Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 2
Tiếng thét đầy bi ai cùng đau khổ của mỹ phụ vang lên âm thanh hữu lực chưa từng có, vài trăm tên cường đạo bên ngoài lảo đảo sắp thổ huyết tên tráng hán định dở trò đồi bại với nàng thất khiếu
chảy máu lỗ tai và chảy máu mắt, ngã gục tại chỗ không rõ sống chết.
Nàng đột nhiên đứng dậy từng bước tiến ra ngoài ra ngoài,mỏi một bước nàng đi ra trên thân thể nàng từng đạo khí tức thần thánh phát ra giống như trở thành một người khác, nhưng chỉ riêng đôi mắt
vẩn là lệ nóng dân tràng, rồi nhìn về phía ngọn núi trên hạp cốc giọng nói có phần rung rung.
– Phụ thần người còn không ra ta sẽ tự bạo Tinh Linh Tâm rồi đi cùng huynh ấy.
Lời vừa xong phía xa ngọn núi không gian gian nhẹ chấn động, một tiếng thở dài tang thương mang theo một mùi vị năm tháng cổ lão truyền ra…
Một bóng người già nua bước ra từ đó giống như đi ra từ hư không. Lão giả này tóc dài bạc phơ khí tức như có như không, phảng phất như không có trên thế gian. Thân hình giống như hòa cùng một
thể với thiên địa. Một bước nhẹ nhàng đã đứng ngay phía trước mặt của mỹ phụ. Đôi mắt thâm thúy như ẩn chứa cả tinh hà vũ trụ.
– Thế giới này cũng bị cấm rễ Tà Ác rồi sao. Xem ra thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Lũ cường đạo vừa nhìn thấy lão giả thì sắc mặt kịch biến…
– Thờ thờ Thần nhân… Âm thanh lắp bấp của một tên trong số đó.
Lão giả phất nhẹ tay áo hơn 200 tên cường đạo như được đưa vào không gian khác khi có người nhìn thấy tất cả đã ở cách xa hơn vài chục cây số không rõ sống chết…
Lúc này chỉ còn lại thân thể của trung niên Võ Thừa đang quỳ gối ở đó với ngọn giáo trên ngực,gục cổ xuống đất nhiệt lượng cơ thể bắt đầu lạnh đi.
Mỹ phụ từng bước tiến lại gần Võ thừa gương mặt nàng lúc này đầy vẻ bi ai khó tả nhưng không che được vẻ đẹp thánh khiết của nàng. Võ thừa vẫn trong tư thế quỳ gối đầu gục xuống và cây giáo vẫn
còn xuyên trước ngực.
Nàng nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đã có chút lạnh lẽo của hắn. Nước mắt nàng tuôn xuống không ngừng trên hai gò má mịn màng.
Hồi lâu sau nàng cất tiếng.
– Cả đời con chưa từng cầu xin người đều gì và con cũng không muốn cầu xin người điều gì cả. Mọi chuyện xảy ra con cũng không oán trách người. Bây giờ đây con chỉ muốn người hãy nuôi dạy hai
đứa con của huynh ấy và con thật tốt.
Lão giả trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài nhẹ giọng.
– Tiểu như…
Lời lão nói ra còn chưa dứt chỉ thấy nàng phất tay ngăn lại.
– Nếu huynh ấy đã tâm nguyện muốn như thế thì ta chỉ có thể thành toàn cho hắn…
Nói xong nàng đứng dậy dang hai tay thon dài ra. Thân hình nàng thoáng chốc mờ ảo. Hào quang thánh khiết từ vị trí trái tim nàng tỏa sáng. Ánh sáng nhu hòa gọi khắp tất cả ngóc ngách của sơn cốc.
Khi được ánh sáng này chiếu đến lặp tức cây cỏ, hoa lá, nhanh chóng sinh sôi tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Vài hơi thở đã nở hoa bát ngát. Võ thừa ở trong trung tâm vòng sáng giờ khắc này vết thương của hắn nhanh chóng khép lại thân thể cũng như được lột xác. Sinh cơ tràn đầy nhưng đôi mắt hắn vẫn
nhắm chặt.
Tiểu Như dần hư ảo. Ánh sáng từ từ co lại, cuối cùng chỉ còn lại bằng một quả nắm tay trẻ con từ từ dung nhập vào cơ thể võ thừa, cơ thể hắn đang lơ lửng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống mặt
đất.
Lão giả vẫn đứng đó với đôi mắt đầy tang thương nhìn vào võ thừa một lúc lâu, như ẩn chứa ý vị thâm trường, như thở dài một hơi, rồi lão vung tay lên một miếng ngọc bội hình lục giác có khắc hoa
văn phức tạp bay vào người thi thể võ thừa.
Lão tiếp tục vùng vẫy hai tay kết ra những ấn pháp phức tạp xung quanh võ thừa những điểm sáng li ti bắt đầu xuất hiện càng lúc càng nhiều. Hồi lâu sau chỉ thấy xung quanh hắn dần có những phù văn
huyền ảo xuất hiện rồi phút chốc bỗng phát ánh sáng chói lòa. Nếu có võ giả ở đây người ta sẽ phát hiện chính là truyền tống trận.
Lão giả thì thầm âm thanh như của đất trời phủ xuống…
– Ngươi muốn một kiếp kia thì hãy để xem kiếp kia của ngươi đi được tới bước nào… Ánh sáng lóe lên trong giây lát rồi tắt, thân hình võ thừa cũng biến mất theo luồng ánh sáng bắn thẳng lên không
trung vượt qua những tầng mây trên bầu trời đi vào trong vũ trụ sâu thẳm…
Lão già hơi ngửa cổ nhìn lên không trung hồi lâu rồi lão nhẹ xoay người nhìn vào trong rừng phía ngoài hạp cốc, nhẹ phất tay một cái một bé trai từ đó bay đến.
Là tiểu phong. Mặc dù thấy hết tất cả nhưng đứa bé lại không phát ra một âm thanh nào vì nó nghe lời phụ thân trốn trong bụi cây nhìn qua khe lá. Nước mắt đầy tròng nhưng vẫn im lặng, bay đến
trước mặt lão giả.
Đứa nhỏ này nhưng lại không cảm thấy sợ hãy trước lão già chỉ là trong đôi mắt trong veo ngây thơ kia lại còn đọng một màng hơi nước. Đứa nhỏ củng ngửa đầu nhìn lên bầu trời âm thanh có phần
non nớt lên tiếng.
– Cha con trở thành một tinh tú rồi sao?
Lão già có chút kinh ngạc, sau đó đôi mắt lão mang theo sự ôn hoà nhẹ gật đầu.
– Đúng vậy hắn có lẽ sẽ trở thành một ngôi sao rất sáng bên trên bầu trời.
Đứa nhỏ nhu thuận gật đầu. Nó từng nghe cha nó nói mỏi khi có một người chết đi thì trên bầu trời sẽ xuất hiện một vì sao.
– Cha… Mẹ…
Nước mắt đứa nhỏ lại lăn dài trên gương mặt non nớt.
– Tiểu phong con đừng buồn nửa. Cha, mẹ con bọn họ chưa chết. Từ nay hãy đi theo ta,chỉ qua một đoạn thời gian thôi con sẽ lại được gặp bọn họ.
Âm thanh của lão giả nhẹ nhàng, gương mặt hiền từ chân thật truyền vào cõi lòng đứa nhỏ khiến nó phần nào giảm bớt đau thương vì những gì vừa trứng kiến.
– Phong nhi từ nay ở cùng ta và muội con nhé…
Tiểu phong gật đầu đầy nhu thuận như muốn nói gì rồi lại thôi. Nhìn về bầu trời xa xa nơi ánh sáng truyền đi thân ảnh của phụ thân nó…
Lão giả phất tay bé gái bay đến tay lão sau đó ba người cũng dần hư ảo biến mất…
Đây là một vùng đất tràn đầy sinh cơ. Rừng rậm bạt ngàn. Những cây cổ thụ như chống thẳng lên trời. Những ngọn núi cao khuất tầm mắt mây mù lượn lờ chỉ nằm một phần mười của những ngọn
chảy máu lỗ tai và chảy máu mắt, ngã gục tại chỗ không rõ sống chết.
Nàng đột nhiên đứng dậy từng bước tiến ra ngoài ra ngoài,mỏi một bước nàng đi ra trên thân thể nàng từng đạo khí tức thần thánh phát ra giống như trở thành một người khác, nhưng chỉ riêng đôi mắt
vẩn là lệ nóng dân tràng, rồi nhìn về phía ngọn núi trên hạp cốc giọng nói có phần rung rung.
– Phụ thần người còn không ra ta sẽ tự bạo Tinh Linh Tâm rồi đi cùng huynh ấy.
Lời vừa xong phía xa ngọn núi không gian gian nhẹ chấn động, một tiếng thở dài tang thương mang theo một mùi vị năm tháng cổ lão truyền ra…
Một bóng người già nua bước ra từ đó giống như đi ra từ hư không. Lão giả này tóc dài bạc phơ khí tức như có như không, phảng phất như không có trên thế gian. Thân hình giống như hòa cùng một
thể với thiên địa. Một bước nhẹ nhàng đã đứng ngay phía trước mặt của mỹ phụ. Đôi mắt thâm thúy như ẩn chứa cả tinh hà vũ trụ.
– Thế giới này cũng bị cấm rễ Tà Ác rồi sao. Xem ra thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Lũ cường đạo vừa nhìn thấy lão giả thì sắc mặt kịch biến…
– Thờ thờ Thần nhân… Âm thanh lắp bấp của một tên trong số đó.
Lão giả phất nhẹ tay áo hơn 200 tên cường đạo như được đưa vào không gian khác khi có người nhìn thấy tất cả đã ở cách xa hơn vài chục cây số không rõ sống chết…
Lúc này chỉ còn lại thân thể của trung niên Võ Thừa đang quỳ gối ở đó với ngọn giáo trên ngực,gục cổ xuống đất nhiệt lượng cơ thể bắt đầu lạnh đi.
Mỹ phụ từng bước tiến lại gần Võ thừa gương mặt nàng lúc này đầy vẻ bi ai khó tả nhưng không che được vẻ đẹp thánh khiết của nàng. Võ thừa vẫn trong tư thế quỳ gối đầu gục xuống và cây giáo vẫn
còn xuyên trước ngực.
Nàng nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đã có chút lạnh lẽo của hắn. Nước mắt nàng tuôn xuống không ngừng trên hai gò má mịn màng.
Hồi lâu sau nàng cất tiếng.
– Cả đời con chưa từng cầu xin người đều gì và con cũng không muốn cầu xin người điều gì cả. Mọi chuyện xảy ra con cũng không oán trách người. Bây giờ đây con chỉ muốn người hãy nuôi dạy hai
đứa con của huynh ấy và con thật tốt.
Lão giả trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài nhẹ giọng.
– Tiểu như…
Lời lão nói ra còn chưa dứt chỉ thấy nàng phất tay ngăn lại.
– Nếu huynh ấy đã tâm nguyện muốn như thế thì ta chỉ có thể thành toàn cho hắn…
Nói xong nàng đứng dậy dang hai tay thon dài ra. Thân hình nàng thoáng chốc mờ ảo. Hào quang thánh khiết từ vị trí trái tim nàng tỏa sáng. Ánh sáng nhu hòa gọi khắp tất cả ngóc ngách của sơn cốc.
Khi được ánh sáng này chiếu đến lặp tức cây cỏ, hoa lá, nhanh chóng sinh sôi tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Vài hơi thở đã nở hoa bát ngát. Võ thừa ở trong trung tâm vòng sáng giờ khắc này vết thương của hắn nhanh chóng khép lại thân thể cũng như được lột xác. Sinh cơ tràn đầy nhưng đôi mắt hắn vẫn
nhắm chặt.
Tiểu Như dần hư ảo. Ánh sáng từ từ co lại, cuối cùng chỉ còn lại bằng một quả nắm tay trẻ con từ từ dung nhập vào cơ thể võ thừa, cơ thể hắn đang lơ lửng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống mặt
đất.
Lão giả vẫn đứng đó với đôi mắt đầy tang thương nhìn vào võ thừa một lúc lâu, như ẩn chứa ý vị thâm trường, như thở dài một hơi, rồi lão vung tay lên một miếng ngọc bội hình lục giác có khắc hoa
văn phức tạp bay vào người thi thể võ thừa.
Lão tiếp tục vùng vẫy hai tay kết ra những ấn pháp phức tạp xung quanh võ thừa những điểm sáng li ti bắt đầu xuất hiện càng lúc càng nhiều. Hồi lâu sau chỉ thấy xung quanh hắn dần có những phù văn
huyền ảo xuất hiện rồi phút chốc bỗng phát ánh sáng chói lòa. Nếu có võ giả ở đây người ta sẽ phát hiện chính là truyền tống trận.
Lão giả thì thầm âm thanh như của đất trời phủ xuống…
– Ngươi muốn một kiếp kia thì hãy để xem kiếp kia của ngươi đi được tới bước nào… Ánh sáng lóe lên trong giây lát rồi tắt, thân hình võ thừa cũng biến mất theo luồng ánh sáng bắn thẳng lên không
trung vượt qua những tầng mây trên bầu trời đi vào trong vũ trụ sâu thẳm…
Lão già hơi ngửa cổ nhìn lên không trung hồi lâu rồi lão nhẹ xoay người nhìn vào trong rừng phía ngoài hạp cốc, nhẹ phất tay một cái một bé trai từ đó bay đến.
Là tiểu phong. Mặc dù thấy hết tất cả nhưng đứa bé lại không phát ra một âm thanh nào vì nó nghe lời phụ thân trốn trong bụi cây nhìn qua khe lá. Nước mắt đầy tròng nhưng vẫn im lặng, bay đến
trước mặt lão giả.
Đứa nhỏ này nhưng lại không cảm thấy sợ hãy trước lão già chỉ là trong đôi mắt trong veo ngây thơ kia lại còn đọng một màng hơi nước. Đứa nhỏ củng ngửa đầu nhìn lên bầu trời âm thanh có phần
non nớt lên tiếng.
– Cha con trở thành một tinh tú rồi sao?
Lão già có chút kinh ngạc, sau đó đôi mắt lão mang theo sự ôn hoà nhẹ gật đầu.
– Đúng vậy hắn có lẽ sẽ trở thành một ngôi sao rất sáng bên trên bầu trời.
Đứa nhỏ nhu thuận gật đầu. Nó từng nghe cha nó nói mỏi khi có một người chết đi thì trên bầu trời sẽ xuất hiện một vì sao.
– Cha… Mẹ…
Nước mắt đứa nhỏ lại lăn dài trên gương mặt non nớt.
– Tiểu phong con đừng buồn nửa. Cha, mẹ con bọn họ chưa chết. Từ nay hãy đi theo ta,chỉ qua một đoạn thời gian thôi con sẽ lại được gặp bọn họ.
Âm thanh của lão giả nhẹ nhàng, gương mặt hiền từ chân thật truyền vào cõi lòng đứa nhỏ khiến nó phần nào giảm bớt đau thương vì những gì vừa trứng kiến.
– Phong nhi từ nay ở cùng ta và muội con nhé…
Tiểu phong gật đầu đầy nhu thuận như muốn nói gì rồi lại thôi. Nhìn về bầu trời xa xa nơi ánh sáng truyền đi thân ảnh của phụ thân nó…
Lão giả phất tay bé gái bay đến tay lão sau đó ba người cũng dần hư ảo biến mất…
Đây là một vùng đất tràn đầy sinh cơ. Rừng rậm bạt ngàn. Những cây cổ thụ như chống thẳng lên trời. Những ngọn núi cao khuất tầm mắt mây mù lượn lờ chỉ nằm một phần mười của những ngọn
Bình luận facebook