Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-456
CHƯƠNG 456: MỘT MẶT KHÁC CỦA LAM TUYẾT
CHƯƠNG 456: MỘT MẶT KHÁC CỦA LAM TUYẾT
"Nè cô gái, bị dọa đơ luôn rồi hả?"
"Sao cậu lại có súng?
Lam Tuyết nhún vai nói: "Bởi vì phải bảo vệ cậu, tối qua tớ dự đoán được, cậu sẽ có chuyện nên mới cố ý chuẩn bị."
Cô gái này, muốn nói dối cũng cần kĩ thuật nội dung chứ.
"Ây da, đừng lo lắng, tớ làm việc có chừng mực mà. Hơn nữa, tớ sẽ không làm hại cậu."
"Tớ tin cậu sẽ không làm hại tớ, nhưng mà lo cậu sẽ làm tổn thương chính mình đó."
Lời của Đường Tinh Khanh khiến Lam Tuyết sửng sốt. Chớp mắt một cái, Lam Tuyết bật cười sang sảng: "Ha ha, tớ cũng không phải là tiểu thư yểu điệu, người có thể gây tổn thương cho tớ còn chưa xuất hiện đâu."
"Mặc kệ thế nào, hôm nay may mà có cậu, chúng ta mới không bị Bạch Đóa Đóa hãm hại. Nếu không thì...."
Nếu không thật sự sẽ bị đưa đến hộp đêm, nhất định sẽ kinh động đến Tịch Song.
"Nếu muốn cảm ơn thì đi ăn hải sản với tớ. Giờ tớ còn đói hơn lúc nãy, thực sự có thể ăn được một cái đầu trâu rồi đó!"
Lam Tuyết không nói quá, lúc này cô thật sự rất đói, tới quán ăn gọi một bàn đầy đồ, tốc độ ăn khiến Đường Tinh Khanh trợn mắt há mồm.
"Cứ nhìn sao no bụng được, cậu ăn một ít đi."
"A, ừ."
Đường Tinh Khanh cứng ngắc nhai nuốt đồ ăn, lòng nghĩ lát nữa có nên gọi xe cứu thương, đề phòng Lam Tuyết ăn đến đau dạ dày không.
Lam Tuyết uống một ngụm nước trái cây, quay sang hỏi Hắc Tử: "Đúng rồi, lần trước đưa anh giải mã thứ đồ đó, thế nào rồi?"
"Đã có manh mối rồi."
"Em tin vào năng lực của anh, tốc độ nhanh hơn chút nữa."
"Hừm, rốt cuộc anh là bạn trai hay là culi của em vậy, suốt ngày vứt cho anh mấy thứ nhiệm vụ khó khăn này, thật sự đau đầu đó."
"Bớt dông dài, làm xong việc thì người nào đó sẽ cảm kích anh lắm." Nói rồi Lam Tuyết lấy tay khều Đường Tinh Khanh nói "Cậu nói đúng không, Tinh Khanh."
Đường Tinh Khanh vô cùng thật thà lắc đầu nói: "Tớ không hiểu hai người đang nói cái gì, đều bí ẩn như nhau."
"Còn không phải đang giúp cho cậu sao, cực khổ như vậy, phải để cậu mời ăn cơm mới đúng."
"Giúp tớ?"
"Đúng rồi, không phải cậu muốn liên lạc với dãy số kia sao, mấy ngày nay Hắc Tử đang tìm cách phá lớp bảo mật. Mà nói chứ cậu cũng không đơn giản, không những liên quan tới Tịch Song, còn có mối quan hệ không rõ ràng với Đông Phùng Lưu."
Nghe đến lời này, li nước trong tay Đường Tinh Khanh rớt xuống, nước bắn tung tóe.
Lam Tuyết lại rất bình tĩnh gặm cánh gà nói: "Nhìn cậu kìa, nếu như muốn bán đứng cậu, tớ đã sớm đi tìm Tịch Song lấy tiền thưởng rồi, còn ngồi đây với cậu sao."
"Tớ... tớ sợ liên lụy cho cậu, tên Tịch Song đó không phải người tốt đâu."
"Hắn ta có phải người tốt hay không, không liên quan đến tớ, tớ chỉ muốn bảo vệ bạn bè mình thôi. Có tớ bảo vệ, sẽ không để bất cứ ai xem thường cậu."
Lời của Lam Tuyết khiến khóe mắt Đường Tinh Khanh hoen đỏ: "Lam Tuyết, có thể quen biết cậu thật tốt."
"Nếu đã cảm động vậy thì cạn với tớ ly rượu này đi."
Đường Tinh Khanh còn đang cảm động, đã thấy Lam Tuyết đưa qua một ly rượu đầy.
"A, nhiều quá."
"Con gái chốn giang hồ, muôn dặm hào hùng, đừng có lề mề, uống nhanh!"
Nói xong Lam Tuyết nắm tay Đường Tinh Khanh, nâng ly uống cạn.
Uống xong ly rượu Đường Tinh Khanh chịu không nổi, tựa vào bàn.
Trong lúc mơ hồ, Đường Tinh Khanh thầm nghĩ, cô gái này có khi nào thân phận thật sự là chị đại xã hội đen không....
Nhìn Đường Tinh Khanh ngủ say, nét cười của Lam Tuyết chậm rãi biến mất.
Uống nốt ngụm rượu, Hắc Tử bên cạnh hỏi: "Làm như vậy có ổn không?"
"Yên tâm, em có chừng mực."
Biết Lam Tuyết sẽ không thay đổi chú ý, Hắc Tử lắc lắc đầu.
...
Vừa đến thành phố B, Đông Phùng Lưu đã nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn số điện thoại, sắc mặt Đông Phùng Lưu không khỏi trầm xuống.
Bắt máy, âm thanh Đông Phùng Lưu lạnh lùng hỏi: "Người đâu?"
"Yên tâm, cô ấy hiện tại rất an toàn."
"Khi nào thì đưa cô ấy đến đây?"
Âm thanh Đông Phùng Lưu tràn ngập sát khí, nhưng đối phương lại không để trong lòng, cũng không sợ hãi nói: "Đưa cho tôi thứ tôi muốn, tôi tất sẽ đem người giao cho anh."
"Cái này cần có thời gian."
Đối phương nhún vai, ra một vẻ không sao cả nói: "Không sao cả, nhưng nếu để Tịch Song phát hiện trước cô ấy đang lưu lạc ở đây thì anh chính là công dã tràng dùng giỏ trúc múc nước rồi."
"Cô đang đe dọa tôi sao?"
"Không, là đang nhắc nhở anh. Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể bình an trở về bên cạnh anh, dù sao cô ấy cũng xem như là bạn tôi."
Nghe lời này, Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng.
"Được rồi, tôi chờ tin của anh, hi vọng sẽ không làm tôi thất vọng."
Nói xong đối phương lập tức cúp điện thoại.
Tiếng "tít tít" vừa truyền đến tai khiến Đông Phùng Lưu vô cùng giận dữ.
Đông Phùng Lưu gắt gao nắm chặt điện thoại, trong ánh mắt bùng cơn tức giận.
Mặc kệ cô là ai, không một người nào có thể được uy hiếp tôi!
Đường Ngũ Tuấn cầm thiết bị định vị đi theo bên cạnh, biểu cảm nghiêm túc.
"Có tra được tin tức của đối phương không?"
"Thiếu một chút." Thần sắc Đường Ngũ Tuấn ảo não nói: "Đối phương dường như canh chuẩn thời gian, một khắc trước khi con lần ra tung tích thì cúp máy."
Có cảm giác bị người khác chơi đùa, điều này khiến Đường Ngũ Tuấn không thoải mái chút nào.
Trong lúc đó, cô gái vừa gọi điện kia lại thoải mái vô cung.
Lam Tuyết hoạt động cổ tay, sau đó nhếch môi khẽ nói: "Xong một người, còn một người nữa cũng cần giải quyết!"
...
Bạch Đóa Đóa ngủ đến nửa đêm, đột nhiên khát nước, bèn đứng dậy xuống lầu tìm nước uống.
Cầm ly thủy tinh uống một ngụm, Bạch Đóa Đóa xoay người, chợt nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
"Ai đó!?"
Bạch Đóa Đóa kêu lên sợ hãi, đề phòng nhìn đối phương.
Người đó chậm rãi bước ra từ chỗ tối, nhìn chằm chằm Bạch Đóa Đóa bằng vẻ mặt không có thiện ý.
Thấy rõ đối phương, Bạch Đóa Đóa nhăn mày chất vấn: "Cô vào đây bằng cách nào? Nói cho cô biết, nơi này là khu cao cấp, tôi gọi điện một cái là cô bị ném ra ngoài ngay!"
"Dạo này kiêu ngạo quá nhỉ?" Không quan tâm lời đe dọa của Bạch Đóa Đóa, Lam Tuyết khoanh tay, liếc nhìn đối phương nói, "Dám có ý đồ với tôi và Diệp Tiểu San, cô có biết phải trả giá thế nào không?"
"Nên trả giá là cô mới đúng, chẳng lẽ ăn đắng chưa đủ sao? Tôi tin người của anh Lý đã ‘chăm sóc’ cô thật tốt rồi!"
Bạch Đóa Đóa không biết là Lam Tuyết đã giải quyết đám người của ông Lý, còn ngang ngạnh cao giọng kêu gào với Lam Tuyết
Lam Tuyết rất thích nhìn thấy bộ dáng không biết gì mà tự cao tự đại của cô gái này, vừa ngu xuẩn lại vừa buồn cười.
"Lời này cô nói ngược rồi, là tôi chăm sóc cho người của ông Lý, nếu không làm sao biết được nơi ở của cô?"
Đúng rồi, lông tóc Lam Tuyết không tổn thất gì, thần sắc sáng láng, thật sự không giống bộ dáng bị người dạy dỗ.
Lẽ nào...
Từng bước lùi về phía sau, Bạch Đóa Đóa xoay người định lấy di động.
Nhưng mà Lam Tuyết nhanh chân hơn cô, nâng tay hất di động của Bạch Đóa Đóa rớt xuống đất, một cước giẫm nát.
Động tác của Lam Tuyết nhanh đến dọa người, lại rất dã man, điều này khiến đáy lòng Bạch Đóa Đóa dâng lên dự cảm bất an.
Truyện mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
CHƯƠNG 456: MỘT MẶT KHÁC CỦA LAM TUYẾT
"Nè cô gái, bị dọa đơ luôn rồi hả?"
"Sao cậu lại có súng?
Lam Tuyết nhún vai nói: "Bởi vì phải bảo vệ cậu, tối qua tớ dự đoán được, cậu sẽ có chuyện nên mới cố ý chuẩn bị."
Cô gái này, muốn nói dối cũng cần kĩ thuật nội dung chứ.
"Ây da, đừng lo lắng, tớ làm việc có chừng mực mà. Hơn nữa, tớ sẽ không làm hại cậu."
"Tớ tin cậu sẽ không làm hại tớ, nhưng mà lo cậu sẽ làm tổn thương chính mình đó."
Lời của Đường Tinh Khanh khiến Lam Tuyết sửng sốt. Chớp mắt một cái, Lam Tuyết bật cười sang sảng: "Ha ha, tớ cũng không phải là tiểu thư yểu điệu, người có thể gây tổn thương cho tớ còn chưa xuất hiện đâu."
"Mặc kệ thế nào, hôm nay may mà có cậu, chúng ta mới không bị Bạch Đóa Đóa hãm hại. Nếu không thì...."
Nếu không thật sự sẽ bị đưa đến hộp đêm, nhất định sẽ kinh động đến Tịch Song.
"Nếu muốn cảm ơn thì đi ăn hải sản với tớ. Giờ tớ còn đói hơn lúc nãy, thực sự có thể ăn được một cái đầu trâu rồi đó!"
Lam Tuyết không nói quá, lúc này cô thật sự rất đói, tới quán ăn gọi một bàn đầy đồ, tốc độ ăn khiến Đường Tinh Khanh trợn mắt há mồm.
"Cứ nhìn sao no bụng được, cậu ăn một ít đi."
"A, ừ."
Đường Tinh Khanh cứng ngắc nhai nuốt đồ ăn, lòng nghĩ lát nữa có nên gọi xe cứu thương, đề phòng Lam Tuyết ăn đến đau dạ dày không.
Lam Tuyết uống một ngụm nước trái cây, quay sang hỏi Hắc Tử: "Đúng rồi, lần trước đưa anh giải mã thứ đồ đó, thế nào rồi?"
"Đã có manh mối rồi."
"Em tin vào năng lực của anh, tốc độ nhanh hơn chút nữa."
"Hừm, rốt cuộc anh là bạn trai hay là culi của em vậy, suốt ngày vứt cho anh mấy thứ nhiệm vụ khó khăn này, thật sự đau đầu đó."
"Bớt dông dài, làm xong việc thì người nào đó sẽ cảm kích anh lắm." Nói rồi Lam Tuyết lấy tay khều Đường Tinh Khanh nói "Cậu nói đúng không, Tinh Khanh."
Đường Tinh Khanh vô cùng thật thà lắc đầu nói: "Tớ không hiểu hai người đang nói cái gì, đều bí ẩn như nhau."
"Còn không phải đang giúp cho cậu sao, cực khổ như vậy, phải để cậu mời ăn cơm mới đúng."
"Giúp tớ?"
"Đúng rồi, không phải cậu muốn liên lạc với dãy số kia sao, mấy ngày nay Hắc Tử đang tìm cách phá lớp bảo mật. Mà nói chứ cậu cũng không đơn giản, không những liên quan tới Tịch Song, còn có mối quan hệ không rõ ràng với Đông Phùng Lưu."
Nghe đến lời này, li nước trong tay Đường Tinh Khanh rớt xuống, nước bắn tung tóe.
Lam Tuyết lại rất bình tĩnh gặm cánh gà nói: "Nhìn cậu kìa, nếu như muốn bán đứng cậu, tớ đã sớm đi tìm Tịch Song lấy tiền thưởng rồi, còn ngồi đây với cậu sao."
"Tớ... tớ sợ liên lụy cho cậu, tên Tịch Song đó không phải người tốt đâu."
"Hắn ta có phải người tốt hay không, không liên quan đến tớ, tớ chỉ muốn bảo vệ bạn bè mình thôi. Có tớ bảo vệ, sẽ không để bất cứ ai xem thường cậu."
Lời của Lam Tuyết khiến khóe mắt Đường Tinh Khanh hoen đỏ: "Lam Tuyết, có thể quen biết cậu thật tốt."
"Nếu đã cảm động vậy thì cạn với tớ ly rượu này đi."
Đường Tinh Khanh còn đang cảm động, đã thấy Lam Tuyết đưa qua một ly rượu đầy.
"A, nhiều quá."
"Con gái chốn giang hồ, muôn dặm hào hùng, đừng có lề mề, uống nhanh!"
Nói xong Lam Tuyết nắm tay Đường Tinh Khanh, nâng ly uống cạn.
Uống xong ly rượu Đường Tinh Khanh chịu không nổi, tựa vào bàn.
Trong lúc mơ hồ, Đường Tinh Khanh thầm nghĩ, cô gái này có khi nào thân phận thật sự là chị đại xã hội đen không....
Nhìn Đường Tinh Khanh ngủ say, nét cười của Lam Tuyết chậm rãi biến mất.
Uống nốt ngụm rượu, Hắc Tử bên cạnh hỏi: "Làm như vậy có ổn không?"
"Yên tâm, em có chừng mực."
Biết Lam Tuyết sẽ không thay đổi chú ý, Hắc Tử lắc lắc đầu.
...
Vừa đến thành phố B, Đông Phùng Lưu đã nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn số điện thoại, sắc mặt Đông Phùng Lưu không khỏi trầm xuống.
Bắt máy, âm thanh Đông Phùng Lưu lạnh lùng hỏi: "Người đâu?"
"Yên tâm, cô ấy hiện tại rất an toàn."
"Khi nào thì đưa cô ấy đến đây?"
Âm thanh Đông Phùng Lưu tràn ngập sát khí, nhưng đối phương lại không để trong lòng, cũng không sợ hãi nói: "Đưa cho tôi thứ tôi muốn, tôi tất sẽ đem người giao cho anh."
"Cái này cần có thời gian."
Đối phương nhún vai, ra một vẻ không sao cả nói: "Không sao cả, nhưng nếu để Tịch Song phát hiện trước cô ấy đang lưu lạc ở đây thì anh chính là công dã tràng dùng giỏ trúc múc nước rồi."
"Cô đang đe dọa tôi sao?"
"Không, là đang nhắc nhở anh. Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể bình an trở về bên cạnh anh, dù sao cô ấy cũng xem như là bạn tôi."
Nghe lời này, Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng.
"Được rồi, tôi chờ tin của anh, hi vọng sẽ không làm tôi thất vọng."
Nói xong đối phương lập tức cúp điện thoại.
Tiếng "tít tít" vừa truyền đến tai khiến Đông Phùng Lưu vô cùng giận dữ.
Đông Phùng Lưu gắt gao nắm chặt điện thoại, trong ánh mắt bùng cơn tức giận.
Mặc kệ cô là ai, không một người nào có thể được uy hiếp tôi!
Đường Ngũ Tuấn cầm thiết bị định vị đi theo bên cạnh, biểu cảm nghiêm túc.
"Có tra được tin tức của đối phương không?"
"Thiếu một chút." Thần sắc Đường Ngũ Tuấn ảo não nói: "Đối phương dường như canh chuẩn thời gian, một khắc trước khi con lần ra tung tích thì cúp máy."
Có cảm giác bị người khác chơi đùa, điều này khiến Đường Ngũ Tuấn không thoải mái chút nào.
Trong lúc đó, cô gái vừa gọi điện kia lại thoải mái vô cung.
Lam Tuyết hoạt động cổ tay, sau đó nhếch môi khẽ nói: "Xong một người, còn một người nữa cũng cần giải quyết!"
...
Bạch Đóa Đóa ngủ đến nửa đêm, đột nhiên khát nước, bèn đứng dậy xuống lầu tìm nước uống.
Cầm ly thủy tinh uống một ngụm, Bạch Đóa Đóa xoay người, chợt nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
"Ai đó!?"
Bạch Đóa Đóa kêu lên sợ hãi, đề phòng nhìn đối phương.
Người đó chậm rãi bước ra từ chỗ tối, nhìn chằm chằm Bạch Đóa Đóa bằng vẻ mặt không có thiện ý.
Thấy rõ đối phương, Bạch Đóa Đóa nhăn mày chất vấn: "Cô vào đây bằng cách nào? Nói cho cô biết, nơi này là khu cao cấp, tôi gọi điện một cái là cô bị ném ra ngoài ngay!"
"Dạo này kiêu ngạo quá nhỉ?" Không quan tâm lời đe dọa của Bạch Đóa Đóa, Lam Tuyết khoanh tay, liếc nhìn đối phương nói, "Dám có ý đồ với tôi và Diệp Tiểu San, cô có biết phải trả giá thế nào không?"
"Nên trả giá là cô mới đúng, chẳng lẽ ăn đắng chưa đủ sao? Tôi tin người của anh Lý đã ‘chăm sóc’ cô thật tốt rồi!"
Bạch Đóa Đóa không biết là Lam Tuyết đã giải quyết đám người của ông Lý, còn ngang ngạnh cao giọng kêu gào với Lam Tuyết
Lam Tuyết rất thích nhìn thấy bộ dáng không biết gì mà tự cao tự đại của cô gái này, vừa ngu xuẩn lại vừa buồn cười.
"Lời này cô nói ngược rồi, là tôi chăm sóc cho người của ông Lý, nếu không làm sao biết được nơi ở của cô?"
Đúng rồi, lông tóc Lam Tuyết không tổn thất gì, thần sắc sáng láng, thật sự không giống bộ dáng bị người dạy dỗ.
Lẽ nào...
Từng bước lùi về phía sau, Bạch Đóa Đóa xoay người định lấy di động.
Nhưng mà Lam Tuyết nhanh chân hơn cô, nâng tay hất di động của Bạch Đóa Đóa rớt xuống đất, một cước giẫm nát.
Động tác của Lam Tuyết nhanh đến dọa người, lại rất dã man, điều này khiến đáy lòng Bạch Đóa Đóa dâng lên dự cảm bất an.
Truyện mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
Bình luận facebook