Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Chương 4: Cầm chi phiếu và rời khỏi cô ấy
Người bình thường nếu như phải nghe những lời xúc phạm ghê gớm như vậy thì chắc chắn sẽ tức giận đến mức phải động tay động chân.
Nhưng người như Tần Sinh thì làm gì có tình huống nào mà chưa trải qua, nội tâm của anh đã sớm được tôi luyện đến mức kiên định như mặt hồ không gợn sóng, cho dù có phải đối diện với bão táp mưa sa thì anh cũng sẽ bình tĩnh không chớp mắt.
Anh khinh thường chuyện phải cùng những người này đấu đá vô nghĩa.
Anh biết chính xác mục đích mình đến đây là để làm gì.
Anh đến đây là để tìm Ngu Đình chứ không phải để đấu đá với kẻ khác.
Trước khi gặp được Ngu Đình thì anh tuyệt đối sẽ không gây rắc rối.
Bởi vậy cho nên nét mặt của anh mới vô cùng bình tĩnh, sắc mặt cũng không hề thay đổi, thậm chí còn không thèm nhìn vào đối phương.
Nhưng ở trong mắt của bố Ngu và mẹ Ngu thì không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Sinh đang hết sức rụt rè và sợ hãi, cho nên mới không dám đối mặt với Lâm Nhất Thần. Bọn họ chắc chắn Tần Sinh đang e sợ thân thế hiển hách của cậu Lâm, vì vậy cả hai người đều nở nụ cười đắc ý.
"Mau cút đi đồ hèn hạ! Cậu không được chào đón ở đây đâu", bố Ngu vừa cười vừa đay nghiến.
Triệu Ung đứng bên cạnh rõ ràng đã không thể chịu đựng được nữa, anh ta đang giận tím người, hai nắm tay siết chặt đến mức người khác còn có thể nghe thấy được tiếng khớp ngón tay của anh ta đang kêu răng rắc.
Nếu không vì e sợ ánh mắt sắc bén như dao của Tần Sinh thì anh ta đã xông lên đánh người từ lâu rồi.
Đúng vào lúc này lại có mấy chiếc xe hơi khác chạy đến, tất cả đều dừng lại trước cửa lớn của biệt thự.
Một đám người ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, trên tay ai cũng cầm theo một phần quà được đóng gói hết sức tinh xảo tỉ mỉ, mà trong số những người cầm quà cũng có không ít những người lực lưỡng vạm vỡ.
"Người giúp đỡ đến rồi, người nhà đến rồi! Mọi người đều đến chúc mừng sinh nhật Hi Hi", mẹ Ngu nhìn xung quanh rồi vui vẻ ra mặt.
Một đám họ hàng thân thích vô cùng náo nhiệt nhanh chóng bước đến vây quanh Tần Sinh và Triệu Ung, mọi con mắt đều đổ dồn về phía hai con người có khí chất phi phàm này.
Khi nhận ra một trong hai người là Tần Sinh thì bọn họ mới thôi không thèm nhìn đến hai người nữa, trong lòng ai cũng thầm nghĩ: "Thì ra là nó, cái thằng rác rưởi này sao lại có khí chất phi phàm được chứ! Có cố ăn mặc chăm chút cỡ nào thì cũng chỉ là thứ rác rưởi đầu đường xó chợ mà thôi".
"Không phải Tần Sinh đã ngã xuống sông chết đuối rồi sao!"
"Cái xác thối rữa không phải là của thằng đó sao? Thật đáng thất vọng!"
"Này thằng vô dụng! À không, Tần Sinh, năm năm qua cậu đã đi đâu làm gì thế?", có một người đàn ông vạm vỡ khác tiến lên hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường và giễu cợt.
Tần Sinh liếc nhìn người đàn ông đó một cái rồi thản nhiên nói: "Tham gia quân đội!"
"Ha ha! Tham gia quân đội sao? Đừng nói với tôi là cậu tham gia quân đội để nuôi heo trong suốt năm năm qua đó nhé?"
Đám thân thích nhà họ Ngu mới đến được một phen cười lớn.
Tần Sinh chỉ im lặng.
"Bây giờ cậu lại đến đây làm gì? Cậu đến đây vì Ngu Đình sao?"
"Thật ngại quá, Ngu Đình nhà chúng tôi đã là người của cậu Lâm rồi!", có không ít người vì muốn nịnh nọt Lâm Nhất Thần mà đã nói ra những lời khinh bỉ đối với Tần Sinh.
"Nhìn cậu Lâm đi, đúng là phong độ ngời ngời, so với cái thằng vô dụng, à không, so với Tần Sinh thì rõ ràng là một trời một vực!"
"Hai người trạc tuổi nhau nhưng đẳng cấp lại chênh lệch nhau quá nhiều. Cậu Lâm chỉ cần búng tay một cái cũng đủ giết chết mười tám tên bảo vệ giống như Tần Sinh!"
Đám thân thích đó đều rối rít nịnh nọt Lâm Nhất Thần, không ngừng mắng chửi khinh bỉ Tần Sinh.
Nhưng Tần Sinh vẫn làm như không nghe thấy gì, mặt không biến sắc, không hề lộ ra chút tức giận nào.
Giống như người khác nói chuyện gì cũng không hề liên quan đến anh vậy.
Tuy nhiên gã khổng lồ Triệu Ung thì đang hết sức tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn lên trời, bởi vì anh ta bị uy thế của Tần Sinh làm cho khiếp sợ cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức mà chịu đựng, không dám động tay động chân.
Khóe miệng Lâm Nhất Thần nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh thường, gã đang cố ý muốn khiến cho Tần Sinh xấu hổ trước mặt mọi người để làm nổi bật lên sự phong độ hào nhoáng của mình.
Rồi gã bước đến bên cạnh bàn trà, cầm cái ví da cá sấu xa xỉ lên.
Khi bước đi gã còn cố ý lắc lắc cổ tay để lộ ra chiếc đống hồ Patek Philippe đắt tiền.
Sau đó, gã mở ví ra rồi lấy một cây bút vàng viết một tấm chi phiếu.
Viết vài nét xong thì gã lại ký tên của mình trên tấm chi phiếu như rồng bay phượng múa.
Cuối cùng gã mới quay lại đưa tấm chi phiếu cho Tần Sinh rồi đắc ý nói: "Cậu cũng thấy rồi đó, lần này cậu trở về, nhà họ Ngu rõ ràng không hề chào đón cậu, cậu tội tình gì phải chịu đấm ăn xôi như vậy? Không phải cậu đến đây chỉ vì tiền thôi hay sao? Đây, cậu muốn bao nhiêu thì cứ tự điền vào tấm chi phiếu này một con số là được rồi, nhưng điều kiện để nhận nó chính là cậu phải rời khỏi Ngu Đình mãi mãi! Lần này xem như tôi trả tiền cho cậu rời đi, nhưng nếu như còn lần sau thì tôi sẽ không dễ dàng với cậu như vậy nữa đâu. Nếu như để cho tôi gặp lại cậu lảng vảng ở đây một lần nào nữa thì tôi nhất định sẽ phái người đến xử lý cậu đấy!"
"Chi phiếu của Lâm Nhất Thần tôi đã xuất ra thì cậu cứ yên tâm, tất cả các ngân hàng ở thành phố Kỳ Nguyên đều có thể rút tiền từ tấm chi phiếu này".
Đám thân thích nhà họ Ngu lúc này đều trợn to hai mắt dán chặt vào tấm chi phiếu kia, chỉ hận không thể lấy tấm chi phiếu đó cho riêng mình.
"Tiểu Lâm, cháu không được đưa tiền cho nó! Ngu Đình là con gái của thím, nếu như thím muốn con bé ly hôn thì nó chắc chắn phải ly hôn! Cái thằng này dựa vào đâu mà nhận tiền của cháu?", mẹ Ngu cũng đang dán mắt vào tấm chi phiếu, cảm thấy tấm chi phiếu này đáng ra phải là của mình, không thể để cho Tần Sinh chiếm đoạt.
Lâm Nhất Thần nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh thường nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, gã ngẩng cao đầu nhìn đám người xung quanh, làm ra vẻ bâng quơ nói: "Tiền bạc đối với tôi chẳng qua chỉ là những con số mà thôi!"
Rồi đột nhiên ánh mắt của gã lại trở nên âm trầm, sau đó gã lại nói: "Phải chi ra bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, tình cảm của tôi đối với Đình Đình không thể đong đếm được bằng tiền, tôi chỉ muốn khiến cho những thứ đáng ghê tởm đang bám dính lấy cô ấy phải tránh xa cô ấy ra, giúp cô ấy mau chóng trở lại làm cô gái độc thân vui vẻ!"
Mẹ Ngu không dám nói thêm gì nữa, chỉ đứng im nhìn Tần Sinh bằng ánh mắt căm phẫn.
Dưới ánh mắt thèm thuồng và ganh tị của đám thân thích nhà họ Ngu, Tần Sinh không chút cảm xúc nhận lấy tấm chi phiếu từ tay Lâm Nhất Thần.
Đôi mắt màu xám đen của Tần Sinh không chút dao động, anh chỉ nhìn và đánh giá đối phương chứ không hề nhìn vào tấm chi phiếu kia.
Người bình thường nếu như phải nghe những lời xúc phạm ghê gớm như vậy thì chắc chắn sẽ tức giận đến mức phải động tay động chân.
Nhưng người như Tần Sinh thì làm gì có tình huống nào mà chưa trải qua, nội tâm của anh đã sớm được tôi luyện đến mức kiên định như mặt hồ không gợn sóng, cho dù có phải đối diện với bão táp mưa sa thì anh cũng sẽ bình tĩnh không chớp mắt.
Anh khinh thường chuyện phải cùng những người này đấu đá vô nghĩa.
Anh biết chính xác mục đích mình đến đây là để làm gì.
Anh đến đây là để tìm Ngu Đình chứ không phải để đấu đá với kẻ khác.
Trước khi gặp được Ngu Đình thì anh tuyệt đối sẽ không gây rắc rối.
Bởi vậy cho nên nét mặt của anh mới vô cùng bình tĩnh, sắc mặt cũng không hề thay đổi, thậm chí còn không thèm nhìn vào đối phương.
Nhưng ở trong mắt của bố Ngu và mẹ Ngu thì không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Sinh đang hết sức rụt rè và sợ hãi, cho nên mới không dám đối mặt với Lâm Nhất Thần. Bọn họ chắc chắn Tần Sinh đang e sợ thân thế hiển hách của cậu Lâm, vì vậy cả hai người đều nở nụ cười đắc ý.
"Mau cút đi đồ hèn hạ! Cậu không được chào đón ở đây đâu", bố Ngu vừa cười vừa đay nghiến.
Triệu Ung đứng bên cạnh rõ ràng đã không thể chịu đựng được nữa, anh ta đang giận tím người, hai nắm tay siết chặt đến mức người khác còn có thể nghe thấy được tiếng khớp ngón tay của anh ta đang kêu răng rắc.
Nếu không vì e sợ ánh mắt sắc bén như dao của Tần Sinh thì anh ta đã xông lên đánh người từ lâu rồi.
Đúng vào lúc này lại có mấy chiếc xe hơi khác chạy đến, tất cả đều dừng lại trước cửa lớn của biệt thự.
Một đám người ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, trên tay ai cũng cầm theo một phần quà được đóng gói hết sức tinh xảo tỉ mỉ, mà trong số những người cầm quà cũng có không ít những người lực lưỡng vạm vỡ.
"Người giúp đỡ đến rồi, người nhà đến rồi! Mọi người đều đến chúc mừng sinh nhật Hi Hi", mẹ Ngu nhìn xung quanh rồi vui vẻ ra mặt.
Một đám họ hàng thân thích vô cùng náo nhiệt nhanh chóng bước đến vây quanh Tần Sinh và Triệu Ung, mọi con mắt đều đổ dồn về phía hai con người có khí chất phi phàm này.
Khi nhận ra một trong hai người là Tần Sinh thì bọn họ mới thôi không thèm nhìn đến hai người nữa, trong lòng ai cũng thầm nghĩ: "Thì ra là nó, cái thằng rác rưởi này sao lại có khí chất phi phàm được chứ! Có cố ăn mặc chăm chút cỡ nào thì cũng chỉ là thứ rác rưởi đầu đường xó chợ mà thôi".
"Không phải Tần Sinh đã ngã xuống sông chết đuối rồi sao!"
"Cái xác thối rữa không phải là của thằng đó sao? Thật đáng thất vọng!"
"Này thằng vô dụng! À không, Tần Sinh, năm năm qua cậu đã đi đâu làm gì thế?", có một người đàn ông vạm vỡ khác tiến lên hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường và giễu cợt.
Tần Sinh liếc nhìn người đàn ông đó một cái rồi thản nhiên nói: "Tham gia quân đội!"
"Ha ha! Tham gia quân đội sao? Đừng nói với tôi là cậu tham gia quân đội để nuôi heo trong suốt năm năm qua đó nhé?"
Đám thân thích nhà họ Ngu mới đến được một phen cười lớn.
Tần Sinh chỉ im lặng.
"Bây giờ cậu lại đến đây làm gì? Cậu đến đây vì Ngu Đình sao?"
"Thật ngại quá, Ngu Đình nhà chúng tôi đã là người của cậu Lâm rồi!", có không ít người vì muốn nịnh nọt Lâm Nhất Thần mà đã nói ra những lời khinh bỉ đối với Tần Sinh.
"Nhìn cậu Lâm đi, đúng là phong độ ngời ngời, so với cái thằng vô dụng, à không, so với Tần Sinh thì rõ ràng là một trời một vực!"
"Hai người trạc tuổi nhau nhưng đẳng cấp lại chênh lệch nhau quá nhiều. Cậu Lâm chỉ cần búng tay một cái cũng đủ giết chết mười tám tên bảo vệ giống như Tần Sinh!"
Đám thân thích đó đều rối rít nịnh nọt Lâm Nhất Thần, không ngừng mắng chửi khinh bỉ Tần Sinh.
Nhưng Tần Sinh vẫn làm như không nghe thấy gì, mặt không biến sắc, không hề lộ ra chút tức giận nào.
Giống như người khác nói chuyện gì cũng không hề liên quan đến anh vậy.
Tuy nhiên gã khổng lồ Triệu Ung thì đang hết sức tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn lên trời, bởi vì anh ta bị uy thế của Tần Sinh làm cho khiếp sợ cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức mà chịu đựng, không dám động tay động chân.
Khóe miệng Lâm Nhất Thần nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh thường, gã đang cố ý muốn khiến cho Tần Sinh xấu hổ trước mặt mọi người để làm nổi bật lên sự phong độ hào nhoáng của mình.
Rồi gã bước đến bên cạnh bàn trà, cầm cái ví da cá sấu xa xỉ lên.
Khi bước đi gã còn cố ý lắc lắc cổ tay để lộ ra chiếc đống hồ Patek Philippe đắt tiền.
Sau đó, gã mở ví ra rồi lấy một cây bút vàng viết một tấm chi phiếu.
Viết vài nét xong thì gã lại ký tên của mình trên tấm chi phiếu như rồng bay phượng múa.
Cuối cùng gã mới quay lại đưa tấm chi phiếu cho Tần Sinh rồi đắc ý nói: "Cậu cũng thấy rồi đó, lần này cậu trở về, nhà họ Ngu rõ ràng không hề chào đón cậu, cậu tội tình gì phải chịu đấm ăn xôi như vậy? Không phải cậu đến đây chỉ vì tiền thôi hay sao? Đây, cậu muốn bao nhiêu thì cứ tự điền vào tấm chi phiếu này một con số là được rồi, nhưng điều kiện để nhận nó chính là cậu phải rời khỏi Ngu Đình mãi mãi! Lần này xem như tôi trả tiền cho cậu rời đi, nhưng nếu như còn lần sau thì tôi sẽ không dễ dàng với cậu như vậy nữa đâu. Nếu như để cho tôi gặp lại cậu lảng vảng ở đây một lần nào nữa thì tôi nhất định sẽ phái người đến xử lý cậu đấy!"
"Chi phiếu của Lâm Nhất Thần tôi đã xuất ra thì cậu cứ yên tâm, tất cả các ngân hàng ở thành phố Kỳ Nguyên đều có thể rút tiền từ tấm chi phiếu này".
Đám thân thích nhà họ Ngu lúc này đều trợn to hai mắt dán chặt vào tấm chi phiếu kia, chỉ hận không thể lấy tấm chi phiếu đó cho riêng mình.
"Tiểu Lâm, cháu không được đưa tiền cho nó! Ngu Đình là con gái của thím, nếu như thím muốn con bé ly hôn thì nó chắc chắn phải ly hôn! Cái thằng này dựa vào đâu mà nhận tiền của cháu?", mẹ Ngu cũng đang dán mắt vào tấm chi phiếu, cảm thấy tấm chi phiếu này đáng ra phải là của mình, không thể để cho Tần Sinh chiếm đoạt.
Lâm Nhất Thần nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh thường nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, gã ngẩng cao đầu nhìn đám người xung quanh, làm ra vẻ bâng quơ nói: "Tiền bạc đối với tôi chẳng qua chỉ là những con số mà thôi!"
Rồi đột nhiên ánh mắt của gã lại trở nên âm trầm, sau đó gã lại nói: "Phải chi ra bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, tình cảm của tôi đối với Đình Đình không thể đong đếm được bằng tiền, tôi chỉ muốn khiến cho những thứ đáng ghê tởm đang bám dính lấy cô ấy phải tránh xa cô ấy ra, giúp cô ấy mau chóng trở lại làm cô gái độc thân vui vẻ!"
Mẹ Ngu không dám nói thêm gì nữa, chỉ đứng im nhìn Tần Sinh bằng ánh mắt căm phẫn.
Dưới ánh mắt thèm thuồng và ganh tị của đám thân thích nhà họ Ngu, Tần Sinh không chút cảm xúc nhận lấy tấm chi phiếu từ tay Lâm Nhất Thần.
Đôi mắt màu xám đen của Tần Sinh không chút dao động, anh chỉ nhìn và đánh giá đối phương chứ không hề nhìn vào tấm chi phiếu kia.
Bình luận facebook