Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-475
CHƯƠNG 475: RA QUÂN THẤT BẠI
CHƯƠNG 475: RA QUÂN THẤT BẠI
Hai người nhìn nhau cười, khiến Phương Minh trông có vẻ như dư thừa.
Phương Minh cảm thấy rất bực bội, cau mày ngắt lời hai người: “Tôi không ở đây làm kỳ đà nữa, đi trước nhé.”
Nói rồi, Phương Minh cũng không chờ Đường Tinh Khanh mà đi ra ngoài trước.
Nhìn bóng lưng Phương Minh, Lam Tuyết nói: “Cô bạn này của cậu có vẻ không thích tôi cho lắm.”
“Sao có thể chứ? Cậu nhạy cảm quá rồi đấy! Tính Phương Minh vốn thế mà, không để ý chuyện nhỏ nhặt. Các cậu quen nhau lâu rồi sẽ biết thôi.”
Lam Tuyết chỉ mỉm cười, không bình luận thêm.
Nam Cường Thịnh đang ngồi trong phòng xem văn kiện. Nghe thấy tiếng động cơ, không khỏi mỉm cười.
Nam Cường Thịnh đứng dậy đi xuống lầu, thấy Phương Minh mặc đồ đua xe, ôm mũ bảo hiểm đi vào nhà, nét mặt tức tối.
“Đua xe à?”
“Ừ.”
“Thua?”
“Đùa nhau à? Em thua lúc nào chứ?”
“Thế sao trông em buồn vậy?”
Phương Minh ngồi bịch lên sofa, mặt đen sì nói: “Hôm nay em đến nhà Đông Phùng tìm Tinh Khanh.”
“Bạn cũ gặp nhau, hẳn là chuyện đáng vui mừng chứ.”
“Nếu chỉ có em và Tinh Khanh gặp nhau thì đúng là chuyện đáng vui vẻ. Nhưng mà…” Nhớ tới người phụ nữ ốm yếu kia, sắc mặt Phương Minh lại tối sầm, nói: “Nhưng nếu nhìn thấy người mà mình không muốn thấy thì còn vui cái quần què ấy!”
“Nhìn thấy người mà mình không muốn thấy…” Nam Cường Thịnh trầm ngâm một lát rồi vỡ lẽ: “Xem ra em đã gặp cô Lam Tuyết trong lời đồn kia.”
“Chính xác, quả nhiên không phải là kẻ đơn giản đâu.” Phương Minh híp mắt lại, nói: “Với tính cách ngốc nghếch của Tinh Khanh, chắc chắn là bị cô ả đó che mắt.”
“Đừng nói Đường Tinh Khanh, ngay cả Lưu cũng phải bó tay trước cô ta cơ mà. Cho nên em đừng tức giận, Lam Tuyết là một kẻ địch khó giải quyết. Em bó tay trước cô ta cũng là trong dự kiến.”
Nghe vậy, Phương Minh mở to mắt, nói bằng giọng khó tin: “Anh đùa em đấy à? Một kẻ sát phạt quyết đoán như Đông Phùng Lưu mà lại không đối phó được một người phụ nữ á?”
“Phàm là có liên quan tới Đường Tinh Khanh thì đều có thể xảy ra.”
Phương Minh vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, nhăn mày thật chặt.
Nam Cường Thịnh vỗ vai Phương Minh, nói: “Em đừng nghĩ nữa. Chuyện của họ, chỉ có chính họ mới giải quyết được. Người ngoài không thể nhúng tay vào được đâu.”
“Nhưng em cũng không thể bỏ mặc cho kẻ khác hãm hại bạn tốt của em được!” Vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc, nói: “Lần đầu tiên gặp Lam Tuyết, em đã biết cô ta không đơn giản chút nào rồi. Tinh Khanh tiếp xúc với cô ta lâu như vậy, sao lại không phát hiện điều đó chứ?”
“Sao em biết Tinh Khanh không phát hiện?”
Câu nói này khiến Phương Minh cảm thấy khó hiểu, không khỏi nghiêng đầu nhìn Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh giơ tay chấm vào mũi Phương Minh, ôm cô nói: “Tinh Khanh không phải là kẻ ngốc. Em có thể phát hiện thì đương nhiên cô ấy cũng sẽ phát hiện. Nhưng nỗi áy náy trong lòng sẽ khiến cô ấy ngó lơ chuyện đó. Chỉ cần Lam Tuyết không khỏi hẳn thì Tinh Khanh sẽ không thể thoát khỏi ám ảnh trong lòng.”
Phương Minh dùng ngón tay chống cằm, bày ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Em lại nghĩ gì thế?”
Phương Minh nghiêng đầu nói: “Lam Tuyết chỉ bị thương ngoài da chút xíu thôi mà, hẳn là không khó bình phục. Cùng lắm một tháng là đủ để khỏi hẳn rồi.”
“Em chắc là chỉ có một tháng thôi sao?”
Nhớ tới chuyện Lam Tuyết bị thương lần thứ hai, Phương Minh im lặng.
“Rồi, đi tắm rửa một phát đi. Chuyện đấu đá với nhau như thế không hợp với em đâu.”
Nam Cường Thịnh nói rồi đẩy Phương Minh đi phòng tắm.
Trong lúc Phương Minh đang tắm rửa, di động của Nam Cường Thịnh bỗng reo lên.
Là Đông Phùng Lưu.
Gọi điện thoại vào giờ này, chẳng lẽ là có chuyện gì gấp à?
Nam Cường Thịnh nhíu mày, nhận điện thoại ngay lập tức.
“Alo, Lưu…”
“Ra ngoài uống rượu đi. Gặp nhau chỗ cũ.”
Dứt lời, Đông Phùng Lưu lập tức cúp điện thoại.
Nam Cường Thịnh ngây người một lát, sau đó lắc đầu cười.
Trong lúc Nam Cường Thịnh đang vội chạy tới quán bar thì một mình Đông Phùng Lưu đã uống cạn một bình rượu.
Đúng lúc Đông Phùng Lưu đang định mở bình nữa thì Nam Cường Thịnh vươn tay ngăn hắn lại.
“Anh uống kiểu này là chán sống rồi à?”
Đông Phùng Lưu đẩy Nam Cường Thịnh ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mạng sống của tôi rẻ tiền thế à? Một bình rượu là có thể giải quyết được sao?”
“Ý tôi không phải là thế.”
“Được rồi, đừng càm ràm nữa. Ngồi xuống uống rượu đi.”
Nói rồi Đông Phùng Lưu cũng rót cho Nam Cường Thịnh một ly.
Nam Cường Thịnh nhìn ly rượu trước mặt, nói: “Muốn uống rượu thì sao không đến nhà anh mà uống? Tôi nhớ anh cũng thích mấy chỗ như quán bar mà.”
Đông Phùng Lưu không biểu cảm uống một ngụm rượu, nói: “Chính vì không thích nên mới có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, sẽ không đắm chìm.”
“Sao tôi cảm thấy lời nói của anh như có hàm ý gì ấy nhỉ.”
Đông Phùng Lưu liếc xéo Nam Cường Thịnh một cái, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Nam Cường Thịnh khẽ nhún vai, đáp: “Không có gì, anh thích là tốt rồi.”
“Muốn tôi vui thì mau uống đi, đừng nhây nữa.”
“OK, hôm nay tôi đành xả thân vậy, được chưa?”
Vừa dứt lời, Nam Cường Thịnh lập tức uống cạn một ly. Cuối cùng còn dốc ngược ly lại, ra hiệu cho Đông Phùng Lưu xem.
Đông Phùng Lưu nhìn Nam Cường Thịnh bằng ánh mắt thản nhiên, không nói lời nào mà lại rót rượu cho Nam Cường Thịnh.
Theo cách uống rượu của Đông Phùng Lưu thì ước chừng không lâu sau, Nam Cường Thịnh sẽ say không biết trời trăng sao sáng gì nữa.
Vì ngăn ngừa mình sẽ bị nâng về nhà, Nam Cường Thịnh quyết định khuyên bảo người này.
Nam Cường Thịnh khoác tay lên vai Đông Phùng Lưu, dáng vẻ như là chị gái tri kỷ, nói: “Nói nghe xem nào, có phải là lại cãi nhau với Tinh Khanh không vậy?”
“Tôi cũng mong là cô ấy có thể cãi nhau với tôi, đáng tiếc…”
Đông Phùng Lưu cười tự giễu, lại uống một ngụm rượu.
“Quả nhiên, chỉ có Đường Tinh Khanh mới có bản lãnh tra tấn Đông Phùng Lưu tới mức chạy tới quán bar uống rượu giải sầu.”
“Nói nhảm nhiều quá đấy, thiếu rượu uống đúng không?” Đông Phùng Lưu nói rồi đặt bình rượu xuống trước mặt Nam Cường Thịnh. “Tự xử đi.”
Trời má, uống rượu kiểu này sẽ tiêu đời đó!
Nam Cường Thịnh cười khổ, thầm nghĩ mình đúng là đụng vào nỗi đau của người khác, giờ thì tự chuốc họa vào thân rồi.
“Ngơ ngác làm gì đấy? Uống đi!”
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ rót ly rượu, nhưng chỉ cầm lên chứ không định uống nó.
“Tôi nói này, anh cứ nói nguyên nhân cho Tinh Khanh biết đi. Cô ấy sẽ thông cảm cho anh thôi.”
Đông Phùng Lưu cười cay đắng, hỏi ngược lại: “Cô ấy sẽ thông cảm cho tôi, hay là sẽ vì bạn bè mà cứa vào tim tôi?”
“Anh bị sao thế? Không tự tin vào tình cảm giữa hai người đến mức đó cơ à?”
Đông Phùng Lưu im lặng, không nói lời nào.
“Đừng vì một người ngoài mà nghi ngờ tình cảm của hai người. Không đáng đâu. Anh và Tinh Khanh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là rất hiểu nhau mới đúng.”
“Chính vì hiểu cô ấy nên tôi mới càng rõ cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào.” Đông Phùng Lưu khoanh tay trước ngực, tựa vào bàn, hơi nheo mắt lại: “Giao chứng cứ ra sẽ không làm tôi bị tổn hại nghiêm trọng, lại có thể giúp Lam Tuyết hoàn toàn nguyện vọng. Cậu cảm thấy Tinh Khanh sẽ chọn ai?”
Thế này thì thật khó mà nói.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 475: RA QUÂN THẤT BẠI
Hai người nhìn nhau cười, khiến Phương Minh trông có vẻ như dư thừa.
Phương Minh cảm thấy rất bực bội, cau mày ngắt lời hai người: “Tôi không ở đây làm kỳ đà nữa, đi trước nhé.”
Nói rồi, Phương Minh cũng không chờ Đường Tinh Khanh mà đi ra ngoài trước.
Nhìn bóng lưng Phương Minh, Lam Tuyết nói: “Cô bạn này của cậu có vẻ không thích tôi cho lắm.”
“Sao có thể chứ? Cậu nhạy cảm quá rồi đấy! Tính Phương Minh vốn thế mà, không để ý chuyện nhỏ nhặt. Các cậu quen nhau lâu rồi sẽ biết thôi.”
Lam Tuyết chỉ mỉm cười, không bình luận thêm.
Nam Cường Thịnh đang ngồi trong phòng xem văn kiện. Nghe thấy tiếng động cơ, không khỏi mỉm cười.
Nam Cường Thịnh đứng dậy đi xuống lầu, thấy Phương Minh mặc đồ đua xe, ôm mũ bảo hiểm đi vào nhà, nét mặt tức tối.
“Đua xe à?”
“Ừ.”
“Thua?”
“Đùa nhau à? Em thua lúc nào chứ?”
“Thế sao trông em buồn vậy?”
Phương Minh ngồi bịch lên sofa, mặt đen sì nói: “Hôm nay em đến nhà Đông Phùng tìm Tinh Khanh.”
“Bạn cũ gặp nhau, hẳn là chuyện đáng vui mừng chứ.”
“Nếu chỉ có em và Tinh Khanh gặp nhau thì đúng là chuyện đáng vui vẻ. Nhưng mà…” Nhớ tới người phụ nữ ốm yếu kia, sắc mặt Phương Minh lại tối sầm, nói: “Nhưng nếu nhìn thấy người mà mình không muốn thấy thì còn vui cái quần què ấy!”
“Nhìn thấy người mà mình không muốn thấy…” Nam Cường Thịnh trầm ngâm một lát rồi vỡ lẽ: “Xem ra em đã gặp cô Lam Tuyết trong lời đồn kia.”
“Chính xác, quả nhiên không phải là kẻ đơn giản đâu.” Phương Minh híp mắt lại, nói: “Với tính cách ngốc nghếch của Tinh Khanh, chắc chắn là bị cô ả đó che mắt.”
“Đừng nói Đường Tinh Khanh, ngay cả Lưu cũng phải bó tay trước cô ta cơ mà. Cho nên em đừng tức giận, Lam Tuyết là một kẻ địch khó giải quyết. Em bó tay trước cô ta cũng là trong dự kiến.”
Nghe vậy, Phương Minh mở to mắt, nói bằng giọng khó tin: “Anh đùa em đấy à? Một kẻ sát phạt quyết đoán như Đông Phùng Lưu mà lại không đối phó được một người phụ nữ á?”
“Phàm là có liên quan tới Đường Tinh Khanh thì đều có thể xảy ra.”
Phương Minh vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, nhăn mày thật chặt.
Nam Cường Thịnh vỗ vai Phương Minh, nói: “Em đừng nghĩ nữa. Chuyện của họ, chỉ có chính họ mới giải quyết được. Người ngoài không thể nhúng tay vào được đâu.”
“Nhưng em cũng không thể bỏ mặc cho kẻ khác hãm hại bạn tốt của em được!” Vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc, nói: “Lần đầu tiên gặp Lam Tuyết, em đã biết cô ta không đơn giản chút nào rồi. Tinh Khanh tiếp xúc với cô ta lâu như vậy, sao lại không phát hiện điều đó chứ?”
“Sao em biết Tinh Khanh không phát hiện?”
Câu nói này khiến Phương Minh cảm thấy khó hiểu, không khỏi nghiêng đầu nhìn Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh giơ tay chấm vào mũi Phương Minh, ôm cô nói: “Tinh Khanh không phải là kẻ ngốc. Em có thể phát hiện thì đương nhiên cô ấy cũng sẽ phát hiện. Nhưng nỗi áy náy trong lòng sẽ khiến cô ấy ngó lơ chuyện đó. Chỉ cần Lam Tuyết không khỏi hẳn thì Tinh Khanh sẽ không thể thoát khỏi ám ảnh trong lòng.”
Phương Minh dùng ngón tay chống cằm, bày ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Em lại nghĩ gì thế?”
Phương Minh nghiêng đầu nói: “Lam Tuyết chỉ bị thương ngoài da chút xíu thôi mà, hẳn là không khó bình phục. Cùng lắm một tháng là đủ để khỏi hẳn rồi.”
“Em chắc là chỉ có một tháng thôi sao?”
Nhớ tới chuyện Lam Tuyết bị thương lần thứ hai, Phương Minh im lặng.
“Rồi, đi tắm rửa một phát đi. Chuyện đấu đá với nhau như thế không hợp với em đâu.”
Nam Cường Thịnh nói rồi đẩy Phương Minh đi phòng tắm.
Trong lúc Phương Minh đang tắm rửa, di động của Nam Cường Thịnh bỗng reo lên.
Là Đông Phùng Lưu.
Gọi điện thoại vào giờ này, chẳng lẽ là có chuyện gì gấp à?
Nam Cường Thịnh nhíu mày, nhận điện thoại ngay lập tức.
“Alo, Lưu…”
“Ra ngoài uống rượu đi. Gặp nhau chỗ cũ.”
Dứt lời, Đông Phùng Lưu lập tức cúp điện thoại.
Nam Cường Thịnh ngây người một lát, sau đó lắc đầu cười.
Trong lúc Nam Cường Thịnh đang vội chạy tới quán bar thì một mình Đông Phùng Lưu đã uống cạn một bình rượu.
Đúng lúc Đông Phùng Lưu đang định mở bình nữa thì Nam Cường Thịnh vươn tay ngăn hắn lại.
“Anh uống kiểu này là chán sống rồi à?”
Đông Phùng Lưu đẩy Nam Cường Thịnh ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mạng sống của tôi rẻ tiền thế à? Một bình rượu là có thể giải quyết được sao?”
“Ý tôi không phải là thế.”
“Được rồi, đừng càm ràm nữa. Ngồi xuống uống rượu đi.”
Nói rồi Đông Phùng Lưu cũng rót cho Nam Cường Thịnh một ly.
Nam Cường Thịnh nhìn ly rượu trước mặt, nói: “Muốn uống rượu thì sao không đến nhà anh mà uống? Tôi nhớ anh cũng thích mấy chỗ như quán bar mà.”
Đông Phùng Lưu không biểu cảm uống một ngụm rượu, nói: “Chính vì không thích nên mới có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, sẽ không đắm chìm.”
“Sao tôi cảm thấy lời nói của anh như có hàm ý gì ấy nhỉ.”
Đông Phùng Lưu liếc xéo Nam Cường Thịnh một cái, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Nam Cường Thịnh khẽ nhún vai, đáp: “Không có gì, anh thích là tốt rồi.”
“Muốn tôi vui thì mau uống đi, đừng nhây nữa.”
“OK, hôm nay tôi đành xả thân vậy, được chưa?”
Vừa dứt lời, Nam Cường Thịnh lập tức uống cạn một ly. Cuối cùng còn dốc ngược ly lại, ra hiệu cho Đông Phùng Lưu xem.
Đông Phùng Lưu nhìn Nam Cường Thịnh bằng ánh mắt thản nhiên, không nói lời nào mà lại rót rượu cho Nam Cường Thịnh.
Theo cách uống rượu của Đông Phùng Lưu thì ước chừng không lâu sau, Nam Cường Thịnh sẽ say không biết trời trăng sao sáng gì nữa.
Vì ngăn ngừa mình sẽ bị nâng về nhà, Nam Cường Thịnh quyết định khuyên bảo người này.
Nam Cường Thịnh khoác tay lên vai Đông Phùng Lưu, dáng vẻ như là chị gái tri kỷ, nói: “Nói nghe xem nào, có phải là lại cãi nhau với Tinh Khanh không vậy?”
“Tôi cũng mong là cô ấy có thể cãi nhau với tôi, đáng tiếc…”
Đông Phùng Lưu cười tự giễu, lại uống một ngụm rượu.
“Quả nhiên, chỉ có Đường Tinh Khanh mới có bản lãnh tra tấn Đông Phùng Lưu tới mức chạy tới quán bar uống rượu giải sầu.”
“Nói nhảm nhiều quá đấy, thiếu rượu uống đúng không?” Đông Phùng Lưu nói rồi đặt bình rượu xuống trước mặt Nam Cường Thịnh. “Tự xử đi.”
Trời má, uống rượu kiểu này sẽ tiêu đời đó!
Nam Cường Thịnh cười khổ, thầm nghĩ mình đúng là đụng vào nỗi đau của người khác, giờ thì tự chuốc họa vào thân rồi.
“Ngơ ngác làm gì đấy? Uống đi!”
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ rót ly rượu, nhưng chỉ cầm lên chứ không định uống nó.
“Tôi nói này, anh cứ nói nguyên nhân cho Tinh Khanh biết đi. Cô ấy sẽ thông cảm cho anh thôi.”
Đông Phùng Lưu cười cay đắng, hỏi ngược lại: “Cô ấy sẽ thông cảm cho tôi, hay là sẽ vì bạn bè mà cứa vào tim tôi?”
“Anh bị sao thế? Không tự tin vào tình cảm giữa hai người đến mức đó cơ à?”
Đông Phùng Lưu im lặng, không nói lời nào.
“Đừng vì một người ngoài mà nghi ngờ tình cảm của hai người. Không đáng đâu. Anh và Tinh Khanh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là rất hiểu nhau mới đúng.”
“Chính vì hiểu cô ấy nên tôi mới càng rõ cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào.” Đông Phùng Lưu khoanh tay trước ngực, tựa vào bàn, hơi nheo mắt lại: “Giao chứng cứ ra sẽ không làm tôi bị tổn hại nghiêm trọng, lại có thể giúp Lam Tuyết hoàn toàn nguyện vọng. Cậu cảm thấy Tinh Khanh sẽ chọn ai?”
Thế này thì thật khó mà nói.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook