Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-719
Chương 719: Nhân tuyển
Trên đường về gió lạnh thổi vào người, trở lại Dưỡng Tâm Điện đầu óc Cảnh Minh Đế tỉnh táo lại, không khỏi có chút hối hận ở Khôn Ninh Cung đã dễ dàng gật đầu.
Nhưng thiên tử miệng vàng lời ngọc đoạn không có đạo lý thu hồi, hối hận thì hối hận, nên suy xét vẫn là phải suy xét.
Cảnh Minh Đế bắt đầu cân nhắc từ Đại hoàng tử Tần Vương.
Tần Vương là con nuôi của ông, làm một người có tư tâm bình thường, dưới tiền đề có một đống nhi tử đã lớn, đương nhiên không có khả năng giao ngôi vị hoàng đế vào trong tay con nuôi.
Nhưng dẫu sao Tần Vương chiếm một chữ “Trưởng”, giữ vững hiện trạng thì cũng thôi, nếu như ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu lại chiếm được chữ “Đích”, đó là tự tìm phiền toái cho mình.
Tần Vương hoàn toàn không thể suy xét.
Sau đó nữa chính là Tứ tử Tề Vương, lão Tứ là Hiền phi sinh ra, đưa hắn cho Hoàng Hậu hiển nhiên không thích hợp.
Còn về lão Ngũ —— ngẫm lại cái tính tình nóng nảy của Ninh phi, Cảnh Minh Đế yên lặng lắc đầu.
Nếu thật sự đem lão Ngũ cho Hoàng Hậu, ông một Hoàng Thượng vạn nhất bị Ninh phi trong cơn xúc động đánh cho một trận thì làm sao bây giờ? Ông đây già rồi chịu hổng nổi đâu!
Mẫu phi lão Lục là Trang phi, Trang phi tuy rằng thanh nhã văn tĩnh, nhưng đem nhi tử duy nhất cho Hoàng Hậu chắc chắn cũng khóc ầm lên. Ông sợ bị phi tử đánh mất mặt, cũng sợ phi tử khóc lóc nỉ non phiền lắm.
Cứ như vậy, lão Ngũ và lão Lục cũng không cần suy xét.
Như thế cũng chỉ còn lại Thất hoàng tử Yến Vương cùng Bát hoàng tử Tương Vương.
Cảnh Minh Đế đầu tiên nghĩ đến chính là Tương Vương.
Mẹ đẻ lão Bát - Lệ tần xuất thân hèn mọn, cho dù đem hắn cho Hoàng Hậu, khẳng định ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng không dám khóc, điều này làm ông giảm bớt rất nhiều phiền não.
Nói như thế, Lão Bát rất thích hợp.
Lão Hoàng đế không hề có một chút hổ thẹn vì nhặt quả hồng mềm mà bóp, nghĩ đến Bát hoàng tử Tương Vương không khỏi gật đầu.
Có điều đây là đại sự, đương nhiên không thể cứ định ra như vậy, vì thế Cảnh Minh Đế lại cân nhắc đến Úc Cẩn.
Lão Thất là Hiền phi sinh, điểm này có thể xem nhẹ không tính, lấy thái độ của Hiền phi với lão Thất, thiếu một đứa con trai như thế khẳng định không đau lòng.
Lão Thất cũng có thể đặt vào suy xét.
Cảnh Minh Đế vẫn không xem trọng Úc Cẩn lắm.
Lão Thất các phương diện đều không tệ, nhưng hắn từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, tính tình hình như có hơi ngang tàng, kiểu gì cũng thấy lo tiểu tử kia sẽ ba ngày hai lần gây hoạ.
So sánh thì, Tương Vương càng hợp ý Cảnh Minh Đế hơn.
Cảnh Minh Đế cứ ngồi đơ như thế nửa ngày, đến ngày hôm sau thượng triều, lòng vẫn còn loạn.
Lão Thất với Lão Bát, chọn đứa nào đây?
Quần thần thấy Hoàng Thượng hôm nay liên tiếp thất thần, tình cảnh vì một sự kiện mà tranh đến đỏ mặt tía tai như đang ở chợ bán thức ăn mọi ngày không có xuất hiện, thuận lợi tan triều.
Cảnh Minh Đế thấy vậy, thậm chí bắt đầu suy xét sau này nếu như không có việc gì thì nghiêm mặt ngẩn người hẳn là có thể được thanh tịnh nhỉ?
Đương nhiên hiện tại ông muốn thanh tịnh là không thể, việc Hoàng Hậu nói ra như một tảng đá lớn đè ở trong lòng, một ngày chưa định ra là một ngày chưa thể thả lỏng.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Cảnh Minh Đế bảo Phan Hải truyền Úc Cẩn cùng Tương Vương tiến cung.
Mấy toà vương phủ liền nhau, thời gian hai người chạy tới hoàng cung không xê xích lắm, gặp nhau ở cửa hoàng thành.
“Thất ca, khéo vậy.” Tương Vương đặt bảo ở trên người Tề Vương, với Úc Cẩn tự nhiên không có hảo cảm gì, giọng điệu không có bao nhiêu thân thiện.
Theo hắn ta thấy, một vị hoàng tử ngay cả giáo dục chính thức của hoàng thất cũng không được dạy rõ ràng nên kẹp chặt đuôi làm người, lão Thất lại ngược lại, khiêu khích khắp nơi không bị trừng phạt không nói, hiện giờ lăn lộn còn phong quang hơn cả hắn ta.
Nghĩ đến điều này, cho dù bỏ qua tất cả nguyên nhân, Tương Vương cũng không chào đón Úc Cẩn.
Úc Cẩn thận trọng gật đầu: “Là vừa khéo.”
Khóe miệng Tương Vương run lên, thầm hận mình miệng tiện.
Không nên chủ động chào hỏi, một đứa con hoang ở trước mặt hắn lại còn thận trọng.
Do đó, hai người không nói nữa, được nội thị dẫn đi gặp Cảnh Minh Đế.
Tương Vương vừa hành lễ, vừa thầm giật mình: Hoàng Hậu thế mà cũng ở đây.
Bọn họ là hoàng tử, tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu chẳng có gì lạ, nhưng đều là vào ngày lễ ngày tết, ngày thường nhiều nhất là chạy đến chỗ mẫu phi thôi, nào có đạo lý không có việc gì cũng gặp Hoàng Hậu.
Hôm nay là chuyện gì vậy?
So với Tương Vương hoang mang, trong lòng Úc Cẩn rõ ràng hơn nhiều.
Xem ra sắp xếp của hắn đã có tác dụng, Hoàng Hậu chẳng những nổi lên tâm tư, hơn nữa còn đã trình bày với phụ hoàng.
Úc Cẩn cảm thấy không nhìn lầm người.
Bình thường Hoàng Hậu thoạt nhìn rộng lượng không tranh, kỳ thật ngoài mềm trong cứng, một khi có quyết định sẽ dứt khoát giải quyết, không chút nào dây dưa lề mề.
Nếu mưu đồ thành công, cùng “Chiến hữu” như vậy hợp tác thật đúng là một chuyện vui vẻ.
Úc Cẩn nhận rõ điều này, hắn và Hoàng Hậu hiển nhiên không có khả năng mẫu tử tình thâm, chỉ là quan hệ hợp tác.
Nhưng chỉ có lợi ích không có gì không tốt.
Hắn là người thủ tín, Hoàng Hậu lúc này giúp hắn một tay, hắn tuy rằng không thể xem Hoàng Hậu như mẫu thân chân chính, lại sẽ cho đối phương sự tôn trọng đáng được, chiếu cố tốt Phúc Thanh công chúa.
Úc Cẩn rất vừa lòng Hoàng Hậu, với Cảnh Minh Đế lại không vừa lòng như thế.
A, lão cha hoàng đế chọn tới chon lui, thế mà còn đem lão Bát vào diện suy xét? Lẽ nào hắn không nên là nhân tuyển duy nhất sao?
Vừa nghĩ như vậy, Úc Cẩn lập tức giận, thầm nói Cảnh Minh Đế không có mắt nhìn.
“Lão Thất, đáng nghĩ cái gì đấy?” Thấy Úc Cẩn không nói gì, chỉ có Tương Vương nhích tới gần pha trò cười, Cảnh Minh Đế nhịn không được hỏi một tiếng.
Ông hôm nay gọi cả lão Thất và Lão Bát tiến cung, lại mời Hoàng Hậu đến, chính là muốn quan sát thêm.
Tuy rằng trong lòng Cảnh Minh Đế nghiêng về phía Tương Vương hơn một chút, nhưng nhìn thấy Úc Cẩn chẳng nói chẳng rằng, lại có chút hận sắt không thành thép.
Tiểu tử ngốc này có biết hôm nay mấu chốt lắm không, ngốc thành như vậy, thật làm người ta sốt ruột.
Lóe lên ý nghĩ này, lại nhìn Tương Vương nói nói cười cười, Cảnh Minh Đế không hiểu sao sinh ra một tia ghét bỏ.
Lại nói, thân phận bọn họ như vậy, vẫn là ổn trọng chút thích hợp hơn.
Bị Cảnh Minh Đế hỏi, Úc Cẩn nói: “Nhi tử đang nghĩ Thập Tam muội thế nào rồi.”
Nghe xong lời này, Cảnh Minh Đế còn dễ nói, hốc mắt Hoàng Hậu lại không khỏi nóng lên.
Chính là Yến Vương!
Vốn dĩ bà đã nghiêng về phía Yến Vương, chỉ là băn khoăn suy nghĩ của Hoàng Thượng không dám biểu lộ quá mức, thậm chí nghĩ nếu Hoàng Thượng nghiêng về Tương Vương, bà sẽ tạm chấp nhận. Dù sao mẹ đẻ Tương Vương xuất thân thấp hèn, tương lai cho dù Tương Vương ngồi lên vị trí kia, cũng không sợ Lệ tần ở trước mặt bà nhấc lên sóng gió.
Nhưng bây giờ, Hoàng Hậu kiên định quyết tâm: Bà muốn Yến Vương làm nhi tử!
Chuyện Phúc Thanh gặp nạn ở Tuyên Đức lâu, dù lúc ấy mấy vị hoàng tử không biết, nhưng qua lâu như vậy cũng nên truyền đến trong tai, nhưng sau khi Tương Vương tiến vào nói một đống lời pha trò, lại không nhắc tới Phúc Thanh một chữ.
Huynh trưởng như vậy, bà có thể trông cậy vào tương lai thật lòng giữ gìn Phúc Thanh sao?
Lại nhìn Yến Vương, từ lúc vào cửa không nói mấy câu, mới mở miệng đã hỏi Phúc Thanh, có thể thấy được mấy ngày nay đều đang nghĩ xem là ai làm hại Phúc Thanh.
Lại nói chuyện một hồi, trong tình huống Tương Vương không hiểu ra sao, hai người bị đuổi ra cung.
“Hoàng Hậu có suy nghĩ gì?”
Hôm qua Hoàng Hậu cái gì cũng không dám nói, hôm nay lại khác.
Nếu Hoàng Thượng gọi bà đến gặp hai vị hoàng tử, vậy bà nói thêm một câu không tính là quá.
“Thiếp không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy Yến Vương rất để ý Phúc Thanh.”
Bà chỉ là một người mẫu thân toàn tâm suy nghĩ cho nữ nhi mà thôi.
Cảnh Minh Đế ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói: “Trẫm suy nghĩ thêm một chút.”
Trên đường về gió lạnh thổi vào người, trở lại Dưỡng Tâm Điện đầu óc Cảnh Minh Đế tỉnh táo lại, không khỏi có chút hối hận ở Khôn Ninh Cung đã dễ dàng gật đầu.
Nhưng thiên tử miệng vàng lời ngọc đoạn không có đạo lý thu hồi, hối hận thì hối hận, nên suy xét vẫn là phải suy xét.
Cảnh Minh Đế bắt đầu cân nhắc từ Đại hoàng tử Tần Vương.
Tần Vương là con nuôi của ông, làm một người có tư tâm bình thường, dưới tiền đề có một đống nhi tử đã lớn, đương nhiên không có khả năng giao ngôi vị hoàng đế vào trong tay con nuôi.
Nhưng dẫu sao Tần Vương chiếm một chữ “Trưởng”, giữ vững hiện trạng thì cũng thôi, nếu như ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu lại chiếm được chữ “Đích”, đó là tự tìm phiền toái cho mình.
Tần Vương hoàn toàn không thể suy xét.
Sau đó nữa chính là Tứ tử Tề Vương, lão Tứ là Hiền phi sinh ra, đưa hắn cho Hoàng Hậu hiển nhiên không thích hợp.
Còn về lão Ngũ —— ngẫm lại cái tính tình nóng nảy của Ninh phi, Cảnh Minh Đế yên lặng lắc đầu.
Nếu thật sự đem lão Ngũ cho Hoàng Hậu, ông một Hoàng Thượng vạn nhất bị Ninh phi trong cơn xúc động đánh cho một trận thì làm sao bây giờ? Ông đây già rồi chịu hổng nổi đâu!
Mẫu phi lão Lục là Trang phi, Trang phi tuy rằng thanh nhã văn tĩnh, nhưng đem nhi tử duy nhất cho Hoàng Hậu chắc chắn cũng khóc ầm lên. Ông sợ bị phi tử đánh mất mặt, cũng sợ phi tử khóc lóc nỉ non phiền lắm.
Cứ như vậy, lão Ngũ và lão Lục cũng không cần suy xét.
Như thế cũng chỉ còn lại Thất hoàng tử Yến Vương cùng Bát hoàng tử Tương Vương.
Cảnh Minh Đế đầu tiên nghĩ đến chính là Tương Vương.
Mẹ đẻ lão Bát - Lệ tần xuất thân hèn mọn, cho dù đem hắn cho Hoàng Hậu, khẳng định ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng không dám khóc, điều này làm ông giảm bớt rất nhiều phiền não.
Nói như thế, Lão Bát rất thích hợp.
Lão Hoàng đế không hề có một chút hổ thẹn vì nhặt quả hồng mềm mà bóp, nghĩ đến Bát hoàng tử Tương Vương không khỏi gật đầu.
Có điều đây là đại sự, đương nhiên không thể cứ định ra như vậy, vì thế Cảnh Minh Đế lại cân nhắc đến Úc Cẩn.
Lão Thất là Hiền phi sinh, điểm này có thể xem nhẹ không tính, lấy thái độ của Hiền phi với lão Thất, thiếu một đứa con trai như thế khẳng định không đau lòng.
Lão Thất cũng có thể đặt vào suy xét.
Cảnh Minh Đế vẫn không xem trọng Úc Cẩn lắm.
Lão Thất các phương diện đều không tệ, nhưng hắn từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, tính tình hình như có hơi ngang tàng, kiểu gì cũng thấy lo tiểu tử kia sẽ ba ngày hai lần gây hoạ.
So sánh thì, Tương Vương càng hợp ý Cảnh Minh Đế hơn.
Cảnh Minh Đế cứ ngồi đơ như thế nửa ngày, đến ngày hôm sau thượng triều, lòng vẫn còn loạn.
Lão Thất với Lão Bát, chọn đứa nào đây?
Quần thần thấy Hoàng Thượng hôm nay liên tiếp thất thần, tình cảnh vì một sự kiện mà tranh đến đỏ mặt tía tai như đang ở chợ bán thức ăn mọi ngày không có xuất hiện, thuận lợi tan triều.
Cảnh Minh Đế thấy vậy, thậm chí bắt đầu suy xét sau này nếu như không có việc gì thì nghiêm mặt ngẩn người hẳn là có thể được thanh tịnh nhỉ?
Đương nhiên hiện tại ông muốn thanh tịnh là không thể, việc Hoàng Hậu nói ra như một tảng đá lớn đè ở trong lòng, một ngày chưa định ra là một ngày chưa thể thả lỏng.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Cảnh Minh Đế bảo Phan Hải truyền Úc Cẩn cùng Tương Vương tiến cung.
Mấy toà vương phủ liền nhau, thời gian hai người chạy tới hoàng cung không xê xích lắm, gặp nhau ở cửa hoàng thành.
“Thất ca, khéo vậy.” Tương Vương đặt bảo ở trên người Tề Vương, với Úc Cẩn tự nhiên không có hảo cảm gì, giọng điệu không có bao nhiêu thân thiện.
Theo hắn ta thấy, một vị hoàng tử ngay cả giáo dục chính thức của hoàng thất cũng không được dạy rõ ràng nên kẹp chặt đuôi làm người, lão Thất lại ngược lại, khiêu khích khắp nơi không bị trừng phạt không nói, hiện giờ lăn lộn còn phong quang hơn cả hắn ta.
Nghĩ đến điều này, cho dù bỏ qua tất cả nguyên nhân, Tương Vương cũng không chào đón Úc Cẩn.
Úc Cẩn thận trọng gật đầu: “Là vừa khéo.”
Khóe miệng Tương Vương run lên, thầm hận mình miệng tiện.
Không nên chủ động chào hỏi, một đứa con hoang ở trước mặt hắn lại còn thận trọng.
Do đó, hai người không nói nữa, được nội thị dẫn đi gặp Cảnh Minh Đế.
Tương Vương vừa hành lễ, vừa thầm giật mình: Hoàng Hậu thế mà cũng ở đây.
Bọn họ là hoàng tử, tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu chẳng có gì lạ, nhưng đều là vào ngày lễ ngày tết, ngày thường nhiều nhất là chạy đến chỗ mẫu phi thôi, nào có đạo lý không có việc gì cũng gặp Hoàng Hậu.
Hôm nay là chuyện gì vậy?
So với Tương Vương hoang mang, trong lòng Úc Cẩn rõ ràng hơn nhiều.
Xem ra sắp xếp của hắn đã có tác dụng, Hoàng Hậu chẳng những nổi lên tâm tư, hơn nữa còn đã trình bày với phụ hoàng.
Úc Cẩn cảm thấy không nhìn lầm người.
Bình thường Hoàng Hậu thoạt nhìn rộng lượng không tranh, kỳ thật ngoài mềm trong cứng, một khi có quyết định sẽ dứt khoát giải quyết, không chút nào dây dưa lề mề.
Nếu mưu đồ thành công, cùng “Chiến hữu” như vậy hợp tác thật đúng là một chuyện vui vẻ.
Úc Cẩn nhận rõ điều này, hắn và Hoàng Hậu hiển nhiên không có khả năng mẫu tử tình thâm, chỉ là quan hệ hợp tác.
Nhưng chỉ có lợi ích không có gì không tốt.
Hắn là người thủ tín, Hoàng Hậu lúc này giúp hắn một tay, hắn tuy rằng không thể xem Hoàng Hậu như mẫu thân chân chính, lại sẽ cho đối phương sự tôn trọng đáng được, chiếu cố tốt Phúc Thanh công chúa.
Úc Cẩn rất vừa lòng Hoàng Hậu, với Cảnh Minh Đế lại không vừa lòng như thế.
A, lão cha hoàng đế chọn tới chon lui, thế mà còn đem lão Bát vào diện suy xét? Lẽ nào hắn không nên là nhân tuyển duy nhất sao?
Vừa nghĩ như vậy, Úc Cẩn lập tức giận, thầm nói Cảnh Minh Đế không có mắt nhìn.
“Lão Thất, đáng nghĩ cái gì đấy?” Thấy Úc Cẩn không nói gì, chỉ có Tương Vương nhích tới gần pha trò cười, Cảnh Minh Đế nhịn không được hỏi một tiếng.
Ông hôm nay gọi cả lão Thất và Lão Bát tiến cung, lại mời Hoàng Hậu đến, chính là muốn quan sát thêm.
Tuy rằng trong lòng Cảnh Minh Đế nghiêng về phía Tương Vương hơn một chút, nhưng nhìn thấy Úc Cẩn chẳng nói chẳng rằng, lại có chút hận sắt không thành thép.
Tiểu tử ngốc này có biết hôm nay mấu chốt lắm không, ngốc thành như vậy, thật làm người ta sốt ruột.
Lóe lên ý nghĩ này, lại nhìn Tương Vương nói nói cười cười, Cảnh Minh Đế không hiểu sao sinh ra một tia ghét bỏ.
Lại nói, thân phận bọn họ như vậy, vẫn là ổn trọng chút thích hợp hơn.
Bị Cảnh Minh Đế hỏi, Úc Cẩn nói: “Nhi tử đang nghĩ Thập Tam muội thế nào rồi.”
Nghe xong lời này, Cảnh Minh Đế còn dễ nói, hốc mắt Hoàng Hậu lại không khỏi nóng lên.
Chính là Yến Vương!
Vốn dĩ bà đã nghiêng về phía Yến Vương, chỉ là băn khoăn suy nghĩ của Hoàng Thượng không dám biểu lộ quá mức, thậm chí nghĩ nếu Hoàng Thượng nghiêng về Tương Vương, bà sẽ tạm chấp nhận. Dù sao mẹ đẻ Tương Vương xuất thân thấp hèn, tương lai cho dù Tương Vương ngồi lên vị trí kia, cũng không sợ Lệ tần ở trước mặt bà nhấc lên sóng gió.
Nhưng bây giờ, Hoàng Hậu kiên định quyết tâm: Bà muốn Yến Vương làm nhi tử!
Chuyện Phúc Thanh gặp nạn ở Tuyên Đức lâu, dù lúc ấy mấy vị hoàng tử không biết, nhưng qua lâu như vậy cũng nên truyền đến trong tai, nhưng sau khi Tương Vương tiến vào nói một đống lời pha trò, lại không nhắc tới Phúc Thanh một chữ.
Huynh trưởng như vậy, bà có thể trông cậy vào tương lai thật lòng giữ gìn Phúc Thanh sao?
Lại nhìn Yến Vương, từ lúc vào cửa không nói mấy câu, mới mở miệng đã hỏi Phúc Thanh, có thể thấy được mấy ngày nay đều đang nghĩ xem là ai làm hại Phúc Thanh.
Lại nói chuyện một hồi, trong tình huống Tương Vương không hiểu ra sao, hai người bị đuổi ra cung.
“Hoàng Hậu có suy nghĩ gì?”
Hôm qua Hoàng Hậu cái gì cũng không dám nói, hôm nay lại khác.
Nếu Hoàng Thượng gọi bà đến gặp hai vị hoàng tử, vậy bà nói thêm một câu không tính là quá.
“Thiếp không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy Yến Vương rất để ý Phúc Thanh.”
Bà chỉ là một người mẫu thân toàn tâm suy nghĩ cho nữ nhi mà thôi.
Cảnh Minh Đế ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói: “Trẫm suy nghĩ thêm một chút.”
Bình luận facebook