Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104 9
Chương 1049
Như Ý lúc này cũng đã bình tĩnh lại, lại gần trước mặt Lãnh Băng Cơ, vô cùng hổ thẹn xin lỗi.
“Trước kia… Là ta quá hồ đồ, luôn nói lời ác độc nhắm vào ngươi. Hôm nay ngươi lại không để bụng hiềm khích trước đó, liều mạng cứu ta… Ta thật khốn nạn.”
Nàng ta không biết làm thế nào để biểu đạt, trong phút chốc lời nói có chút lộn xộn.
Lãnh Băng Cơ cười: “Ta là tẩu tẩu của ngươi, dĩ nhiên sẽ không thể trơ mắt nhìn ngươi rơi xuống nước mà không quản.
Đều là người một nhà, khách khí gì chứ?”
Trong lòng Như Ý biết rõ, vô cùng hiểu rõ, lúc nguy cấp vừa rồi Lãnh Băng Cơ hoàn toàn có thể bỏ qua nàng ta, sau đó một mình chạy thoát.
Băng Cơ lại đặt chuyện sinh tử của mình ra bên ngoài, cứu nàng ta từ trong tay thuỷ quái ra, đây cũng không phải là phản ứng tự nhiên không kịp suy nghĩ.
Lại nhớ về hành động trước kia của bản thân, chính xác khốn nạn.
Nàng ta cúi đầu nói năng ấp úng, thanh âm rất nhỏ.
“Kỳ thật, kỳ thật ta đã sớm biết, tất cả mọi chuyện đều không trách ngươi, ta rất ngưỡng mộ, rất ghen tị với ngươi.
Ngươi sống rất thoải mái, muốn làm gì thì làm, tuỳ theo ý mình. Ta xem như có phúc làm công chúa cũng không bằng một phần của ngươi.
Cho nên, trong lòng ta tức giận, ngay từ đầu đã liên tục làm khó ngươi. Sau này ngươi khuyên ta nên sống cho bản thân mình. Ngươi không biết ta muốn giống như lời ngươi nói biết bao đâu. Tuy nhiên, ta vẫn không phải là ngươi, ta đã thất bại, chỉ để lại một mớ hỗn độn.
Ta mới biết được, trên thế gian này không phải nữ nhân nào cũng có thể trở thành Lãnh Băng Cơ. Nhất là người thẳng tính như ngươi lại có thể khiến Tam ca của ta nhất quyết một lòng sống chết, ta quả thực ghen tị đến phát cuồng rồi.
Rất nhiều nữ nhân khắp kinh thành đều ở sau lưng phỉ báng tính tùy hứng điên cuồng của ngươi, nhưng mỗi người trong đó đều hy vọng có thể trở thành ngươi, có cuộc sống như ngươi.
Lời ta nói rất loạn, nhưng đều là sự thật, là những lời sâu trong lòng ta. Tam tẩu, ta, ta hiện giờ đã hiểu rõ rồi, vì sao tình cảm Tam Hoàng huynh đối với tẩu sâu nặng như vậy. Ta có thể mô phỏng tính cách tẩu, nhưng cũng không thể mô phỏng trái tim tẩu. Tẩu… còn có thể tha thứ cho ta không?”
Như Ý nói một hơi xong cả người đều cảm thấy thoải mái.
Nàng ta ngẩng đầu lên, háo hức nhìn Lãnh Băng Cơ: “Giống như tẩu đối xử với Lục Vu vậy”
Lãnh Băng Cơ không phải rất thích Như Ý, bởi vì nàng ta có chút kiêu ngạo, có con mắt đề phòng, nhưng tâm tư kỳ thật rất đơn giản, thậm chí có thể nói là ngốc, dễ tin lời người khác, bị người dụng tâm lợi dụng.
Hôm nay nàng ta có thể nói ra lời trong lòng mình tương đối thẳng thắn như vậy hơn nữa còn từ bỏ cao ngạo mà cúi đầu, đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
Oan gia nên giải quyết, không nên kết thúc, nàng mỉm cười, kéo tay Như Ý: “Thước ngắn một tấc có một điểm mạnh, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của mình. Tình cờ trong mắt cô chỉ nhìn thấy may mắn của ta mà lại không biết, †a cũng ngưỡng mộ với nhiều điểm của cô”
Như Ý có chút kinh ngạc: “Ta? Tẩu ngưỡng mộ ta?”
Tự mình sống phất phơ như chiếc lông vũ, có gì tốt khiến nàng ngưỡng mộ?
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Ví dụ, cuộc sống của cô rất viên mãn, có gia đình yêu thương cô, có thể vô tư dựa vào không kiêng nể gì cả, rất rất nhiều. Sao cô lại không nhìn ra điểm tốt của mình, nhất thiết phải đem thiếu sót của mình ra so với những điểm mà người khác tự hào nhất? Phải biết rằng, trên thế gian này nào có mười phân vẹn mười?”
Hai câu nói tưởng chừng đơn giản lại triệt để khiến Như Ý thoải mái hơn, biết hành vi trước kia của mình ấu trĩ, trong nháy mắt cũng có một loại cảm giác dường như đã trút được gánh nặng. Chính là thứ ghen ghét đố kị này đã khiến nàng ta sống trong thống khổ và hận ý suốt năm năm nay, oán hận tất cả mọi người bên cạnh. Hơn nữa trong lòng còn có chấp niệm, chưa từng buông tha quản thúc Kim Vũ, cho nên về sau tương kính như băng.
Như Ý lúc này cũng đã bình tĩnh lại, lại gần trước mặt Lãnh Băng Cơ, vô cùng hổ thẹn xin lỗi.
“Trước kia… Là ta quá hồ đồ, luôn nói lời ác độc nhắm vào ngươi. Hôm nay ngươi lại không để bụng hiềm khích trước đó, liều mạng cứu ta… Ta thật khốn nạn.”
Nàng ta không biết làm thế nào để biểu đạt, trong phút chốc lời nói có chút lộn xộn.
Lãnh Băng Cơ cười: “Ta là tẩu tẩu của ngươi, dĩ nhiên sẽ không thể trơ mắt nhìn ngươi rơi xuống nước mà không quản.
Đều là người một nhà, khách khí gì chứ?”
Trong lòng Như Ý biết rõ, vô cùng hiểu rõ, lúc nguy cấp vừa rồi Lãnh Băng Cơ hoàn toàn có thể bỏ qua nàng ta, sau đó một mình chạy thoát.
Băng Cơ lại đặt chuyện sinh tử của mình ra bên ngoài, cứu nàng ta từ trong tay thuỷ quái ra, đây cũng không phải là phản ứng tự nhiên không kịp suy nghĩ.
Lại nhớ về hành động trước kia của bản thân, chính xác khốn nạn.
Nàng ta cúi đầu nói năng ấp úng, thanh âm rất nhỏ.
“Kỳ thật, kỳ thật ta đã sớm biết, tất cả mọi chuyện đều không trách ngươi, ta rất ngưỡng mộ, rất ghen tị với ngươi.
Ngươi sống rất thoải mái, muốn làm gì thì làm, tuỳ theo ý mình. Ta xem như có phúc làm công chúa cũng không bằng một phần của ngươi.
Cho nên, trong lòng ta tức giận, ngay từ đầu đã liên tục làm khó ngươi. Sau này ngươi khuyên ta nên sống cho bản thân mình. Ngươi không biết ta muốn giống như lời ngươi nói biết bao đâu. Tuy nhiên, ta vẫn không phải là ngươi, ta đã thất bại, chỉ để lại một mớ hỗn độn.
Ta mới biết được, trên thế gian này không phải nữ nhân nào cũng có thể trở thành Lãnh Băng Cơ. Nhất là người thẳng tính như ngươi lại có thể khiến Tam ca của ta nhất quyết một lòng sống chết, ta quả thực ghen tị đến phát cuồng rồi.
Rất nhiều nữ nhân khắp kinh thành đều ở sau lưng phỉ báng tính tùy hứng điên cuồng của ngươi, nhưng mỗi người trong đó đều hy vọng có thể trở thành ngươi, có cuộc sống như ngươi.
Lời ta nói rất loạn, nhưng đều là sự thật, là những lời sâu trong lòng ta. Tam tẩu, ta, ta hiện giờ đã hiểu rõ rồi, vì sao tình cảm Tam Hoàng huynh đối với tẩu sâu nặng như vậy. Ta có thể mô phỏng tính cách tẩu, nhưng cũng không thể mô phỏng trái tim tẩu. Tẩu… còn có thể tha thứ cho ta không?”
Như Ý nói một hơi xong cả người đều cảm thấy thoải mái.
Nàng ta ngẩng đầu lên, háo hức nhìn Lãnh Băng Cơ: “Giống như tẩu đối xử với Lục Vu vậy”
Lãnh Băng Cơ không phải rất thích Như Ý, bởi vì nàng ta có chút kiêu ngạo, có con mắt đề phòng, nhưng tâm tư kỳ thật rất đơn giản, thậm chí có thể nói là ngốc, dễ tin lời người khác, bị người dụng tâm lợi dụng.
Hôm nay nàng ta có thể nói ra lời trong lòng mình tương đối thẳng thắn như vậy hơn nữa còn từ bỏ cao ngạo mà cúi đầu, đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
Oan gia nên giải quyết, không nên kết thúc, nàng mỉm cười, kéo tay Như Ý: “Thước ngắn một tấc có một điểm mạnh, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của mình. Tình cờ trong mắt cô chỉ nhìn thấy may mắn của ta mà lại không biết, †a cũng ngưỡng mộ với nhiều điểm của cô”
Như Ý có chút kinh ngạc: “Ta? Tẩu ngưỡng mộ ta?”
Tự mình sống phất phơ như chiếc lông vũ, có gì tốt khiến nàng ngưỡng mộ?
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Ví dụ, cuộc sống của cô rất viên mãn, có gia đình yêu thương cô, có thể vô tư dựa vào không kiêng nể gì cả, rất rất nhiều. Sao cô lại không nhìn ra điểm tốt của mình, nhất thiết phải đem thiếu sót của mình ra so với những điểm mà người khác tự hào nhất? Phải biết rằng, trên thế gian này nào có mười phân vẹn mười?”
Hai câu nói tưởng chừng đơn giản lại triệt để khiến Như Ý thoải mái hơn, biết hành vi trước kia của mình ấu trĩ, trong nháy mắt cũng có một loại cảm giác dường như đã trút được gánh nặng. Chính là thứ ghen ghét đố kị này đã khiến nàng ta sống trong thống khổ và hận ý suốt năm năm nay, oán hận tất cả mọi người bên cạnh. Hơn nữa trong lòng còn có chấp niệm, chưa từng buông tha quản thúc Kim Vũ, cho nên về sau tương kính như băng.
Bình luận facebook