Marvellous
Moderator
-
Chương-39
Chương 39
Hôm nay anh phải đến dự phiên tòa ly hôn với Tịch Văn. Cô đứng đối diện anh lòng có chút lo lắng, đưa tay thắt caravat cho anh:
"Ngụy Tôn... "
Tiếng gọi của cô mềm mại kéo dài, anh biết cô đang nghĩ gì:"Làm sao vậy? "
"Em... Em có thể đi cùng không anh? "
"Em ngốc quá! Không cần đâu, anh nhất định sẽ ly hôn mà. "_anh cười đáp xoa đầu cô, vẻ mặt sủng nịnh vô cùng.
"Dạ! "
Anh rời đi, cô đứng nhìn theo bóng xe của anh thở dài. Mẹ anh đi ra vỗ vai cô:
"Uyển Đình? Vào nhà thôi con! "
"Dạ vâng! "_sau đó cô xoay người nắm tay mẹ anh dìu bà vào nhà.
Cả buổi sáng hôm ấy, cô ngồi đợi anh ở ghế sofa mãi tay cầm cao dao gọt trái cây.
"Bảo bối không biết baba con đã xong chưa? Mẹ lo quá! "_cái bụng bầu của cô đang đeo một cái phone tai nghe nhạc dù chỉ mới 3 tháng, nhưng dường như cô có cảm giác em bé của cô có thể nhận thức được.
[...]
Tại phiên tòa...
Chủ tòa cùng tất cả đứng dậy, ông ta dõng dạc tuyên bố:
"Tôi tuyên bố anh Ngụy Tôn và cô Tịch Văn từ đây chính thức ly hôn. Phiên tòa kết thúc! "
Tất cả đứng nghiêm lại một chút, rồi từ từ rời đi. Nếu là đối với những cặp đôi bình thường có lẽ nó sẽ là cảnh tượng buồn bã đau lòng, thời gian như chậm lại không khí nặng nề khó chịu. Nhưng với anh và ả ta thì khi phiên tòa chấm dứt, bước ra cánh cửa lớn là hàng trăm chiếc máy ảnh chụp liên tục, cùng với mấy chục, mấy trăm tên nhà báo vây kín.
"Ngụy Tổng ngài có thể cho biết vì sao lại ly hôn với Tịch tiểu thư? "
"Ngụy Tổng hai người có xích mích gì sao? Hay là đã hết yêu nhau? "
"Xin trả lời câu hỏi của chúng tôi! "
"..."
Vệ sĩ sắp xếp cho anh và ả ta đường ra xe, nơi đây đã được cách riêng dù là nơi đỗ xe nhưng phóng viên cũng không vào được.
Ả ta nắm lấy tay anh bộ dáng yếu đuối, muốn níu kéo thêm chút gì đó.
"Ngụy Tôn em... Em vẫn còn yêu anh... Em vẫn muốn bên anh, anh còn yêu em mà phải không? "
Anh quay lại lạnh lùng hất tay ả ta ra cười nhạt:"Nếu còn yêu sẽ không đi đến bước đường này. Yêu sao? Nếu yêu đã không nắm tay nhau đi tới tòa ly hôn rồi. "
"Không! Không phải đâu Ngụy Tôn à... "
Ả ta tiến gần anh lại bị anh né tránh:"Xin lỗi! Tịch Văn có lẽ cô hiểu nhầm rồi, bấy lâu nay tôi chỉ thương hại cô. Nhưng hình cô đã quá phận rồi, từ mai không cần đến công ty làm việc nữa. Tạm biệt! "
Nghe anh nói dứt câu mà ả vẫn chưa thể tiếp thu nổi, tại sao lại như vậy chứ?
"Ngụy Tôn anh nói gì vậy? Anh đùa em sao? "
Anh bước vào xe đóng cửa lại, sau đó hạ kính xuống cũng không nhìn ả ta nói:
"Là thật! Tôi không muốn Uyển Đình hiểu lầm nữa... Đi thôi! "_sau đó anh nói cùng tài xế riêng.
Ả ta đứng đó chỉ biết đơ người ra mà không làm gì được cả, ả ta thầm bực bội dậm chân mạnh một cái tức giận rời đi.
[...]
"Uyển Đình! "_vừa về anh đã vội gọi tên cô, ngó nghiêng tìm kiếm.
Cô từ trong bếp đi ra nhìn anh, đi nhanh lại ôm lấy anh:
"Tôn sao rồi? "
Anh làm vẻ mặt buồn bã nhìn cô, cô cảm thấy anh có gì lạ, cô đã nhào vào ôm anh rồi mà anh vẫn chẳng ôm cô tay cứ để ở sau.
"Ngụy Tôn sao vậy? Anh?... "_cô nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô là tội lỗi, không có sự cưng chiều ấm áp.
"Ngụy Tôn anh nói gì đi! Đừng như vậy! "_cô lay lay người anh sợ hãi.
Anh phì cười dùng một tay ôm lấy cô hôn lên trán cô:"Anh xin lỗi! "
"Anh nói gì vậy hả? "
"Xin lỗi vì đã để em khổ nhiều, để em phải hiểu lầm lo lắng đủ điều. Từ đây em không cần như vậy nữa!"
"Anh...anh định bỏ em? "_bất giác nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống.
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau:"Không! Làm sao anh bỏ em được, anh ly hôn với Tịch Văn thành công rồi, cũng đã cho cô ấy thôi việc em yên tâm. "
"Thật không? "_cô vui vẻ nín khóc, nãy giờ anh chỉ đùa... Chỉ đùa thôi. Cô trấn an mình.
Nhưng có phải cô thật ích kỷ không, là cô đã đẩy Tịch Văn vào bước đường cùng sao?
"Ngụy Tôn em... Em thấy mình thật đáng ghét, em luôn thấy đề phòng chị Tịch Văn, ép anh cho chị ấy thôi việc, chị ấy và anh còn ly hôn. Chị ấy phải sống bằng cái gì bây giờ? Chị ấy đã giúp đỡ em... Vậy mà em lại... "
"Em không có lỗi, là anh và cô ấy có lỗi, trong chuyện tình cảm của bọn anh đã sai từ lâu. Em là lối thoát cho cả anh và cô ấy. "_anh xoa đầu cô nói.
Anh đưa tay mà nảy giờ mình giấu ở sau lưng ra trước mặt cô, trong tay anh cầm một bó hoa hồng cực to rất đẹp, cùng với đó ở giữa bó hoa còn có một hộp quà nhỏ:
"Uyển Đình 8/3 vui vẻ! Anh yêu em!"
Cô đưa tay run rẩy che miệng lại, hồi lâu mới đưa bàn tay ra đón lấy:
"Cảm ơn anh! "
"Em mở ra xem đi! "
Cô mở chiếc hộp ra là một chiếc nhẫn kim cương màu xanh rất đẹp, viền xung quanh còn đính vài viên kim cương nhỏ màu trắng, cô há mồm kinh ngạc:
"Ôi em không nhận đâu! Nó đắc lắm! "
"Ngốc quá với anh chẳng là gì cả, anh có thể cho em hơn thế. "_anh cầm lấy đeo vào tay cô. Sau đó ôm lấy cô cưng chiều hôn lên môi cô.
"Ưm... "_cô và anh cùng nhau quấn lấy day dưa, người hầu qua lại cũng chỉ biết đỏ mặt mà bỏ chạy.
"Hứa với anh đừng tháo ra nhé! "
"Dạ! "_cô mỉm cười tươi rất hạnh phúc, dường như mọi lo phiền bấy lâu đã tan biến hết rồi:
"Ngụy Tôn đây là lần đầu em nhận quà 8/3 cảm ơn anh đã cho em làm người phụ nữ của anh. Em rất hạnh! "
Hôm nay anh phải đến dự phiên tòa ly hôn với Tịch Văn. Cô đứng đối diện anh lòng có chút lo lắng, đưa tay thắt caravat cho anh:
"Ngụy Tôn... "
Tiếng gọi của cô mềm mại kéo dài, anh biết cô đang nghĩ gì:"Làm sao vậy? "
"Em... Em có thể đi cùng không anh? "
"Em ngốc quá! Không cần đâu, anh nhất định sẽ ly hôn mà. "_anh cười đáp xoa đầu cô, vẻ mặt sủng nịnh vô cùng.
"Dạ! "
Anh rời đi, cô đứng nhìn theo bóng xe của anh thở dài. Mẹ anh đi ra vỗ vai cô:
"Uyển Đình? Vào nhà thôi con! "
"Dạ vâng! "_sau đó cô xoay người nắm tay mẹ anh dìu bà vào nhà.
Cả buổi sáng hôm ấy, cô ngồi đợi anh ở ghế sofa mãi tay cầm cao dao gọt trái cây.
"Bảo bối không biết baba con đã xong chưa? Mẹ lo quá! "_cái bụng bầu của cô đang đeo một cái phone tai nghe nhạc dù chỉ mới 3 tháng, nhưng dường như cô có cảm giác em bé của cô có thể nhận thức được.
[...]
Tại phiên tòa...
Chủ tòa cùng tất cả đứng dậy, ông ta dõng dạc tuyên bố:
"Tôi tuyên bố anh Ngụy Tôn và cô Tịch Văn từ đây chính thức ly hôn. Phiên tòa kết thúc! "
Tất cả đứng nghiêm lại một chút, rồi từ từ rời đi. Nếu là đối với những cặp đôi bình thường có lẽ nó sẽ là cảnh tượng buồn bã đau lòng, thời gian như chậm lại không khí nặng nề khó chịu. Nhưng với anh và ả ta thì khi phiên tòa chấm dứt, bước ra cánh cửa lớn là hàng trăm chiếc máy ảnh chụp liên tục, cùng với mấy chục, mấy trăm tên nhà báo vây kín.
"Ngụy Tổng ngài có thể cho biết vì sao lại ly hôn với Tịch tiểu thư? "
"Ngụy Tổng hai người có xích mích gì sao? Hay là đã hết yêu nhau? "
"Xin trả lời câu hỏi của chúng tôi! "
"..."
Vệ sĩ sắp xếp cho anh và ả ta đường ra xe, nơi đây đã được cách riêng dù là nơi đỗ xe nhưng phóng viên cũng không vào được.
Ả ta nắm lấy tay anh bộ dáng yếu đuối, muốn níu kéo thêm chút gì đó.
"Ngụy Tôn em... Em vẫn còn yêu anh... Em vẫn muốn bên anh, anh còn yêu em mà phải không? "
Anh quay lại lạnh lùng hất tay ả ta ra cười nhạt:"Nếu còn yêu sẽ không đi đến bước đường này. Yêu sao? Nếu yêu đã không nắm tay nhau đi tới tòa ly hôn rồi. "
"Không! Không phải đâu Ngụy Tôn à... "
Ả ta tiến gần anh lại bị anh né tránh:"Xin lỗi! Tịch Văn có lẽ cô hiểu nhầm rồi, bấy lâu nay tôi chỉ thương hại cô. Nhưng hình cô đã quá phận rồi, từ mai không cần đến công ty làm việc nữa. Tạm biệt! "
Nghe anh nói dứt câu mà ả vẫn chưa thể tiếp thu nổi, tại sao lại như vậy chứ?
"Ngụy Tôn anh nói gì vậy? Anh đùa em sao? "
Anh bước vào xe đóng cửa lại, sau đó hạ kính xuống cũng không nhìn ả ta nói:
"Là thật! Tôi không muốn Uyển Đình hiểu lầm nữa... Đi thôi! "_sau đó anh nói cùng tài xế riêng.
Ả ta đứng đó chỉ biết đơ người ra mà không làm gì được cả, ả ta thầm bực bội dậm chân mạnh một cái tức giận rời đi.
[...]
"Uyển Đình! "_vừa về anh đã vội gọi tên cô, ngó nghiêng tìm kiếm.
Cô từ trong bếp đi ra nhìn anh, đi nhanh lại ôm lấy anh:
"Tôn sao rồi? "
Anh làm vẻ mặt buồn bã nhìn cô, cô cảm thấy anh có gì lạ, cô đã nhào vào ôm anh rồi mà anh vẫn chẳng ôm cô tay cứ để ở sau.
"Ngụy Tôn sao vậy? Anh?... "_cô nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô là tội lỗi, không có sự cưng chiều ấm áp.
"Ngụy Tôn anh nói gì đi! Đừng như vậy! "_cô lay lay người anh sợ hãi.
Anh phì cười dùng một tay ôm lấy cô hôn lên trán cô:"Anh xin lỗi! "
"Anh nói gì vậy hả? "
"Xin lỗi vì đã để em khổ nhiều, để em phải hiểu lầm lo lắng đủ điều. Từ đây em không cần như vậy nữa!"
"Anh...anh định bỏ em? "_bất giác nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống.
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau:"Không! Làm sao anh bỏ em được, anh ly hôn với Tịch Văn thành công rồi, cũng đã cho cô ấy thôi việc em yên tâm. "
"Thật không? "_cô vui vẻ nín khóc, nãy giờ anh chỉ đùa... Chỉ đùa thôi. Cô trấn an mình.
Nhưng có phải cô thật ích kỷ không, là cô đã đẩy Tịch Văn vào bước đường cùng sao?
"Ngụy Tôn em... Em thấy mình thật đáng ghét, em luôn thấy đề phòng chị Tịch Văn, ép anh cho chị ấy thôi việc, chị ấy và anh còn ly hôn. Chị ấy phải sống bằng cái gì bây giờ? Chị ấy đã giúp đỡ em... Vậy mà em lại... "
"Em không có lỗi, là anh và cô ấy có lỗi, trong chuyện tình cảm của bọn anh đã sai từ lâu. Em là lối thoát cho cả anh và cô ấy. "_anh xoa đầu cô nói.
Anh đưa tay mà nảy giờ mình giấu ở sau lưng ra trước mặt cô, trong tay anh cầm một bó hoa hồng cực to rất đẹp, cùng với đó ở giữa bó hoa còn có một hộp quà nhỏ:
"Uyển Đình 8/3 vui vẻ! Anh yêu em!"
Cô đưa tay run rẩy che miệng lại, hồi lâu mới đưa bàn tay ra đón lấy:
"Cảm ơn anh! "
"Em mở ra xem đi! "
Cô mở chiếc hộp ra là một chiếc nhẫn kim cương màu xanh rất đẹp, viền xung quanh còn đính vài viên kim cương nhỏ màu trắng, cô há mồm kinh ngạc:
"Ôi em không nhận đâu! Nó đắc lắm! "
"Ngốc quá với anh chẳng là gì cả, anh có thể cho em hơn thế. "_anh cầm lấy đeo vào tay cô. Sau đó ôm lấy cô cưng chiều hôn lên môi cô.
"Ưm... "_cô và anh cùng nhau quấn lấy day dưa, người hầu qua lại cũng chỉ biết đỏ mặt mà bỏ chạy.
"Hứa với anh đừng tháo ra nhé! "
"Dạ! "_cô mỉm cười tươi rất hạnh phúc, dường như mọi lo phiền bấy lâu đã tan biến hết rồi:
"Ngụy Tôn đây là lần đầu em nhận quà 8/3 cảm ơn anh đã cho em làm người phụ nữ của anh. Em rất hạnh! "
Bình luận facebook