Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 907
Bầu không khí bên trong Ma thần điện trở lên trầm lắng hẳn.
Tuy tiền tuyến không gửi tin tức bại lui về nhưng trên mặt chúng Ma thần lại không hề thoải mái chút nào. Đại quân do An Mạc chỉ huy dùng chiến thuật đóng vững đánh chắc, từ từ đẩy mạnh tốc độ. Còn Lương Vi và Thích Hưng lại không hề có những hành động mạo hiểm, mà bọn họ chỉ không ngừng gia tăng áp lực, từng bước từng bước ép nhỏ không gian hoạt động của Ma Thần điện.
Như tằm ăn rỗi, chính là từ ngữ chính xác để hình dung tình huống hiện tại.
Nhưng trong Ma thần môn chẳng có ai là thằng ngốc cả. Bọn họ đều biết rõ, tình cảnh của bọn họ càng lúc càng nguy hiểm rồi. Tuy tốc độ tấn công của đối phương rất thong thả, nhưng cũng chính vì vậy mà bọn họ chẳng thể tìm được chút cơ hội nào để phản kích. Đối phương càng cẩn thận thì bọn hắn càng yếu thế.
Chính cái đấu pháp này đã khiến cho tất cả thành viên của Ma thần điện đều cảm thấy vô cùng khốn khổ.
Bọn họ chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn đối phương từng chút từng chút lấn tới, mà không có cách nào để cản lại. Đối phương càng lấn tới thì phòng tuyến của bọn họ lại càng co cụm lại.
Đây chính là dấu hiệu hết sức nguy hiểm.
Phong tuyến bị ép nhỏ lại cũng có nghĩa là chiều sâu phòng tuyến sẽ ngắn lại, đồng nghĩa với việc dễ bị đối phương đột phá.
Bất cứ một vị chiến tướng nào đều biết rõ điều này nguy hiểm đến mức độ nào.
Nhưng bọn họ chẳng có biện pháp nào chỉ biết thúc thủ vô sách, mắt mở trừng trừng mà nhìn bản thân đang dần bị bức đến tuyệt lộ. Điều đó khiến trong lòng mọi người cảm thấy khủng hoảng và tuyệt vọng.
Thực lực giữa hai bên cách biệt nhau quá nhiều.
"Không bằng tổ chức một lần phản công xem sao?" Vưu Tây Nhã Khắc liếc nhìn Đại Ma thần, rồi hỏi dò.
Nhưng Đại Ma thần vẫn trầm mặc không nói, trong lòng hắn lúc này đang cảm thấy vô cùng cay đắng. Phản công sao? Lấy cái gì để phản công đây, các chiến bộ của đối phương đan xen chặt chẽ với nhau không một khe hở. Còn nếu như cứ cố gắng cố thủ trong phòng tuyến thì chẳng qua cũng chỉ là chết dần chết mòn, nhưng nếu mà xông ra ngoài thì chả khác nào lấy bánh bao thịt ném chó đói, một đi không trở lại.
Đại Ma thần mờ mịt nhìn quanh đại điện, nhớ lại năm xưa Ma thần điện hùng vĩ đồ sộ cỡ nào, vậy mà lúc này lại trở lên lạnh lùng trống vắng như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc không phanh sao?
Mấy năm nay hắn khổ công xây dựng, cứ một trận chiến lại nối tiếp một trận chiến, nhờ đó Ma thần điện cang lúc càng lớn mạnh, thậm chí còn nhẩy lên vị trí thế lực cường đại nhất Bách Man cảnh. Thành tựu này khiến đại Ma thần cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo, lúc đó hắn tin rằng, không ai có thể chiến thắng được Ma thần điện! Nhưng bất chợt đại quân của Minh vương đằng đằng sát khí tiến đến hắn mới nhận ra rằng Ma thần điện thoạt nhìn thì cường đại vậy mà không thể ngăn cản bước chân của đối phương.
Bởi đối phương quá cường đại rồi!
So với Minh vương thì Ma thần điện quá nhỏ yếu, chênh lệch giữa hai bên giống như người trưởng thành và tiểu hài tử vậy, đó chính là khoảng cách không thể vượt qua.
Nhưng Ma thần điện chống cự rất ngoan cường, đến ngay cả Đại Ma thần cũng cảm thấy không thể yêu cầu cao hơn được nữa. Điều này cũng nhờ mấy năm gần đây Ma thần điện thống trị không tồi nên mới có thể thu được nhân tâm của mọi người.
"Minh vương tới rồi?"Bỗng Đại Ma thần mở miệng nói, lúc này giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn.
"A. " Vưu Tây Nhã Khắc gật đầu: "Hắn đi tìm Hà công chúa và Lam thị huynh đệ, hiện tại hai người này đang phụ trách ổn định hậu phương. Chiêu thức này thực quá đẹp mà. Tại Bách Man cảnh, hai nhà này đều là hai gia tộc có lịch sử lâu đời nên quan hệ rất rộng, nếu bọn họ chịu đứng ra thì ắt hẳn lòng người sẽ khác hẳn. "
Hắn nhún nhún vai, rồi mở hai tay ra, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: "Đương nhiên là điều này chẳng có lợi gì cho chúng ta rồi"
"Lão tứ, ngươi cảm thấy thế nào?" Ánh mắt của Đại Ma thần nhìn về phía đệ tứ Ma thần luôn yên lặng.
Thân hình đệ tứ Ma thần không cao cho lắm, thoạt nhìn thân thể còn có vẻ gầy gò ốm yếu. Y để tóc ngắn, khuôn mặt hơi tái nhợt, làm cho y nhìn có vẻ thanh tú, không hề có chút liên quan gì đến một vị Ma tộc cường hãn.
Nhưng không ai dám khinh thường cái vẻ ngoài của y bởi y vốn xuất thân từ danh môn, mà thật ra truyền thừa của Ngân Thu nham động cũng có tên tuổi ngay từ thời viễn cổ. Vì thế trong mắt mọi người, y chính là một kẻ thâm sâu khó đoán.
Tên của y là Thủy Nguyệt.
Đại Ma thần đã phải hao rất nhiều tâm lực mới chiêu mộ được Thủy Nguyệt đến Ma thần điện, và trở thành đệ tứ Ma thần của Ma thần điện. Bởi y không chỉ là một kẻ có thực lực cường đại, mà quan trọng hơn, y còn là một vị chiến tướng cực kì xuất sắc. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Đại Ma thần coi trọng y, trong rất nhiều điển tịch đều nói rõ, người thừa kế Ngân Thu nham động cũng sẽ giành được truyền thừa tri thức về chiến tướng.
Và Thủy Nguyệt không làm đại Ma thần thất vọng, trong mấy năm gần đây Ma thần điện không ngừng mở rộng là nhờ vào công không nhỏ của y đấy.
Tính cách Thủy Nguyệt vốn ưa cô độc, ít nói, cũng không gây sự với ai. Y lại là người có bản lĩnh, một người như vậy dù là ở bất cứ nơi nào cũng không thể làm người ta ghét được.
"Lập tức quyết chiến. " Thủy Nguyệt vẫn bình tĩnh như thường, thản nhiên nói: "Ắt hẳn địch nhân sắp tiến công toàn diện rồi. "
Câu nói của y vừa nói ra, lập tức cả đại điện yên ắng hẳn.
Một lúc lâu sau, Đại Ma thần mới mở miệng, gian nan nói: "Vậy khả năng thủ được của chúng ta là bao nhiêu?"
"Một thành. "Giọng nói của Thủy Nguyệt vẫn hết sức bình tĩnh.
Vưu Tây Nhã Khắc nhẹ nhàng thở dài, tuy hắn là kẻ vô tâm, nhưng trong cuộc tranh đấu giữa hai lực lượng không cân sức như thế này, cái cảm giác vô lực khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Nếu như chúng ta động viên toàn bộ Ma thần điện thì sao?"Bỗng Đại Ma thần cắn chặt răng rồi hỏi.
"Lúc này chuúng ta cũng đã tổng động viên rồi. " Vưu Tây Nhã Khắc vô thức tiếp lời, nhưng ngay sau đó, mới kịp phản ứng lại rồi ngây người ra nhìn đại Ma thần, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trên mặt Đại Ma thần không còn một chút huyết sắc, đôi mắt hắn nóng rực như hai ngọn lửa bừng bừng cháy: "Không, chúng ta vẫn còn cường viện! Đó chính là toàn bộ gia tộc phụ thuộc vào Ma thần điện, toàn bộ Ma tộc có tu luyện thần lực, bất kể nam nữ, tất cả đều phải lên chiến trường! Chúng ta có thể tổ chức ra đại quân đông hơn đại quân của Minh vương đại quân gấp mười gấp hai mươi lần... "
Mọi người đều bị ý nghĩ điên cuồng của Đại Ma thần dọa cho sợ hãi.
"Thế nhưng... " Vưu Tây Nhã Khắc lắp bắp không nói lên lời.
Nếu mà như vậy thì sau khi cuộc chiến này kết thúc, e rằng khu vực mà Ma thần điện thống trị đã cũng mất đi chín phần mười. Cuộc chiến điên cuồng như vậy chưa bao giờ xảy ra, ngay cả năm xưa chiến đấu cùng tu giả cũng không hề có chuyện này xảy ra.
Bời vì chiến thuật này chính là dùng mạng sống để điền đầy cái lỗ hổng ấy!
"Đúng! Chỉ có như vậy! Chúng ta sẽ đem Ma thần điện biến thành một địa ngục trần gian! Kéo Minh vương cùng xuống địa ngục!" Đại Ma thần gào thét như một gã bệnh nhân tâm thần, vừa hét hắn vừa huy vũ cánh tay, cứ như đang rót thêm chiến ý vào trong cơ thể vậy.
Mọi người đều trầm mặc đứng yên.
Nếu như trận chiến này đánh đến mức độ như vậy thì e rằng con số thương vong sẽ cực kỳ kinh người, lúc đó nguyên khí của Ma tộc sẽ bị tổn thương nặng nề
"Cuộc chiến này chỉ là nội chiến của Ma tộc, chúng ta đều là Ma tộc... " Vưu Tây Nhã Khắc không nhịn được mà buông lời khuyên giải. Tuy hắn là người của Ma thần điện, cho nên chẳng ưa gì Minh Vương cho lắm, nhưng dù sao...
Đột nhiên Đại Ma thần quay sang, rồi trừng mắt lên, lúc này hai con mắt của hắn y như hai ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, trong miệng gào lên những tiếng rống hận: "Câm miệng lại! Vưu Tây Nhã Khắc! Kể từ hôm nay, chiến bộ Vưu Tây sẽ do lão nhị thống lĩnh!"
Sắc mặt Vưu Tây Nhã Khắc trắng bệch, nhưng ngay sau đó, cơn tức không thể kìm được mà hiện lên nét mặt, hắn cười nhạt nói: "Hả! Ngươi điên rồi!"
Đột nhiên sát khí hiện lên trên mặt Đại Ma thần.
"Thế nào? Muốn giết ta sao?" Vưu Tây Nhã Khắc ngạo nghễ ngẩng cao đầu, trong mắt lóe ra những tia băng lãnh: "Thích thì cứ làm thử xem nào!"
Sau khi nói xong hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn đại Ma thần mà chỉ xoay người trực tiếp bước ra khỏi đại điện.
Thấy vậy, sắc mặt Đại Ma thần trở nên tái mét, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn cố gắng đè cơn giận trong lòng xuống, bởi hắn biết rõ, nếu lúc này mà ra tay với Vưu Tây Nhã Khắc thì chắc chắn Ma thần điện sẽ bị phân liệt ngay lập tức.
"Có ai còn ý kiến khác không?"Khuôn mặt Đại Ma thần hiện lên vẻ âm trầm đáng sợ.
Những người còn lại chỉ trầm mặc không nói.
Lúc này sắc mặt Đại Ma thần mới thả lỏng ra đôi chút, những người còn lại cũng không khiêu chiến quyền uy của hắn, điều đó cũng làm hắn cảm thấy tốt hơn đôi chút, hắn thong thả nói: "Ta cũng biết làm như vậy thì con số thương vong sẽ rất lớn. Nhưng chỉ có như thế chúng ta mới có cơ hội dành được chiến thắng. Chỉ khi chúng ta không tiếc bất cứ cái giá nào thì Minh Vương mới hiểu được, Ma thần điện chúng sẵn sàng ngọc đá cùng tan... "
Bên trong Đại điện chỉ còn thanh âm điên cuồng của Đại Ma thần vang vọng khắp nơi.
Thủy Nguyệt đình viện.
Ô Siết nốc liên tục mấy ngụm liệt tửu, dường như gã đang rất khát vậy, gã mặc cho rượu chảy dọc theo khóe miệng trôi xuống. Cho đến khi trên mặt đỏ bừng, gã mới bỏ vò rượu xuống rồi thì thào tự nói: "Vưu Tây Nhã Khắc nói không sai chút nào, lão đại đã điên mất rồi. "
Thủy Nguyệt ở đối diện với gã vẫn bình tĩnh nâng chiếc chén nhỏ lên, rồi nhẹ nhàng châm nửa non chén rượu, sau đó từ từ uống từng ngụm nhỏ, điệu bộ hết sức thản nhiên thưởng thức.
Hai người đều là những tân Ma thần cho nên có quan hệ tương đối thân thiết với nhau.
"Tuy ta không phải mang binh đi chịu chết như đã dự tính. " Ô Siết lại tưới thêm một ngụm rượi lên mồm, rồi liên tục lắc đầu nói: "Nhưng ta cũng biết, nếu làm như vậy chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát. Lúc này chúng ta vẫn còn nhân tâm, nhưng đến lúc đó lòng người sẽ mất hẳn. "
"Áp lực của hắn quá lớn. " Thủy Nguyệt nói câu được câu không.
"Kể cả như thế cũng không thể làm như vậy được!"Sự thất vọng của Ô Siết thể hiện qua lời nói của gã: "Tiếc là ta vẫn còn cách thần cấp một bước nữa. Nếu như ta cường đại như Vi Thắng thì tình cảnh mà chúng ta gặp phải cũng sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều. "
"Ngươi làm được như thế này đã không tồi rồi. " Thủy Nguyệt an ủi. Từ sau trận chiến giữa Ô Siết và Vi Thắng năm xưa, lúc trở về Ô Siết tu luyện càng thêm khắc khổ. Tuy gã chỉ là vị ma thần xếp hạng thứ năm, nhưng lại trở thành vị ma thần có thực lực cá nhân cao nhất Ma thần điện.
Đại Ma thần cũng đã từng khuyên Ô Siết học tập kiến thức chiến tướng, bởi gã có thực lực cá nhân cao như vậy cho nên dù trình độ chiến tướng có hơi kém một chút cũng lợi hại hơn chiến tướng phổ thông rất nhiều.
Nhưng Ô Siết lại chẳng hề có chút hứng thú nào với chiến tướng, gã chỉ chuyên tâm vào việc tu luyện của bản thân.
Ô Siết lại hớp một ngụm liệt tửu rồi cảm khái nói: "Mười năm trước ta đã bại trong tay Vi Thắng, vậy mà không ngờ mười sau, ta không những không đuổi kịp gã, mà khoảng cách trình độ càng ngày càng xa. Nhưng dù vậy trong lòng ta vẫn cứ cảm thấy vô cùng bội phục, một nam nhân như vậy mới đáng để ta ngưỡng mộ. Mười năm trước, mọi người bảo Vi Thắng đã chết, còn ta chỉ cười nhạt, một nam nhân như vậy sao có thể chết dễ dàng như vậy cơ chứ?"
Thủy Nguyệt yên lặng lắng nghe, gã biết rõ, đây là lúc Ô Siết muốn nói hết những điều vốn ẩn chứa trong lòng.
"Đến ngay cả Lâm Khiêm cũng phải bại trong tay Vi Thắng, thì ta cũng hết hy vọng rồi. Tuy ta chẳng thích cái tên Lâm Khiêm này cho lắm, nhưng không thể phủ nhận hắn chính là một thiên tài chân chính. A Nguyệt, ngươi nói thử xem, sao cái thế giới này lại biến hóa nhanh như thế nhỉ?"Đôi mắt của Ô Siết đã lờ đờ say sưa, trên mặt hiện lên vẻ mê man: "Bỗng nhiên ở đâu lại chui ra một cái gã Minh vương, đã dày vò Minh cảnh như vậy rồi còn cảm thấy vẫn chưa đủ lại chạy tới đòi nhất thống Ma tộc. Cáp, khiến chúng ta vô cùng chật vật! Kết quả thì sao, Mạc Vân Hải và Côn Luân cũng công khai chiến đấu rồi, Vi Thắng mười năm không thấy tung tích, đột nhiên xuất hiện thì cũng đã là thần cấp rồi, hơn nữa lại còn đánh cho Lâm Khiêm không dám thò mặt ra, ắt hẳn lúc này Lâm Khiêm cảm thấy phiền muộn lắm ấy nhỉ, cùng là thần cấp, vậy mà lại nhục nhã như vậy... Quả thực thế đạo biến đổi không ngừng a... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy... Thật là không thể nào hiểu được... "
Ô Siết càng nói càng mơ hồ, sau đó oạch một cái ngã ngửa ra đất, trong miệng phát ra những tiếng ngáy rung trời.
Tâm tình gã vốn đã buồn bực lắm rồi, lần này tới tìm Thủy Nguyệt cũng chỉ cầu một trận say.
Thủy Nguyệt vẫn ngời yên bất động, uống từng ngụm nhỏ một, liệt tửu trôi vào trong cổ họng nóng rực giống như luồng liệt hỏa.
Sâu trong đôi mắt lúc nào cũng bình tĩnh kia bỗng hiện lên một ngọn lửa cháy hừng hực. Y đang nhớ đến huyết triệu năm xưa, nhớ đến mấy năm nay sống trong bàng hoàng mê loạn, nhớ đến mấy năm nay đợi chờ trong vô vọng, nhớ đến lúc đêm khuya đặt tay lên ngực tự vấn bản thân, gã nhớ tới rất nhiều rất rất nhiều.
Bên trong đình viện vang lên những tiếng lẩm bẩm.
"Tất cả chỉ để mầm mống lớn thành đại thụ a. "
Tuy tiền tuyến không gửi tin tức bại lui về nhưng trên mặt chúng Ma thần lại không hề thoải mái chút nào. Đại quân do An Mạc chỉ huy dùng chiến thuật đóng vững đánh chắc, từ từ đẩy mạnh tốc độ. Còn Lương Vi và Thích Hưng lại không hề có những hành động mạo hiểm, mà bọn họ chỉ không ngừng gia tăng áp lực, từng bước từng bước ép nhỏ không gian hoạt động của Ma Thần điện.
Như tằm ăn rỗi, chính là từ ngữ chính xác để hình dung tình huống hiện tại.
Nhưng trong Ma thần môn chẳng có ai là thằng ngốc cả. Bọn họ đều biết rõ, tình cảnh của bọn họ càng lúc càng nguy hiểm rồi. Tuy tốc độ tấn công của đối phương rất thong thả, nhưng cũng chính vì vậy mà bọn họ chẳng thể tìm được chút cơ hội nào để phản kích. Đối phương càng cẩn thận thì bọn hắn càng yếu thế.
Chính cái đấu pháp này đã khiến cho tất cả thành viên của Ma thần điện đều cảm thấy vô cùng khốn khổ.
Bọn họ chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn đối phương từng chút từng chút lấn tới, mà không có cách nào để cản lại. Đối phương càng lấn tới thì phòng tuyến của bọn họ lại càng co cụm lại.
Đây chính là dấu hiệu hết sức nguy hiểm.
Phong tuyến bị ép nhỏ lại cũng có nghĩa là chiều sâu phòng tuyến sẽ ngắn lại, đồng nghĩa với việc dễ bị đối phương đột phá.
Bất cứ một vị chiến tướng nào đều biết rõ điều này nguy hiểm đến mức độ nào.
Nhưng bọn họ chẳng có biện pháp nào chỉ biết thúc thủ vô sách, mắt mở trừng trừng mà nhìn bản thân đang dần bị bức đến tuyệt lộ. Điều đó khiến trong lòng mọi người cảm thấy khủng hoảng và tuyệt vọng.
Thực lực giữa hai bên cách biệt nhau quá nhiều.
"Không bằng tổ chức một lần phản công xem sao?" Vưu Tây Nhã Khắc liếc nhìn Đại Ma thần, rồi hỏi dò.
Nhưng Đại Ma thần vẫn trầm mặc không nói, trong lòng hắn lúc này đang cảm thấy vô cùng cay đắng. Phản công sao? Lấy cái gì để phản công đây, các chiến bộ của đối phương đan xen chặt chẽ với nhau không một khe hở. Còn nếu như cứ cố gắng cố thủ trong phòng tuyến thì chẳng qua cũng chỉ là chết dần chết mòn, nhưng nếu mà xông ra ngoài thì chả khác nào lấy bánh bao thịt ném chó đói, một đi không trở lại.
Đại Ma thần mờ mịt nhìn quanh đại điện, nhớ lại năm xưa Ma thần điện hùng vĩ đồ sộ cỡ nào, vậy mà lúc này lại trở lên lạnh lùng trống vắng như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc không phanh sao?
Mấy năm nay hắn khổ công xây dựng, cứ một trận chiến lại nối tiếp một trận chiến, nhờ đó Ma thần điện cang lúc càng lớn mạnh, thậm chí còn nhẩy lên vị trí thế lực cường đại nhất Bách Man cảnh. Thành tựu này khiến đại Ma thần cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo, lúc đó hắn tin rằng, không ai có thể chiến thắng được Ma thần điện! Nhưng bất chợt đại quân của Minh vương đằng đằng sát khí tiến đến hắn mới nhận ra rằng Ma thần điện thoạt nhìn thì cường đại vậy mà không thể ngăn cản bước chân của đối phương.
Bởi đối phương quá cường đại rồi!
So với Minh vương thì Ma thần điện quá nhỏ yếu, chênh lệch giữa hai bên giống như người trưởng thành và tiểu hài tử vậy, đó chính là khoảng cách không thể vượt qua.
Nhưng Ma thần điện chống cự rất ngoan cường, đến ngay cả Đại Ma thần cũng cảm thấy không thể yêu cầu cao hơn được nữa. Điều này cũng nhờ mấy năm gần đây Ma thần điện thống trị không tồi nên mới có thể thu được nhân tâm của mọi người.
"Minh vương tới rồi?"Bỗng Đại Ma thần mở miệng nói, lúc này giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn.
"A. " Vưu Tây Nhã Khắc gật đầu: "Hắn đi tìm Hà công chúa và Lam thị huynh đệ, hiện tại hai người này đang phụ trách ổn định hậu phương. Chiêu thức này thực quá đẹp mà. Tại Bách Man cảnh, hai nhà này đều là hai gia tộc có lịch sử lâu đời nên quan hệ rất rộng, nếu bọn họ chịu đứng ra thì ắt hẳn lòng người sẽ khác hẳn. "
Hắn nhún nhún vai, rồi mở hai tay ra, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: "Đương nhiên là điều này chẳng có lợi gì cho chúng ta rồi"
"Lão tứ, ngươi cảm thấy thế nào?" Ánh mắt của Đại Ma thần nhìn về phía đệ tứ Ma thần luôn yên lặng.
Thân hình đệ tứ Ma thần không cao cho lắm, thoạt nhìn thân thể còn có vẻ gầy gò ốm yếu. Y để tóc ngắn, khuôn mặt hơi tái nhợt, làm cho y nhìn có vẻ thanh tú, không hề có chút liên quan gì đến một vị Ma tộc cường hãn.
Nhưng không ai dám khinh thường cái vẻ ngoài của y bởi y vốn xuất thân từ danh môn, mà thật ra truyền thừa của Ngân Thu nham động cũng có tên tuổi ngay từ thời viễn cổ. Vì thế trong mắt mọi người, y chính là một kẻ thâm sâu khó đoán.
Tên của y là Thủy Nguyệt.
Đại Ma thần đã phải hao rất nhiều tâm lực mới chiêu mộ được Thủy Nguyệt đến Ma thần điện, và trở thành đệ tứ Ma thần của Ma thần điện. Bởi y không chỉ là một kẻ có thực lực cường đại, mà quan trọng hơn, y còn là một vị chiến tướng cực kì xuất sắc. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Đại Ma thần coi trọng y, trong rất nhiều điển tịch đều nói rõ, người thừa kế Ngân Thu nham động cũng sẽ giành được truyền thừa tri thức về chiến tướng.
Và Thủy Nguyệt không làm đại Ma thần thất vọng, trong mấy năm gần đây Ma thần điện không ngừng mở rộng là nhờ vào công không nhỏ của y đấy.
Tính cách Thủy Nguyệt vốn ưa cô độc, ít nói, cũng không gây sự với ai. Y lại là người có bản lĩnh, một người như vậy dù là ở bất cứ nơi nào cũng không thể làm người ta ghét được.
"Lập tức quyết chiến. " Thủy Nguyệt vẫn bình tĩnh như thường, thản nhiên nói: "Ắt hẳn địch nhân sắp tiến công toàn diện rồi. "
Câu nói của y vừa nói ra, lập tức cả đại điện yên ắng hẳn.
Một lúc lâu sau, Đại Ma thần mới mở miệng, gian nan nói: "Vậy khả năng thủ được của chúng ta là bao nhiêu?"
"Một thành. "Giọng nói của Thủy Nguyệt vẫn hết sức bình tĩnh.
Vưu Tây Nhã Khắc nhẹ nhàng thở dài, tuy hắn là kẻ vô tâm, nhưng trong cuộc tranh đấu giữa hai lực lượng không cân sức như thế này, cái cảm giác vô lực khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Nếu như chúng ta động viên toàn bộ Ma thần điện thì sao?"Bỗng Đại Ma thần cắn chặt răng rồi hỏi.
"Lúc này chuúng ta cũng đã tổng động viên rồi. " Vưu Tây Nhã Khắc vô thức tiếp lời, nhưng ngay sau đó, mới kịp phản ứng lại rồi ngây người ra nhìn đại Ma thần, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trên mặt Đại Ma thần không còn một chút huyết sắc, đôi mắt hắn nóng rực như hai ngọn lửa bừng bừng cháy: "Không, chúng ta vẫn còn cường viện! Đó chính là toàn bộ gia tộc phụ thuộc vào Ma thần điện, toàn bộ Ma tộc có tu luyện thần lực, bất kể nam nữ, tất cả đều phải lên chiến trường! Chúng ta có thể tổ chức ra đại quân đông hơn đại quân của Minh vương đại quân gấp mười gấp hai mươi lần... "
Mọi người đều bị ý nghĩ điên cuồng của Đại Ma thần dọa cho sợ hãi.
"Thế nhưng... " Vưu Tây Nhã Khắc lắp bắp không nói lên lời.
Nếu mà như vậy thì sau khi cuộc chiến này kết thúc, e rằng khu vực mà Ma thần điện thống trị đã cũng mất đi chín phần mười. Cuộc chiến điên cuồng như vậy chưa bao giờ xảy ra, ngay cả năm xưa chiến đấu cùng tu giả cũng không hề có chuyện này xảy ra.
Bời vì chiến thuật này chính là dùng mạng sống để điền đầy cái lỗ hổng ấy!
"Đúng! Chỉ có như vậy! Chúng ta sẽ đem Ma thần điện biến thành một địa ngục trần gian! Kéo Minh vương cùng xuống địa ngục!" Đại Ma thần gào thét như một gã bệnh nhân tâm thần, vừa hét hắn vừa huy vũ cánh tay, cứ như đang rót thêm chiến ý vào trong cơ thể vậy.
Mọi người đều trầm mặc đứng yên.
Nếu như trận chiến này đánh đến mức độ như vậy thì e rằng con số thương vong sẽ cực kỳ kinh người, lúc đó nguyên khí của Ma tộc sẽ bị tổn thương nặng nề
"Cuộc chiến này chỉ là nội chiến của Ma tộc, chúng ta đều là Ma tộc... " Vưu Tây Nhã Khắc không nhịn được mà buông lời khuyên giải. Tuy hắn là người của Ma thần điện, cho nên chẳng ưa gì Minh Vương cho lắm, nhưng dù sao...
Đột nhiên Đại Ma thần quay sang, rồi trừng mắt lên, lúc này hai con mắt của hắn y như hai ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, trong miệng gào lên những tiếng rống hận: "Câm miệng lại! Vưu Tây Nhã Khắc! Kể từ hôm nay, chiến bộ Vưu Tây sẽ do lão nhị thống lĩnh!"
Sắc mặt Vưu Tây Nhã Khắc trắng bệch, nhưng ngay sau đó, cơn tức không thể kìm được mà hiện lên nét mặt, hắn cười nhạt nói: "Hả! Ngươi điên rồi!"
Đột nhiên sát khí hiện lên trên mặt Đại Ma thần.
"Thế nào? Muốn giết ta sao?" Vưu Tây Nhã Khắc ngạo nghễ ngẩng cao đầu, trong mắt lóe ra những tia băng lãnh: "Thích thì cứ làm thử xem nào!"
Sau khi nói xong hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn đại Ma thần mà chỉ xoay người trực tiếp bước ra khỏi đại điện.
Thấy vậy, sắc mặt Đại Ma thần trở nên tái mét, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn cố gắng đè cơn giận trong lòng xuống, bởi hắn biết rõ, nếu lúc này mà ra tay với Vưu Tây Nhã Khắc thì chắc chắn Ma thần điện sẽ bị phân liệt ngay lập tức.
"Có ai còn ý kiến khác không?"Khuôn mặt Đại Ma thần hiện lên vẻ âm trầm đáng sợ.
Những người còn lại chỉ trầm mặc không nói.
Lúc này sắc mặt Đại Ma thần mới thả lỏng ra đôi chút, những người còn lại cũng không khiêu chiến quyền uy của hắn, điều đó cũng làm hắn cảm thấy tốt hơn đôi chút, hắn thong thả nói: "Ta cũng biết làm như vậy thì con số thương vong sẽ rất lớn. Nhưng chỉ có như thế chúng ta mới có cơ hội dành được chiến thắng. Chỉ khi chúng ta không tiếc bất cứ cái giá nào thì Minh Vương mới hiểu được, Ma thần điện chúng sẵn sàng ngọc đá cùng tan... "
Bên trong Đại điện chỉ còn thanh âm điên cuồng của Đại Ma thần vang vọng khắp nơi.
Thủy Nguyệt đình viện.
Ô Siết nốc liên tục mấy ngụm liệt tửu, dường như gã đang rất khát vậy, gã mặc cho rượu chảy dọc theo khóe miệng trôi xuống. Cho đến khi trên mặt đỏ bừng, gã mới bỏ vò rượu xuống rồi thì thào tự nói: "Vưu Tây Nhã Khắc nói không sai chút nào, lão đại đã điên mất rồi. "
Thủy Nguyệt ở đối diện với gã vẫn bình tĩnh nâng chiếc chén nhỏ lên, rồi nhẹ nhàng châm nửa non chén rượu, sau đó từ từ uống từng ngụm nhỏ, điệu bộ hết sức thản nhiên thưởng thức.
Hai người đều là những tân Ma thần cho nên có quan hệ tương đối thân thiết với nhau.
"Tuy ta không phải mang binh đi chịu chết như đã dự tính. " Ô Siết lại tưới thêm một ngụm rượi lên mồm, rồi liên tục lắc đầu nói: "Nhưng ta cũng biết, nếu làm như vậy chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát. Lúc này chúng ta vẫn còn nhân tâm, nhưng đến lúc đó lòng người sẽ mất hẳn. "
"Áp lực của hắn quá lớn. " Thủy Nguyệt nói câu được câu không.
"Kể cả như thế cũng không thể làm như vậy được!"Sự thất vọng của Ô Siết thể hiện qua lời nói của gã: "Tiếc là ta vẫn còn cách thần cấp một bước nữa. Nếu như ta cường đại như Vi Thắng thì tình cảnh mà chúng ta gặp phải cũng sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều. "
"Ngươi làm được như thế này đã không tồi rồi. " Thủy Nguyệt an ủi. Từ sau trận chiến giữa Ô Siết và Vi Thắng năm xưa, lúc trở về Ô Siết tu luyện càng thêm khắc khổ. Tuy gã chỉ là vị ma thần xếp hạng thứ năm, nhưng lại trở thành vị ma thần có thực lực cá nhân cao nhất Ma thần điện.
Đại Ma thần cũng đã từng khuyên Ô Siết học tập kiến thức chiến tướng, bởi gã có thực lực cá nhân cao như vậy cho nên dù trình độ chiến tướng có hơi kém một chút cũng lợi hại hơn chiến tướng phổ thông rất nhiều.
Nhưng Ô Siết lại chẳng hề có chút hứng thú nào với chiến tướng, gã chỉ chuyên tâm vào việc tu luyện của bản thân.
Ô Siết lại hớp một ngụm liệt tửu rồi cảm khái nói: "Mười năm trước ta đã bại trong tay Vi Thắng, vậy mà không ngờ mười sau, ta không những không đuổi kịp gã, mà khoảng cách trình độ càng ngày càng xa. Nhưng dù vậy trong lòng ta vẫn cứ cảm thấy vô cùng bội phục, một nam nhân như vậy mới đáng để ta ngưỡng mộ. Mười năm trước, mọi người bảo Vi Thắng đã chết, còn ta chỉ cười nhạt, một nam nhân như vậy sao có thể chết dễ dàng như vậy cơ chứ?"
Thủy Nguyệt yên lặng lắng nghe, gã biết rõ, đây là lúc Ô Siết muốn nói hết những điều vốn ẩn chứa trong lòng.
"Đến ngay cả Lâm Khiêm cũng phải bại trong tay Vi Thắng, thì ta cũng hết hy vọng rồi. Tuy ta chẳng thích cái tên Lâm Khiêm này cho lắm, nhưng không thể phủ nhận hắn chính là một thiên tài chân chính. A Nguyệt, ngươi nói thử xem, sao cái thế giới này lại biến hóa nhanh như thế nhỉ?"Đôi mắt của Ô Siết đã lờ đờ say sưa, trên mặt hiện lên vẻ mê man: "Bỗng nhiên ở đâu lại chui ra một cái gã Minh vương, đã dày vò Minh cảnh như vậy rồi còn cảm thấy vẫn chưa đủ lại chạy tới đòi nhất thống Ma tộc. Cáp, khiến chúng ta vô cùng chật vật! Kết quả thì sao, Mạc Vân Hải và Côn Luân cũng công khai chiến đấu rồi, Vi Thắng mười năm không thấy tung tích, đột nhiên xuất hiện thì cũng đã là thần cấp rồi, hơn nữa lại còn đánh cho Lâm Khiêm không dám thò mặt ra, ắt hẳn lúc này Lâm Khiêm cảm thấy phiền muộn lắm ấy nhỉ, cùng là thần cấp, vậy mà lại nhục nhã như vậy... Quả thực thế đạo biến đổi không ngừng a... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy... Thật là không thể nào hiểu được... "
Ô Siết càng nói càng mơ hồ, sau đó oạch một cái ngã ngửa ra đất, trong miệng phát ra những tiếng ngáy rung trời.
Tâm tình gã vốn đã buồn bực lắm rồi, lần này tới tìm Thủy Nguyệt cũng chỉ cầu một trận say.
Thủy Nguyệt vẫn ngời yên bất động, uống từng ngụm nhỏ một, liệt tửu trôi vào trong cổ họng nóng rực giống như luồng liệt hỏa.
Sâu trong đôi mắt lúc nào cũng bình tĩnh kia bỗng hiện lên một ngọn lửa cháy hừng hực. Y đang nhớ đến huyết triệu năm xưa, nhớ đến mấy năm nay sống trong bàng hoàng mê loạn, nhớ đến mấy năm nay đợi chờ trong vô vọng, nhớ đến lúc đêm khuya đặt tay lên ngực tự vấn bản thân, gã nhớ tới rất nhiều rất rất nhiều.
Bên trong đình viện vang lên những tiếng lẩm bẩm.
"Tất cả chỉ để mầm mống lớn thành đại thụ a. "
Bình luận facebook