lại khi trước một lần nữa khởi động, nội gián cũng lần lượt bị lôi ra toàn bộ.
Nam Cường Thịnh thả lỏng không ít, mấy ngày này trông cũng có tinh thần hơn. Còn Đường Ngũ Tuấn thì cứ luôn buồn bực, trong lòng chất chứa cả núi tâm sự.
Trên màn hình máy tính của Đường Ngũ Tuấn vẫn hiện cảnh tượng bên ngoài nơi ở của Tịch Song, đã đến ngày thứ 7 rồi nhưng Tịch Song vẫn chưa từng ra khỏi phòng.
"Chuyện này là thế nào?" Đường Ngũ Tuấn cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Tịch Song lại nghĩ quẩn?
"Làm sao có thể chứ? Bố nuôi, à không, Tịch Song là người lý trí như vậy, sao có thể vì chút thất bại nhỏ này mà nghĩ quẩn được. Chắc là mình nghĩ nhiều rồi." Đường Ngũ Tuấn lắc đầu, bác bỏ phỏng đoán của mình.
"Không đúng. Hay là hôm đó mẹ với mình nói quá đáng quá?" Đường Ngũ Tuấn lại nhíu mày.
Thực tế, tuy nói là Tịch Song phản bội Đường Tinh Khanh, nhưng cho tới giờ Tịch Song vẫn luôn bảo vệ Đường Tinh Khanh, cho dù có ra tay cũng là đối với tập đoàn Đông Phùng mà thôi. Tập đoàn Đông Phùng không hề có quan hệ với hắn, hắn đâu có lỗi gì?
Vả lại tất cả mọi chuyện Tịch Song làm chỉ vì mẹ cậu. Đường Ngũ Tuấn lại hơi xót xa.
Cậu quả thực không cho phép Đường Tinh Khanh có quan hệ với những gã đàn ông khác, chỉ trừ Đông Phùng Lưu. Thế nhưng hành vi theo đuổi Đường Tinh Khanh của Tịch Song vốn cũng không sai, cho dù lần này có hơi đê tiện, quả thực làm người ta khó chịu.
Nhưng mà... Cũng là vì tình cảm mà thôi.
Biết Tịch Song lại nhốt mình trong phòng, Đường Ngũ Tuấn có hơi hối hận hôm trước đã quá lỗ mãng. Cho dù Tịch Song là người đàn ông kiêu ngạo và mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng có trái tim. Có trái tim đồng nghĩa với việc có thể bị tổn thương.
Người khác không thể gây tổn thương cho Tịch Song, nhưng Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn lại có thể.
"Haizz..." Ngoài thở dài, Đường Ngũ Tuấn chẳng biết làm gì được. Thực ra khi biết kế hoạch của Tịch Song, cậu đã phần nào hiểu được dụng tâm của hắn.
Bởi vì Đường Tinh Khanh không thể cùng hắn ra nước ngoài, cho nên hắn không tiến hành kế hoạch nữa. Nói cách khác, chuỗi kế hoạch này căn bản không nhằm vào tập đoàn Đông Phùng, mà là vì Đường Tinh Khanh.
"Không ngờ bố nuôi lại có lúc ấu trĩ như vậy, hay phải nói là mẹ rất có sức hấp dẫn nhỉ? Chao ôi, thế giới người lớn thật khó hiểu..."
Đường Ngũ Tuấn nhàm chán kích chuột, bộ dạng sầu não của cậu đã rơi vào tầm mắt của Nam Cường Thịnh.
"Được đấy, nói là đến giúp đỡ, thế mà lại lười biếng hả?" Nam Cường Thịnh vỗ đầu Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn cuống quít tắt màn hình máy tính ở nhà Tịch Song đi, nhưng mà vẫn bị Nam Cường Thịnh nhìn thấy. Nam Cường Thịnh cũng không để ý, chỉ nói tiếp: "Chỉ cần vài ngày nữa, công ty sẽ hoàn toàn đi vào nề nếp, lúc đó cháu có thể nghỉ ngơi rồi."
Đường Ngũ Tuấn bĩu môi nói: "Việc này còn đơn giản hơn chơi game đấy. Hơn nữa bộ phận an ninh mạng đã được cháu chỉ điểm, chắc chắn về sau sẽ không dễ dàng xuất hiện chuyện nội gián xâm nhập đâu."
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Vẫn là một mảng tăm tối giống như trong giấc mơ, Tịch Song đã ngồi trong bóng tối mấy ngày rồi. Trừ hút thuốc, uống nước, và ép mình phải ăn cơm khi cần thiết, Tịch Song vẫn nửa mê nửa tỉnh.
Căn phòng tối om dường như còn không đáng sợ bằng hố đen trong lòng. Máy nghe trộm bị Đường Ngũ Tuấn lắp trong phòng làm việc đã bị tháo ra sạch sẽ.
Thực tế Tịch Song hy vọng máy nghe lén không bị gỡ bỏ, để Đường Ngũ Tuấn có thể biết được tình hình hiện tại của hắn. Thế nhưng Đường Tinh Khanh rất có thể không quan tâm.
Hắn không cho phép bản thân sa đọa thành thế này. Vì vậy hắn cố gắng ngồi nghiêm chỉnh, đàng hoàng trước bàn, như đức vua của một vương quốc đổ nát, muốn dùng cách này để giữ tôn nghiêm của bản thân.
Thế nhưng dù làm vậy, tôn nghiêm cũng đã sụp đổ theo sự tan vỡ của kế hoạch kia. Tịch Song nghĩ, nếu bản thân hắn vẫn còn là hắn của trước kia, sợ rằng đến giờ vẫn đang tiếp tục tiến hành kế hoạch, để tập đoàn Đông Phùng không được chết tử tế.
Nhưng vừa nghĩ đến những lời đoạn tuyệt dứt khoát của Đường Tinh Khanh, hắn lại không có tâm trạng hủy diệt tập đoàn Đông Phùng nữa. Bởi vì chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Thì ra việc chiếm được Đường Tinh Khanh quan trọng hơn nhiều so với hủy hoại Đông Phùng Lưu, nhưng không hủy diệt Đông Phùng Lưu thì hắn làm sao có thể chiếm được Đường Tinh Khanh?
Không còn cách nào khác! Lần đầu tiên Tịch Song cảm thấy năng lực tư duy của bản thân thảm hại cỡ nào. Hắn rơi vào vòng lẩn quẩn tiến lùi không xong, mất đi hứng thú với tất cả mọi chuyện. Chẳng thà cứ ở lì trong phòng, yên tĩnh chìm trong bóng tối còn khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Tịch Song đã tắt điện thoại, thế nhưng chiếc máy bàn cổ điển vẫn đổ chuông, phá vỡ thế giới tĩnh mịch.
Tịch Song như thể đang đấu tranh với chính mình, rõ ràng tiếng chuông điện thoại rất phiền phức, nhưng hắn vẫn cố chấp không nghe, chỉ trơ mắt nhìn điện thoại rung lên, tai như bị âm thanh kích thích.
...
Cuối cùng hắn vẫn bại trận, Tịch Song thở dài, nghe điện thoại. Trước đó hắn còn chút mong chờ, có lẽ là Đường Ngũ Tuấn hoặc Đường Tinh Khanh gọi đến. Nhưng hiển nhiên không phải.
Là tên cấp dưới đáng chết kia.
"Tổng giám đốc Tịch, tất cả kế hoạch anh bố trí lúc trước đều đã hoàn thành, nhưng nhiệm vụ kế tiếp thì phải làm sao ạ?"
Tên cấp dưới gọi điện thoại đến vô cùng hoảng sợ, chỉ lo chọc giận Tịch Song. Trước đây cậu ta đã từng gọi điện thoại vài lần, đều bị Tịch Song cúp máy rồi tắt nguồn. Không ai ngờ Tịch Song lại là người bất chấp đại cục.
Tịch Song không trả lời, tuy hắn đang cầm ống nghe, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện khác.
"Tổng giám đốc Tịch à? Chuyện kế hoạch thì sao?"
Tịch Song lạnh giọng nói: "Không bố trí gì thì đừng có đi quản hắn, nếu mày còn gọi điện lần nữa thì có thể chết luôn được rồi."
Tay cấp dưới biết mình đã mạo phạm Tịch Song, vì vậy không dám thở mạnh hay nói thêm câu nào, nhanh chóng cúp điện thoại.
Tịch Song nện chiếc máy bàn kiểu cổ xuống đất, bình tĩnh lại. Hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, tất cả nhìn có vẻ rất bình lặng.
Thế nhưng chỉ mình Tịch Song biết, hô hấp của hắn không hề ổn định chút nào.
...
Do Tịch Song không còn tâm trạng tiến hành kế hoạch phá hủy tập đoàn Đông Phùng nữa, vì vậy chuyện kiện ra tòa cũng rơi vào dĩ vãng. Hơn nữa hắn cũng không hề có công kích tiếp theo, cứ thế cho Nam Cường Thịnh cơ hội, làm tập đoàn Đông Phùng cải tử hoàn sinh.
Quá trình khôi phục cũng rất dễ dàng, những hạng mục bị gác lại khi trước một lần nữa khởi động, nội gián cũng lần lượt bị lôi ra toàn bộ.
Nam Cường Thịnh thả lỏng không ít, mấy ngày này trông cũng có tinh thần hơn. Còn Đường Ngũ Tuấn thì cứ luôn buồn bực, trong lòng chất chứa cả núi tâm sự.
Trên màn hình máy tính của Đường Ngũ Tuấn vẫn hiện cảnh tượng bên ngoài nơi ở của Tịch Song, đã đến ngày thứ 7 rồi nhưng Tịch Song vẫn chưa từng ra khỏi phòng.
"Chuyện này là thế nào?" Đường Ngũ Tuấn cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Tịch Song lại nghĩ quẩn?
"Làm sao có thể chứ? Bố nuôi, à không, Tịch Song là người lý trí như vậy, sao có thể vì chút thất bại nhỏ này mà nghĩ quẩn được. Chắc là mình nghĩ nhiều rồi." Đường Ngũ Tuấn lắc đầu, bác bỏ phỏng đoán của mình.
"Không đúng. Hay là hôm đó mẹ với mình nói quá đáng quá?" Đường Ngũ Tuấn lại nhíu mày.
Thực tế, tuy nói là Tịch Song phản bội Đường Tinh Khanh, nhưng cho tới giờ Tịch Song vẫn luôn bảo vệ Đường Tinh Khanh, cho dù có ra tay cũng là đối với tập đoàn Đông Phùng mà thôi. Tập đoàn Đông Phùng không hề có quan hệ với hắn, hắn đâu có lỗi gì?
Vả lại tất cả mọi chuyện Tịch Song làm chỉ vì mẹ cậu. Đường Ngũ Tuấn lại hơi xót xa.
Cậu quả thực không cho phép Đường Tinh Khanh có quan hệ với những gã đàn ông khác, chỉ trừ Đông Phùng Lưu. Thế nhưng hành vi theo đuổi Đường Tinh Khanh của Tịch Song vốn cũng không sai, cho dù lần này có hơi đê tiện, quả thực làm người ta khó chịu.
Nhưng mà... Cũng là vì tình cảm mà thôi.
Biết Tịch Song lại nhốt mình trong phòng, Đường Ngũ Tuấn có hơi hối hận hôm trước đã quá lỗ mãng. Cho dù Tịch Song là người đàn ông kiêu ngạo và mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng có trái tim. Có trái tim đồng nghĩa với việc có thể bị tổn thương.
Người khác không thể gây tổn thương cho Tịch Song, nhưng Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn lại có thể.
"Haizz..." Ngoài thở dài, Đường Ngũ Tuấn chẳng biết làm gì được. Thực ra khi biết kế hoạch của Tịch Song, cậu đã phần nào hiểu được dụng tâm của hắn.
Bởi vì Đường Tinh Khanh không thể cùng hắn ra nước ngoài, cho nên hắn không tiến hành kế hoạch nữa. Nói cách khác, chuỗi kế hoạch này căn bản không nhằm vào tập đoàn Đông Phùng, mà là vì Đường Tinh Khanh.
"Không ngờ bố nuôi lại có lúc ấu trĩ như vậy, hay phải nói là mẹ rất có sức hấp dẫn nhỉ? Chao ôi, thế giới người lớn thật khó hiểu..."
Đường Ngũ Tuấn nhàm chán kích chuột, bộ dạng sầu não của cậu đã rơi vào tầm mắt của Nam Cường Thịnh.
"Được đấy, nói là đến giúp đỡ, thế mà lại lười biếng hả?" Nam Cường Thịnh vỗ đầu Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn cuống quít tắt màn hình máy tính ở nhà Tịch Song đi, nhưng mà vẫn bị Nam Cường Thịnh nhìn thấy. Nam Cường Thịnh cũng không để ý, chỉ nói tiếp: "Chỉ cần vài ngày nữa, công ty sẽ hoàn toàn đi vào nề nếp, lúc đó cháu có thể nghỉ ngơi rồi."
Đường Ngũ Tuấn bĩu môi nói: "Việc này còn đơn giản hơn chơi game đấy. Hơn nữa bộ phận an ninh mạng đã được cháu chỉ điểm, chắc chắn về sau sẽ không dễ dàng xuất hiện chuyện nội gián xâm nhập đâu."
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Bình luận facebook