'Tiểu thư, anh đã thành tâm thành ý mời em đi Paris cùng anh, là em không cần anh kia mà!' Nghe câu nói kia của cô lòng Cung Quý Dương không khỏi xúc động và vui vẻ, trong giọng nói mang theo một chút đùa pha.
'Không được thật mà. Bây giờ chính là thời điểm then chốt của thương hiệu Leila, em không thể phân thân bằng không lại có người nói em là bình hoa chỉ2biết dựa vào đại kim chủ như anh để phát tài mà thôi!' Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói.
'Em đó ...'
Cung Quý Dương thấy dáng vẻ của cô như vậy không khỏi buồn cười, nhẹ lắc đầu: 'Phụ nữ là để cho đàn ông yêu thương, không cần suốt ngày cùng đàn ông cậy mạnh, chỉ tại em không chịu tụt hậu với ai thôi!'
'Vậy có gì không tốt đâu, chẳng lẽ muốn em5mỗi ngày nhàn nhã không có việc gì làm anh mới vui sao?' Cô bất mãn lên tiếng kháng nghị.
Cung Quý Dương nhún vai cười nói: 'Đương nhiên rồi, anh thật không hy vọng vợ anh mỗi ngày phải xuất đầu lộ diện, bôn ba vất vả!'
'Anh đúng là người kỳ thị giới tính, gia trưởng điển hình!' Cô nhíu mày, mắt đẹp trừng hắn.
'Được, anh kỳ thị giới tính, anh gia trưởng nhưng mà ... không phải6em vẫn yêu anh sao?'
Cung Quý Dương nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên thâm tình nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Hai má Sầm Tử Tranh đã hồng thành một mảnh, cô rũ rèm mi dài có chút thẹn thùng làu bàu: 'Thật đúng là không biết xấu hổ, ai thèm yêu anh chứ!'
Nhìn cô gái trong lòng thẹn thùng lại diễm lệ như một đóa hoa, lòng Cung Quý Dương rung động không5thôi. Rốt cuộc cũng không kìm chế được tình cảm dâng trào trong lòng, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, thân thiết dặn dò: 'Bất luận là xảy ra chuyện gì cũng đều phải ngoan ngoãn chờ anh về, sau khi anh từ Paris trở về, chúng ta lập tức đi đăng ký!'
Nói xong hắn lần nữa ôm cô vào lòng, dịu dàng như nâng niu một bảo vật trân quý nhất trên đời.
Sầm3Tử Tranh ngoan ngoãn gật đầu, khép hờ mắt, lẳng lẳng cảm thụ hơi ấm truyền đến từ người hắn, một cảm giác an toàn vây phủ lấy cô ...
***
'Leila, Leila ...' Trong phòng họp, Alina không ngừng gọi Sầm Tử Tranh.
Trong mắt Alina lộ ra chút nghi hoặc, thực ra không chỉ có Alina mà tất cả những nhân viên có mặt trong cuộc họp cũng lộ vẻ khó hiểu và nghi hoặc ...
Đây đã là lần thứ năm cô lơ đễnh trong cuộc họp chỉ kéo dài ba mươi phút, người trước giờ vẫn nổi tiếng là coi trọng sự nghiệp hơn tính mạng lại lơ đễnh đến năm lần trong cuộc họp, điều này bảo sao mọi người không kinh ngạc cho được!
Khi Alina huơ huơ tay trước mắt cô, Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại.
Khi cô nhìn thấy mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu nhìn mình thì vội xốc lại tinh thần nhưng dù vậy vẫn không dấu được nội tâm đầy lo lắng của cô.
'Kiki, nói lại lần nữa ý tưởng phối màu của anh đi!'
Sầm Tử Tranh cố tập trung tinh thần vào cuộc họp dù vừa nãy, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh quyến luyến không nỡ rời của Cung Quý Dương trước khi lên đường đi công tác.
Kiki là một chuyên viên phối màu, anh ta đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc với những thương hiệu lớn toàn cầu hơn nữa còn giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế lớn trong lĩnh vực thiết kế thời trang, anh ta vừa được Cung thị trả lương cao mời về làm việc cho thương hiệu Leila.
Kiki hắng giọng, nói lại lần nữa: 'Như mọi người đã biết, trong số những màu sắc thịnh hành của mùa trước, màu vàng rõ ràng đã chiếm vị trí chủ đạo, còn ý tưởng phối màu của năm nay, tôi đề nghị chúng ta tiếp tục sử dụng màu vàng làm màu viền, các hệ màu nhạt khác sử dụng tương đối ít như một bước chuyển tiếp như vậy thì mới không tạo ra sự thay đổi quá bất ngờ mà cũng là tôn trọng quy luật kết hợp màu sắc tự nhiên, như vậy ...'
Phanh!!!
Kiki còn chưa phát biểu xong thì trên mặt Sầm Tử Tranh lại lộ vẻ không tập trung một lần nữa, ngay cả cây viết trên tay rơi xuống lúc nào cô cũng không hay biết.
Kiki không nói tiếp bởi vì hắn biết Leila căn bản là không có tâm tư nghe hắn nói.
Ánh mắt của mọi người lần nữa lại hướng về phía Sầm Tử Tranh.
'Leila à ...'
Alina vỗ nhẹ tay lên trán, vẻ mặt rầu rĩ gọi cô lần nữa.
Sầm Tử Tranh lúc này mới có phản ứng, cô day day huyệt Thái dương đang ẩn ẩn đau, mệt mỏi nói: 'Mọi người đi làm việc của mình trước đi, Kiki, lát nữa anh mang phương án phối màu của mùa sau đến văn phòng của tôi đi, tôi sẽ xem xét sau!'
Nói xong cô đi một mạch ra khỏi phòng họp để lại một đám nhân viên mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Sầm Tử Tranh lê tấm thân mệt mỏi về phòng làm việc, ném mình vào sofa, cô biết hôm nay trạng thái của mình cực kỳ không tốt, từ hôm qua đến giờ, những người đã gặp, những chuyện đã trải qua lũ lượt tái hiện trong đầu cô, căn bản là không xua đi được khiến cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
Thái độ của Cung Quý Dương tối qua rất rõ ràng, hắn nói đợi hắn trở về từ chuyến công tác Paris sẽ lập tức cử hành hôn lễ. Thực ra mà nói, hôn lễ chỉ là hình thức, Sầm Tử Tranh thật sự không để ý, điều quan trọng hơn là cô và Quý Dương có thể ở bên nhau.
Chỉ là ... thời gian chỉ có một tuần, cô chưa ứng phó nổi với những thay đổi!
Ẩn sâu nơi nội tâm cô luôn có một nỗi lo lắng bất an nhưng cụ thể là gì thì cô không biết.
Ngay lúc còn đang chìm trong suy tư thì một tràng tiếng gõ cửa kéo cô trở lại với thực tế, tiếp đó là một tràng tiếng bước chân vang lên sau lưng cô ...
'Kiki, cứ để phương án của anh lên bàn tôi là được rồi. Anh ra ngoài đi!' Nghe tràng tiếng bước chân dồn dập, cô không quay đầu lại chỉ mệt mỏi buông ra một câu.
'Còn chưa nghe được câu trả lời của em, anh sao có thể đi được chứ?' Một giọng nam trầm ấm đầy từ tính cực kỳ dễ nghe vang lên sau lưng cô, sau đó là một tiếng cười ôn hòa.
Sầm Tử Tranh giật mình vội ngoảnh đầu lại ... Giọng nói này vốn đâu phải của Kiki!
Lúc này hiện lên trong mắt cô là gương mặt tươi cười của Khương Ngự Kình, còn trên bàn làm việc của cô thì đặt một chiếc hộp to đựng đầy chi phiếu.
Bình luận facebook