Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-743
Chương 743: Vội vàng tan cuộc
Cảnh Minh Đế nắm chặt chén rượu bạch ngọc, tay run một cái, rượu màu hổ phách văng ra ngoài.
Hương rượu xông vào mũi, nhưng ông lại chết lặng.
Lão Bát đang làm gì?
Nếu như mắt ông không mù, thì Lão Bát đây là --- đang cởi truồng chạy?
Tưởng đang nằm mơ, Cảnh Minh Đế đưa tay dụi dụi hai mắt.
“Hoàng Thượng ---- ” Tiếng ngăn cản của Hoàng Hậu rơi chậm một bước.
Dịch rượu tràn ra trên mu bàn tay thấm vào trong mắt ông, Cảnh Minh Đế lập tức cảm thấy nóng rát phát đau, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Hoàng Hậu kinh hãi: “Hoàng Thượng, ngài không sao chứ?”
Cảnh Minh Đế che lại đôi mắt đỏ bừng, giơ tay chỉ xuống dưới, lạnh lùng nói: “Ném Tương Vương ra ngoài cho trẫm!”
Ông lúc này đau đến không mở mắt ra được, thấy không rõ phía dưới là cảnh tượng gì, nhưng không cần nhìn kỹ, ông hiện tại chỉ muốn lập tức ném cái thứ mất mặt xấu hổ đó ra thật xa thôi.
Lúc Tương Vương bị ngự tiền thị vệ túm chặt kéo ra bên ngoài hình như còn chưa thanh tỉnh, khóc lớn hô: “Buông ta ra, ta muốn tìm phụ hoàng, ta muốn tìm mẫu hậu, ô ô ô, ta muốn tìm mẫu hậu ------”
Hoàng Hậu đang bận quan tâm Cảnh Minh Đế mặt lập tức cứng đờ, lúng túng trong một chớp mắt.
Tương Vương đây là uống say phát điên?
Nhưng cho dù uống say phát điên, Tương Vương khóc trời đập đất gọi bà làm gì? Không biết còn tưởng là bà nhẫn tâm vứt bỏ con thơ -----
Cảnh Minh Đế nghe thấy Tương Vương khóc kêu, tức giận đến cả người đều run lên, gào lên nói: “Các ngươi đều là người chết sao, động tác còn không mau một chút!”
Rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng khóc la của Tương Vương nữa, hai mắt Cảnh Minh Đế tuy vẫn còn không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng đã nhìn thấy vật.
Dưới đài cao là vô số khuôn mặt ngơ ngác mờ mịt, trong đại điện im lặng như tờ, chỉ có tiếng chén đũa, chén rượu liên tiếp rơi xuống đất.
Cảnh Minh Đế chỉ có một ý niệm trong đầu: Mất mặt!
Cái đồ mất mặt xấu hổ như vậy, là con của ông…...
Thanh âm Thái Hậu vang lên: “Hoàng Thượng, ai gia có chút mệt mỏi, về Từ Ninh Cung nghỉ ngơi.”
Cảnh Minh Đế theo bản năng nói: “Mẫu hậu, nhi tử đưa ngài -----”
“Không cần, Hoàng Thượng còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, để hai nha đầu Phúc Thanh với Thập Tứ bồi ai gia trở về là đủ rồi.”
Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa đều sắc mặt ửng đỏ, thi lễ với Đế Hậu, đỡ Thái Hậu vội vàng rời đi.
Vừa rồi tuy rằng Tương Vương không cởi sạch y phục, nhưng vậy cũng đủ mắc cỡ rồi.
Thái Hậu vừa đi, Cảnh Minh Đế khôi phục vài phần bình tĩnh, một đôi con ngươi âm u quét xuống dưới, nén giận hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Nhất thời không người đáp lời.
Tương Vương đang yên đang lành tự dưng cởi truồng chạy, ai biết là chuyện gì xảy ra nha.
Lỗ Vương là một tên ngốc lớn mật, thấy không có người đáp lời Cảnh Minh Đế, cảm thấy là một cơ hội tốt để biểu hiện, liền đứng ra nói: “Phụ hoàng, nhi tử nhớ vừa rồi Bát đệ đang cùng Tứ ca ngồi với nhau -----”
Lời này vừa ra, vô luận là trên đài cao, hay là dưới đài cao, vô số đường nhìn đều đồng thời dừng ở trên người Tề Vương.
Tề Vương sắc mặt trắng bệch, đứng dậy chắp tay về hướng đài cao, dưới chân chẳng biết khi nào rơi xuống đũa bạc chiết xạ lãnh quang.
Cảnh Minh Đế thở sâu, hỏi: “Lão Tứ, ngươi nói một chút vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, lòng bàn tay Tề Vương đều là mồ hôi ướt đẫm.
Hắn kiệt lực khống chế xúc động không nhìn về phía Úc Cẩn, giương giọng nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, Bát đệ có thể là uống hơi nhiều -----”
“Ngươi là nói Lão Bát chơi rượu điên?” Sắc mặt Cảnh Minh Đế càng đen.
Tề Vương khẽ gật đầu: “Bát đệ hôm nay cao hứng, uống không ít rượu….”
Thuốc là hắn giao cho Lão Bát, hạ thuốc lão Thất là lão Bát thực thi, tuy rằng không nghĩ ra vì sao ly rượu bỏ thêm thuốc lại bị lão Bát uống vào, mà lão Thất lại hoàn toàn không có việc gì, nhưng hiện tại hắn ngoại trừ đem lão Bát gây chuyện xấu mặt đẩy đến trên say rượu gây chuyện, không có lựa chọn nào khác.
Nếu nói lão Bát bị người hạ thuốc, mọi chuyện sẽ nháo lớn, cuối cùng tra ra nơi dược vật xuất hiện mới là dẫn lửa thiêu thân.
Ngón tay thon dài của Úc Cẩn vuốt ve chén rượu bạch ngọc, cong môi nhìn Tề Vương, đáy mắt là nồng đậm khinh thường.
Con hàng nhát cáy này, quả nhiên không dám làm lớn chuyện lên.
Có điều cũng không quan trọng, lão Bát gây ra chuyện xấu mặt như vậy, mặc kệ phía sau có nguyên nhân gì, lão cha Hoàng đế đều sẽ không buông tha.
Nghe Tề Vương đáp lời, Cảnh Minh Đế nhắm mắt lại, nhớ lại hành động Tương Vương thoát quần áo chạy như điên vừa rồi, trừ chơi rượu điên ra hình như cũng không có giải thích nào khác.
Cho dù có, cũng không tiện tra sâu trước mắt bao người.
Cảnh Minh Đế lạnh mặt đứng dậy: “Đều giải tán đi.”
Một đám mông dính ghế dựa làm gì? Chẳng lẽ còn chờ trong cung làm cơm tối hay sao?
Thấy Cảnh Minh Đế đi vào trong, Hoàng Hậu vội đuổi theo.
Người trong điện mắt trông mong nhìn Đế Hậu rời sân, nhất thời lại không nỡ rời đi.
Hoàng Thượng còn chưa nói sẽ xử trí Tương Vương như thế nào mà, cứ, cứ thế mà giải tán?
Lưu lại Tiểu Nhạc Tử đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói: “Chư vị mau rời đi đi.”
Úc Cẩn là người thứ nhất có động tĩnh.
“Chúng ta hồi phủ đi.”
Khương Tự đi đến bên người Úc Cẩn, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trong điện rốt cuộc có phản ứng.
Lỗ Vương phi đi đến bên người Lỗ Vương, thừa dịp loạn véo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Chỉ có Vương gia nói nhiều.”
Chờ lên xe ngựa, Lỗ Vương phi còn không cho Lỗ Vương sắc mặt dễ nhìn.
Lỗ Vương bất mãn hừ một tiếng: “Ta lại chưa nói gì.”
Lỗ Vương phi trừng hắn một cái: “Người ta đều không nói, Vương gia một hai cứ phải kéo Tề Vương vào, không sợ bị người ghi hận à?”
Lỗ Vương bĩu môi: “Ta với lão Tứ vốn dĩ đã như thế, nàng cho rằng hắn chào đón ta chắc? Được rồi, hôm nay có việc vui, Vương phi trở về bồi ta uống một ly đi.”
Lỗ Vương phi tức đỏ mặt: “Còn đòi uống? Không thấy Tương Vương đều uống thành như vậy ----”
Lỗ Vương cười he he nói: “Cho nên mới muốn uống một ly ăn mừng đó.”
Lão Bát làm ra sự việc xấu mặt như vậy, phụ hoàng nhất định tức điên rồi, nói không chừng rất nhanh sẽ làm bạn với hắn ( Ý ảnh là TV cũng bị hàng xuống Quận Vương như ảnh).
Trên xe ngựa rèm xanh, Khương Tự kéo ống tay áo Úc Cẩn: “A Cẩn, Tương Vương không phải chơi rượu điên đi?”
Úc Cẩn cười lạnh: “Dĩ nhiên không phải. Hắn mượn kính rượu hạ dược ta, ta đem ly rượu kia trả lại mà thôi, chỉ là không nghĩ tới sau khi hắn ta uống vào lại sẽ cởi trần chạy!”
Sớm biết sẽ bẩn mắt A Tự, hắn sẽ đổi thủ đoạn khác thu thập đồ ngu xuẩn kia.
“Chàng trả lại như thế nào?” Khương Tự tò mò hỏi.
Úc Cẩn cười, chỉ chỉ ống tay áo to rộng: “ Khi ta uống rượu mượn ống tay áo che đậy đem rượu đổ vào ly rượu đã giấu sẵn trong ống tay áo, sau đó thừa dịp rót rượu cho hắn đem ly rượu trong ống tay áo rót trở lại.”
Người đương thời uống rượu đều là tay phải chấp ly, tay trái đờ hờ phía trước, ống tay áo bên trái tự nhiên rũ xuống.
Úc Cẩn dùng trà cổ trên bàn làm mẫu.
Chỉ thấy tay trái đỡ hờ bên ngoài của hắn còn lại bốn ngón khép lại vươn ra, bên trong ngón tay cái đè lại mép trà cổ, bởi vì có ống tay áo che đậy người ngoài khó mà phát hiện chén trà cổ giấu kín kia, chỉ có thể nhìn thấy động tác uống rượu tiêu chuẩn của đối phương.
Đương nhiên, Úc Cẩn nói đến đơn giản, muốn đem rượu bỏ thêm thuốc mượn cơ hội rót rượu lặng lẽ trả lại, tốc độ tay mà chậm sẽ không thành công.
Cũng may hắn tập võ nhiều năm, thân thủ phi phàm, không phải người thường có thể so sánh.
“A Cẩn, Tương Vương hôm nay xấu mặt, chàng đoán phụ hoàng sẽ xử trí hắn như thế nào?”
Trở lại Dưỡng Tâm Điện Cảnh Minh Đế hung hăng vỗ bàn cái rầm: “Cái đồ mất mặt xấu hổ này, thật là tức chết trẫm!”
Cảnh Minh Đế nắm chặt chén rượu bạch ngọc, tay run một cái, rượu màu hổ phách văng ra ngoài.
Hương rượu xông vào mũi, nhưng ông lại chết lặng.
Lão Bát đang làm gì?
Nếu như mắt ông không mù, thì Lão Bát đây là --- đang cởi truồng chạy?
Tưởng đang nằm mơ, Cảnh Minh Đế đưa tay dụi dụi hai mắt.
“Hoàng Thượng ---- ” Tiếng ngăn cản của Hoàng Hậu rơi chậm một bước.
Dịch rượu tràn ra trên mu bàn tay thấm vào trong mắt ông, Cảnh Minh Đế lập tức cảm thấy nóng rát phát đau, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Hoàng Hậu kinh hãi: “Hoàng Thượng, ngài không sao chứ?”
Cảnh Minh Đế che lại đôi mắt đỏ bừng, giơ tay chỉ xuống dưới, lạnh lùng nói: “Ném Tương Vương ra ngoài cho trẫm!”
Ông lúc này đau đến không mở mắt ra được, thấy không rõ phía dưới là cảnh tượng gì, nhưng không cần nhìn kỹ, ông hiện tại chỉ muốn lập tức ném cái thứ mất mặt xấu hổ đó ra thật xa thôi.
Lúc Tương Vương bị ngự tiền thị vệ túm chặt kéo ra bên ngoài hình như còn chưa thanh tỉnh, khóc lớn hô: “Buông ta ra, ta muốn tìm phụ hoàng, ta muốn tìm mẫu hậu, ô ô ô, ta muốn tìm mẫu hậu ------”
Hoàng Hậu đang bận quan tâm Cảnh Minh Đế mặt lập tức cứng đờ, lúng túng trong một chớp mắt.
Tương Vương đây là uống say phát điên?
Nhưng cho dù uống say phát điên, Tương Vương khóc trời đập đất gọi bà làm gì? Không biết còn tưởng là bà nhẫn tâm vứt bỏ con thơ -----
Cảnh Minh Đế nghe thấy Tương Vương khóc kêu, tức giận đến cả người đều run lên, gào lên nói: “Các ngươi đều là người chết sao, động tác còn không mau một chút!”
Rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng khóc la của Tương Vương nữa, hai mắt Cảnh Minh Đế tuy vẫn còn không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng đã nhìn thấy vật.
Dưới đài cao là vô số khuôn mặt ngơ ngác mờ mịt, trong đại điện im lặng như tờ, chỉ có tiếng chén đũa, chén rượu liên tiếp rơi xuống đất.
Cảnh Minh Đế chỉ có một ý niệm trong đầu: Mất mặt!
Cái đồ mất mặt xấu hổ như vậy, là con của ông…...
Thanh âm Thái Hậu vang lên: “Hoàng Thượng, ai gia có chút mệt mỏi, về Từ Ninh Cung nghỉ ngơi.”
Cảnh Minh Đế theo bản năng nói: “Mẫu hậu, nhi tử đưa ngài -----”
“Không cần, Hoàng Thượng còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, để hai nha đầu Phúc Thanh với Thập Tứ bồi ai gia trở về là đủ rồi.”
Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa đều sắc mặt ửng đỏ, thi lễ với Đế Hậu, đỡ Thái Hậu vội vàng rời đi.
Vừa rồi tuy rằng Tương Vương không cởi sạch y phục, nhưng vậy cũng đủ mắc cỡ rồi.
Thái Hậu vừa đi, Cảnh Minh Đế khôi phục vài phần bình tĩnh, một đôi con ngươi âm u quét xuống dưới, nén giận hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Nhất thời không người đáp lời.
Tương Vương đang yên đang lành tự dưng cởi truồng chạy, ai biết là chuyện gì xảy ra nha.
Lỗ Vương là một tên ngốc lớn mật, thấy không có người đáp lời Cảnh Minh Đế, cảm thấy là một cơ hội tốt để biểu hiện, liền đứng ra nói: “Phụ hoàng, nhi tử nhớ vừa rồi Bát đệ đang cùng Tứ ca ngồi với nhau -----”
Lời này vừa ra, vô luận là trên đài cao, hay là dưới đài cao, vô số đường nhìn đều đồng thời dừng ở trên người Tề Vương.
Tề Vương sắc mặt trắng bệch, đứng dậy chắp tay về hướng đài cao, dưới chân chẳng biết khi nào rơi xuống đũa bạc chiết xạ lãnh quang.
Cảnh Minh Đế thở sâu, hỏi: “Lão Tứ, ngươi nói một chút vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, lòng bàn tay Tề Vương đều là mồ hôi ướt đẫm.
Hắn kiệt lực khống chế xúc động không nhìn về phía Úc Cẩn, giương giọng nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, Bát đệ có thể là uống hơi nhiều -----”
“Ngươi là nói Lão Bát chơi rượu điên?” Sắc mặt Cảnh Minh Đế càng đen.
Tề Vương khẽ gật đầu: “Bát đệ hôm nay cao hứng, uống không ít rượu….”
Thuốc là hắn giao cho Lão Bát, hạ thuốc lão Thất là lão Bát thực thi, tuy rằng không nghĩ ra vì sao ly rượu bỏ thêm thuốc lại bị lão Bát uống vào, mà lão Thất lại hoàn toàn không có việc gì, nhưng hiện tại hắn ngoại trừ đem lão Bát gây chuyện xấu mặt đẩy đến trên say rượu gây chuyện, không có lựa chọn nào khác.
Nếu nói lão Bát bị người hạ thuốc, mọi chuyện sẽ nháo lớn, cuối cùng tra ra nơi dược vật xuất hiện mới là dẫn lửa thiêu thân.
Ngón tay thon dài của Úc Cẩn vuốt ve chén rượu bạch ngọc, cong môi nhìn Tề Vương, đáy mắt là nồng đậm khinh thường.
Con hàng nhát cáy này, quả nhiên không dám làm lớn chuyện lên.
Có điều cũng không quan trọng, lão Bát gây ra chuyện xấu mặt như vậy, mặc kệ phía sau có nguyên nhân gì, lão cha Hoàng đế đều sẽ không buông tha.
Nghe Tề Vương đáp lời, Cảnh Minh Đế nhắm mắt lại, nhớ lại hành động Tương Vương thoát quần áo chạy như điên vừa rồi, trừ chơi rượu điên ra hình như cũng không có giải thích nào khác.
Cho dù có, cũng không tiện tra sâu trước mắt bao người.
Cảnh Minh Đế lạnh mặt đứng dậy: “Đều giải tán đi.”
Một đám mông dính ghế dựa làm gì? Chẳng lẽ còn chờ trong cung làm cơm tối hay sao?
Thấy Cảnh Minh Đế đi vào trong, Hoàng Hậu vội đuổi theo.
Người trong điện mắt trông mong nhìn Đế Hậu rời sân, nhất thời lại không nỡ rời đi.
Hoàng Thượng còn chưa nói sẽ xử trí Tương Vương như thế nào mà, cứ, cứ thế mà giải tán?
Lưu lại Tiểu Nhạc Tử đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói: “Chư vị mau rời đi đi.”
Úc Cẩn là người thứ nhất có động tĩnh.
“Chúng ta hồi phủ đi.”
Khương Tự đi đến bên người Úc Cẩn, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trong điện rốt cuộc có phản ứng.
Lỗ Vương phi đi đến bên người Lỗ Vương, thừa dịp loạn véo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Chỉ có Vương gia nói nhiều.”
Chờ lên xe ngựa, Lỗ Vương phi còn không cho Lỗ Vương sắc mặt dễ nhìn.
Lỗ Vương bất mãn hừ một tiếng: “Ta lại chưa nói gì.”
Lỗ Vương phi trừng hắn một cái: “Người ta đều không nói, Vương gia một hai cứ phải kéo Tề Vương vào, không sợ bị người ghi hận à?”
Lỗ Vương bĩu môi: “Ta với lão Tứ vốn dĩ đã như thế, nàng cho rằng hắn chào đón ta chắc? Được rồi, hôm nay có việc vui, Vương phi trở về bồi ta uống một ly đi.”
Lỗ Vương phi tức đỏ mặt: “Còn đòi uống? Không thấy Tương Vương đều uống thành như vậy ----”
Lỗ Vương cười he he nói: “Cho nên mới muốn uống một ly ăn mừng đó.”
Lão Bát làm ra sự việc xấu mặt như vậy, phụ hoàng nhất định tức điên rồi, nói không chừng rất nhanh sẽ làm bạn với hắn ( Ý ảnh là TV cũng bị hàng xuống Quận Vương như ảnh).
Trên xe ngựa rèm xanh, Khương Tự kéo ống tay áo Úc Cẩn: “A Cẩn, Tương Vương không phải chơi rượu điên đi?”
Úc Cẩn cười lạnh: “Dĩ nhiên không phải. Hắn mượn kính rượu hạ dược ta, ta đem ly rượu kia trả lại mà thôi, chỉ là không nghĩ tới sau khi hắn ta uống vào lại sẽ cởi trần chạy!”
Sớm biết sẽ bẩn mắt A Tự, hắn sẽ đổi thủ đoạn khác thu thập đồ ngu xuẩn kia.
“Chàng trả lại như thế nào?” Khương Tự tò mò hỏi.
Úc Cẩn cười, chỉ chỉ ống tay áo to rộng: “ Khi ta uống rượu mượn ống tay áo che đậy đem rượu đổ vào ly rượu đã giấu sẵn trong ống tay áo, sau đó thừa dịp rót rượu cho hắn đem ly rượu trong ống tay áo rót trở lại.”
Người đương thời uống rượu đều là tay phải chấp ly, tay trái đờ hờ phía trước, ống tay áo bên trái tự nhiên rũ xuống.
Úc Cẩn dùng trà cổ trên bàn làm mẫu.
Chỉ thấy tay trái đỡ hờ bên ngoài của hắn còn lại bốn ngón khép lại vươn ra, bên trong ngón tay cái đè lại mép trà cổ, bởi vì có ống tay áo che đậy người ngoài khó mà phát hiện chén trà cổ giấu kín kia, chỉ có thể nhìn thấy động tác uống rượu tiêu chuẩn của đối phương.
Đương nhiên, Úc Cẩn nói đến đơn giản, muốn đem rượu bỏ thêm thuốc mượn cơ hội rót rượu lặng lẽ trả lại, tốc độ tay mà chậm sẽ không thành công.
Cũng may hắn tập võ nhiều năm, thân thủ phi phàm, không phải người thường có thể so sánh.
“A Cẩn, Tương Vương hôm nay xấu mặt, chàng đoán phụ hoàng sẽ xử trí hắn như thế nào?”
Trở lại Dưỡng Tâm Điện Cảnh Minh Đế hung hăng vỗ bàn cái rầm: “Cái đồ mất mặt xấu hổ này, thật là tức chết trẫm!”
Bình luận facebook