Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 235
Một vụ nổ mạnh bạo cùng một tiếng hét quái dị không cam lòng vang vọng cả một vùng không gian.
– Lão thất phu, con gà lửa khốn khiếp nhà ngươi chờ đó cho ta, thời điểm nguyệt thực xảy ra bản vương sẽ đánh đến nhà của ngươi, xxx lão bà ngươi, xxx cả tổ tông 18 đời của ngươi, đại tiện lên mồ mả tổ tông nhà ngươi… ta… ấy… ấy ngươi…
Âm thanh càng lúc càng xa chỉ thấy hắc vụ tràn ngập một vùng ùng ùng kéo đi, đến nơi nào cũng nhìn thấy một làn khói màu ngà sữa bốc lên giống như có thứ gì đó đang không ngừng cháy bay theo
đến đó, cho đến khi hoàn toàn khuất tầm mắt mọi người khuất dạng vào trong bóng tối.
Trên không trung chỉ còn một lão già tóc bạc đứng đó chắp tay sau lưng, thân ảnh cao gầy đạo bào phấp phới, hình tượng vô cùng xúc tác vào thị giác của người ta, giống như đang tận mắt chứng
kiến một vị tiên nhân bễ nghễ ở đó.
Hồi lâu sau mới nghe lão nói một câu.
– Má nó chứ… khứa này mồm thối hơn phân mèo, ta phi…
Thân ảnh kia hung hăng phun một bãi nước bọt giữ tợn mắn một câu.
Lão không thể không chửi thề a, bởi vì tên kia thật sự ác mồm ác miệng, bản lĩnh chửi nhau của hắc ảnh kia cơ hồ còn kinh khủng hơn tu vi của hắn, lão đứng đó vì thân hình run rẩy, khóe miệng co
giật vì tức giận, chứ nếu không cũng muốn nhanh chóng đi gặp người kia rồi.
Tinh thần của những người trên đảo đang quan sát động thái của tiên nhân kia lập tức như bị chó cắn…
Phịch… hơn 50 người đang quan sát hành động của lão già này đột nhiên ngã ngửa.
– Gì… phong phạm gì vậy chứ? đây là con mẹ nó cường giả trong truyền thuyết phát biểu sao? ta ngất…
Đạp không bay đến bờ biển lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ thân ảnh cùng gương mặt của lão.
Người này phải nói là giống như sấp xuống mồ. Một thân hủ bại. Làng da lão bám sát vào xương mọi người có thể tưởng tượng nếu lão cởi trần có thể thấy rõ ràng hai hàng kiếm nhật vắc hai bên,
phản phất như một cái thì khô, Đầu tóc bạc trắng, hai cặp lông mày rậm che đi phần đuôi mắt hơi lõm vào sâu của lão, thế nhưng mọi người lại không dám chính diện nhìn vào cặp mắt ấy quá sâu vì nó
tỏa ra một loại uy áp vô cùng sắc bén. Khóe miệng lão hơi cong lên nhìn có phần tiếu ý.
Vừa đặt chân xuống bãi cát lão lập tức nở nụ cười hòa ái với Võ Thừa.
– Chàng trai trẻ… he he ngươi mạnh giỏi a.
Oh…
Mọi người thêm một phen té ngửa, thật sự không nghỉ người tu vi như lão lại có phong phạm bậc này. Thật là con mẹ nó nhất phẩm là đây.
Võ Thừa thì nhíu mày, bời vì khí tức trên thân của lão già này sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, hắn vô ý sờ sờ lên hình xâm cây rìu cùng tấm khiên trên hay bắp tay, đôi chân mày lại càng nhíu
chặc.
– Người này…
Võ Thừa cũng ngẩn ra một cái thế rồi hắn lại lắc đầu.
– Không thể nào là vậy được.
Hắn nghĩ bụng sẽ chắp tay khấu người này một cái rồi cảm tạ ơn cứu mạng của hắn vậy mà bản thân còn chưa kịp mở miệng… aizzz…
– He he ngươi sao? Có bị thương chổ nào không? Sao ngươi… sao ngươi… một câu cũng không nói gì hả? Gì… bị tên Dự Hai rắm thúi đó bắt nạt sao. Aizzz con bà nó lần sao ta sẽ đốt hết lông trên
người hắn sao đó ta… ta…@$#^@&#^%%#@@
Người này càng nói càng hăng say giống như hắn đã chạm dây thần kinh nói, mọi người lúc này chỉ biết trợn mắt há mồm phảng phất có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào trong.
Sau khi hỏi một loạt những câu hỏi đối với Võ Thừa mà chưa nghe được câu trả lời, lão già này như nghĩ tới cái gì một cái hắn ngẩng đầu lên dùng tay đập đập vào trán.
– Aizzz… ta đang luyện dỡ một món vũ khí chưa xong… các ngươi từ từ đi chơi đi ta bận một chút.
Nói đến đây hắn xoay người muốn đi chợt cước bộ dừng lại nhìn Võ Thừa một cái nói.
– Hoan nghênh ngươi tới Thủy Khởi Hoang Chùy, hẹn gặp ngươi ở nơi ngọn núi thứ chính.
Nói xong thân ảnh hắn lóe lên một cái rồi biến mất, mọi người chủ thấy bản thân như mát lạnh trở lại, khí tức trên người lão già kia làm cho bọn họ cảm giác như ở cạnh một cái lò nung nhiệt kim loại. Nóng bức vô cùng.
Võ Thừa đầu đầy hắc tuyến, hắn thở dốc một hơi rồi lặng lẽ xoay người.
– Đi thôi… chúng ta đi lên đảo xem thế nào.
Mặc dù chưa hiểu lắm ý tứ người kia, như hắn thực sự cảm thấy lão già này có gì đó không đúng.
Mọi người chỉ đợi câu này, lặp tức đáp ứng cả đoàn người từng bước duy chuyển vào xâu trên đảo.
Sau bờ cát vàng là một vách núi, tuy không dốc thẳng đứng nhưng cũng khá gồ ghề, ở đây cho tới thời khắc này tu vui thấp nhất cũng là kim cang cảnh mặc dù địa phương này áp chế tu vi mọi người
còn một nửa nhưng đi lại cũng không mấy gì khó khăn.
Võ Thừa trong lòng phải nói là cảm xúc ngổn ngang. vừa gặp lão già kia chưa hỏi được chuyện gì hết lão lại gắp gáp đi mất.
-Thủy Khởi Hoang Chùy là cái địa phương gì?
Hắn trong lòng nhớ lại lời của lão già lúc trước không khỏi cười khổ.
– Không nghĩ đến nơi đó nửa, mục đích của ta là tìm đến địa phương có thể lấy lại ký ức của bản thân.
Võ Thừa thầm nhủ trong lòng một câu, hắn mặt dù không chắc lắm việc có thể mở phong ấn trong thức hải kia, nhưng con người ai lại không muốn nhớ bản thân mình là ai chứ?
chỉ là có một vài người lại muốn quên đi quá khứ của bản thân lại cầu còn không được riêng những người này phải nói là não bị vàng úa, ứ nước hết thuốc chữa a.
– Quên đi? ngươi muốn quên là quên sao, tuy quá khứ là đau khổ, là dày vò, là sự hối hận có thể vì lúc trẻ nông nổi hoặc chỉ một lời ta yêu ngươi không nói được để rồi cảnh bèo dạt mây trôi, nước
chảy vô tình, vài năm qua đi khi ngươi bắt đầu lớn lên và trưởng thành hơn lại bắt đầu cảm thấy tiếc nuối, ân hận rồi lại muốn quên đi sự đau buồn ấy chỉ trong một giấc ngủ bởi sáng mai thức dậy lại là một nỗi buồn mang mác mang tên quá khứ.
Ồ thế nhưng cái ngươi muốn quên nhất lại là càng thêm nhớ a, đặc biệt đối với những vấn đề khắc cốt ghi tâm kia aizzz nhân sinh vốn là bi ai như vậy mà, cho nên ta khuyên các ngươi nên giống Võ
Thừa hắn lúc này đang đi tìm bi ai của bản thân hắn bởi vì những gì trí nhớ hắn bị phong ấn hoàng toàn là chỉ có một mảng màu đen của bi thương và nước mắt, thế nhưng lúc này hắn vẫn chưa biết
bản thân phải đối mặt với những vấn đề gì.
– Lão thất phu, con gà lửa khốn khiếp nhà ngươi chờ đó cho ta, thời điểm nguyệt thực xảy ra bản vương sẽ đánh đến nhà của ngươi, xxx lão bà ngươi, xxx cả tổ tông 18 đời của ngươi, đại tiện lên mồ mả tổ tông nhà ngươi… ta… ấy… ấy ngươi…
Âm thanh càng lúc càng xa chỉ thấy hắc vụ tràn ngập một vùng ùng ùng kéo đi, đến nơi nào cũng nhìn thấy một làn khói màu ngà sữa bốc lên giống như có thứ gì đó đang không ngừng cháy bay theo
đến đó, cho đến khi hoàn toàn khuất tầm mắt mọi người khuất dạng vào trong bóng tối.
Trên không trung chỉ còn một lão già tóc bạc đứng đó chắp tay sau lưng, thân ảnh cao gầy đạo bào phấp phới, hình tượng vô cùng xúc tác vào thị giác của người ta, giống như đang tận mắt chứng
kiến một vị tiên nhân bễ nghễ ở đó.
Hồi lâu sau mới nghe lão nói một câu.
– Má nó chứ… khứa này mồm thối hơn phân mèo, ta phi…
Thân ảnh kia hung hăng phun một bãi nước bọt giữ tợn mắn một câu.
Lão không thể không chửi thề a, bởi vì tên kia thật sự ác mồm ác miệng, bản lĩnh chửi nhau của hắc ảnh kia cơ hồ còn kinh khủng hơn tu vi của hắn, lão đứng đó vì thân hình run rẩy, khóe miệng co
giật vì tức giận, chứ nếu không cũng muốn nhanh chóng đi gặp người kia rồi.
Tinh thần của những người trên đảo đang quan sát động thái của tiên nhân kia lập tức như bị chó cắn…
Phịch… hơn 50 người đang quan sát hành động của lão già này đột nhiên ngã ngửa.
– Gì… phong phạm gì vậy chứ? đây là con mẹ nó cường giả trong truyền thuyết phát biểu sao? ta ngất…
Đạp không bay đến bờ biển lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ thân ảnh cùng gương mặt của lão.
Người này phải nói là giống như sấp xuống mồ. Một thân hủ bại. Làng da lão bám sát vào xương mọi người có thể tưởng tượng nếu lão cởi trần có thể thấy rõ ràng hai hàng kiếm nhật vắc hai bên,
phản phất như một cái thì khô, Đầu tóc bạc trắng, hai cặp lông mày rậm che đi phần đuôi mắt hơi lõm vào sâu của lão, thế nhưng mọi người lại không dám chính diện nhìn vào cặp mắt ấy quá sâu vì nó
tỏa ra một loại uy áp vô cùng sắc bén. Khóe miệng lão hơi cong lên nhìn có phần tiếu ý.
Vừa đặt chân xuống bãi cát lão lập tức nở nụ cười hòa ái với Võ Thừa.
– Chàng trai trẻ… he he ngươi mạnh giỏi a.
Oh…
Mọi người thêm một phen té ngửa, thật sự không nghỉ người tu vi như lão lại có phong phạm bậc này. Thật là con mẹ nó nhất phẩm là đây.
Võ Thừa thì nhíu mày, bời vì khí tức trên thân của lão già này sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, hắn vô ý sờ sờ lên hình xâm cây rìu cùng tấm khiên trên hay bắp tay, đôi chân mày lại càng nhíu
chặc.
– Người này…
Võ Thừa cũng ngẩn ra một cái thế rồi hắn lại lắc đầu.
– Không thể nào là vậy được.
Hắn nghĩ bụng sẽ chắp tay khấu người này một cái rồi cảm tạ ơn cứu mạng của hắn vậy mà bản thân còn chưa kịp mở miệng… aizzz…
– He he ngươi sao? Có bị thương chổ nào không? Sao ngươi… sao ngươi… một câu cũng không nói gì hả? Gì… bị tên Dự Hai rắm thúi đó bắt nạt sao. Aizzz con bà nó lần sao ta sẽ đốt hết lông trên
người hắn sao đó ta… ta…@$#^@&#^%%#@@
Người này càng nói càng hăng say giống như hắn đã chạm dây thần kinh nói, mọi người lúc này chỉ biết trợn mắt há mồm phảng phất có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào trong.
Sau khi hỏi một loạt những câu hỏi đối với Võ Thừa mà chưa nghe được câu trả lời, lão già này như nghĩ tới cái gì một cái hắn ngẩng đầu lên dùng tay đập đập vào trán.
– Aizzz… ta đang luyện dỡ một món vũ khí chưa xong… các ngươi từ từ đi chơi đi ta bận một chút.
Nói đến đây hắn xoay người muốn đi chợt cước bộ dừng lại nhìn Võ Thừa một cái nói.
– Hoan nghênh ngươi tới Thủy Khởi Hoang Chùy, hẹn gặp ngươi ở nơi ngọn núi thứ chính.
Nói xong thân ảnh hắn lóe lên một cái rồi biến mất, mọi người chủ thấy bản thân như mát lạnh trở lại, khí tức trên người lão già kia làm cho bọn họ cảm giác như ở cạnh một cái lò nung nhiệt kim loại. Nóng bức vô cùng.
Võ Thừa đầu đầy hắc tuyến, hắn thở dốc một hơi rồi lặng lẽ xoay người.
– Đi thôi… chúng ta đi lên đảo xem thế nào.
Mặc dù chưa hiểu lắm ý tứ người kia, như hắn thực sự cảm thấy lão già này có gì đó không đúng.
Mọi người chỉ đợi câu này, lặp tức đáp ứng cả đoàn người từng bước duy chuyển vào xâu trên đảo.
Sau bờ cát vàng là một vách núi, tuy không dốc thẳng đứng nhưng cũng khá gồ ghề, ở đây cho tới thời khắc này tu vui thấp nhất cũng là kim cang cảnh mặc dù địa phương này áp chế tu vi mọi người
còn một nửa nhưng đi lại cũng không mấy gì khó khăn.
Võ Thừa trong lòng phải nói là cảm xúc ngổn ngang. vừa gặp lão già kia chưa hỏi được chuyện gì hết lão lại gắp gáp đi mất.
-Thủy Khởi Hoang Chùy là cái địa phương gì?
Hắn trong lòng nhớ lại lời của lão già lúc trước không khỏi cười khổ.
– Không nghĩ đến nơi đó nửa, mục đích của ta là tìm đến địa phương có thể lấy lại ký ức của bản thân.
Võ Thừa thầm nhủ trong lòng một câu, hắn mặt dù không chắc lắm việc có thể mở phong ấn trong thức hải kia, nhưng con người ai lại không muốn nhớ bản thân mình là ai chứ?
chỉ là có một vài người lại muốn quên đi quá khứ của bản thân lại cầu còn không được riêng những người này phải nói là não bị vàng úa, ứ nước hết thuốc chữa a.
– Quên đi? ngươi muốn quên là quên sao, tuy quá khứ là đau khổ, là dày vò, là sự hối hận có thể vì lúc trẻ nông nổi hoặc chỉ một lời ta yêu ngươi không nói được để rồi cảnh bèo dạt mây trôi, nước
chảy vô tình, vài năm qua đi khi ngươi bắt đầu lớn lên và trưởng thành hơn lại bắt đầu cảm thấy tiếc nuối, ân hận rồi lại muốn quên đi sự đau buồn ấy chỉ trong một giấc ngủ bởi sáng mai thức dậy lại là một nỗi buồn mang mác mang tên quá khứ.
Ồ thế nhưng cái ngươi muốn quên nhất lại là càng thêm nhớ a, đặc biệt đối với những vấn đề khắc cốt ghi tâm kia aizzz nhân sinh vốn là bi ai như vậy mà, cho nên ta khuyên các ngươi nên giống Võ
Thừa hắn lúc này đang đi tìm bi ai của bản thân hắn bởi vì những gì trí nhớ hắn bị phong ấn hoàng toàn là chỉ có một mảng màu đen của bi thương và nước mắt, thế nhưng lúc này hắn vẫn chưa biết
bản thân phải đối mặt với những vấn đề gì.
Bình luận facebook