Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
P/s: Ngoại truyện này ko nằm trong chính văn mà các trang web trên mạng đăng. (mình nghĩ nó là chương 13 đó =)) phần của Diệp Vi Nông mà ko liên quan đến truyện )
Nguồn: https://m.facebook.com/DingMoVN/
( Fb: Hội Những Người Yêu Đinh Mặc)
-----------------------------------------------------
Chuyển ngữ :Thỏ
Lilith từ trong phòng quản lý âm u chật hẹp đi ra ngoài, chỉ cảm thấy trong cổ họng vừa tanh vừa khô. Vừa về đến khu tập thể, cô nhìn xung quanh tìm kiếm nước súc miệng.
Tiểu Bạch ở trong một căn phòng khác nghe thấy tiếng động đi về phía cô, ngước mắt nhìn gương mặt cô có chút cứng đờ. Tiểu Bạch khinh bỉ nói :"Hôm nay Nhật Hải gọi đấy cậu có đi không? Phục vụ cho hắn mười ngày nửa tháng không thể rửa sạch nổi, chuyên ở trên hoa cúc của đàn ông, tớ giúp hắn chuẩn bị một lần, buồn nôn gần chết."
Nhưng Lilith không có phản ứng gì, tìm được nước súc miệng trong tủ, đi về phía toilet :"Tớ thấy vẫn còn khá nhẹ."
Tiểu Bạch tựa vào cửa, cười nhạt :"Vậy à. Hắn thích dùng dầu bôi trơn như vậy, thế mà vẫn không thể đâm thẳng tuột được sao?"
Lilith súc miệng xong thì nhìn ra bên ngoài, đã là bảy giờ tối, cách thời gian lên sân khấu vẫn còn một tiếng đồng hồ. Cô trở về phòng đọc sách.
Tiểu Bạch vừa nhìn tên sách "Giản sử thời gian" đã cảm thấy không thú vị, nhưng lại thích im lặng ở bên cạnh Lilith, vì vậy trở về phòng cầm tiểu thuyết ngôn tình ngồi bên cạnh cô đọc.
Nhật Hải là quản lí của hộp đêm, có lẽ buổi chiều được Lilith hầu hạ vui vẻ, nên buổi tối liền có ý chiếu cố, để cho cô và Tiểu Bạch tiến vào ghế lô lớn nhất quý nhất.
Lilith vừa đi vào đã biết ngày hôm nay có thể kiếm được không ít. Một phòng có năm sáu người đàn ông, ai cũng mặc âu phục phẳng phiu, nhân trung nhân dạng (*).
(*) Chỉ người có cử chỉ, thái độ không phù hợp với thân phận (baidu)
Còn những người khác làm ra vẻ phong tình,Lilith khẽ cười, vô cùng bình tĩnh, ngồi ở giữa mấy người đàn ông đã khoảng năm mươi,bọn họ đều nhìn cô mấy lần.
Cuối cùng quả nhiên có một người đàn ông nhìn trúng cô, Tiểu Bạch cũng ngồi bên cạnh một người đàn ông không tồi.
Buổi tối hôm nay,mấy người đàn ông ở hộp đêm vô cùng hào phóng, Lilith tắm xong đi ra, thấy hắn ta ngồi ở trên giường, mỡ bụng nhũn nhão, hai chân mềm nhũn. Lilith đi qua, đưa khăn tắm nhét vào giữa bụng hắn ta, quỳ trước mặt hắn ta.
Một lúc sau, mặt hắn ta từ từ đỏ bừng, nếp nhăn trên mặt có vẻ càng sâu. Hắn ta từ từ nhắm hai mắt lại, chầm chậm hỏi :"Bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi hai."
"Em là sinh viên à?" Hắn ta bán tín bán nghi.
Lilith cười cười, tốc độ ở đầu lưỡi nhanh hơn, hắn ta rên lên một tiếng, mạnh mẽ bám vào da thịt trắng nõn của cô, không hỏi thêm nữa.
Đàn ông ở vào tuổi này đều không thể nhanh được, thở hồng hộc từ phía sau ôm lấy Lilith :"Em còn chưa vào."
Lilith quan tâm nắm lấy năm ngón tay có vẻ hơi thô của hắn ta:"Ông chủ, em thích tư thế này."
Ban đêm mười hai giờ, Lilith trở về khu tập thể dành cho công nhân, vuốt tờ tiền giấy màu hồng trong chiếc áo khoác dày, lòng cô có chút vui sướng. Cô trèo lên giường, từ trong gối đầu lấy ra một bọc nhỏ tinh xảo, tạm thời để tờ tiền giấy cùng một chỗ với đống chi phiếu.
Tắm rửa xong, cô xem TV một chút, đã hơn hai giờ sáng,Tiểu Bạch còn chưa trở về,cô khẽ bật cười, ngày hôm nay khi Tiểu Bạch vừa lên sân khấu đã gặp được người đàn ông anh tuấn nhất trong ghế lô .Tiểu Bạch vẫn luôn thờ phụng việc "hưởng lạc kịp thời" , đêm nay có lẽ vô cùng thoải mái.
Buổi trưa mười hai giờ ngày hôm sau, cô bị tiếng đập cửa gấp gáp làm giật mình tỉnh giấc. Mở cửa ra nhìn thấy hai người của Nhật Hải đang nâng một cái cáng cứu thương.
Người nằm trên cáng cứu thương chính là Tiểu Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chau mày, đôi mắt mở cực lớn.
"Lão nương muốn chết!" Cô ấy ỉu xìu lẩm bẩm.
Lilith nhíu mày:"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhật Hải không trả lời, nói với Tiểu Bạch:"Được rồi.Bác sĩ đã ỉm đi, nghỉ ngơi một tuần trong khu tập thể. Bọn họ cũng đã đưa khá nhiều tiền rồi, chúng ta không thể đụng vào, cô nghỉ ngơi đi."
Khi bọn họ đi rồi, Lilith mới nhìn Tiểu Bạch đang nằm trên giường, tuy rằng đã được băng bó, nhưng vẫn vô cùng thê thảm.
Tiểu Bạch uất ức khóc:"Mẹ nó! Bị bọn họ phá hủy!"
Thế Lilith mới biết hóa ra người đàn ông mang cô ấy đi còn gọi cả em trai đến,nhìn cô ấy như người sắp chết cũng đủ hiểu được khỏi đàu vô cùng tàn nhẫn.
Lilith hút một điếu thuốc, rồi cũng châm một điếu cho Tiểu Bạch, một lát sau thản nhiên mắng:"Súc sinh."
Nhưng mắng chửi độc ác thì có ý nghĩa gì chứ? Tình dục là mẹ cha cơm áo của bọn họ, mới chỉ qua năm ngày,
Tiểu Bạch đã vui vẻ đi làm.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới đông chí, sinh nhật của Lilith. Cô đặc biệt chạy đến chợ mua đầy hai túi nguyên liệu nấu ăn, tỉ mỉ chế biến một chút đã đến chiều.
Năm giờ,các khách mời của cô đã đến đông đủ.Thực ra tổng cộng cũng chỉ có ba người mà thôi, Tiểu Bạch, Hạ Mạt và Xoa Ca. Bởi vì tất cả đều là đồng hương, nên mấy người cũng coi như là thân thiết.
Lilith bưng nồi lẩu nóng lên, Xoa Ca lại càng hoảng sợ:"Cay thế à? Bị tiêu chảy thì phải làm sao bây giờ? Buổi tối nếu lên sân khấu gặp phải bọn đàn ông xấu xa thì biết làm sao đây?"
Xoa Ca mới mười chín tuổi, làm việc trong hộp đêm nửa năm,đã lọt vào tốp đầu. Người thanh tú, ăn uống cũng không hề ít, chỉ cần có thù lao thì nam nữ đều làm. Gọi là "Xoa Ca" bởi vì thắt lưng tuổi trẻ mềm mại, tha hồ dạng thẳng chân,tư thế khó như thế nào cũng không đáng kể.
Những người khác đều cười ha ha.
Bất tri bất giác đã uống hon mười chai bia, tất cả mọi người đều đã hơi say, ngồi phịch trên mặt đất không muốn di chuyển.
Xoa Ca nhìn trần nhà, mắt phượng híp lại:"Em bảo này... Lilith, tại sao chị lại tham gia cái này? Chị là sinh viên nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp có thể kiếm hàng đống tiền, sao phải làm cái này chứ?"
Lilith rót chai bia khẽ cười :"Hiện tại chị đang thiếu tiền. Còn em thì sao?"
Xoa Ca nhíu mày:"Trong nhà quá nghèo, em lại không được học hành, phải đến công trường làm việc, một tháng chỉ kiếm được 2000, thiếu chút nữa còn bị chủ thầu chèn ép, được quản lí giới thiệu mới đến đây."
Xoa Ca vừa nói, Tiểu Bạch và Hạ Mạt cũng có chút mất hứng, bắt đầu lẩm bẩm nỏi - cái gì bị cha dượng, cần tiền chữa bệnh cho mẹ...
Xoa Ca nghe thấy chỉ biết ngẩn người, nghe thấy suy nghĩ của Tiểu Bạch mặt đã đẫm nước mắt. Lilith thấy mắt Xoa Ca sưng như quả đào, không nghe nổi nữa, quát bảo ngừng lại :"Đừng nói nữa."
Lúc này Tiểu Bạch và Hạ Mạt mới cười ha ha.
"Lilith, em cảm thấy chị thật xinh đẹp!" Tuy bị Lilith giáo huấn, nhưng cả Hạ Mạt và Tiểu Bạch đều thích Lilith, ao ước nói,"Hiện tại chị là người đứng đầu bảng trong hộp đêm, có thể nhanh chóng kiếm đủ tiền về nhà mở cửa hàng."
Lilith chỉ cười mà không đáp.
Quả thật là vô cùng nhanh.
Bởi vì sinh nhật có ba người này nên vô cùng hài lòng, Lilith cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô cũng hiểu được mục tiêu của mình không còn xa nữa. Thậm chí hôm sau đi làm cô còn hát nữa.
Vừa đi đến đại sảnh, cô đã cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, mấy người đàn ông xa lạ mặc âu phục đen đứng bên cạnh sân khấu, khiến cho các đại tỷ cũng không dám đi ra đón khách.
Cô đi về phía Nhật Hải sắc mặt đang vô cùng xấu xí. "Tự cô rước lấy, tôi không thể che được cho cô."
Lilith bị người đàn ông mặc quần áo màu đen đưa đến phòng. Khi cô nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong quần áo chỉnh tề, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Người đàn ông tướng mạo phổ thông, sắc mặt âm trầm nhìn cô.
"Diệp Vi Nông? Không nhớ lầm tên chứ?" Giọng nói của hắn tàn nhẫn :"Cô thực sự muốn đâm đầu vào chỗ chết!"
Lilith nhìn chằm chằm vào hắn:"Vương Quân! Anh nhất định sẽ không được chết tử tế!"
"Ha ha!" Người đàn ông kì quái nhìn cô, "Cô chịu giày vò còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi. Vậy mà cũng có thể tìm được Ủy ban kiểm tra kỉ luật của tỉnh,nếu cha tôi không có người ở đó, hiện tại hai cha con tôi đã phải vào đó rồi. Cô cho rằng một trăm vạn của cô có thể dùng được cái rắm gì sao? Nhờ có cô, lão tử đã chuẩn bị từ trên xuống dưới hơn một nghìn vạn. Cô nói xem khoản tiền này nên tính toán thế nào?
Vẻ mặt Lilith tái nhợt, không chút sợ hãi mắng :"Cầm thú!"
Vương Quân cười :"Chửi hay lắm!" Rồi nói với thủ hạ :"Gọi ông chủ lên đây."
Ở thành phố Huy, ai dám đụng đến thái tử gia của thị trưởng? Ông chủ hộp đêm cung kính đứng ở bên cạnh. Vương Quân cười cười :"Ông chủ,ông biết bên ngành của tôi thích các chị/em như thế nào rồi đấy."
Lilith biến sắc.
Vương Quân nhìn Lilith :"Để cho cô ta đi."
Ông chủ bối rối :"Cái này... chúng tôi cũng không ép buộc..."
Vương Quân ngắt lời ông ta:"Hàng tháng tôi sẽ phái người tới kiểm tra. Nếu như tôi không hài lòng, coi như là ông chống đối lại quân đội. Tự ông chọn lấy đi."
Những người chuyên phục vụ cho bộ đội chỉ có mười người, sáu nữ ba nam, tuổi đều còn rất trẻ, bộ dáng đẹp hơn rất nhiều so với những ban ngành khác. Sau khi Lilith được điều đến đây, bởi vì quá xinh đẹp nên những khách hàng mới đều đổ xô vào.
Người của Vương Quân cách ba đến năm ngày lại tới kiểm tra, có đôi khi bọn họ sẽ gọi Lilith, Vương Quân cũng gọi cô mấy lần. Hầu như nửa năm qua hàng đêm Lilith đều lên sân khấu, cuộc sống của cô giống như một cơn ác mộng, không đi được đến cuối đường.
Cô muốn chạy trốn, nhưng bị người của ông chủ giám sát chặt chẽ - Vương Quân đã lên tiếng muốn cô chết ở chỗ này.
Khi mùa hè đến,danh tiếng của Lilith ở thành phố Huy càng vang dội hơn. Mọi người xung quanh đều nói cô đã tự sát mấy lần, dường như đã mất linh hồn. Có người nói cô đã liên hệ với nước ngoài, tìm kiếm cơ hội học tập.Toàn bộ thành phố Huy đều nói cũng chỉ có cô mới có bản lĩnh này bởi vì cô là sinh viên hàng đầu trong khoa tiếng Anh của Huy Đại (Đại học thành phố Huy).
Khi Vương Quân nghe được tin tức này, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn. Đêm đó hắn cho người mang Lilith tới biệt thự,bởi vì sợ Lilith trả thù, ngay cả khi làm tình hắn cũng phải cho vệ sĩ đứng ở bên cạnh.
Ngoài dự liệu của hắn, Lilith quả thực đã thay đổi, trước kia lãnh đạm bướng bỉnh, giờ đã trở nên vô cùng dịu dàng phối hợp. Vương Quân bị cô làm cho ngất ngây, không muốn buông tay.
Sau khi xong việc,hắn lấy bình rượu nhỏ tinh xảo đặt trên người cô, hài lòng uống một ngụm. Cô ở trên đỉnh đầu hắn vừa rối loạn vừa dịu dàng giãy dụa :"Vương tổng, em sai rồi. Ngày hôm nay em mới biết được Lăng Vĩ còn có một người bạn gái nữa ở quê. Mấy năm nay, em quá ngu ngốc. Vương tổng, anh tha cho em đi,em cũng không dám nữa..."
Sau đó, Vương Quân thực sự tha cho cô, không ép buộc cô ở lại phục vụ nữa. Hắn phái người điều tra, quả nhiên
Lăng Vĩ còn có một người bạn gái nữa.Hắn cảm thấy phụ nữ sẽ vì tình yêu mà trở nên ngu ngốc.Tuy nhiên người phụ nữ này có lẽ đã dốc hết lòng. Hơn nữa cô ta cũng bị giày vò không ra gì.
Năm sau, trong nhiệm kì mới của lãnh đạo trong thành phố, cha của Vương Quân tuổi tác đã cao, nên đành rút lui về tuyến hai, Vương Quân trở thành Phó cục trưởng cục cảnh sát, kế thừa sự nghiệp của cha, thăng quan tiến chức thuận lợi.
Lilith vẫn ở cùng một phòng trong khu tập thể với Tiểu Bạch, cô chán nản xem tin tức. Tiểu Bạch nhìn thấy, chỉ vào màn hình nói :"Người đàn ông này đẹp trai thật!Từ Bắc Kinh tới sao? Mới ba mươi ba tuổi thôi đó? Nhưng làm cán bộ vất vả như vậy, không biết trên giường có thể mạnh mẽ hay không?"
Lilith khẽ cười :"Đàn ông, đầu khớp xương cứng là được rồi."
Qua mấy ngày,ba người Tiểu Bạch, Hạ Mạt, Xoa Ca và Lilith được đưa tới viện dưỡng lão thành phố, cả ba đều có cảm giác như đang ở trong mơ.
Không biết ông chủ lớn/ nhỏ nào ở hộp đêm đến thăm viện dưỡng lão đây? Lại còn không kiếm ăn được.Tuy nhiên Lilith đã từng làm tình nguyện viên nửa năm, cuối cùng bọn họ cũng được mở mang tầm mắt.
Người phụ trách tiếp nhận giám sát các tình nguyện viên là một người đàn ông trẻ tuổi, hình như đã từng biết Lilith, nhìn thấy mấy người "tình nguyện viên" mặc đồng phục nhưng vẫn trang điểm xinh đẹp, không hề kinh ngạc một chút nào.
"Tôi sẽ dẫn mọi người đến đằng trước." Anh nói với Lilith :"Có thể gặp được người đó hay không là do chính cô. Nếu bị bắt, đừng có khai tôi ra đấy."
"Được." Vẻ mặt Lilith vô cùng bình tĩnh,"Anh đã giúp tôi rất nhiều. Tôi thay mặt Lăng Vĩ cám ơn anh."
Bọn Tiểu Bạch không hiểu gì chỉ biết nhìn nhau.
Khi đến giữa trưa, bốn người ngồi sau bụi cỏ phơi nắng, vừa nóng vừa khát, nhưng vì Lilith quá yên lặng, nên ba người kia cũng không dám phản đối.
Cuối cùng vẻ mặt của Lilith cũng thay đổi.
Trên đường núi quanh co, xe cảnh sát đang mở đường, mấy chiếc xe có rèm che theo sát phía sau, đi vào cửa chính của viện dưỡng lão, Lilith bỗng nhiên trầm giọng nói :"Tớ phải làm một chuyện, cho dù có thành công hay không, tớ chết cũng không tiếc, mọi người có thể giúp tớ hay không?"
Bọn Tiểu Bạch cũng không biết rốt cuộc Lilith muốn làm gì.
Nhưng khi bọn họ thấy Lilith giống như bỗng nhiên phát điên, chạy như điên về phía đoàn người phía trước- bọn họ đột nhiên nghĩ ra nhất định là chuyện không thể làm được.
Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ thấy Lilith như vậy.
Dưới bầu trời nắng chói chang, trên khuôn mặt trắng bệch của cô đột nhiên có một loại ánh sáng kì dị, vô cùng sáng, vô cùng sạch sẽ, giống như liệt nữ cổ đại muốn đi chịu chết, lại giống như trùng sinh để có một cuộc sống mới.
Cô vẫn bình tĩnh, xinh đẹp, thậm chí còn có chút đáng thương, nhưng lúc này cô lại đang mặc bộ quần áo lao động quê mùa, liều mạng chạy dưới ánh mặt trời, giống như một đứa trẻ hồ đồ.
Một đứa trẻ sạch sẽ.
Phảng phất những năm gần đây, chưa từng gặp được ánh sáng mà chỉ có sự xấu xa và dục vọng, cơ thể kia thoạt nhìn thì sạch sẽ nhưng thực ra đã thối nát, tất cả đều không tồn tại, chỉ có một cô gái sáng sủa, xinh đẹp, dứt khoát chạy về phía hi vọng cuối cùng trong thế giới của chính mình.
Bọn Tiểu Bạch bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cảm thấy không thể chịu được.
"Chạy đi! Lilith! Cố gắng lên!" Bọn họ như thể mắc bệnh tâm thần hô to.
Những người cảnh sát bắt đầu vây lại dường như muốn ngăn chặn Lilith, bọn Tiểu Bạch cũng như phát điên, bắt lấy tay, giữ lấy đùi, khiến cho cảnh sát vô cùng khó xử chỉ biết đứng tại chỗ.
Nhưng bọn họ làm sao có thể là đối thủ của cảnh sát chứ? Mắt thấy Lilith chạy đến phía sau người kia, một người cảnh sát xông lên, ôm lấy cô chặn lại, mặc cho cô ngã xuống đất.
"Tôi muốn gặp chủ nhiệm Tuần! Xin các người để cho tôi gặp ông ấy! Tôi muốn gặp chủ nhiệm Tuần!" Giọng nói của cô khàn khàn, dùng toàn bộ sức lực hô to. Người phía trước nghe thấy tiếng quay đầu lại, phóng viên đi theo thấy thế không ngừng chụp ảnh, bọn họ đều thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, giống như mỹ nhân ngư, đang giãy dụa trên cỏ khô.
Bốn người bọn Lilith bị còng tay đến phòng bảo vệ trong viện dưỡng lão. Khi hoàng hôn buông xuống rốt cục cũng có một người cảnh sát đến, ra hiệu cho Lilith đi theo anh ta. Bọn Tiểu Bạch vừa hoảng vừa sợ, bọn họ đã đọc nhiều tin tức cảnh sát xâm hại dân thường, người cảnh sát bất đắc dĩ nói :"Tôi chỉ mang cô ấy đi gặp lãnh đạo."
Vẻ mặt Lilith bình tĩnh phảng phất như người chết.
Khi Lilith được đưa đến trước mặt người nọ thì anh ta đang uống trà, hương thơm nhàn nhạt, chỉ là một loại trà thông thường không quá đắt tiền.
Lilith đã gặp rất nhiều người đàn ông, nhưng chưa có một ai giống như anh ta, trầm ổn, khỏe mạnh,chỉ dùng ánh mắt dịu dàng, im lặng đứng ở nơi đó đã khiến cho cô uất ức muốn khóc.
Cô giống như một người con gái cổ đại được giải oan, quỳ xuống, nước mắt rơi đầy mặt.
Anh ta cũng không khuyên giải, ánh mắt quét điện trên đỉnh đầu cô, khiến cô cảm thấy như bị kim đâm ở lưng.
"Từ từ nói, tại sao muốn gặp tôi?" Giọng nói của anh ta trầm ấm và êm dịu.
Lilith ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp bi thương hừng hực như lửa phảng phất như muốn thiêu đốt cô gái xinh đẹp này.
"Cha con Vương Quân hoành hành ở thành phố Huy, tham ô hàng trăm triệu nhân dân tệ, sinh viên tốt nghiệp Huy Đại, viên chức Lăng Vĩ sau khi báo cáo liền mất tích, Diệp Vi Nông - vị hôn thê của Lăng Vĩ bị hãm hại, đuổi học, kiện lên cấp trên đều không có cửa. Không có một ai dám phụ trách. Tôi cũng không còn cách nào. Chủ nhiệm Tuân, anh nói chức vụ của anh chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Anh có dám xử lí chuyện này không?"
------------------------------
Thư kí Đặng đứng ngoài cửa phòng hút xong điếu thuốc mới mỉm cười gõ cửa đi vào.
Diệp Vi Nông đã đi rồi, chỉ còn Tuần Vực đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa sổ tự tại trầm tư.
"Vương Quân gọi điện thoại tới muốn mời ngài dùng cơm." Giọng nói của thư kí Đặng nhã nhặn.
Tuần Vực mỉm cười :"Tin tức của hắn ta cũng nhanh thật đấy. Giỏi lắm."
Vẻ mặt bí thư Đặng cẩn thận tỉ mỉ:"Vậy tôi sẽ gọi lại cho anh ta. Ngoài ra, ngài xem có nên để cho Diệp Vi Nông và ba người kia rời đi hay không?"
Tuần Vực liếc nhìn thư kí Đặng, trầm ngâm không nói gì.
Trong lòng thư kí Đặng hơi hồi hộp, vẫn thử thăm dò hỏi:"Có lẽ trước hết nên tìm một chỗ bảo vệ cô Diệp Vi Nông cho thỏa đáng đã?"
"Cậu xem rồi xử lí đi." Giọng nói của Tuần Vực cũng không tỏ rõ ý kiến, nhưng trong lòng thư kí Đặng đã hiểu rõ, gật đầu nói:"Vậy tôi sẽ đi sắp xếp."
Thư kí Đặng rời khỏi chỗ đó, đi đến hành lang cuối cùng trong kí túc xá của viện dưỡng lão, mở căn phòng hẻo lánh nhất. Anh ta vừa đẩy cửa ra, người phụ nữ duy nhất ở bên trong lập tức đứng lên. Thư kí Đặng liếc nhìn Diệp Vi Nông, chỉ cảm thấy dưới bộ quần áo dân thường là một cô gái mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đoan trang phảng phất giống như một pho tượng Quan Âm. Ánh mắt anh ta lập tức rời đi.
"Diệp tiểu thư, tôi là thư kí của chủ nhiệm Tuần. Mấy ngay nay tôi sẽ sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của cô."
Ngoài dự liệu của anh ta, Diệp Vi Nông không hỏi gì cả, đứng dậy gật đầu đi cùng anh ta. Thư kí Đặng cũng trôi giạt nhiều năm trong giới quan trường, lúc này cũng phải bội phục sự quyết đoán và bình tĩnh của cô. Anh ta đi vài bước, lại không nhịn được nhìn cô gái xinh đẹp kì lạ này. Chẳng hiểu sao trong đầu anh ta bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ vừa trầm ngâm của Tuần Vực, trong lòng có chút bất an.
Còn Diệp Vi Nông lúc này không hề biết thư kí Đặng đang có dự cảm về kẻ hồng nhan gây tai họa.
Trước khi tìm đến Tuần Vực, cô cũng chỉ mới xem thời sự biết được anh ta là một quan chức chính trực, có thêm lòng tin là do trực giác của cô, khi xem TV thấy vẻ mặt Tuần Vực xa cách, lãnh đạm , lẳng lặng đứng giữa những quan chức mặt đầy ý cười, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có lẽ là sự giúp đỡ cuối cùng của cô.
Đương nhiên nếu tin nhầm người, Tuần Vực không quan tâm, có lẽ thậm chí bán cô cho Vương Quân , cô cũng chấp nhận.
Dù sao cô cũng không muốn sống nữa.
Khi thư kí Đặng nói "sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của cô", cô cho rằng mình sẽ bị ném vào nơi ở dành riêng cho người khiếu kiện, ai ngờ thư kí Đặng đích thân đưa cô tới một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách.
"Ở đây rất an toàn." Thư kí Đặng cười nói,"Lúc nào cô cũng có thể gọi điện cho tôi khi cần bất cứ thứ gì."
Thái độ của thư kí Đặng đúng như mong muốn của Diệp Vi Nông, nhưng cô cũng không dám có nguyện vọng quá lớn. Khi thư kí Đặng đi rồi, cô mới dạo qua một vòng căn hộ, trong lòng có loại cảm giác quái dị không nói lên lời.
Chỗ này rõ ràng là nơi ở của một người đàn ông độc thân, căn hộ được trang trí đơn giản, ngoại trừ trong ngăn tủ có vài bộ quần áo, dao cạo râu, đôi dép nam để trước cửa, cô không thấy bất cứ một thứ gì khác biểu đạt cho thân phận của chủ nhân căn hộ này. Tuy nhiên những bộ quần áo này rất to, thư kí Đặng lại cũng không quá cao, nên chắc chắn không phải của anh ta.
Vậy là của ai đây?
Trong lòng Diệp Vi Nông nổi lên một khả năng, nhưng cô lại không dám tưởng tượng nổi. Tuy nhiên đêm nay khi nằm trong phòng ngủ vắng vẻ, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên đôi mắt ấm áp mạnh mẽ kia, phảng phất như một đầm nước xuân, trong suốt nhìn cô.
Ba ngày sau, khi xem thời sự Diệp Vi Nông thấy Tuần Vực đang dẫn đầu các quan chức trung ương được chính quyền thành phố tiếp đón, tham dự công tác hội nghị. Vẻ mặt mọi người đều nghiêm nghị, thái độ thân thiết. Khi Tuần Vực bắt tay Vương Quân , nét mặt mỉm cười như gió xuân. Diệp Vi Nông xem đến đoạn này liền tắt TV, đứng dậy ngắm mây trôi ngoài cửa sổ, lại có xúc động muốn thả người nhảy xuống.
Tuy nhiên đêm nay Tuần Vực lại tới đây.
Khi anh ta tới là lúc hoàng hôn, thấy bộ dáng của Diệp Vi Nông có chút giật mình, nhưng anh ta chỉ mỉm cười:"Cùng đi ăn."
Khi nói lời này anh ta lặng lẽ đứng ở trước cửa, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, ánh mắt sáng như nước. Diệp Vi Nông lập tức gật đầu, trở về phòng thay váy, khi cô quay lại phòng khách , hai người vệ sĩ đi theo anh ta ánh mắt sáng ngời, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn trầm tĩnh như nước, đi trước chắp tay xuống lầu.
Tuần Vực mang cô đến một nhà hàng bình thường, vô cùng đơn giản ở cổng tiểu khu.
"Chuyện cô tố giác, tổ công tác sau khi kiểm chứng sẽ xử lí." Giọng điệu của anh ta ôn hòa, nhưng đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Vi Nông gật đầu:"Cám ơn."
Người phục vụ mang một ấm chè xanh rồi lui ra ngoài, bởi vì trước đó đã được dặn dò, nên người phục vụ cũng không ở lại trong phòng. Diệp Vi Nông nhìn chén trà sứ như bạch ngọc trước mặt Tuần Vực, đứng dậy, nhấc ấm trà, rót đầy cho anh ta.
Cô cảm nhận được tầm mắt sáng rực, vẫn nhìn thẳng trên lưng cô. Không biết có phải anh ta đang đánh giá sự chân thành của cô hay không?
Rót xong tràm cô quay về chỗ ngồi xuống, giơ chén trà lên:"Chủ nhiệm Tuần, tôi kính anh."
Tuần Vực vốn dĩ không uống trà bên ngoài, nhưng lúc này lại nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, trà vào miệng cũng ngọt.
Anh ta để chén trà xuống:"Lần trước gấp gáp quá, giờ cô có thể kể tỉ mỉ chuyện của Lăng Vĩ cho tôi nghe không?"
Bữa cơm này mất tròn ba tiếng.
Một tiếng trước, Diệp Vi Nông mặt mày vẫn còn ủ rũ, giọng nói bình thản kể lại nỗi đau tê tâm liệt phế năm đó, sau hơn hai tiếng, Tuần Vực hỏi những chuyện khác có liên quan đến cô, Diệp Vi Nông cũng không che giấu chút nào kể từng việc một.
Bao gồm việc cô làm ở hộp đêm mấy năm nay, học đại học khoa gì, trong nhà còn có những ai, hiện tại có bạn trai hay không, bình thường có sở thích gì...
Anh ta hỏi tự nhiên mà cô cũng rất bình tĩnh trả lời. Cô cảm thấy có lẽ anh ta cũng trực tiếp và thẳng thắn hỏi chuyện riêng tư của cô như thế trong chốn quan trường , cô lại không cảm thấy ngột ngạt chút nào, thậm chí còn bằng lòng trực tiếp nói chuyện với anh ta- ngay cả những người bạn tốt trong hộp đêm cũng không biết nhiều chuyện về cô như vậy.
Trên người anh ta có một loại sức mạnh không thể nhìn thấy, khiến người ta tín nhiệm muốn dựa vào.
Cuối cùng Diệp Vi Nông nói:"Chủ nhiệm, tôi vẫn phải làm phiền ở chỗ này mấy ngày nữa. Tôi cảm thấy mình vẫn nên ra ngoài ở thì hơn."
Tuần Vực trả lời vô cùng tự nhiên:"Thư kí Đặng sẽ xử lí."
Ai ngờ thư kí Đặng "xử lí" chuyện này mất đến một tháng.
Trong thời gian đó, Tuần Vực lại đến đây hai lần.
Lần đầu tiên, Diệp Vi Nông căn bản không biết. Đó là một buổi chiều, vốn dĩ cô đang xem TV, sau đó lại ngủ thiếp đi trên ghế sofa, lúc tỉnh lại trời đã tối, cô thấy trên người được đắp một chiếc áo khoác nam- đó chính là chiếc áo mà Tuần Vực hay mặc.
Trên bàn, nửa chén nước chè xanh vẫn còn ấm, có lẽ anh ta vừa mới rời đi chưa được bao lâu. Diệp Vi Nông nghĩ một lát rồi cầm ấm trà bên cạnh thì đã trống rỗng.
Một mình anh ta ngồi ở đây, nhất định là đã uống hết trà rồi mới đi.
Diệp Vi Nông lặng lẽ thu dọn ấm và chén trà, gấp lại áo khoác cho anh ta.
Nhưng lần thứ hai lại là một buổi đêm.
Diệp Vi Nông đã ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô lại càng hoảng sợ, nhấc cây gậy golf ở bên cạnh , lén lút trốn ở cạnh cửa quan sát, nhưng lại thấy thư kí Đặng đỡ Tuần Vực tựa ở sofa.
"Xã giao uống say, thư kí Đặng ưỡn ngực cười,"Tôi cũng uống rượu, không thể lái xe được. Ở đây là gần nhất."
Diệp Vi Nông đứng bất động, thư kí Đặng xoay người xuống lầu:"Tôi đi sắp xếp một chút."
Diệp Vi Nông khống biết anh ta đi sắp xếp cái gì, nhưng cô đợi trong phòng nửa tiếng mà cũng không thấy bóng dáng bí thư Đặng đi lên. Cô ở trong phòng khách ngắm Tuần Vực nhắm mắt tựa trên sofa, hình như đang ngủ.
Bình thường vẻ mặt anh ta luôn nghiêm cẩn, lộ ra một loại ngạo khí từ trong xương cốt.
Lúc này đang ngủ trước mặt cô, mặt mày thư thả, thần sắc điềm tĩnh, thực sự giống như một người đàn ông bình thường, chỉ là đôi lông mày rậm cho dù đang ngủ cũng vô cùng mạnh mẽ.
Chờ cho Diệp Vi Nông phát hiện ra thì cô đã đứng trước mặt anh ta được mười phút, trong lòng cô có chút tự giễu, xoay người đi đến phòng bếp, pha một chén nước mật ong mang ra.
Khi cô trở ra thì anh ta đã tỉnh, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cô.
Đời này Diệp Vi Nông hiểu rõ nhất là đàn ông, cho dù là từ bên trong hay ra ngoài, từ thân thể đến trái tim. Ánh mắt không tiếng động này đã mơ hồ giúp cô nhận rõ được ý đồ của anh ta.
Trong ánh mắt hơi mờ mịt của cô, anh ta ngồi thẳng, tay tiếp nhận chén nước mật ong trong tay cô, khóe miệng anh ta khẽ cười, phảng phất dự đoán được cô sẽ hết lòng chăm sóc.
Cánh tay Diệp Vi Nông co rụt lại, nửa chén nước đổ trên mặt đất, sau đó cô để chén nước lên bàn, cũng không đưa cho anh ta.
"Có lẽ là nên chờ thư kí Đặng tới." Cô nhìn anh ta nói,"Là tôi nhiều chuyện rồi."
Vẻ mặt Tuần Vực bình tĩnh nhìn cô, Diệp Vi Nông xoay người trở về phòng.
Có lẽ là qua một tiếng, cô mới nghe được động tĩnh ở ngoài cửa.
Qua một lúc, cô ra ngoài phòng khách, Tuần Vực đã đi rồi.
Diệp Vi Nông bưng nửa chén nước mật ong, uống một hơi hết sạch.
Sau đêm đó, Tuần Vực không tới nữa. Mấy ngày sau vệ sĩ bảo cô có thể rời đi. Cô không biết trong hồ lô của Tuần Vực có chứa cái gì, nhưng cô cũng chả biết đi chỗ nào, đành phải quay lại hộp đêm tìm bọn Tiểu Bạch.
Nghênh đón cô là một cái ôm thật chặt của Tiểu Bạch, bọn họ tỏ ra vô cùng kích động, xôn xao, vội vàng nói cho co tin tức cô đã đợi mấy năm nay, cha con Vương Quân đã bị song quy(*).
(*)"Song quy" là một biện pháp chống tham nhũng, được hiểu như là một biện pháp tổ chức và một thủ đoạn điều tra đặc biệt khiến các quan tham phải khai thật mọi tội lỗi trong thời gian bị áp dụng biện pháp này.
"Thật sao?" Giọng nói của Diệp Vi Nông có chút run rẩy.
"Thật đấy." Tiểu Bạch đáp,"Ông chủ nói mấy vị khách nói chuyện phiếm cũng đề cập tới việc này. Bọn họ nói đây là động đất ở thành phố Huy, Cha con Vương Quân đã đắc tội phải người không nên đắc tội. Lilith chị đừng khóc, Lilith à..."
Một mình Diệp Vi Nông trở về căn hộ, gọi điện thoại cho thư kí Đặng.
Ngày trước thư kí Đặng ngữ khí ôn hòa khách khí , nhưng lúc này lại vô cùng xa cách khách khí:"Diệp tiểu thư không cần nói lời cám ơn, chủ nhiệm chỉ là giải quyết việc chung...Chúng tôi đã quay về Bắc Kinh rồi. Nếu Diệp tiểu thư có cơ hội đến Bắc Kinh, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cô."
Người đàn ông kia vô thanh vô tức trở về Bắc Kinh.
Diệp Vi Nông có chút thất vọng, nhưng điều này đã nằm trong dự liệu của cô.
Tuy nhiên anh ta đã ra tay trừng trị Vương Quân, cô cầu còn không được, cho nên cô căn bản không có ý nghĩ khác.
Được rồi, tất cả đã kết thúc. Cô vẫn còn sống, cô phải bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Ba tháng sau, cửa hàng trang sức của Diệp Vi Nông khai trương. Nhiều năm qua cô cũng có chút tiền để dành, cửa hàng mở ngay ở đường dành riêng cho người đi bộ. Khả năng quan sát của cô vô cùng tốt, lại vừa dịu dàng chăm chỉ, cửa hàng trang sức làm ăn rất tốt, chỉ cần tiếp tục kiếm được lợi nhuận như vậy thì nửa đời sau của cô không cần phải lo lắng.
Quan hệ giữa cô và Tiểu Bạch vô cùng tốt, cho dù đã bỏ nghề nhưng vẫn chung tay cùng cô mở cửa hàng trang sức. Sau khi đóng cửa đã là mười một giờ đêm, hai cô gái lại trở về nhà trọ, mở một chai rượu vang, từ từ uống rồi chìm dần vào giấc ngủ say.
Có đôi khi Tiểu Bạch sẽ đề cập đến Tuần Vực:"Người lãnh đạo kia thật là tốt. Sau khi anh ta mang chị đi, còn đưa bọn em về hộp đêm. Ông chủ còn đặc biệt nói với bọn em, thị trưởng đã nói sẽ bảo vệ chúng ta. Em chưa từng thấy vẻ mặt ông chủ ôn hòa như thế. Hai người thực sự không thể thành đôi sao? Tuy rằng em chỉ ngắm anh ta từ xa, nhưng em cảm thấy anh ta đối với chị khá khác biệt."
Diệp Vi Nông cười:"Tiểu Bạch, chị là kĩ nữ, còn anh ta cũng không phải là học trò nhà nghèo."
Đến mùa xuân, Diệp Vi Nông lại có thêm một người bạn.
Đối phương cũng là một ông chủ nhỏ mở một cửa hàng ở đường dành riêng cho người đi bộ, hơn ba mươi tuổi, đã từng ly hôn, có một cô con gái hai tuổi, gia sản còn lớn hơn so với Diệp Vi Nông. Từ khi nhìn thấy mặt tiền cửa hàng của Diệp Vi Nông ở đường dành cho người đi bộ, Lão Từ đã để ý. Từ trước đến nay, đối với sự niềm nở của anh ta, Diệp Vi Nông coi như không thấy, về sau lại cảm thấy khó chịu, lần đó khi anh ta mang điểm tâm tới, cô đánh ngay đòn phủ đầu:"Tôi không có hứng thú với đàn ông."
Lão Từ cũng rất có nghị lực, cười hì hì:"Diệp Tử, tôi tin tưởng thời gian sẽ không phụ lòng người."
"...Anh có biết trước đây tôi làm gì không?"
"Ừ, đã nghe Tiểu Bạch nói qua, tôi không quan tâm." Ánh mắt Lão Từ ôn hòa,"Em đã chịu khổ rồi."
Diệp Vi Nông lặng lẽ nhìn anh ta thật lâu, tiếp nhận điểm tâm nóng hổi trong tay anh ta.
Ở chung hơn ba tháng, thực ra hai người hẹn hò cũng chỉ là cùng nhau đi xem phim, đi chơi công viên với con gái Lão Từ một lần, thậm chí còn chưa từng hôn.
Lão Từ quả thực chân thành, chớp mắt đã thương lượng việc kết hôn với Diệp Vi Nông.
"Tôi sẽ đối xử tốt với em." Lão Từ đặt sổ tiết kiệm trước mặt cô, "Tôi biết tuy rằng em rất đẹp, nhưng sống độc thân không hề dễ dàng chút nào. Sau khi kết hôn, em tiếp tục mở cửa hàng hay ở nhà đều được, tất cả là tùy em."
Nửa cuộc đời có thể có được một người đàn ông như vậy, Diệp Vi Nông cảm thấy người chồng như vậy đúng là khó cầu. Nhưng chẳng hiểu vì sao không nói được lời đồng ý.
Chuyện cô có đối tượng nhanh chóng được truyền đi, thậm chí ngay cả ông chủ hộp đêm cũng mang người đến chúc phúc, ân cần thăm hỏi. Một ngày chập tối, việc làm ăn trong cửa hàng của Diệp Vi Nông đang vô cùng bận rộn, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Đó chính là thư kí Đặng.
Trong lòng Diệp Vi Nông có chút hỗn loạn khi thấy anh ta. Còn chưa kịp suy nghĩ gì đã bước về phía anh ta.
Thư kí Đặng mỉm cười nhìn cô, không nói gì, xoay người bước đi. Diệp Vi Nông đành phải đuổi theo. Tới cổng vào của đường dành riêng cho người đi bộ, một chiếc Audi màu đen đang đỗ ở ven đường.
Xe đi hơn nửa tiếng, dừng lại trước một nhà hàng. Thư ksi Đặng dẫn Diệp Vi Nông tới một căn phòng, đẩy cửa ra, nhưng không bước vào. Diệp Vi Nông nhìn vào đã thấy Tuần Vực ngồi ở bên trong, thấy cô lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Đã lâu không gặp." Anh ta cười nói,"Tôi đi ngang qa thành phố Huy, mạo muội đi qua đây, không làm phiền cô chứ?"
Diệp Vi Nông lắc đầu.
Mấy tháng không gặp nhưng khí chất của anh ta phảng phất đã lắng đọng hơn rất nhiều. Âu phục màu đen, thân thể cường tráng cùng vẻ mặt ôn hòa, giống như một khối ngọc sáng bóng, góc cạnh rõ ràng, lặng lẽ phát sáng.
Cho dù có bất cứ trở ngại gì ở trước mặt cũng không làm cho anh ta sợ hãi.
Tuần Vực hỏi về khẩu vị của Diệp Vi Nông, rồi quyết định gọi mấy món ăn, lại hỏi chuyện làm ăn của Diệp Vi Nông hiện tại, hàn huyên trò chuyện tình hình kinh tế hiện tại của thành phố Huy. Diệp Vi Nông nghĩ thầm hóa ra cô đang làm gì anh ta cũng đều biết.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Tuần Vực chỉ mỉm cười:"Thư kí Đặng sẽ đưa cô trở về."
Diệp Vi Nông gật đầu, cũng giống như trước không hỏi gì, đứng dậy đi ra cửa, bõng nhiên nghe được giọng nói nhàn nhạt của anh ta truyền đến:
"Đừng kết hôn."
Giọng nói nhàn nhạt nhưng khiến sau lưng Diệp Vi Nông cứng đờ.
Cô từ từ xoay người, có chút căm giận nhìn anh ta. Anh ta cũng nhìn cô, ánh mắt vô cùng quang minh chính đại.
"Tôi rất cám ơn vì anh đã giúp tôi. Tuy nhiên kết hôn là chuyện riêng của tôi, hình như không có liên quan gì đến chỉ nhiệm Tuần."
"Liên quan?" Anh ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, mỉm cười,"Tôi thực sự chưa hiểu rõ sau này chúng ta sẽ có quan hệ gì, cho nên em tạm thời đừng kết hôn."
Khi Diệp Vi Nông rời khỏi nhà hàng thì cả người đều trở nên đờ đẫn, không ngờ câu nói của Tuần Vực lại khiến cho cô do dự, khiến cho cô không muốn tùy ý gả cho một người phù hợp.
Tuy nhiên ông trời lại không cho cô cơ hội để lựa chọn. Có lẽ là Tuần Vực không cho thì đúng hơn. Mấy ngày sau, Lão Từ vừa vui mừng vừa thấp thỏm nói với cô, ở tỉnh ngoài có một người bạn muốn chung vốn mở công ty với anh ta, anh ta phải tạm thời rời khỏi thành phố Huy.
Không ngờ Diệp Vi Nông nghe được tin tức này lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói cô cần phải suy nghĩ rồi sẽ trả lời Lão Từ, "Tôi đang suy nghĩ, tạm thời chưa muốn kết hôn" . Lão Từ có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tương lai làm ăn tốt đẹp cũng không quá ủ rũ.
Chuyện sau đó phảng phất thuận lí thành chương. Một buổi sáng nọ có một chiếc xe đến đón Diệp Vi Nông. Cô cho rằng mình sẽ đi gặp Tuần Vực, ai ngờ chiếc xe trực tiếp đưa cô đến thẳng thành phố Lâm. Lúc đó cô mới biết Tuần Vực là thị trưởng mới của thành phố Lâm. Ngồi ở trong nhà trọ mới toanh, cô suy tính hiện tại nên làm gì đây?
Buổi tối Tuần Vực tới, giống y như mọi ngày, cởi áo khoác, đun một ấm chè xanh, nhìn cô, rồi nói chuyện phiếm với cô.
"Tôi phải về thành phố Huy." Cô nói thẳng.
Tuần Vực nhìn cô, bỗng nhiên nói:"Lilith có kết cục của cô ấy, còn em có kết cục của em." Anh đưa mấy trang giấy mỏng tới trước mặt cô, Diệp Vi Nông vội vã nhìn lướt qua, trong lòng tràn đầy nghi ngờ:"Tại sao? Anh muốn cái gì?"
Tuần Vực không lên tiếng, Diệp Vi Nông cười nhạo:"Lên giường sao? Tôi không có cách nào từ chối thị trưởng. Nhưng anh không cần phải tốn nhiều sức lực như vậy."
Tuần Vực không để ý đến sự châm chọc của cô, khẽ nói:"Có lí lịch sạch sẽ này, sau này em muốn làm gì cũng đều thuận lợi hơn."
Diệp Vi Nông thực sự không nhịn được:"Thị trưởng Tuần, tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi thực sự không muốn làm tình nhân."
Tuần Vực vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn cô thật lâu rồi đứng lên. Anh ta đi ra tới cửa bỗng nhiên xoay người nói:"Không phải làm tình nhân. Ba năm trước vợ tôi đã qua đời vì tai nạn xe. Tôi vẫn chỉ có một mình."
"Vậy thì thế nào?" Diệp Vi Nông lạnh lùng nói,"Tôi không có hứng thú với đàn ông, thị trưởng, anh bớt lo đi."
"Tôi biết." Tuần Vực gật đầu mở rộng cửa đi.
Khi anh ta đi, Diệp Vi Nông ôm hai chân ngồi ở trên giường.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, anh chàng thị trưởng này sẽ không trở lại chứ. Ngày mai cô sẽ trở về thành phố Huy.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, khi Diệp Vi Nông đang rửa mặt, Tuần Vực lại tới. Phảng phất chuyện ngày hôm qua chưa xảy ra, anh ta mang theo hai phần điểm tâm, đặt ở trên bàn ăn, sau đó quay đầu lặng lẽ nói với Diệp Vi Nông:"Bọn họ mua, ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không."
Diệp Vi Nông treo khăn mặt lên, đi tới ôm chầm cổ anh hôn.
"Tôi không có bệnh." Khi anh ôm cô đặt trên giường, cô thấp giọng nói.
Người đàn ông này khác hoàn toàn với những người đàn ông Diệp Vi Nông từng gặp trước đây, anh có thể vô cùng dịu dàng nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ. Diệp Vi Nông dùng mọi tư thế thủ đoạn nhưng toàn bộ hành trình anh vẫn đặt cô ở bên dưới, chủ động từ đầu đến cuối, không cho cô một chút cơ hội để phát huy. Sau đó, vẻ mặt Diệp Vi Nông tràn đầy nước mắt, Tuần Vực nâng mặt cô hỏi làm sao vậy, Diệp Vi Nông lắc đầu không nói, cô cũng không dám nói mà cũng chẳng dám hỏi, "Tại sao cô lại cảm nhận được tình cảm đã lâu ngày không gặp?"
Khi làm tình xong đã là buổi trưa, Tuần Vực quần áo chỉnh tề, quay đầu nhìn Diệp Vi Nông vẫn đang nằm trên giường, mỉm cười nói:"Anh đã làm lỡ một hội nghị, Tiểu Đặng đang bận muốn chết. Buổi tối anh trở lại với em."
Diệp Vi Nông cười cười:"Anh bảo bí thư Đặng đưa em về thành phố Huy đi. Thị trưởng, em đi ngủ đây, cứ như vậy nhé."
Tuần Vực nghe nậy mạnh mẽ xoay người, nhìn chằm chằm cô. Cô thản nhiên nhìn lại, Tuần Vực nhìn cô một lát, không giận chỉ cười:"Em là người đầu tiên dám không chịu trách nhiệm với thị trưởng."
Diệp Vi Nông cười nhạo:"Lẽ nào thị trưởng còn muốn ép buộc người hiền lành làm gái điếm."
Tuần Vực chăm chú nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến cô có chút thở gấp, giọng nói của cô cũng dịu đi vài phần:"Thị trưởng, em không muốn làm tình nhân, anh cũng không có khả năng kết hôn với em. Trong lòng hai ta đều rõ ràng, hà tất phải dây dưa như vậy?"
"Anh không hiểu."
"...Thị trưởng, ở trước mặt anh có lẽ là người phụ nữ bẩn nhất mà anh từng gặp."
"Lần đầu tiên em xuất hiện ở trước mặt anh, anh cảm thấy so với những người khác trái tim em còn sạch sẽ hơn. Đừng khóc, chúng ta cứ ở chung đã rồi tính sau có được không?"
Nguồn: https://m.facebook.com/DingMoVN/
( Fb: Hội Những Người Yêu Đinh Mặc)
-----------------------------------------------------
Chuyển ngữ :Thỏ
Lilith từ trong phòng quản lý âm u chật hẹp đi ra ngoài, chỉ cảm thấy trong cổ họng vừa tanh vừa khô. Vừa về đến khu tập thể, cô nhìn xung quanh tìm kiếm nước súc miệng.
Tiểu Bạch ở trong một căn phòng khác nghe thấy tiếng động đi về phía cô, ngước mắt nhìn gương mặt cô có chút cứng đờ. Tiểu Bạch khinh bỉ nói :"Hôm nay Nhật Hải gọi đấy cậu có đi không? Phục vụ cho hắn mười ngày nửa tháng không thể rửa sạch nổi, chuyên ở trên hoa cúc của đàn ông, tớ giúp hắn chuẩn bị một lần, buồn nôn gần chết."
Nhưng Lilith không có phản ứng gì, tìm được nước súc miệng trong tủ, đi về phía toilet :"Tớ thấy vẫn còn khá nhẹ."
Tiểu Bạch tựa vào cửa, cười nhạt :"Vậy à. Hắn thích dùng dầu bôi trơn như vậy, thế mà vẫn không thể đâm thẳng tuột được sao?"
Lilith súc miệng xong thì nhìn ra bên ngoài, đã là bảy giờ tối, cách thời gian lên sân khấu vẫn còn một tiếng đồng hồ. Cô trở về phòng đọc sách.
Tiểu Bạch vừa nhìn tên sách "Giản sử thời gian" đã cảm thấy không thú vị, nhưng lại thích im lặng ở bên cạnh Lilith, vì vậy trở về phòng cầm tiểu thuyết ngôn tình ngồi bên cạnh cô đọc.
Nhật Hải là quản lí của hộp đêm, có lẽ buổi chiều được Lilith hầu hạ vui vẻ, nên buổi tối liền có ý chiếu cố, để cho cô và Tiểu Bạch tiến vào ghế lô lớn nhất quý nhất.
Lilith vừa đi vào đã biết ngày hôm nay có thể kiếm được không ít. Một phòng có năm sáu người đàn ông, ai cũng mặc âu phục phẳng phiu, nhân trung nhân dạng (*).
(*) Chỉ người có cử chỉ, thái độ không phù hợp với thân phận (baidu)
Còn những người khác làm ra vẻ phong tình,Lilith khẽ cười, vô cùng bình tĩnh, ngồi ở giữa mấy người đàn ông đã khoảng năm mươi,bọn họ đều nhìn cô mấy lần.
Cuối cùng quả nhiên có một người đàn ông nhìn trúng cô, Tiểu Bạch cũng ngồi bên cạnh một người đàn ông không tồi.
Buổi tối hôm nay,mấy người đàn ông ở hộp đêm vô cùng hào phóng, Lilith tắm xong đi ra, thấy hắn ta ngồi ở trên giường, mỡ bụng nhũn nhão, hai chân mềm nhũn. Lilith đi qua, đưa khăn tắm nhét vào giữa bụng hắn ta, quỳ trước mặt hắn ta.
Một lúc sau, mặt hắn ta từ từ đỏ bừng, nếp nhăn trên mặt có vẻ càng sâu. Hắn ta từ từ nhắm hai mắt lại, chầm chậm hỏi :"Bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi hai."
"Em là sinh viên à?" Hắn ta bán tín bán nghi.
Lilith cười cười, tốc độ ở đầu lưỡi nhanh hơn, hắn ta rên lên một tiếng, mạnh mẽ bám vào da thịt trắng nõn của cô, không hỏi thêm nữa.
Đàn ông ở vào tuổi này đều không thể nhanh được, thở hồng hộc từ phía sau ôm lấy Lilith :"Em còn chưa vào."
Lilith quan tâm nắm lấy năm ngón tay có vẻ hơi thô của hắn ta:"Ông chủ, em thích tư thế này."
Ban đêm mười hai giờ, Lilith trở về khu tập thể dành cho công nhân, vuốt tờ tiền giấy màu hồng trong chiếc áo khoác dày, lòng cô có chút vui sướng. Cô trèo lên giường, từ trong gối đầu lấy ra một bọc nhỏ tinh xảo, tạm thời để tờ tiền giấy cùng một chỗ với đống chi phiếu.
Tắm rửa xong, cô xem TV một chút, đã hơn hai giờ sáng,Tiểu Bạch còn chưa trở về,cô khẽ bật cười, ngày hôm nay khi Tiểu Bạch vừa lên sân khấu đã gặp được người đàn ông anh tuấn nhất trong ghế lô .Tiểu Bạch vẫn luôn thờ phụng việc "hưởng lạc kịp thời" , đêm nay có lẽ vô cùng thoải mái.
Buổi trưa mười hai giờ ngày hôm sau, cô bị tiếng đập cửa gấp gáp làm giật mình tỉnh giấc. Mở cửa ra nhìn thấy hai người của Nhật Hải đang nâng một cái cáng cứu thương.
Người nằm trên cáng cứu thương chính là Tiểu Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chau mày, đôi mắt mở cực lớn.
"Lão nương muốn chết!" Cô ấy ỉu xìu lẩm bẩm.
Lilith nhíu mày:"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhật Hải không trả lời, nói với Tiểu Bạch:"Được rồi.Bác sĩ đã ỉm đi, nghỉ ngơi một tuần trong khu tập thể. Bọn họ cũng đã đưa khá nhiều tiền rồi, chúng ta không thể đụng vào, cô nghỉ ngơi đi."
Khi bọn họ đi rồi, Lilith mới nhìn Tiểu Bạch đang nằm trên giường, tuy rằng đã được băng bó, nhưng vẫn vô cùng thê thảm.
Tiểu Bạch uất ức khóc:"Mẹ nó! Bị bọn họ phá hủy!"
Thế Lilith mới biết hóa ra người đàn ông mang cô ấy đi còn gọi cả em trai đến,nhìn cô ấy như người sắp chết cũng đủ hiểu được khỏi đàu vô cùng tàn nhẫn.
Lilith hút một điếu thuốc, rồi cũng châm một điếu cho Tiểu Bạch, một lát sau thản nhiên mắng:"Súc sinh."
Nhưng mắng chửi độc ác thì có ý nghĩa gì chứ? Tình dục là mẹ cha cơm áo của bọn họ, mới chỉ qua năm ngày,
Tiểu Bạch đã vui vẻ đi làm.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới đông chí, sinh nhật của Lilith. Cô đặc biệt chạy đến chợ mua đầy hai túi nguyên liệu nấu ăn, tỉ mỉ chế biến một chút đã đến chiều.
Năm giờ,các khách mời của cô đã đến đông đủ.Thực ra tổng cộng cũng chỉ có ba người mà thôi, Tiểu Bạch, Hạ Mạt và Xoa Ca. Bởi vì tất cả đều là đồng hương, nên mấy người cũng coi như là thân thiết.
Lilith bưng nồi lẩu nóng lên, Xoa Ca lại càng hoảng sợ:"Cay thế à? Bị tiêu chảy thì phải làm sao bây giờ? Buổi tối nếu lên sân khấu gặp phải bọn đàn ông xấu xa thì biết làm sao đây?"
Xoa Ca mới mười chín tuổi, làm việc trong hộp đêm nửa năm,đã lọt vào tốp đầu. Người thanh tú, ăn uống cũng không hề ít, chỉ cần có thù lao thì nam nữ đều làm. Gọi là "Xoa Ca" bởi vì thắt lưng tuổi trẻ mềm mại, tha hồ dạng thẳng chân,tư thế khó như thế nào cũng không đáng kể.
Những người khác đều cười ha ha.
Bất tri bất giác đã uống hon mười chai bia, tất cả mọi người đều đã hơi say, ngồi phịch trên mặt đất không muốn di chuyển.
Xoa Ca nhìn trần nhà, mắt phượng híp lại:"Em bảo này... Lilith, tại sao chị lại tham gia cái này? Chị là sinh viên nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp có thể kiếm hàng đống tiền, sao phải làm cái này chứ?"
Lilith rót chai bia khẽ cười :"Hiện tại chị đang thiếu tiền. Còn em thì sao?"
Xoa Ca nhíu mày:"Trong nhà quá nghèo, em lại không được học hành, phải đến công trường làm việc, một tháng chỉ kiếm được 2000, thiếu chút nữa còn bị chủ thầu chèn ép, được quản lí giới thiệu mới đến đây."
Xoa Ca vừa nói, Tiểu Bạch và Hạ Mạt cũng có chút mất hứng, bắt đầu lẩm bẩm nỏi - cái gì bị cha dượng, cần tiền chữa bệnh cho mẹ...
Xoa Ca nghe thấy chỉ biết ngẩn người, nghe thấy suy nghĩ của Tiểu Bạch mặt đã đẫm nước mắt. Lilith thấy mắt Xoa Ca sưng như quả đào, không nghe nổi nữa, quát bảo ngừng lại :"Đừng nói nữa."
Lúc này Tiểu Bạch và Hạ Mạt mới cười ha ha.
"Lilith, em cảm thấy chị thật xinh đẹp!" Tuy bị Lilith giáo huấn, nhưng cả Hạ Mạt và Tiểu Bạch đều thích Lilith, ao ước nói,"Hiện tại chị là người đứng đầu bảng trong hộp đêm, có thể nhanh chóng kiếm đủ tiền về nhà mở cửa hàng."
Lilith chỉ cười mà không đáp.
Quả thật là vô cùng nhanh.
Bởi vì sinh nhật có ba người này nên vô cùng hài lòng, Lilith cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô cũng hiểu được mục tiêu của mình không còn xa nữa. Thậm chí hôm sau đi làm cô còn hát nữa.
Vừa đi đến đại sảnh, cô đã cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, mấy người đàn ông xa lạ mặc âu phục đen đứng bên cạnh sân khấu, khiến cho các đại tỷ cũng không dám đi ra đón khách.
Cô đi về phía Nhật Hải sắc mặt đang vô cùng xấu xí. "Tự cô rước lấy, tôi không thể che được cho cô."
Lilith bị người đàn ông mặc quần áo màu đen đưa đến phòng. Khi cô nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong quần áo chỉnh tề, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Người đàn ông tướng mạo phổ thông, sắc mặt âm trầm nhìn cô.
"Diệp Vi Nông? Không nhớ lầm tên chứ?" Giọng nói của hắn tàn nhẫn :"Cô thực sự muốn đâm đầu vào chỗ chết!"
Lilith nhìn chằm chằm vào hắn:"Vương Quân! Anh nhất định sẽ không được chết tử tế!"
"Ha ha!" Người đàn ông kì quái nhìn cô, "Cô chịu giày vò còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi. Vậy mà cũng có thể tìm được Ủy ban kiểm tra kỉ luật của tỉnh,nếu cha tôi không có người ở đó, hiện tại hai cha con tôi đã phải vào đó rồi. Cô cho rằng một trăm vạn của cô có thể dùng được cái rắm gì sao? Nhờ có cô, lão tử đã chuẩn bị từ trên xuống dưới hơn một nghìn vạn. Cô nói xem khoản tiền này nên tính toán thế nào?
Vẻ mặt Lilith tái nhợt, không chút sợ hãi mắng :"Cầm thú!"
Vương Quân cười :"Chửi hay lắm!" Rồi nói với thủ hạ :"Gọi ông chủ lên đây."
Ở thành phố Huy, ai dám đụng đến thái tử gia của thị trưởng? Ông chủ hộp đêm cung kính đứng ở bên cạnh. Vương Quân cười cười :"Ông chủ,ông biết bên ngành của tôi thích các chị/em như thế nào rồi đấy."
Lilith biến sắc.
Vương Quân nhìn Lilith :"Để cho cô ta đi."
Ông chủ bối rối :"Cái này... chúng tôi cũng không ép buộc..."
Vương Quân ngắt lời ông ta:"Hàng tháng tôi sẽ phái người tới kiểm tra. Nếu như tôi không hài lòng, coi như là ông chống đối lại quân đội. Tự ông chọn lấy đi."
Những người chuyên phục vụ cho bộ đội chỉ có mười người, sáu nữ ba nam, tuổi đều còn rất trẻ, bộ dáng đẹp hơn rất nhiều so với những ban ngành khác. Sau khi Lilith được điều đến đây, bởi vì quá xinh đẹp nên những khách hàng mới đều đổ xô vào.
Người của Vương Quân cách ba đến năm ngày lại tới kiểm tra, có đôi khi bọn họ sẽ gọi Lilith, Vương Quân cũng gọi cô mấy lần. Hầu như nửa năm qua hàng đêm Lilith đều lên sân khấu, cuộc sống của cô giống như một cơn ác mộng, không đi được đến cuối đường.
Cô muốn chạy trốn, nhưng bị người của ông chủ giám sát chặt chẽ - Vương Quân đã lên tiếng muốn cô chết ở chỗ này.
Khi mùa hè đến,danh tiếng của Lilith ở thành phố Huy càng vang dội hơn. Mọi người xung quanh đều nói cô đã tự sát mấy lần, dường như đã mất linh hồn. Có người nói cô đã liên hệ với nước ngoài, tìm kiếm cơ hội học tập.Toàn bộ thành phố Huy đều nói cũng chỉ có cô mới có bản lĩnh này bởi vì cô là sinh viên hàng đầu trong khoa tiếng Anh của Huy Đại (Đại học thành phố Huy).
Khi Vương Quân nghe được tin tức này, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn. Đêm đó hắn cho người mang Lilith tới biệt thự,bởi vì sợ Lilith trả thù, ngay cả khi làm tình hắn cũng phải cho vệ sĩ đứng ở bên cạnh.
Ngoài dự liệu của hắn, Lilith quả thực đã thay đổi, trước kia lãnh đạm bướng bỉnh, giờ đã trở nên vô cùng dịu dàng phối hợp. Vương Quân bị cô làm cho ngất ngây, không muốn buông tay.
Sau khi xong việc,hắn lấy bình rượu nhỏ tinh xảo đặt trên người cô, hài lòng uống một ngụm. Cô ở trên đỉnh đầu hắn vừa rối loạn vừa dịu dàng giãy dụa :"Vương tổng, em sai rồi. Ngày hôm nay em mới biết được Lăng Vĩ còn có một người bạn gái nữa ở quê. Mấy năm nay, em quá ngu ngốc. Vương tổng, anh tha cho em đi,em cũng không dám nữa..."
Sau đó, Vương Quân thực sự tha cho cô, không ép buộc cô ở lại phục vụ nữa. Hắn phái người điều tra, quả nhiên
Lăng Vĩ còn có một người bạn gái nữa.Hắn cảm thấy phụ nữ sẽ vì tình yêu mà trở nên ngu ngốc.Tuy nhiên người phụ nữ này có lẽ đã dốc hết lòng. Hơn nữa cô ta cũng bị giày vò không ra gì.
Năm sau, trong nhiệm kì mới của lãnh đạo trong thành phố, cha của Vương Quân tuổi tác đã cao, nên đành rút lui về tuyến hai, Vương Quân trở thành Phó cục trưởng cục cảnh sát, kế thừa sự nghiệp của cha, thăng quan tiến chức thuận lợi.
Lilith vẫn ở cùng một phòng trong khu tập thể với Tiểu Bạch, cô chán nản xem tin tức. Tiểu Bạch nhìn thấy, chỉ vào màn hình nói :"Người đàn ông này đẹp trai thật!Từ Bắc Kinh tới sao? Mới ba mươi ba tuổi thôi đó? Nhưng làm cán bộ vất vả như vậy, không biết trên giường có thể mạnh mẽ hay không?"
Lilith khẽ cười :"Đàn ông, đầu khớp xương cứng là được rồi."
Qua mấy ngày,ba người Tiểu Bạch, Hạ Mạt, Xoa Ca và Lilith được đưa tới viện dưỡng lão thành phố, cả ba đều có cảm giác như đang ở trong mơ.
Không biết ông chủ lớn/ nhỏ nào ở hộp đêm đến thăm viện dưỡng lão đây? Lại còn không kiếm ăn được.Tuy nhiên Lilith đã từng làm tình nguyện viên nửa năm, cuối cùng bọn họ cũng được mở mang tầm mắt.
Người phụ trách tiếp nhận giám sát các tình nguyện viên là một người đàn ông trẻ tuổi, hình như đã từng biết Lilith, nhìn thấy mấy người "tình nguyện viên" mặc đồng phục nhưng vẫn trang điểm xinh đẹp, không hề kinh ngạc một chút nào.
"Tôi sẽ dẫn mọi người đến đằng trước." Anh nói với Lilith :"Có thể gặp được người đó hay không là do chính cô. Nếu bị bắt, đừng có khai tôi ra đấy."
"Được." Vẻ mặt Lilith vô cùng bình tĩnh,"Anh đã giúp tôi rất nhiều. Tôi thay mặt Lăng Vĩ cám ơn anh."
Bọn Tiểu Bạch không hiểu gì chỉ biết nhìn nhau.
Khi đến giữa trưa, bốn người ngồi sau bụi cỏ phơi nắng, vừa nóng vừa khát, nhưng vì Lilith quá yên lặng, nên ba người kia cũng không dám phản đối.
Cuối cùng vẻ mặt của Lilith cũng thay đổi.
Trên đường núi quanh co, xe cảnh sát đang mở đường, mấy chiếc xe có rèm che theo sát phía sau, đi vào cửa chính của viện dưỡng lão, Lilith bỗng nhiên trầm giọng nói :"Tớ phải làm một chuyện, cho dù có thành công hay không, tớ chết cũng không tiếc, mọi người có thể giúp tớ hay không?"
Bọn Tiểu Bạch cũng không biết rốt cuộc Lilith muốn làm gì.
Nhưng khi bọn họ thấy Lilith giống như bỗng nhiên phát điên, chạy như điên về phía đoàn người phía trước- bọn họ đột nhiên nghĩ ra nhất định là chuyện không thể làm được.
Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ thấy Lilith như vậy.
Dưới bầu trời nắng chói chang, trên khuôn mặt trắng bệch của cô đột nhiên có một loại ánh sáng kì dị, vô cùng sáng, vô cùng sạch sẽ, giống như liệt nữ cổ đại muốn đi chịu chết, lại giống như trùng sinh để có một cuộc sống mới.
Cô vẫn bình tĩnh, xinh đẹp, thậm chí còn có chút đáng thương, nhưng lúc này cô lại đang mặc bộ quần áo lao động quê mùa, liều mạng chạy dưới ánh mặt trời, giống như một đứa trẻ hồ đồ.
Một đứa trẻ sạch sẽ.
Phảng phất những năm gần đây, chưa từng gặp được ánh sáng mà chỉ có sự xấu xa và dục vọng, cơ thể kia thoạt nhìn thì sạch sẽ nhưng thực ra đã thối nát, tất cả đều không tồn tại, chỉ có một cô gái sáng sủa, xinh đẹp, dứt khoát chạy về phía hi vọng cuối cùng trong thế giới của chính mình.
Bọn Tiểu Bạch bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cảm thấy không thể chịu được.
"Chạy đi! Lilith! Cố gắng lên!" Bọn họ như thể mắc bệnh tâm thần hô to.
Những người cảnh sát bắt đầu vây lại dường như muốn ngăn chặn Lilith, bọn Tiểu Bạch cũng như phát điên, bắt lấy tay, giữ lấy đùi, khiến cho cảnh sát vô cùng khó xử chỉ biết đứng tại chỗ.
Nhưng bọn họ làm sao có thể là đối thủ của cảnh sát chứ? Mắt thấy Lilith chạy đến phía sau người kia, một người cảnh sát xông lên, ôm lấy cô chặn lại, mặc cho cô ngã xuống đất.
"Tôi muốn gặp chủ nhiệm Tuần! Xin các người để cho tôi gặp ông ấy! Tôi muốn gặp chủ nhiệm Tuần!" Giọng nói của cô khàn khàn, dùng toàn bộ sức lực hô to. Người phía trước nghe thấy tiếng quay đầu lại, phóng viên đi theo thấy thế không ngừng chụp ảnh, bọn họ đều thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, giống như mỹ nhân ngư, đang giãy dụa trên cỏ khô.
Bốn người bọn Lilith bị còng tay đến phòng bảo vệ trong viện dưỡng lão. Khi hoàng hôn buông xuống rốt cục cũng có một người cảnh sát đến, ra hiệu cho Lilith đi theo anh ta. Bọn Tiểu Bạch vừa hoảng vừa sợ, bọn họ đã đọc nhiều tin tức cảnh sát xâm hại dân thường, người cảnh sát bất đắc dĩ nói :"Tôi chỉ mang cô ấy đi gặp lãnh đạo."
Vẻ mặt Lilith bình tĩnh phảng phất như người chết.
Khi Lilith được đưa đến trước mặt người nọ thì anh ta đang uống trà, hương thơm nhàn nhạt, chỉ là một loại trà thông thường không quá đắt tiền.
Lilith đã gặp rất nhiều người đàn ông, nhưng chưa có một ai giống như anh ta, trầm ổn, khỏe mạnh,chỉ dùng ánh mắt dịu dàng, im lặng đứng ở nơi đó đã khiến cho cô uất ức muốn khóc.
Cô giống như một người con gái cổ đại được giải oan, quỳ xuống, nước mắt rơi đầy mặt.
Anh ta cũng không khuyên giải, ánh mắt quét điện trên đỉnh đầu cô, khiến cô cảm thấy như bị kim đâm ở lưng.
"Từ từ nói, tại sao muốn gặp tôi?" Giọng nói của anh ta trầm ấm và êm dịu.
Lilith ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp bi thương hừng hực như lửa phảng phất như muốn thiêu đốt cô gái xinh đẹp này.
"Cha con Vương Quân hoành hành ở thành phố Huy, tham ô hàng trăm triệu nhân dân tệ, sinh viên tốt nghiệp Huy Đại, viên chức Lăng Vĩ sau khi báo cáo liền mất tích, Diệp Vi Nông - vị hôn thê của Lăng Vĩ bị hãm hại, đuổi học, kiện lên cấp trên đều không có cửa. Không có một ai dám phụ trách. Tôi cũng không còn cách nào. Chủ nhiệm Tuân, anh nói chức vụ của anh chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Anh có dám xử lí chuyện này không?"
------------------------------
Thư kí Đặng đứng ngoài cửa phòng hút xong điếu thuốc mới mỉm cười gõ cửa đi vào.
Diệp Vi Nông đã đi rồi, chỉ còn Tuần Vực đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa sổ tự tại trầm tư.
"Vương Quân gọi điện thoại tới muốn mời ngài dùng cơm." Giọng nói của thư kí Đặng nhã nhặn.
Tuần Vực mỉm cười :"Tin tức của hắn ta cũng nhanh thật đấy. Giỏi lắm."
Vẻ mặt bí thư Đặng cẩn thận tỉ mỉ:"Vậy tôi sẽ gọi lại cho anh ta. Ngoài ra, ngài xem có nên để cho Diệp Vi Nông và ba người kia rời đi hay không?"
Tuần Vực liếc nhìn thư kí Đặng, trầm ngâm không nói gì.
Trong lòng thư kí Đặng hơi hồi hộp, vẫn thử thăm dò hỏi:"Có lẽ trước hết nên tìm một chỗ bảo vệ cô Diệp Vi Nông cho thỏa đáng đã?"
"Cậu xem rồi xử lí đi." Giọng nói của Tuần Vực cũng không tỏ rõ ý kiến, nhưng trong lòng thư kí Đặng đã hiểu rõ, gật đầu nói:"Vậy tôi sẽ đi sắp xếp."
Thư kí Đặng rời khỏi chỗ đó, đi đến hành lang cuối cùng trong kí túc xá của viện dưỡng lão, mở căn phòng hẻo lánh nhất. Anh ta vừa đẩy cửa ra, người phụ nữ duy nhất ở bên trong lập tức đứng lên. Thư kí Đặng liếc nhìn Diệp Vi Nông, chỉ cảm thấy dưới bộ quần áo dân thường là một cô gái mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đoan trang phảng phất giống như một pho tượng Quan Âm. Ánh mắt anh ta lập tức rời đi.
"Diệp tiểu thư, tôi là thư kí của chủ nhiệm Tuần. Mấy ngay nay tôi sẽ sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của cô."
Ngoài dự liệu của anh ta, Diệp Vi Nông không hỏi gì cả, đứng dậy gật đầu đi cùng anh ta. Thư kí Đặng cũng trôi giạt nhiều năm trong giới quan trường, lúc này cũng phải bội phục sự quyết đoán và bình tĩnh của cô. Anh ta đi vài bước, lại không nhịn được nhìn cô gái xinh đẹp kì lạ này. Chẳng hiểu sao trong đầu anh ta bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ vừa trầm ngâm của Tuần Vực, trong lòng có chút bất an.
Còn Diệp Vi Nông lúc này không hề biết thư kí Đặng đang có dự cảm về kẻ hồng nhan gây tai họa.
Trước khi tìm đến Tuần Vực, cô cũng chỉ mới xem thời sự biết được anh ta là một quan chức chính trực, có thêm lòng tin là do trực giác của cô, khi xem TV thấy vẻ mặt Tuần Vực xa cách, lãnh đạm , lẳng lặng đứng giữa những quan chức mặt đầy ý cười, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có lẽ là sự giúp đỡ cuối cùng của cô.
Đương nhiên nếu tin nhầm người, Tuần Vực không quan tâm, có lẽ thậm chí bán cô cho Vương Quân , cô cũng chấp nhận.
Dù sao cô cũng không muốn sống nữa.
Khi thư kí Đặng nói "sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của cô", cô cho rằng mình sẽ bị ném vào nơi ở dành riêng cho người khiếu kiện, ai ngờ thư kí Đặng đích thân đưa cô tới một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách.
"Ở đây rất an toàn." Thư kí Đặng cười nói,"Lúc nào cô cũng có thể gọi điện cho tôi khi cần bất cứ thứ gì."
Thái độ của thư kí Đặng đúng như mong muốn của Diệp Vi Nông, nhưng cô cũng không dám có nguyện vọng quá lớn. Khi thư kí Đặng đi rồi, cô mới dạo qua một vòng căn hộ, trong lòng có loại cảm giác quái dị không nói lên lời.
Chỗ này rõ ràng là nơi ở của một người đàn ông độc thân, căn hộ được trang trí đơn giản, ngoại trừ trong ngăn tủ có vài bộ quần áo, dao cạo râu, đôi dép nam để trước cửa, cô không thấy bất cứ một thứ gì khác biểu đạt cho thân phận của chủ nhân căn hộ này. Tuy nhiên những bộ quần áo này rất to, thư kí Đặng lại cũng không quá cao, nên chắc chắn không phải của anh ta.
Vậy là của ai đây?
Trong lòng Diệp Vi Nông nổi lên một khả năng, nhưng cô lại không dám tưởng tượng nổi. Tuy nhiên đêm nay khi nằm trong phòng ngủ vắng vẻ, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên đôi mắt ấm áp mạnh mẽ kia, phảng phất như một đầm nước xuân, trong suốt nhìn cô.
Ba ngày sau, khi xem thời sự Diệp Vi Nông thấy Tuần Vực đang dẫn đầu các quan chức trung ương được chính quyền thành phố tiếp đón, tham dự công tác hội nghị. Vẻ mặt mọi người đều nghiêm nghị, thái độ thân thiết. Khi Tuần Vực bắt tay Vương Quân , nét mặt mỉm cười như gió xuân. Diệp Vi Nông xem đến đoạn này liền tắt TV, đứng dậy ngắm mây trôi ngoài cửa sổ, lại có xúc động muốn thả người nhảy xuống.
Tuy nhiên đêm nay Tuần Vực lại tới đây.
Khi anh ta tới là lúc hoàng hôn, thấy bộ dáng của Diệp Vi Nông có chút giật mình, nhưng anh ta chỉ mỉm cười:"Cùng đi ăn."
Khi nói lời này anh ta lặng lẽ đứng ở trước cửa, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, ánh mắt sáng như nước. Diệp Vi Nông lập tức gật đầu, trở về phòng thay váy, khi cô quay lại phòng khách , hai người vệ sĩ đi theo anh ta ánh mắt sáng ngời, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn trầm tĩnh như nước, đi trước chắp tay xuống lầu.
Tuần Vực mang cô đến một nhà hàng bình thường, vô cùng đơn giản ở cổng tiểu khu.
"Chuyện cô tố giác, tổ công tác sau khi kiểm chứng sẽ xử lí." Giọng điệu của anh ta ôn hòa, nhưng đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Vi Nông gật đầu:"Cám ơn."
Người phục vụ mang một ấm chè xanh rồi lui ra ngoài, bởi vì trước đó đã được dặn dò, nên người phục vụ cũng không ở lại trong phòng. Diệp Vi Nông nhìn chén trà sứ như bạch ngọc trước mặt Tuần Vực, đứng dậy, nhấc ấm trà, rót đầy cho anh ta.
Cô cảm nhận được tầm mắt sáng rực, vẫn nhìn thẳng trên lưng cô. Không biết có phải anh ta đang đánh giá sự chân thành của cô hay không?
Rót xong tràm cô quay về chỗ ngồi xuống, giơ chén trà lên:"Chủ nhiệm Tuần, tôi kính anh."
Tuần Vực vốn dĩ không uống trà bên ngoài, nhưng lúc này lại nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, trà vào miệng cũng ngọt.
Anh ta để chén trà xuống:"Lần trước gấp gáp quá, giờ cô có thể kể tỉ mỉ chuyện của Lăng Vĩ cho tôi nghe không?"
Bữa cơm này mất tròn ba tiếng.
Một tiếng trước, Diệp Vi Nông mặt mày vẫn còn ủ rũ, giọng nói bình thản kể lại nỗi đau tê tâm liệt phế năm đó, sau hơn hai tiếng, Tuần Vực hỏi những chuyện khác có liên quan đến cô, Diệp Vi Nông cũng không che giấu chút nào kể từng việc một.
Bao gồm việc cô làm ở hộp đêm mấy năm nay, học đại học khoa gì, trong nhà còn có những ai, hiện tại có bạn trai hay không, bình thường có sở thích gì...
Anh ta hỏi tự nhiên mà cô cũng rất bình tĩnh trả lời. Cô cảm thấy có lẽ anh ta cũng trực tiếp và thẳng thắn hỏi chuyện riêng tư của cô như thế trong chốn quan trường , cô lại không cảm thấy ngột ngạt chút nào, thậm chí còn bằng lòng trực tiếp nói chuyện với anh ta- ngay cả những người bạn tốt trong hộp đêm cũng không biết nhiều chuyện về cô như vậy.
Trên người anh ta có một loại sức mạnh không thể nhìn thấy, khiến người ta tín nhiệm muốn dựa vào.
Cuối cùng Diệp Vi Nông nói:"Chủ nhiệm, tôi vẫn phải làm phiền ở chỗ này mấy ngày nữa. Tôi cảm thấy mình vẫn nên ra ngoài ở thì hơn."
Tuần Vực trả lời vô cùng tự nhiên:"Thư kí Đặng sẽ xử lí."
Ai ngờ thư kí Đặng "xử lí" chuyện này mất đến một tháng.
Trong thời gian đó, Tuần Vực lại đến đây hai lần.
Lần đầu tiên, Diệp Vi Nông căn bản không biết. Đó là một buổi chiều, vốn dĩ cô đang xem TV, sau đó lại ngủ thiếp đi trên ghế sofa, lúc tỉnh lại trời đã tối, cô thấy trên người được đắp một chiếc áo khoác nam- đó chính là chiếc áo mà Tuần Vực hay mặc.
Trên bàn, nửa chén nước chè xanh vẫn còn ấm, có lẽ anh ta vừa mới rời đi chưa được bao lâu. Diệp Vi Nông nghĩ một lát rồi cầm ấm trà bên cạnh thì đã trống rỗng.
Một mình anh ta ngồi ở đây, nhất định là đã uống hết trà rồi mới đi.
Diệp Vi Nông lặng lẽ thu dọn ấm và chén trà, gấp lại áo khoác cho anh ta.
Nhưng lần thứ hai lại là một buổi đêm.
Diệp Vi Nông đã ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô lại càng hoảng sợ, nhấc cây gậy golf ở bên cạnh , lén lút trốn ở cạnh cửa quan sát, nhưng lại thấy thư kí Đặng đỡ Tuần Vực tựa ở sofa.
"Xã giao uống say, thư kí Đặng ưỡn ngực cười,"Tôi cũng uống rượu, không thể lái xe được. Ở đây là gần nhất."
Diệp Vi Nông đứng bất động, thư kí Đặng xoay người xuống lầu:"Tôi đi sắp xếp một chút."
Diệp Vi Nông khống biết anh ta đi sắp xếp cái gì, nhưng cô đợi trong phòng nửa tiếng mà cũng không thấy bóng dáng bí thư Đặng đi lên. Cô ở trong phòng khách ngắm Tuần Vực nhắm mắt tựa trên sofa, hình như đang ngủ.
Bình thường vẻ mặt anh ta luôn nghiêm cẩn, lộ ra một loại ngạo khí từ trong xương cốt.
Lúc này đang ngủ trước mặt cô, mặt mày thư thả, thần sắc điềm tĩnh, thực sự giống như một người đàn ông bình thường, chỉ là đôi lông mày rậm cho dù đang ngủ cũng vô cùng mạnh mẽ.
Chờ cho Diệp Vi Nông phát hiện ra thì cô đã đứng trước mặt anh ta được mười phút, trong lòng cô có chút tự giễu, xoay người đi đến phòng bếp, pha một chén nước mật ong mang ra.
Khi cô trở ra thì anh ta đã tỉnh, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cô.
Đời này Diệp Vi Nông hiểu rõ nhất là đàn ông, cho dù là từ bên trong hay ra ngoài, từ thân thể đến trái tim. Ánh mắt không tiếng động này đã mơ hồ giúp cô nhận rõ được ý đồ của anh ta.
Trong ánh mắt hơi mờ mịt của cô, anh ta ngồi thẳng, tay tiếp nhận chén nước mật ong trong tay cô, khóe miệng anh ta khẽ cười, phảng phất dự đoán được cô sẽ hết lòng chăm sóc.
Cánh tay Diệp Vi Nông co rụt lại, nửa chén nước đổ trên mặt đất, sau đó cô để chén nước lên bàn, cũng không đưa cho anh ta.
"Có lẽ là nên chờ thư kí Đặng tới." Cô nhìn anh ta nói,"Là tôi nhiều chuyện rồi."
Vẻ mặt Tuần Vực bình tĩnh nhìn cô, Diệp Vi Nông xoay người trở về phòng.
Có lẽ là qua một tiếng, cô mới nghe được động tĩnh ở ngoài cửa.
Qua một lúc, cô ra ngoài phòng khách, Tuần Vực đã đi rồi.
Diệp Vi Nông bưng nửa chén nước mật ong, uống một hơi hết sạch.
Sau đêm đó, Tuần Vực không tới nữa. Mấy ngày sau vệ sĩ bảo cô có thể rời đi. Cô không biết trong hồ lô của Tuần Vực có chứa cái gì, nhưng cô cũng chả biết đi chỗ nào, đành phải quay lại hộp đêm tìm bọn Tiểu Bạch.
Nghênh đón cô là một cái ôm thật chặt của Tiểu Bạch, bọn họ tỏ ra vô cùng kích động, xôn xao, vội vàng nói cho co tin tức cô đã đợi mấy năm nay, cha con Vương Quân đã bị song quy(*).
(*)"Song quy" là một biện pháp chống tham nhũng, được hiểu như là một biện pháp tổ chức và một thủ đoạn điều tra đặc biệt khiến các quan tham phải khai thật mọi tội lỗi trong thời gian bị áp dụng biện pháp này.
"Thật sao?" Giọng nói của Diệp Vi Nông có chút run rẩy.
"Thật đấy." Tiểu Bạch đáp,"Ông chủ nói mấy vị khách nói chuyện phiếm cũng đề cập tới việc này. Bọn họ nói đây là động đất ở thành phố Huy, Cha con Vương Quân đã đắc tội phải người không nên đắc tội. Lilith chị đừng khóc, Lilith à..."
Một mình Diệp Vi Nông trở về căn hộ, gọi điện thoại cho thư kí Đặng.
Ngày trước thư kí Đặng ngữ khí ôn hòa khách khí , nhưng lúc này lại vô cùng xa cách khách khí:"Diệp tiểu thư không cần nói lời cám ơn, chủ nhiệm chỉ là giải quyết việc chung...Chúng tôi đã quay về Bắc Kinh rồi. Nếu Diệp tiểu thư có cơ hội đến Bắc Kinh, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cô."
Người đàn ông kia vô thanh vô tức trở về Bắc Kinh.
Diệp Vi Nông có chút thất vọng, nhưng điều này đã nằm trong dự liệu của cô.
Tuy nhiên anh ta đã ra tay trừng trị Vương Quân, cô cầu còn không được, cho nên cô căn bản không có ý nghĩ khác.
Được rồi, tất cả đã kết thúc. Cô vẫn còn sống, cô phải bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Ba tháng sau, cửa hàng trang sức của Diệp Vi Nông khai trương. Nhiều năm qua cô cũng có chút tiền để dành, cửa hàng mở ngay ở đường dành riêng cho người đi bộ. Khả năng quan sát của cô vô cùng tốt, lại vừa dịu dàng chăm chỉ, cửa hàng trang sức làm ăn rất tốt, chỉ cần tiếp tục kiếm được lợi nhuận như vậy thì nửa đời sau của cô không cần phải lo lắng.
Quan hệ giữa cô và Tiểu Bạch vô cùng tốt, cho dù đã bỏ nghề nhưng vẫn chung tay cùng cô mở cửa hàng trang sức. Sau khi đóng cửa đã là mười một giờ đêm, hai cô gái lại trở về nhà trọ, mở một chai rượu vang, từ từ uống rồi chìm dần vào giấc ngủ say.
Có đôi khi Tiểu Bạch sẽ đề cập đến Tuần Vực:"Người lãnh đạo kia thật là tốt. Sau khi anh ta mang chị đi, còn đưa bọn em về hộp đêm. Ông chủ còn đặc biệt nói với bọn em, thị trưởng đã nói sẽ bảo vệ chúng ta. Em chưa từng thấy vẻ mặt ông chủ ôn hòa như thế. Hai người thực sự không thể thành đôi sao? Tuy rằng em chỉ ngắm anh ta từ xa, nhưng em cảm thấy anh ta đối với chị khá khác biệt."
Diệp Vi Nông cười:"Tiểu Bạch, chị là kĩ nữ, còn anh ta cũng không phải là học trò nhà nghèo."
Đến mùa xuân, Diệp Vi Nông lại có thêm một người bạn.
Đối phương cũng là một ông chủ nhỏ mở một cửa hàng ở đường dành riêng cho người đi bộ, hơn ba mươi tuổi, đã từng ly hôn, có một cô con gái hai tuổi, gia sản còn lớn hơn so với Diệp Vi Nông. Từ khi nhìn thấy mặt tiền cửa hàng của Diệp Vi Nông ở đường dành cho người đi bộ, Lão Từ đã để ý. Từ trước đến nay, đối với sự niềm nở của anh ta, Diệp Vi Nông coi như không thấy, về sau lại cảm thấy khó chịu, lần đó khi anh ta mang điểm tâm tới, cô đánh ngay đòn phủ đầu:"Tôi không có hứng thú với đàn ông."
Lão Từ cũng rất có nghị lực, cười hì hì:"Diệp Tử, tôi tin tưởng thời gian sẽ không phụ lòng người."
"...Anh có biết trước đây tôi làm gì không?"
"Ừ, đã nghe Tiểu Bạch nói qua, tôi không quan tâm." Ánh mắt Lão Từ ôn hòa,"Em đã chịu khổ rồi."
Diệp Vi Nông lặng lẽ nhìn anh ta thật lâu, tiếp nhận điểm tâm nóng hổi trong tay anh ta.
Ở chung hơn ba tháng, thực ra hai người hẹn hò cũng chỉ là cùng nhau đi xem phim, đi chơi công viên với con gái Lão Từ một lần, thậm chí còn chưa từng hôn.
Lão Từ quả thực chân thành, chớp mắt đã thương lượng việc kết hôn với Diệp Vi Nông.
"Tôi sẽ đối xử tốt với em." Lão Từ đặt sổ tiết kiệm trước mặt cô, "Tôi biết tuy rằng em rất đẹp, nhưng sống độc thân không hề dễ dàng chút nào. Sau khi kết hôn, em tiếp tục mở cửa hàng hay ở nhà đều được, tất cả là tùy em."
Nửa cuộc đời có thể có được một người đàn ông như vậy, Diệp Vi Nông cảm thấy người chồng như vậy đúng là khó cầu. Nhưng chẳng hiểu vì sao không nói được lời đồng ý.
Chuyện cô có đối tượng nhanh chóng được truyền đi, thậm chí ngay cả ông chủ hộp đêm cũng mang người đến chúc phúc, ân cần thăm hỏi. Một ngày chập tối, việc làm ăn trong cửa hàng của Diệp Vi Nông đang vô cùng bận rộn, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Đó chính là thư kí Đặng.
Trong lòng Diệp Vi Nông có chút hỗn loạn khi thấy anh ta. Còn chưa kịp suy nghĩ gì đã bước về phía anh ta.
Thư kí Đặng mỉm cười nhìn cô, không nói gì, xoay người bước đi. Diệp Vi Nông đành phải đuổi theo. Tới cổng vào của đường dành riêng cho người đi bộ, một chiếc Audi màu đen đang đỗ ở ven đường.
Xe đi hơn nửa tiếng, dừng lại trước một nhà hàng. Thư ksi Đặng dẫn Diệp Vi Nông tới một căn phòng, đẩy cửa ra, nhưng không bước vào. Diệp Vi Nông nhìn vào đã thấy Tuần Vực ngồi ở bên trong, thấy cô lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Đã lâu không gặp." Anh ta cười nói,"Tôi đi ngang qa thành phố Huy, mạo muội đi qua đây, không làm phiền cô chứ?"
Diệp Vi Nông lắc đầu.
Mấy tháng không gặp nhưng khí chất của anh ta phảng phất đã lắng đọng hơn rất nhiều. Âu phục màu đen, thân thể cường tráng cùng vẻ mặt ôn hòa, giống như một khối ngọc sáng bóng, góc cạnh rõ ràng, lặng lẽ phát sáng.
Cho dù có bất cứ trở ngại gì ở trước mặt cũng không làm cho anh ta sợ hãi.
Tuần Vực hỏi về khẩu vị của Diệp Vi Nông, rồi quyết định gọi mấy món ăn, lại hỏi chuyện làm ăn của Diệp Vi Nông hiện tại, hàn huyên trò chuyện tình hình kinh tế hiện tại của thành phố Huy. Diệp Vi Nông nghĩ thầm hóa ra cô đang làm gì anh ta cũng đều biết.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Tuần Vực chỉ mỉm cười:"Thư kí Đặng sẽ đưa cô trở về."
Diệp Vi Nông gật đầu, cũng giống như trước không hỏi gì, đứng dậy đi ra cửa, bõng nhiên nghe được giọng nói nhàn nhạt của anh ta truyền đến:
"Đừng kết hôn."
Giọng nói nhàn nhạt nhưng khiến sau lưng Diệp Vi Nông cứng đờ.
Cô từ từ xoay người, có chút căm giận nhìn anh ta. Anh ta cũng nhìn cô, ánh mắt vô cùng quang minh chính đại.
"Tôi rất cám ơn vì anh đã giúp tôi. Tuy nhiên kết hôn là chuyện riêng của tôi, hình như không có liên quan gì đến chỉ nhiệm Tuần."
"Liên quan?" Anh ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, mỉm cười,"Tôi thực sự chưa hiểu rõ sau này chúng ta sẽ có quan hệ gì, cho nên em tạm thời đừng kết hôn."
Khi Diệp Vi Nông rời khỏi nhà hàng thì cả người đều trở nên đờ đẫn, không ngờ câu nói của Tuần Vực lại khiến cho cô do dự, khiến cho cô không muốn tùy ý gả cho một người phù hợp.
Tuy nhiên ông trời lại không cho cô cơ hội để lựa chọn. Có lẽ là Tuần Vực không cho thì đúng hơn. Mấy ngày sau, Lão Từ vừa vui mừng vừa thấp thỏm nói với cô, ở tỉnh ngoài có một người bạn muốn chung vốn mở công ty với anh ta, anh ta phải tạm thời rời khỏi thành phố Huy.
Không ngờ Diệp Vi Nông nghe được tin tức này lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói cô cần phải suy nghĩ rồi sẽ trả lời Lão Từ, "Tôi đang suy nghĩ, tạm thời chưa muốn kết hôn" . Lão Từ có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tương lai làm ăn tốt đẹp cũng không quá ủ rũ.
Chuyện sau đó phảng phất thuận lí thành chương. Một buổi sáng nọ có một chiếc xe đến đón Diệp Vi Nông. Cô cho rằng mình sẽ đi gặp Tuần Vực, ai ngờ chiếc xe trực tiếp đưa cô đến thẳng thành phố Lâm. Lúc đó cô mới biết Tuần Vực là thị trưởng mới của thành phố Lâm. Ngồi ở trong nhà trọ mới toanh, cô suy tính hiện tại nên làm gì đây?
Buổi tối Tuần Vực tới, giống y như mọi ngày, cởi áo khoác, đun một ấm chè xanh, nhìn cô, rồi nói chuyện phiếm với cô.
"Tôi phải về thành phố Huy." Cô nói thẳng.
Tuần Vực nhìn cô, bỗng nhiên nói:"Lilith có kết cục của cô ấy, còn em có kết cục của em." Anh đưa mấy trang giấy mỏng tới trước mặt cô, Diệp Vi Nông vội vã nhìn lướt qua, trong lòng tràn đầy nghi ngờ:"Tại sao? Anh muốn cái gì?"
Tuần Vực không lên tiếng, Diệp Vi Nông cười nhạo:"Lên giường sao? Tôi không có cách nào từ chối thị trưởng. Nhưng anh không cần phải tốn nhiều sức lực như vậy."
Tuần Vực không để ý đến sự châm chọc của cô, khẽ nói:"Có lí lịch sạch sẽ này, sau này em muốn làm gì cũng đều thuận lợi hơn."
Diệp Vi Nông thực sự không nhịn được:"Thị trưởng Tuần, tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi thực sự không muốn làm tình nhân."
Tuần Vực vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn cô thật lâu rồi đứng lên. Anh ta đi ra tới cửa bỗng nhiên xoay người nói:"Không phải làm tình nhân. Ba năm trước vợ tôi đã qua đời vì tai nạn xe. Tôi vẫn chỉ có một mình."
"Vậy thì thế nào?" Diệp Vi Nông lạnh lùng nói,"Tôi không có hứng thú với đàn ông, thị trưởng, anh bớt lo đi."
"Tôi biết." Tuần Vực gật đầu mở rộng cửa đi.
Khi anh ta đi, Diệp Vi Nông ôm hai chân ngồi ở trên giường.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, anh chàng thị trưởng này sẽ không trở lại chứ. Ngày mai cô sẽ trở về thành phố Huy.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, khi Diệp Vi Nông đang rửa mặt, Tuần Vực lại tới. Phảng phất chuyện ngày hôm qua chưa xảy ra, anh ta mang theo hai phần điểm tâm, đặt ở trên bàn ăn, sau đó quay đầu lặng lẽ nói với Diệp Vi Nông:"Bọn họ mua, ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không."
Diệp Vi Nông treo khăn mặt lên, đi tới ôm chầm cổ anh hôn.
"Tôi không có bệnh." Khi anh ôm cô đặt trên giường, cô thấp giọng nói.
Người đàn ông này khác hoàn toàn với những người đàn ông Diệp Vi Nông từng gặp trước đây, anh có thể vô cùng dịu dàng nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ. Diệp Vi Nông dùng mọi tư thế thủ đoạn nhưng toàn bộ hành trình anh vẫn đặt cô ở bên dưới, chủ động từ đầu đến cuối, không cho cô một chút cơ hội để phát huy. Sau đó, vẻ mặt Diệp Vi Nông tràn đầy nước mắt, Tuần Vực nâng mặt cô hỏi làm sao vậy, Diệp Vi Nông lắc đầu không nói, cô cũng không dám nói mà cũng chẳng dám hỏi, "Tại sao cô lại cảm nhận được tình cảm đã lâu ngày không gặp?"
Khi làm tình xong đã là buổi trưa, Tuần Vực quần áo chỉnh tề, quay đầu nhìn Diệp Vi Nông vẫn đang nằm trên giường, mỉm cười nói:"Anh đã làm lỡ một hội nghị, Tiểu Đặng đang bận muốn chết. Buổi tối anh trở lại với em."
Diệp Vi Nông cười cười:"Anh bảo bí thư Đặng đưa em về thành phố Huy đi. Thị trưởng, em đi ngủ đây, cứ như vậy nhé."
Tuần Vực nghe nậy mạnh mẽ xoay người, nhìn chằm chằm cô. Cô thản nhiên nhìn lại, Tuần Vực nhìn cô một lát, không giận chỉ cười:"Em là người đầu tiên dám không chịu trách nhiệm với thị trưởng."
Diệp Vi Nông cười nhạo:"Lẽ nào thị trưởng còn muốn ép buộc người hiền lành làm gái điếm."
Tuần Vực chăm chú nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến cô có chút thở gấp, giọng nói của cô cũng dịu đi vài phần:"Thị trưởng, em không muốn làm tình nhân, anh cũng không có khả năng kết hôn với em. Trong lòng hai ta đều rõ ràng, hà tất phải dây dưa như vậy?"
"Anh không hiểu."
"...Thị trưởng, ở trước mặt anh có lẽ là người phụ nữ bẩn nhất mà anh từng gặp."
"Lần đầu tiên em xuất hiện ở trước mặt anh, anh cảm thấy so với những người khác trái tim em còn sạch sẽ hơn. Đừng khóc, chúng ta cứ ở chung đã rồi tính sau có được không?"
Bình luận facebook