Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 874
Chương 874
“Huệ Phi nương nương à? Có phải người đến thăm Cẩm Ngu có đúng không Huệ Phi nhìn qua cánh cửa đổ nát, nén lại nỗi chua chát, mở miệng khóc nức nở: “Con gái của ta, mấy năm qua con đã sống như thế nào? Tại sao con lại ra nông nỗi này hả con?”
Cẩm Ngu lập tức bật khóc nức nở: “Nương Nương, Cẩm Ngu bất hiếu, người đã vất vả nuôi nấng con bao nhiêu năm nay, coi con như con ruột. Nhưng Cẩm Ngu lại không thế ở bên cạnh người để báo hiếu, lại còn khiến cho người tốn sức vì con, Cấm Ngu đáng chết! Nương Nương cứu con đi, những ngày tháng sau này con sẽ hầu hạ chăm sóc tốt cho người”.
Huệ Phi nương nương nhìn đứa con yêu mà mình nuông chiều nói ra những lời đau lòng đến như vậy, trong lòng cũng chợt dịu lại.
Lúc đầu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ai khiến ngươi lúc đó làm chuyện ậy? Ngươi cũng biết rằng trong mấy năm nay ngươi đã gây ra thiệt hại khủng khiếp cho Phong Nhi!”
“Ngay cả nương nương cũng không bảng lòng tha thứ cho Cẩm Ngu sao?
Cẩm Ngu từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ hãm hại biểu ca, Cẩm Ngu chỉ là nhất thời bị ma quỷ xuôi khiến, tức giận với Lãnh Băng Cơ. Con thà rằng mình chết đi cũng không muốn làm hại biểu ca dù chỉ là một chút!”
Huệ Phi nghe xong trong lòng còn khó chịu hơn: “Con là đứa bé ngốc nghếch, con muốn ta nói cái gì đây? Nếu con đã thực sự hối cải rồi, bằng lòng xin tha thứ, ta sẽ đi cầu xin Phong Nhi và Băng Cơ, hai người họ rộng lượng, chắc sẽ không làm khó con đâu”.
Cấm Ngu cười đau khổ: “Khó có thể gặp lại, không thể yêu, ở Nam Chiếu, con đã đánh mất tiết hạnh cuối cùng của người con gái, con cũng phải chịu đựng nỗi đau của mối mọt mỗi ngày. Cẩm Ngu đã chịu đựng tất cả những đau khổ trên thế giới này, còn gì không thể chịu đựng được nữa? Tại sao con còn phải đến gặp Lãnh Băng Cơ và cầu xin lòng thương xót? Con có được ngày hôm nay, đều là do ả ta, con chỉ hận không thể nghiền ả ta thành tro!”
“Bà là kẻ khốn nạn!
Một tiếng quát giòn giã còn mang theo vị sữa nhưng không kém phần nghiêm nghị oai phong.
Tiểu Vân Triệt một tay véo lấy eo, một tay chỉ vào Cẩm Ngụ, giọng hôi mùi sữa tức giận nói: “Bà ta dám nói xấu mẫu thân, bà ta là kẻ khốn nạn”
Cẩm Ngu toàn thân đầy ngạc nhiên: “Mẫu thân? Ngươi là con trai của Lãnh Băng Cơ sao?”
Tiểu Vân Triệt khit mũi: “Ta đã từng gặp qua bà, bà với đám người kia là một đám khốn nạn bắt nạt mẹ của ta, bà đáng bị nhốt lại”.
Cẩm Ngu nhoẻn miệng cười vẫy tay: “Con lại đây, ta có món đồ tốt này muốn đưa cho con”.
Tiểu Vân Triệt nhớ tới con khi lúc nấy, do dự tiến lên từng bước, nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Có thứ gì tốt chứ? Là con khi có đúng không?”
Cẩm Ngu nở nụ cười kì lạ: “Đúng vậy, chỗ của ta có một con khỉ đặc biệt dễ thương, con lại đây ta sẽ tặng cho con”
Huệ Phí cảm thấy có điều gì đó không ổn, bà đột nhiên cảnh giác bước tới bảo vệ Tiểu Vân, chất vấn Cẩm Ngu: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Cẩm Ngu liền thay đổi bộ dạng khổ sở, cười lạnh lùng: “Đương nhiên là muốn làm chuyện mà từ đó tới giờ ta muốn làm! Không liên quan tới bài”
Vừa nói xong có một vài con bọ vỏ cứng màu đỏ như máu bay ra khỏi miệng cô, có kích thước như một con bọ rùa, bay thẳng về phía Huệ Phi và Tiểu Vân Triệt.
Hai người họ không biết trong đó có điểm gì lợi hại, Huệ Phi chỉ nghĩ cảnh này khiến người khác lạnh người sởn tóc gáy. Cẩm Ngu gần giống như một con ếch đang thè lưỡi ra để săn và nuốt chửng con mồi. Mở miệng ra, sẽ có những con côn trùng bay bám vào đầu lưỡi, sau đó cuộn một cái thì nuốt nó vào bụng.
Trong tiềm thức, bà quay lại và bảo vệ Tiếu Vân Triệt đây nghiêm ngặt, khuôn mặt và gáy của bản thân đều lộ ra bên ngoài.
“Huệ Phi nương nương à? Có phải người đến thăm Cẩm Ngu có đúng không Huệ Phi nhìn qua cánh cửa đổ nát, nén lại nỗi chua chát, mở miệng khóc nức nở: “Con gái của ta, mấy năm qua con đã sống như thế nào? Tại sao con lại ra nông nỗi này hả con?”
Cẩm Ngu lập tức bật khóc nức nở: “Nương Nương, Cẩm Ngu bất hiếu, người đã vất vả nuôi nấng con bao nhiêu năm nay, coi con như con ruột. Nhưng Cẩm Ngu lại không thế ở bên cạnh người để báo hiếu, lại còn khiến cho người tốn sức vì con, Cấm Ngu đáng chết! Nương Nương cứu con đi, những ngày tháng sau này con sẽ hầu hạ chăm sóc tốt cho người”.
Huệ Phi nương nương nhìn đứa con yêu mà mình nuông chiều nói ra những lời đau lòng đến như vậy, trong lòng cũng chợt dịu lại.
Lúc đầu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ai khiến ngươi lúc đó làm chuyện ậy? Ngươi cũng biết rằng trong mấy năm nay ngươi đã gây ra thiệt hại khủng khiếp cho Phong Nhi!”
“Ngay cả nương nương cũng không bảng lòng tha thứ cho Cẩm Ngu sao?
Cẩm Ngu từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ hãm hại biểu ca, Cẩm Ngu chỉ là nhất thời bị ma quỷ xuôi khiến, tức giận với Lãnh Băng Cơ. Con thà rằng mình chết đi cũng không muốn làm hại biểu ca dù chỉ là một chút!”
Huệ Phi nghe xong trong lòng còn khó chịu hơn: “Con là đứa bé ngốc nghếch, con muốn ta nói cái gì đây? Nếu con đã thực sự hối cải rồi, bằng lòng xin tha thứ, ta sẽ đi cầu xin Phong Nhi và Băng Cơ, hai người họ rộng lượng, chắc sẽ không làm khó con đâu”.
Cấm Ngu cười đau khổ: “Khó có thể gặp lại, không thể yêu, ở Nam Chiếu, con đã đánh mất tiết hạnh cuối cùng của người con gái, con cũng phải chịu đựng nỗi đau của mối mọt mỗi ngày. Cẩm Ngu đã chịu đựng tất cả những đau khổ trên thế giới này, còn gì không thể chịu đựng được nữa? Tại sao con còn phải đến gặp Lãnh Băng Cơ và cầu xin lòng thương xót? Con có được ngày hôm nay, đều là do ả ta, con chỉ hận không thể nghiền ả ta thành tro!”
“Bà là kẻ khốn nạn!
Một tiếng quát giòn giã còn mang theo vị sữa nhưng không kém phần nghiêm nghị oai phong.
Tiểu Vân Triệt một tay véo lấy eo, một tay chỉ vào Cẩm Ngụ, giọng hôi mùi sữa tức giận nói: “Bà ta dám nói xấu mẫu thân, bà ta là kẻ khốn nạn”
Cẩm Ngu toàn thân đầy ngạc nhiên: “Mẫu thân? Ngươi là con trai của Lãnh Băng Cơ sao?”
Tiểu Vân Triệt khit mũi: “Ta đã từng gặp qua bà, bà với đám người kia là một đám khốn nạn bắt nạt mẹ của ta, bà đáng bị nhốt lại”.
Cẩm Ngu nhoẻn miệng cười vẫy tay: “Con lại đây, ta có món đồ tốt này muốn đưa cho con”.
Tiểu Vân Triệt nhớ tới con khi lúc nấy, do dự tiến lên từng bước, nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Có thứ gì tốt chứ? Là con khi có đúng không?”
Cẩm Ngu nở nụ cười kì lạ: “Đúng vậy, chỗ của ta có một con khỉ đặc biệt dễ thương, con lại đây ta sẽ tặng cho con”
Huệ Phí cảm thấy có điều gì đó không ổn, bà đột nhiên cảnh giác bước tới bảo vệ Tiểu Vân, chất vấn Cẩm Ngu: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Cẩm Ngu liền thay đổi bộ dạng khổ sở, cười lạnh lùng: “Đương nhiên là muốn làm chuyện mà từ đó tới giờ ta muốn làm! Không liên quan tới bài”
Vừa nói xong có một vài con bọ vỏ cứng màu đỏ như máu bay ra khỏi miệng cô, có kích thước như một con bọ rùa, bay thẳng về phía Huệ Phi và Tiểu Vân Triệt.
Hai người họ không biết trong đó có điểm gì lợi hại, Huệ Phi chỉ nghĩ cảnh này khiến người khác lạnh người sởn tóc gáy. Cẩm Ngu gần giống như một con ếch đang thè lưỡi ra để săn và nuốt chửng con mồi. Mở miệng ra, sẽ có những con côn trùng bay bám vào đầu lưỡi, sau đó cuộn một cái thì nuốt nó vào bụng.
Trong tiềm thức, bà quay lại và bảo vệ Tiếu Vân Triệt đây nghiêm ngặt, khuôn mặt và gáy của bản thân đều lộ ra bên ngoài.