Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-448
CHƯƠNG 448: NỔI GIẬN ĐÙNG ĐÙNG
CHƯƠNG 448: NỔI GIẬN ĐÙNG ĐÙNG
Nghe nhân viên công tác nói như vậy, Bạch Đóa Đóa tức giận tới nổi cơn lôi đình.
Lúc này một nhân viên khác đi tới, nói với mấy vị thực tập sinh: "Người đã đến đủ rồi, vậy các cô đi thay đồ đi, ai chưa trang điểm thì đi trang điểm."
"Vâng."
Bạch Đóa Đóa đã trang điểm từ trước nên cô ta đi thay quần áo.
Trong phòng thay đồ, mặt mày Bạch Đóa Đóa sa sầm tới mức đáng sợ.
Cô gái mặt trẻ con biết Bạch Đóa Đóa đang nghĩ gì, bèn thêm mắm dặm muối: "Tớ đã cảm thấy khó hiểu rằng tại sao thẩm mỹ của thầy lại kỳ cục như thế. Rõ ràng loại người quê mùa như cô ta làm gì xứng quay quảng cáo với Đóa Đóa được."
Bạch Đóa Đóa vừa lạnh lùng thay váy ngắn vừa mím chặt môi, không lên tiếng.
"Ban nãy có người còn khen cô ta xinh đẹp, tớ nghe mà thấy tức cười. Hiện giờ đang thịnh hành kiểu mặt quê mùa ấy à, như thế thì chúng ta cả đời cũng chẳng nổi tiếng được mất."
Mấy lời pha trò của cô gái mặt trẻ con khiến Bạch Đóa Đóa bất mãn, bèn quay ra trừng một cái.
Cô gái mặt trẻ con nhún vai ra chiều bất đắc dĩ, nói: "Đóa Đóa, tớ biết cậu không thích nghe mấy cái này, nhưng sự thật bây giờ chính là như vậy. Chúng ta đang bị Diệp Tiểu San ngồi lên cổ, không thể ngẩng đầu lên được."
Đóng sầm cánh cửa của ô thay đồ, Bạch Đóa Đóa nói với giọng điệu thâm trầm: "Diệp Tiểu San hơn tớ ở chỗ nào chứ? Đám người kia bị mù hết rồi!"
Nói xong, Bạch Đóa Đóa đi ra khỏi phòng thay đồ trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
Bạch Đóa Đóa tức giận, nhưng cô gái mặt trẻ con lại rất vui vẻ. Cô ta đung đưa thắt lưng trên quần áo, cười nói: "Chu choa, sắp có trò hay để xem rồi đây."
Ở bên kia, Đường Tinh Khanh đang ngồi trước gương, để mặc thợ trang điểm bôi vẽ trên khuôn mặt mình.
Sau khi trang điểm xong, Đường Tinh Khanh bất an kéo Lam Tuyết sang một bên, hỏi: "Cậu nói xem, núp sau nhiều người như thế này chắc là không thấy rõ mặt tớ đâu nhỉ?"
Lam Tuyết cười hỏi: "Sao thế, cậu sợ bị kẻ thù nhận ra à?"
"Coi là thế đi."
"Yên tâm, chúng ta đi làm nền thôi, chỉ cần để lộ đôi chân dài của cậu ra là được, không ai quan tâm tới khuôn mặt của cậu đâu. Với cả người xem quảng cáo này đều vì ảnh đế người ta thôi, chúng ta có là cái gì đâu, cứ yên tâm đi."
"Cậu nói cũng đúng."
Lam Tuyết giơ tay lên kéo mái tóc bông xù của Đường Tinh Khanh, trêu ghẹo: "Lại thêm quả đầu khoa trương thế này, cậu có dám khẳng định rằng kẻ thù sẽ nhận ra cậu không?"
Nghe Lam Tuyết nói như vậy, Đường Tinh Khanh mới nhận ra rằng mình còn trang điểm nữa, bèn giương mắt nhìn mình trong gương.
Vừa nhìn một cái, cô giật nảy mình.
Rốt cuộc đây là quay quảng cáo hay quay thế giới động vật vậy, sao mình lại biến thành sư tử rồi?
Nhìn xung quanh, Đường Tinh Khanh phải khen ngợi năng lực của thợ trang điểm. Với khuôn mặt này, ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra ấy chứ.
Sau khi tất cả thực tập sinh chuẩn bị xong xuôi, nhân viên bắt đầu sắp xếp vị trí cho các cô.
Đảo mắt nhìn qua bọn họ một lượt, nhân viên công tác đi tới trước mặt Bạch Đóa Đóa.
Cô ta tự tin ưỡn ngực, mỉm một nụ cười rất kiêu ngạo.
"Cô, đứng sang bên cạnh đi."
Cái gì?!
Bạch Đóa Đóa kinh ngạc đầy mặt, nhìn nhân viên công tác với ánh mắt ngỡ ngàng không dám tin.
"Lề mề gì nữa, mau đi sang đi! Còn cô kia, đứng qua đây!"
Anh ta giơ tay chỉ vào Đường Tinh Khanh, rồi chỉ vào vị trí chính giữa.
Tuy vị trí chính giữa và bên cạnh không chênh lệch là bao, nhưng có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, nó đại diện cho sự tán thành về tố chất của học viên.
Bạch Đóa Đóa tự cho rằng mình là người ưu tú nhất nơi này, không ngờ lại bị Đường Tinh Khanh vượt lên, nên cô ta tức muốn chết.
Chẳng qua đây tuy là vinh hạnh đặc biệt với Bạch Đóa Đóa nhưng lại là thứ khiến Đường Tinh Khanh rất đau đầu.
Đường Tinh Khanh không muốn chơi trội, tốt nhất là núp trong đám người, không ai thấy mình cả.
Nhưng đời không như mơ, cô lại được đẩy tới vị trí trung tâm, bên cạnh còn chẳng có ai che chắn cho cô.
Đường Tinh Khanh đang không ngừng kêu khổ mà bên kia Bạch Đóa Đóa đang vắt óc tìm cách.
Không được, không thể để cô ta tiếp tục kiêu ngạo như thế này được!
"Đèn, toàn bộ nhân viên vào vị trí, chúng ta thử một lần trước."
Sau khi đạo diễn ra lệnh, toàn bộ đèn được bật lên, máy móc được đưa về đúng chỗ chuẩn bị cho công tác quay phim.
Một người đang nói qua trình tự lát nữa cho thực tập sinh, tiện thể nói cho bọn họ biết nên dừng ở chỗ nào, nên rẽ ở đâu.
Kỳ thực công việc hôm nay không khó, chỉ cần đi hai vòng với tư thế đẹp đẽ là được rồi.
Nhưng các cô gái đều đi những đôi giày cao gót mười lăm phân, còn đứng trên sàn diễn cao bằng nửa người, nếu không chú ý sẽ ngã xuống ngay.
Dựa theo yêu cầu, các cô gái xếp thành một hàng, đi lại theo giai điệu âm nhạc.
Khi vòng qua chỗ rẽ, Bạch Đóa Đóa và Đường Tinh Khanh đi song song với nhau. Cô ta liếc nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Trong giây lát, Bạch Đóa Đóa thò tay đẩy Đường Tinh Khanh.
"A..."
Đường Tinh Khanh mất thăng bằng, sắp ngã xuống.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ có mình Bạch Đóa Đóa là cười đắc chí.
Nhưng nụ cười đó nhanh chóng cứng ngắc nơi khóe miệng, bởi tới lúc cuối, Đường Tinh Khanh ôm lấy lan can, vất vả lắm mới đứng vững được.
Thấy đội hình bị rối loạn, đạo diễn cau mày, hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Đạo diễn, là Diệp Tiểu San bị trẹo chân nên suýt thì ngã xuống."
Cô gái mặt trẻ con tranh thủ tố cáo trước, đổi trắng thay đen.
"Cái quái gì thế, đi mà cũng không biết nữa à! Nếu không làm được thì đổi người khác luôn đi! Làm lại!"
Đạo diễn tức quá mắng mỏ, mà cô gái mặt trẻ con với Bạch Đóa Đóa đều tỏ ra khiêu khích. Còn Đường Tinh Khanh thì mặt không hề thay đổi.
Tất cả mọi người quay lại chỗ cũ chuẩn bị bắt đầu lại. Riêng mình Đường Tinh Khanh đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng.
"Cô..."
Đạo diễn còn chưa nói xong, Đường Tinh Khanh đã hùng hổ bước tới sau lưng Bạch Đóa Đóa.
Đủ lắm rồi, cô nhịn người này quá đủ rồi! Nếu cứ nhường nhịn thêm, chắc cô ta còn ngày càng táo tợn hơn. Nếu đã như thế, vậy hãy để cô ta chịu đau một lần cho biết!
Giơ tay bắt lấy Bạch Đóa Đóa, Đường Tinh Khanh vung tay cho cô ta một cái tát.
Bốp...
Một tiếng to rõ vang lên khiến mọi người ngây ngẩn cả ra.
Bạch Đóa Đóa bụm mặt, nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt không dám tin.
Lúc này Đường Tinh Khanh không hề che giấu sự uy nghiêm của mình, cô nhìn thẳng vào Bạch Đóa Đóa, mắng mỏ: "Đừng cho rằng tôi không biết chuyện vừa nãy là do cô đẩy tôi. Tôi nói cho cô biết, nếu muốn giở trò với tôi thì hãy dùng thực lực đánh bại tôi đi, đừng có làm mấy chuyện mờ ám làm gì!"
"Tôi... Cô..."
Đường Tinh Khanh bùng phát cơn tức khiến Bạch Đóa Đóa kinh hãi tới mức lắp bắp.
"Tôi cái gì, cô cái gì, chột dạ nói không nên lời rồi đúng không? Tôi nói cho cô biết nhé Bạch Đóa Đóa, nếu cô còn dám gây sự với tôi, tôi sẽ đánh gãy mũi cô đấy!
Nói xong, Đường Tinh Khanh giơ tay đẩy mũi của Bạch Đóa Đóa một cái thật mạnh.
Bạch Đóa Đóa thét lên, vội che mũi lại, sợ cái mũi vừa sửa của mình bị Đường Tinh Khanh đẩy cho lệch.
"Làm gì thế. Hai người các cô muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh đi, đừng làm trễ việc quay phim của tôi!"
Đạo diễn tỏ ra không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay ra hiệu cho các cô mau đi đi.
"Đạo diễn, tôi..."
Không chờ Bạch Đóa Đóa nói xong, phó đạo diễn đã tới đuổi người.
Bạch Đóa Đóa sắp khóc tới nơi, chết sống không chịu đi, còn muốn tìm đạo diễn để giải thích rằng mình vô tội.
Đường Tinh Khanh lại phóng khoáng bước ra khỏi nơi ghi hình, không chút lưu luyến.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
CHƯƠNG 448: NỔI GIẬN ĐÙNG ĐÙNG
Nghe nhân viên công tác nói như vậy, Bạch Đóa Đóa tức giận tới nổi cơn lôi đình.
Lúc này một nhân viên khác đi tới, nói với mấy vị thực tập sinh: "Người đã đến đủ rồi, vậy các cô đi thay đồ đi, ai chưa trang điểm thì đi trang điểm."
"Vâng."
Bạch Đóa Đóa đã trang điểm từ trước nên cô ta đi thay quần áo.
Trong phòng thay đồ, mặt mày Bạch Đóa Đóa sa sầm tới mức đáng sợ.
Cô gái mặt trẻ con biết Bạch Đóa Đóa đang nghĩ gì, bèn thêm mắm dặm muối: "Tớ đã cảm thấy khó hiểu rằng tại sao thẩm mỹ của thầy lại kỳ cục như thế. Rõ ràng loại người quê mùa như cô ta làm gì xứng quay quảng cáo với Đóa Đóa được."
Bạch Đóa Đóa vừa lạnh lùng thay váy ngắn vừa mím chặt môi, không lên tiếng.
"Ban nãy có người còn khen cô ta xinh đẹp, tớ nghe mà thấy tức cười. Hiện giờ đang thịnh hành kiểu mặt quê mùa ấy à, như thế thì chúng ta cả đời cũng chẳng nổi tiếng được mất."
Mấy lời pha trò của cô gái mặt trẻ con khiến Bạch Đóa Đóa bất mãn, bèn quay ra trừng một cái.
Cô gái mặt trẻ con nhún vai ra chiều bất đắc dĩ, nói: "Đóa Đóa, tớ biết cậu không thích nghe mấy cái này, nhưng sự thật bây giờ chính là như vậy. Chúng ta đang bị Diệp Tiểu San ngồi lên cổ, không thể ngẩng đầu lên được."
Đóng sầm cánh cửa của ô thay đồ, Bạch Đóa Đóa nói với giọng điệu thâm trầm: "Diệp Tiểu San hơn tớ ở chỗ nào chứ? Đám người kia bị mù hết rồi!"
Nói xong, Bạch Đóa Đóa đi ra khỏi phòng thay đồ trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
Bạch Đóa Đóa tức giận, nhưng cô gái mặt trẻ con lại rất vui vẻ. Cô ta đung đưa thắt lưng trên quần áo, cười nói: "Chu choa, sắp có trò hay để xem rồi đây."
Ở bên kia, Đường Tinh Khanh đang ngồi trước gương, để mặc thợ trang điểm bôi vẽ trên khuôn mặt mình.
Sau khi trang điểm xong, Đường Tinh Khanh bất an kéo Lam Tuyết sang một bên, hỏi: "Cậu nói xem, núp sau nhiều người như thế này chắc là không thấy rõ mặt tớ đâu nhỉ?"
Lam Tuyết cười hỏi: "Sao thế, cậu sợ bị kẻ thù nhận ra à?"
"Coi là thế đi."
"Yên tâm, chúng ta đi làm nền thôi, chỉ cần để lộ đôi chân dài của cậu ra là được, không ai quan tâm tới khuôn mặt của cậu đâu. Với cả người xem quảng cáo này đều vì ảnh đế người ta thôi, chúng ta có là cái gì đâu, cứ yên tâm đi."
"Cậu nói cũng đúng."
Lam Tuyết giơ tay lên kéo mái tóc bông xù của Đường Tinh Khanh, trêu ghẹo: "Lại thêm quả đầu khoa trương thế này, cậu có dám khẳng định rằng kẻ thù sẽ nhận ra cậu không?"
Nghe Lam Tuyết nói như vậy, Đường Tinh Khanh mới nhận ra rằng mình còn trang điểm nữa, bèn giương mắt nhìn mình trong gương.
Vừa nhìn một cái, cô giật nảy mình.
Rốt cuộc đây là quay quảng cáo hay quay thế giới động vật vậy, sao mình lại biến thành sư tử rồi?
Nhìn xung quanh, Đường Tinh Khanh phải khen ngợi năng lực của thợ trang điểm. Với khuôn mặt này, ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra ấy chứ.
Sau khi tất cả thực tập sinh chuẩn bị xong xuôi, nhân viên bắt đầu sắp xếp vị trí cho các cô.
Đảo mắt nhìn qua bọn họ một lượt, nhân viên công tác đi tới trước mặt Bạch Đóa Đóa.
Cô ta tự tin ưỡn ngực, mỉm một nụ cười rất kiêu ngạo.
"Cô, đứng sang bên cạnh đi."
Cái gì?!
Bạch Đóa Đóa kinh ngạc đầy mặt, nhìn nhân viên công tác với ánh mắt ngỡ ngàng không dám tin.
"Lề mề gì nữa, mau đi sang đi! Còn cô kia, đứng qua đây!"
Anh ta giơ tay chỉ vào Đường Tinh Khanh, rồi chỉ vào vị trí chính giữa.
Tuy vị trí chính giữa và bên cạnh không chênh lệch là bao, nhưng có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, nó đại diện cho sự tán thành về tố chất của học viên.
Bạch Đóa Đóa tự cho rằng mình là người ưu tú nhất nơi này, không ngờ lại bị Đường Tinh Khanh vượt lên, nên cô ta tức muốn chết.
Chẳng qua đây tuy là vinh hạnh đặc biệt với Bạch Đóa Đóa nhưng lại là thứ khiến Đường Tinh Khanh rất đau đầu.
Đường Tinh Khanh không muốn chơi trội, tốt nhất là núp trong đám người, không ai thấy mình cả.
Nhưng đời không như mơ, cô lại được đẩy tới vị trí trung tâm, bên cạnh còn chẳng có ai che chắn cho cô.
Đường Tinh Khanh đang không ngừng kêu khổ mà bên kia Bạch Đóa Đóa đang vắt óc tìm cách.
Không được, không thể để cô ta tiếp tục kiêu ngạo như thế này được!
"Đèn, toàn bộ nhân viên vào vị trí, chúng ta thử một lần trước."
Sau khi đạo diễn ra lệnh, toàn bộ đèn được bật lên, máy móc được đưa về đúng chỗ chuẩn bị cho công tác quay phim.
Một người đang nói qua trình tự lát nữa cho thực tập sinh, tiện thể nói cho bọn họ biết nên dừng ở chỗ nào, nên rẽ ở đâu.
Kỳ thực công việc hôm nay không khó, chỉ cần đi hai vòng với tư thế đẹp đẽ là được rồi.
Nhưng các cô gái đều đi những đôi giày cao gót mười lăm phân, còn đứng trên sàn diễn cao bằng nửa người, nếu không chú ý sẽ ngã xuống ngay.
Dựa theo yêu cầu, các cô gái xếp thành một hàng, đi lại theo giai điệu âm nhạc.
Khi vòng qua chỗ rẽ, Bạch Đóa Đóa và Đường Tinh Khanh đi song song với nhau. Cô ta liếc nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Trong giây lát, Bạch Đóa Đóa thò tay đẩy Đường Tinh Khanh.
"A..."
Đường Tinh Khanh mất thăng bằng, sắp ngã xuống.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ có mình Bạch Đóa Đóa là cười đắc chí.
Nhưng nụ cười đó nhanh chóng cứng ngắc nơi khóe miệng, bởi tới lúc cuối, Đường Tinh Khanh ôm lấy lan can, vất vả lắm mới đứng vững được.
Thấy đội hình bị rối loạn, đạo diễn cau mày, hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Đạo diễn, là Diệp Tiểu San bị trẹo chân nên suýt thì ngã xuống."
Cô gái mặt trẻ con tranh thủ tố cáo trước, đổi trắng thay đen.
"Cái quái gì thế, đi mà cũng không biết nữa à! Nếu không làm được thì đổi người khác luôn đi! Làm lại!"
Đạo diễn tức quá mắng mỏ, mà cô gái mặt trẻ con với Bạch Đóa Đóa đều tỏ ra khiêu khích. Còn Đường Tinh Khanh thì mặt không hề thay đổi.
Tất cả mọi người quay lại chỗ cũ chuẩn bị bắt đầu lại. Riêng mình Đường Tinh Khanh đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng.
"Cô..."
Đạo diễn còn chưa nói xong, Đường Tinh Khanh đã hùng hổ bước tới sau lưng Bạch Đóa Đóa.
Đủ lắm rồi, cô nhịn người này quá đủ rồi! Nếu cứ nhường nhịn thêm, chắc cô ta còn ngày càng táo tợn hơn. Nếu đã như thế, vậy hãy để cô ta chịu đau một lần cho biết!
Giơ tay bắt lấy Bạch Đóa Đóa, Đường Tinh Khanh vung tay cho cô ta một cái tát.
Bốp...
Một tiếng to rõ vang lên khiến mọi người ngây ngẩn cả ra.
Bạch Đóa Đóa bụm mặt, nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt không dám tin.
Lúc này Đường Tinh Khanh không hề che giấu sự uy nghiêm của mình, cô nhìn thẳng vào Bạch Đóa Đóa, mắng mỏ: "Đừng cho rằng tôi không biết chuyện vừa nãy là do cô đẩy tôi. Tôi nói cho cô biết, nếu muốn giở trò với tôi thì hãy dùng thực lực đánh bại tôi đi, đừng có làm mấy chuyện mờ ám làm gì!"
"Tôi... Cô..."
Đường Tinh Khanh bùng phát cơn tức khiến Bạch Đóa Đóa kinh hãi tới mức lắp bắp.
"Tôi cái gì, cô cái gì, chột dạ nói không nên lời rồi đúng không? Tôi nói cho cô biết nhé Bạch Đóa Đóa, nếu cô còn dám gây sự với tôi, tôi sẽ đánh gãy mũi cô đấy!
Nói xong, Đường Tinh Khanh giơ tay đẩy mũi của Bạch Đóa Đóa một cái thật mạnh.
Bạch Đóa Đóa thét lên, vội che mũi lại, sợ cái mũi vừa sửa của mình bị Đường Tinh Khanh đẩy cho lệch.
"Làm gì thế. Hai người các cô muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh đi, đừng làm trễ việc quay phim của tôi!"
Đạo diễn tỏ ra không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay ra hiệu cho các cô mau đi đi.
"Đạo diễn, tôi..."
Không chờ Bạch Đóa Đóa nói xong, phó đạo diễn đã tới đuổi người.
Bạch Đóa Đóa sắp khóc tới nơi, chết sống không chịu đi, còn muốn tìm đạo diễn để giải thích rằng mình vô tội.
Đường Tinh Khanh lại phóng khoáng bước ra khỏi nơi ghi hình, không chút lưu luyến.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
Bình luận facebook