Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
"Anh muốn gì?" Thành khảng khái hỏi.
"Tôi cũng là một nhà sưu tầm đồ cổ... Tôi nhìn thấy trên người anh nhiều món đồ quý đấy... Đổi một món lấy thông tin đi. Sợi dây ngọc ở cổ anh thì sao?"
Người lái buôn hếch khuôn mặt bì dày, có lỗ chỗ vào điểm rỗ, coi bộ khinh khỉnh lắm, cái cằm nọng núc ních đeo sợi dây chuyền vàng khẽ chuyển động. Ánh mắt ông ta chăm chăm nhìn vào chiếc dây đen đeo trên cổ anh Thành, phía mặt dây có hình một vị Quan Âm đang bồng một đứa trẻ bằng ngọc trắng có vài sợi vân đá. Nhìn qua thì trông không giống một món đồ có giá trị lắm.
Tuy nhiên phản ứng sau đó của anh Thành làm Tuấn kinh ngạc.
"Rầm..." Anh Thành đột nhiên đập bàn khá mạnh, khuôn mặt đỏ như tía tô, cổ gân lên. Anh gằn từng tiếng: "KHÔNG... THỂ ĐƯỢC...! Anh chọn cái khác đi!"
"Thái độ gì thế? Hình như không muốn lấy đồ nữa rồi? Bạch Ngọc Quan Âm Tống Tử đó là do chính tay nghệ nhân Gia Thanh điêu khắc. Chất ngọc ủ trong núi mấy nghìn năm có sợi tơ vàng. Ngọc tinh khiết không hề có tạp chất mà dược đúc chọn trong lõi sâu của một khối ngọc lớn. Xét về giá trị của ngọc cũng cao, về gia công cũng cao mà về tâm linh phong thủy lại vô cùng có ý nghĩa... Nhìn anh như vậy là tiếc rồi sao? Haha..." Người chủ buôn cười khằng khặc, giọng cười nghe không hề ấm áp mà lạnh như băng.
Mặt anh Thành vẫn đỏ gay. Anh bèn rút từ trên ngón giữa tay trái ra một chiếc nhẫn có mặt lớn màu bạc, ném xuống bàn trước mặt người chủ. Giờ Tuấn mới để ý ra rằng tay anh Thành có đeo một vài chiếc nhẫn, vàng bạc đều có cả. Có lẽ anh Thành khá giàu có, tuy nhiên ăn mặc lại tuềnh toàng giản dị nên Tuấn cũng nghĩ đó là đồ không có giá trị mấy. Những điều về người đàn ông này Tuấn chưa hề biết rõ.
"Xem đi...Cái này thì được." Anh Thành nói với người chủ.
Người lái buôn cục mịch dùng bàn tay múp míp cầm chiếc nhẫn lên, ngó nghiêng rồi nhăn nhó: "Đây là cái quái gì?" - Giọng nói y hệt những bộ phim kiếm hiệp mà Tuấn hay xem nên anh hiểu được ngay.
Anh Thành cầm lấy chiếc nhẫn rồi khẽ cạy mở mặt chiếc nhẫn đó ra, bên trong là một khối ngọc hồng đỏ pha chút lưu ly.
Người chủ sững lại rồi cầm chiếc nhẫn lên soi xét, nét mặt rạng rỡ hơn. Ông ta liên tục chỉ trỏ vào sợi dây chuyền bạch ngọc và chiếc nhẫn, điệu bộ ra vẻ không tin được.
Anh Thành khoát khoát tay ý bảo ông ta cứ lấy đi rồi xin thông tin.
Người chủ bèn đeo chiếc nhẫn vào tay rồi đứng lên đi tới chỗ giấy tờ, lục lọi một lúc rồi lôi ra một cuốn sổ dày, tra khảo tìm ngày. Sau đó ông ta ghi chép ra một tờ giấy đưa cho anh Thành.
"Đó là một người đàn ông rất gầy, tầm trung tuổi, dáng vẻ khắc khổ đến bán cho tôi, nói là tóc của con gái. Tôi cũng không rõ. Tôi có ghi lại ngày giờ và giá cả, địa chỉ tên tuổi ông ta. Đấy... Anh đi tìm đi..." Người chủ mối buôn cười.
Anh Thành gật đầu rất nhẹ như cảm ơn, khuôn mặt vẫn đanh cứng lại rồi quay lưng bước thẳng, Tuấn lật đật chạy theo sau.
Trong lúc đó, ở trong phòng, người chủ ranh ma mở điện thoại bấm một số. Đồng thời ở ngoài cửa, anh Thành cũng mở điện thoại nháy một cuộc gọi.
"Đi chậm xuống nào..."
"Ông ta đòi hỏi gì vậy anh?" Tuấn hỏi.
"Lúc khác nói sau. Em chuẩn bị cố gắng nhé. Đến lúc cần nhờ em đấy..." Anh Thành nói rồi đi xuống.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, đi được một đoạn ngắn thì cánh cửa kho đã được người phụ nữ đóng lại. Bỗng nhiên từ trong ngỏ nhõ bên cạnh, hai người đàn ông trông bặm trợn bước ra. Họ sấn sổ lại phía hai người chặn không cho đi.
"Gì vậy..." Anh Tuấn thủ thế, anh Thành lùi bước ra phía sau.
Hai người đàn ông lao vào định túm cổ Tuấn cho một pha lên gối nhưng Tuấn đã nhanh hơn. Một cú đấm trời giáng anh dành tặng cho người đàn ông chặn đường. Anh lúc nào cũng thế: cứ chiến trước, còn sau đó như thế nào tính sau! Cũng chính vì vậy mà anh nhiều lần thoát khỏi hiểm cảnh. Quá khứ chinh chiến bao lần bên đất Gia Lâm anh còn ngán gì hai người đàn ông này.
Tuấn bị quây bởi hai người, họ dường như muốn tiếp cận anh Thành nhiều hơn. Một tên đã túm cổ đấm anh Thành ngã xuống đất. Hai người đang vật lộn thì từ đâu phía sau Thiên đã chạy tới tung một cú đá.
Kết quả của cuộc ẩu đả đã có ngay sau đó. Hai tên côn đồ bị đá ngã dưới đất, Tuấn kéo anh Thành chạy về hướng xe cộ đông đúc bên ngoài, Thiên bọc hậu phía sau. Gặp được thầy Kính đang đứng chờ ở chỗ cũ, cả bốn nhanh chóng rời đi. Má của anh Thành đã sưng lên. Hóa ra lúc vừa ra khỏi cửa phòng ông chủ, anh Thành đã đoán trước được điều này nên gọi Thiên tới ứng cứu.
"Khốn nạn thật! Bọn chó!" Tuấn bực tức chửi đổng.
"Chuyện bình thường thôi... Nằm trong dự tính của chúng ta mà. Dân buôn Quảng Châu nhiều người máu mặt lắm, động đến họ không đơn giản. Họ ghét những ai hỏi không mua, đã thế còn hạnh họe như chúng ta..."
"Tại sao ông ta lại lấy món đồ của anh? Xong vẫn còn sai người đánh chúng ta nữa..."
"Ông ta vẫn muốn lấy dây chuyền Quan Âm tống tử này của tôi... Thật là tham lam. Tôi cũng chủ quan không nghĩ ông ta lại là người nhìn ra giá trị của những món đồ này...Ông ta sai đàn em cướp lấy rồi giả bộ không liên quan vì mọi chuyện không diễn ra ở trong khu vực của ông ta..."
"Oa... Em cũng không ngờ anh lại có những món đồ chất như thế đấy..." Tuấn trầm trồ.
" Haha, con không biết đấy thôi... Gia đình anh Thành đây là nhà chế hương liệu nổi tiếng nhất tỉnh Thiểm Tây đấy. Đạo pháp của anh ấy cũng từ mùi hương mà ra. Giàu có là cái mệnh không tránh khỏi rồi... Haha..." thầy Kính đế thêm vào.
"Anh cứ khéo chọc em. Giờ em có theo nghề gia đình nữa đâu..."
Nói vậy nhưng Tuấn chưa thấy được đạo pháp của anh Thành bao giờ.
Sau đó anh Thành bắt đầu thuật lại cuộc trò chuyên của anh với tên chủ lái buôn. Hóa ra chiếc nhẫn mà anh để lại cho hắn ta là hạt ngọc vô cùng quý giá Vân Ẩn Hồng Lưu: đá có hình mây tự nhiên lại còn pha giữa hai màu xanh đỏ, tượng trưng cho sự hài hòa phát vượng, được nhiều người săn lùng. Tính ra giá trị của nó còn cao hơn dây chuyền Quan Âm tống tử mà anh Thành đang đeo. Tuấn vẫn thắc mắc tại sao khi nhắc tới sợi dây chuyền này anh Thành lại tức giận đến vậy, thà đổi món đồ quý giá hơn chứ không muốn mất sợi dây đó.
Tuy có nhừ tử một trận nhưng ít ra đã lấy được địa chỉ của người cấp tóc. Địa chỉ ghi rằng người cung cấp tóc tên là Lăng Trạch, nơi ở là làng Hảo Mão, tỉnh Vân Nam.
"Liệu địa chỉ này có đáng tin không? Ông ta đểu cáng như vậy mà?" Tuấn thắc mắc.
"Tôi có nhìn rồi, ông ta cho tôi xem sổ thì mới đi. Đúng là trong sổ ghi như vậy, còn vụ đánh úp đó tôi nghĩ rằng ông ta chỉ muốn dằn mặt chúng ta không nên làm phiền nữa cũng như muốn cướp của tôi thôi..." Anh Thành nói.
"Vậy thì chúng ta phải xuống tỉnh Vân Nam sao? Tại sao người đàn ông này phải sang tận tỉnh Quảng Châu để bán món tóc nhỉ... Sao ông ta không bán quách ở tỉnh của mình đi..." Tuấn càu nhàu.
"Nói gì thì nói, Quảng Châu cũng là nơi tập trung buôn bán nhộn nhịp. Bán ở đây chắc chắn được giá hơn..."
Vậy là chuyến đi lại kéo dài thêm nữa. Bốn người nghỉ chân ăn mì tại một quán ven đường rồi sẽ tìm nhà nghỉ qua đêm. Sau khi ăn xong, Thiên chia tay mọi người. Anh Thành rất cảm ơn sự trợ giúp của Thiên.
Anh Tuấn có gọi điện về cho mẹ Kiều để cập nhật tình hình. Biết được chuyện xảy ra với Kiều đêm hôm trước, thầy Kính tỏ ra lo lắng. Rõ ràng con ma nữ đang tác động đến tâm lý của Kiều. Nó đang có mục đích xấu xa muốn xâm chiếm thân xác của Kiều chứ không còn đơn thuần chỉ là đòi lại mái tóc nữa. Giờ phải nhanh chóng tìm được mộ của cô ta hoặc ít nhất là nơi cô ta mất để hóa giải oán hận, phải chôn mái tóc thầy Kính tìm được ở nhà tên đạo sĩ Bân kia xuống sâu 7 tấc đất để chấm dứt mọi chuyện.
Tỉnh Vân Nam vẫn còn là một trong số những tỉnh thành xa xôi của Trung Quốc, chưa có nhiều các trung tâm sầm uất hay các danh lam địa cảnh đông đúc khách tham quan, chỉ có rừng núi trùng điệp cùng một vài thị trấn mang vẻ đẹp cổ kính. Làng Hảo Mão là một ngôi làng nhỏ nằm cạnh sông Dương Tử (Trường Giang), không có mấy thông tin trên mạng Internet. Rất may rằng tỉnh Vân Nam không quá xa so với vị trí của mọi người bấy giờ nên việc di chuyển chỉ mất một vài tiếng.
Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Thành đưa thầy Kính và Tuấn ra bến xe, bắt xe xuống tỉnh Vân Nam. Sau khi tới tỉnh Vân Nam, họ sẽ bắt taxi tới làng.
Tuy nhiên, chuyến xe lần này lại không êm đẹp. Khi một con mèo bị dẫm phải đuôi, nó sẽ trở nên vô cùng tức giận, cũng như có người lộ ra quê quán gốc gác, bị tìm tới, chắc chắn sẽ không buông tha mà sẽ chặn đường.
Chuyến xe này sẽ có một vị khách không mời mà tới.
Tương truyền, nếu như đi xe vào ban đêm hay đi xe khách vào những ngày trời mưa, người đi xe không nên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cũng đừng soi xét từng vị khách lên xe. Nếu không, bạn sẽ phải nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, vì những người đó sẽ mượn bóng đêm và màn mưa ấy, trà trộn vào thế giới loài người.
Ngày hôm đó, trời lại đổ một trận mưa mau. Những con người trên xe, bao gồm cả anh Tuấn và thầy Kính đều thả mình vào trong màn mưa, hết sức thư giãn trên xe, không phòng bị gì cả. Chỉ có anh Thành bị một cơn nhức đầu hành hạ, ngồi nhăn nhó ở ghế đằng sau.
Xe đi đều đều trong màn mưa, chuyến xe chìm trong tĩnh lặng, chỉ thi thoảng có tiếng rì rầm của một số hành khách. Xe có dừng lại ở một vài bến để đón thêm một vài khách đi tỉnh lẻ nữa.
Đi được nửa quãng đường, đột nhiên xe phanh kít lại.
Một hành khách đang đứng vẫy xe ở giữa đường Quốc lộ, lại đúng góc khuất nên xe suýt đâm vào. Tài xế thốt lên mấy câu chửi thề. Có vẻ người đó điệu bộ gấp gáp lắm: vẫy tay liên tục, muốn tài xế mở cửa ngay. Ngoài trời mưa ngày một to. Tuấn chỉ kịp nhìn thoáng qua bộ dạng của người chuẩn bị bước lên xe: người đó dáng vẻ hơi thấp lùn nhỏ nhó, che một chiếc ô màu đỏ nên gương mặt không rõ, mặc chiếc áo mưa dài chấm chân đội mũ màu đen. Người đó mặc trang phục kín kẽ khá kì lạ, lớp trong lớp ngoài.
Khi người đó bước lên, Tuấn nhận ra đó là một người phụ nữ, có mái tóc dài tuôn ra ngoài chiếc mũ áo mưa ướt sũng. Bất chợt ngoài trời có tiếng sấm rền rất đanh. Cô ta đi một mạch xuống gần cuối xe để ngồi, ngay sau ghế của anh Thành. Tuấn cũng không để ý nhiều mà tiếp tục nhìn ra ngoài trời mưa. Thầy Kính ở bên cạnh đang thiêm thiếp ngủ.
Thế rồi ở trên xe tự nhiên phát ra một mùi hương thơm ngát có phần hơi hắc. Tuấn định quay lại theo phản xạ xem mùi hương đó phát từ đâu ra thì bỗng nhiên đầu bị hai bàn tay giữ chặt. Giọng anh Thành vang lên:
"Đừng quay xuống... Suỵt!"
Có chuyện gì xảy ra vậy? Anh Thành định làm gì?
(còn tiếp)
P/S: Để có chương mới ngay ngày mai, các bạn vào phần Hồ sơ wattpad của tớ, truy cập fb cá nhân và like post giúp tớ nha Còn nếu muốn đọc nhanh thì có thể inbox t để trả phí vào group kín, giờ truyện đã FULL ;)
Sia sia
"Tôi cũng là một nhà sưu tầm đồ cổ... Tôi nhìn thấy trên người anh nhiều món đồ quý đấy... Đổi một món lấy thông tin đi. Sợi dây ngọc ở cổ anh thì sao?"
Người lái buôn hếch khuôn mặt bì dày, có lỗ chỗ vào điểm rỗ, coi bộ khinh khỉnh lắm, cái cằm nọng núc ních đeo sợi dây chuyền vàng khẽ chuyển động. Ánh mắt ông ta chăm chăm nhìn vào chiếc dây đen đeo trên cổ anh Thành, phía mặt dây có hình một vị Quan Âm đang bồng một đứa trẻ bằng ngọc trắng có vài sợi vân đá. Nhìn qua thì trông không giống một món đồ có giá trị lắm.
Tuy nhiên phản ứng sau đó của anh Thành làm Tuấn kinh ngạc.
"Rầm..." Anh Thành đột nhiên đập bàn khá mạnh, khuôn mặt đỏ như tía tô, cổ gân lên. Anh gằn từng tiếng: "KHÔNG... THỂ ĐƯỢC...! Anh chọn cái khác đi!"
"Thái độ gì thế? Hình như không muốn lấy đồ nữa rồi? Bạch Ngọc Quan Âm Tống Tử đó là do chính tay nghệ nhân Gia Thanh điêu khắc. Chất ngọc ủ trong núi mấy nghìn năm có sợi tơ vàng. Ngọc tinh khiết không hề có tạp chất mà dược đúc chọn trong lõi sâu của một khối ngọc lớn. Xét về giá trị của ngọc cũng cao, về gia công cũng cao mà về tâm linh phong thủy lại vô cùng có ý nghĩa... Nhìn anh như vậy là tiếc rồi sao? Haha..." Người chủ buôn cười khằng khặc, giọng cười nghe không hề ấm áp mà lạnh như băng.
Mặt anh Thành vẫn đỏ gay. Anh bèn rút từ trên ngón giữa tay trái ra một chiếc nhẫn có mặt lớn màu bạc, ném xuống bàn trước mặt người chủ. Giờ Tuấn mới để ý ra rằng tay anh Thành có đeo một vài chiếc nhẫn, vàng bạc đều có cả. Có lẽ anh Thành khá giàu có, tuy nhiên ăn mặc lại tuềnh toàng giản dị nên Tuấn cũng nghĩ đó là đồ không có giá trị mấy. Những điều về người đàn ông này Tuấn chưa hề biết rõ.
"Xem đi...Cái này thì được." Anh Thành nói với người chủ.
Người lái buôn cục mịch dùng bàn tay múp míp cầm chiếc nhẫn lên, ngó nghiêng rồi nhăn nhó: "Đây là cái quái gì?" - Giọng nói y hệt những bộ phim kiếm hiệp mà Tuấn hay xem nên anh hiểu được ngay.
Anh Thành cầm lấy chiếc nhẫn rồi khẽ cạy mở mặt chiếc nhẫn đó ra, bên trong là một khối ngọc hồng đỏ pha chút lưu ly.
Người chủ sững lại rồi cầm chiếc nhẫn lên soi xét, nét mặt rạng rỡ hơn. Ông ta liên tục chỉ trỏ vào sợi dây chuyền bạch ngọc và chiếc nhẫn, điệu bộ ra vẻ không tin được.
Anh Thành khoát khoát tay ý bảo ông ta cứ lấy đi rồi xin thông tin.
Người chủ bèn đeo chiếc nhẫn vào tay rồi đứng lên đi tới chỗ giấy tờ, lục lọi một lúc rồi lôi ra một cuốn sổ dày, tra khảo tìm ngày. Sau đó ông ta ghi chép ra một tờ giấy đưa cho anh Thành.
"Đó là một người đàn ông rất gầy, tầm trung tuổi, dáng vẻ khắc khổ đến bán cho tôi, nói là tóc của con gái. Tôi cũng không rõ. Tôi có ghi lại ngày giờ và giá cả, địa chỉ tên tuổi ông ta. Đấy... Anh đi tìm đi..." Người chủ mối buôn cười.
Anh Thành gật đầu rất nhẹ như cảm ơn, khuôn mặt vẫn đanh cứng lại rồi quay lưng bước thẳng, Tuấn lật đật chạy theo sau.
Trong lúc đó, ở trong phòng, người chủ ranh ma mở điện thoại bấm một số. Đồng thời ở ngoài cửa, anh Thành cũng mở điện thoại nháy một cuộc gọi.
"Đi chậm xuống nào..."
"Ông ta đòi hỏi gì vậy anh?" Tuấn hỏi.
"Lúc khác nói sau. Em chuẩn bị cố gắng nhé. Đến lúc cần nhờ em đấy..." Anh Thành nói rồi đi xuống.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, đi được một đoạn ngắn thì cánh cửa kho đã được người phụ nữ đóng lại. Bỗng nhiên từ trong ngỏ nhõ bên cạnh, hai người đàn ông trông bặm trợn bước ra. Họ sấn sổ lại phía hai người chặn không cho đi.
"Gì vậy..." Anh Tuấn thủ thế, anh Thành lùi bước ra phía sau.
Hai người đàn ông lao vào định túm cổ Tuấn cho một pha lên gối nhưng Tuấn đã nhanh hơn. Một cú đấm trời giáng anh dành tặng cho người đàn ông chặn đường. Anh lúc nào cũng thế: cứ chiến trước, còn sau đó như thế nào tính sau! Cũng chính vì vậy mà anh nhiều lần thoát khỏi hiểm cảnh. Quá khứ chinh chiến bao lần bên đất Gia Lâm anh còn ngán gì hai người đàn ông này.
Tuấn bị quây bởi hai người, họ dường như muốn tiếp cận anh Thành nhiều hơn. Một tên đã túm cổ đấm anh Thành ngã xuống đất. Hai người đang vật lộn thì từ đâu phía sau Thiên đã chạy tới tung một cú đá.
Kết quả của cuộc ẩu đả đã có ngay sau đó. Hai tên côn đồ bị đá ngã dưới đất, Tuấn kéo anh Thành chạy về hướng xe cộ đông đúc bên ngoài, Thiên bọc hậu phía sau. Gặp được thầy Kính đang đứng chờ ở chỗ cũ, cả bốn nhanh chóng rời đi. Má của anh Thành đã sưng lên. Hóa ra lúc vừa ra khỏi cửa phòng ông chủ, anh Thành đã đoán trước được điều này nên gọi Thiên tới ứng cứu.
"Khốn nạn thật! Bọn chó!" Tuấn bực tức chửi đổng.
"Chuyện bình thường thôi... Nằm trong dự tính của chúng ta mà. Dân buôn Quảng Châu nhiều người máu mặt lắm, động đến họ không đơn giản. Họ ghét những ai hỏi không mua, đã thế còn hạnh họe như chúng ta..."
"Tại sao ông ta lại lấy món đồ của anh? Xong vẫn còn sai người đánh chúng ta nữa..."
"Ông ta vẫn muốn lấy dây chuyền Quan Âm tống tử này của tôi... Thật là tham lam. Tôi cũng chủ quan không nghĩ ông ta lại là người nhìn ra giá trị của những món đồ này...Ông ta sai đàn em cướp lấy rồi giả bộ không liên quan vì mọi chuyện không diễn ra ở trong khu vực của ông ta..."
"Oa... Em cũng không ngờ anh lại có những món đồ chất như thế đấy..." Tuấn trầm trồ.
" Haha, con không biết đấy thôi... Gia đình anh Thành đây là nhà chế hương liệu nổi tiếng nhất tỉnh Thiểm Tây đấy. Đạo pháp của anh ấy cũng từ mùi hương mà ra. Giàu có là cái mệnh không tránh khỏi rồi... Haha..." thầy Kính đế thêm vào.
"Anh cứ khéo chọc em. Giờ em có theo nghề gia đình nữa đâu..."
Nói vậy nhưng Tuấn chưa thấy được đạo pháp của anh Thành bao giờ.
Sau đó anh Thành bắt đầu thuật lại cuộc trò chuyên của anh với tên chủ lái buôn. Hóa ra chiếc nhẫn mà anh để lại cho hắn ta là hạt ngọc vô cùng quý giá Vân Ẩn Hồng Lưu: đá có hình mây tự nhiên lại còn pha giữa hai màu xanh đỏ, tượng trưng cho sự hài hòa phát vượng, được nhiều người săn lùng. Tính ra giá trị của nó còn cao hơn dây chuyền Quan Âm tống tử mà anh Thành đang đeo. Tuấn vẫn thắc mắc tại sao khi nhắc tới sợi dây chuyền này anh Thành lại tức giận đến vậy, thà đổi món đồ quý giá hơn chứ không muốn mất sợi dây đó.
Tuy có nhừ tử một trận nhưng ít ra đã lấy được địa chỉ của người cấp tóc. Địa chỉ ghi rằng người cung cấp tóc tên là Lăng Trạch, nơi ở là làng Hảo Mão, tỉnh Vân Nam.
"Liệu địa chỉ này có đáng tin không? Ông ta đểu cáng như vậy mà?" Tuấn thắc mắc.
"Tôi có nhìn rồi, ông ta cho tôi xem sổ thì mới đi. Đúng là trong sổ ghi như vậy, còn vụ đánh úp đó tôi nghĩ rằng ông ta chỉ muốn dằn mặt chúng ta không nên làm phiền nữa cũng như muốn cướp của tôi thôi..." Anh Thành nói.
"Vậy thì chúng ta phải xuống tỉnh Vân Nam sao? Tại sao người đàn ông này phải sang tận tỉnh Quảng Châu để bán món tóc nhỉ... Sao ông ta không bán quách ở tỉnh của mình đi..." Tuấn càu nhàu.
"Nói gì thì nói, Quảng Châu cũng là nơi tập trung buôn bán nhộn nhịp. Bán ở đây chắc chắn được giá hơn..."
Vậy là chuyến đi lại kéo dài thêm nữa. Bốn người nghỉ chân ăn mì tại một quán ven đường rồi sẽ tìm nhà nghỉ qua đêm. Sau khi ăn xong, Thiên chia tay mọi người. Anh Thành rất cảm ơn sự trợ giúp của Thiên.
Anh Tuấn có gọi điện về cho mẹ Kiều để cập nhật tình hình. Biết được chuyện xảy ra với Kiều đêm hôm trước, thầy Kính tỏ ra lo lắng. Rõ ràng con ma nữ đang tác động đến tâm lý của Kiều. Nó đang có mục đích xấu xa muốn xâm chiếm thân xác của Kiều chứ không còn đơn thuần chỉ là đòi lại mái tóc nữa. Giờ phải nhanh chóng tìm được mộ của cô ta hoặc ít nhất là nơi cô ta mất để hóa giải oán hận, phải chôn mái tóc thầy Kính tìm được ở nhà tên đạo sĩ Bân kia xuống sâu 7 tấc đất để chấm dứt mọi chuyện.
Tỉnh Vân Nam vẫn còn là một trong số những tỉnh thành xa xôi của Trung Quốc, chưa có nhiều các trung tâm sầm uất hay các danh lam địa cảnh đông đúc khách tham quan, chỉ có rừng núi trùng điệp cùng một vài thị trấn mang vẻ đẹp cổ kính. Làng Hảo Mão là một ngôi làng nhỏ nằm cạnh sông Dương Tử (Trường Giang), không có mấy thông tin trên mạng Internet. Rất may rằng tỉnh Vân Nam không quá xa so với vị trí của mọi người bấy giờ nên việc di chuyển chỉ mất một vài tiếng.
Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Thành đưa thầy Kính và Tuấn ra bến xe, bắt xe xuống tỉnh Vân Nam. Sau khi tới tỉnh Vân Nam, họ sẽ bắt taxi tới làng.
Tuy nhiên, chuyến xe lần này lại không êm đẹp. Khi một con mèo bị dẫm phải đuôi, nó sẽ trở nên vô cùng tức giận, cũng như có người lộ ra quê quán gốc gác, bị tìm tới, chắc chắn sẽ không buông tha mà sẽ chặn đường.
Chuyến xe này sẽ có một vị khách không mời mà tới.
Tương truyền, nếu như đi xe vào ban đêm hay đi xe khách vào những ngày trời mưa, người đi xe không nên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cũng đừng soi xét từng vị khách lên xe. Nếu không, bạn sẽ phải nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, vì những người đó sẽ mượn bóng đêm và màn mưa ấy, trà trộn vào thế giới loài người.
Ngày hôm đó, trời lại đổ một trận mưa mau. Những con người trên xe, bao gồm cả anh Tuấn và thầy Kính đều thả mình vào trong màn mưa, hết sức thư giãn trên xe, không phòng bị gì cả. Chỉ có anh Thành bị một cơn nhức đầu hành hạ, ngồi nhăn nhó ở ghế đằng sau.
Xe đi đều đều trong màn mưa, chuyến xe chìm trong tĩnh lặng, chỉ thi thoảng có tiếng rì rầm của một số hành khách. Xe có dừng lại ở một vài bến để đón thêm một vài khách đi tỉnh lẻ nữa.
Đi được nửa quãng đường, đột nhiên xe phanh kít lại.
Một hành khách đang đứng vẫy xe ở giữa đường Quốc lộ, lại đúng góc khuất nên xe suýt đâm vào. Tài xế thốt lên mấy câu chửi thề. Có vẻ người đó điệu bộ gấp gáp lắm: vẫy tay liên tục, muốn tài xế mở cửa ngay. Ngoài trời mưa ngày một to. Tuấn chỉ kịp nhìn thoáng qua bộ dạng của người chuẩn bị bước lên xe: người đó dáng vẻ hơi thấp lùn nhỏ nhó, che một chiếc ô màu đỏ nên gương mặt không rõ, mặc chiếc áo mưa dài chấm chân đội mũ màu đen. Người đó mặc trang phục kín kẽ khá kì lạ, lớp trong lớp ngoài.
Khi người đó bước lên, Tuấn nhận ra đó là một người phụ nữ, có mái tóc dài tuôn ra ngoài chiếc mũ áo mưa ướt sũng. Bất chợt ngoài trời có tiếng sấm rền rất đanh. Cô ta đi một mạch xuống gần cuối xe để ngồi, ngay sau ghế của anh Thành. Tuấn cũng không để ý nhiều mà tiếp tục nhìn ra ngoài trời mưa. Thầy Kính ở bên cạnh đang thiêm thiếp ngủ.
Thế rồi ở trên xe tự nhiên phát ra một mùi hương thơm ngát có phần hơi hắc. Tuấn định quay lại theo phản xạ xem mùi hương đó phát từ đâu ra thì bỗng nhiên đầu bị hai bàn tay giữ chặt. Giọng anh Thành vang lên:
"Đừng quay xuống... Suỵt!"
Có chuyện gì xảy ra vậy? Anh Thành định làm gì?
(còn tiếp)
P/S: Để có chương mới ngay ngày mai, các bạn vào phần Hồ sơ wattpad của tớ, truy cập fb cá nhân và like post giúp tớ nha Còn nếu muốn đọc nhanh thì có thể inbox t để trả phí vào group kín, giờ truyện đã FULL ;)
Sia sia
Bình luận facebook