'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh cẩn trọng ôm hắn như ôm một món đồ dễ vỡ.
'Tranh Tranh, sau này em không được như thế nữa, bất kể có chuyện gì xảy ra nhất định cũng phải đợi anh về hỏi cho rõ ràng, được không?' Cung Quý Dương ân cần dặn dò.
Có trời biết, hắn đã sợ những ngày li biệt, thống khổ, dày vò này đến thế nào rồi ...
Sầm Tử Tranh tựa người vào hắn, gật đầu, sau này sẽ không bao2giờ rời đi nữa, cho dù có súng nhắm ngay đầu cô cô cũng sẽ không buông tay!
'Đi ...' Cung Quý Dương thấy cô gật đầu, tâm tình cực kỳ vui vẻ kéo tay cô.
'Đi đâu vậy?' Sầm Tử Tranh ngạc nhiên hỏi.
Bên môi Cung Quý Dương nở một nụ cười rạng rỡ, hắn âu yếm cầm tay cô nói: 'Đi làm đám cưới!'
Sầm Tử Tranh nghe câu này, nhất thời người ngây ra như phỗng.
Lúc này Cung Quý Dương cúi xuống, vẻ mặt hưng5phấn tuyên bố: 'Chú rể là anh!'
Đôi mắt đẹp của Sầm Tử Tranh trừng lớn ...
'Anh ... anh ...' Cô lắp bắp không nói được thành câu.
'Tất cả về hôn lễ anh đã chuẩn bị cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi cô dâu nữa thôi!' Cung Quý Dương rất “tốt bụng” giải thích giúp cô những nghi vấn trong đầu.
Mất một lúc lâu Sầm Tử Tranh mới thốt được thành lời ...
'Anh ... chắc chắn là em sẽ tới sao?'
Hắn cũng quá tự tin rồi!
Đôi6mày rậm của Cung Quý Dương hơi nhướng lên, đôi mắt thâm thúy lóe sáng, môi hắn nhẹ câu lên một đường cong, từ từ kề sát vào tai Sầm Tử Tranh ...
'Anh đang đánh cược! Anh đánh cược với ông Trời! Anh đánh cược với em! Anh đánh cược với tình cảm của em! Rằng em vẫn còn yêu anh'
Tim Sầm Tử Tranh chợt run lên, bên môi cô cũng dần câu lên một nụ cười, thâm tình nhìn hắn, một lúc lâu sau5cô mới nói: 'Anh biết không, Tĩnh Nghiên từng nói với em, Cung Quý Dương người đàn ông này đã xâm nhập vào cốt tủy của bạn, anh ta chính là sinh mệnh của bạn. Cô ấy nói không sai chút nào! Người hiểu em nhất cũng chính là một phần sinh mệnh của em ...'
Lòng Cung Quý Dương rúng động không thôi, hắn dịu dàng hôn lên vầng trán thanh khiết của cô, như muốn dùng nụ hôn thần thánh để biểu đạt tình3yêu sâu sắc trong nội tâm mình.
'Gả cho anh, được không?' Hắn trịnh trọng ngỏ lời cầu hôn.
Một chiếc nhẫn hiện ra trước mắt cô như phép màu, nó lấp lánh như một vì sao sáng soi vào đáy mắt cô.
Sầm Tử Tranh nhìn vẻ nghiêm túc và chân thành của Cung Quý Dương, ánh mắt chợt tối lại, 'Quý Dương, nhưng mà mẹ anh ...'
'Người em muốn kết hôn là anh, không phải mẹ anh. Anh không muốn em suy nghĩ về chuyện gì khác, chỉ cần suy nghĩ về lời cầu hôn của anh là được rồi!'
Cung Quý Dương nhẹ giọng ngắt lời cô, nhìn thoáng qua hắn có vẻ như không câu nệ nhưng trong mắt vô tình lại lộ ra một nét sắc sảo khiến người ta không thể xem thường.
Sầm Tử Tranh biết lúc này mình cũng không cần phải sợ gì nữa, có người đàn ông này ở bên cạnh cô, cho dù có sóng to gió lớn gì cô cũng không sợ hãi.
Nhưng ... Khương Ngự Kình thì sao đây?
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến cái tát mà Khương Ngự Kình đã dành cho cô, vẻ xa lạ trên mặt hắn lúc đó giờ cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Thấy trong mắt cô có chút xao động, đôi mắt như tia X của Cung Quý Dương như phát hiện ra điều gì, hắn nhẹ khoác tay lên vai cô, trịnh trọng nói: 'Tranh Tranh, em có tin anh không?'
Nghe câu hỏi này, Sầm Tử Tranh nhìn hắn, trịnh trọng gật đầu.
'Vậy tất cả cứ giao cho anh, em không cần suy nghĩ gì cả, không cần nghe, thậm chí không cần xem, đối với em anh chỉ có một yêu cầu chính là toàn tâm toàn ý bước vào lễ đường làm cô dâu của anh, làm vợ của anh!' Trên mặt Cung Quý Dương lộ ra một vẻ nghiêm túc và chân thành.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cô mỉm cười, trịnh trọng gật đầu, không oán không hối!
Nụ cười trên môi Cung Quý Dương nở rộ đến tận đầu mày cuối mắt, hắn vội vàng đeo nhẫn lên tay cô, chiếc nhẫn thật đẹp, không lớn không nhỏ thật vừa vặn với ngón vô danh của cô.
Cung Quý Dương cười một cách hạnh phúc và thỏa mãn, nhưng khi nhìn thấy cô đang mặc áo cưới, mày hắn chau lại, nụ cười trên môi càng thêm phần tà tứ ...
'Anh rất không quen nhìn người phụ nữ của anh mặc chiếc áo cưới của người đàn ông khác mua. Ở Paris anh đã nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng giúp em làm một chiếc áo cưới rồi, đến nhà thờ nhớ phải vào phòng nghỉ thay ra, biết không?'
Sầm Tử Tranh cúi đầu nhìn lại chiếc áo cười đang mặc trên người, không kìm được thở dài một tiếng thật sâu ... trên áo sớm đã dính đầy bụi, thậm chí một góc áo đã bị rách, chắc là do khi nãy cô vội vã quá làm rách lúc nào không hay.
Cô không biết nên đối mặt với Khương Ngự Kình như thế nào, đối với hắn trong lòng cô tràn ngập áy náy và hổ thẹn.
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên, giọng nghiêm túc nói: 'Hôn lễ của chúng ta có thể đơn giản một chút được không? Kết hôn vốn chỉ là chuyện của hai người, em không muốn những lễ tiết long trọng và cầu kỳ!'
Đây cũng là lời thật lòng của cô, Sầm Tử Tranh cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau, cho dù là cử hành hôn lễ ở một nhà thờ nhỏ cũng đủ lãng mạn và ý nghĩa rồi.
Cung Quý Dương nghe vậy trìu mến nhìn cô: 'Tranh Tranh, giúp em chuẩn bị một hôn lễ khó quên là chuyện anh nên làm mà!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, dịu dàng ngả đầu vào ngực hắn, thở dài một tiếng nhỏ nhẹ nói: 'Có thể cùng anh răng long đầu bạc mới là chuyện làm em đời này khó quên nhất!'
'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương xúc động gọi tên cô, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một vẻ sủng nịch và trìu mến mà chưa có cô gái nào có được, 'Vật nhỏ đáng yêu, tất cả nghe theo em vậy!'
Truyện đang hot
VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất
VIETWRITER.COM
Bình luận facebook