Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 160
Ngọn núi ở giữa là hùng vĩ nhất, chỉ có thể thấy từ chân núi lên đến đoạn giữa còn phía trên có sương mù lượn lờ không nhìn thấy rõ nhưng dường như là một cái cổ của một con vật khổng lồ vươn
lên chọc thẳng vào tầng mây, mang cho người ta một loại cảm giác áp bức phần nhiều là khí chất thanh cao.
Dưới chân ba ngọn núi hùng vĩ kia là một cái hồ hình bán nguyệt bán kính hơn 10km nếu ở một vị trí bất kì ở cạnh bờ hồ sẽ có cảm giác như đứng cạnh một mặt biển thu nhỏ, chỉ khác ở chỗ không có
sóng vỗ rì rào mà là một mặt nước bình lặng sóng nhẹ lăng tăng, linh lực nồng đậm như những đợt sương mù từ dưới mặt hồ bốc lên, dồi dào cùng tinh thuần hơn rất nhiều bên ngoài, đưa mắt nhìn ra
xa xa thỉnh thoảng có một hai hòn đảo không lớn có thể thấy có vài đệ tử đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa thổ nạp.
Tất nhiên ngồi ở đây cũng là những người đều có thiên tư trác tuyệt hơn người, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, những người này nam có nữ có, đều thanh tú dễ nhìn.
Về độ rộng lớn của một cái hồ là thế nhưng về độ sâu thì chưa ai biết được, ngay cả các trưởng lão lâu năm trong tông phái cũng không biết dưới đáy hồ có gì, bởi vì càng lặng xuống sâu áp lực quá
lớn. Từ trước đến nay chỉ có một người có thể lặn được xuống nơi sâu nhất trong đái hồ đó chính là tông chủ, nhưng cũng không nghe người nọ nói về điều gì chỉ truyền lệnh xuống phàm là để tử tu vi
không đủ không được vọng đọng lặn sâu xuống bên dưới nếu không chắc chắn phải chết.
Đệ tử Lưu Nguyệt Tông nghe đến đây ai nấy đều hít khí lạnh không dám có ý định lặng xuống tìm hiểu nửa, năm tháng qua đi chuyện này cũng trở thành quên lãng và đái hồ trở thành cấm địa của
Tông môn.
Không khí rất ôn hòa, gió thổi nhè nhẹ lay động những cành liễu đong đưa mang theo hương hoa thơm ngát lang tỏa ra toàn bộ Tông môn. Nếu một ai đó không mai lỡ chân bước vào bất gặp khung
cảnh như tranh vẽ lúc này cũng không kìm được mà muốn ngân lên một đoạn văn thơ mơ mộng.
Một ngày bình thường của Lưu Nguyệt Tông tất cả mọi người trú tâm tu luyện bỗng nhiên một trong ba ngọn sơn môn của Lưu Nguyệt Tông trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng, một đồ án phức tạp mang theo một loại khí tức có phần cổ xưa toát ra, vài đệ tử ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt hiện lên một vòng dị sắc, rất nhanh vần sáng đồ án kia đã biến mất trong tầm mắt mọi người cứ như chưa từng
có chuyện gì xảy ra vậy.
Một vài đệ tử vô tình trứng kiến hết thải lúc này vô thức đưa tay lên dụi dụi mắt vài cái miệng lẩm bẩm.
– Ảo giác sao? Ha ha xem ra mấy hôm nay ta tu luyện không có tiến triển nên có tâm ma rồi, không được nhất định phải nhanh chóng tĩnh tâm nhập định.
Bốp…
– Ảo con bà ngươi, là thật đó.
Một người khác hung hăng cho người bên cạnh một bạt tay khiến người kia tỉnh hồn.
– Cái kia… nhìn rất lạ nhưng có lẽ là một linh trận truyền tống.
– Truyền tống trận sao? Ta lại thấy lạ vậy nhỉ.
– Không sai rất có thể là truyền tống trận, ta nghe nói bên Lưu Sơn mấy vị tiên tử kia ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó bây giờ có lẽ đã về a.
Vài thanh niên đứng cạnh bờ hồ ánh mắt trông về phía đỉnh tòa núi bên phải hình cánh chim, bên trong ánh mắt có phần nồng nhiệt.
– Haizzz… không biết khi nào mới có thể trở thành đệ tử nội môn như họ.
Một thanh niên thở dài cảm thán, ba ngọn núi lần lượt có tên gọi là Lưu Sơn, Nguyệt Sơn phân biệt hai bên trái phải hai ngọn núi hình cánh chim kia, còn ngọn núi ở giữa hùng vĩ nhất được gọi là Thiên
Sơn Lĩnh. Nghe đồn đó là nơi Tông chủ cùng các trưởng lão hạch tâm bế quan.
– Ngươi con mẹ nó lo mà tu luyện ở đây cho tốt đi, còn bày đặt muốn lên đó ta chẵn lẻ còn không biết ngươi đang nghĩ gì sao?
Một thanh niên khác lên tiếng như dội một gáo nước lạnh người vừa mở miệng khiến cho hắn sắc mặt đỏ lên, một thanh niên khác lại lên tiếng.
– Ta nghe nói truyền thừa của Lưu sơn rất đặc thù, các nàng rất thanh cao thuần khiết và đặt biệt rất chung thủy a.
– Cả đời ta không mơ ước gì hơn là lấy được một lão bà trên Lưu Sơn nếu được như vậy, Đặng Bình ta chết không hối tiếc.
Bốp, bốp, bốp…
Vài cái âm thanh chát chúa vang lên kèm theo một tiếng quát to rõ.
– Mẹ kiếp không tu luyện mà mơ với mộng, phạt các ngươi không nhận linh thạch tháng này.
Chỉ thấy một trung niên nam tử thân hình gầy gò nhưng rất chắc khỏe, nước da rám nắng, gương mặt chữ điền, mắt to trắng dã, đặt biệt cặp lông mày hắn dường như nối liền lại với nhau thoạt nhìn
khá có khí chất.
Hắn cầm một cái goi tre bằng hai ngón tay dài tám tất chỉ chỉ đám thanh niên vừa nảy không chú tâm tu luyện mà đang mơ màng về các cô gái trên Lưu Sơn Lĩnh. Đám thanh niên này ôm mông hét
thảm vài tiếng.
– Khưu Đội trưởng ngài anh minh thần võ, khí độ bất phàm, mấy tiểu đệ đây chỉ là rảnh rỗi vui đùa chút đỉnh cho qua ngày đoạn tháng thôi, xin ngài cao cao tại thượng đừng cắt linh thạch chúng ta a…
Người này được vuốt mông ngựa sắc mặt càng trở nên dữ tợn nhưng ánh mắt hắn nhìn mấy thanh niên lại có phần táng thưởng thế là một hồi âm thanh ỉ ôi nịnh bợ.
Chuyện này có lẽ đã diễn ra thường xuyên, trải qua hồi lâu khi người này đồng ý xóa lệnh phạt cắt linh thạch mấy thanh niên kia mới hớn hở chạy đi tu luyện còn bản thân hắn thu lại nụ cười ánh mắt
có phần nghi hoặc nhìn về Lưu Sơn Lĩnh phía bên kia bờ hồ miệng lẩm bẩm.
– Truyền Tống trận thật cổ quái, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Trên ngọn Lưu sơn Lĩnh.
Đám người Tinh Gia, vừa hiện ra bên trong sân một lầu các rộng rãi hết sức trang nhã lặp tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Tinh Gia lúc này cũng chẳng có tâm trạng nhìn ngó xung quanh như thường ngày, hắn hoàn toàn không chút kiêng kỵ đưa thần thức mạnh mẽ quét ra, tất cả khung cảnh bán kính hơn 20km của Lưu Nguyện tông được hắn sơ bộ nắm bắt, không chờ thiếu nử họ Đường lên tiếng hắn liền nhảy lên vai con khỉ chỉ tay về một hướng trên ngọn núi cao nhất Thiên Sơn Lĩnh. Hắn gắp gáp quát lên.
– Nhanh đi về hướng đó.
Cùng lúc khi Tinh Gia đưa thần thức quét qua tất cả người Lưu Nguyệt Tông đều có cảm giác một làng gió nhẹ quét qua người bọn họ, riêng những người có tu vi cao đặt biệt vài lão giả bên trong các
ngọn núi thì nhíu mày.
Bên trong một động phủ trên ngọn Thiên Sơn Lĩnh có một cô gái dung nhan tuyệt mỹ đang ngồi tĩnh tọa nàng đột nhiên mở to đôi mắt, tròng mắt màu vàng lóe sáng, gương mặt tinh xảo như thiên xứ,
đôi môi nhỏ màu hồng nhạt, một thân bạch y khí chất thanh cao xuất trần, trên mi tâm nàng có hình một con thiên nga dang cánh màu đỏ làm tôn lên vẻ thanh cao của nàng.
Không chút chần chừ, nữ tử này hóa thành một đạo bạch quang lập tức xuất hiện bên trong một tòa cung điện. Sau đó nàng tảng thần thức của bản thân ra, vài hơi thở trôi qua mày liễu nhíu lại.
Cùng lúc đó con khỉ đã cõng Tinh Gia cùng mang theo Võ Thừa đi đến một khe suối. Địa phương này trông khá bắt mắt, có một pho tượng hình một con thiên nga vương cánh, đôi chân khảm vào một
tảng đá phủ đầy rêu xanh, nó ngẩng đầu lên trời, cái miệng há ra, bên trong miệng nó chảy ra một dòng nước trong suốt tản ra từng đợt linh lực tinh thuần vào một cái hố bán kính ước chừng 2m đã
tràn nước ra ngoài, dòng nước đó rất nhỏ, nhẹ nhàng ngấm vào đá chắc có lẽ sẽ chảy về cái hồ lớn hình bán nguyệt bên dưới, cái hố này vừa cho một người nhảy xuống.
lên chọc thẳng vào tầng mây, mang cho người ta một loại cảm giác áp bức phần nhiều là khí chất thanh cao.
Dưới chân ba ngọn núi hùng vĩ kia là một cái hồ hình bán nguyệt bán kính hơn 10km nếu ở một vị trí bất kì ở cạnh bờ hồ sẽ có cảm giác như đứng cạnh một mặt biển thu nhỏ, chỉ khác ở chỗ không có
sóng vỗ rì rào mà là một mặt nước bình lặng sóng nhẹ lăng tăng, linh lực nồng đậm như những đợt sương mù từ dưới mặt hồ bốc lên, dồi dào cùng tinh thuần hơn rất nhiều bên ngoài, đưa mắt nhìn ra
xa xa thỉnh thoảng có một hai hòn đảo không lớn có thể thấy có vài đệ tử đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa thổ nạp.
Tất nhiên ngồi ở đây cũng là những người đều có thiên tư trác tuyệt hơn người, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, những người này nam có nữ có, đều thanh tú dễ nhìn.
Về độ rộng lớn của một cái hồ là thế nhưng về độ sâu thì chưa ai biết được, ngay cả các trưởng lão lâu năm trong tông phái cũng không biết dưới đáy hồ có gì, bởi vì càng lặng xuống sâu áp lực quá
lớn. Từ trước đến nay chỉ có một người có thể lặn được xuống nơi sâu nhất trong đái hồ đó chính là tông chủ, nhưng cũng không nghe người nọ nói về điều gì chỉ truyền lệnh xuống phàm là để tử tu vi
không đủ không được vọng đọng lặn sâu xuống bên dưới nếu không chắc chắn phải chết.
Đệ tử Lưu Nguyệt Tông nghe đến đây ai nấy đều hít khí lạnh không dám có ý định lặng xuống tìm hiểu nửa, năm tháng qua đi chuyện này cũng trở thành quên lãng và đái hồ trở thành cấm địa của
Tông môn.
Không khí rất ôn hòa, gió thổi nhè nhẹ lay động những cành liễu đong đưa mang theo hương hoa thơm ngát lang tỏa ra toàn bộ Tông môn. Nếu một ai đó không mai lỡ chân bước vào bất gặp khung
cảnh như tranh vẽ lúc này cũng không kìm được mà muốn ngân lên một đoạn văn thơ mơ mộng.
Một ngày bình thường của Lưu Nguyệt Tông tất cả mọi người trú tâm tu luyện bỗng nhiên một trong ba ngọn sơn môn của Lưu Nguyệt Tông trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng, một đồ án phức tạp mang theo một loại khí tức có phần cổ xưa toát ra, vài đệ tử ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt hiện lên một vòng dị sắc, rất nhanh vần sáng đồ án kia đã biến mất trong tầm mắt mọi người cứ như chưa từng
có chuyện gì xảy ra vậy.
Một vài đệ tử vô tình trứng kiến hết thải lúc này vô thức đưa tay lên dụi dụi mắt vài cái miệng lẩm bẩm.
– Ảo giác sao? Ha ha xem ra mấy hôm nay ta tu luyện không có tiến triển nên có tâm ma rồi, không được nhất định phải nhanh chóng tĩnh tâm nhập định.
Bốp…
– Ảo con bà ngươi, là thật đó.
Một người khác hung hăng cho người bên cạnh một bạt tay khiến người kia tỉnh hồn.
– Cái kia… nhìn rất lạ nhưng có lẽ là một linh trận truyền tống.
– Truyền tống trận sao? Ta lại thấy lạ vậy nhỉ.
– Không sai rất có thể là truyền tống trận, ta nghe nói bên Lưu Sơn mấy vị tiên tử kia ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó bây giờ có lẽ đã về a.
Vài thanh niên đứng cạnh bờ hồ ánh mắt trông về phía đỉnh tòa núi bên phải hình cánh chim, bên trong ánh mắt có phần nồng nhiệt.
– Haizzz… không biết khi nào mới có thể trở thành đệ tử nội môn như họ.
Một thanh niên thở dài cảm thán, ba ngọn núi lần lượt có tên gọi là Lưu Sơn, Nguyệt Sơn phân biệt hai bên trái phải hai ngọn núi hình cánh chim kia, còn ngọn núi ở giữa hùng vĩ nhất được gọi là Thiên
Sơn Lĩnh. Nghe đồn đó là nơi Tông chủ cùng các trưởng lão hạch tâm bế quan.
– Ngươi con mẹ nó lo mà tu luyện ở đây cho tốt đi, còn bày đặt muốn lên đó ta chẵn lẻ còn không biết ngươi đang nghĩ gì sao?
Một thanh niên khác lên tiếng như dội một gáo nước lạnh người vừa mở miệng khiến cho hắn sắc mặt đỏ lên, một thanh niên khác lại lên tiếng.
– Ta nghe nói truyền thừa của Lưu sơn rất đặc thù, các nàng rất thanh cao thuần khiết và đặt biệt rất chung thủy a.
– Cả đời ta không mơ ước gì hơn là lấy được một lão bà trên Lưu Sơn nếu được như vậy, Đặng Bình ta chết không hối tiếc.
Bốp, bốp, bốp…
Vài cái âm thanh chát chúa vang lên kèm theo một tiếng quát to rõ.
– Mẹ kiếp không tu luyện mà mơ với mộng, phạt các ngươi không nhận linh thạch tháng này.
Chỉ thấy một trung niên nam tử thân hình gầy gò nhưng rất chắc khỏe, nước da rám nắng, gương mặt chữ điền, mắt to trắng dã, đặt biệt cặp lông mày hắn dường như nối liền lại với nhau thoạt nhìn
khá có khí chất.
Hắn cầm một cái goi tre bằng hai ngón tay dài tám tất chỉ chỉ đám thanh niên vừa nảy không chú tâm tu luyện mà đang mơ màng về các cô gái trên Lưu Sơn Lĩnh. Đám thanh niên này ôm mông hét
thảm vài tiếng.
– Khưu Đội trưởng ngài anh minh thần võ, khí độ bất phàm, mấy tiểu đệ đây chỉ là rảnh rỗi vui đùa chút đỉnh cho qua ngày đoạn tháng thôi, xin ngài cao cao tại thượng đừng cắt linh thạch chúng ta a…
Người này được vuốt mông ngựa sắc mặt càng trở nên dữ tợn nhưng ánh mắt hắn nhìn mấy thanh niên lại có phần táng thưởng thế là một hồi âm thanh ỉ ôi nịnh bợ.
Chuyện này có lẽ đã diễn ra thường xuyên, trải qua hồi lâu khi người này đồng ý xóa lệnh phạt cắt linh thạch mấy thanh niên kia mới hớn hở chạy đi tu luyện còn bản thân hắn thu lại nụ cười ánh mắt
có phần nghi hoặc nhìn về Lưu Sơn Lĩnh phía bên kia bờ hồ miệng lẩm bẩm.
– Truyền Tống trận thật cổ quái, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Trên ngọn Lưu sơn Lĩnh.
Đám người Tinh Gia, vừa hiện ra bên trong sân một lầu các rộng rãi hết sức trang nhã lặp tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Tinh Gia lúc này cũng chẳng có tâm trạng nhìn ngó xung quanh như thường ngày, hắn hoàn toàn không chút kiêng kỵ đưa thần thức mạnh mẽ quét ra, tất cả khung cảnh bán kính hơn 20km của Lưu Nguyện tông được hắn sơ bộ nắm bắt, không chờ thiếu nử họ Đường lên tiếng hắn liền nhảy lên vai con khỉ chỉ tay về một hướng trên ngọn núi cao nhất Thiên Sơn Lĩnh. Hắn gắp gáp quát lên.
– Nhanh đi về hướng đó.
Cùng lúc khi Tinh Gia đưa thần thức quét qua tất cả người Lưu Nguyệt Tông đều có cảm giác một làng gió nhẹ quét qua người bọn họ, riêng những người có tu vi cao đặt biệt vài lão giả bên trong các
ngọn núi thì nhíu mày.
Bên trong một động phủ trên ngọn Thiên Sơn Lĩnh có một cô gái dung nhan tuyệt mỹ đang ngồi tĩnh tọa nàng đột nhiên mở to đôi mắt, tròng mắt màu vàng lóe sáng, gương mặt tinh xảo như thiên xứ,
đôi môi nhỏ màu hồng nhạt, một thân bạch y khí chất thanh cao xuất trần, trên mi tâm nàng có hình một con thiên nga dang cánh màu đỏ làm tôn lên vẻ thanh cao của nàng.
Không chút chần chừ, nữ tử này hóa thành một đạo bạch quang lập tức xuất hiện bên trong một tòa cung điện. Sau đó nàng tảng thần thức của bản thân ra, vài hơi thở trôi qua mày liễu nhíu lại.
Cùng lúc đó con khỉ đã cõng Tinh Gia cùng mang theo Võ Thừa đi đến một khe suối. Địa phương này trông khá bắt mắt, có một pho tượng hình một con thiên nga vương cánh, đôi chân khảm vào một
tảng đá phủ đầy rêu xanh, nó ngẩng đầu lên trời, cái miệng há ra, bên trong miệng nó chảy ra một dòng nước trong suốt tản ra từng đợt linh lực tinh thuần vào một cái hố bán kính ước chừng 2m đã
tràn nước ra ngoài, dòng nước đó rất nhỏ, nhẹ nhàng ngấm vào đá chắc có lẽ sẽ chảy về cái hồ lớn hình bán nguyệt bên dưới, cái hố này vừa cho một người nhảy xuống.
Bình luận facebook