Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Một chum ánh nước óng ánh, nhảy lên như lửa cháy, màu lửa chuyển từ màu trong suốt thành u lam. Ngọn lửa tha thướt, quanh nó tràn đầy vụ khí lượn lờ bốc lên theo ngọn lửa.
Thường hoành khe khẽ ném huyết luân đang chuyển động trên tay, huyết luân vừa rời tay, nhanh chóng phóng đại, mọi người đột nhiên thấy trước mắt tối lại, huyết luân hóa thành một đám sương đỏ, lao tới trùm xuống Tả Mạc. Sương đỏ như quái thú lồng lộn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm trầm lắng, giống như vô số âm hồn đang kêu thét, khiến người ta sởn tóc gáy.
Đám sương như ngọn lửa u lam cùng sương đỏ đụng vào nhau.
Đinh!
Thanh âm giòn vàng như 2 tảng băng va vào nhau, tiếp đó vô số tiếng kêu rú vang vọng từ trong sương đỏ truyền ra, người đứng xem cảm thấy màng nhỉ đau đớn, người đứng gần, tai chảy máu tươi.
Xuy xuy xuy! Ngọn lủa màu lam không ngừng phóng ra vô số kiếm mang vô cùng nhỏ mịn, sương đỏ chỉ cần hơi tới gần liền bị kiếm mang sắc bén rét lạnh đóng băng, biến thành những hạt băng màu hồng.
Kiếm mang do ngọn lửa màu lam phóng ra tựa hồ vô cùng vô tận, sương đỏ không ngừng thụ thương cuộn trào, nó như dã thú bị chọc giận, càng điên cuồng biến ảo, tiếng kêu từ trong đám sương đỏ càng cao càng phẫn nộ.
Sương đỏ đột nhiên sụp đổ, sương đỏ súc lại với tốc độ kinh người, nháy mắt, sương đỏ vừa mới bao trùm phạm vi vài chục trượng đã biến mất, trên đất trống, chỉ còn một con nhện màu đỏ. Nhện đỏ cao hơn Tả Mạc, toàn thân màu đỏ có rất nhiều đường vân đen, giống như là phù triện. Chân nhện lắp đầy móc câu, lưỡi câu lấp lánh hàn quang, khiến người ta phải hoài nghi, nếu như bị móc câu của nó cào trúng, cơ thể bằng xương bằng thịt liệu có lập tức bị chọc xuyên. Tròng mắt nhện đỏ như máu kia lớn bằng hai nắm tay, không mang chút cảm tỉnh, nhìn chằm chằm Tả Mạc.
Tả Mạc trong lòng run run. Nhện đỏ trước mặt tuy không có uy thế kinh người như sương đỏ vừa rồi, nhưng khiến hắn càng thêm dè chừng.
Chẳng qua lúc này, tâm chí hắn bị kiếm ý lấp đầy, cho dù gặp qua nhện máu kinh khủng chưa từng thấy, ý chí của hắn cũng chưa từng dao động chút ít.
Tựa hồ cảm ứng được lòng quyết tâm của Tả Mạc, ngọn lửa u lam hóa mang theo hơi quanh nó hóa một luồng ánh sáng, bắn thẳng tới nhện máu.
Nhện máu đột nhiên ngẩng mặt, mở miệng.
Tiếng kêu chói tai như biển gầm từ miệng nó phát ra, lấy nó làm trugn tâm, không khí như có từng làn sóng gợn, có thể thấy bằng mắt thường.
Luồng sáng mà ngọn lửa u lam hóa thành cũng bỗng nhiên tỏa sáng cực mạnh, hơi quanh nó nhanh chóng từ nhạt chuyển đậm, tốc độ không giảm àm tăng, lấy nó làm trung tâm, vô số kiếm mang nát vụn đan chéo, hình thành một lưới kiếm vô hình trùm tới!
Tả Mạc thân hình khẽ rung, trong lòng thầm kinh thán, tiếng kêu của nhện máu lại có thể đả thương thần thức của người khác. Nếu không phải thần thức của hắn hơn xa tu giả phổ thông, một chiêu này đã khiến hăn chịu thiệt lớn.
Tu giả chung quanh thảm rồi, những tu giả ngã xuống sắc mặt trắng bệch, thần thức của họ thụ tổn không nhẹ. Chỉ riêng vị tu giả đội mũ là thờ ơ, xem chừng không chịu ảnh hưởng.
"May mà chúng ta lui đủ xa!" Yến Minh Tử, vị Linh Anh phái đệ tử lúc trước còn nghi ngờ lúc này mặt đầy hoan hỉ. Chẳng qua, tuy đã cách khá xa, nhưng hắn vẫn chịu ảnh hưởng, bụng dạ cồn cào buồn nôn, ánh mắt nhìn Thường sư huynh tràn đầy kính sợ.
Không người để ý hắn.
Yến Minh Tử trợn mắt há mồm, chỉ vào Thường Hoành trong sân, đột nhiên quay mặt qua: "Ai nói Thường sư huynh tu thân dưỡng tính?"
Hồ Sơn cùng Đào Thù Nhi trong lòng kinh sợ nhìn nhau, thực lực Thường sư huynh so với mấy năm trước càng khủng bố.
Tỷ thí trong sân lên tới đỉnh điểm.
Nhện máu căn bản không tránh khoogn né, ngẩng đầu, vươn chi trước, đâm hướng Trích Thủy kiếm!
Trích Thủy kiếm hóa thành một ngọn lửa màu lam chuẩn xác bắn trúng chi trước của nhện máu!
Nháy mắt giao tranh, ánh sáng đỏ nổi lên trên thân nhện máu, bảo hộ nó.
Kiếm mang bên ngoài ngọn lửa màu lam đánh vào vầng sáng đỏ quanh thân nhện máu, vụn băng bay loạn, căn bản không cách nào phá mở.
Oanh!
Ngọn lửa màu lam trực tiếp đánh lên vầng sáng đỏ.
Quầng sáng đỏ vừa rồi còn không chút động, đột nhiên nổi lên rung động kịch liệt, quầng sáng đỏ run rẩy không ngừng, tựa hồ tùy lúc tan ra.
Ngao! Nhện máu phát ra một tiếng thét rung thiên địa, thanh âm tràn đầy phẫn nộ!
Quầng sáng đỏ quanh thân đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, quầng sáng đậm, tựa như vô số máu tươi ngưng luyện thành, nhơm nhớp như thực chất.
Tả Mạc lập tức cảm thấy áp lực bội tăng, áp lực từ Trích Thủy kiếm truyền lại rất lớn, trước nay chưa từng có, thật như sát ý ngập trời từ bốn phương tám hướng ập tới, Trích THủy kiếm như một con cấ nhỏ bị lưới vây lại/
Đánh tới lúc này, Tả Mạc hoàn toàn không có chút tạp niệm, tinh thạch? Pháp bảo? hết thảy đều bị hắn ném lên chin tầng mây. Trong mắt hắn chỉ có nhện máu, chỉ có Trích Thủy kiếm!
Linh lực vận chuyển điên cuồng, không cần lợi ích gì kích thích, nhện máu mang tới cho Tả Mạc áp lực tử vong chưa từng có, khiến hắn ý thực được phải dùng toàn lực!
Hắn đã quên đây là tỷ thí, cũng đã quên ước hẹn một chiêu.
Linh lực toàn thân đều rót vào Trích Thủy kiếm, chiến ý bị kích thích tung trào, còn có sự sợ hãi nơi nội tâm đối với tử vong, như đang giãy dụa giữa sinh tử, kích thích Tả Mạc. Toàn bộ lãnh tĩnh, lý trì, thời khác này toàn bộ hóa thành tro bụi, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, bảng năng chiến đấu, bản năng cầu sinh!
Không biết từ lúc nào, Tả Mạc đã lặng yên trôi nổi giữa không trung.
Nhưng một màn tiếp thoe, lại khiến mọi người kinh ngốc triệt để.
"Đó.. Đó là cái gì?" Yến Minh Tử lắp bắp hỏi.
Hồ Sơn kinh hãi, thì thào: "Không thể nào.. Không thể nào…"
Đào Thù Nhi biến sắc, mặt tái nhợt như tờ giấy. Vương sư huynh vẫn đang té ngồi bỗng đứng lên, không thể tin tưởng vào mắt mình nhìn vào Tả Mạc đang ở trong sân. Văn Phi khuôn mặt luôn bất biến lúc này cũng đổi rồi, Lâm Viễn ở không xa cũng lộ vẻ sợ hãi. Tu giả đội mũ từ đầu vẫn đứng yên lúc này hắc sa rung động kịch liệt, tựa như có cuồng phong thổi qua.
Ngay cả Thường Hoành đâng hờ hững đứng sau huyết chu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tả Mạc trôi nổi giữa không trung, linh khí chugn quanh dồn dập tụ lại nơi Tả Mạc. Hắn như một cái xoáy, điên cuồng hấp thụ linh lực chung quanh.
Nói thực, linh khí nơi sơn môn Linh Anh phái cũng không tính nồng nặc, nhưng lực hút Tả Mạc tạo ra thực quá kinh người, hấp thu toàn bộ linh khí xung quanh, thậm chí còn động tới linh khí nơi càng xa. Loại phương thức cướp đoạt linh khí trực tiếp lại thô bạo này, chúng nhân nào có gặp qua? Càng đứng nói, đây còn là vừa chiến đấu vừa hút lấy linh khí.
Điều này… Điều này cũng quá khó tin đi!
Tả Mạc không biết hắn mang tới cho chúng nhân sự rung động cỡ nào, hắn lúc này như dã thú tới tuyệt cảnh, toàn bộ lực chú ý đều đặt tại nhện máu trước mặt. Hắn đem hết biện pháp có thể nghĩ ra, toàn bộ dùng tới.
Đặt cược hết thảy!
Kinh mạch xé đứt truyền tới đau đớn, hắn hoàn toàn không nhìn, hắn bất chấp hậu quả điên cuồng hút vào linh khí chung quanh.
Ngọn lửa màu lam càng mãnh liệt, linh lực hỗn tạp đầu nhập vào tỏng đó, nó cũng không an tĩnh, không thanh không vang bốc cháy mà mang theo tiếng nổ lốp bốp! nếu như ngọn lửa màu lam lúc trước như xử nữ an tĩnh, thì lúc này đã như một nam nhân cường tráng phẫn nộ!
Nhện máu măt lộ vẻ sợ sệt, nhưng rất nhanh, nó tựa hồ càng thêm phẫn nộ. Thằng nhóc thực lực bình bình trước mắt cũng dám tiếp nó, lại dám khiêu chiến quyền uy của nó, mà vừ rồi nó còn nảy ra một tia sợ hãi, nó bị chọc giận triệt để!
Ngao ngao ngao!
Thân hình nhện máu phóng đại, chớp mắt, nó biến lớn mấy lần, như một ngọn núi nhỏ. Quầng đỏ toàn thân từ sáng chuyển tối, toàn thân che phủ một tầng máu dày, thỉnh thoảng có giọt chất lỏng màu ám hồng nhỏ xuống. Chất lỏng nhỏ xuống đất, một chút khói xanh xuy xuy bốc lên, mặt đất liền xuất hiện một hố nhỏ cháy đen.
Ai đều biết, trần chiến này đã tới thời khắc mấu chốt.
Đột nhiên, một lam một hồng đồng thời phát động! chúng nó tuyển chọng phương thức thô bạo nhất, như hai con trâu đực, hung mãnh húc vào nhau.
Oanh!
Chúng nhân chỉ thấy mắt đau đớn, không nhìn thấy gì, mặt đất chấn động, mọi người hơi chút sợ hĩa, nhanh chóng ổn định thân hình.
Còn không đợi họ mở mắt ra, liền nghe thấy thanh âm Tả Mạc nơi không trung bình đạm truyền tới.
"Thường sư huynh chỉ giáo một chiêu, tiểu đệ may mắn quá quan, xin cáo từ, sau này gặp lại!"
Khi mọi người mở mắt ra, trong sân nào còn thấy bóng dáng Tả Mạc? Lần đấu liều vừa rồi thực khiến mọi người rung động, cơ hồ mọi người đều xuất hiện khoảnh khắc mất hồn, đứng ngẩn tại chỗ. Mọi người dần dần tỉnh táo lại, nhìn vào trong sân, nhện máu vẻ yếu ớt, hai chi trước có hai vết thương sâu vài tắc, vô cùng kinh khủng, nó không có chút uy phong cùng độc ác.
Sư huynh Thường Hoành đứng nhắm mắt, hai chân lún sâu vào đá tới đầu gối. hắn không chút động đậy, không ai dám tiến lên.
Khoánh khắc, một luồng kiếm quang từ trên trời hạ xuống, lại là một trưởng bối Linh Anh phái, hắn nhìn quanh bốn phía, chú ý tới nhện máu thụ thương yếu ớt, sắc mặt hơi đổi, hung dữ quát: "Vừa rồi là chuyện gì?"
Chúng đệ tử ấp úng, Lâm Viễn thấy trướng bối nhìn mình, chỉ có thể giản đơn nói qua.
"Hừ, Vô Không kiếm môn thật lớn mật." Vị trưởng bối Linh Anh phsai này mắt trợn lên, hừ lạnh nói. Khi ánh mắt hắn nhìn vào Thường Hoành đang đứng yên bất động, mặt lộ vẻ vui mừng.
Đúng lúc này, Thường Hoành mở mắt ra, màu đó lóe lên rồi biến mất.
Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt huyết vang!
Văn Phi trước tiên sửng sốt, sau đó lộ vẻ cuồng hỉ.
Thường Hoành trong lòng vô cùng sướng khoái, quan tạp hắn chậm chạp chưa đột phá không ngờ thuận lợi đột phá, từ nay, hắn cuối cùng bước vào Ngưng Mạch kỳ! một lát sau, hắn nhìn về phía Tả Mạc biến mất, mặt lộ vẻ chơi đùa.
Tu giả đội mũ nhìn liếc Thường Hoành rồi chuyển thân rời đi.
Trên lưng nhạn mỏ tro, Tả Mạc mặt xám trắng, vạt áo đẫm máu. Lần liều mạng sau cùng, hắn thụ thương nặng, phun mấy ngụm máu. Nhưng vì sớm ly khia, hắn cố đề linh lực, theo lực đạo chạy thẳng tới chỗ để nhạn mỏ tro. Điều này cũng khiến thương thể của hắn tăng nặng. Hắn hiện tại trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ, nhanh chút trở về môn phái.
Tả Mạc thụ thương thảm trọng, chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nặng, hắn không thể động đậy, nằm sấp trên lưng nhạn mỏ tro, lâm vào hôn mê.
Nhạn mỏ tro tựa hồ biết tình huống nguy cấp, tung cánh cố sức vỗ, liều mạng bay về Vô Không sơn.
Tả Mạc trong lúc hôn mê cảm thấy trong ngực đột nhiên sáng lên ánh sáng năm màu, từ trong ánh sáng chui ra từng tia màu lục nhỏ, men theo kinh mạch toàn thân, tán nhập vào Tả Mạc.
Trong thức hải, Bồ yêu rất hứng thú nhìn cảnh này.
"thú vị, thật phải mở ra …."
Thường hoành khe khẽ ném huyết luân đang chuyển động trên tay, huyết luân vừa rời tay, nhanh chóng phóng đại, mọi người đột nhiên thấy trước mắt tối lại, huyết luân hóa thành một đám sương đỏ, lao tới trùm xuống Tả Mạc. Sương đỏ như quái thú lồng lộn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm trầm lắng, giống như vô số âm hồn đang kêu thét, khiến người ta sởn tóc gáy.
Đám sương như ngọn lửa u lam cùng sương đỏ đụng vào nhau.
Đinh!
Thanh âm giòn vàng như 2 tảng băng va vào nhau, tiếp đó vô số tiếng kêu rú vang vọng từ trong sương đỏ truyền ra, người đứng xem cảm thấy màng nhỉ đau đớn, người đứng gần, tai chảy máu tươi.
Xuy xuy xuy! Ngọn lủa màu lam không ngừng phóng ra vô số kiếm mang vô cùng nhỏ mịn, sương đỏ chỉ cần hơi tới gần liền bị kiếm mang sắc bén rét lạnh đóng băng, biến thành những hạt băng màu hồng.
Kiếm mang do ngọn lửa màu lam phóng ra tựa hồ vô cùng vô tận, sương đỏ không ngừng thụ thương cuộn trào, nó như dã thú bị chọc giận, càng điên cuồng biến ảo, tiếng kêu từ trong đám sương đỏ càng cao càng phẫn nộ.
Sương đỏ đột nhiên sụp đổ, sương đỏ súc lại với tốc độ kinh người, nháy mắt, sương đỏ vừa mới bao trùm phạm vi vài chục trượng đã biến mất, trên đất trống, chỉ còn một con nhện màu đỏ. Nhện đỏ cao hơn Tả Mạc, toàn thân màu đỏ có rất nhiều đường vân đen, giống như là phù triện. Chân nhện lắp đầy móc câu, lưỡi câu lấp lánh hàn quang, khiến người ta phải hoài nghi, nếu như bị móc câu của nó cào trúng, cơ thể bằng xương bằng thịt liệu có lập tức bị chọc xuyên. Tròng mắt nhện đỏ như máu kia lớn bằng hai nắm tay, không mang chút cảm tỉnh, nhìn chằm chằm Tả Mạc.
Tả Mạc trong lòng run run. Nhện đỏ trước mặt tuy không có uy thế kinh người như sương đỏ vừa rồi, nhưng khiến hắn càng thêm dè chừng.
Chẳng qua lúc này, tâm chí hắn bị kiếm ý lấp đầy, cho dù gặp qua nhện máu kinh khủng chưa từng thấy, ý chí của hắn cũng chưa từng dao động chút ít.
Tựa hồ cảm ứng được lòng quyết tâm của Tả Mạc, ngọn lửa u lam hóa mang theo hơi quanh nó hóa một luồng ánh sáng, bắn thẳng tới nhện máu.
Nhện máu đột nhiên ngẩng mặt, mở miệng.
Tiếng kêu chói tai như biển gầm từ miệng nó phát ra, lấy nó làm trugn tâm, không khí như có từng làn sóng gợn, có thể thấy bằng mắt thường.
Luồng sáng mà ngọn lửa u lam hóa thành cũng bỗng nhiên tỏa sáng cực mạnh, hơi quanh nó nhanh chóng từ nhạt chuyển đậm, tốc độ không giảm àm tăng, lấy nó làm trung tâm, vô số kiếm mang nát vụn đan chéo, hình thành một lưới kiếm vô hình trùm tới!
Tả Mạc thân hình khẽ rung, trong lòng thầm kinh thán, tiếng kêu của nhện máu lại có thể đả thương thần thức của người khác. Nếu không phải thần thức của hắn hơn xa tu giả phổ thông, một chiêu này đã khiến hăn chịu thiệt lớn.
Tu giả chung quanh thảm rồi, những tu giả ngã xuống sắc mặt trắng bệch, thần thức của họ thụ tổn không nhẹ. Chỉ riêng vị tu giả đội mũ là thờ ơ, xem chừng không chịu ảnh hưởng.
"May mà chúng ta lui đủ xa!" Yến Minh Tử, vị Linh Anh phái đệ tử lúc trước còn nghi ngờ lúc này mặt đầy hoan hỉ. Chẳng qua, tuy đã cách khá xa, nhưng hắn vẫn chịu ảnh hưởng, bụng dạ cồn cào buồn nôn, ánh mắt nhìn Thường sư huynh tràn đầy kính sợ.
Không người để ý hắn.
Yến Minh Tử trợn mắt há mồm, chỉ vào Thường Hoành trong sân, đột nhiên quay mặt qua: "Ai nói Thường sư huynh tu thân dưỡng tính?"
Hồ Sơn cùng Đào Thù Nhi trong lòng kinh sợ nhìn nhau, thực lực Thường sư huynh so với mấy năm trước càng khủng bố.
Tỷ thí trong sân lên tới đỉnh điểm.
Nhện máu căn bản không tránh khoogn né, ngẩng đầu, vươn chi trước, đâm hướng Trích Thủy kiếm!
Trích Thủy kiếm hóa thành một ngọn lửa màu lam chuẩn xác bắn trúng chi trước của nhện máu!
Nháy mắt giao tranh, ánh sáng đỏ nổi lên trên thân nhện máu, bảo hộ nó.
Kiếm mang bên ngoài ngọn lửa màu lam đánh vào vầng sáng đỏ quanh thân nhện máu, vụn băng bay loạn, căn bản không cách nào phá mở.
Oanh!
Ngọn lửa màu lam trực tiếp đánh lên vầng sáng đỏ.
Quầng sáng đỏ vừa rồi còn không chút động, đột nhiên nổi lên rung động kịch liệt, quầng sáng đỏ run rẩy không ngừng, tựa hồ tùy lúc tan ra.
Ngao! Nhện máu phát ra một tiếng thét rung thiên địa, thanh âm tràn đầy phẫn nộ!
Quầng sáng đỏ quanh thân đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, quầng sáng đậm, tựa như vô số máu tươi ngưng luyện thành, nhơm nhớp như thực chất.
Tả Mạc lập tức cảm thấy áp lực bội tăng, áp lực từ Trích Thủy kiếm truyền lại rất lớn, trước nay chưa từng có, thật như sát ý ngập trời từ bốn phương tám hướng ập tới, Trích THủy kiếm như một con cấ nhỏ bị lưới vây lại/
Đánh tới lúc này, Tả Mạc hoàn toàn không có chút tạp niệm, tinh thạch? Pháp bảo? hết thảy đều bị hắn ném lên chin tầng mây. Trong mắt hắn chỉ có nhện máu, chỉ có Trích Thủy kiếm!
Linh lực vận chuyển điên cuồng, không cần lợi ích gì kích thích, nhện máu mang tới cho Tả Mạc áp lực tử vong chưa từng có, khiến hắn ý thực được phải dùng toàn lực!
Hắn đã quên đây là tỷ thí, cũng đã quên ước hẹn một chiêu.
Linh lực toàn thân đều rót vào Trích Thủy kiếm, chiến ý bị kích thích tung trào, còn có sự sợ hãi nơi nội tâm đối với tử vong, như đang giãy dụa giữa sinh tử, kích thích Tả Mạc. Toàn bộ lãnh tĩnh, lý trì, thời khác này toàn bộ hóa thành tro bụi, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, bảng năng chiến đấu, bản năng cầu sinh!
Không biết từ lúc nào, Tả Mạc đã lặng yên trôi nổi giữa không trung.
Nhưng một màn tiếp thoe, lại khiến mọi người kinh ngốc triệt để.
"Đó.. Đó là cái gì?" Yến Minh Tử lắp bắp hỏi.
Hồ Sơn kinh hãi, thì thào: "Không thể nào.. Không thể nào…"
Đào Thù Nhi biến sắc, mặt tái nhợt như tờ giấy. Vương sư huynh vẫn đang té ngồi bỗng đứng lên, không thể tin tưởng vào mắt mình nhìn vào Tả Mạc đang ở trong sân. Văn Phi khuôn mặt luôn bất biến lúc này cũng đổi rồi, Lâm Viễn ở không xa cũng lộ vẻ sợ hãi. Tu giả đội mũ từ đầu vẫn đứng yên lúc này hắc sa rung động kịch liệt, tựa như có cuồng phong thổi qua.
Ngay cả Thường Hoành đâng hờ hững đứng sau huyết chu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tả Mạc trôi nổi giữa không trung, linh khí chugn quanh dồn dập tụ lại nơi Tả Mạc. Hắn như một cái xoáy, điên cuồng hấp thụ linh lực chung quanh.
Nói thực, linh khí nơi sơn môn Linh Anh phái cũng không tính nồng nặc, nhưng lực hút Tả Mạc tạo ra thực quá kinh người, hấp thu toàn bộ linh khí xung quanh, thậm chí còn động tới linh khí nơi càng xa. Loại phương thức cướp đoạt linh khí trực tiếp lại thô bạo này, chúng nhân nào có gặp qua? Càng đứng nói, đây còn là vừa chiến đấu vừa hút lấy linh khí.
Điều này… Điều này cũng quá khó tin đi!
Tả Mạc không biết hắn mang tới cho chúng nhân sự rung động cỡ nào, hắn lúc này như dã thú tới tuyệt cảnh, toàn bộ lực chú ý đều đặt tại nhện máu trước mặt. Hắn đem hết biện pháp có thể nghĩ ra, toàn bộ dùng tới.
Đặt cược hết thảy!
Kinh mạch xé đứt truyền tới đau đớn, hắn hoàn toàn không nhìn, hắn bất chấp hậu quả điên cuồng hút vào linh khí chung quanh.
Ngọn lửa màu lam càng mãnh liệt, linh lực hỗn tạp đầu nhập vào tỏng đó, nó cũng không an tĩnh, không thanh không vang bốc cháy mà mang theo tiếng nổ lốp bốp! nếu như ngọn lửa màu lam lúc trước như xử nữ an tĩnh, thì lúc này đã như một nam nhân cường tráng phẫn nộ!
Nhện máu măt lộ vẻ sợ sệt, nhưng rất nhanh, nó tựa hồ càng thêm phẫn nộ. Thằng nhóc thực lực bình bình trước mắt cũng dám tiếp nó, lại dám khiêu chiến quyền uy của nó, mà vừ rồi nó còn nảy ra một tia sợ hãi, nó bị chọc giận triệt để!
Ngao ngao ngao!
Thân hình nhện máu phóng đại, chớp mắt, nó biến lớn mấy lần, như một ngọn núi nhỏ. Quầng đỏ toàn thân từ sáng chuyển tối, toàn thân che phủ một tầng máu dày, thỉnh thoảng có giọt chất lỏng màu ám hồng nhỏ xuống. Chất lỏng nhỏ xuống đất, một chút khói xanh xuy xuy bốc lên, mặt đất liền xuất hiện một hố nhỏ cháy đen.
Ai đều biết, trần chiến này đã tới thời khắc mấu chốt.
Đột nhiên, một lam một hồng đồng thời phát động! chúng nó tuyển chọng phương thức thô bạo nhất, như hai con trâu đực, hung mãnh húc vào nhau.
Oanh!
Chúng nhân chỉ thấy mắt đau đớn, không nhìn thấy gì, mặt đất chấn động, mọi người hơi chút sợ hĩa, nhanh chóng ổn định thân hình.
Còn không đợi họ mở mắt ra, liền nghe thấy thanh âm Tả Mạc nơi không trung bình đạm truyền tới.
"Thường sư huynh chỉ giáo một chiêu, tiểu đệ may mắn quá quan, xin cáo từ, sau này gặp lại!"
Khi mọi người mở mắt ra, trong sân nào còn thấy bóng dáng Tả Mạc? Lần đấu liều vừa rồi thực khiến mọi người rung động, cơ hồ mọi người đều xuất hiện khoảnh khắc mất hồn, đứng ngẩn tại chỗ. Mọi người dần dần tỉnh táo lại, nhìn vào trong sân, nhện máu vẻ yếu ớt, hai chi trước có hai vết thương sâu vài tắc, vô cùng kinh khủng, nó không có chút uy phong cùng độc ác.
Sư huynh Thường Hoành đứng nhắm mắt, hai chân lún sâu vào đá tới đầu gối. hắn không chút động đậy, không ai dám tiến lên.
Khoánh khắc, một luồng kiếm quang từ trên trời hạ xuống, lại là một trưởng bối Linh Anh phái, hắn nhìn quanh bốn phía, chú ý tới nhện máu thụ thương yếu ớt, sắc mặt hơi đổi, hung dữ quát: "Vừa rồi là chuyện gì?"
Chúng đệ tử ấp úng, Lâm Viễn thấy trướng bối nhìn mình, chỉ có thể giản đơn nói qua.
"Hừ, Vô Không kiếm môn thật lớn mật." Vị trưởng bối Linh Anh phsai này mắt trợn lên, hừ lạnh nói. Khi ánh mắt hắn nhìn vào Thường Hoành đang đứng yên bất động, mặt lộ vẻ vui mừng.
Đúng lúc này, Thường Hoành mở mắt ra, màu đó lóe lên rồi biến mất.
Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt huyết vang!
Văn Phi trước tiên sửng sốt, sau đó lộ vẻ cuồng hỉ.
Thường Hoành trong lòng vô cùng sướng khoái, quan tạp hắn chậm chạp chưa đột phá không ngờ thuận lợi đột phá, từ nay, hắn cuối cùng bước vào Ngưng Mạch kỳ! một lát sau, hắn nhìn về phía Tả Mạc biến mất, mặt lộ vẻ chơi đùa.
Tu giả đội mũ nhìn liếc Thường Hoành rồi chuyển thân rời đi.
Trên lưng nhạn mỏ tro, Tả Mạc mặt xám trắng, vạt áo đẫm máu. Lần liều mạng sau cùng, hắn thụ thương nặng, phun mấy ngụm máu. Nhưng vì sớm ly khia, hắn cố đề linh lực, theo lực đạo chạy thẳng tới chỗ để nhạn mỏ tro. Điều này cũng khiến thương thể của hắn tăng nặng. Hắn hiện tại trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ, nhanh chút trở về môn phái.
Tả Mạc thụ thương thảm trọng, chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nặng, hắn không thể động đậy, nằm sấp trên lưng nhạn mỏ tro, lâm vào hôn mê.
Nhạn mỏ tro tựa hồ biết tình huống nguy cấp, tung cánh cố sức vỗ, liều mạng bay về Vô Không sơn.
Tả Mạc trong lúc hôn mê cảm thấy trong ngực đột nhiên sáng lên ánh sáng năm màu, từ trong ánh sáng chui ra từng tia màu lục nhỏ, men theo kinh mạch toàn thân, tán nhập vào Tả Mạc.
Trong thức hải, Bồ yêu rất hứng thú nhìn cảnh này.
"thú vị, thật phải mở ra …."